Trái tim Sở Thức Sâm lệch đi một nhịp, vươn tay cầm lấy tài liệu, Hạng Minh Chương cử động tránh đi, giơ lòng bàn tay ra nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Sở Thức Sâm, bao lại thành nắm đấm.

Bản di chúc này không cần đọc cũng biết, chẳng qua chỉ là muốn chiếm đoạt khiến cho anh táng gia bại sản, so với nội dung cụ thể thì thực ra càng giống như một bản thông báo, báo trước cho anh biết kết cục này.

Hạng Minh Chương nói: “Đã thất bại một lần, lão già lần này nhất định phải làm tới.”

Sở Thức Sâm hối hận nói: “Giả sử nếu không ‘dụ rắn ra khỏi hang’, Hạng Hành Chiêu không tìm được thời điểm thích hợp, có lẽ đã không xảy ra chuyện rồi.”

“Không.” Hạng Minh Chương lắc đầu, “Ông ta đã sớm không thể chờ được nữa rồi.”

Ngày Tết tại dinh thự Tĩnh Phổ, Hạng Minh Chương ở bên cạnh giường bệnh của Hạng Hành Chiêu, than thở mọi loại thuốc đều có tác dụng phụ, không biết Hạng Hành Chiêu có thể sống được bao lâu nữa.

Đôi câu vài lời ngay lúc đó, trong mắt Hạng Hành Chiêu không khác gì bộc lộ ​​sát ý với Hạng Minh Chương.

Khi cả gia đình quây quần bên nhau, Hạng Hành Chiêu cố ý nhắc đến Hạng Lung, đây là một bước thăm dò thêm đối với Hạng Minh Chương.

Ngay từ vài năm trước, Hạng Hành Chiêu đã giao nhiệm vụ tìm kiếm Hạng Lung cho Hạng Minh Chương nhưng vẫn luôn không có thu hoạch gì, sau cơn đột quỵ đã nhận ra được chân tâm của Hạng Minh Chương, Hạng Hành Chiêu hoài nghi mình bị che giấu.

Vào ngày mùng một năm mới, lần đầu tiên Hạng Minh Chương tiết lộ tung tích của Hạng Lung trước mặt các thành viên trong gia đình và khách khứa, khiến cho Hạng Hành Chiêu tin rằng Hạng Minh Chương đang khống chế khiến cho Hạng Lung không thể về nhà.

Sở Thức Sâm lúc đó đã chứng kiến mọi chuyện, cảm thấy có chút kinh ngạc nói: “Anh vẫn luôn che giấu tin tức của ba mình, tại sao hôm đó lại lựa chọn tiết lộ?”

Hạng Minh Chương cho biết: “Bởi vì anh cũng đang thăm dò Hạng Hành Chiêu.”

Chú Tề đã đi theo Hạng Hành Chiêu hàng chục năm, là tâm phúc luôn trước sau bên cạnh, sau khi Hạng Hành Chiêu trúng gió liền tự nguyện ở lại chăm sóc, gần như một bước cũng không rời.

Thế nhưng ngày Tết suy cho cùng cũng rất đặc biệt, Hạng Minh Chương lại đa nghi, nói: “Nếu như chỉ cần lo cho cuộc sống hàng ngày, cũng không cần thiết ngày đầu năm mới cũng phải ở bên cạnh, cả nhà đều ở đó, cũng có cả bảo mẫu, ông ta như thể đang cố gắng hết sức để đề phòng ai đó.”

Sở Thức Sâm nói: “Vì vậy lúc đó anh đã hoài nghi Hạng Hành Chiêu đang giả vờ hồ đồ.”

“Chỉ trách diễn xuất của lão già quá tốt, anh đã không truy đến cùng.” Hạng Minh Chương cười lạnh, “Anh và ông ta đều diễn kịch, lúc trước là ông ta ở trong ánh sáng anh ở trong bóng tối, bây giờ lại biến thành anh ở trong ánh sáng ông ta ở trong bóng tối.”

