Ánh sáng ban mai ló dạng từ phía chân trời, soi sáng từng tấc một con đường ven biển. Chiếc quần dài ngâm nước của Thẩm Nhược Trăn được làn gió ấm áp thổi khô một nửa, những hạt cát sột soạt rơi xuống, làm bẩn đệm da cừu dưới chân cậu.
Thực ra cậu không muốn đến Mạn Trang, gặp Bạch Vịnh Đề trong bộ dạng xấu hổ như vậy thực sự rất không lễ phép.
Nhưng Hạng Minh Chương không nói lời nào, phóng xe thật nhanh, mái tóc ngắn rối loạn, dưới áo khoác chỉ mặc một chiếc sơ mi và quần tây, có thể tưởng tượng được lúc ra ngoài anh đã hoảng sợ như thế nào.
Cuối cùng, chiếc xe Jeep cũng đến nơi trong ánh bình minh đang mờ dần.
Cánh cổng trang nghiêm đã được mở ra từ trước, đối diện với rừng cây long não trải dài vô tận, phía sau trang viên im ắng thấp thoáng thấy được một ngọn núi thấp.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy xa lạ, sau đó nhận ra rằng đây không phải là nơi Bạch Vịnh Đề sống, mà là khu phía Nam của Mạn Trang.
Trong rừng xanh có trang trại ngựa, garage và những ngôi nhà nằm rải rác, Thẩm Nhược Trăn chưa kịp phân biệt phương hướng, cách cửa sổ xe vội vàng cưỡi ngựa xem hoa.
Kiến trúc chính là một biệt thự hình chóp bốn tầng với những bức tường trắng và những ô cửa sổ vuông vức, xung quanh là những hàng cây xanh tươi bao bọc, so với dinh thự Tĩnh Phổ của Hạng gia còn có khí thế hơn.
Hạng Minh Chương dừng xe tắt máy, nói: “Đến rồi.”
Thẩm Nhược Trăn xuống xe, đi theo Hạng Minh Chương vào tòa nhà, cánh cửa đóng lại sau lưng, trong không gian rộng lớn truyền đến một tiếng vang yếu ớt.
Khác với vẻ thanh nhã của khu phía Bắc, ngôi nhà này được trang hoàng bằng các bảo vật và những món đồ quý giá, xa xỉ và đẹp đẽ khiến người khác không dám đến gần.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng sủa, bị hai người họ giẫm lên để lại cát, Hạng Minh Chương đưa Thẩm Nhược Trăn vào phòng tắm, có một gian tắm vòi hoa sen và một gian phòng xông hơi, trong tủ quần áo đã được chuẩn bị sẵn quần áo sạch.
Hạng Minh Chương chọn ra một bộ đặt trên ghế sofa, còn có cả dép lên, nói: “Đi tắm trước đi.”
Thẩm Nhược Trăn đứng yên bất động: “Tại sao không để tôi về nhà?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Tại sao nửa đêm lại chạy đến Á Hi Loan?”
Thẩm Nhược Trăn không thể giải thích rõ ràng, cậu rất ít khi hành động hấp tấp, tối hôm qua là một ngoại lệ vội vàng, cậu trả lời: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút vùng biển nơi mình được cứu sống.”
“Vậy bây giờ em có thể nhìn tôi một chút không?” Hạng Minh Chương tiến lại gần, “Nhìn xem tôi bị em doạ đến phát điên, đã đủ thê thảm hay chưa?”
Đèn đường trên biển mờ ảo, nhưng cũng đủ để Thẩm Nhược Trăn thấy được nỗi kinh sợ của Hạng Minh Chương lúc đó, bây giờ sáng sủa sạch sẽ, trời sáng trưng, trong mắt Hạng Minh Chương tràn đầy tơ máu.
Thẩm Nhược Trăn không khỏi cảm thấy đau lòng: “Anh giận tôi sao?”
Hạng Minh Chương thực sự tức giận, nhưng so với sợ hãi thì cũng không là gì, anh không trả lời mà giơ tay muốn cởi áo khoác của Thẩm Nhược Trăn nói: “Trước tiên đi tắm nước nóng cho ấm, tôi càng sợ em cảm lạnh hơn.”
Thẩm Nhược Trăn gật đầu, đợi Hạng Minh Chương ra ngoài, cậu cởi quần áo đi vào phòng tắm, những món đồ dùng đều mới toanh, bình thường chắc là không có người ở lại qua đêm.
Bên ngoài là một gian phòng ngủ, Thẩm Nhược Trăn tắm xong đi ra thấy cửa không đóng chặt, một con mèo lớn trắng tinh chui vào nằm trên thảm.
“Linh Đoàn Nhi.” Cậu suýt nữa thì quên mất, ôm con mèo lên áng chừng, “Mày nặng hơn rồi.”
Hạng Minh Chương từ một phòng tắm khác tắm xong đi qua, trên tay cầm một chai rượu thuốc, cảnh tượng trước mắt giống hệt như trong bức ảnh cũ, chỉ khác là người và mèo đều nằm trong tầm tay với của anh.
Thẩm Nhược Trăn ngẩng đầu, cậu đang mặc đồ ngủ và đi dép lê, Hạng Minh Chương thế nhưng lại ăn mặc chỉnh tề, thực sự không phân biệt được đây rốt cuộc là nhà của ai.
Hạng Minh Chương nói: “Em ngồi lên giường trước đi.”
Mắt cá chân của Thẩm Nhược Trăn đã bị tê cóng trên sông ở Cáp Nhĩ Tân, mỗi khi ngâm nước lạnh sẽ sưng đỏ lên, cậu ngồi trên giường co hai gối, xắn quần lên nói: “Tôi sẽ tự làm.”
Hạng Minh Chương rót ra một ít rượu thuốc: “Giám đốc Thẩm không phải rất biết cách làm giá sao?”
Mắt cá chân của Thẩm Nhược Trăn bị nắm lấy, Linh Đoàn Nhi chê lọ thuốc khó ngửi, từ trong vòng tay cậu nhảy xuống cuối giường, làn da được xoa bóp ấm lên đến tê dại, cậu cũng theo đó mà mềm lòng, đột nhiên nói: “Tôi là ở trên biển xảy ra chuyện.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vào đầu mùa xuân năm 1945 sao?”
“Đúng vậy, là một đêm mùa xuân.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Tôi ngồi thuyền di chuyển đến nơi ở an toàn, giữa đêm trên biển gặp phải một cơn bão lớn, thuyền chìm xuống, tôi cứ nghĩ rằng mình phải chôn thây dưới biển sâu, ai biết được thế nhưng lại…”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy người được giải cứu ở Á Hi Loan là em, em tỉnh dậy đã ở phòng bệnh của Sở gia, ở thế kỷ 21 này rồi?”
Thẩm Nhược Trăn mãi luôn ghi nhớ khoảnh khắc lúc mở mắt ra, liền nói: “Tôi tỉnh dậy liền nhìn thấy anh.”
Người đầu tiên cậu nhìn thấy trong thời gian và không gian này là Hạng Minh Chương, người phát hiện ra thân phận của cậu cũng chính là Hạng Minh Chương.
Lúc rơi xuống biển cái gì cậu cũng không bắt lấy được, sáng sớm ở trên bờ biển, nước biển còn chưa ngập qua đầu gối mà Hạng Minh Chương đã túm lấy cậu như điên.
Đêm xuân đó chính là điểm ngăn cách, kiếp trước đã thành giấc mộng xưa, cậu ở kiếp sau này may mắn có được một Hạng Minh Chương để tâm.
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Hạng tiên sinh, đã nguôi giận chưa?”
Hạng Minh Chương lấy khăn giấy ra lau tay: “Nếu như không nguôi thì sao?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh có thể mắng tôi vài câu để trút giận.”
Hạng Minh Chương “hừ” một tiếng: “Thẩm thiếu gia quý báu như thế vậy mà lại để cho tôi mắng vài câu à.”
Thẩm Nhược Trăn bật cười: “Vậy thì anh muốn làm thế nào?”
Hạng Minh Chương không phải là người ngây thơ, trẻ con mới cần phải trút giận, việc người trưởng thành cần làm là giải quyết, anh đem cảm xúc không ổn định của mình để lại trên đường bờ biển kia, lúc này đã lấy lại bình tĩnh: “Tôi có việc cần làm, em ở lại Mạn Trang vài ngày được không?”
Thẩm Nhược Trăn không nghĩ tới: “Người trong nhà không biết tôi đang ở ngoài.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi sẽ cử người đến báo cho bà Sở.”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Anh muốn nhốt tôi sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Nếu như ở nhà họ Sở ngủ được, em nửa đêm cũng sẽ không chạy ra ngoài, tôi chỉ muốn em thả lỏng tinh thần một chút.”
Thẩm Nhược Trăn bị đâm vào điểm yếu, nhưng nó không đủ để khiến cậu tỏ ra yếu đuối, Hạng Minh Chương nói thêm: “Mèo là cùng nhau nuôi, vậy thì xem như là ở cùng Linh Đoàn Nhi đi.”
Người kiêu ngạo như vậy mà phải dựa vào con mèo để lấy cớ, Thẩm Nhược Trăn nhớ lại ở văn phòng lúc trước, Hạng Minh Chương ôm cậu nói “Đừng đi đâu hết”, thân phận và xuất thân của cậu thực sự khiến đối phương cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Cậu không biết mình có thể làm gì nên đáp ứng: “Tôi sẽ ở đây ba ngày.”
“Được.” Hạng Minh Chương tạm thời yên tâm, mở chăn lông ngỗng trên giường: “Lăn lộn cả một buổi tối rồi, ngủ một giấc đi.”
Thẩm Nhược Trăn mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, thả lỏng một chút liền chìm vào giấc ngủ.
Hạng Minh Chương lặng lẽ ra khỏi phòng, ngoài hành lang một người đàn ông mặc tây trang đang cung kính chờ đợi, họ Triệu, người phụ trách các công việc chung của khu phía Nam Mạn Trang.
Hạng Minh Chương rất ít khi qua đây, càng không dẫn theo ai, anh đi ra phía ngoài: “Bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, thanh đạm một chút, em ấy tỉnh dậy có thể sẽ đói bụng.”
Quản lý Triệu nói: “’Tôi đã rõ, Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương lại phân phó: “Mấy ngày nay chăm sóc em ấy cho tốt, mọi nơi đều có thể tự do ra vào, không có việc gì thì duy trì khoảng cách, đừng làm cho em ấy khó chịu, nếu có tình huống gì thì liên hệ với tôi ngay lập tức.”
Quản lý Triệu đẩy cửa biệt thự ra: “Hạng tiên sinh, ngài yên tâm.”
Hạng Minh Chương bước xuống bậc thềm, một chiếc xe thương vụ đang đậu trên dốc thoải, tổng trợ lý của Hạng Việt cũ đã đến ngay sau khi nhận được thông báo.
Hạng Minh Chương liếc mắt nhìn cửa sổ, cúi người ngồi vào trong khoang xe, nói: “Liên hệ lần nữa với phía Hàng Châu bên đó.”
Hợp tác giữa hai bên về cơ bản đã hoàn tất, chỉ thiếu mỗi ký kết, tổng trợ lý nói: “Được, có phải là có tình tiết nào biến động không?”
Hạng Minh Chương nghĩ rồi nói: “Báo với Diêu Cảnh Thành, chúng ta sẽ đưa ra cho ông ấy thêm ba điều nữa.”
Làm kinh doanh sẽ không hưởng lợi nhuận không công, tổng trợ lý hỏi: “Vậy chúng ta phải tăng thêm điều kiện gì?”
Hạng Minh Chương nói: “Không vội, ông ấy trong lòng biết rõ, còn lại đợi gặp mặt rồi nói.”
Xe hơi chạy đi, biệt thự trong tầm mắt chỉ còn lại một ngọn tháp, lúc Hạng Minh Chương đuổi theo đến Cáp Nhĩ Tân đã nói qua, không cần biết Thẩm Nhược Trăn ở đâu anh đều có thể tìm được.
Anh vốn cho rằng giữa trời và đất, chẳng qua chỉ có núi và biển. Ai biết rằng thời gian và không gian có thể thay đổi, một trận sinh tử có thể đan xen, có thể đưa một người sống sờ sờ đến một thế giới khác.
Vậy thì Thẩm Nhược Trăn có khả năng sẽ bị bắt đi lần nữa hay không? Hạng Minh Chương không dám giả sử, không thích lo được lo mất, anh cần phải nghĩ một vài cách đối phó.
Trong phòng ngủ, Thẩm Nhược Trăn đã ngủ một giấc đến tận chiều, Linh Đoàn Nhi với bộ lông xù nằm ở bên chân, cậu tỉnh dậy thì phát hiện Hạng Minh Chương đã rời đi rồi.
Căn nhà này quá lớn, Thẩm Nhược Trăn ra khỏi phòng không biết nên đi hướng nào, quản lý Triệu kịp thời xuất hiện, giới thiệu bản thân và hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Thẩm Nhược Trăn không muốn ăn, cũng không có việc gì muốn làm, mang theo mèo đi lang thang quanh biệt thự, quá yên tĩnh, tinh thần cũng vì thế mà ổn định, cuối cùng cậu cũng có thể giải tỏa mớ suy nghĩ phức tạp của mình.
Ngoại trừ ngoại hình ra, giữa cậu và “Sở Thức Sâm” có quá nhiều điểm khác biệt, trước khi Hạng Minh Chương phát hiện ra thân phận của cậu nhất định đã nổi lên hoài nghi.
Vậy thì những người khác cũng có khả năng sẽ hoài nghi.
Hạng Minh Chương có thể tra ra được cậu, những người khác cũng có khả năng sẽ tra ra được, nhưng Hạng Minh Chương sẵn sàng tin tưởng cậu vô điều kiện, e rằng những người khác thì không.
Thẩm Nhược Trăn không cách nào tưởng tượng, vạn nhất thân phận thật sự bị bại lộ trước nhà họ Sở và các đồng nghiệp, thứ cậu phải đối diện sẽ là gì. Đây là nỗi lo lắng tận đáy lòng của cậu sau khi thân phận bị vạch trần vào ngày hôm qua.
Vì vậy nên cậu đã kích động chạy ra bãi biển, đối mặt với nơi mình đến, ý đồ muốn hiểu rõ xem nên làm thế nào.
Đáng tiếc là không có kết quả, ngược lại còn doạ Hạng Minh Chương sợ.
Thẩm Nhược Trăn nhẹ lắc đầu thở dài, đúng lúc đi ngang qua thư phòng, cao hai tầng, sách phủ kín tường, cậu tỉ mỉ quét qua từng kệ sách, phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp trên gáy sách có dán nhãn của thư viện trong khuôn viên Hạng Việt.
Có lẽ là Hạng Minh Chương đã mượn năm nào đó quên trả lại, đường đường là một tổng tài mà lại làm ra loại chuyện này.
Thẩm Nhược Trăn chọn ra hai cuốn sách, tiêu phí thời gian trên sofa đến nửa đêm, sáng hôm sau ăn bữa sáng dưới sự quan tâm chăm sóc của quản lý Triệu.
