Ở cổng khách sạn đã có không ít người đứng.

Sắc mặt Hoàng Thịnh trắng bệch, mất mặt chỉ là chuyện thứ yếu, hắn nghe ra cha không nói đùa với mình, nên suýt chút nữa cắn nát cả răng, nhưng cũng chỉ có thể thành thật dập đầu ba cái.

Đúng là giây phút đáng xấu hổ!

"Thật sự xin lỗi..."

"Tôi không nên làm ra những chuyện sỉ nhục người khác như vậy, hi vọng cậu có thể tha thứ!" Mặt Hoàng Thịnh nóng lên, bởi vì xung quanh đã có không ít người lấy điện thoại di động ra chụp, với sức mạnh của mạng internet, chẳng bao lâu Hoàng Thịnh sẽ được nổi tiếng trên cả cái thành phố Lâm Châu này.

Giang Thành nhìn chằm chằm Hoàng Thịnh, thản nhiên nói: "Đứng lên đi, tôi tha thứ cho cậu."

Thật ra không tha thứ thì cũng chẳng có cách nào nữa cả, cũng không thể để Hoàng Thông Giám giết con trai của mình, với lại Giang Thành cũng cảm thấy giữ lại Hoàng Thông Giám còn có chỗ dùng được, nên mới nhân từ không để ông ta phiền lòng, nếu không thì đến lúc đó, ai sẽ làm việc cho Giang Thành nữa? Trong một lúc mà Giang Thành suy nghĩ rất nhiều.

Hoàng Thông Giám cuối cùng cũng được thở phào một hơi.

Ông ta đá nhẹ vào chân Hoàng Thịnh đang định đứng dậy, lần này hắn học được rất nhiều, mặc dù vẫn không tình nguyên nhưng vẫn trầm giọng nói: "Cảm ơn cậu đã tha thứ, sau này tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa."

Giang Thành gật đầu.

Anh đứng dậy duỗi lưng một cái, thấy Hoàng Thông Giám có ý mời mình ăn cơm, Giang Thành vội vàng nói: "Chuyện hôm nay làm phiền ông chủ Hoàng rồi, hôm nào có thời gian tôi sẽ đến nhà thăm hỏi, tôi đi trước đây."

Hoàng Thông Giám nhìn theo Giang Thành.

Cho đến khi Giang Thành và Liễu Yên Vũ đi xa, trên mặt ông ta mới dần dần bị che kín bởi lớp sương lạnh, con mắt như chim ưng liếc qua đám người: "Chuyện hôm nay nếu bị đồn ra ngoài thì đừng có trách tôi độc ác, hy vọng các người tự giác xóa đi, hiểu chưa?"

Dứt lời, ông ta cũng mặc kệ đám người có xóa hay không, trực tiếp mang theo vợ con rời đi.

Muốn ở lại thành phố Lâm Châu này làm ăn thì nhất định phải nể mặt Hoàng Minh Giám, với lại ở đây có không ít sinh viên đại học vùng khác tới, nghe vậy thì vội vàng xóa bỏ những thứ vừa chụp được, quay được, không dám phát tán ra bên ngoài.

"Hoàng Minh Giám, ông điên rồi phải không? Nó là con của chúng ta đấy!"

Người phụ nữ trung niên rốt cuộc cũng nổi cáu.



Bà ta không hiểu tại sao với thân phận của Hoàng Minh Giám lại phải cúi đầu trước tên nghèo rách rưới kia, mà tên đó còn không hề có ý cảm ơn, ngược lại cho đó là chuyện đương nhiên, bà ta thở hổn hển nói: "Còn cả cái bạt tai này của ông nữa, tôi sẽ nhớ kỹ, nếu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì không xong đâu!"

Dù không nói gì, nhưng trong mắt Hoàng Thịnh cũng tràn đầy hận ý.

Hoàng Thông Giám nhìn bốn phía xung quanh.

Mặc dù ông ta không muốn tiết lộ thân phận của Giang Thành, nhưng nếu không giải thích thì không được: "Con của bà suýt chút nữa thì kéo nhà họ Hoàng chúng ta xuống nước đấy, bà có biết không? Người vừa rồi nhìn thì bình thường, nhưng ngay cả tôi cũng không chọc vào nổi, bà không xem lại con của mình có bao nhiêu phân lượng mà đi chọc giận cậu ta!"

Lần này Hoàng Thông Giám thật sự nổi giận.

Hoàng Thịnh vốn cho rằng cha sẽ an ủi mình, nhưng cuối cùng vẫn bị chửi một trận, hắn không phục nói: "Cha, cha nói cái khác thì con đều tin, nhưng mà cha bảo con không nên chọc vào được cái tên nghèo rách rưới kia thì con không tin!"

"Nhìn cậu ta nghèo khố rách áo ôm, chẳng có bản lĩnh gì, có phải cha nhìn nhầm người rồi không?"

"Đúng vậy đấy, tôi thấy cậu ta cũng chẳng có gì nổi bật." Người phụ nữ trung niên hùa theo.

Hoàng Thông Giám lại liên tục cười mỉa mai.

