Tin tức về hội nghị đấu thầu luôn truyền đi nhanh chóng, đoàn đội thắng trận trở về, lối đi dài trong khu văn phòng chật cứng người, bộ phận tiêu thụ cộng thêm bộ phận tư vấn tiền bán hàng, đồng nghiệp từ bốn tầng trên dưới đều chạy đến chào đón họ.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm sóng vai đi phía trước, nhìn thấy cảnh tượng này, Hạng Minh Chương dừng lại một lúc trầm giọng nói: “Đi trên thảm đỏ trong lễ cưới của Hạng Như Cương cũng không long trọng như vậy.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh đang nói nhảm gì vậy.”
Hạng Minh Chương nói: “Chỉ thiếu điều chưa rải cánh hoa thôi.”
Sở Thức Sâm giơ tay đẩy lưng Hạng Minh Chương, quên mất còn có Hạng Như Tự đi theo phía sau nên nhanh chóng bỏ tay xuống, lên sân khấu thuyết trình thì không sao, khải hoàn trở về thì làm đến mức cậu không biết phải làm sao.
Hạng Minh Chương không hổ là tổng tài, lúc nào cũng không bộc lộ cảm xúc vui vẻ hay tức giận, rất biết cách giả vờ: “Buổi đấu thầu hôm nay khá thuận lợi, nhưng kết quả chấm thầu thì vẫn phải đợi, mọi người yên tĩnh đừng náo loạn.”
Bành Hân xua tay phụ hoạ: “Cuối năm rồi, dự án khác vẫn còn nhiều việc phải làm, mọi người tiếp tục kiên trì nhé!”
Sở Thức Sâm không mở miệng, bị người khác dúi một chai sữa chua vào tay, đi hai bước lại nhận được một gói bánh quy, trở về phòng thư ký, trong tay đã cầm đủ đồ cho một bữa trà chiều.
Vừa đúng lúc buổi trưa chưa ăn gì, Sở Thức Sâm kéo ghế ra, vừa mới ngồi xuống Bành Hân đã gõ cửa đi vào, nói: “Thư ký Sở, đừng ăn vặt nữa, buổi tối có muốn đi ăn bữa lớn không?”
Sở Thức Sâm vui vẻ nói: “Giám đốc Bành, anh vừa rồi ở bên ngoài không phải là thái độ này.”
“Tôi vừa tốt bụng vừa nghiêm khắc thôi.” Bành Hân cười, “Cậu có đi không? Lại giúp tôi hỏi Hạng tiên sinh xem có muốn tham gia không.”
Sở Thức Sâm mấy ngày nay luyện tập đến mức đau họng, nói: “Tôi không đi đâu, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm chút.”
Bành Hân biết tính cách của Sở Thức Sâm nên không cưỡng ép, ban đầu còn định hỏi Hạng Minh Chương, nhưng cũng từ bỏ ý định. Mặc dù không hiểu tại sao nhưng trực giác cho thấy rằng nếu Sở Thức Sâm không tham gia thì Hạng Minh Chương sẽ càng không tham gia.
“Vậy được thôi.” Bành Hân trước khi rời đi nói, “Đúng rồi, tôi chúc mừng cậu trước.”
Sở Thức Sâm có hơi khó hiểu, Bành Hân đã chúc mừng cậu tại chỗ sau khi buổi thuyết trình kết thúc, nếu như đang chỉ dự án kết thúc thành công, thì không nên chỉ chúc mừng cậu mà phải cùng nhau chúc mừng mới đúng.
Bành Hân hùng hùng hổ hổ ra ngoài, Sở Thức Sâm chỉ biết cười một mình, cũng lười suy nghĩ sâu xa, bóc ống hút ra cắm vào chai sữa chua.
Trong hội trường không có cảm giác gì, từng công ty nói theo thứ tự, xen kẽ với những giờ giải lao, một ngày dài như vậy đã trôi qua nhanh chóng.
Buổi đấu thầu sẽ được tổ chức trong ba ngày, mỗi ngày bốn công ty, sau khi tất cả kết thúc, quá trình chính phủ đánh giá thầu sẽ mất ít nhất một tuần, sau đó kết quả sẽ được công bố.
Bất kể thế nào, mọi việc đều xong xuôi, đã có thể thực sự thở ra một hơi, Sở Thức Sâm uống một ngụm sữa chua, cau mày, nhìn xuống thì thấy hai chữ “không đường”.
Cậu thực sự không hiểu, thời chiến tranh vật tư thiếu hụt thì thôi đi, bây giờ tài nguyên dồi dào, thế mà không nỡ bỏ một chút đường vào, còn muốn làm loại đồ uống chua lè lưỡi này.
Trong văn phòng tổng tài, Hạng Minh Chương vẫn luôn bận rộn công việc, mở hộp thư xử lý mấy cái email chưa đọc hôm nay, có người gõ cửa, anh không thèm ngẩng đầu: “Vào đi.”
Sở Thức Sâm đẩy cửa ra, cầm chai sữa chua, nói: “Anh đang bận sao? Sắp đến giờ tan làm rồi.”
Làm việc ở công ty gần một năm, Sở Thức Sâm rất ít khi mong ngóng tan làm sớm, Hạng Minh Chương ngoắc tay: “Qua đây, có phải mệt rồi không?”
“Không có, đột nhiên trở nên nhàn rỗi nên không thích ứng lắm.” Sở Thức Sâm đi vòng ra sau bàn làm việc, “Anh uống sữa chua không?”
Hạng Minh Chương nhìn dấu vết trên miệng ống hút nói: “Đồ thừa của em à.”
Sở Thức Sâm nói: “Trà sâm thừa của anh toàn là em uống không đó.”
Hạng Minh Chương nhận lấy nhấp một ngụm, tựa như không nếm được ngọt hay chua, anh lôi kéo Sở Thức Sâm lên tay vịn ghế ngồi xuống, nói: “Giúp anh trả lời email.”
Sở Thức Sâm di chuyển con chuột, một khi đến cuối năm, các công ty chi nhánh gửi tới một loạt báo cáo, người gửi báo cáo gần nhất là tổng giám đốc chi nhánh Thâm Quyến, ngoại trừ việc báo cáo công việc, còn hỏi Hạng Minh Chương ngày mấy đến thị sát.
Sở Thức Sâm nói: “Anh phải đến chi nhánh Thâm Quyến à?”
Khu vực Đông Nam được xây dựng tương đối muộn, phần cứng, nhân lực, kỹ thuật và nghiệp vụ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, hai năm nay thành tích rất tốt, Hạng Minh Chương nói: “Trước khi nghỉ đông đi một chuyến.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Đưa theo ai đi cùng?”
Hạng Minh Chương uống sữa chua và mô tả: “Mang theo một người có năng lực mạnh mẽ, làm việc chu đáo, có thể một mình đảm đương, còn lớn lên dễ nhìn bắt mắt.”
Sở Thức Sâm không nghe nổi nữa, ngón tay gõ loạn một dòng trên bàn phím, cố ý nói: “Muốn mang theo bốn người à?”
Hạng Minh Chương cười một tiếng, quyết định: “Mang theo hai người, em và phó tổng Châu.”
Dự án du lịch văn hoá cơ bản đã lắng xuống, chỉ đạo cao nhất của bộ phận kinh doanh là Sở Thức Sâm, hỗ trợ kỹ thuật là do Hạng Việt và Diệc Tư cùng liên hợp, Châu Khác Sâm đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực dẫn dắt bộ phận R&D của Diệc Tư.
Hạng Minh Chương sắp xếp: “Dự án này không làm được thành một trường hợp kinh điển thì quả là đáng tiếc, đến lúc đó em và phó tổng Châu huấn luyện cho mọi người một chút.”
Sở Thức Sâm kinh ngạc quay đầu lại: “Em không biết huấn luyện, em chỉ biết giáo huấn người khác thôi.”
Hạng Minh Chương rốt cuộc không chịu nổi nữa, kéo Sở Thức Sâm từ tay vịn ghế ngồi lên đùi rồi ôm lấy, mượn tư thế thân mật để chất vấn: “Giám đốc Thẩm đừng có làm bộ làm tịch quá, có thật sự là đến từ năm 45 không thế? Em có gì mà không biết nữa?”
Sở Thức Sâm vùng vẫy muốn đi xuống, cậu đường đường là một nam nhân thân cao bảy thước, ban đêm lúc phóng túng ngồi lên đùi người ta thì thôi đi, ban ngày ban mặt ở trong phòng làm việc như thế, quả thực không có chút liêm sỉ nào nói nổi.
Vừa hay đúng lúc, chuông điện thoại vang lên, Sở Thức Sâm lấy ra thì thấy là bà Sở gọi tới.
Hạng Minh Chương hai cánh tay vững vàng khống chế cậu, nói: “Bác gái tìm em kìa, nghe đi.”
Sở Thức Sâm buông hai chân giẫm lên mặt đất, càng vùng vẫy lợi hại hơn: “Anh bỏ em ra.”
Hạng Minh Chương càng ôm chặt hơn, vô sỉ nói: “Cứ như thế này nghe đi.”
Điện thoại đổ chuông không biết mệt, e rằng có chuyện gì đó, Sở Thức Sâm không còn cách nào khác đành trượt nút trả lời.
Giọng bà Sở có thể nghe được rất rõ: “Tiểu Sâm, tối nay ở nhà có khách tới, con cố gắng đừng tăng ca, về sớm chút.”
Sở Thức Sâm có một loại ảo giác như đang yêu đương vụng trộm cách một lớp giấy cửa sổ, nói: “Biết rồi mẹ.”
Bà Sở vui vẻ nói: “Buổi sáng mẹ đi dạo phố, mua cho con và Tiểu Hội một ít quần áo mùa xuân, lúc con về mặc thử xem có thích không.”
Sở Thức Sâm nửa nhắm mắt lại, gò má cọ vào đôi môi mỏng của Hạng Minh Chương, cậu chịu đựng: “Mùa đông sao sao lại mua đồ xuân…”
“Mùa đông ra mẫu mới cho mùa xuân năm sau.” Bà Sở nói, “Sao vậy? Tiếng thở của con nghe cứ quái quái thế?”
Sở Thức Sâm hoảng loạn nói: “Con đau bụng.”
Bà Sở nói: “Có phải là bị cảm rồi không, mẹ bảo chị Tú nấu cháo cho con, khi nào con về thì uống một bát.”
Cúp điện thoại, Hạng Minh Chương đặt tay lên bụng dưới của Sở Thức Sâm, cách một lớp sơ mi trắng, đầu ngón tay rục rịch ở ngay lưng quần tây, hỏi: “Đau ở đâu, anh xoa cho em.”
Sở Thức Sâm gọi thẳng tên: “Hạng Minh Chương, đừng có quá đáng.”
Hạng Minh Chương tự biết lùi một bước: “Em hôn anh một chút, anh cho em tan làm.”
Buổi đấu thầu diễn ra thuận lợi, Sở Thức Sâm biết Hạng Minh Chương tâm tình không tệ, cậu nhớ lại dáng vẻ của đối phương đứng trên sân khấu thuyết trình, vừa anh tuấn vừa xuất chúng.
“Anh không nói hôn ở đâu, vậy em tự quyết định.”
Sở Thức Sâm nắm lấy bàn tay đang vuốt ve bụng dưới của mình, đưa lên môi, hôn lên mu bàn tay của Hạng Minh Chương.
Nhân lúc Hạng Minh Chương đang sững sờ, Sở Thức Sâm đứng dậy, trước khi đi còn tiêu sái nói: “Hạng tiên sinh, nhớ vứt chai sữa chua.”
Quá giờ tan tầm mười lăm phút, Sở Thức Sâm thu dọn đồ đạc rời đi, may mà đang mặc tây trang màu đen, nếp nhăn gây ra do ngồi trên đùi của Hạng Minh Chương không tính là quá rõ ràng.
Về đến nhà, trong vườn hoa có một chiếc xe việt dã quen mắt, Sở Thức Sâm nhận ra biển số, là xe của Châu Khác Sâm.
Trong phòng khách biệt thự có bốn năm người, Sở Thức Sâm vừa vào cửa liền gọi: “Chú Sâm, chú tới rồi.”
Châu Khác Sâm từ khi trở lại Diệc Tư luôn rất bận rộn, hiện tại dự án đã kết thúc, ông cũng đã thu xếp ổn thoả, đón ba mẹ từ Cáp Nhĩ Tân qua đây.
Trước đây mỗi khi đến Tết, cặp vợ chồng già đều gửi tới các loại đặc sản vùng Đông Bắc cho nhà họ Sở, cảm tình sâu nặng. Bà Sở khi biết tin hai vợ chồng già dọn đến bèn quyết định làm một bữa tiệc nhỏ đón khách từ phương xa.
Hai người tuy đã lớn tuổi nhưng tinh thần khoẻ mạnh, thích trò chuyện, Sở Thức Hội vốn dĩ đã rất thân thiết với Châu Khác Sâm, một bữa cơm vừa cười nói vừa trò chuyện, trong nhà đã rất lâu không náo nhiệt đến vậy.
Cơm no rượu say, Sở Thức Sâm cùng Châu Khác Sâm hút thuốc dưới mái hiên, hỏi: “Chú Sâm, chú đã biết chuyện đi công tác ở Thâm Quyến chưa?”
Châu Khác Sâm nói: “Biết rồi, trên đường qua đây Hạng tiên sinh đã liên lạc với chú.”
Sở Thức Sâm không quen hút thuốc lá bình thường, nếm một ngụm rất nhẹ rồi dừng lại, Châu Khác Sâm hút thuốc rất mạnh, càng giống như hưng phấn, thở ra khói nghi ngút khen cậu tài giỏi, có chí tiến thủ, trong lời nói tràn ngập sự vui vẻ yên tâm.
So với sự tôn kính và gần gũi với trưởng bối, tình cảm của Sở Thức Sâm đối với Châu Khác Sâm nghiêng về tán thưởng, nói: “Chú Sâm, chú mà khen nữa con lại đỏ mặt mất.”
Châu Khác Sâm cười lớn: “Được rồi, vậy thì chúc mừng con trước.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Chúc mừng con cái gì?”
Ngâm mình trong nơi làm việc nhiều năm, Châu Khác Sâm trong lòng biết rõ: “Dự án du lịch văn hoá này được thực hiện quá mỹ mãn, sau trận chiến này, con sẽ không chỉ làm thư ký nữa.”
Sở Thức Sâm nhớ lại buổi chiều trong văn phòng thư ký, Bành Hân đã chúc mừng cậu trước, lẽ nào cũng là ý tứ này? Chế độ nhân sự của Hạng Việt rất thành thục, đặc biệt chú trọng đến công tác đào tạo định hướng và đề bạt nhân tài, vì thế nên bất kỳ dự án nào cũng phải có sự tham gia của các kênh bán hàng cấp cơ sở. Nếu dự án du lịch văn hóa thành công giành được, nhiều đồng nghiệp trong nhóm dự án sẽ không chỉ có một người được thăng chức tăng lương.
Châu Khác Sâm nói: “Về phần công lao, con tuyệt đối nằm ở hàng đầu tiên.”
Sự tham gia và đảm nhiệm của Sở Thức Sâm từ lâu đã vượt quá phạm vi chức trách của một thư ký, trước đây cậu không có chức danh gì, lần này chủ yếu tập trung vào công việc kinh doanh, quả thật là một thời cơ hợp lý để thay đổi chức vị.
Sở Thức Sâm chưa từng nghĩa tới, cũng không rõ Hạng Minh Chương nghĩ thế nào, thân phận của cậu đặc biệt, quan hệ của bọn họ lại càng đặc biệt, có lẽ sẽ không thay đổi như bình thường.
Tàn thuốc cháy mất một khúc, cậu búng ngón tay gẩy ra, không lãng phí tinh thần đoán thêm: “Sao cũng được, qua Tết rồi nó tiếp vậy.”
Vài ngày sau đấu thầu, nhóm dự án đi từ kích động đến khẩn trương. Mạnh Đào một ngày từ phòng tiền bán hàng đi qua mấy lần, hỏi thăm xem có tin tức gì không.
Càng gần đến ngày công bố càng cảm thấy khó chịu, mọi người đều đùa rằng cứ như đang chờ kết quả thi cao khảo.
Ngày thứ năm, Bành Hân đột nhiên lao ra khỏi văn phòng giám đốc, khu văn phòng ồ ạt đứng lên, tất cả mọi người đều chứng kiến hắn chạy vào văn phòng tổng tài.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đang ngồi trên ghế sofa ở khu vực tiếp khách, trên bàn trà đặt máy tính bảng, cả hai đang gọi điện video với Owen.
Bành Hân phanh lại tại cửa, thở hổn hển nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở, kết quả đấu thầu đã được công bố.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Sao rồi?”
Bành Hân kích động trả lời: “Chúng ta trúng thầu rồi!”
Bên ngoài văn phòng rơi vào ầm ĩ, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm nhìn nhau, vài tháng trời cực khổ cùng an ủi lẫn nhau, tầng tầng lớp lớp lẫn lộn trong ánh mắt.
Owen hoan hô một tiếng trên màn hình, Sở Thức Sâm nhìn đi chỗ khác, gần như quên mất rằng còn có người đang nhìn.
Hạng Minh Chương nói với Owen: “Anh có thể yên tâm rồi.”
Owen nói: “Tôi thực sự rất vui mừng cho bên anh, và cho sự hợp tác giữa Hạng Việt và UT.”
Kết cục đã thực sự được định đoạt, cái lưng thẳng tắp của Sở Thức Sâm dựa vào đệm phía sau, giảm bớt sức lực.
Sau khi video kết thúc, cửa văn phòng đóng lại, mọi thứ đều yên lặng, Hạng Minh Chương tiến lại gần Sở Thức Sâm một bước, hỏi: “Sao không nói gì vậy?”
Sở Thức Sâm không biết nói gì, suy nghĩ một hồi: “Ngày mai đi Thâm Quyến, hôm nay em phải đem hoa kiếm lan về nhà, nhờ cậy dì Đường giúp em chăm sóc.”
Hạng Minh Chương nói: “Có còn nhớ lời anh nói lúc tặng cho em không?”
Kiếm lan nở hoa quanh năm, ngụ ý luôn luôn thăng tiến.
Sở Thức Sâm trong lòng khẽ động: “Anh muốn nói gì?”
Hạng Minh Chương đã nghĩ về chuyện này sớm hơn và sâu sắc hơn bất kỳ người ngoài cuộc nào, cho dù tư tâm không nỡ, anh nói: “Văn phòng thư ký tổng tài quá nhỏ rồi.”
Sở Thức Sâm đột nhiên ngước mắt: “Hạng Minh Chương.”
“Ừm.” Hạng Minh Chương hứa hẹn, với sự tán thưởng, tôn trọng và cưng chiều, “Thanh Thương đã bận cả một mùa đông rồi, sau Tết âm lịch anh sẽ cho em đến một vị trí tốt hơn.”
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm sóng vai đi phía trước, nhìn thấy cảnh tượng này, Hạng Minh Chương dừng lại một lúc trầm giọng nói: “Đi trên thảm đỏ trong lễ cưới của Hạng Như Cương cũng không long trọng như vậy.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh đang nói nhảm gì vậy.”
Hạng Minh Chương nói: “Chỉ thiếu điều chưa rải cánh hoa thôi.”
Sở Thức Sâm giơ tay đẩy lưng Hạng Minh Chương, quên mất còn có Hạng Như Tự đi theo phía sau nên nhanh chóng bỏ tay xuống, lên sân khấu thuyết trình thì không sao, khải hoàn trở về thì làm đến mức cậu không biết phải làm sao.
Hạng Minh Chương không hổ là tổng tài, lúc nào cũng không bộc lộ cảm xúc vui vẻ hay tức giận, rất biết cách giả vờ: “Buổi đấu thầu hôm nay khá thuận lợi, nhưng kết quả chấm thầu thì vẫn phải đợi, mọi người yên tĩnh đừng náo loạn.”
Bành Hân xua tay phụ hoạ: “Cuối năm rồi, dự án khác vẫn còn nhiều việc phải làm, mọi người tiếp tục kiên trì nhé!”
Sở Thức Sâm không mở miệng, bị người khác dúi một chai sữa chua vào tay, đi hai bước lại nhận được một gói bánh quy, trở về phòng thư ký, trong tay đã cầm đủ đồ cho một bữa trà chiều.
Vừa đúng lúc buổi trưa chưa ăn gì, Sở Thức Sâm kéo ghế ra, vừa mới ngồi xuống Bành Hân đã gõ cửa đi vào, nói: “Thư ký Sở, đừng ăn vặt nữa, buổi tối có muốn đi ăn bữa lớn không?”
Sở Thức Sâm vui vẻ nói: “Giám đốc Bành, anh vừa rồi ở bên ngoài không phải là thái độ này.”
“Tôi vừa tốt bụng vừa nghiêm khắc thôi.” Bành Hân cười, “Cậu có đi không? Lại giúp tôi hỏi Hạng tiên sinh xem có muốn tham gia không.”
Sở Thức Sâm mấy ngày nay luyện tập đến mức đau họng, nói: “Tôi không đi đâu, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm chút.”
Bành Hân biết tính cách của Sở Thức Sâm nên không cưỡng ép, ban đầu còn định hỏi Hạng Minh Chương, nhưng cũng từ bỏ ý định. Mặc dù không hiểu tại sao nhưng trực giác cho thấy rằng nếu Sở Thức Sâm không tham gia thì Hạng Minh Chương sẽ càng không tham gia.
“Vậy được thôi.” Bành Hân trước khi rời đi nói, “Đúng rồi, tôi chúc mừng cậu trước.”
Sở Thức Sâm có hơi khó hiểu, Bành Hân đã chúc mừng cậu tại chỗ sau khi buổi thuyết trình kết thúc, nếu như đang chỉ dự án kết thúc thành công, thì không nên chỉ chúc mừng cậu mà phải cùng nhau chúc mừng mới đúng.
Bành Hân hùng hùng hổ hổ ra ngoài, Sở Thức Sâm chỉ biết cười một mình, cũng lười suy nghĩ sâu xa, bóc ống hút ra cắm vào chai sữa chua.
Trong hội trường không có cảm giác gì, từng công ty nói theo thứ tự, xen kẽ với những giờ giải lao, một ngày dài như vậy đã trôi qua nhanh chóng.
Buổi đấu thầu sẽ được tổ chức trong ba ngày, mỗi ngày bốn công ty, sau khi tất cả kết thúc, quá trình chính phủ đánh giá thầu sẽ mất ít nhất một tuần, sau đó kết quả sẽ được công bố.
Bất kể thế nào, mọi việc đều xong xuôi, đã có thể thực sự thở ra một hơi, Sở Thức Sâm uống một ngụm sữa chua, cau mày, nhìn xuống thì thấy hai chữ “không đường”.
Cậu thực sự không hiểu, thời chiến tranh vật tư thiếu hụt thì thôi đi, bây giờ tài nguyên dồi dào, thế mà không nỡ bỏ một chút đường vào, còn muốn làm loại đồ uống chua lè lưỡi này.
Trong văn phòng tổng tài, Hạng Minh Chương vẫn luôn bận rộn công việc, mở hộp thư xử lý mấy cái email chưa đọc hôm nay, có người gõ cửa, anh không thèm ngẩng đầu: “Vào đi.”
Sở Thức Sâm đẩy cửa ra, cầm chai sữa chua, nói: “Anh đang bận sao? Sắp đến giờ tan làm rồi.”
Làm việc ở công ty gần một năm, Sở Thức Sâm rất ít khi mong ngóng tan làm sớm, Hạng Minh Chương ngoắc tay: “Qua đây, có phải mệt rồi không?”
“Không có, đột nhiên trở nên nhàn rỗi nên không thích ứng lắm.” Sở Thức Sâm đi vòng ra sau bàn làm việc, “Anh uống sữa chua không?”
Hạng Minh Chương nhìn dấu vết trên miệng ống hút nói: “Đồ thừa của em à.”
Sở Thức Sâm nói: “Trà sâm thừa của anh toàn là em uống không đó.”
Hạng Minh Chương nhận lấy nhấp một ngụm, tựa như không nếm được ngọt hay chua, anh lôi kéo Sở Thức Sâm lên tay vịn ghế ngồi xuống, nói: “Giúp anh trả lời email.”
Sở Thức Sâm di chuyển con chuột, một khi đến cuối năm, các công ty chi nhánh gửi tới một loạt báo cáo, người gửi báo cáo gần nhất là tổng giám đốc chi nhánh Thâm Quyến, ngoại trừ việc báo cáo công việc, còn hỏi Hạng Minh Chương ngày mấy đến thị sát.
Sở Thức Sâm nói: “Anh phải đến chi nhánh Thâm Quyến à?”
Khu vực Đông Nam được xây dựng tương đối muộn, phần cứng, nhân lực, kỹ thuật và nghiệp vụ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, hai năm nay thành tích rất tốt, Hạng Minh Chương nói: “Trước khi nghỉ đông đi một chuyến.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Đưa theo ai đi cùng?”
Hạng Minh Chương uống sữa chua và mô tả: “Mang theo một người có năng lực mạnh mẽ, làm việc chu đáo, có thể một mình đảm đương, còn lớn lên dễ nhìn bắt mắt.”
Sở Thức Sâm không nghe nổi nữa, ngón tay gõ loạn một dòng trên bàn phím, cố ý nói: “Muốn mang theo bốn người à?”
Hạng Minh Chương cười một tiếng, quyết định: “Mang theo hai người, em và phó tổng Châu.”
Dự án du lịch văn hoá cơ bản đã lắng xuống, chỉ đạo cao nhất của bộ phận kinh doanh là Sở Thức Sâm, hỗ trợ kỹ thuật là do Hạng Việt và Diệc Tư cùng liên hợp, Châu Khác Sâm đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực dẫn dắt bộ phận R&D của Diệc Tư.
Hạng Minh Chương sắp xếp: “Dự án này không làm được thành một trường hợp kinh điển thì quả là đáng tiếc, đến lúc đó em và phó tổng Châu huấn luyện cho mọi người một chút.”
Sở Thức Sâm kinh ngạc quay đầu lại: “Em không biết huấn luyện, em chỉ biết giáo huấn người khác thôi.”
Hạng Minh Chương rốt cuộc không chịu nổi nữa, kéo Sở Thức Sâm từ tay vịn ghế ngồi lên đùi rồi ôm lấy, mượn tư thế thân mật để chất vấn: “Giám đốc Thẩm đừng có làm bộ làm tịch quá, có thật sự là đến từ năm 45 không thế? Em có gì mà không biết nữa?”
Sở Thức Sâm vùng vẫy muốn đi xuống, cậu đường đường là một nam nhân thân cao bảy thước, ban đêm lúc phóng túng ngồi lên đùi người ta thì thôi đi, ban ngày ban mặt ở trong phòng làm việc như thế, quả thực không có chút liêm sỉ nào nói nổi.
Vừa hay đúng lúc, chuông điện thoại vang lên, Sở Thức Sâm lấy ra thì thấy là bà Sở gọi tới.
Hạng Minh Chương hai cánh tay vững vàng khống chế cậu, nói: “Bác gái tìm em kìa, nghe đi.”
Sở Thức Sâm buông hai chân giẫm lên mặt đất, càng vùng vẫy lợi hại hơn: “Anh bỏ em ra.”
Hạng Minh Chương càng ôm chặt hơn, vô sỉ nói: “Cứ như thế này nghe đi.”
Điện thoại đổ chuông không biết mệt, e rằng có chuyện gì đó, Sở Thức Sâm không còn cách nào khác đành trượt nút trả lời.
Giọng bà Sở có thể nghe được rất rõ: “Tiểu Sâm, tối nay ở nhà có khách tới, con cố gắng đừng tăng ca, về sớm chút.”
Sở Thức Sâm có một loại ảo giác như đang yêu đương vụng trộm cách một lớp giấy cửa sổ, nói: “Biết rồi mẹ.”
Bà Sở vui vẻ nói: “Buổi sáng mẹ đi dạo phố, mua cho con và Tiểu Hội một ít quần áo mùa xuân, lúc con về mặc thử xem có thích không.”
Sở Thức Sâm nửa nhắm mắt lại, gò má cọ vào đôi môi mỏng của Hạng Minh Chương, cậu chịu đựng: “Mùa đông sao sao lại mua đồ xuân…”
“Mùa đông ra mẫu mới cho mùa xuân năm sau.” Bà Sở nói, “Sao vậy? Tiếng thở của con nghe cứ quái quái thế?”
Sở Thức Sâm hoảng loạn nói: “Con đau bụng.”
Bà Sở nói: “Có phải là bị cảm rồi không, mẹ bảo chị Tú nấu cháo cho con, khi nào con về thì uống một bát.”
Cúp điện thoại, Hạng Minh Chương đặt tay lên bụng dưới của Sở Thức Sâm, cách một lớp sơ mi trắng, đầu ngón tay rục rịch ở ngay lưng quần tây, hỏi: “Đau ở đâu, anh xoa cho em.”
Sở Thức Sâm gọi thẳng tên: “Hạng Minh Chương, đừng có quá đáng.”
Hạng Minh Chương tự biết lùi một bước: “Em hôn anh một chút, anh cho em tan làm.”
Buổi đấu thầu diễn ra thuận lợi, Sở Thức Sâm biết Hạng Minh Chương tâm tình không tệ, cậu nhớ lại dáng vẻ của đối phương đứng trên sân khấu thuyết trình, vừa anh tuấn vừa xuất chúng.
“Anh không nói hôn ở đâu, vậy em tự quyết định.”
Sở Thức Sâm nắm lấy bàn tay đang vuốt ve bụng dưới của mình, đưa lên môi, hôn lên mu bàn tay của Hạng Minh Chương.
Nhân lúc Hạng Minh Chương đang sững sờ, Sở Thức Sâm đứng dậy, trước khi đi còn tiêu sái nói: “Hạng tiên sinh, nhớ vứt chai sữa chua.”
Quá giờ tan tầm mười lăm phút, Sở Thức Sâm thu dọn đồ đạc rời đi, may mà đang mặc tây trang màu đen, nếp nhăn gây ra do ngồi trên đùi của Hạng Minh Chương không tính là quá rõ ràng.
Về đến nhà, trong vườn hoa có một chiếc xe việt dã quen mắt, Sở Thức Sâm nhận ra biển số, là xe của Châu Khác Sâm.
Trong phòng khách biệt thự có bốn năm người, Sở Thức Sâm vừa vào cửa liền gọi: “Chú Sâm, chú tới rồi.”
Châu Khác Sâm từ khi trở lại Diệc Tư luôn rất bận rộn, hiện tại dự án đã kết thúc, ông cũng đã thu xếp ổn thoả, đón ba mẹ từ Cáp Nhĩ Tân qua đây.
Trước đây mỗi khi đến Tết, cặp vợ chồng già đều gửi tới các loại đặc sản vùng Đông Bắc cho nhà họ Sở, cảm tình sâu nặng. Bà Sở khi biết tin hai vợ chồng già dọn đến bèn quyết định làm một bữa tiệc nhỏ đón khách từ phương xa.
Hai người tuy đã lớn tuổi nhưng tinh thần khoẻ mạnh, thích trò chuyện, Sở Thức Hội vốn dĩ đã rất thân thiết với Châu Khác Sâm, một bữa cơm vừa cười nói vừa trò chuyện, trong nhà đã rất lâu không náo nhiệt đến vậy.
Cơm no rượu say, Sở Thức Sâm cùng Châu Khác Sâm hút thuốc dưới mái hiên, hỏi: “Chú Sâm, chú đã biết chuyện đi công tác ở Thâm Quyến chưa?”
Châu Khác Sâm nói: “Biết rồi, trên đường qua đây Hạng tiên sinh đã liên lạc với chú.”
Sở Thức Sâm không quen hút thuốc lá bình thường, nếm một ngụm rất nhẹ rồi dừng lại, Châu Khác Sâm hút thuốc rất mạnh, càng giống như hưng phấn, thở ra khói nghi ngút khen cậu tài giỏi, có chí tiến thủ, trong lời nói tràn ngập sự vui vẻ yên tâm.
So với sự tôn kính và gần gũi với trưởng bối, tình cảm của Sở Thức Sâm đối với Châu Khác Sâm nghiêng về tán thưởng, nói: “Chú Sâm, chú mà khen nữa con lại đỏ mặt mất.”
Châu Khác Sâm cười lớn: “Được rồi, vậy thì chúc mừng con trước.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Chúc mừng con cái gì?”
Ngâm mình trong nơi làm việc nhiều năm, Châu Khác Sâm trong lòng biết rõ: “Dự án du lịch văn hoá này được thực hiện quá mỹ mãn, sau trận chiến này, con sẽ không chỉ làm thư ký nữa.”
Sở Thức Sâm nhớ lại buổi chiều trong văn phòng thư ký, Bành Hân đã chúc mừng cậu trước, lẽ nào cũng là ý tứ này? Chế độ nhân sự của Hạng Việt rất thành thục, đặc biệt chú trọng đến công tác đào tạo định hướng và đề bạt nhân tài, vì thế nên bất kỳ dự án nào cũng phải có sự tham gia của các kênh bán hàng cấp cơ sở. Nếu dự án du lịch văn hóa thành công giành được, nhiều đồng nghiệp trong nhóm dự án sẽ không chỉ có một người được thăng chức tăng lương.
Châu Khác Sâm nói: “Về phần công lao, con tuyệt đối nằm ở hàng đầu tiên.”
Sự tham gia và đảm nhiệm của Sở Thức Sâm từ lâu đã vượt quá phạm vi chức trách của một thư ký, trước đây cậu không có chức danh gì, lần này chủ yếu tập trung vào công việc kinh doanh, quả thật là một thời cơ hợp lý để thay đổi chức vị.
Sở Thức Sâm chưa từng nghĩa tới, cũng không rõ Hạng Minh Chương nghĩ thế nào, thân phận của cậu đặc biệt, quan hệ của bọn họ lại càng đặc biệt, có lẽ sẽ không thay đổi như bình thường.
Tàn thuốc cháy mất một khúc, cậu búng ngón tay gẩy ra, không lãng phí tinh thần đoán thêm: “Sao cũng được, qua Tết rồi nó tiếp vậy.”
Vài ngày sau đấu thầu, nhóm dự án đi từ kích động đến khẩn trương. Mạnh Đào một ngày từ phòng tiền bán hàng đi qua mấy lần, hỏi thăm xem có tin tức gì không.
Càng gần đến ngày công bố càng cảm thấy khó chịu, mọi người đều đùa rằng cứ như đang chờ kết quả thi cao khảo.
Ngày thứ năm, Bành Hân đột nhiên lao ra khỏi văn phòng giám đốc, khu văn phòng ồ ạt đứng lên, tất cả mọi người đều chứng kiến hắn chạy vào văn phòng tổng tài.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đang ngồi trên ghế sofa ở khu vực tiếp khách, trên bàn trà đặt máy tính bảng, cả hai đang gọi điện video với Owen.
Bành Hân phanh lại tại cửa, thở hổn hển nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở, kết quả đấu thầu đã được công bố.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Sao rồi?”
Bành Hân kích động trả lời: “Chúng ta trúng thầu rồi!”
Bên ngoài văn phòng rơi vào ầm ĩ, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm nhìn nhau, vài tháng trời cực khổ cùng an ủi lẫn nhau, tầng tầng lớp lớp lẫn lộn trong ánh mắt.
Owen hoan hô một tiếng trên màn hình, Sở Thức Sâm nhìn đi chỗ khác, gần như quên mất rằng còn có người đang nhìn.
Hạng Minh Chương nói với Owen: “Anh có thể yên tâm rồi.”
Owen nói: “Tôi thực sự rất vui mừng cho bên anh, và cho sự hợp tác giữa Hạng Việt và UT.”
Kết cục đã thực sự được định đoạt, cái lưng thẳng tắp của Sở Thức Sâm dựa vào đệm phía sau, giảm bớt sức lực.
Sau khi video kết thúc, cửa văn phòng đóng lại, mọi thứ đều yên lặng, Hạng Minh Chương tiến lại gần Sở Thức Sâm một bước, hỏi: “Sao không nói gì vậy?”
Sở Thức Sâm không biết nói gì, suy nghĩ một hồi: “Ngày mai đi Thâm Quyến, hôm nay em phải đem hoa kiếm lan về nhà, nhờ cậy dì Đường giúp em chăm sóc.”
Hạng Minh Chương nói: “Có còn nhớ lời anh nói lúc tặng cho em không?”
Kiếm lan nở hoa quanh năm, ngụ ý luôn luôn thăng tiến.
Sở Thức Sâm trong lòng khẽ động: “Anh muốn nói gì?”
Hạng Minh Chương đã nghĩ về chuyện này sớm hơn và sâu sắc hơn bất kỳ người ngoài cuộc nào, cho dù tư tâm không nỡ, anh nói: “Văn phòng thư ký tổng tài quá nhỏ rồi.”
Sở Thức Sâm đột nhiên ngước mắt: “Hạng Minh Chương.”
“Ừm.” Hạng Minh Chương hứa hẹn, với sự tán thưởng, tôn trọng và cưng chiều, “Thanh Thương đã bận cả một mùa đông rồi, sau Tết âm lịch anh sẽ cho em đến một vị trí tốt hơn.”
Danh sách chương