Hạng Minh Chương không lừa người, Linh Đoàn Nhi có một căn phòng đặc biệt, trên tường còn dán ảnh của nó, thực sự rất khoa trương.
Thẩm Nhược Trăn đi dạo quanh căn nhà lạnh lẽo này một vòng, trong phòng sinh hoạt chung có một cây đàn piano, trên xe của Hạng Minh Chương có một tập nhạc buồn của Tchaikovsky, có lẽ là anh biết đánh đàn?
Thư phòng trên tầng 2 có mùi mực nồng nặc, văn phòng tứ bảo (*) đều có đủ, có những bức thư pháp do Hạng Minh Chương viết, có loại để trang trí, loại được cuộn lại, Thẩm Nhược Trăn xong khi tán thưởng xong thì tiến hành thống kê, cho rằng Hạng Minh Chương khá yêu thích Tân Khí Tật (*).
(*) văn phòng tứ bảo: chi tiết xem lại chương 16
(*) Tân Khí Tật: chi tiết xem lại chương 8
Trong phòng có rất nhiều đĩa DVD và đĩa than, chủ yếu là phim chiến tranh và nhạc kịch.
Có hai hộp thuốc chữa viêm loét dạ dày dự phòng, một tủ đựng hạt cà phê và một hầm rượu nhiệt độ ổn định dưới lòng đất.
Thẩm Nhược Trăn đi tham quan hàng chục căn phòng, không thấy ảnh chụp chung của Hạng Minh Chương và người nhà, rõ ràng Bạch Vịnh Đề chỉ sống ở ngay phía Bắc của trang viên, thế nhưng lại như thể ngăn cách cả muôn núi ngàn sông.
Cậu vẫn nhớ câu nói đùa của Đoạn Hạo, rằng Mạn Trang là nơi ở ẩn của Hạng Minh Chương.
Thẩm Nhược Trăn lúc đó còn tưởng rằng đây là một chốn đào nguyên tự do tự tại, nhưng bây giờ lại cảm giác giống như một cái lồng xinh đẹp, chỉ khiến người ta cô độc.
Ngày thứ ba, không khí ngột ngạt, Thẩm Nhược Trăn ra khỏi biệt thự hít thở không khí, khắp nơi đều là cây long não, một lúc sau không biết mình đã đi đến đâu.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Thẩm Nhược Trăn đi theo đến bên hồ, đang ở bên bờ Đông, trước mặt là một khu rừng thuỷ sam rộng lớn.
Lão Trương ở bộ phận kiểm lâm chuẩn bị thay ca, theo thói quen sẽ ghé qua một chuyến, lúc gặp Thẩm Nhược Trăn có hơi kinh ngạc, nghe nói hai ngày nay ở Mạn Trang có khách nên ông chủ động đến chào hỏi.
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Tại sao những cây thuỷ sam này không cao bằng những cây khác?”
Lão Trương đáp: “Nửa đầu năm nay mới trồng.”
Thẩm Nhược Trăn nhớ lại cảnh tượng trong nửa đầu năm nay, đi bộ về, hoàng hôn đến sớm hơn mọi khi, bầu trời tối sầm lại.
Trước tòa biệt thự, một chiếc xe vừa mới lái vào tắt máy, Hạng Minh Chương xuống xe, anh đã không thất hứa, ngày thứ ba quay trở về vào lúc chạng vạng.
Thẩm Nhược Trăn dừng bước, ba ngày không gặp, thế nhưng lại nghĩ không ra một câu mở đầu phù hợp, cậu thuận theo trái tim mà hỏi: “Thuỷ sam bên hồ được trồng khi nào vậy?”
Hạng Minh Chương sững sờ một lúc rồi nói: “Sau khi đi công tác Nam Kinh trở về.”
Thẩm Nhược Trăn truy hỏi: “Tại sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Rừng thuỷ sam ở công viên hồ Huyền Vũ rất đẹp.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Thuyền vịt trên hồ Huyền Vũ cũng rất đẹp, tại sao không làm một chiếc?”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi sợ làm cá trong hồ hoảng sợ.”
Thẩm Nhược Trăn lặng đi một lúc, bỏ đi, cậu cũng không rõ mình muốn truy cứu đáp án thế nào.
Hạng Minh Chương đi về phía cậu: “Tôi đi một chuyến đến Hàng Châu.”
Lại là Hàng Châu, Thẩm Nhược Trăn mơ hồ đoán được: “Chuyện anh phải làm đã làm xong chưa?”
Hạng Minh Chương nói: “Vẫn chưa, tối nay sẽ làm xong.”
Thẩm Nhược Trăn không hiểu, Hạng Minh Chương lại nói: “Tôi mang một phần quà cho em, sinh nhật mùa thu năm nay đã qua rồi, nhưng sự kiên nhẫn của tôi không thể đợi đến năm sau mới tặng cho em được.”
Tài xế đem đồ chuyển xuống, là một chiếc hộp gỗ hai lớp cũ kỹ.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy quen mắt, trái tim đập mạnh một hồi mới đột nhiên nhớ ra, cậu không thể không chấn động: “Sao có thể…”
Lúc này, Hạng Minh Chương trì hoãn câu trả lời: “Chắc là lúc ở dưới rừng thuỷ sam chụp ảnh cho em, tôi đã không kiềm được mà động tâm rồi.”
Thực ra cậu không muốn đến Mạn Trang, gặp Bạch Vịnh Đề trong bộ dạng xấu hổ như vậy thực sự rất không lễ phép.
Nhưng Hạng Minh Chương không nói lời nào, phóng xe thật nhanh, mái tóc ngắn rối loạn, dưới áo khoác chỉ mặc một chiếc sơ mi và quần tây, có thể tưởng tượng được lúc ra ngoài anh đã hoảng sợ như thế nào.
Cuối cùng, chiếc xe Jeep cũng đến nơi trong ánh bình minh đang mờ dần.
Cánh cổng trang nghiêm đã được mở ra từ trước, đối diện với rừng cây long não trải dài vô tận, phía sau trang viên im ắng thấp thoáng thấy được một ngọn núi thấp.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy xa lạ, sau đó nhận ra rằng đây không phải là nơi Bạch Vịnh Đề sống, mà là khu phía Nam của Mạn Trang.
Trong rừng xanh có trang trại ngựa, garage và những ngôi nhà nằm rải rác, Thẩm Nhược Trăn chưa kịp phân biệt phương hướng, cách cửa sổ xe vội vàng cưỡi ngựa xem hoa.
Kiến trúc chính là một biệt thự hình chóp bốn tầng với những bức tường trắng và những ô cửa sổ vuông vức, xung quanh là những hàng cây xanh tươi bao bọc, so với dinh thự Tĩnh Phổ của Hạng gia còn có khí thế hơn.
Hạng Minh Chương dừng xe tắt máy, nói: “Đến rồi.”
Thẩm Nhược Trăn xuống xe, đi theo Hạng Minh Chương vào tòa nhà, cánh cửa đóng lại sau lưng, trong không gian rộng lớn truyền đến một tiếng vang yếu ớt.
Khác với vẻ thanh nhã của khu phía Bắc, ngôi nhà này được trang hoàng bằng các bảo vật và những món đồ quý giá, xa xỉ và đẹp đẽ khiến người khác không dám đến gần.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng sủa, bị hai người họ giẫm lên để lại cát, Hạng Minh Chương đưa Thẩm Nhược Trăn vào phòng tắm, có một gian tắm vòi hoa sen và một gian phòng xông hơi, trong tủ quần áo đã được chuẩn bị sẵn quần áo sạch.
Hạng Minh Chương chọn ra một bộ đặt trên ghế sofa, còn có cả dép lên, nói: “Đi tắm trước đi.”
Thẩm Nhược Trăn đứng yên bất động: “Tại sao không để tôi về nhà?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Tại sao nửa đêm lại chạy đến Á Hi Loan?”
Thẩm Nhược Trăn không thể giải thích rõ ràng, cậu rất ít khi hành động hấp tấp, tối hôm qua là một ngoại lệ vội vàng, cậu trả lời: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút vùng biển nơi mình được cứu sống.”
“Vậy bây giờ em có thể nhìn tôi một chút không?” Hạng Minh Chương tiến lại gần, “Nhìn xem tôi bị em doạ đến phát điên, đã đủ thê thảm hay chưa?”
Đèn đường trên biển mờ ảo, nhưng cũng đủ để Thẩm Nhược Trăn thấy được nỗi kinh sợ của Hạng Minh Chương lúc đó, bây giờ sáng sủa sạch sẽ, trời sáng trưng, trong mắt Hạng Minh Chương tràn đầy tơ máu.
Thẩm Nhược Trăn không khỏi cảm thấy đau lòng: “Anh giận tôi sao?”
Hạng Minh Chương thực sự tức giận, nhưng so với sợ hãi thì cũng không là gì, anh không trả lời mà giơ tay muốn cởi áo khoác của Thẩm Nhược Trăn nói: “Trước tiên đi tắm nước nóng cho ấm, tôi càng sợ em cảm lạnh hơn.”
Thẩm Nhược Trăn gật đầu, đợi Hạng Minh Chương ra ngoài, cậu cởi quần áo đi vào phòng tắm, những món đồ dùng đều mới toanh, bình thường chắc là không có người ở lại qua đêm.
Bên ngoài là một gian phòng ngủ, Thẩm Nhược Trăn tắm xong đi ra thấy cửa không đóng chặt, một con mèo lớn trắng tinh chui vào nằm trên thảm.
“Linh Đoàn Nhi.” Cậu suýt nữa thì quên mất, ôm con mèo lên áng chừng, “Mày nặng hơn rồi.”
Hạng Minh Chương từ một phòng tắm khác tắm xong đi qua, trên tay cầm một chai rượu thuốc, cảnh tượng trước mắt giống hệt như trong bức ảnh cũ, chỉ khác là người và mèo đều nằm trong tầm tay với của anh.
Thẩm Nhược Trăn ngẩng đầu, cậu đang mặc đồ ngủ và đi dép lê, Hạng Minh Chương thế nhưng lại ăn mặc chỉnh tề, thực sự không phân biệt được đây rốt cuộc là nhà của ai.
Hạng Minh Chương nói: “Em ngồi lên giường trước đi.”
Mắt cá chân của Thẩm Nhược Trăn đã bị tê cóng trên sông ở Cáp Nhĩ Tân, mỗi khi ngâm nước lạnh sẽ sưng đỏ lên, cậu ngồi trên giường co hai gối, xắn quần lên nói: “Tôi sẽ tự làm.”
Hạng Minh Chương rót ra một ít rượu thuốc: “Giám đốc Thẩm không phải rất biết cách làm giá sao?”
Mắt cá chân của Thẩm Nhược Trăn bị nắm lấy, Linh Đoàn Nhi chê lọ thuốc khó ngửi, từ trong vòng tay cậu nhảy xuống cuối giường, làn da được xoa bóp ấm lên đến tê dại, cậu cũng theo đó mà mềm lòng, đột nhiên nói: “Tôi là ở trên biển xảy ra chuyện.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vào đầu mùa xuân năm 1945 sao?”
“Đúng vậy, là một đêm mùa xuân.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Tôi ngồi thuyền di chuyển đến nơi ở an toàn, giữa đêm trên biển gặp phải một cơn bão lớn, thuyền chìm xuống, tôi cứ nghĩ rằng mình phải chôn thây dưới biển sâu, ai biết được thế nhưng lại…”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy người được giải cứu ở Á Hi Loan là em, em tỉnh dậy đã ở phòng bệnh của Sở gia, ở thế kỷ 21 này rồi?”
Thẩm Nhược Trăn mãi luôn ghi nhớ khoảnh khắc lúc mở mắt ra, liền nói: “Tôi tỉnh dậy liền nhìn thấy anh.”
Người đầu tiên cậu nhìn thấy trong thời gian và không gian này là Hạng Minh Chương, người phát hiện ra thân phận của cậu cũng chính là Hạng Minh Chương.
Lúc rơi xuống biển cái gì cậu cũng không bắt lấy được, sáng sớm ở trên bờ biển, nước biển còn chưa ngập qua đầu gối mà Hạng Minh Chương đã túm lấy cậu như điên.
Đêm xuân đó chính là điểm ngăn cách, kiếp trước đã thành giấc mộng xưa, cậu ở kiếp sau này may mắn có được một Hạng Minh Chương để tâm.
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Hạng tiên sinh, đã nguôi giận chưa?”
Hạng Minh Chương lấy khăn giấy ra lau tay: “Nếu như không nguôi thì sao?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh có thể mắng tôi vài câu để trút giận.”
Hạng Minh Chương “hừ” một tiếng: “Thẩm thiếu gia quý báu như thế vậy mà lại để cho tôi mắng vài câu à.”
Thẩm Nhược Trăn bật cười: “Vậy thì anh muốn làm thế nào?”
Hạng Minh Chương không phải là người ngây thơ, trẻ con mới cần phải trút giận, việc người trưởng thành cần làm là giải quyết, anh đem cảm xúc không ổn định của mình để lại trên đường bờ biển kia, lúc này đã lấy lại bình tĩnh: “Tôi có việc cần làm, em ở lại Mạn Trang vài ngày được không?”
Thẩm Nhược Trăn không nghĩ tới: “Người trong nhà không biết tôi đang ở ngoài.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi sẽ cử người đến báo cho bà Sở.”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Anh muốn nhốt tôi sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Nếu như ở nhà họ Sở ngủ được, em nửa đêm cũng sẽ không chạy ra ngoài, tôi chỉ muốn em thả lỏng tinh thần một chút.”
Thẩm Nhược Trăn bị đâm vào điểm yếu, nhưng nó không đủ để khiến cậu tỏ ra yếu đuối, Hạng Minh Chương nói thêm: “Mèo là cùng nhau nuôi, vậy thì xem như là ở cùng Linh Đoàn Nhi đi.”
Người kiêu ngạo như vậy mà phải dựa vào con mèo để lấy cớ, Thẩm Nhược Trăn nhớ lại ở văn phòng lúc trước, Hạng Minh Chương ôm cậu nói “Đừng đi đâu hết”, thân phận và xuất thân của cậu thực sự khiến đối phương cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Cậu không biết mình có thể làm gì nên đáp ứng: “Tôi sẽ ở đây ba ngày.”
“Được.” Hạng Minh Chương tạm thời yên tâm, mở chăn lông ngỗng trên giường: “Lăn lộn cả một buổi tối rồi, ngủ một giấc đi.”
Thẩm Nhược Trăn mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, thả lỏng một chút liền chìm vào giấc ngủ.
Hạng Minh Chương lặng lẽ ra khỏi phòng, ngoài hành lang một người đàn ông mặc tây trang đang cung kính chờ đợi, họ Triệu, người phụ trách các công việc chung của khu phía Nam Mạn Trang.
Hạng Minh Chương rất ít khi qua đây, càng không dẫn theo ai, anh đi ra phía ngoài: “Bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, thanh đạm một chút, em ấy tỉnh dậy có thể sẽ đói bụng.”
Quản lý Triệu nói: “’Tôi đã rõ, Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương lại phân phó: “Mấy ngày nay chăm sóc em ấy cho tốt, mọi nơi đều có thể tự do ra vào, không có việc gì thì duy trì khoảng cách, đừng làm cho em ấy khó chịu, nếu có tình huống gì thì liên hệ với tôi ngay lập tức.”
Quản lý Triệu đẩy cửa biệt thự ra: “Hạng tiên sinh, ngài yên tâm.”
Hạng Minh Chương bước xuống bậc thềm, một chiếc xe thương vụ đang đậu trên dốc thoải, tổng trợ lý của Hạng Việt cũ đã đến ngay sau khi nhận được thông báo.
Hạng Minh Chương liếc mắt nhìn cửa sổ, cúi người ngồi vào trong khoang xe, nói: “Liên hệ lần nữa với phía Hàng Châu bên đó.”
Hợp tác giữa hai bên về cơ bản đã hoàn tất, chỉ thiếu mỗi ký kết, tổng trợ lý nói: “Được, có phải là có tình tiết nào biến động không?”
Hạng Minh Chương nghĩ rồi nói: “Báo với Diêu Cảnh Thành, chúng ta sẽ đưa ra cho ông ấy thêm ba điều nữa.”
Làm kinh doanh sẽ không hưởng lợi nhuận không công, tổng trợ lý hỏi: “Vậy chúng ta phải tăng thêm điều kiện gì?”
Hạng Minh Chương nói: “Không vội, ông ấy trong lòng biết rõ, còn lại đợi gặp mặt rồi nói.”
Xe hơi chạy đi, biệt thự trong tầm mắt chỉ còn lại một ngọn tháp, lúc Hạng Minh Chương đuổi theo đến Cáp Nhĩ Tân đã nói qua, không cần biết Thẩm Nhược Trăn ở đâu anh đều có thể tìm được.
Anh vốn cho rằng giữa trời và đất, chẳng qua chỉ có núi và biển. Ai biết rằng thời gian và không gian có thể thay đổi, một trận sinh tử có thể đan xen, có thể đưa một người sống sờ sờ đến một thế giới khác.
Vậy thì Thẩm Nhược Trăn có khả năng sẽ bị bắt đi lần nữa hay không? Hạng Minh Chương không dám giả sử, không thích lo được lo mất, anh cần phải nghĩ một vài cách đối phó.
Trong phòng ngủ, Thẩm Nhược Trăn đã ngủ một giấc đến tận chiều, Linh Đoàn Nhi với bộ lông xù nằm ở bên chân, cậu tỉnh dậy thì phát hiện Hạng Minh Chương đã rời đi rồi.
Căn nhà này quá lớn, Thẩm Nhược Trăn ra khỏi phòng không biết nên đi hướng nào, quản lý Triệu kịp thời xuất hiện, giới thiệu bản thân và hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Thẩm Nhược Trăn không muốn ăn, cũng không có việc gì muốn làm, mang theo mèo đi lang thang quanh biệt thự, quá yên tĩnh, tinh thần cũng vì thế mà ổn định, cuối cùng cậu cũng có thể giải tỏa mớ suy nghĩ phức tạp của mình.
Ngoại trừ ngoại hình ra, giữa cậu và “Sở Thức Sâm” có quá nhiều điểm khác biệt, trước khi Hạng Minh Chương phát hiện ra thân phận của cậu nhất định đã nổi lên hoài nghi.
Vậy thì những người khác cũng có khả năng sẽ hoài nghi.
Hạng Minh Chương có thể tra ra được cậu, những người khác cũng có khả năng sẽ tra ra được, nhưng Hạng Minh Chương sẵn sàng tin tưởng cậu vô điều kiện, e rằng những người khác thì không.
Thẩm Nhược Trăn không cách nào tưởng tượng, vạn nhất thân phận thật sự bị bại lộ trước nhà họ Sở và các đồng nghiệp, thứ cậu phải đối diện sẽ là gì. Đây là nỗi lo lắng tận đáy lòng của cậu sau khi thân phận bị vạch trần vào ngày hôm qua.
Vì vậy nên cậu đã kích động chạy ra bãi biển, đối mặt với nơi mình đến, ý đồ muốn hiểu rõ xem nên làm thế nào.
Đáng tiếc là không có kết quả, ngược lại còn doạ Hạng Minh Chương sợ.
Thẩm Nhược Trăn nhẹ lắc đầu thở dài, đúng lúc đi ngang qua thư phòng, cao hai tầng, sách phủ kín tường, cậu tỉ mỉ quét qua từng kệ sách, phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp trên gáy sách có dán nhãn của thư viện trong khuôn viên Hạng Việt.
Có lẽ là Hạng Minh Chương đã mượn năm nào đó quên trả lại, đường đường là một tổng tài mà lại làm ra loại chuyện này.
Thẩm Nhược Trăn chọn ra hai cuốn sách, tiêu phí thời gian trên sofa đến nửa đêm, sáng hôm sau ăn bữa sáng dưới sự quan tâm chăm sóc của quản lý Triệu.
Hạng Minh Chương không lừa người, Linh Đoàn Nhi có một căn phòng đặc biệt, trên tường còn dán ảnh của nó, thực sự rất khoa trương.
Thẩm Nhược Trăn đi dạo quanh căn nhà lạnh lẽo này một vòng, trong phòng sinh hoạt chung có một cây đàn piano, trên xe của Hạng Minh Chương có một tập nhạc buồn của Tchaikovsky, có lẽ là anh biết đánh đàn?
Thư phòng trên tầng 2 có mùi mực nồng nặc, văn phòng tứ bảo (*) đều có đủ, có những bức thư pháp do Hạng Minh Chương viết, có loại để trang trí, loại được cuộn lại, Thẩm Nhược Trăn xong khi tán thưởng xong thì tiến hành thống kê, cho rằng Hạng Minh Chương khá yêu thích Tân Khí Tật (*).
(*) văn phòng tứ bảo: chi tiết xem lại chương 16
(*) Tân Khí Tật: chi tiết xem lại chương 8
Trong phòng có rất nhiều đĩa DVD và đĩa than, chủ yếu là phim chiến tranh và nhạc kịch.
Có hai hộp thuốc chữa viêm loét dạ dày dự phòng, một tủ đựng hạt cà phê và một hầm rượu nhiệt độ ổn định dưới lòng đất.
Thẩm Nhược Trăn đi tham quan hàng chục căn phòng, không thấy ảnh chụp chung của Hạng Minh Chương và người nhà, rõ ràng Bạch Vịnh Đề chỉ sống ở ngay phía Bắc của trang viên, thế nhưng lại như thể ngăn cách cả muôn núi ngàn sông.
Cậu vẫn nhớ câu nói đùa của Đoạn Hạo, rằng Mạn Trang là nơi ở ẩn của Hạng Minh Chương.
Thẩm Nhược Trăn lúc đó còn tưởng rằng đây là một chốn đào nguyên tự do tự tại, nhưng bây giờ lại cảm giác giống như một cái lồng xinh đẹp, chỉ khiến người ta cô độc.
Ngày thứ ba, không khí ngột ngạt, Thẩm Nhược Trăn ra khỏi biệt thự hít thở không khí, khắp nơi đều là cây long não, một lúc sau không biết mình đã đi đến đâu.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Thẩm Nhược Trăn đi theo đến bên hồ, đang ở bên bờ Đông, trước mặt là một khu rừng thuỷ sam rộng lớn.
Lão Trương ở bộ phận kiểm lâm chuẩn bị thay ca, theo thói quen sẽ ghé qua một chuyến, lúc gặp Thẩm Nhược Trăn có hơi kinh ngạc, nghe nói hai ngày nay ở Mạn Trang có khách nên ông chủ động đến chào hỏi.
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Tại sao những cây thuỷ sam này không cao bằng những cây khác?”
Lão Trương đáp: “Nửa đầu năm nay mới trồng.”
Thẩm Nhược Trăn nhớ lại cảnh tượng trong nửa đầu năm nay, đi bộ về, hoàng hôn đến sớm hơn mọi khi, bầu trời tối sầm lại.
Trước tòa biệt thự, một chiếc xe vừa mới lái vào tắt máy, Hạng Minh Chương xuống xe, anh đã không thất hứa, ngày thứ ba quay trở về vào lúc chạng vạng.
Thẩm Nhược Trăn dừng bước, ba ngày không gặp, thế nhưng lại nghĩ không ra một câu mở đầu phù hợp, cậu thuận theo trái tim mà hỏi: “Thuỷ sam bên hồ được trồng khi nào vậy?”
Hạng Minh Chương sững sờ một lúc rồi nói: “Sau khi đi công tác Nam Kinh trở về.”
Thẩm Nhược Trăn truy hỏi: “Tại sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Rừng thuỷ sam ở công viên hồ Huyền Vũ rất đẹp.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Thuyền vịt trên hồ Huyền Vũ cũng rất đẹp, tại sao không làm một chiếc?”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi sợ làm cá trong hồ hoảng sợ.”
Thẩm Nhược Trăn lặng đi một lúc, bỏ đi, cậu cũng không rõ mình muốn truy cứu đáp án thế nào.
Hạng Minh Chương đi về phía cậu: “Tôi đi một chuyến đến Hàng Châu.”
Lại là Hàng Châu, Thẩm Nhược Trăn mơ hồ đoán được: “Chuyện anh phải làm đã làm xong chưa?”
Hạng Minh Chương nói: “Vẫn chưa, tối nay sẽ làm xong.”
Thẩm Nhược Trăn không hiểu, Hạng Minh Chương lại nói: “Tôi mang một phần quà cho em, sinh nhật mùa thu năm nay đã qua rồi, nhưng sự kiên nhẫn của tôi không thể đợi đến năm sau mới tặng cho em được.”
Tài xế đem đồ chuyển xuống, là một chiếc hộp gỗ hai lớp cũ kỹ.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy quen mắt, trái tim đập mạnh một hồi mới đột nhiên nhớ ra, cậu không thể không chấn động: “Sao có thể…”
Lúc này, Hạng Minh Chương trì hoãn câu trả lời: “Chắc là lúc ở dưới rừng thuỷ sam chụp ảnh cho em, tôi đã không kiềm được mà động tâm rồi.”
Danh sách chương