Trương Phong đã đứng ngồi không yên rồi.

Nếu Bạch Sơ Vũ lại tiếp tục gọi món nữa e là số tiền sẽ lên tới mười ngàn tệ, tiền nhiều như vậy sao Giang Thành có thể trả nổi, cho dù là Trương Phong cũng phải gọi điện về nhà cầu cứu.

Không đáng đâu!

Trương Phong đưa mắt ra hiệu cho Hứa Đan, Hứa Đan hiểu ý nói: "Sơ Vũ, gọi nhiêu đây được rồi, tớ không nghĩ mọi người ăn nhiều vậy đâu, đồ ăn ở đây khá đắt..."

Đã nói đến như vậy, Bạch Sơ Vũ cũng không tiếp tục gọi thêm nữa.

Cô ta chỉ là có chút bất mãn, khinh thường nói: "Đan Đan, không phải tớ nói cậu, là người ta nhất định mời chúng ta ăn cơm, chủ nhân còn không có nói. Sao cậu lại lo lắng?"

Hứa Đan nhất thời không nói nên lời.

Trần Nguyên Phương nổi giận, Giang Thành là bạn cùng phòng của anh ta, nên anh ta không thể trở mắt nhìn thấy cô gái này lừa gạt, chỉ là mời ăn một bữa cơm mà thôi, vậy mà còn nói như chuyện đương nhiên vậy.

"Cô đừng có quá đáng!" Trần Nguyên Phương nói.

Bạch Sơ Vũ lạnh lẽo hừ một tiếng, không nói chuyện, vào lúc này Giang Thanh biết anh cần phải lên tiếng: "Không sao đâu, mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi đi, tôi không phải không đủ tiền trả. Tóm lại, bữa ăn tối hôm nay đều do tôi trả, mọi người đừng lo lắng."

Càng nói như vậy, Bạch Sơ Vũ càng thêm khinh thường.

Rõ ràng anh là một kẻ nghèo nàn, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn chứng tỏ mình là người có tiền, như vậy không những không gây nên sự thiện cảm với mọi người mà thậm chí còn thấy chán ghét.

"Nghe thấy chưa, chủ nhân đều như vậy, mọi người lo lắng cái gì!" Cô ta nói với giọng xem thường.

Trần Nguyên Phương có chút khó chịu nhìn về phía Giang Thành, nhưng chỉ thấy Giang Thành vẫn cười một cách vô tâm vô phế, như không nhận ra mình bị Bạch Sơ Vũ lừa gạt, ngây ngô cười như một tên ngốc.

Trương Phong cũng vô cùng lo lắng.

"Ôi chao!"

“Nhìn xem người trong video này là ai, sao tớ cảm thấy hơi quen mắt?” Mạc Ẩm Hồ kêu lên, Bạch Vũ Sơ cùng những người khác nghiêng người nhìn màn hình điện thoại.

"Đúng vậy nha!"

Bạch Sơ Vũ cũng phát ra tiếng kêu lên, sau khi xem điện thoại xong lại nhìn Giang Thành, lẩm bẩm nói nhỏ: "Người trong video nhìn giống như một con chó thật, sao lại có thể ăn trộm đồ thừa ở căn tin được chứ, đây không phải là giành thức ăn với heo sao?"

Sắc mặt của đám người Trương Phong có chút thay đổi.

Bọn họ đều biết chuyện đó, kể từ khi chuyện đó xảy ra bọn họ chưa bao giờ dám nhắc lại, vì họ sợ chạm vào lòng tự trọng của Giang Thành.



"Đồ ăn lên rồi kìa, đừng xem điện thoại nữa." Trương Phong lảng tránh cười nói.

Thẩm Giang Nguyệt giống như không nghe Trương Phong nói gì, đưa chiếc điện thoại lên ngang mặt Giang Thành so sánh, sau đó ngạc nhiên che miệng, nói: "Mọi người nhìn xem, người trên Tik Tok này đúng là Giang Thành!"

Trong đoạn video ngắn.

Một bóng dáng gầy yếu đang lén lút lấy muỗng múc cơm thừa trong thùng như kẻ trộm, cuối cùng người con trai đó bị phát hiện, thậm chí cả hộp cơm trong tay cũng bị người ta đánh đổ, bị nhục nhã không thương tiếc.

Rõ ràng người này là Giang Thành!

"Không thể nào, cậu ta nghèo đến nỗi phải ăn đồ ăn thừa sao?" Thẩm Giang Nguyệt không thể tưởng tượng nổi mà nói.

Bạch Sơ Vũ cũng có chút tức giận, cô ta cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi ngột ngạt, nên yếu ớt nói: "Tớ không biết người trong video là cậu, nếu cậu không có tiền thì không cần phải mời chúng tôi ăn cơm, không cần phải ra vẻ, chắc việc này không liên quan đến chúng tôi chứ?"

"Đúng rồi!"

"Bữa ăn này cậu vẫn sẽ mời chứ?"

Bạch Sơ Vũ sẽ không trả tiền vì sự ấu trĩ của Giang Thành, dù sau cũng là cậu ta nói mời khách, hiện tại hóa đơn mà Bạch Sơ Vũ gọi đã lên đến mấy ngàn tệ thậm chí là hơn cả mười ngàn, làm sao có thể chia đôi được? "Không sao, tôi mời." Giang Thành nói.

Vừa rồi lòng tự trọng của anh đã bị Bạch Sơ Vũ tàn nhẫn chà đạp, anh thề sẽ để những người coi thường mình nhận ra sự thật.

Nói xong, Giang Thành đứng dậy đi đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn.

Chờ cho Giang Thành rời khỏi chỗ ngồi và đi xa, Bạch Sơ Vũ mới lạnh mặt nói: "Ăn bữa cơm này thật là mất hứng, quả thực không có ý nghĩa gì cả, nếu như tớ biết cậu ta nghèo như thế mà còn mời tớ ăn cơm thì tớ sẽ không đến đâu. Chưa nói tới việc xấu hổ, một chút tâm trạng ăn uống cũng không có, còn không bằng đừng mời."

Trương Phong muốn giải thích, nhưng giọng điệu vô cùng yếu ớt vô lực.

Cuối cùng chỉ có thể biến thành tiếng thở dài.

Quầy lễ tân.

Giang Thành nhìn lướt qua hóa đơn, tổng cộng tới 15 ngàn tệ , có thể thấy được Bạch Sơ Vũ tàn nhẫn như thế nào, nhưng Giang Thành không để tâm đến chuyện này, bây giờ anh không phải là tên con trai nghèo như trước đây nữa, mà đã là cậu chủ nhà họ Giang!

Phú khả địch quốc (*)!

(*) Giàu đến nỗi có thể đối địch với đất nước

"Xin chào, tính tiền bàn số ba mươi." Giang Thành nói.

Một bàn tay trắng noãn lấy đi tờ hóa đơn trong tay của Giang Thành.



Giang Thành sửng sốt sau đó quay đầu lại thấy một bóng dáng quen thuộc, anh không ngờ lại gặp Chu Mộng Khê ở đây.

Chu Mộng Khê không để ý tới Giang Thành.

Khi nhìn thấy tờ hóa đơn mười lăm ngàn tệ, cô ta đứng hình cỡ năm giây, không phản ứng kịp, đến khi Giang Thành lấy lại hóa đơn, cô ta mới có phản ứng, thất thanh kêu lên: "Giang Thành, anh điên rồi, lại có thể ở đây ăn quỵt sao?"

Vừa nói xong, mọi người xung quanh đều đem ánh mắt châm chọc nhìn lại.

Nhất là khi nhìn thấy Giang Thành mặc quần áo đơn giản, lại càng tin lời nói của Chu Mộng Khê, Giang Thành không để ý đến Chu Mộng Khê cố tình gây sự, thản nhiên nói: "Cô tránh ra, tôi muốn trả tiền."

"Xì!"

"Tỏ vẻ làm gì, tôi còn không biết hoàn cảnh của anh sao, anh nghèo như vậy làm gì có tiền mà trả nổi tờ hóa đơn này?" Chu Mộng Khê cười nhạo nói.

Giang Thành cũng không có ý định nhẫn nhịn Chu Mộng Khê.

Dù sao Chu Mộng Khê đã không ít lần nhục mạ Giang Thành khi còn ở trường học, hiện tại Giang Thành cũng đã khôi phục lại thân phận cậu chủ của một gia tộc lớn, sao có thể tùy tiện để Chu Mộng Khê cưỡi lên đầu mình tiểu tiện, đại tiện.

“Số tiền mà tôi có, cô không thể tưởng tượng nổi!” Giang Thành lắc đầu nói.

Đương nhiên Chu Mộng Khê sẽ không tin những lời mà Giang Thành nói, nhưng vừa nghĩ lại, có lẽ tên Giang Thành này cầm tiền của người khác để trả mà thôi, vậy để tên khốn này bẽ mặt đi!

"Nếu anh có tiền như vậy, thì cũng giúp tôi thanh toán hóa đơn này luôn đi, của tôi cũng chỉ mấy ngàn tệ chẳng lẽ anh trả không nổi sao, Giang thiếu? Chu Mộng Khê không tiếc buông lời mỉa mai châm chọc, thẳng tay nhét tờ hóa đơn vào tay Giang Thành.

Cô ta muốn xem Giang Thành mất mặt như thế nào!

Ngoài dự kiến của Chu Mộng Khê là, Giang Thành vậy mà không từ chối, anh trực tiếp cầm hóa đơn đưa cho quầy lễ tân, nói: "Tính thêm hóa đơn này luôn đi, thanh toán bằng điện thoại di động."

Miệng Chu Mộng Khê mở thành chữ O.

Tên Giang Thành nghèo như thế, vậy mà lại thanh toán hóa đơn cho cô ta, càng làm cô ta thêm khiếp sợ là Giang Thành không có chút nào là đau lòng, hoàn toàn không giống như là đang giả vờ.

Chẳng lẽ tên Giang Thành này thật sự có tiền sao?

"Chào anh, tổng hóa đơn của anh là 22.478,45 nhân dân tệ, vì hóa đơn của anh vượt quá 20 ngàn nhân dân tệ, nên anh được ưu đãi giảm 8,8 phần trăm, số tiền thanh toán thực tế..."

Giang Thành khoát tay.

"Không cần đâu, tính giá gốc luôn đi."

"Nếu giảm giá thì có vẻ như tôi không có chút thành ý nào cả."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện