Một đêm tình sắc qua đi, Hạng Minh Chương bế Thẩm Nhược Trăn lên giường.
Vạt áo ngủ xộc xệch, Thẩm Nhược Trăn gần như đã hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể tê liệt, hơi thở yếu ớt, chỉ có bắp đùi ướt át là khẽ co giật.
Hạng Minh Chương vặn khăn nóng lau sạch sẽ cho Thẩm Nhược Trăn, hơn mười phút trôi qua người vẫn chưa tỉnh lại, anh không yên tâm liền cử tài xế đến biệt thự Tĩnh Phổ đón bác sĩ gia đình qua đây.
Trong vòng chưa đầy một tiếng, bác sĩ họ Tôn đã đến, bình thường đều tiến hành chẩn đoán và điều trị định kỳ cho Hạng Hành Chiêu, có bất kỳ vấn đề nào sẽ báo cáo trực tiếp cho Hạng Minh Chương.
Bác sĩ Tôn đã nghe nói về một số việc trong nhà của Hạng gia, ông biết rằng mẹ của Hạng Minh Chương sống ở Mạn Trang, lần đầu tiên được gọi đến cứ nghĩ rằng là thân thể Bạch Vịnh Đề không khỏe.
Đợi đến khi vào phòng, bác sĩ Tôn nhìn trên giường có một người đàn ông trẻ tuổi, trông rất quen, nhớ lại được là Sở tiên sinh mà mình đã từng gặp ở dinh thự Tĩnh Phổ.
Đêm dài vừa kết thúc, mặc dù quần áo để trên ghế dựa cuối giường đã được gấp lại, nhưng không khó để đoán được trong phòng vừa phát sinh chuyện gì, bác sĩ Tôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như thường lệ mà chào hỏi: “Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương sắc mặt không chút gợn sóng, cũng không mảy may xấu hổ nói: “Bác sĩ Tôn, ông khám cho em ấy đi, em ấy ngất đi lúc sáng sớm.”
Bác sĩ Tôn đi đến gần giường, ép góc chăn xuống, mở áo ngủ của Thẩm Nhược Trăn sang một bên, những dấu vết đỏ tươi lan từ cổ đến ngực, không thể tìm thấy một dù chỉ một mảnh da thịt còn trắng nõn.
Đặt ống nghe nóng hổi lên tai, bác sĩ Tôn hỏi: “Hạng tiên sinh, cậu ấy đã ngất bao lâu rồi?”
Hạng Minh Chương liếc nhìn đồng hồ cây: “Gần một tiếng rưỡi.”
Bác sĩ Tôn nghe tiếng tim đập của Thẩm Nhược Trăn, đo huyết áp và lượng đường trong máu, sau đó nói: “Sở tiên sinh huyết áp thấp và lượng đường trong máu cũng thấp, ngất đi có lẽ là do cảm xúc không ổn định cộng thêm thể lực kiệt quệ.”
Hạng Minh Chương lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Không đáng ngại, bây giờ cậu ấy đã ngủ rồi.” Bác sĩ Tôn khéo léo nói, “Lúc vận động cố gắng đừng quá kịch liệt, nếu quá độ sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.”
Kinh nghiệm của Hạng Minh Chương cũng không được tính là phong phú, thẳng thắn hỏi: “Như thế nào thì xem là kịch liệt? Vài lần đã là quá độ rồi à?”
Bác sĩ Tôn cân nhắc trả lời: “Cũng phải xem tố chất cơ thể của cá nhân, trong khoảng thời gian ngắn không khuyến khích quá thường xuyên, cứ dựa theo quy luật mỗi tuần vài lần mà tiến hành là ổn.”
Trong lòng Hạng Minh Chương thầm nói, căn dặn đã quá muộn rồi.
Đi vòng qua bên giường ngồi xuống, Hạng Minh Chương đem áo ngủ của Thẩm Nhược Trăn cột chặt lại, vừa xác nhận quan hệ anh đã ôm người ta làm cả đêm, hiện tại người đã hôn mê, da thịt toàn là vết tích, như bị rút hết xương cốt mà lõm vào trên đệm.
Anh đưa tay vuốt tóc trên trán Thẩm Nhược Trăn, khuôn mặt mệt mỏi thế nhưng thả lỏng, trông có vẻ không oán trách anh.
Hạng Minh Chương lòng tham không đáy mà bào chữa cho chính mình, trong đêm đầu tiên cả hai bên đều bằng lòng, không thể tránh khỏi mà mất kiểm soát, tình cảm khó mà kiềm chế, bằng không chẳng phải là tình cảm chưa đủ hay sao?
Quản lý Triệu tiễn bác sĩ Tôn xuống lầu rời đi, mấy ngày nay đã mơ hồ đoán được Thẩm Nhược Trăn là một nhân vật quan trọng, có lẽ có quan hệ mật thiết với Hạng Minh Chương, nhưng bây giờ mới biết lại quan trọng đến vậy.
Quay lại bưng lên hai tách trà nóng, quản lý Triệu cẩn thận hỏi: “Hạng tiên sinh, ngài xem có cần phải chuẩn bị gì không?”
Hạng Minh Chương lạnh lùng mất bình tĩnh: “Mấy người chăm sóc người như thế nào? Chỉ quản mỗi việc ăn uống thôi, người đã gầy đi một vòng rồi, lại còn hạ đường huyết.”
Quản lý Triệu nhanh chóng giải thích: “Mọi bữa ăn đều được nhà bếp chuẩn bị, hôm qua tiên sinh không muốn ăn, nói là đợi ngài về rồi cùng ăn.”
Hạng Minh Chương hung dữ cả một đêm, lúc này lại không khỏi mềm lòng, tính tới tính lui thì kẻ đầu têu đều là anh, phân phó nói: “Bảo nhà bếp đun một cây sâm rừng, không cần quá nồng đâu.”
“Vâng.” Quản lý Triệu nói, “Tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm đồ ăn.”
Hạng Minh Chương sợ nhà bếp ở khu phía Nam không hợp khẩu vị của Thẩm Nhược Trăn nên nói: “Đi qua đình viện phía Bắc ấy, bảo chị Thanh làm ít đồ ăn chay gửi qua đây.”
Quản lý Triệu ngay lập tức đi lo liệu, cửa phòng khách mở ra, có người đến dọn dẹp đơn giản một chút.
Ý chí của Thẩm Nhược Trăn mê man, cơ thể sau nhiều lần đạt cao trào thỉnh thoảng run lên trong giấc mơ, chua xót dâng trào, cậu nhiều lần muốn tỉnh lại nhưng chớp mắt lại kiệt sức đến mức muốn ngủ tiếp.
Sau khi đun một bát canh nhân sâm, Hạng Minh Chương đỡ đầu Thẩm Nhược Trăn lên và cố gắng đút xuống một thìa nhỏ, không có cách nào khác đành phải miệng đối miệng mà đút qua hai ngụm.
Nhân sâm rừng quý giá có hiệu quả rất tốt, đầu lưỡi Thẩm Nhược Trăn hơi đắng, từ từ mở mắt ra, Hạng Minh Chương ở bên giường nửa tấc cũng không rời đi, vẻ mặt ôn nhu ẩn chứa một chút thỏa mãn sau nhiều lần đòi hỏi kịch liệt.
Thẩm Nhược Trăn nhìn thấy nhưng không nói ra, liền hỏi: “Anh đút em uống gì vậy?”
“Canh nhân sâm.” Hạng Minh Chương nói, “Uống thêm chút nữa đi?”
Thẩm Nhược Trăn chê đắng: “Anh uống đi, em sợ anh kiệt sức.”
Hạng Minh Chương nhất thời không nói nên lời, nắm cổ tay Thẩm Nhược Trăn như nắm một cái vòng tay, thấp giọng biện bạch: “Là anh không có chừng mực, nhưng em cũng không kêu dừng lại.”
Thẩm Nhược Trăn không cho rằng kêu dừng lại sẽ hiệu nghiệm, cậu hỏi: “Tôi hôm qua không uống Vodka, anh đã tận hứng chưa?”
Hạng Minh Chương thành thật nói: “Nếu em lại tiếp tục hỏi, hứng thú lại tăng lên nữa đấy.”
Xương cốt của Thẩm Nhược Trăn bị đụng chạm đến rã rời, tim phổi như đặt nhầm chỗ, cậu đứng chân trần bên cửa sổ rất lâu không ngừng đong đưa, lòng bàn chân đau nhức, càng không phải nói vị trí xấu hổ nhất trên cơ thể.
Nhưng cậu không kêu dừng lại, không nói một câu “Không muốn”, liên tục phóng túng đến mức ngất xỉu.
Trước khi ngất đi là một khoái cảm cực độ không thể chịu nổi.
Thẩm Nhược Trăn chỉ có ngón tay là nhấc lên được, hơi cuộn lại gãi lên da thịt của Hạng Minh Chương rồi nói: “Hạng tiên sinh nhìn xa trông rộng, nhìn rừng cây thuỷ sam quả thực có thể chống đỡ lâu hơn một chút.”
Hạng Minh Chương chống lên người Thẩm Nhược Trăn: “Câu này nghe như thể mỉa mai vậy.”
Thẩm Nhược Trăn hơi nhếch khoé miệng: “Dù sao thì tác dụng của cây thuỷ sam chỉ chiếm hai phần.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy tám phần còn lại là gì?”
Hơi thở của Thẩm Nhược yếu ớt nói: “Là em thích anh.”
Hạng Minh Chương sững sờ, hóa ra có lời không cần đặc biệt phải đi hỏi, anh nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Trăn, cúi đầu hôn xuống ấn đường.
Thẩm Nhược Trăn nhắm mắt lại, nói xong lại xấu hổ: “Em buồn ngủ rồi.”
Hạng Minh Chương dỗ dành: “Em ngủ đi.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh để em ngủ một mình à?”
Hạng Minh Chương bị làm cho trong lòng không yên, nhấc góc chăn lên rồi chen vào bên cạnh, mắt nhìn về phía cái cổ loang lổ của Thẩm Nhược Trăn. Anh thực sự có hơi thô bạo, nghĩ đến cái gì đó liền duỗi tay vào trong động đậy.
Thẩm Nhược Trăn đột nhiên hít một hơi rồi căng cứng lại.
“Đừng căng thẳng.” Hạng Minh Chương an ủi nói, “Có đau không? Khi nào tỉnh lại bôi thuốc cho em.”
Thẩm Nhược Trăn xấu hổ thừa nhận, “Ừm” một tiếng, nút thắt quanh eo bị buộc nửa đêm, lúc ngủ không thoải mái, Hạng Minh Chương đưa tay cởi ra, đem cậu từ trong áo ngủ ôm vào lòng.
Hai người ôm nhau ngủ, ngủ một ngày một đêm, Hạng Minh Chương giữa chừng tỉnh lại một lần, bôi thuốc cho Thẩm Nhược Trăn, đút cậu ăn nửa bát chè.
Thời hạn ba ngày ở Mạn Trang, Thẩm Nhược Trăn lại ở trọn sáu ngày, hành vi thân mật làm đến mức tổn hại sức khoẻ, nghe tới một trăm lời vô sỉ từ Hạng Minh Chương.
Anh đại khái nói khoảng chín mươi chín, miễn cưỡng giữ lại được một phần kiềm chế.
Hộp đồ cũ đó tạm thời được đặt ở Mạn Trang, bản thỏa thuận quân tử cũ được kẹp vào dây đàn tỳ bà, sau đó Hạng Minh Chương xếp lại bản thỏa thuận mới để dưới nắp đàn piano của mình, cũng xem như đẹp đôi.
Vào ngày cuối cùng, Thẩm Nhược Trăn mặc một bộ tây trang đen tuyền, trang trọng đến buổi hẹn đã ước định nhưng đã muộn gần một thế kỷ.
Hạng Minh Chương giúp cậu chuẩn bị một bó hoa, là hoa cúc trắng.
Cố hương xa xôi, Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng sắp quay trở lại Ninh Ba.
Vạt áo ngủ xộc xệch, Thẩm Nhược Trăn gần như đã hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể tê liệt, hơi thở yếu ớt, chỉ có bắp đùi ướt át là khẽ co giật.
Hạng Minh Chương vặn khăn nóng lau sạch sẽ cho Thẩm Nhược Trăn, hơn mười phút trôi qua người vẫn chưa tỉnh lại, anh không yên tâm liền cử tài xế đến biệt thự Tĩnh Phổ đón bác sĩ gia đình qua đây.
Trong vòng chưa đầy một tiếng, bác sĩ họ Tôn đã đến, bình thường đều tiến hành chẩn đoán và điều trị định kỳ cho Hạng Hành Chiêu, có bất kỳ vấn đề nào sẽ báo cáo trực tiếp cho Hạng Minh Chương.
Bác sĩ Tôn đã nghe nói về một số việc trong nhà của Hạng gia, ông biết rằng mẹ của Hạng Minh Chương sống ở Mạn Trang, lần đầu tiên được gọi đến cứ nghĩ rằng là thân thể Bạch Vịnh Đề không khỏe.
Đợi đến khi vào phòng, bác sĩ Tôn nhìn trên giường có một người đàn ông trẻ tuổi, trông rất quen, nhớ lại được là Sở tiên sinh mà mình đã từng gặp ở dinh thự Tĩnh Phổ.
Đêm dài vừa kết thúc, mặc dù quần áo để trên ghế dựa cuối giường đã được gấp lại, nhưng không khó để đoán được trong phòng vừa phát sinh chuyện gì, bác sĩ Tôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như thường lệ mà chào hỏi: “Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương sắc mặt không chút gợn sóng, cũng không mảy may xấu hổ nói: “Bác sĩ Tôn, ông khám cho em ấy đi, em ấy ngất đi lúc sáng sớm.”
Bác sĩ Tôn đi đến gần giường, ép góc chăn xuống, mở áo ngủ của Thẩm Nhược Trăn sang một bên, những dấu vết đỏ tươi lan từ cổ đến ngực, không thể tìm thấy một dù chỉ một mảnh da thịt còn trắng nõn.
Đặt ống nghe nóng hổi lên tai, bác sĩ Tôn hỏi: “Hạng tiên sinh, cậu ấy đã ngất bao lâu rồi?”
Hạng Minh Chương liếc nhìn đồng hồ cây: “Gần một tiếng rưỡi.”
Bác sĩ Tôn nghe tiếng tim đập của Thẩm Nhược Trăn, đo huyết áp và lượng đường trong máu, sau đó nói: “Sở tiên sinh huyết áp thấp và lượng đường trong máu cũng thấp, ngất đi có lẽ là do cảm xúc không ổn định cộng thêm thể lực kiệt quệ.”
Hạng Minh Chương lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Không đáng ngại, bây giờ cậu ấy đã ngủ rồi.” Bác sĩ Tôn khéo léo nói, “Lúc vận động cố gắng đừng quá kịch liệt, nếu quá độ sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.”
Kinh nghiệm của Hạng Minh Chương cũng không được tính là phong phú, thẳng thắn hỏi: “Như thế nào thì xem là kịch liệt? Vài lần đã là quá độ rồi à?”
Bác sĩ Tôn cân nhắc trả lời: “Cũng phải xem tố chất cơ thể của cá nhân, trong khoảng thời gian ngắn không khuyến khích quá thường xuyên, cứ dựa theo quy luật mỗi tuần vài lần mà tiến hành là ổn.”
Trong lòng Hạng Minh Chương thầm nói, căn dặn đã quá muộn rồi.
Đi vòng qua bên giường ngồi xuống, Hạng Minh Chương đem áo ngủ của Thẩm Nhược Trăn cột chặt lại, vừa xác nhận quan hệ anh đã ôm người ta làm cả đêm, hiện tại người đã hôn mê, da thịt toàn là vết tích, như bị rút hết xương cốt mà lõm vào trên đệm.
Anh đưa tay vuốt tóc trên trán Thẩm Nhược Trăn, khuôn mặt mệt mỏi thế nhưng thả lỏng, trông có vẻ không oán trách anh.
Hạng Minh Chương lòng tham không đáy mà bào chữa cho chính mình, trong đêm đầu tiên cả hai bên đều bằng lòng, không thể tránh khỏi mà mất kiểm soát, tình cảm khó mà kiềm chế, bằng không chẳng phải là tình cảm chưa đủ hay sao?
Quản lý Triệu tiễn bác sĩ Tôn xuống lầu rời đi, mấy ngày nay đã mơ hồ đoán được Thẩm Nhược Trăn là một nhân vật quan trọng, có lẽ có quan hệ mật thiết với Hạng Minh Chương, nhưng bây giờ mới biết lại quan trọng đến vậy.
Quay lại bưng lên hai tách trà nóng, quản lý Triệu cẩn thận hỏi: “Hạng tiên sinh, ngài xem có cần phải chuẩn bị gì không?”
Hạng Minh Chương lạnh lùng mất bình tĩnh: “Mấy người chăm sóc người như thế nào? Chỉ quản mỗi việc ăn uống thôi, người đã gầy đi một vòng rồi, lại còn hạ đường huyết.”
Quản lý Triệu nhanh chóng giải thích: “Mọi bữa ăn đều được nhà bếp chuẩn bị, hôm qua tiên sinh không muốn ăn, nói là đợi ngài về rồi cùng ăn.”
Hạng Minh Chương hung dữ cả một đêm, lúc này lại không khỏi mềm lòng, tính tới tính lui thì kẻ đầu têu đều là anh, phân phó nói: “Bảo nhà bếp đun một cây sâm rừng, không cần quá nồng đâu.”
“Vâng.” Quản lý Triệu nói, “Tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm đồ ăn.”
Hạng Minh Chương sợ nhà bếp ở khu phía Nam không hợp khẩu vị của Thẩm Nhược Trăn nên nói: “Đi qua đình viện phía Bắc ấy, bảo chị Thanh làm ít đồ ăn chay gửi qua đây.”
Quản lý Triệu ngay lập tức đi lo liệu, cửa phòng khách mở ra, có người đến dọn dẹp đơn giản một chút.
Ý chí của Thẩm Nhược Trăn mê man, cơ thể sau nhiều lần đạt cao trào thỉnh thoảng run lên trong giấc mơ, chua xót dâng trào, cậu nhiều lần muốn tỉnh lại nhưng chớp mắt lại kiệt sức đến mức muốn ngủ tiếp.
Sau khi đun một bát canh nhân sâm, Hạng Minh Chương đỡ đầu Thẩm Nhược Trăn lên và cố gắng đút xuống một thìa nhỏ, không có cách nào khác đành phải miệng đối miệng mà đút qua hai ngụm.
Nhân sâm rừng quý giá có hiệu quả rất tốt, đầu lưỡi Thẩm Nhược Trăn hơi đắng, từ từ mở mắt ra, Hạng Minh Chương ở bên giường nửa tấc cũng không rời đi, vẻ mặt ôn nhu ẩn chứa một chút thỏa mãn sau nhiều lần đòi hỏi kịch liệt.
Thẩm Nhược Trăn nhìn thấy nhưng không nói ra, liền hỏi: “Anh đút em uống gì vậy?”
“Canh nhân sâm.” Hạng Minh Chương nói, “Uống thêm chút nữa đi?”
Thẩm Nhược Trăn chê đắng: “Anh uống đi, em sợ anh kiệt sức.”
Hạng Minh Chương nhất thời không nói nên lời, nắm cổ tay Thẩm Nhược Trăn như nắm một cái vòng tay, thấp giọng biện bạch: “Là anh không có chừng mực, nhưng em cũng không kêu dừng lại.”
Thẩm Nhược Trăn không cho rằng kêu dừng lại sẽ hiệu nghiệm, cậu hỏi: “Tôi hôm qua không uống Vodka, anh đã tận hứng chưa?”
Hạng Minh Chương thành thật nói: “Nếu em lại tiếp tục hỏi, hứng thú lại tăng lên nữa đấy.”
Xương cốt của Thẩm Nhược Trăn bị đụng chạm đến rã rời, tim phổi như đặt nhầm chỗ, cậu đứng chân trần bên cửa sổ rất lâu không ngừng đong đưa, lòng bàn chân đau nhức, càng không phải nói vị trí xấu hổ nhất trên cơ thể.
Nhưng cậu không kêu dừng lại, không nói một câu “Không muốn”, liên tục phóng túng đến mức ngất xỉu.
Trước khi ngất đi là một khoái cảm cực độ không thể chịu nổi.
Thẩm Nhược Trăn chỉ có ngón tay là nhấc lên được, hơi cuộn lại gãi lên da thịt của Hạng Minh Chương rồi nói: “Hạng tiên sinh nhìn xa trông rộng, nhìn rừng cây thuỷ sam quả thực có thể chống đỡ lâu hơn một chút.”
Hạng Minh Chương chống lên người Thẩm Nhược Trăn: “Câu này nghe như thể mỉa mai vậy.”
Thẩm Nhược Trăn hơi nhếch khoé miệng: “Dù sao thì tác dụng của cây thuỷ sam chỉ chiếm hai phần.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy tám phần còn lại là gì?”
Hơi thở của Thẩm Nhược yếu ớt nói: “Là em thích anh.”
Hạng Minh Chương sững sờ, hóa ra có lời không cần đặc biệt phải đi hỏi, anh nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Trăn, cúi đầu hôn xuống ấn đường.
Thẩm Nhược Trăn nhắm mắt lại, nói xong lại xấu hổ: “Em buồn ngủ rồi.”
Hạng Minh Chương dỗ dành: “Em ngủ đi.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh để em ngủ một mình à?”
Hạng Minh Chương bị làm cho trong lòng không yên, nhấc góc chăn lên rồi chen vào bên cạnh, mắt nhìn về phía cái cổ loang lổ của Thẩm Nhược Trăn. Anh thực sự có hơi thô bạo, nghĩ đến cái gì đó liền duỗi tay vào trong động đậy.
Thẩm Nhược Trăn đột nhiên hít một hơi rồi căng cứng lại.
“Đừng căng thẳng.” Hạng Minh Chương an ủi nói, “Có đau không? Khi nào tỉnh lại bôi thuốc cho em.”
Thẩm Nhược Trăn xấu hổ thừa nhận, “Ừm” một tiếng, nút thắt quanh eo bị buộc nửa đêm, lúc ngủ không thoải mái, Hạng Minh Chương đưa tay cởi ra, đem cậu từ trong áo ngủ ôm vào lòng.
Hai người ôm nhau ngủ, ngủ một ngày một đêm, Hạng Minh Chương giữa chừng tỉnh lại một lần, bôi thuốc cho Thẩm Nhược Trăn, đút cậu ăn nửa bát chè.
Thời hạn ba ngày ở Mạn Trang, Thẩm Nhược Trăn lại ở trọn sáu ngày, hành vi thân mật làm đến mức tổn hại sức khoẻ, nghe tới một trăm lời vô sỉ từ Hạng Minh Chương.
Anh đại khái nói khoảng chín mươi chín, miễn cưỡng giữ lại được một phần kiềm chế.
Hộp đồ cũ đó tạm thời được đặt ở Mạn Trang, bản thỏa thuận quân tử cũ được kẹp vào dây đàn tỳ bà, sau đó Hạng Minh Chương xếp lại bản thỏa thuận mới để dưới nắp đàn piano của mình, cũng xem như đẹp đôi.
Vào ngày cuối cùng, Thẩm Nhược Trăn mặc một bộ tây trang đen tuyền, trang trọng đến buổi hẹn đã ước định nhưng đã muộn gần một thế kỷ.
Hạng Minh Chương giúp cậu chuẩn bị một bó hoa, là hoa cúc trắng.
Cố hương xa xôi, Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng sắp quay trở lại Ninh Ba.
Danh sách chương