Hạng Minh Chương ở lại Hàng Châu thêm một ngày, dù thế nào đi nữa anh vẫn muốn cảm ơn nhà họ Diêu vì đã cho anh biết toàn bộ câu chuyện, vì vậy đã làm tròn lời hứa với Diêu Cảnh Thành bàn về sự hợp tác giữa hai bên sau này, tiếp sau đây Hạng Việt cũ sẽ cử người đến tiến hành.
Trên hành trình trở về, xe phóng nhanh trên đường cao tốc, Hạng Minh Chương đã trải qua một ngày một đêm đấu tranh với trời đất, đơn độc một mình mà nếm qua đủ loại hương vị, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Anh vẫn không biết bằng cách nào Thẩm Nhược Trăn đến được đây, và làm thế nào lại trở thành Sở Thức Sâm.
Ở giữa chắc hẳn có hiểu lầm hoặc chìa khoá nào đó, có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu rõ được, nhưng anh đã thỏa hiệp, nguyện ý mơ hồ một lần vì người đó mà trở thành kẻ ngốc mông muội.
Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hơi thở chậm rãi thở ra trên mặt kính ô tô, anh phân phó: “Chuyện ở Hàng Châu không cần nói loạn, nhất là với thư ký Sở.”
Tài xế vội vàng đồng ý: “Ngài yên tâm, tôi rõ rồi.”
Hai tiếng rưỡi sau, xe ra khỏi đường cao tốc, không trở lại chung cư mà đi thẳng đến khuôn viên Hạng Việt.
Đang trong giờ làm việc, tầng 1 của tòa nhà văn phòng rất vắng vẻ, Hạng Minh Chương vào thang máy ấn nút tầng 9, con số vọt lên nhanh chóng, anh thế nhưng lại có chút khẩn trương.
Hạng Minh Chương tự giễu cợt trong lòng, anh mà cũng có ngày cận hương tình khiếp (*).
(*) cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. Mình không biết nên dịch sao cho hay nên để vậy luôn
Đến bộ phận tiêu thụ, Hạng Minh Chương chỉnh lại cổ áo rồi bước vào, có giọng nói truyền đến từ hướng phòng đa phương tiện, sau khi nhóm dự án họp xong, mười mấy người tràn ra như ong vỡ tổ.
Người đi đầu tiên hét lên: “Hạng tiên sinh trở lại rồi!”
Mọi người sôi nổi chào hỏi, Sở Thức Sâm đứng ở phía cuối, nghe thấy tiếng thì nghiêng đầu qua, cách đồng nghiệp nhìn về phía Hạng Minh Chương.
Vẫn đứng ở chỗ cũ, tim Hạng Minh Chương đập thình thịch, trên mặt vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh, hỏi: “Vừa mới họp xong à?”
Bành Hân đang định gọi điện để báo cáo, trực tiếp nói: “Hạng tiên sinh, ngày diễn ra vòng trao đổi thứ hai đã được thông báo, là vào ngày mốt.”
Hạng Minh Chương nói: “Chuẩn bị ra sao rồi?”
“Khá đầy đủ rồi.” Bành Hân là người lão luyện, nắm chắc mười phần nhưng trên miệng chỉ nhận sáu phần, nếu đã nói như vậy có nghĩa là có đủ tự tin, “Kế hoạch của thư ký Sở vô cùng thích hợp, đã giúp chúng tôi đặt được nền móng vững chắc, xây nhà cao tầng tự nhiên mà có đủ sức lực.”
Sở Thức Sâm khiêm tốn nói: “Nền tảng là kỹ thuật của Hạng Việt, tôi chỉ xem như đóng góp một viên gạch nhỏ thôi.”
Quản lý nói: “Việc hỗ trợ kỹ thuật do Hạng tiên sinh đích thân dẫn đội, chúng tôi có lòng tự tin.”
Tâm tình mọi người đều tốt, Hạng Minh Chương không có gì phải lo lắng, loạng choạng trong đám người nhìn Sở Thức Sâm, nụ cười mỉm trên mặt hoàn toàn trùng khớp với bức ảnh cũ vào năm thứ ba mươi hai Trung Hoa Dân Quốc.
Hạng Minh Chương hoang đường muốn lao lên, kéo Sở Thức Sâm sang một bên rồi hỏi cậu rốt cuộc là ai, hỏi cậu mùa thu vừa mới qua rồi, sinh thần năm nay làm thế nào để bù đắp đây.
Sau đó, Sở Thức Sâm sẽ có phản ứng như thế nào? Hạng Minh Chương không cách nào tưởng tượng nổi, đợi đến khi mọi người giải tán trở lại khu vực văn phòng, Sở Thức Sâm lại gần, cậu phát giác ra được ánh mắt của Hạng Minh Chương vô cùng chuyên chú, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Hai người cuối cùng cũng nói chuyện, Sở Thức Sâm nói: “Hạng tiên sinh, ở Hàng Châu thuận lợi chứ?”
Hạng Minh Chương hồi thần: “Vẫn ổn.”
Văn phòng tổng tài đã đóng cửa mấy ngày, Sở Thức Sâm mỗi ngày đều bật điều hòa để không khí không quá ngột ngạt, Hạng Minh Chương đi vào, cởi áo khoác ra khoác lên lưng ghế.
Trên bàn có một xấp văn kiện, Sở Thức Sâm đi đến gần lấy ra vài bản cần ký, nói: “Hạng tiên sinh, anh xem qua trước đi.”
Hạng Minh Chương vẫn chưa ngồi xuống: “Không vội.”
Sở Thức Sâm “Ừm” một tiếng: “Anh vừa đi công tác về, nghỉ ngơi một chút mới tốt.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy tôi trở về rồi, em muốn có phần thưởng gì?”
Sở Thức Sâm trong video chỉ nói đùa, lúc này lại nghiêm túc nói: “Tôi chịu trách nhiệm về công việc kinh doanh, thành quả ở vòng trao đổi thứ hai sẽ là một minh chứng, và cũng là thử nghiệm của bản thân tôi ở đây, không có nhu cầu gì, chỉ hy vọng rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp.”
Hạng Minh Chương nghiền ngẫm hai chữ “ở đây”, là đang chỉ Hạng Việt, hay là thời đại mới này?
Năm đó lúc nghiên cứu tiền kháng chiến, người trước mặt này đã hết lòng hết sức đến mức nào?
Phần công việc này đối với cậu mà nói, là một cuộc khám phá mới mẻ, bao gồm cả tham vọng thay đổi vô tận, càng là sự thể hiện và ký thác mà thân phận “Sở Thức Sâm” này đối với “Thẩm Nhược Trăn”.
Hạng Minh Chương sẵn sàng chờ đợi, ngay cả khi tim gan phèo phổi của anh đều không nhịn được bình tĩnh.
Đột nhiên, Sở Thức Sâm xoay người muốn rời đi: “Trên đường vất vả rồi, tôi giúp anh pha một ly cà phê.”
Hạng Minh Chương nhanh tay lẹ mắt, từ phía sau đột nhiên ôm lấy Sở Thức Sâm, anh dường như trở nên thất thường, lúc Sở Thức Sâm rời đi thậm chí còn nảy sinh ra phản ứng căng thẳng.
Hạng Minh Chương đem người khóa chặt trong lòng: “Đừng đi đâu hết.”
Sở Thức Sâm nhất thời hoảng hốt: “Anh sao vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Em cứ xem như tôi đang phát điên đi.”
Một người ngay cả vui vẻ lẫn tức giận đều không dễ dàng để lộ, tại sao lại phát điên? Sở Thức Sâm nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra liền hỏi: “Chuyện anh muốn nói với tôi là gì vậy?”
Hạng Minh Chương nhất thời thay đổi đáp án, nhưng cũng chân thành: “Xin lỗi.”
Sở Thức Sâm không hiểu: “Xin lỗi vì cái gì?”
Lồng ngực Hạng Minh Chương đè lên lưng Sở Thức Sâm, cùng mất cân bằng mà nghiêng về phía trước, trong tiếng thì thầm của Sở Thức Sâm, lòng bàn tay phủ lên một nửa, mười ngón giao nhau, bốn lòng bàn tay nắm lấy đặt lên bàn.
Hạng Minh Chương đem Sở Thức Sâm quay lại trước mặt anh, đồng thời nhớ lại cái đêm cùng uống với nhau chai Vodka, bọn họ đã thân mật trên chiếc bàn này.
Hóa ra người vụng về không biết đáp lại, là Thẩm Nhược Trăn.
Thời gian trôi đi, Hạng Minh Chương nói: “Lần đầu tiên hôn em, lẽ ra tôi nên ôn nhu một chút.”
Sở Thức Sâm cúi xuống không ngẩng lên, sợ sẽ lộ ra một mặt xấu hổ: “Hạng tiên sinh, có phải anh ở Tây Hồ trúng tà rồi không?”
Hạng Minh Chương cũng cúi đầu, thái dương cọ vào bên tóc mai của Sở Thức Sâm: “Đâu chỉ vậy, tôi định dành thời gian đi bái Quan Âm.”
Sở Thức Sâm nói: “Quan Âm không quản chuyện phong nguyệt, anh mà đi là phạm thượng.”
Hạng Minh Chương thừa nhận, đóng vai quân tử quá dày vò, anh cũng không giỏi làm chuyện vô liêm sỉ mạo phạm người khác: “Vậy tôi không phạm thượng nữa, em thượng thiên nhược thuỷ (*), giúp tôi giải thoát khỏi khốn đốn đi.”
(*) chú thích xem lại chương 68
Mười lăm phút sau, Sở Thức Sâm từ văn phòng tổng tài đi ra, tay trái giữ bên cổ, nhanh chóng xoay người đi vào văn phòng thư ký.
Ngày mốt, vòng trao đổi thứ hai được tổ chức tại hội trường Công viên Văn hóa Lan Tâm.
Vì hiệu quả của buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm không tốt nên các công ty rất nỗ lực cho đợt trao đổi thứ hai, suy cho cùng vòng này sẽ kết thúc sàng lọc, cũng sắp bước vào giai đoạn đấu thầu cuối cùng.
Hạng Việt cử đi ba người, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đều mặc tây trang màu đen, ký tên vào hội trường, vai sóng vai, Hạng Minh Chương quét mắt qua một vòng nói: “Đông hơn một phần ba so với buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm.”
Sở Thức Sâm nhìn thấy Thương Phục Sinh và Lý Hành, ở phía đằng xa, Lý Hành nhìn về phía cậu nhún vai.
Nhóm tuyển chọn đến ngay sau đó, Hồ Tú Sơn lần đầu tiên công khai xuất hiện trước công chúng, mang theo thư ký, tổng giám đi cùng ở bên cạnh. Đại diện của nhiều công ty khác nhau quan sát từ xa với sự tò mò, ai cũng chưa từng thử thiết lập mối quan hệ với Hồ Tú Sơn.
Đại hội sắp bắt đầu, thư ký của Hồ Tú Sơn bước đến trước chỗ của Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm, thay Hồ Tú Sơn chào hỏi.
Trong hội trường nhất thời nổi lên một cơn sóng ngầm, đều tưởng rằng Hạng Việt đã thất bại hoàn toàn, từ khi nào mà đã bí mật hành động rồi?
Sở Thức Sâm không thích phô trương quá mức, nhưng trước lòng địch hỗn loạn thì không ngại, cậu nói: “Có thể thấy rằng nếu chưa đến thắng lợi cuối cùng, đều không thể coi thường kẻ địch.”
Hạng Minh Chương nói đùa: “Ở Bắc Kinh để Thương Phục Sinh phải lãng phí rồi, lần này nên đổi thành tôi làm chủ nhà đãi khách.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Sau khi kết thúc sẽ hẹn ông ấy sao?”
“Không rảnh.” Hạng Minh Chương nói, “Tôi muốn đưa em đến một nơi.”
Sở Thức Sâm chưa kịp hỏi kỹ hơn, cuộc họp trao đổi đã bắt đầu, sau khi tuyên bố trình tự, tổng giám thay mặt nhóm tuyển chọn phát biểu trước cuộc họp.
Hạng Việt đứng thứ hai, Bành Hân lên bục để thuyết trình trao đổi.
Tài liệu thuyết trình được chia làm hai phần, phần kỹ thuật do chính Hạng Minh Chương đảm nhiệm, phần kinh doanh được Sở Thức Sâm trau chuốt kỹ lưỡng, bọn họ nắm vững các điểm nhu cầu chuẩn xác, có các biện pháp giải quyết thành thục, song kiếm hợp bích tạo thành một buổi thuyết trình lưu loát sinh động.
Hạng Việt là công ty duy nhất có thể mô phỏng toàn cảnh, đèn trong hội trường tối đi, chỉ có hình ảnh hiển thị trên màn hình là thay đổi, góc trên bên phải có hai logo, một cái là Hạng Việt, cái còn lại là của Diệc Tư.
Sở Thức Sâm như thể đang nhìn đèn kéo quân, gặp vợ chồng Đoạn Hạo, đến Cáp Nhĩ Tân mời Châu Khác Sâm, tổ chức buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, thực hiện kế hoạch vay tiền, từng bước từng bước một cuối cùng hành trình cũng đi hết một nửa.
Sau bài thuyết trình, Sở Thức Sâm một lần nữa có suy nghĩ viển vông, cậu có thể trở thành một nhân vật trên sân khấu được không?
Cuộc trao đổi thứ hai kết thúc viên mãn, các công ty đều thể hiện ra trình độ tốt nhất, Hạng Việt đặc biệt xuất sắc, tương tác giữa các mắt xích theo như chủ trương của nhóm tuyển chọn vô cùng phù hợp.
Bành Hân cũng đã quen với việc trải qua những sự kiện lớn, nhưng hôm nay lại đặc biệt căng thẳng, lúc rời hội trường câu đầu tiên nói là: “Tôi phải nghỉ ngơi vài ngày để cứu vãn dấu hiệu sinh tồn của mình một chút.”
Tiếp theo sẽ đợi chính phủ công bố quy tắc, sau đó chuẩn bị cho đợt đấu thầu cuối cùng, trước trận chiến ác liệt cần phải duy trì thể lực là đúng, Hạng Minh Chương nói: “Sắp xếp cho nhóm dự án cùng nghỉ phép đi.”
Bành Hân đánh bạo: “Theo thông lệ, tiệc liên hoan…”
Hạng Minh Chương mất kiên nhẫn nói: “Cậu cứ xem mà làm, tôi và thư ký Sở vẫn còn có việc phải làm.”
Bành Hân hiểu chuyện rút lui, Hạng Minh Chương đi lấy xe, đưa Sở Thức Sâm ra khỏi Công viên Văn hóa Lan Tâm.
Ngồi ở hội trường cả một ngày, Sở Thức Sâm khoanh tay dựa vào lưng ghế, thứ sáu đường có hơi tắc, nửa tiếng sau mới để ý tới lộ trình: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Công ty.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Sẽ không phải là tăng ca chứ?”
Hạng Minh Chương không trả lời, anh lái xe quay lại khuôn viên Hạng Việt, dừng lại trước tòa nhà của trung tâm R&D, nói: “Đến rồi, xuống xe.”
Sở Thức Sâm đã nghe Lăng Khải nói qua, Hạng Việt chú trọng kỹ thuật, hàng năm đều đổ rất nhiều tiền vào kinh phí nghiên cứu và phát triển. Cấu hình bên trong của trung tâm R&D này là hàng đầu trong ngành.
Đáng tiếc là cậu chưa bao giờ bước vào tòa nhà này, với tư cách là thư ký, cậu không có lý do hay quyền hạn để đi vào, thậm chí trong tưởng tượng cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Hạng Minh Chương cầm thẻ truy cập cấp cao nhất trên tay, dẫn Sở Thức Sâm đi một đường thông thuận, quầy lễ tân, phòng họp, văn phòng kỹ sư, phòng máy tính cấp ba, phòng máy tính cấp hai, phòng máy tính cấp một và máy trạm phía trước.
Quá lớn, gấp vài lần kích thước của tòa nhà văn phòng, mỗi tấc đều thật thần kỳ.
Sở Thức Sâm vội vàng bước qua, những bảng tên trên bức tường bên ngoài làm cho cậu lóa mắt, cậu cảm thấy như mình đang đi dạo vườn triển vọng (*), ngữ khí tràn đầy khao khát: “Hạng tiên sinh, chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?”
(*) vườn triển vọng: hay Grand View Garden, là một khu vườn cảnh nội thất đồ sộ trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc thế kỷ 18 Dream of the Red Chamber, được xây dựng trong khuôn viên của Dinh thự Rongguo
Hạng Minh Chương dắt cậu rẽ vào một khúc cua, dừng lại trước một cánh cửa rồi nói: “Đến rồi.”
Quét dấu vân tay, cửa phòng mở ra, Hạng Minh Chương kéo Sở Thức Sâm đi vào, nhiệt độ trong phòng rất thấp, đèn đã tắt, vào lúc hoàng hôn đã tối đen như mực.
Sở Thức Sâm đột nhiên mở to mắt – trong bóng tối của căn phòng có những đốm sáng màu xanh lá cây dày đặc, giống như những con đom đóm trong đêm đen.
Cậu chấn kinh đến mức không cách nào di chuyển bước chân: “Đây là nơi nào?”
Hạng Minh Chương buông Sở Thức Sâm ra, quen thuộc nhấn công tắc vài lần, trong tích tắc, hàng trăm ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, cả không gian rộng lớn giống như thể đang là ban ngày.
Các điểm sáng xanh kia là hàng trăm máy chủ nằm rải rác, được sắp xếp gọn gàng, tạo thành một bức tường đom đóm rực rỡ không thể nhìn thấy đầu và cuối.
Hạng Minh Chương nói: “Đây là trung tâm dữ liệu đầu tiên của tôi.”
Dưới sàn là đường ống điều hòa làm mát máy, Sở Thức Sâm hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, cậu bước lại gần một chút, cẩn thận bước vào giữa hai dãy máy chủ, giơ tay lên, ánh đèn xanh điểm chiếu vào lòng bàn tay cậu, phản chiếu lên con ngươi của cậu.
Sở Thức Sâm căn bản không thể diễn tả được cảm giác này, cậu đã tìm hiểu cụ thể hơn về các công ty khoa học kỹ thuật, máy chủ, ổ đĩa, tổng đài, sau đó chứng kiến máy móc đang lạnh ngắt nóng lên trong quá trình hoạt động.
Đây là sự nhảy vọt và phát triển trong gần một thế kỷ.
Hạng Minh Chương đi về phía cậu, dừng lại cách đó nửa mét rồi nói: “Hạng Việt không ngừng mở rộng, đã xây dựng rất nhiều trung tâm dữ liệu trên khắp đất nước, nhưng nơi này có một ý nghĩa khác đối với tôi.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Bởi vì nó là cái đầu tiên?”
“Đúng vậy, đó là sự khởi đầu thành lập Hạng Việt của tôi.” Hạng Minh Chương trả lời, “Phía Đông của nó là phòng máy tính dự phòng, phía Tây là phòng điều khiển chính, tôi đã từng cống hiến hết mình ở đây, làm việc thâu đêm suốt sáng.”
Sở Thức Sâm nội tâm xúc động: “Tại sao anh lại muốn đưa tôi đến đây?”
Hạng Minh Chương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chiếc máy tính đầu tiên ra đời tại Đại học Pennsylvania.”
Sở Thức Sâm không khỏi lặp lại: “Đại học Pennsylvania…”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi thích máy tính, thích những tiếng ồn trầm thấp khi các máy móc này xử lý dữ liệu, bất kỳ cấu trúc phức tạp nào cũng có thể bị bẻ khóa bằng các chương trình, mọi thứ bất bình thường đều có thể được làm rõ bằng các thuật toán.”
“Tôi nói đi bái Quan Âm chỉ là đùa thôi, tôi không tin Phật, tôi chỉ tin vào khoa học. Tôi luôn cho rằng mọi thứ trên đời này đều có thể giải thích được bằng khoa học, nếu như không thể thì chỉ là con người chưa nghiên cứu ra mà thôi.”
“Chủ nghĩa duy vật, chủ nghĩa vô thần, tôi từ trước đến nay chưa hề nảy sinh hoài nghi.”
Hạng Minh Chương lạnh lùng nói hết, lặng lẽ cười lên: “Nhưng bởi vì một người, tôi đã dao động rồi.”
Sở Thức Sâm cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu.
Hạng Minh Chương tiếp tục bộc bạch: “Tôi nghĩ mãi mà vẫn không có cách giải quyết, đã trải qua sự lật đổ nhận thức, sụp đổ các quan niệm, đại khái cả đời này sẽ không thể hiểu rõ được.”
Hầu kết Sở Thức Sâm khẽ trượt: “Người này là ai?”
“Đúng vậy.” Hạng Minh Chương chậm rãi lặp lại, “Người này rốt cuộc là ai?”
Anh nghĩ không thông, vì vậy nên đã đưa người này đến đây.
Căn phòng này do anh dựng lên, hao phí của anh hàng nghìn ngày đêm để dùng nguyên lý khoa học để lý giải mọi vấn đề.
Những máy móc này chính là nhân chứng, Hạng Minh Chương nguyện ý đi ngược lại tín ngưỡng và nguyên tắc của mình để tìm kiếm câu trả lời.
Anh nói: “Chỉ cần cậu ấy chính miệng thừa nhận, tôi sẽ tin.”
Sở Thức Sâm như hiểu như không, lo sợ không yên mà đứng tại vị trí cũ.
Hạng Minh Chương nhìn cậu rồi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vào đầu mùa xuân năm 1945?”
Hàng trăm cỗ máy như thể dừng lại, vạn vật đều lặng im, gương mặt Sở Thức Sâm dần trở nên trắng bệch không còn một giọt máu.
Kể từ khi Hạng Minh Chương biết được ba chữ đó, anh đã âm thầm niệm mười triệu lần, đã sớm khắc cốt ghi tâm, cuối cùng cũng đợi được đến lúc ở trước mặt người này thực sự gọi ra cái tên đó.
Anh mấp máy môi thì thào, càng sợ hơn mình sẽ bị một trận hoang tưởng làm cho giật mình tỉnh giấc: “Là em sao, Thẩm Nhược Trăn.”
Trên hành trình trở về, xe phóng nhanh trên đường cao tốc, Hạng Minh Chương đã trải qua một ngày một đêm đấu tranh với trời đất, đơn độc một mình mà nếm qua đủ loại hương vị, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Anh vẫn không biết bằng cách nào Thẩm Nhược Trăn đến được đây, và làm thế nào lại trở thành Sở Thức Sâm.
Ở giữa chắc hẳn có hiểu lầm hoặc chìa khoá nào đó, có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu rõ được, nhưng anh đã thỏa hiệp, nguyện ý mơ hồ một lần vì người đó mà trở thành kẻ ngốc mông muội.
Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hơi thở chậm rãi thở ra trên mặt kính ô tô, anh phân phó: “Chuyện ở Hàng Châu không cần nói loạn, nhất là với thư ký Sở.”
Tài xế vội vàng đồng ý: “Ngài yên tâm, tôi rõ rồi.”
Hai tiếng rưỡi sau, xe ra khỏi đường cao tốc, không trở lại chung cư mà đi thẳng đến khuôn viên Hạng Việt.
Đang trong giờ làm việc, tầng 1 của tòa nhà văn phòng rất vắng vẻ, Hạng Minh Chương vào thang máy ấn nút tầng 9, con số vọt lên nhanh chóng, anh thế nhưng lại có chút khẩn trương.
Hạng Minh Chương tự giễu cợt trong lòng, anh mà cũng có ngày cận hương tình khiếp (*).
(*) cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. Mình không biết nên dịch sao cho hay nên để vậy luôn
Đến bộ phận tiêu thụ, Hạng Minh Chương chỉnh lại cổ áo rồi bước vào, có giọng nói truyền đến từ hướng phòng đa phương tiện, sau khi nhóm dự án họp xong, mười mấy người tràn ra như ong vỡ tổ.
Người đi đầu tiên hét lên: “Hạng tiên sinh trở lại rồi!”
Mọi người sôi nổi chào hỏi, Sở Thức Sâm đứng ở phía cuối, nghe thấy tiếng thì nghiêng đầu qua, cách đồng nghiệp nhìn về phía Hạng Minh Chương.
Vẫn đứng ở chỗ cũ, tim Hạng Minh Chương đập thình thịch, trên mặt vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh, hỏi: “Vừa mới họp xong à?”
Bành Hân đang định gọi điện để báo cáo, trực tiếp nói: “Hạng tiên sinh, ngày diễn ra vòng trao đổi thứ hai đã được thông báo, là vào ngày mốt.”
Hạng Minh Chương nói: “Chuẩn bị ra sao rồi?”
“Khá đầy đủ rồi.” Bành Hân là người lão luyện, nắm chắc mười phần nhưng trên miệng chỉ nhận sáu phần, nếu đã nói như vậy có nghĩa là có đủ tự tin, “Kế hoạch của thư ký Sở vô cùng thích hợp, đã giúp chúng tôi đặt được nền móng vững chắc, xây nhà cao tầng tự nhiên mà có đủ sức lực.”
Sở Thức Sâm khiêm tốn nói: “Nền tảng là kỹ thuật của Hạng Việt, tôi chỉ xem như đóng góp một viên gạch nhỏ thôi.”
Quản lý nói: “Việc hỗ trợ kỹ thuật do Hạng tiên sinh đích thân dẫn đội, chúng tôi có lòng tự tin.”
Tâm tình mọi người đều tốt, Hạng Minh Chương không có gì phải lo lắng, loạng choạng trong đám người nhìn Sở Thức Sâm, nụ cười mỉm trên mặt hoàn toàn trùng khớp với bức ảnh cũ vào năm thứ ba mươi hai Trung Hoa Dân Quốc.
Hạng Minh Chương hoang đường muốn lao lên, kéo Sở Thức Sâm sang một bên rồi hỏi cậu rốt cuộc là ai, hỏi cậu mùa thu vừa mới qua rồi, sinh thần năm nay làm thế nào để bù đắp đây.
Sau đó, Sở Thức Sâm sẽ có phản ứng như thế nào? Hạng Minh Chương không cách nào tưởng tượng nổi, đợi đến khi mọi người giải tán trở lại khu vực văn phòng, Sở Thức Sâm lại gần, cậu phát giác ra được ánh mắt của Hạng Minh Chương vô cùng chuyên chú, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Hai người cuối cùng cũng nói chuyện, Sở Thức Sâm nói: “Hạng tiên sinh, ở Hàng Châu thuận lợi chứ?”
Hạng Minh Chương hồi thần: “Vẫn ổn.”
Văn phòng tổng tài đã đóng cửa mấy ngày, Sở Thức Sâm mỗi ngày đều bật điều hòa để không khí không quá ngột ngạt, Hạng Minh Chương đi vào, cởi áo khoác ra khoác lên lưng ghế.
Trên bàn có một xấp văn kiện, Sở Thức Sâm đi đến gần lấy ra vài bản cần ký, nói: “Hạng tiên sinh, anh xem qua trước đi.”
Hạng Minh Chương vẫn chưa ngồi xuống: “Không vội.”
Sở Thức Sâm “Ừm” một tiếng: “Anh vừa đi công tác về, nghỉ ngơi một chút mới tốt.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy tôi trở về rồi, em muốn có phần thưởng gì?”
Sở Thức Sâm trong video chỉ nói đùa, lúc này lại nghiêm túc nói: “Tôi chịu trách nhiệm về công việc kinh doanh, thành quả ở vòng trao đổi thứ hai sẽ là một minh chứng, và cũng là thử nghiệm của bản thân tôi ở đây, không có nhu cầu gì, chỉ hy vọng rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp.”
Hạng Minh Chương nghiền ngẫm hai chữ “ở đây”, là đang chỉ Hạng Việt, hay là thời đại mới này?
Năm đó lúc nghiên cứu tiền kháng chiến, người trước mặt này đã hết lòng hết sức đến mức nào?
Phần công việc này đối với cậu mà nói, là một cuộc khám phá mới mẻ, bao gồm cả tham vọng thay đổi vô tận, càng là sự thể hiện và ký thác mà thân phận “Sở Thức Sâm” này đối với “Thẩm Nhược Trăn”.
Hạng Minh Chương sẵn sàng chờ đợi, ngay cả khi tim gan phèo phổi của anh đều không nhịn được bình tĩnh.
Đột nhiên, Sở Thức Sâm xoay người muốn rời đi: “Trên đường vất vả rồi, tôi giúp anh pha một ly cà phê.”
Hạng Minh Chương nhanh tay lẹ mắt, từ phía sau đột nhiên ôm lấy Sở Thức Sâm, anh dường như trở nên thất thường, lúc Sở Thức Sâm rời đi thậm chí còn nảy sinh ra phản ứng căng thẳng.
Hạng Minh Chương đem người khóa chặt trong lòng: “Đừng đi đâu hết.”
Sở Thức Sâm nhất thời hoảng hốt: “Anh sao vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Em cứ xem như tôi đang phát điên đi.”
Một người ngay cả vui vẻ lẫn tức giận đều không dễ dàng để lộ, tại sao lại phát điên? Sở Thức Sâm nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra liền hỏi: “Chuyện anh muốn nói với tôi là gì vậy?”
Hạng Minh Chương nhất thời thay đổi đáp án, nhưng cũng chân thành: “Xin lỗi.”
Sở Thức Sâm không hiểu: “Xin lỗi vì cái gì?”
Lồng ngực Hạng Minh Chương đè lên lưng Sở Thức Sâm, cùng mất cân bằng mà nghiêng về phía trước, trong tiếng thì thầm của Sở Thức Sâm, lòng bàn tay phủ lên một nửa, mười ngón giao nhau, bốn lòng bàn tay nắm lấy đặt lên bàn.
Hạng Minh Chương đem Sở Thức Sâm quay lại trước mặt anh, đồng thời nhớ lại cái đêm cùng uống với nhau chai Vodka, bọn họ đã thân mật trên chiếc bàn này.
Hóa ra người vụng về không biết đáp lại, là Thẩm Nhược Trăn.
Thời gian trôi đi, Hạng Minh Chương nói: “Lần đầu tiên hôn em, lẽ ra tôi nên ôn nhu một chút.”
Sở Thức Sâm cúi xuống không ngẩng lên, sợ sẽ lộ ra một mặt xấu hổ: “Hạng tiên sinh, có phải anh ở Tây Hồ trúng tà rồi không?”
Hạng Minh Chương cũng cúi đầu, thái dương cọ vào bên tóc mai của Sở Thức Sâm: “Đâu chỉ vậy, tôi định dành thời gian đi bái Quan Âm.”
Sở Thức Sâm nói: “Quan Âm không quản chuyện phong nguyệt, anh mà đi là phạm thượng.”
Hạng Minh Chương thừa nhận, đóng vai quân tử quá dày vò, anh cũng không giỏi làm chuyện vô liêm sỉ mạo phạm người khác: “Vậy tôi không phạm thượng nữa, em thượng thiên nhược thuỷ (*), giúp tôi giải thoát khỏi khốn đốn đi.”
(*) chú thích xem lại chương 68
Mười lăm phút sau, Sở Thức Sâm từ văn phòng tổng tài đi ra, tay trái giữ bên cổ, nhanh chóng xoay người đi vào văn phòng thư ký.
Ngày mốt, vòng trao đổi thứ hai được tổ chức tại hội trường Công viên Văn hóa Lan Tâm.
Vì hiệu quả của buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm không tốt nên các công ty rất nỗ lực cho đợt trao đổi thứ hai, suy cho cùng vòng này sẽ kết thúc sàng lọc, cũng sắp bước vào giai đoạn đấu thầu cuối cùng.
Hạng Việt cử đi ba người, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đều mặc tây trang màu đen, ký tên vào hội trường, vai sóng vai, Hạng Minh Chương quét mắt qua một vòng nói: “Đông hơn một phần ba so với buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm.”
Sở Thức Sâm nhìn thấy Thương Phục Sinh và Lý Hành, ở phía đằng xa, Lý Hành nhìn về phía cậu nhún vai.
Nhóm tuyển chọn đến ngay sau đó, Hồ Tú Sơn lần đầu tiên công khai xuất hiện trước công chúng, mang theo thư ký, tổng giám đi cùng ở bên cạnh. Đại diện của nhiều công ty khác nhau quan sát từ xa với sự tò mò, ai cũng chưa từng thử thiết lập mối quan hệ với Hồ Tú Sơn.
Đại hội sắp bắt đầu, thư ký của Hồ Tú Sơn bước đến trước chỗ của Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm, thay Hồ Tú Sơn chào hỏi.
Trong hội trường nhất thời nổi lên một cơn sóng ngầm, đều tưởng rằng Hạng Việt đã thất bại hoàn toàn, từ khi nào mà đã bí mật hành động rồi?
Sở Thức Sâm không thích phô trương quá mức, nhưng trước lòng địch hỗn loạn thì không ngại, cậu nói: “Có thể thấy rằng nếu chưa đến thắng lợi cuối cùng, đều không thể coi thường kẻ địch.”
Hạng Minh Chương nói đùa: “Ở Bắc Kinh để Thương Phục Sinh phải lãng phí rồi, lần này nên đổi thành tôi làm chủ nhà đãi khách.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Sau khi kết thúc sẽ hẹn ông ấy sao?”
“Không rảnh.” Hạng Minh Chương nói, “Tôi muốn đưa em đến một nơi.”
Sở Thức Sâm chưa kịp hỏi kỹ hơn, cuộc họp trao đổi đã bắt đầu, sau khi tuyên bố trình tự, tổng giám thay mặt nhóm tuyển chọn phát biểu trước cuộc họp.
Hạng Việt đứng thứ hai, Bành Hân lên bục để thuyết trình trao đổi.
Tài liệu thuyết trình được chia làm hai phần, phần kỹ thuật do chính Hạng Minh Chương đảm nhiệm, phần kinh doanh được Sở Thức Sâm trau chuốt kỹ lưỡng, bọn họ nắm vững các điểm nhu cầu chuẩn xác, có các biện pháp giải quyết thành thục, song kiếm hợp bích tạo thành một buổi thuyết trình lưu loát sinh động.
Hạng Việt là công ty duy nhất có thể mô phỏng toàn cảnh, đèn trong hội trường tối đi, chỉ có hình ảnh hiển thị trên màn hình là thay đổi, góc trên bên phải có hai logo, một cái là Hạng Việt, cái còn lại là của Diệc Tư.
Sở Thức Sâm như thể đang nhìn đèn kéo quân, gặp vợ chồng Đoạn Hạo, đến Cáp Nhĩ Tân mời Châu Khác Sâm, tổ chức buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, thực hiện kế hoạch vay tiền, từng bước từng bước một cuối cùng hành trình cũng đi hết một nửa.
Sau bài thuyết trình, Sở Thức Sâm một lần nữa có suy nghĩ viển vông, cậu có thể trở thành một nhân vật trên sân khấu được không?
Cuộc trao đổi thứ hai kết thúc viên mãn, các công ty đều thể hiện ra trình độ tốt nhất, Hạng Việt đặc biệt xuất sắc, tương tác giữa các mắt xích theo như chủ trương của nhóm tuyển chọn vô cùng phù hợp.
Bành Hân cũng đã quen với việc trải qua những sự kiện lớn, nhưng hôm nay lại đặc biệt căng thẳng, lúc rời hội trường câu đầu tiên nói là: “Tôi phải nghỉ ngơi vài ngày để cứu vãn dấu hiệu sinh tồn của mình một chút.”
Tiếp theo sẽ đợi chính phủ công bố quy tắc, sau đó chuẩn bị cho đợt đấu thầu cuối cùng, trước trận chiến ác liệt cần phải duy trì thể lực là đúng, Hạng Minh Chương nói: “Sắp xếp cho nhóm dự án cùng nghỉ phép đi.”
Bành Hân đánh bạo: “Theo thông lệ, tiệc liên hoan…”
Hạng Minh Chương mất kiên nhẫn nói: “Cậu cứ xem mà làm, tôi và thư ký Sở vẫn còn có việc phải làm.”
Bành Hân hiểu chuyện rút lui, Hạng Minh Chương đi lấy xe, đưa Sở Thức Sâm ra khỏi Công viên Văn hóa Lan Tâm.
Ngồi ở hội trường cả một ngày, Sở Thức Sâm khoanh tay dựa vào lưng ghế, thứ sáu đường có hơi tắc, nửa tiếng sau mới để ý tới lộ trình: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Công ty.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Sẽ không phải là tăng ca chứ?”
Hạng Minh Chương không trả lời, anh lái xe quay lại khuôn viên Hạng Việt, dừng lại trước tòa nhà của trung tâm R&D, nói: “Đến rồi, xuống xe.”
Sở Thức Sâm đã nghe Lăng Khải nói qua, Hạng Việt chú trọng kỹ thuật, hàng năm đều đổ rất nhiều tiền vào kinh phí nghiên cứu và phát triển. Cấu hình bên trong của trung tâm R&D này là hàng đầu trong ngành.
Đáng tiếc là cậu chưa bao giờ bước vào tòa nhà này, với tư cách là thư ký, cậu không có lý do hay quyền hạn để đi vào, thậm chí trong tưởng tượng cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Hạng Minh Chương cầm thẻ truy cập cấp cao nhất trên tay, dẫn Sở Thức Sâm đi một đường thông thuận, quầy lễ tân, phòng họp, văn phòng kỹ sư, phòng máy tính cấp ba, phòng máy tính cấp hai, phòng máy tính cấp một và máy trạm phía trước.
Quá lớn, gấp vài lần kích thước của tòa nhà văn phòng, mỗi tấc đều thật thần kỳ.
Sở Thức Sâm vội vàng bước qua, những bảng tên trên bức tường bên ngoài làm cho cậu lóa mắt, cậu cảm thấy như mình đang đi dạo vườn triển vọng (*), ngữ khí tràn đầy khao khát: “Hạng tiên sinh, chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?”
(*) vườn triển vọng: hay Grand View Garden, là một khu vườn cảnh nội thất đồ sộ trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc thế kỷ 18 Dream of the Red Chamber, được xây dựng trong khuôn viên của Dinh thự Rongguo
Hạng Minh Chương dắt cậu rẽ vào một khúc cua, dừng lại trước một cánh cửa rồi nói: “Đến rồi.”
Quét dấu vân tay, cửa phòng mở ra, Hạng Minh Chương kéo Sở Thức Sâm đi vào, nhiệt độ trong phòng rất thấp, đèn đã tắt, vào lúc hoàng hôn đã tối đen như mực.
Sở Thức Sâm đột nhiên mở to mắt – trong bóng tối của căn phòng có những đốm sáng màu xanh lá cây dày đặc, giống như những con đom đóm trong đêm đen.
Cậu chấn kinh đến mức không cách nào di chuyển bước chân: “Đây là nơi nào?”
Hạng Minh Chương buông Sở Thức Sâm ra, quen thuộc nhấn công tắc vài lần, trong tích tắc, hàng trăm ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, cả không gian rộng lớn giống như thể đang là ban ngày.
Các điểm sáng xanh kia là hàng trăm máy chủ nằm rải rác, được sắp xếp gọn gàng, tạo thành một bức tường đom đóm rực rỡ không thể nhìn thấy đầu và cuối.
Hạng Minh Chương nói: “Đây là trung tâm dữ liệu đầu tiên của tôi.”
Dưới sàn là đường ống điều hòa làm mát máy, Sở Thức Sâm hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, cậu bước lại gần một chút, cẩn thận bước vào giữa hai dãy máy chủ, giơ tay lên, ánh đèn xanh điểm chiếu vào lòng bàn tay cậu, phản chiếu lên con ngươi của cậu.
Sở Thức Sâm căn bản không thể diễn tả được cảm giác này, cậu đã tìm hiểu cụ thể hơn về các công ty khoa học kỹ thuật, máy chủ, ổ đĩa, tổng đài, sau đó chứng kiến máy móc đang lạnh ngắt nóng lên trong quá trình hoạt động.
Đây là sự nhảy vọt và phát triển trong gần một thế kỷ.
Hạng Minh Chương đi về phía cậu, dừng lại cách đó nửa mét rồi nói: “Hạng Việt không ngừng mở rộng, đã xây dựng rất nhiều trung tâm dữ liệu trên khắp đất nước, nhưng nơi này có một ý nghĩa khác đối với tôi.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Bởi vì nó là cái đầu tiên?”
“Đúng vậy, đó là sự khởi đầu thành lập Hạng Việt của tôi.” Hạng Minh Chương trả lời, “Phía Đông của nó là phòng máy tính dự phòng, phía Tây là phòng điều khiển chính, tôi đã từng cống hiến hết mình ở đây, làm việc thâu đêm suốt sáng.”
Sở Thức Sâm nội tâm xúc động: “Tại sao anh lại muốn đưa tôi đến đây?”
Hạng Minh Chương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chiếc máy tính đầu tiên ra đời tại Đại học Pennsylvania.”
Sở Thức Sâm không khỏi lặp lại: “Đại học Pennsylvania…”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi thích máy tính, thích những tiếng ồn trầm thấp khi các máy móc này xử lý dữ liệu, bất kỳ cấu trúc phức tạp nào cũng có thể bị bẻ khóa bằng các chương trình, mọi thứ bất bình thường đều có thể được làm rõ bằng các thuật toán.”
“Tôi nói đi bái Quan Âm chỉ là đùa thôi, tôi không tin Phật, tôi chỉ tin vào khoa học. Tôi luôn cho rằng mọi thứ trên đời này đều có thể giải thích được bằng khoa học, nếu như không thể thì chỉ là con người chưa nghiên cứu ra mà thôi.”
“Chủ nghĩa duy vật, chủ nghĩa vô thần, tôi từ trước đến nay chưa hề nảy sinh hoài nghi.”
Hạng Minh Chương lạnh lùng nói hết, lặng lẽ cười lên: “Nhưng bởi vì một người, tôi đã dao động rồi.”
Sở Thức Sâm cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu.
Hạng Minh Chương tiếp tục bộc bạch: “Tôi nghĩ mãi mà vẫn không có cách giải quyết, đã trải qua sự lật đổ nhận thức, sụp đổ các quan niệm, đại khái cả đời này sẽ không thể hiểu rõ được.”
Hầu kết Sở Thức Sâm khẽ trượt: “Người này là ai?”
“Đúng vậy.” Hạng Minh Chương chậm rãi lặp lại, “Người này rốt cuộc là ai?”
Anh nghĩ không thông, vì vậy nên đã đưa người này đến đây.
Căn phòng này do anh dựng lên, hao phí của anh hàng nghìn ngày đêm để dùng nguyên lý khoa học để lý giải mọi vấn đề.
Những máy móc này chính là nhân chứng, Hạng Minh Chương nguyện ý đi ngược lại tín ngưỡng và nguyên tắc của mình để tìm kiếm câu trả lời.
Anh nói: “Chỉ cần cậu ấy chính miệng thừa nhận, tôi sẽ tin.”
Sở Thức Sâm như hiểu như không, lo sợ không yên mà đứng tại vị trí cũ.
Hạng Minh Chương nhìn cậu rồi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vào đầu mùa xuân năm 1945?”
Hàng trăm cỗ máy như thể dừng lại, vạn vật đều lặng im, gương mặt Sở Thức Sâm dần trở nên trắng bệch không còn một giọt máu.
Kể từ khi Hạng Minh Chương biết được ba chữ đó, anh đã âm thầm niệm mười triệu lần, đã sớm khắc cốt ghi tâm, cuối cùng cũng đợi được đến lúc ở trước mặt người này thực sự gọi ra cái tên đó.
Anh mấp máy môi thì thào, càng sợ hơn mình sẽ bị một trận hoang tưởng làm cho giật mình tỉnh giấc: “Là em sao, Thẩm Nhược Trăn.”
Danh sách chương