Một tay ông ta nắm chặt cổ áo Hoàng Thịnh, trong mắt hằn tơ máu, thấp giọng quát: "M* nó, nếu mày mà còn đi chọc vào cái người kia nữa thì đừng làm con trai tao, cón nhớ chuyện Văn tam gia bị sụp đổ vài ngày trước không?"

Hoàng Thịnh vốn định phản bác, nhưng vừa nghe đến Văn tam gia thì sửng sốt.

Nghe nói vào mấy tháng trước, ở thành phố Lâm Châu xuất hiện một nhân vật lớn, bản lĩnh kinh người, Văn tam gia lại không có mắt động vào người phụ nữ của vị đó, kết quả cái người thần bí đó lập tức nhổ cỏ tận gốc Văn tam gia, ngay cả người chống lưng cho Văn tam gia cũng bị vạ lây. Là một cậu chủ nhà giàu ở Lâm Châu, Hoàng Thịnh cũng biết khá nhiều, càng hiểu rõ hoàn cảnh bi thảm của Văn tam gia thì hắn lại càng biết được vị kia lợi hại như thế nào.

"Cha, cha nói là..." Hoàng Thịnh rùng mình một cái, nhớ đến Giang Thành.

Chẳng lẽ Giang Thành là nhân vật huyền bí kia?

"Đúng vậy!"

Hoàng Giám Thông trừng mắt nhìn vợ con, thấp giọng quát: "Vừa rồi cái người tên Giang Thành kia chính là người đã lật đổ Văn tam gia, ha ha, mày cảm thấy cha mày mạnh hơn Văn tam gia à, hay cảm thấy cha mày có thể đánh bại được Từ Quốc Trung?"

Người phụ nữ trung niên cũng im lặng và có chút ái ngại.

Hoàng Thịnh sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, hắn không ngờ Giang Thành lại chính là vị kia, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Hoàng Giám Thông đã cười mỉa mai nói: "Có phải mày nghĩ cha mày nhận lầm người không? Tao đã tận mắt thấy cậu ta đưa hai cha con nhà họ Vương vào cục cảnh sát đấy, ngẫm lại xem thực lực của cậu ta mạnh cỡ nào đi!"



Hoàng Thịnh nuốt một ngụm nước bọt.

May mà hôm nay cha hắn ở quảng trường Thành Tây, cũng may mà cha hắn bắt hắn quỳ xuống xin lỗi, bằng không hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Giang Thành quá khủng khiếp!

"Cha, sao cha biết mà không nói sớm cho con? Suýt chút nữa thì con gây ra họa lớn rồi!" Hoàng Thịnh hối hận nói.

Ánh mắt Hoàng Thông Giám yếu ớt, mắt nhìn Hoàng Thịnh lộ ra tia gian xảo: "Thật ra cũng không thể coi là chuyện xấu, con và Giang thiếu gia không đánh nhau thì không quen biết, theo cha được biết thì bây giờ Giang thiếu gia đang ở giai đoạn đầu, nếu con có thể lọt vào mắt xanh của Giang thiếu gia thì thành tựu trong tương lai chưa chắc sẽ thấp hơn cha."

"Con trai, con phải biết nắm bắt cơ hội, hiểu chưa?"

Hoàng Thịnh cái hiểu cái không gật đầu.

...

Giang Thành và Liễu Yên Vũ cuối cùng vẫn chọn một quán ăn ven đường tùy tiện ăn chút gì đó, thấy ánh mắt tò mò của Liễu Yên Vũ đang nhìn mình, Giang Thành buồn cười hỏi: "Có phải em cảm thấy anh quen với ông chủ Hoàng?"

Liễu Yên Vũ gật đầu.

Cô cảm thấy đàn anh Giang Thành bỗng nhiên trở nên rất thần bí, lần này Giang Thành không muốn nói cho Liễu Yên Vũ tình hình thực tế, chỉ cười trả lời: "Không gạt em, thực ra anh không quen với ông chủ Hoàng, nhưng anh biết ông chủ Hoàng là người thấu tình đạt lý nên mới có một màn đó."

"Thì ra là thế..." Liễu Yên Vũ gật đầu, cũng không biết cô nàng này có tin lời Giang Thành bịa ra hay không.

Cơm nước xong xuôi, hai người lại đi dạo vài vòng quanh sân trường rồi ai mới về nhà nấy.

Ngày hôm sau.

Lúc Giang Thành đi vào lớp toán cao cấp thì cảm thấy không khí có phần không đúng, có hơi kỳ lạ, cô giáo Hà Hồng Mai thấy Giang Thành thì trong mắt lóe ra tia lạnh lẽo, quát: "Giang Thành, cậu đứng lại đó cho tôi!"

Giang Thành nghe lời đứng lại.

Trên mặt Hà Hồng Mai là vẻ tức giận, đi từ trên bục giảng xuống, trầm giọng nói: "Giang Thành, tôi quá thất vọng về cậu rồi. Cậu vô dụng, thành tích không tốt đã không nói làm gì rồi, sao lại còn trộm điện thoại của tôi?"

"Tôi đã báo chuyện này với nhà trường, cậu chờ mà bị đuổi học đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện