Hạng Minh Chương căn bản không thể nhìn rõ được chữ viết trên tờ báo, chỉ nghe những câu từ khẩn thiết của Sở Thức Sâm, từng nhịp một đi vào tai, không cần phải giơ tay kêu vang, nhưng lời nói tựa như tiếng trống, trái tim anh cũng điên cuồng đập loạn xạ.
Sở Thức Sâm đọc xong, tiến lên một bước đến trước tờ báo cũ, cậu đưa tay ra sờ, sợ rằng tờ giấy này sẽ giòn tan rơi xuống, vết mực nhạt nhoà cứ thế mà biến mất, động tác nhẹ như thế, chậm như thế, đến nỗi cậu quên mất rằng dưới lòng bàn tay mình có một lớp thủy tinh.
Hạng Minh Chương chưa bao giờ thấy Sở Thức Sâm ở bộ dạng như thế này, như bị mê hoặc, ánh mắt đầy thành kính, như thể thứ đang đối diện không phải là mặt báo, mà là thần phật thần thông quảng đại.
Anh muốn gọi Sở Thức Sâm một tiếng, nhưng lại không thể mở miệng, đột nhiên hiểu ra câu nói kia … không dám lớn tiếng, sợ sẽ kinh động đến người ở trên.
Đầu ngón tay Sở Thức Sâm vuốt ve từng chữ trên tờ công cáo, lúc biên soạn nó cậu đang cô độc, hạ bút bi thương một mình, sau khi xuất bản thì không đường thối lui, chỉ có một lòng quyết tuyệt.
Lần cuối cùng đọc bản công cáo này là trên con tàu di chuyển đến nơi ở an toàn, sau đó cơn bão ập đến, những đồ vật cũ của cậu bị chìm xuống biển sâu như chôn vùi cùng cậu, là nửa đời mà cậu vĩnh viễn muốn xóa bỏ.
Nhưng tại địa điểm này giờ phút này, Sở Thức Sâm vừa hoàn thành báo cáo phân tích ngân hàng, dữ liệu khổng lồ đã làm đảo lộn tâm trí, chắp vá lại thành lịch sử phát triển của ngành ngân hàng.
Điều ước năm xưa đã được thực hiện, may mắn thay đã được tự mình trải nghiệm.
Sở Thức Sâm thu tay lại, lui về phía sau nửa bước, ngửa cổ thở một hơi dài.
Tư vị của Hạng Minh Chương vô cùng khó hiểu, trong mắt anh là khoảnh khắc kinh hoảng, đau buồn và rộng rãi mênh mông lúc nãy của Sở Thức Sâm, nghi vấn cuồn cuộn dấy lên trong lòng anh, bao gồm cả trái tim đang đập điên cuồng.
Một lúc lâu sau, Sở Thức Sâm lấy lại bình tĩnh, trong phòng triển lãm trống rỗng vọng lại âm thanh, cậu trang nghiêm nói: “Tôi thất lễ rồi.”
Hạng Minh Chương chỉ cảm thấy sống động, cẩn thận hỏi: “Vì bản công cáo này sao?”
Sở Thức Sâm xấu hổ khoe khoang: “Bản công cáo này rất cảm động, ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy xúc động.”
Suy nghĩ của Hạng Minh Chương thầm xoay chuyển, công cáo được đăng vào năm 1945, trùng với thời điểm đóng cửa của ngân hàng trong tư liệu. Vào thời điểm đó Thẩm Tác Nhuận đã qua đời rồi, vậy người đưa ra công cáo này là ai? Chẳng lẽ trong suốt 4 năm đó không hề lưu lại chút thông tin nào của giám đốc ngân hàng mới?
Hạng Minh Chương nhìn phần lạc khoản phía cuối thông báo, chỉ có mỗi “Ngân hàng Phục Hoa”, anh thất vọng nói: “Viết cảm động như vậy, đáng tiếc là không ký tên.”
Sở Thức Sâm theo bản năng nói: “Có ký.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi đang chỉ người viết bài đăng này.”
Sở Thức Sâm ánh mắt lướt qua câu thơ của Liễu Tông Nguyên (*), sửa miệng nói: “Vì là công cáo nên chỉ cần viết tên ngân hàng là đủ rồi.”
(*) chú thích xem lại chương 65
“Không đúng.” Hạng Minh Chương phản bác, “ ‘Ta cầu nguyện cho nước thịnh dân an’, sử dụng giọng điệu cá nhân, tại sao người viết công cáo lại không để lại tên.”
Tim Sở Thức Sâm đập loạn nhịp nói: “Có thể người đó có lý do bất đắc dĩ.”
Hạng Minh Chương nhìn chăm chú vẻ mặt của Sở Thức Sâm, không tiếp tục bàn luận nữa, anh nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất lên, nói: “Đi thôi, đi chỗ khác dạo tiếp.”
Sở Thức Sâm quyến luyến không nỡ rời đi, cậu rất muốn cạy cửa kính ra, lấy tờ báo cũ giấu vào trong túi, nghĩ lại rồi buông bỏ suy nghĩ đó, có lẽ là cái kết đẹp nhất cho một thời kỳ lịch sử đó chính là được trưng bày ở triển lãm một cách quang minh chính đại như vậy.
Hai người đi dạo quanh bốn tầng, những du khách bình thường chỉ cưỡi ngựa xem hoa, trong khi Sở Thức Sâm là đi bộ trong tuyết để xem hoa mận, hận không thể dừng lại trước mỗi tủ kính để thưởng thức kỹ một phen.
Một trung tâm văn hóa đã lấy hết sức lực, không còn hơi sức để đi thăm thú những nơi khác nữa, hơn nửa ngày nay Sở Thức Sâm bàn chuyện dự án, đọc công cáo, lúc đi ra bị ánh mặt trời đầu đông soi sáng, không tránh khỏi miệng khát lưỡi khô.
Hạng Minh Chương cũng khát rồi liền nói: “Phía trước có một quán cà phê.”
Sở Thức Sâm không muốn uống cà phê, tâm tình chìm nổi xứng đáng uống một chén rượu: “Chúng ta đi uống một chén đi?”
Hạng Minh Chương nói: “Được, tôi đi cùng.”
Rời khỏi Công viên Văn hóa Lan Tâm, Hạng Minh Chương lái xe chở Sở Thức Sâm đến Vân Diếu. Thời tiết trở lạnh, mọi người lười náo nhiệt, bầu không khí của quán bar yên tĩnh rất được mọi người hoan nghênh.
Khách hàng đông hơn so với bình thường, tiếng ly rượu cạn vào nhau vang lên xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm vẫn ngồi ở gian ghế cố định.
Đệm sofa đã được đổi thành màu tối, rất mềm mại, Sở Thức Sâm lần đầu đến đây đã thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Quản lý quán bar đi tới, mang đến hai menu rượu: “Hạng tiên sinh, ngài và bạn muốn uống gì ạ?”
“Mở một chai rượu vang đỏ nhẹ,” Hạng Minh Chương lo lắng Sở Thức Sâm đang đói bụng uống rượu sẽ không thoải mái, “Thêm một phần tôm hấp sả, thịt cua cốt lết chiên giòn và salad cam đỏ.”
Rượu đỏ và thức ăn được đưa lên rất nhanh, sau khi tỉnh lại một chút, Hạng Minh Chương rót ra hai ly nói: “Thử đi.”
Sở Thức Sâm bưng cốc lên đưa đến bên môi ngửi thử, mùi chua nhẹ của trái cây, nhấp một ngụm dùng đầu lưỡi nếm thử hương vị.
Hạng Minh Chương nhìn cậu, không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh Linh Đoàn Nhi ăn đồ hộp, anh cười, nói trúng chỗ hiểm: “Em trước đây không phải quyết tâm cai rượu sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Chung quy cũng là người thường, ‘cai rượu’ không thành, ngược lại còn muốn mượn rượu (*).”
(*) chỗ này Sở Thức Sâm chơi chữ, chữ cai (戒) và chữ mượn (借) trong tiếng Trung đều đọc là /jiè/
Uống được một lúc, quản lý mang đến một chai Brandy nói: “Xin lỗi Hạng tiên sinh, tôi suýt nữa thì quên mất, chai này là do ông chủ mới nhập về, anh ấy nói nếu ngài đến đây thì đưa cho ngài thử.
Hạng Minh Chương nói: “Vậy cậu khui đi.”
Sở Thức Sâm nhớ lại lần trước tới đây đụng phải Hạng Minh Chương ngồi ở ở đây với một người đàn ông, cậu đoán: “Ông chủ chỗ này là ngươi lần trước anh gặp sao?”
Hạng Minh Chương thừa nhận: “Đúng vậy, anh ta là Hứa Liêu.”
Sở Thức Sâm không rõ mối quan hệ giữa bọn họ được xem là gì, Hạng Minh Chương phân phó cho Hứa Liêu điều tra, so với bạn bè thì giữa hai người lại có thêm chút phục tùng, cậu hỏi: “Hứa tiên sinh hôm nay không ở đây sao?”
Hạng Minh Chương “Ừm” một tiếng: “Ra ngoài rồi.”
Sở Thức Sâm không hỏi thêm nữa, cậu uống cạn một ly rượu vang đỏ và một ly rượu Brandy trước mặt.
Nói ra cũng thật trùng hợp, lần đầu tiên cậu uống rượu là vì đến thăm địa chỉ cũ của ngân hàng Phục Hoa, còn lần này là vì thông báo đóng cửa của ngân hàng Phục Hoa.
Hơn nữa lần nào cũng là rủ Hạng Minh Chương đi uống rượu.
Sở Thức Sâm uống hơi dữ dội, không có quy củ mà chỉ dựa vào hứng thú, nhưng cậu vẫn ở giữa đông đảo ghế ngồi trầm ổn như cũ, tay không chút run rẩy, thanh âm cũng không lớn, cho dù uống khẩn trương nhưng khoé miệng cũng không hề chảy ra một giọt rượu, chỉ có chóp môi là phủ một tầng màu đỏ nhạt.
Mang lên vẻ thông minh khi say, Sở Thức Sâm hô hấp cũng chậm lại, trong đôi mắt sáng ngời mất đi một chút ánh sáng, lặng lẽ thư giãn, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng.
Hạng Minh Chương bóc tôm rồi nói: “Ăn chút đi.”
Sở Thức Sâm nói: “Sao lại làm phiền Hạng tiên sinh làm loại chuyện vặt vãnh như vậy được.”
Hạng Minh Chương lau tay: “Vậy em bóc cho tôi một con đi.”
Sở Thức Sâm khéo léo từ chối: “Phải có qua có lại mới toại lòng nhau, nhưng tôi ngại mùi hải sản dính trên tay, còn phải cầm bút kéo hạt, tiếc là không thể tận hưởng được.”
Hạng Minh Chương dừng lại: “Kéo hạt là gì?”
Sở Thức Sâm nói: “Tiếng địa phương, có nghĩa là gảy bàn tính.”
Hạng Minh Chương: “…”
Có thể khẳng định được, Sở Thức Sâm say rồi.
Hạng Minh Chương phát hiện Sở Thức Sâm lúc say nói chuyện rất nho nhã, lúc trước còn nhắc tới Bắc Bình và Pháp Lan Tây, cách dùng từ quả thực không giống người hiện đại.
Tôm đã bóc vỏ để trong bát, Hạng Minh Chương hỏi: “Lát nữa sẽ nguội, rốt cuộc có ăn hay không?”
Sở Thức Sâm dùng đầu đũa chọc nhẹ, con tôm đầy thịt săn chắc, đã được lột sạch hoàn toàn, cậu gắp lên, hiếm khi thăm dò điều vụn vặt: “Hạng tiên sinh, anh đã từng bóc vỏ tôm cho những ai vậy?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Em cảm thấy ai có thể làm phiền tôi làm loại chuyện vặt vãnh như vậy?”
Sở Thức Sâm nói: “Bác gái Bạch.”
Hạng Minh Chương nói: “Bà ấy không ăn thịt.”
Sở Thức Sâm lại nói: “Chủ tịch Hạng.”
Hạng Minh Chương lại trả lời: “Protein hàm lượng cao rất khó tiêu hóa, ông ấy không được ăn.”
Sở Thức Sâm ngạc nhiên: “Vậy nên tôi là người đầu tiên?”
“Nếu như em không thích thì chỉ duy nhất một lần này, sẽ không có lần sau.” Hạng Minh Chương nói, “Còn nếu như em thích——”
Anh chưa kịp nói xong, Sở Thức Sâm cúi đầu ăn hết con tôm to bằng nửa lòng bàn tay vào trong miệng, hai má cậu hơi phồng lên, mơ hồ nói: “…Thích.”
Ở nơi đông người, Hạng Minh Chương không thể đứng dậy vòng qua bàn để làm gì đó, chỉ đành siết chặt ly rượu, ngửa đầu uống cạn ly rượu Brandy.
Giết thời gian đến khi hoàng hôn, Hạng Minh Chương gọi tài xế lái xe đến, đưa Sở Thức Sâm về nhà trước.
Rẽ vào ngã tư, Sở Thức Sâm nghiêng người đụng phải cánh tay Hạng Minh Chương, Hạng Minh Chương cố ý thấp giọng “A” một tiếng, giả vờ say rượu mà nói đùa: “Đụng đau quá, xoa cho tôi đi.”
“Ấu trĩ.” Sở Thức Sâm nhấc cẳng tay của Hạng Minh Chương lên, càng ấu trĩ hơn mà ngửi ngón tay đã bóc tôm, chỉ ngửi thấy mùi nước rửa tay.
Hạng Minh Chương nghiêng mặt sát lại bên tai Sở Thức Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Kiểm tra tôi? Có phải có mùi là không cho chạm vào không?”
Bên tai Sở Thức Sâm nóng lên, liếc mắt nhìn ghế lái: “Hạng tiên sinh, tự trọng.”
“Tôi đang nói bút máy và bàn tính.” Hạng Minh Chương nói, “Thư ký Sở, em nghĩ tôi muốn chạm vào cái gì?”
Sở Thức Sâm bị lừa: “Tôi không có nghĩ như vậy.”
Cậu vừa nói xong, bàn tay phải đã bị Hạng Minh Chương bao lấy trong bàn tay, một nửa giấu vào trong áo khoác nhiều lớp, Hạng Minh Chương nói: “Ăn một con tôm mà đã làm cho người ta không yên nổi, em có biết tôi lúc đó chỉ muốn nhéo mặt em một cái.”
Sở Thức Sâm không nhúc nhích, trong lòng đáp lời —— Vậy anh có biết tôi phá giới rồi không?
Mãi đến tận cửa nhà họ Sở xe mới dừng lại, Hạng Minh Chương mới buông tay ra, ngón tay Sở Thức Sâm bị anh nắm đến đỏ bừng, sau đó mất tự nhiên mà đút vào túi quần.
Với ánh hoàng hôn và làn gió buổi tối, hơi rượu đã bay đi gần hết, Hạng Minh Chương đỡ Sở Thức Sâm vào vườn hoa.
Bà Sở nghe thấy động tĩnh đi ra, ngạc nhiên hỏi: “Minh Chương, con đưa Tiểu Sâm về à?”
Hạng Minh Chương nói: “Bọn con có uống chút rượu.”
Bà Sở mặc một chiếc áo choàng chần bông bằng lụa satin, Sở Thức Sâm hơi ngẩn ngơ, như thể nhìn thấy mẫu thân đang mặc sườn xám, cậu vươn tay: “Mẹ, con không say.”
Hạng Minh Chương buông tay, điện thoại đột nhiên rung lên, anh nói: “Bác gái, đưa người về rồi, vậy con không làm phiền nữa.”
Nhìn Sở Thức Sâm đi vào biệt thự, Hạng Minh Chương mới xoay người bước ra ngoài, lấy điện thoại di động ra, màn hình hiển thị là “Hứa Liêu”.
Hai ngày trước anh đã cử Hứa Liêu đến Ninh Ba.
Bước ra khỏi cổng nhà họ Sở, Hạng Minh Chương nghe máy: “Alo?”
Hứa Liêu đi thẳng vào vấn đề: “Hạng tiên sinh, đã điều tra theo như phân phó của cậu, quả thật trước đây có một gia đình họ Thẩm ở Ninh Ba, ở khu Giang Hạ, có mấy đời mở ngân hàng tư nhân.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy có nghĩa là có manh mối?”
Hứa Liêu trả lời: “Chỉ còn lại một vài tin đồn, những dinh thự và cửa hàng đó đã bị phá bỏ hàng chục năm rồi, con cháu nhà họ Thẩm cũng không có tin tức gì, huống chi là thân thích bên các nhánh phụ càng tìm không ra.”
Hạng Minh Chương đã chuẩn bị tâm lý, suy cho cùng là người và chuyện từ nhiều thế hệ trước, lịch sử còn trải qua chiến tranh hỗn loạn, sau cảnh khốn cùng những thứ còn lưu lại quá ít, anh hỏi: “Còn có thu hoạch gì khác không?”
Hứa Liêu muốn ghi công: “Tôi vốn dĩ đã không còn hy vọng gì nữa, chỉ tuỳ tiện tra một chút thôi, kết quả lại tìm thấy mộ của Thẩm Tác Nhuận.”
Hạng Minh Chương bất ngờ: “Thẩm Tác Nhuận được chôn cất ở Ninh Ba? Anh chắc chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn được bảo quản rất tốt.” Hứa Liêu nói, “Bởi vì phát triển đô thị và quy hoạch đất đai, ngôi mộ của Thẩm Tác Nhuận đã được di chuyển vài lần, nhưng trong hơn nửa thế kỷ qua luôn có một một gia đình trông coi, nhân viên nói rằng mỗi dịp lễ thanh minh gia đình này sẽ đến để cúng bái.”
Hạng Minh Chương có dự cảm mình sắp xuyên qua chuyện quá khứ mịt mù, trầm giọng nói: “Có tìm ra gia đình này là ai chưa? Có liên quan gì đến Thẩm Tác Nhuận?”
Hứa Liêu cho biết: “Tôi đã hỏi văn phòng quản lý nghĩa trang, chỉ biết rằng gia đình này họ Diêu.”
Trong phòng ngủ trên tầng 2 của biệt thự, Sở Thức Sâm mở nắp lư hương nhỏ, thắp một nén hương Canaan rồi bỏ vào, làn khói trắng mịn khuếch tán khiến cho người ta an tĩnh lại.
Sở Thức Sâm nhớ tới trước đây lão quản gia ngày nào cũng thắp hương lễ Phật, cậu từ ngoài cửa đi vào sẽ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Lão quản gia nói cậu có duyên với Phật, hỏi cậu có muốn tăng tu vi hay không, cậu hỏi làm sao để tăng được, lão quản gia nói nên bắt đầu từ việc đơn giản nhất, bỏ thói tham ăn.
Sở Thức Sâm đáp ứng sẽ ăn chay bốn ngày một tuần, cậu không tin vào Phật, chỉ là muốn học cách kiềm chế ham muốn của mình.
Bắt đầu từ thói ham ăn ở mức thấp nhất, đến những tiếp xúc xác thịt thất tình lục dục, cậu ban đầu dự định sẽ vĩnh viễn tự làm khổ mình.
Từ khi đủ mười tám tuổi, cậu kiên trì tuân thủ thói quen này gần mười năm, hôm nay chỉ vì một con tôm Hạng Minh Chương bóc mà phá vỡ rồi.
Nhiều năm trôi qua, chỉ có hoàng hôn ngày này qua ngày khác, Sở Thức Sâm chắp hai tay lại, không rõ người xưa có thể nghe được lời thú nhận của cậu hay không.”
“Diêu quản gia, con phá giới rồi.”
Cậu cười gần như xấu hổ mà cười lên: “So với duyên Phật và tu vi, còn càng để tâm anh ấy hơn.”
Sở Thức Sâm đọc xong, tiến lên một bước đến trước tờ báo cũ, cậu đưa tay ra sờ, sợ rằng tờ giấy này sẽ giòn tan rơi xuống, vết mực nhạt nhoà cứ thế mà biến mất, động tác nhẹ như thế, chậm như thế, đến nỗi cậu quên mất rằng dưới lòng bàn tay mình có một lớp thủy tinh.
Hạng Minh Chương chưa bao giờ thấy Sở Thức Sâm ở bộ dạng như thế này, như bị mê hoặc, ánh mắt đầy thành kính, như thể thứ đang đối diện không phải là mặt báo, mà là thần phật thần thông quảng đại.
Anh muốn gọi Sở Thức Sâm một tiếng, nhưng lại không thể mở miệng, đột nhiên hiểu ra câu nói kia … không dám lớn tiếng, sợ sẽ kinh động đến người ở trên.
Đầu ngón tay Sở Thức Sâm vuốt ve từng chữ trên tờ công cáo, lúc biên soạn nó cậu đang cô độc, hạ bút bi thương một mình, sau khi xuất bản thì không đường thối lui, chỉ có một lòng quyết tuyệt.
Lần cuối cùng đọc bản công cáo này là trên con tàu di chuyển đến nơi ở an toàn, sau đó cơn bão ập đến, những đồ vật cũ của cậu bị chìm xuống biển sâu như chôn vùi cùng cậu, là nửa đời mà cậu vĩnh viễn muốn xóa bỏ.
Nhưng tại địa điểm này giờ phút này, Sở Thức Sâm vừa hoàn thành báo cáo phân tích ngân hàng, dữ liệu khổng lồ đã làm đảo lộn tâm trí, chắp vá lại thành lịch sử phát triển của ngành ngân hàng.
Điều ước năm xưa đã được thực hiện, may mắn thay đã được tự mình trải nghiệm.
Sở Thức Sâm thu tay lại, lui về phía sau nửa bước, ngửa cổ thở một hơi dài.
Tư vị của Hạng Minh Chương vô cùng khó hiểu, trong mắt anh là khoảnh khắc kinh hoảng, đau buồn và rộng rãi mênh mông lúc nãy của Sở Thức Sâm, nghi vấn cuồn cuộn dấy lên trong lòng anh, bao gồm cả trái tim đang đập điên cuồng.
Một lúc lâu sau, Sở Thức Sâm lấy lại bình tĩnh, trong phòng triển lãm trống rỗng vọng lại âm thanh, cậu trang nghiêm nói: “Tôi thất lễ rồi.”
Hạng Minh Chương chỉ cảm thấy sống động, cẩn thận hỏi: “Vì bản công cáo này sao?”
Sở Thức Sâm xấu hổ khoe khoang: “Bản công cáo này rất cảm động, ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy xúc động.”
Suy nghĩ của Hạng Minh Chương thầm xoay chuyển, công cáo được đăng vào năm 1945, trùng với thời điểm đóng cửa của ngân hàng trong tư liệu. Vào thời điểm đó Thẩm Tác Nhuận đã qua đời rồi, vậy người đưa ra công cáo này là ai? Chẳng lẽ trong suốt 4 năm đó không hề lưu lại chút thông tin nào của giám đốc ngân hàng mới?
Hạng Minh Chương nhìn phần lạc khoản phía cuối thông báo, chỉ có mỗi “Ngân hàng Phục Hoa”, anh thất vọng nói: “Viết cảm động như vậy, đáng tiếc là không ký tên.”
Sở Thức Sâm theo bản năng nói: “Có ký.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi đang chỉ người viết bài đăng này.”
Sở Thức Sâm ánh mắt lướt qua câu thơ của Liễu Tông Nguyên (*), sửa miệng nói: “Vì là công cáo nên chỉ cần viết tên ngân hàng là đủ rồi.”
(*) chú thích xem lại chương 65
“Không đúng.” Hạng Minh Chương phản bác, “ ‘Ta cầu nguyện cho nước thịnh dân an’, sử dụng giọng điệu cá nhân, tại sao người viết công cáo lại không để lại tên.”
Tim Sở Thức Sâm đập loạn nhịp nói: “Có thể người đó có lý do bất đắc dĩ.”
Hạng Minh Chương nhìn chăm chú vẻ mặt của Sở Thức Sâm, không tiếp tục bàn luận nữa, anh nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất lên, nói: “Đi thôi, đi chỗ khác dạo tiếp.”
Sở Thức Sâm quyến luyến không nỡ rời đi, cậu rất muốn cạy cửa kính ra, lấy tờ báo cũ giấu vào trong túi, nghĩ lại rồi buông bỏ suy nghĩ đó, có lẽ là cái kết đẹp nhất cho một thời kỳ lịch sử đó chính là được trưng bày ở triển lãm một cách quang minh chính đại như vậy.
Hai người đi dạo quanh bốn tầng, những du khách bình thường chỉ cưỡi ngựa xem hoa, trong khi Sở Thức Sâm là đi bộ trong tuyết để xem hoa mận, hận không thể dừng lại trước mỗi tủ kính để thưởng thức kỹ một phen.
Một trung tâm văn hóa đã lấy hết sức lực, không còn hơi sức để đi thăm thú những nơi khác nữa, hơn nửa ngày nay Sở Thức Sâm bàn chuyện dự án, đọc công cáo, lúc đi ra bị ánh mặt trời đầu đông soi sáng, không tránh khỏi miệng khát lưỡi khô.
Hạng Minh Chương cũng khát rồi liền nói: “Phía trước có một quán cà phê.”
Sở Thức Sâm không muốn uống cà phê, tâm tình chìm nổi xứng đáng uống một chén rượu: “Chúng ta đi uống một chén đi?”
Hạng Minh Chương nói: “Được, tôi đi cùng.”
Rời khỏi Công viên Văn hóa Lan Tâm, Hạng Minh Chương lái xe chở Sở Thức Sâm đến Vân Diếu. Thời tiết trở lạnh, mọi người lười náo nhiệt, bầu không khí của quán bar yên tĩnh rất được mọi người hoan nghênh.
Khách hàng đông hơn so với bình thường, tiếng ly rượu cạn vào nhau vang lên xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm vẫn ngồi ở gian ghế cố định.
Đệm sofa đã được đổi thành màu tối, rất mềm mại, Sở Thức Sâm lần đầu đến đây đã thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Quản lý quán bar đi tới, mang đến hai menu rượu: “Hạng tiên sinh, ngài và bạn muốn uống gì ạ?”
“Mở một chai rượu vang đỏ nhẹ,” Hạng Minh Chương lo lắng Sở Thức Sâm đang đói bụng uống rượu sẽ không thoải mái, “Thêm một phần tôm hấp sả, thịt cua cốt lết chiên giòn và salad cam đỏ.”
Rượu đỏ và thức ăn được đưa lên rất nhanh, sau khi tỉnh lại một chút, Hạng Minh Chương rót ra hai ly nói: “Thử đi.”
Sở Thức Sâm bưng cốc lên đưa đến bên môi ngửi thử, mùi chua nhẹ của trái cây, nhấp một ngụm dùng đầu lưỡi nếm thử hương vị.
Hạng Minh Chương nhìn cậu, không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh Linh Đoàn Nhi ăn đồ hộp, anh cười, nói trúng chỗ hiểm: “Em trước đây không phải quyết tâm cai rượu sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Chung quy cũng là người thường, ‘cai rượu’ không thành, ngược lại còn muốn mượn rượu (*).”
(*) chỗ này Sở Thức Sâm chơi chữ, chữ cai (戒) và chữ mượn (借) trong tiếng Trung đều đọc là /jiè/
Uống được một lúc, quản lý mang đến một chai Brandy nói: “Xin lỗi Hạng tiên sinh, tôi suýt nữa thì quên mất, chai này là do ông chủ mới nhập về, anh ấy nói nếu ngài đến đây thì đưa cho ngài thử.
Hạng Minh Chương nói: “Vậy cậu khui đi.”
Sở Thức Sâm nhớ lại lần trước tới đây đụng phải Hạng Minh Chương ngồi ở ở đây với một người đàn ông, cậu đoán: “Ông chủ chỗ này là ngươi lần trước anh gặp sao?”
Hạng Minh Chương thừa nhận: “Đúng vậy, anh ta là Hứa Liêu.”
Sở Thức Sâm không rõ mối quan hệ giữa bọn họ được xem là gì, Hạng Minh Chương phân phó cho Hứa Liêu điều tra, so với bạn bè thì giữa hai người lại có thêm chút phục tùng, cậu hỏi: “Hứa tiên sinh hôm nay không ở đây sao?”
Hạng Minh Chương “Ừm” một tiếng: “Ra ngoài rồi.”
Sở Thức Sâm không hỏi thêm nữa, cậu uống cạn một ly rượu vang đỏ và một ly rượu Brandy trước mặt.
Nói ra cũng thật trùng hợp, lần đầu tiên cậu uống rượu là vì đến thăm địa chỉ cũ của ngân hàng Phục Hoa, còn lần này là vì thông báo đóng cửa của ngân hàng Phục Hoa.
Hơn nữa lần nào cũng là rủ Hạng Minh Chương đi uống rượu.
Sở Thức Sâm uống hơi dữ dội, không có quy củ mà chỉ dựa vào hứng thú, nhưng cậu vẫn ở giữa đông đảo ghế ngồi trầm ổn như cũ, tay không chút run rẩy, thanh âm cũng không lớn, cho dù uống khẩn trương nhưng khoé miệng cũng không hề chảy ra một giọt rượu, chỉ có chóp môi là phủ một tầng màu đỏ nhạt.
Mang lên vẻ thông minh khi say, Sở Thức Sâm hô hấp cũng chậm lại, trong đôi mắt sáng ngời mất đi một chút ánh sáng, lặng lẽ thư giãn, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng.
Hạng Minh Chương bóc tôm rồi nói: “Ăn chút đi.”
Sở Thức Sâm nói: “Sao lại làm phiền Hạng tiên sinh làm loại chuyện vặt vãnh như vậy được.”
Hạng Minh Chương lau tay: “Vậy em bóc cho tôi một con đi.”
Sở Thức Sâm khéo léo từ chối: “Phải có qua có lại mới toại lòng nhau, nhưng tôi ngại mùi hải sản dính trên tay, còn phải cầm bút kéo hạt, tiếc là không thể tận hưởng được.”
Hạng Minh Chương dừng lại: “Kéo hạt là gì?”
Sở Thức Sâm nói: “Tiếng địa phương, có nghĩa là gảy bàn tính.”
Hạng Minh Chương: “…”
Có thể khẳng định được, Sở Thức Sâm say rồi.
Hạng Minh Chương phát hiện Sở Thức Sâm lúc say nói chuyện rất nho nhã, lúc trước còn nhắc tới Bắc Bình và Pháp Lan Tây, cách dùng từ quả thực không giống người hiện đại.
Tôm đã bóc vỏ để trong bát, Hạng Minh Chương hỏi: “Lát nữa sẽ nguội, rốt cuộc có ăn hay không?”
Sở Thức Sâm dùng đầu đũa chọc nhẹ, con tôm đầy thịt săn chắc, đã được lột sạch hoàn toàn, cậu gắp lên, hiếm khi thăm dò điều vụn vặt: “Hạng tiên sinh, anh đã từng bóc vỏ tôm cho những ai vậy?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Em cảm thấy ai có thể làm phiền tôi làm loại chuyện vặt vãnh như vậy?”
Sở Thức Sâm nói: “Bác gái Bạch.”
Hạng Minh Chương nói: “Bà ấy không ăn thịt.”
Sở Thức Sâm lại nói: “Chủ tịch Hạng.”
Hạng Minh Chương lại trả lời: “Protein hàm lượng cao rất khó tiêu hóa, ông ấy không được ăn.”
Sở Thức Sâm ngạc nhiên: “Vậy nên tôi là người đầu tiên?”
“Nếu như em không thích thì chỉ duy nhất một lần này, sẽ không có lần sau.” Hạng Minh Chương nói, “Còn nếu như em thích——”
Anh chưa kịp nói xong, Sở Thức Sâm cúi đầu ăn hết con tôm to bằng nửa lòng bàn tay vào trong miệng, hai má cậu hơi phồng lên, mơ hồ nói: “…Thích.”
Ở nơi đông người, Hạng Minh Chương không thể đứng dậy vòng qua bàn để làm gì đó, chỉ đành siết chặt ly rượu, ngửa đầu uống cạn ly rượu Brandy.
Giết thời gian đến khi hoàng hôn, Hạng Minh Chương gọi tài xế lái xe đến, đưa Sở Thức Sâm về nhà trước.
Rẽ vào ngã tư, Sở Thức Sâm nghiêng người đụng phải cánh tay Hạng Minh Chương, Hạng Minh Chương cố ý thấp giọng “A” một tiếng, giả vờ say rượu mà nói đùa: “Đụng đau quá, xoa cho tôi đi.”
“Ấu trĩ.” Sở Thức Sâm nhấc cẳng tay của Hạng Minh Chương lên, càng ấu trĩ hơn mà ngửi ngón tay đã bóc tôm, chỉ ngửi thấy mùi nước rửa tay.
Hạng Minh Chương nghiêng mặt sát lại bên tai Sở Thức Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Kiểm tra tôi? Có phải có mùi là không cho chạm vào không?”
Bên tai Sở Thức Sâm nóng lên, liếc mắt nhìn ghế lái: “Hạng tiên sinh, tự trọng.”
“Tôi đang nói bút máy và bàn tính.” Hạng Minh Chương nói, “Thư ký Sở, em nghĩ tôi muốn chạm vào cái gì?”
Sở Thức Sâm bị lừa: “Tôi không có nghĩ như vậy.”
Cậu vừa nói xong, bàn tay phải đã bị Hạng Minh Chương bao lấy trong bàn tay, một nửa giấu vào trong áo khoác nhiều lớp, Hạng Minh Chương nói: “Ăn một con tôm mà đã làm cho người ta không yên nổi, em có biết tôi lúc đó chỉ muốn nhéo mặt em một cái.”
Sở Thức Sâm không nhúc nhích, trong lòng đáp lời —— Vậy anh có biết tôi phá giới rồi không?
Mãi đến tận cửa nhà họ Sở xe mới dừng lại, Hạng Minh Chương mới buông tay ra, ngón tay Sở Thức Sâm bị anh nắm đến đỏ bừng, sau đó mất tự nhiên mà đút vào túi quần.
Với ánh hoàng hôn và làn gió buổi tối, hơi rượu đã bay đi gần hết, Hạng Minh Chương đỡ Sở Thức Sâm vào vườn hoa.
Bà Sở nghe thấy động tĩnh đi ra, ngạc nhiên hỏi: “Minh Chương, con đưa Tiểu Sâm về à?”
Hạng Minh Chương nói: “Bọn con có uống chút rượu.”
Bà Sở mặc một chiếc áo choàng chần bông bằng lụa satin, Sở Thức Sâm hơi ngẩn ngơ, như thể nhìn thấy mẫu thân đang mặc sườn xám, cậu vươn tay: “Mẹ, con không say.”
Hạng Minh Chương buông tay, điện thoại đột nhiên rung lên, anh nói: “Bác gái, đưa người về rồi, vậy con không làm phiền nữa.”
Nhìn Sở Thức Sâm đi vào biệt thự, Hạng Minh Chương mới xoay người bước ra ngoài, lấy điện thoại di động ra, màn hình hiển thị là “Hứa Liêu”.
Hai ngày trước anh đã cử Hứa Liêu đến Ninh Ba.
Bước ra khỏi cổng nhà họ Sở, Hạng Minh Chương nghe máy: “Alo?”
Hứa Liêu đi thẳng vào vấn đề: “Hạng tiên sinh, đã điều tra theo như phân phó của cậu, quả thật trước đây có một gia đình họ Thẩm ở Ninh Ba, ở khu Giang Hạ, có mấy đời mở ngân hàng tư nhân.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy có nghĩa là có manh mối?”
Hứa Liêu trả lời: “Chỉ còn lại một vài tin đồn, những dinh thự và cửa hàng đó đã bị phá bỏ hàng chục năm rồi, con cháu nhà họ Thẩm cũng không có tin tức gì, huống chi là thân thích bên các nhánh phụ càng tìm không ra.”
Hạng Minh Chương đã chuẩn bị tâm lý, suy cho cùng là người và chuyện từ nhiều thế hệ trước, lịch sử còn trải qua chiến tranh hỗn loạn, sau cảnh khốn cùng những thứ còn lưu lại quá ít, anh hỏi: “Còn có thu hoạch gì khác không?”
Hứa Liêu muốn ghi công: “Tôi vốn dĩ đã không còn hy vọng gì nữa, chỉ tuỳ tiện tra một chút thôi, kết quả lại tìm thấy mộ của Thẩm Tác Nhuận.”
Hạng Minh Chương bất ngờ: “Thẩm Tác Nhuận được chôn cất ở Ninh Ba? Anh chắc chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn được bảo quản rất tốt.” Hứa Liêu nói, “Bởi vì phát triển đô thị và quy hoạch đất đai, ngôi mộ của Thẩm Tác Nhuận đã được di chuyển vài lần, nhưng trong hơn nửa thế kỷ qua luôn có một một gia đình trông coi, nhân viên nói rằng mỗi dịp lễ thanh minh gia đình này sẽ đến để cúng bái.”
Hạng Minh Chương có dự cảm mình sắp xuyên qua chuyện quá khứ mịt mù, trầm giọng nói: “Có tìm ra gia đình này là ai chưa? Có liên quan gì đến Thẩm Tác Nhuận?”
Hứa Liêu cho biết: “Tôi đã hỏi văn phòng quản lý nghĩa trang, chỉ biết rằng gia đình này họ Diêu.”
Trong phòng ngủ trên tầng 2 của biệt thự, Sở Thức Sâm mở nắp lư hương nhỏ, thắp một nén hương Canaan rồi bỏ vào, làn khói trắng mịn khuếch tán khiến cho người ta an tĩnh lại.
Sở Thức Sâm nhớ tới trước đây lão quản gia ngày nào cũng thắp hương lễ Phật, cậu từ ngoài cửa đi vào sẽ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Lão quản gia nói cậu có duyên với Phật, hỏi cậu có muốn tăng tu vi hay không, cậu hỏi làm sao để tăng được, lão quản gia nói nên bắt đầu từ việc đơn giản nhất, bỏ thói tham ăn.
Sở Thức Sâm đáp ứng sẽ ăn chay bốn ngày một tuần, cậu không tin vào Phật, chỉ là muốn học cách kiềm chế ham muốn của mình.
Bắt đầu từ thói ham ăn ở mức thấp nhất, đến những tiếp xúc xác thịt thất tình lục dục, cậu ban đầu dự định sẽ vĩnh viễn tự làm khổ mình.
Từ khi đủ mười tám tuổi, cậu kiên trì tuân thủ thói quen này gần mười năm, hôm nay chỉ vì một con tôm Hạng Minh Chương bóc mà phá vỡ rồi.
Nhiều năm trôi qua, chỉ có hoàng hôn ngày này qua ngày khác, Sở Thức Sâm chắp hai tay lại, không rõ người xưa có thể nghe được lời thú nhận của cậu hay không.”
“Diêu quản gia, con phá giới rồi.”
Cậu cười gần như xấu hổ mà cười lên: “So với duyên Phật và tu vi, còn càng để tâm anh ấy hơn.”
Danh sách chương