Ngoài ra, Sở Thức Sâm phân tích nói: “Chú Tề lúc nãy nói ‘vở kịch chúng ta làm’, phục hồi lại bữa tiệc ký kết, Hạng Hành Chiêu là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường chắc hẳn đã nhìn thấu mục đích của chúng ta.”

Hạng Minh Chương nói: “Ông ta cũng có thể đoán được rằng chúng ta nghi ngờ về sự cố du thuyền, thậm chí còn bí mật điều tra.”

Sự bảo đảm an toàn cho tính mạng của bản thân, tung tích của Hạng Lung, chân tướng về vụ tai nạn du thuyền có thể bị phơi bày, từng loại nguyên nhân đều bắt buộc Hạng Hành Chiêu phải động thủ một lần nữa càng sớm càng tốt.

Vào cái đêm Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm hẹn Hạng Hoàn mượn địa điểm, Hạng Hành Chiêu đã nghe về kế hoạch tổ chức bữa tiệc của họ, sau đó quyết định tương kế tựu kế.

Sau khi chia tay ở nhà hàng, Hạng Hành Chiêu không chịu rời đi, ôm Hạng Minh Chương rơi nước mắt, Sở Thức Sâm còn tưởng rằng sự bất thường đó là hồi quang phản chiếu.

Thật không ngờ được, thế nhưng là Hạng Hành Chiêu muốn cắt đứt món nợ ân tình giữa hai ông cháu, dành cho Hạng Minh Chương lời từ biệt cuối cùng.

Giờ phút này nghĩ lại, Hạng Minh Chương cảm thấy một trận ớn lạnh: “Lão già, khó mà giấu diếm được ông ta.”

Sở Thức Sâm thán phục nói: “Để đạt được mục đích, suốt hai năm đều giả ngốc, người thường khó mà tưởng tượng nổi.”

Hạng Minh Chương không thể không thừa nhận, anh thực sự giống Hạng Hành Chiêu nhất, tự trào phúng nói: “Anh đã đeo mặt nạ để cải trang thành đứa cháu ngoan suốt hơn hai mươi năm, ông ta giả vờ làm kẻ ngốc trong hai năm thôi thì có tính là gì.”

Sở Thức Sâm kéo cà vạt xuống, lau khóe miệng đang chảy máu của Hạng Minh Chương, nói: “Chuyện đã đến nước này, bất luận phát sinh chuyện gì—”

Lời còn chưa nói xong, Hạng Minh Chương hất cà vạt ra, nắm chặt tay Sở Thức Sâm dán đến bên môi, anh vừa hung dữ vừa ngoan đạo: “Bất luận phát sinh chuyện gì, anh cũng phải để em an toàn rời đi.”

Sở Thức Sâm tỉnh táo nói: “Lần này giống như vụ tai nạn du thuyền, trên bề mặt thì tiêu điểm của mâu thuẫn là em. Huống hồ em cũng đã biết sự thật và kẻ chủ mưu đằng sau, cũng sẽ không giữ lại được mạng sống.”

Trong một năm qua, Hạng Minh Chương về phương diện công việc ngày càng tín nhiệm Sở Thức Sâm, về phương diện tình cảm cũng ngày càng khăng khít. Anh vì một cuộc điện thoại của Sở Thức Sâm mà bỏ việc đến Cáp Nhĩ Tân, hết lần này đến lần khác được Sở Thức Sâm xoa dịu khi mất bình tĩnh, thậm chí còn đưa Sở Thức Sâm trở lại Mạn Trang trong dịp Tết.

Hạng Hành Chiêu có lẽ đã đoán được mối quan hệ của họ từ lâu rồi, chú Tề nhìn thấy chiếc trâm cài của Sở Thức Sâm trong hầm để xe, lại càng có thể khẳng định bọn họ tình sâu nghĩa nặng.



