Sở Thức Sâm chính là được Hạng Minh Chương kéo đi.
Lên xe, Sở Thức Sâm quyến luyến nhìn về phía quảng trường Thiên An Môn, ra sân bay lên máy bay, lúc máy bay cất cánh, cậu vẫn tha thiết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Biển mây cuồn cuộn ngập trời, giống như thủy triều trong lòng cậu không thể bình phục lại, những gì chứng kiến tại Thiên An Môn đối với cậu mà nói cả đời này không thể nào quên được.
Hạng Minh Chương không ngờ được Sở Thức Sâm lại phản ứng mạnh như vậy, hỏi: “Vẫn còn xúc động sao?”
Sở Thức Sâm cảm thấy bất kỳ sự che đậy nào đều bị xem như thiếu tôn trọng, trả lời: “Ừm, vô cùng xúc động.”
Tâm trí của Hạng Minh Chương lóe lên khung cảnh bình minh trên Thiên An Môn, mặt trời mọc từ hướng Đông, Sở Thức Sâm rơi lệ trong ánh sáng rực rỡ và gió mùa thu.
Dáng vẻ đó, biểu cảm đó, đan xen giữa chân thành tha thiết và bi thương ảm đạm, không giống như sự trống rỗng sau khi mất trí nhớ, mà giống như ngàn sợi tơ trong thể xác phàm trần trên quảng trường kia lặng lẽ tan vỡ.
Cũng không giống như muôn nghìn du khách đang ngắm cảnh, mà giống như một người trở về sau chuyến lữ hành dài đằng đẵng.
Hạng Minh Chương đột nhiên nhớ tới lời nói mê man đó … Không phải Sở Thức Sâm.
Nghĩ lại lại cảm thấy hoang đường, anh ra lệnh cho não bộ “kết thúc chương trình”, lấy tập thơ đang đọc dở lật ra.
Sở Thức Sâm đối mặt với những tầng mây lúc ẩn lúc hiện hồi lâu, cổ đã sớm đau nhức, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa cảm ơn Hạng Minh Chương, quay đầu lại nhìn, Hạng Minh Chương đã gục đầu nhắm mắt thiếp đi, trên bàn xếp đặt một tập thơ, một bàn tay đè lên một trang trên đó.
Chuyến bay quá sớm, khoang máy bay đều là những giấc ngủ lúc nông lúc sâu, Sở Thức Sâm nhẹ nắm lấy cổ tay Hạng Minh Chương, sau đó nhấc lên để lấy tập thơ trên bàn.
Đột nhiên, Hạng Minh Chương đảo tay bắt lấy cậu, trong giấc ngủ vẫn duy trì cảnh giác.
Sở Thức Sâm đang ở trong tình thế khó xử, ở bên kia lối đi, giám đốc Mạnh động đậy một chút rồi nhìn về phía bên này, Sở Thức Sâm theo phản xạ “soạt” một cái rút tay lại.
Cánh tay Hạng Minh Chương buông xuống, đã tỉnh rồi, lim dim hỏi: “Sao vậy?”
Sở Thức Sâm cầm lấy sách nói: “Không có gì… cho tôi mượn đọc chút.”
Còn hơn một tiếng nữa mới kết thúc hành trình, Sở Thức Sâm yên lặng đọc sách, lơ lửng trên bầu trời ở độ cao 10.000 feet, những câu thơ trữ tình đi kèm như mang thêm một tầng ý nghĩa khác.
Lúc chuẩn bị đọc xong, cậu từ trong túi áo khoác lấy ra một vài tờ ghi chú, mỗi khi ra ngoài sẽ thuận tiện cầm theo, so với ghi chú trong điện thoại cậu lại càng thích tự viết ghi chú hơn.
Tiếp viên nhắc nhở máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Hạng Minh Chương đã kịp chợp mắt lấy lại tinh thần hỏi: “Đọc xong chưa?”
“Rồi.” Sở Thức Sâm nói: “Bỏ thẳng vào túi đi.”
Máy bay hạ cánh an toàn, rời khỏi nhà ga, trời nhiều mây và không khí ẩm ướt hơn nhiều so với Bắc Kinh.
Hôm nay không cần phải vội vàng đến công ty, mỗi người về nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, Hạng Minh Chương quét mắt nhìn đường phố nói: “Mạnh Đào, anh đi taxi về trước đi.”
Giám đốc Mạnh vẫy một chiếc xe nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở, vậy tôi về trước đây.”
Một chiếc Rolls-Royce biển số may mắn đậu trên phố, là xe của Hạng gia ở dinh thự Tĩnh Phổ, tài xế đợi hồi lâu rồi nói: “Hạng tiên sinh, tổng giám đốc cử tôi đến đón ngài đến bệnh viện.”
Tổng giám đốc là Hạng Hoàn, cửa xe mở ra, Hạng Minh Chương hỏi Sở Thức Sâm: “Có mệt không?”
Sở Thức Sâm lắc đầu, lên xe đi cùng Hạng Minh Chương.
Hạng Hành Chiêu ở trong một bệnh viện tư nhân cao cấp, cả một tầng không có bệnh nhân nào khác, một số thành viên quản trị đến thăm, đang uống trà ở phòng tiếp khách bên cạnh.
Trợ lý đến thông báo: “Phó tổng Hạng đi công tác về rồi.”
Mọi người đang đợi ở hành lang, Hạng Minh Chương xuất hiện cùng Sở Thức Sâm, không chào hỏi ai, không biết là do không nói nên lời hay anh quá kiêu ngạo nên không cần giải thích với bất kỳ ai.
Hạng Minh Chương một đường đi thẳng vào phòng bệnh, Hạng Côn và Hạng Hoàn đều đang ở trong phòng khách, Hạng Như Tự đang xách một chiếc túi, có vẻ như vừa xin nghỉ phép ở công ty rồi qua đây.
Sở Thức Sâm đóng cửa lại.
Hạng Minh Chương gọi: “Cô, bác cả.”
Hạng Hoàn trang điểm nhẹ, không giấu được vẻ mặt u buồn, hỏi: “Vừa xuống máy bay à?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương nói: “Con đi gặp ông nội trước.”
“Ông nội con đang ngủ.” Hạng Côn ngồi trên ghế sofa, trên trán là một đám mây đen, “Ông nội con liên tục ngóng trông con, con thế nhưng lại đợi không được, có thể bỏ đi như thế.”
Hạng Minh Chương tư thế thẳng tắp nói: “Con đợi ông nội ngủ dậy.”
Hạng Côn nói: “Thế thì thực vất vả cho con rồi, con một mình gánh vác cả công ty không dễ dàng, bận như thế mà, bận đến mức không quan tâm gì cả, không quan tâm nghe điện thoại, không quan tâm huỷ bỏ công tác, đại khái có ngày nào quan tâm đến mạng của ông nội con đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Bác cả, lời này không phải quá nghiêm trọng rồi à?”
Hạng Hoàn hỏi: “Ông nội con nằm ở trong kia kìa, con cảm thấy không nghiêm trọng sao?”
Hạng Côn trong phút chốc từ sofa đứng dậy: “Ông cụ đã bao nhiêu tuổi rồi? Đột quỵ, thoái hoá não, ngày nào cũng dựa vào Trung y Tây y để bảo dưỡng, những bệnh nhỏ mà con phớt lờ đó đối với ông đều là mạo hiểm khó mà vượt qua được đấy.”
Hạng Như Tự luôn là người hoà giải, lần này cũng không nói đỡ: “Minh Chương, ông nội lỡ như có gì bất trắc, xem như anh có giành được dự án lớn thì đã sao, cả cuộc đời sau này anh sẽ hối hận đấy.”
Hạng Côn chất vấn: “Hạng Minh Chương, con sẽ hối hận sao?”
Hạng Minh Chương không trả lời chính diện nói: “Con sẽ không để ông nội gặp chuyện.”
Hạng Côn cười giễu một tiếng: “Ông nội con đang ngủ, không nghe được lời tốt này của con, nếu đã khoe khoang mình hiếu thảo thì giả vờ cho giống một chút, không cần trước mặt người khác thì giả vờ là cháu ngoan, sau lưng thì hiện nguyên hình!”
“Được rồi.” Hạng Hoàn nói, “Sai rồi thì nhận, đừng cãi nữa!”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy phải xem bác cả có chịu hay không.”
“Con còn nhớ ta là bác cả của con à?” Hạng Côn phẫn nộ, “Con là cháu ruột của ta, bình thường tuỳ tiện ta lười so đo với con, đây không phải công ty, đây không phải là nơi con đem quyền lực ra để nói chuyện, con đã gọi ta một tiếng bác cả, ta chính là thay bọn họ quản giáo con!”
Hạng Minh Chương hơi nâng cằm: “Bọn họ là ai?”
Hạng Côn nói: “Ba mẹ con.”
Sở Thức Sâm ở bên ngoài quan sát, lục đục trong gia đình lớn không hề hiếm gặp, Hạng Minh Chương ổn trọng thành thục, phải chịu đựng như thế nào không cần người ngoài quan tâm.
Nhưng lúc này đây, Hạng Minh Chương sầm mặt lại, trên trán nổi gân xanh, có vẻ như cơ bắp toàn thân như đang căng ra.
Bên trong phòng điều trị được ngăn cách bằng cửa kính là Hạng Hành Chiêu, ở hành lang được ngăn cách bởi một bức tường là các thành viên quản trị, Hạng Minh Chương đến muộn là sự thật, nếu như không khống chế được mà to tiếng với trưởng bối, trong ngoài bị kinh động thì sẽ càng thêm đuối lý.
Sở Thức Sâm bước tới, đặt tay lên lưng Hạng Minh Chương nói: “Chủ tịch Hạng hình như đã tỉnh rồi.”
Mọi người lập tức nhìn về phía phòng trị liệu, sống lưng Hạng Minh Chương hơi tê dại, dùng sức ấn vào lòng bàn tay, thân thể căng thẳng của anh dần dần thả lỏng, giống như một miếng vảy ngược được vuốt thẳng.
Hạng Minh Chương thay đổi vẻ mặt nói: “Con đi xem ông nội.”
Trên giường bệnh, Hạng Hành Chiêu nằm thẳng, trên mũi thở ra hơi thở nặng nề, ông mỗi ngày đều phải ngủ một giấc dài nhưng đều ngủ không ngon, rất dễ bị đánh thức bởi tiếng quấy rầy.
Hạng Hành Chiêu mở ra đôi mắt mờ đục, không trống rỗng như mọi khi mà chuyên chú lạ thường, nhìn chằm chằm vào Hạng Minh Chương.
“Ông nội.” Hạng Minh Chương cúi lưng xuống gọi một lần nữa, “Ông nội, con đến rồi.”
Hạng Hành Chiêu nhìn chằm chằm anh hồi lâu, khàn giọng “A … a …”, dùng sức giơ một tay lên, Hạng Minh Chương dùng hai tay nắm lấy hỏi: “Ông nội, ông không khoẻ ở đâu?”
Hạng Hành Chiêu không thể nói rõ ràng: “Minh Chương, quay, quay về.”
Hạng Minh Chương ấm áp nói: “Con về rồi, tối nay ở lại bệnh viện chăm ông.”
Sở Thức Sâm không thể nói rõ cảm giác của mình, Hạng Côn có vài lời mắng không sai, Hạng Minh Chương sau lưng vô cùng bạc tình, nhưng lúc này đây ông cháu tình cảm sâu đậm, rốt cuộc cái nào mới là thật, cái nào mới là giả.
Hạng Hành Chiêu rất nhanh lại ngủ thiếp đi, mọi người đã rút khỏi phòng điều trị, Hạng Hoàn nói: “Ông cụ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, phòng bệnh đã có chú Tề và y tá chăm sóc, đều về trước đi.”
Hạng Như Tự lo lắng cãi lại, nói: “Ba, ba có đến công ty không, con tiễn ba.”
Mặc dù Hạng Côn đã xả ra một trận nhưng cũng không đề cập đến việc Hạng Minh Chương nói dối về việc lên máy bay, có lẽ Hạng Như Tự đã giúp che giấu. Sau khi Hạng Côn rời đi, các thành viên quản trị bên ngoài cũng rời khỏi đó.
Bầu trời xám xịt, trời sắp đổ mưa một trận rồi.
Từ bệnh viện đi ra, Sở Thức Sâm vẫy tay gọi taxi, bệnh viện cách nhà họ Sở rất xa, cậu nói với Hạng Minh Chương: “Tiễn anh đi trước vậy.”
Sau khi lên xe, Hạng Minh Chương báo địa chỉ nhưng không phải là căn hộ Ba Mạn Gia.
Nửa tiếng sau, xe taxi dừng bên đường, một hàng cây cổ thụ rậm rạp che kín một tòa nhà kiểu phương Tây, Sở Thức Sâm cảm thấy quen thuộc liền nhìn thấy một tấm biển, Vân Diếu.
Đó là quán bar mà Hạng Minh Chương đã đưa cậu đến.
Sở Thức Sâm không vạch trần, hôm nay Hạng Minh Chương đã đủ nhếch nhác rồi, một người trưởng thành như vậy bị trưởng bối mắng một trận, suýt chút nữa mất bình tĩnh, tám mươi phần trăm là tới uống rượu giải sầu.
Trước khi xuống xe, Hạng Minh Chương nói: “Cảm ơn cậu đi cùng tôi đến bệnh viện.”
Sở Thức Sâm nói: “Không sao, không cần cảm ơn tôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Sở Thức Sâm “Ừm” một tiếng, đóng cửa lại, nói với tài xế: “Đi thôi.”
Hạng Minh Chương bước vào Vân Diếu, có vài bàn khách đang vừa uống vừa trò chuyện, anh bước đến dãy ghế chuyên dụng, một lúc sau, Hứa Liêu đi tới mang theo một chai rượu và hai cái ly, ngồi xuống chiếc ghế dài phía đối diện..
Hạng Minh Chương mở khuy măng sét xem đồng hồ đeo tay, nói: “Không uống rượu nữa, buổi chiều còn phải sắp xếp tài liệu.”
Hứa Liêu hỏi: “Đến bệnh viện rồi à?”
“Ừm, đi thẳng từ bệnh viện qua đây.” Hạng Minh Chương dựa vào đệm, thả lỏng vắt một chân lên, bàn tay sờ vào túi quần cảm thấy thiếu thứ gì đó: “Sao rồi?”
Hứa Liêu lấy ra một tờ báo cáo nói: “Bệnh dạ dày, không nghiêm trọng.”
Hạng Minh Chương mở ra xem xong ném lại trên bàn trà, anh đã đoán ra được ở sân bay, nếu Hạng Hành Chiêu bị bệnh nặng, người hầu cũ ở dinh thự Tĩnh Phổ sẽ liên lạc với anh đầu tiên, đến lượt Hạng Như Cương thông báo sao? Hứa Liêu hỏi: “Bị bác cả mượn cớ phát huy à?”
Hạng Minh Chương tai trái nghe vào tai phải đi ra, không quan tâm lắm, bất quá bị Hạng Côn dạy dỗ ngay trước mặt Sở Thức Sâm thì có hơi khó coi.
Cầm lấy cốc nước lạnh trên bàn, lần này không phải nước chanh mà đổi thành bạc hà, Hạng Minh Chương nhấp một ngụm: “Đúng rồi, chuyện giao cho anh làm thế nào rồi?”
Hứa Liêu Nhiên nói: “Gần đây cậu bắt tôi làm nhiều việc như vậy, cậu đang chỉ cái nào?”
Hạng Minh Chương khó chịu nói: “Tinh Vũ.”
Đuôi mắt phải của Hứa Liêu đã được khâu qua, bình thường đều cụp mắt xuống, nói: “Xử lý thoả đáng rồi.”
Hạng Minh Chương gật đầu: “Thế thì tốt, dừng để cậu ta gặp lại Sở Thức Sâm nữa, cũng đừng có bất kỳ liên hệ gì.”
Nói xong, anh vẫn cảm thấy chưa đủ: “Lại tra xem còn có ai đã từng cùng Sở Thức Sâm dây dưa không rõ, từng nói chuyện, từng theo đuổi, tống cổ hết, đừng để ngày nào đó lại xuất hiện cùng cậu ấy ôn lại chuyện cũ.”
Hứa Liêu từ sớm đã thấy hiếu kỳ liền hỏi: “Sở Thức Sâm là ai vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Thư ký của tôi.”
“Thư ký của cậu?” Hứa Liêu nói, “Ngoài thư ký ra còn có quan hệ gì nữa?”
Hạng Minh Chương đáp: “Trước mắt không có quan hệ gì, nhưng những người không đứng đắn kia lại càng không nên có quan hệ gì với cậu ấy.”
Hứa Liêu cười nói: “Nghiêm túc à? Cậu còn phân phó gì nữa không?”
Hạng Minh Chương một hơi uống cạn ly nước bạc hà, con người thật sự mâu thuẫn, nước trắng không đủ lạnh phải bỏ thêm đá, nhưng bạc hà pha nhiều lại cảm thấy mát lạnh.
Cảm giác của anh đối với Sở Thức Sâm cũng giống như vậy.
Sở Thức Sâm của hiện tại so với quá khứ khác nhau một trời một vực, năng lực, cách ăn nói, sở thích đều như trời đất đảo ngược, Hạng Minh Chương một mặt bị hấp dẫn, một mặt lại hoài nghi, một người đang sống sờ sờ như thế, cứ xem như tổn thương trí nhớ, thực sự có thể so với trước đây trở nên trái ngược hoàn toàn như vậy sao?
Anh muốn hiểu thêm về Sở Thức Sâm, càng nhiều càng tốt.
Hạng Minh Chương cân nhắc rồi nói: “Tôi muốn biết một vài chuyện, Sở Thức Sâm trước đây có thích chơi đồng hồ không, đặc biệt là đồng hồ quả quýt. Cậu ấy thích đi du lịch ở những nơi như thế nào, và đã từng đi qua những nơi nào. Cậu ấy ở nước ngoài du học có vẻ như học về nghệ thuật, vậy có học qua chuyên ngành nào khác không, chẳng hạn như kinh tế.”
Hứa Liêu nhịn được muốn châm chọc một câu, giương mắt lên, ánh mắt thế nhưng dừng lại.
Hạng Minh Chương nói: “Sao thế?”
Hứa Liêu hỏi: “Vị thư ký Sở này có phải là một người tuấn tú lịch sự không?”
Hạng Minh Chương dừng lại, theo tầm mắt của Hứa Liêu mà quay đầu lại.
Chỉ vài bước sau gian ghế, Sở Thức Sâm vẻ mặt lạnh băng, trong tay cầm tập tài liệu đựng giấy tờ tuỳ thân mà Hạng Minh Chương để quên trên xe taxi, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Lên xe, Sở Thức Sâm quyến luyến nhìn về phía quảng trường Thiên An Môn, ra sân bay lên máy bay, lúc máy bay cất cánh, cậu vẫn tha thiết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Biển mây cuồn cuộn ngập trời, giống như thủy triều trong lòng cậu không thể bình phục lại, những gì chứng kiến tại Thiên An Môn đối với cậu mà nói cả đời này không thể nào quên được.
Hạng Minh Chương không ngờ được Sở Thức Sâm lại phản ứng mạnh như vậy, hỏi: “Vẫn còn xúc động sao?”
Sở Thức Sâm cảm thấy bất kỳ sự che đậy nào đều bị xem như thiếu tôn trọng, trả lời: “Ừm, vô cùng xúc động.”
Tâm trí của Hạng Minh Chương lóe lên khung cảnh bình minh trên Thiên An Môn, mặt trời mọc từ hướng Đông, Sở Thức Sâm rơi lệ trong ánh sáng rực rỡ và gió mùa thu.
Dáng vẻ đó, biểu cảm đó, đan xen giữa chân thành tha thiết và bi thương ảm đạm, không giống như sự trống rỗng sau khi mất trí nhớ, mà giống như ngàn sợi tơ trong thể xác phàm trần trên quảng trường kia lặng lẽ tan vỡ.
Cũng không giống như muôn nghìn du khách đang ngắm cảnh, mà giống như một người trở về sau chuyến lữ hành dài đằng đẵng.
Hạng Minh Chương đột nhiên nhớ tới lời nói mê man đó … Không phải Sở Thức Sâm.
Nghĩ lại lại cảm thấy hoang đường, anh ra lệnh cho não bộ “kết thúc chương trình”, lấy tập thơ đang đọc dở lật ra.
Sở Thức Sâm đối mặt với những tầng mây lúc ẩn lúc hiện hồi lâu, cổ đã sớm đau nhức, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa cảm ơn Hạng Minh Chương, quay đầu lại nhìn, Hạng Minh Chương đã gục đầu nhắm mắt thiếp đi, trên bàn xếp đặt một tập thơ, một bàn tay đè lên một trang trên đó.
Chuyến bay quá sớm, khoang máy bay đều là những giấc ngủ lúc nông lúc sâu, Sở Thức Sâm nhẹ nắm lấy cổ tay Hạng Minh Chương, sau đó nhấc lên để lấy tập thơ trên bàn.
Đột nhiên, Hạng Minh Chương đảo tay bắt lấy cậu, trong giấc ngủ vẫn duy trì cảnh giác.
Sở Thức Sâm đang ở trong tình thế khó xử, ở bên kia lối đi, giám đốc Mạnh động đậy một chút rồi nhìn về phía bên này, Sở Thức Sâm theo phản xạ “soạt” một cái rút tay lại.
Cánh tay Hạng Minh Chương buông xuống, đã tỉnh rồi, lim dim hỏi: “Sao vậy?”
Sở Thức Sâm cầm lấy sách nói: “Không có gì… cho tôi mượn đọc chút.”
Còn hơn một tiếng nữa mới kết thúc hành trình, Sở Thức Sâm yên lặng đọc sách, lơ lửng trên bầu trời ở độ cao 10.000 feet, những câu thơ trữ tình đi kèm như mang thêm một tầng ý nghĩa khác.
Lúc chuẩn bị đọc xong, cậu từ trong túi áo khoác lấy ra một vài tờ ghi chú, mỗi khi ra ngoài sẽ thuận tiện cầm theo, so với ghi chú trong điện thoại cậu lại càng thích tự viết ghi chú hơn.
Tiếp viên nhắc nhở máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Hạng Minh Chương đã kịp chợp mắt lấy lại tinh thần hỏi: “Đọc xong chưa?”
“Rồi.” Sở Thức Sâm nói: “Bỏ thẳng vào túi đi.”
Máy bay hạ cánh an toàn, rời khỏi nhà ga, trời nhiều mây và không khí ẩm ướt hơn nhiều so với Bắc Kinh.
Hôm nay không cần phải vội vàng đến công ty, mỗi người về nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, Hạng Minh Chương quét mắt nhìn đường phố nói: “Mạnh Đào, anh đi taxi về trước đi.”
Giám đốc Mạnh vẫy một chiếc xe nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở, vậy tôi về trước đây.”
Một chiếc Rolls-Royce biển số may mắn đậu trên phố, là xe của Hạng gia ở dinh thự Tĩnh Phổ, tài xế đợi hồi lâu rồi nói: “Hạng tiên sinh, tổng giám đốc cử tôi đến đón ngài đến bệnh viện.”
Tổng giám đốc là Hạng Hoàn, cửa xe mở ra, Hạng Minh Chương hỏi Sở Thức Sâm: “Có mệt không?”
Sở Thức Sâm lắc đầu, lên xe đi cùng Hạng Minh Chương.
Hạng Hành Chiêu ở trong một bệnh viện tư nhân cao cấp, cả một tầng không có bệnh nhân nào khác, một số thành viên quản trị đến thăm, đang uống trà ở phòng tiếp khách bên cạnh.
Trợ lý đến thông báo: “Phó tổng Hạng đi công tác về rồi.”
Mọi người đang đợi ở hành lang, Hạng Minh Chương xuất hiện cùng Sở Thức Sâm, không chào hỏi ai, không biết là do không nói nên lời hay anh quá kiêu ngạo nên không cần giải thích với bất kỳ ai.
Hạng Minh Chương một đường đi thẳng vào phòng bệnh, Hạng Côn và Hạng Hoàn đều đang ở trong phòng khách, Hạng Như Tự đang xách một chiếc túi, có vẻ như vừa xin nghỉ phép ở công ty rồi qua đây.
Sở Thức Sâm đóng cửa lại.
Hạng Minh Chương gọi: “Cô, bác cả.”
Hạng Hoàn trang điểm nhẹ, không giấu được vẻ mặt u buồn, hỏi: “Vừa xuống máy bay à?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương nói: “Con đi gặp ông nội trước.”
“Ông nội con đang ngủ.” Hạng Côn ngồi trên ghế sofa, trên trán là một đám mây đen, “Ông nội con liên tục ngóng trông con, con thế nhưng lại đợi không được, có thể bỏ đi như thế.”
Hạng Minh Chương tư thế thẳng tắp nói: “Con đợi ông nội ngủ dậy.”
Hạng Côn nói: “Thế thì thực vất vả cho con rồi, con một mình gánh vác cả công ty không dễ dàng, bận như thế mà, bận đến mức không quan tâm gì cả, không quan tâm nghe điện thoại, không quan tâm huỷ bỏ công tác, đại khái có ngày nào quan tâm đến mạng của ông nội con đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Bác cả, lời này không phải quá nghiêm trọng rồi à?”
Hạng Hoàn hỏi: “Ông nội con nằm ở trong kia kìa, con cảm thấy không nghiêm trọng sao?”
Hạng Côn trong phút chốc từ sofa đứng dậy: “Ông cụ đã bao nhiêu tuổi rồi? Đột quỵ, thoái hoá não, ngày nào cũng dựa vào Trung y Tây y để bảo dưỡng, những bệnh nhỏ mà con phớt lờ đó đối với ông đều là mạo hiểm khó mà vượt qua được đấy.”
Hạng Như Tự luôn là người hoà giải, lần này cũng không nói đỡ: “Minh Chương, ông nội lỡ như có gì bất trắc, xem như anh có giành được dự án lớn thì đã sao, cả cuộc đời sau này anh sẽ hối hận đấy.”
Hạng Côn chất vấn: “Hạng Minh Chương, con sẽ hối hận sao?”
Hạng Minh Chương không trả lời chính diện nói: “Con sẽ không để ông nội gặp chuyện.”
Hạng Côn cười giễu một tiếng: “Ông nội con đang ngủ, không nghe được lời tốt này của con, nếu đã khoe khoang mình hiếu thảo thì giả vờ cho giống một chút, không cần trước mặt người khác thì giả vờ là cháu ngoan, sau lưng thì hiện nguyên hình!”
“Được rồi.” Hạng Hoàn nói, “Sai rồi thì nhận, đừng cãi nữa!”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy phải xem bác cả có chịu hay không.”
“Con còn nhớ ta là bác cả của con à?” Hạng Côn phẫn nộ, “Con là cháu ruột của ta, bình thường tuỳ tiện ta lười so đo với con, đây không phải công ty, đây không phải là nơi con đem quyền lực ra để nói chuyện, con đã gọi ta một tiếng bác cả, ta chính là thay bọn họ quản giáo con!”
Hạng Minh Chương hơi nâng cằm: “Bọn họ là ai?”
Hạng Côn nói: “Ba mẹ con.”
Sở Thức Sâm ở bên ngoài quan sát, lục đục trong gia đình lớn không hề hiếm gặp, Hạng Minh Chương ổn trọng thành thục, phải chịu đựng như thế nào không cần người ngoài quan tâm.
Nhưng lúc này đây, Hạng Minh Chương sầm mặt lại, trên trán nổi gân xanh, có vẻ như cơ bắp toàn thân như đang căng ra.
Bên trong phòng điều trị được ngăn cách bằng cửa kính là Hạng Hành Chiêu, ở hành lang được ngăn cách bởi một bức tường là các thành viên quản trị, Hạng Minh Chương đến muộn là sự thật, nếu như không khống chế được mà to tiếng với trưởng bối, trong ngoài bị kinh động thì sẽ càng thêm đuối lý.
Sở Thức Sâm bước tới, đặt tay lên lưng Hạng Minh Chương nói: “Chủ tịch Hạng hình như đã tỉnh rồi.”
Mọi người lập tức nhìn về phía phòng trị liệu, sống lưng Hạng Minh Chương hơi tê dại, dùng sức ấn vào lòng bàn tay, thân thể căng thẳng của anh dần dần thả lỏng, giống như một miếng vảy ngược được vuốt thẳng.
Hạng Minh Chương thay đổi vẻ mặt nói: “Con đi xem ông nội.”
Trên giường bệnh, Hạng Hành Chiêu nằm thẳng, trên mũi thở ra hơi thở nặng nề, ông mỗi ngày đều phải ngủ một giấc dài nhưng đều ngủ không ngon, rất dễ bị đánh thức bởi tiếng quấy rầy.
Hạng Hành Chiêu mở ra đôi mắt mờ đục, không trống rỗng như mọi khi mà chuyên chú lạ thường, nhìn chằm chằm vào Hạng Minh Chương.
“Ông nội.” Hạng Minh Chương cúi lưng xuống gọi một lần nữa, “Ông nội, con đến rồi.”
Hạng Hành Chiêu nhìn chằm chằm anh hồi lâu, khàn giọng “A … a …”, dùng sức giơ một tay lên, Hạng Minh Chương dùng hai tay nắm lấy hỏi: “Ông nội, ông không khoẻ ở đâu?”
Hạng Hành Chiêu không thể nói rõ ràng: “Minh Chương, quay, quay về.”
Hạng Minh Chương ấm áp nói: “Con về rồi, tối nay ở lại bệnh viện chăm ông.”
Sở Thức Sâm không thể nói rõ cảm giác của mình, Hạng Côn có vài lời mắng không sai, Hạng Minh Chương sau lưng vô cùng bạc tình, nhưng lúc này đây ông cháu tình cảm sâu đậm, rốt cuộc cái nào mới là thật, cái nào mới là giả.
Hạng Hành Chiêu rất nhanh lại ngủ thiếp đi, mọi người đã rút khỏi phòng điều trị, Hạng Hoàn nói: “Ông cụ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, phòng bệnh đã có chú Tề và y tá chăm sóc, đều về trước đi.”
Hạng Như Tự lo lắng cãi lại, nói: “Ba, ba có đến công ty không, con tiễn ba.”
Mặc dù Hạng Côn đã xả ra một trận nhưng cũng không đề cập đến việc Hạng Minh Chương nói dối về việc lên máy bay, có lẽ Hạng Như Tự đã giúp che giấu. Sau khi Hạng Côn rời đi, các thành viên quản trị bên ngoài cũng rời khỏi đó.
Bầu trời xám xịt, trời sắp đổ mưa một trận rồi.
Từ bệnh viện đi ra, Sở Thức Sâm vẫy tay gọi taxi, bệnh viện cách nhà họ Sở rất xa, cậu nói với Hạng Minh Chương: “Tiễn anh đi trước vậy.”
Sau khi lên xe, Hạng Minh Chương báo địa chỉ nhưng không phải là căn hộ Ba Mạn Gia.
Nửa tiếng sau, xe taxi dừng bên đường, một hàng cây cổ thụ rậm rạp che kín một tòa nhà kiểu phương Tây, Sở Thức Sâm cảm thấy quen thuộc liền nhìn thấy một tấm biển, Vân Diếu.
Đó là quán bar mà Hạng Minh Chương đã đưa cậu đến.
Sở Thức Sâm không vạch trần, hôm nay Hạng Minh Chương đã đủ nhếch nhác rồi, một người trưởng thành như vậy bị trưởng bối mắng một trận, suýt chút nữa mất bình tĩnh, tám mươi phần trăm là tới uống rượu giải sầu.
Trước khi xuống xe, Hạng Minh Chương nói: “Cảm ơn cậu đi cùng tôi đến bệnh viện.”
Sở Thức Sâm nói: “Không sao, không cần cảm ơn tôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Sở Thức Sâm “Ừm” một tiếng, đóng cửa lại, nói với tài xế: “Đi thôi.”
Hạng Minh Chương bước vào Vân Diếu, có vài bàn khách đang vừa uống vừa trò chuyện, anh bước đến dãy ghế chuyên dụng, một lúc sau, Hứa Liêu đi tới mang theo một chai rượu và hai cái ly, ngồi xuống chiếc ghế dài phía đối diện..
Hạng Minh Chương mở khuy măng sét xem đồng hồ đeo tay, nói: “Không uống rượu nữa, buổi chiều còn phải sắp xếp tài liệu.”
Hứa Liêu hỏi: “Đến bệnh viện rồi à?”
“Ừm, đi thẳng từ bệnh viện qua đây.” Hạng Minh Chương dựa vào đệm, thả lỏng vắt một chân lên, bàn tay sờ vào túi quần cảm thấy thiếu thứ gì đó: “Sao rồi?”
Hứa Liêu lấy ra một tờ báo cáo nói: “Bệnh dạ dày, không nghiêm trọng.”
Hạng Minh Chương mở ra xem xong ném lại trên bàn trà, anh đã đoán ra được ở sân bay, nếu Hạng Hành Chiêu bị bệnh nặng, người hầu cũ ở dinh thự Tĩnh Phổ sẽ liên lạc với anh đầu tiên, đến lượt Hạng Như Cương thông báo sao? Hứa Liêu hỏi: “Bị bác cả mượn cớ phát huy à?”
Hạng Minh Chương tai trái nghe vào tai phải đi ra, không quan tâm lắm, bất quá bị Hạng Côn dạy dỗ ngay trước mặt Sở Thức Sâm thì có hơi khó coi.
Cầm lấy cốc nước lạnh trên bàn, lần này không phải nước chanh mà đổi thành bạc hà, Hạng Minh Chương nhấp một ngụm: “Đúng rồi, chuyện giao cho anh làm thế nào rồi?”
Hứa Liêu Nhiên nói: “Gần đây cậu bắt tôi làm nhiều việc như vậy, cậu đang chỉ cái nào?”
Hạng Minh Chương khó chịu nói: “Tinh Vũ.”
Đuôi mắt phải của Hứa Liêu đã được khâu qua, bình thường đều cụp mắt xuống, nói: “Xử lý thoả đáng rồi.”
Hạng Minh Chương gật đầu: “Thế thì tốt, dừng để cậu ta gặp lại Sở Thức Sâm nữa, cũng đừng có bất kỳ liên hệ gì.”
Nói xong, anh vẫn cảm thấy chưa đủ: “Lại tra xem còn có ai đã từng cùng Sở Thức Sâm dây dưa không rõ, từng nói chuyện, từng theo đuổi, tống cổ hết, đừng để ngày nào đó lại xuất hiện cùng cậu ấy ôn lại chuyện cũ.”
Hứa Liêu từ sớm đã thấy hiếu kỳ liền hỏi: “Sở Thức Sâm là ai vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Thư ký của tôi.”
“Thư ký của cậu?” Hứa Liêu nói, “Ngoài thư ký ra còn có quan hệ gì nữa?”
Hạng Minh Chương đáp: “Trước mắt không có quan hệ gì, nhưng những người không đứng đắn kia lại càng không nên có quan hệ gì với cậu ấy.”
Hứa Liêu cười nói: “Nghiêm túc à? Cậu còn phân phó gì nữa không?”
Hạng Minh Chương một hơi uống cạn ly nước bạc hà, con người thật sự mâu thuẫn, nước trắng không đủ lạnh phải bỏ thêm đá, nhưng bạc hà pha nhiều lại cảm thấy mát lạnh.
Cảm giác của anh đối với Sở Thức Sâm cũng giống như vậy.
Sở Thức Sâm của hiện tại so với quá khứ khác nhau một trời một vực, năng lực, cách ăn nói, sở thích đều như trời đất đảo ngược, Hạng Minh Chương một mặt bị hấp dẫn, một mặt lại hoài nghi, một người đang sống sờ sờ như thế, cứ xem như tổn thương trí nhớ, thực sự có thể so với trước đây trở nên trái ngược hoàn toàn như vậy sao?
Anh muốn hiểu thêm về Sở Thức Sâm, càng nhiều càng tốt.
Hạng Minh Chương cân nhắc rồi nói: “Tôi muốn biết một vài chuyện, Sở Thức Sâm trước đây có thích chơi đồng hồ không, đặc biệt là đồng hồ quả quýt. Cậu ấy thích đi du lịch ở những nơi như thế nào, và đã từng đi qua những nơi nào. Cậu ấy ở nước ngoài du học có vẻ như học về nghệ thuật, vậy có học qua chuyên ngành nào khác không, chẳng hạn như kinh tế.”
Hứa Liêu nhịn được muốn châm chọc một câu, giương mắt lên, ánh mắt thế nhưng dừng lại.
Hạng Minh Chương nói: “Sao thế?”
Hứa Liêu hỏi: “Vị thư ký Sở này có phải là một người tuấn tú lịch sự không?”
Hạng Minh Chương dừng lại, theo tầm mắt của Hứa Liêu mà quay đầu lại.
Chỉ vài bước sau gian ghế, Sở Thức Sâm vẻ mặt lạnh băng, trong tay cầm tập tài liệu đựng giấy tờ tuỳ thân mà Hạng Minh Chương để quên trên xe taxi, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Danh sách chương