Vì vậy Sở Thức Sâm của hiện tại hữu dụng hơn “Sở Thức Sâm” của quá khứ, không chỉ là vỏ bọc che mắt toàn bộ sự việc, mà còn là một con bài để uy hiếp Hạng Minh Chương, xem anh quan tâm đến tính mạng của mình hơn hay của Sở Thức Sâm hơn.

“Hạng Hành Chiêu không trực tiếp giết anh vì muốn biết tung tích của Hạng Lung.” Hạng Minh Chương nói, “Anh có con át chủ bài là Hạng Lung, vì vậy có con đường để hoà giải.”

Hai con người hai sinh mệnh, nhưng át chủ bài chỉ có một, Sở Thức Sâm nói: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã, anh suy cho cùng cũng là cháu trai của Hạng Hành Chiêu, vẫn còn một tia hy vọng.”

Hạng Minh Chương bất động thanh sắc: “Anh không cần hy vọng gì cả, anh muốn em sống sót.”

“Anh đừng làm việc theo cảm tính.” Sở Thức Sâm lý trí cân nhắc, “Có bất cứ điều kiện gì thì anh cứ đáp ứng, những thứ ngoài thân kia không cần thì cũng không cần nữa, còn nước còn tát, đừng quên là anh còn có bác gái.”

Hạng Minh Chương nói: “Hôm nay đi đến bước này, em cho rằng điểm yếu của anh chỉ có mẹ anh thôi sao?”

Sở Thức Sâm đương nhiên hiểu, che giấu nói: “Bác gái là người thân của anh, ai cũng không thể so sánh được.”

Hạng Minh Chương tiếp tục phản bác: “Cứ xem như anh sống sót, sau này chẳng có gì cả, Hạng Hành Chiêu muốn giày vò mẹ con anh lại dễ dàng quá.”

Sở Thức Sâm nghẹn lời: “Vậy anh——”

Hạng Minh Chương lại cắt đứt lời cậu: “Cái gì gọi là làm việc theo cảm tính? Nếu anh không làm việc theo cảm tính với em, em nên hoài nghi xem anh có yêu em hay không đấy!”

Cổ họng Sở Thức Sâm nóng rực, giống như đang ngậm một cục than đỏ rực, nói: “Em chưa bao giờ hoài nghi.”

“Vậy thì nghe lời đi.” Hạng Minh Chương nói như đinh đóng cột, “Anh sẽ giao ra tin tức của Hạng Lung, để bọn họ thả em đi.”

Sở Thức Sâm không chịu thua: “Một mình em sao?”

Hạng Minh Chương gần như quát mắng: “Giám đốc Thẩm, anh không tin ngày đó em lại thiếu quyết đoán như vậy.”

“Được, nếu anh đã nhắc đến ngày đó.” Sở Thức Sâm thần sắc trấn tĩnh, “Năm 1945 em ở trên biển gặp nạn, không hay biết gì mà đến thế giới rộng lớn này, cướp đi thân phận của “Sở Thức Sâm”, quen biết Hạng Minh Chương anh, những điều mới lạ chưa từng thấy đã thấy rồi, tư vị tình ái chưa được nếm trải cũng đã trải qua rồi, tất cả đã đủ rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Mạng của em không nên tuyệt, không cho phép suy nghĩ lung tung.”

Sở Thức Sâm nói: “Ông trời thưởng cho em thêm một năm, lại là biển, lại là thuyền, có lẽ đã đến lúc em phải đi rồi.”

“Thẩm Nhược Trăn!” Hạng Minh Chương hận không thể nghiến chặt răng, “Đừng có nói mấy chuyện mê tín phong kiến ​​với anh, anh một chữ cũng không nhận, em đã chết một lần rồi sẽ tiếp tục sống tốt.”

Sở Thức Sâm nghiêm túc nói: “Không sao cả, em không sợ chết.”

“Anh sợ!” Hạng Minh Chương gầm gừ thú nhận, “Anh sợ em chết, sợ em bị thương, sợ em sẽ bị đánh đến gãy xương.”

Anh nâng cằm Sở Thức Sâm lên: “Sợ em chảy máu, sợ em làm hỏng khuôn mặt thanh tú này, sợ em lại rơi xuống vùng biển này rồi biến mất … Là anh đang sợ, anh sợ nhất là không thể tìm được em.”

Sở Thức Sâm không nói được lời nào, cậu thậm chí còn không dám nhìn biểu tình vừa kiên quyết vừa yếu ớt của Hạng Minh Chương, hạ mắt xuống, chỉ nhìn thấy mu bàn tay của Hạng Minh Chương bị đế giày cứng giẫm lên, để lại một vết thương bị bẩn.

Cậu định chạm vào, Hạng Minh Chương thế nhưng thu tay lại, buông xuống ở bên người, nói: “Anh đã sức cùng lực kiệt rồi, em tự mình dựa qua đi.”

Sở Thức Sâm nghiêng người, cẩn thận sợ sẽ ép vào vết thương của Hạng Minh Chương, áo khoác vừa chạm tới, Hạng Minh Chương không biết là đang nói dối hay có sức lực từ đâu ra, ôm chặt lấy cậu vào lòng.

Sở Thức Sâm dựa vào vai Hạng Minh Chương, quay mặt sang một bên, ánh mắt như đang mô tả đường nét lỗ tai của Hạng Minh Chương, nói: “Anh đúng là người có lỗ tai cứng nhắc.”

Hạng Minh Chương nói: “Vậy em có thích thế này không?”

Sở Thức Sâm trả lời: “Em yêu anh.”

Hạng Minh Chương sững sờ gọi cậu: “Nhược Trăn … Em có thể làm Thẩm Nhược Trăn một lúc được không?”

Đèn treo tường trên tường dường như tối đi, những đồ vật linh tinh xung quanh phủ lên một cái bóng mờ ảo, Thẩm Nhược Trăn cảm thấy hoang đường nghĩ xem đây có phải là một giấc mơ hay không.

Ác mộng thì cuối cùng cũng phải thức giấc, vạn nhất lớn tiếng nhưng vẫn không tỉnh, chứng tỏ đây là sự thật, cậu tự lừa mình dối người thì thầm: “Chúng ta lại nghĩ biện pháp đi.”

Hạng Minh Chương phá tan mọi ảo tưởng: “Hạng Hành Chiêu sẽ không buông tha cho anh. Ông ta hiểu anh, nếu như lần này anh có thể sống sót rời khỏi đây, nhất định sẽ muốn mạng của ông ta, vì vậy anh nhất định phải chết.”



Thẩm Nhược Trăn rùng mình, cậu vùng vẫy khỏi vòng tay của Hạng Minh Chương, ánh sáng trong mắt biến mất: “Không có anh, em ở thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Hạng Minh Chương thế nhưng lại được nhắc nhở, anh cầm tập tài liệu lên mở ra, “soạt” một tiếng xé ra một trang, mở nắp ​​bút nói: “Đương nhiên có chứ, thế giới này rất đặc sắc, còn có vô số thứ em chưa từng thấy qua, chưa từng thử qua, anh muốn em sống tốt hơn bất kỳ ai khác.”

Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Anh đang viết gì vậy?”

“Di chúc.” Hạng Minh Chương vừa viết vừa nói, “Anh sẽ để lại tất cả tài sản đứng tên anh cho em và mẹ anh, đến lúc đó em đi tìm luật sư của anh, ông ấy sẽ giúp em. Ngoài tài sản trong nước, ở nước ngoài cũng có một ít, sau này em muốn an ổn ở đâu đều có thể.”

Đầu bút dừng lại, Hạng Minh Chương lại nói: “Một khi thân phận của em bị bại lộ, thái độ của nhà họ Sở vẫn chưa rõ, anh sẽ soạn một bức thư ủy thác khác cho nhà họ Diêu, xem như có thêm một nơi để nương tựa.”

Thẩm Nhược Trăn như thể bị điện giật một lần nữa, nhìn những vết thương tích trên khắp cơ thể của Hạng Minh Chương, từng nét từng nét đều là vì tính toán cho phần đời còn lại của cậu, tim gan phèo phổi đều cảm thấy đau đớn.

Sau khi ký xong lạc khoản, Hạng Minh Chương dùng máu ấn vân tay lên, anh gấp “di chúc” lại, mở ra vạt áo trước tây trang của Thẩm Nhược Trăn, nhét vào túi sau trước ngực.

Dường như tất cả những gì cần nói đều đã nói rồi, tất cả những gì cần làm đều đã làm rồi.

Hạng Minh Chương thực sự đã sức cùng lực kiệt rồi, anh dựa vào tường, mấp máy đôi môi đã khô máu: “Nhược Trăn, lại hôn anh lần nữa đi.”

Thẩm Nhược Trăn dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Hạng Minh Chương, cậu hôn lên khóe miệng của Hạng Minh Chương, vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu vuốt ve đến chóp môi, sau đó vươn đầu lưỡi ra cẩn thận liếm láp, từng chút một càng sâu hơn, cho đến khi nếm được vị máu đắng ngắt.

Hạng Minh Chương đưa tay vào vạt áo, tháo xuống đồng hồ quả quýt.

Thẩm Nhược Trăn dừng lại hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Hạng Minh Chương nói: “Trả lại cho em.”

Trái tim như bị đè một tảng đá, Thẩm Nhược Trăn thở không ra hơi: “Tại sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Đi theo anh không có kết thúc tốt đẹp, đây là bảo bối của em, em mang theo nó cùng rời đi.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Đây là tín vật em tặng cho anh.”

“Đã hẹn ước rồi, cũng đã lên giường rồi,” Hạng Minh Chương ngang ngạnh cười lên, “Cùng anh đi qua hoạn nạn, vừa nãy còn nói yêu anh, đã đủ rồi.”

Tay chân Thẩm Nhược Trăn lạnh lẽo: “Hạng Minh Chương, đừng như vậy.”

Hạng Minh Chương đặt đồng hồ quả quýt vào tay Thẩm Nhược Trăn, buộc chặt dây đồng hồ vào nút áo sơ mi, rút ​​tay ra, rồi bẻ cổ áo của Thẩm Nhược Trăn cho gọn gàng.

Anh nói: “Anh cũng vậy.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Cũng vậy cái gì?”

“Yêu em, anh yêu em.” Hạng Minh Chương trả lời: “Em đã cho anh trải qua một năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời.”

Cây bút lăn xuống đất, nắp không được đậy chặt, ngòi bạc nhúng mực chuyển sang màu vàng đen dưới ánh đèn.

Thẩm Nhược Trăn ngưng trọng một lúc lâu khẽ động, cầm lên ấn thẳng vào cổ họng, cậu nói: “Anh nói xem đầu bút có thể xuyên qua cổ người không?”

Hạng Minh Chương rét run: “Em muốn làm gì?”

Thẩm Nhược Trăn rất ít khi dùng vũ lực, lúc này cầm bút như cầm súng lục, cậu khí thế dứt khoát: “Nếu như kiếp này thật sự đã tận, em sẽ đi cùng anh, chúng ta cùng nhau đi đến kiếp sau.”

Hạng Minh Chương sửng sốt: “Thẩm Nhược Trăn…”

“À đúng rồi, em quên mất.” Lần này đến lượt Thẩm Nhược Trăn cắt ngang, “Kiếp sau đầu thai thuộc về phạm trù mê tín phong kiến, em không nhận.”

Hạng Minh Chương nhìn cậu: “Vậy thì sao?”

Thẩm Nhược Trăn nhỏ giọng nhưng nói năng có khí phách: “Em muốn cùng anh sống sót.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện