Tiếng quát lạnh của Đao Sẹo khiến da đầu ai cũng tê dại.

Ánh mắt của Giang Thành quét qua anh Hoa và Chu Mộng Khê, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người của anh Hoa, cười nhạt nói: "Anh Hoa, vừa nãy anh nói muốn chặt tay phải của tôi, là tôi nghe nhầm hay là do anh nói sai vậy?"

"Tôi... Là tôi nói sai rồi, anh Thành, anh đừng để trong lòng." Anh Hoa run rẩy nói.

"F**k!"

"Hổ không ở nhà, khỉ muốn xưng bá, phải không? Anh Hoa chó má gì, anh Thành gọi mày một tiếng là Tiểu Hoa đã xem như để mắt tới mày rồi, mau cút lại đây cho tao!" Đao Sẹo vẫy tay gọi Vương Hoa lại, Vương Hoa mặc dù không dám tiến lên, nhưng cũng không còn cách nào khác hơn là từ từ đi về phía trước, cúi đầu xuống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, Đao Sẹo rất nóng nảy mà đá một cước vào bụng hắn ta: "Đi chậm vậy, mày chưa ăn cơm hả?"

Vương Hoa cuối cùng cũng không dám bước tiếp.

Ánh mắt ấy của Đao Sẹo thật đáng sợ, như có thể giết người, Vương Hoa cách Giang Thành khoảng ba mét liền quỳ xuống, hắn ta hối hận nói: “Anh Thành, em có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, nhưng em cũng không cố ý, đều là thằng chó Lưu Vũ này hại em, em cơ bản không có ý nghĩ hại anh! "

"Anh Thành minh giám (*)!"

(*) Ý bảo hãy xem xét lại

Lưu Vũ cũng hoảng sợ.

Lúc này, hắn giống như bị điên, tránh mặt ra khỏi giày của Đao Sẹo, mặc kệ cho nước miếng đang chảy ra, giải thích: "Anh Đao Sẹo, em... em thật sự không biết Giang Thành là anh em của anh, nếu như em biết thì em cũng không dám làm vậy, nhưng mà cũng do Giang Thành trêu chọc em trước."

Vương Hoa sợ đến mức mặt đen như màu đất.

Sao thằng này lại dám nói như vậy? Đao Sẹo nheo mắt nhìn Lưu Vũ, Lưu Vũ rùng mình, đang định nói gì đó thì Đao Sẹo đột nhiên bật cười: "Mày là cái thá gì? Anh Thành ra tay đó chính là để mắt tới mày, hơn nữa để tao nói cho mày biết, anh Thành không phải anh em của tao, đại ca Từ và anh Thành mới là anh em."

Lưu Vũ nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Giang Thành lại là anh em với đại ca Từ.

Chu Mộng Vũ cảm thấy cô ta chắc chắn là điên rồi, nếu cô ta sớm biết chuyện này, cô ta sẽ không nên chọc giận Giang Thành, bây giờ thì hay rồi, cô ta không những không có khiến Giang Thành trả giá đắt mà còn tự chuốc lấy họa vào thân.

Tới bây giờ, Chu Mộng Khê cũng không dám tin như cũ.

Trong nhận thức của cô ta, Giang Thành vẫn là một tên ăn trộm thức ăn thừa trong căn tin, nhưng trong chớp mắt đã trở thành anh em với đại ca Từ, sự thay đổi này đã khiến Chu Mộng Khê không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời không kịp quay đầu.



Lưu Vũ hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.

Những người khiêu khích đại ca Từ ở thành phố Lâm Châu đều gặp chuyện xui xẻo, ngay cả cha của hắn ra mặt cũng không nhất định gặp được đại ca Từ. Chu Mộng Khê thấy thế liền mỉm cười, ánh mắt mập mờ nhìn về phía Giang Thành: “Giang Thành, tôi có thể giúp anh theo đuổi Thanh Nhã, thật sự, tôi nói được làm được!"

"Thanh Nhã là bạn thân của tôi, xin anh hãy tin tưởng tôi!"

Giang Thành cũng không để ý tới Chu Mộng Khê.

Đao Sẹo đưa mắt nhìn Chu Mộng Khê, dáng người cô gái này quả thực không tệ, hắn sờ cằm nói: "Anh Thành, tôi thấy không bằng đêm nay để cô ta phục vụ anh đi, dù sao body của cô ta cũng không tệ, còn là sinh viên nữa, rất được đó!"

Chu Mộng Khê sửng sốt.

Cũng lập tức vội vàng gật đầu, nói: "Giang Thành, tôi có thể..."

"Cút!"

Giang Thành không có thói quen ra tay với con gái, nếu Chu Mộng Khê lại có lần sau, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, Chu Mộng Khê như được đại xá vừa bò vừa chạy biến mất nơi cuối đường, Lưu Vũ không cam lòng nói: "Vì sao mày lại thả con đ**m kia đi, cô ta cũng có phần, vì sao?"

"Vậy mày sẽ thay cô ta nhận phần trừng phạt còn lại." Giang Thành thản nhiên nói.

Sắc mặt Lưu Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch.

Đùa gì vậy, muốn hắn chịu luôn phần trừng phạt của Chu Mộng Khê, hắn nhìn Giang Thành, khẽ cắn môi, cũng học theo Vương Hoa quỳ trên mặt đất, vô cùng nhục nhã cúi đầu với Giang Thành: "Giang... Anh Thành... Lưu Vũ em đảm bảo về sau sẽ không bao giờ... xúc phạm anh nữa, anh chính là đại ca của em, sau này, ở trường học nếu anh gặp phiền phức gì thì em sẽ ra tay giúp anh."

Giang Thành cũng không thèm để ý đến Lưu Vũ mà ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng thì thào: "Có lẽ bởi vì Chu Mộng Khê là bạn thân của cô đi, tóm lại là vẫn có chút không đành lòng."

Anh lắc đầu, rời đi khỏi nơi này.

Đao Sẹo thấy thế muốn đuổi theo, nhưng nhìn hai người đang quỳ phía sau, hắn nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia ác độc: “Chặt đứt tay phải ném xuống sông, để cho các anh em thấy đây là kết cục của việc trêu chọc anh Thành! "

Hai mắt Lưu Vũ tối sầm, xém chút nữa ngất đi.

Hắn vẫn là sinh viên, còn rất nhiều thời gian đang chờ đợi hắn đi tiêu pha, nếu không có tay phải, quả thực sống không bằng chết, hắn gào to với Giang Thành: "Tôi bỏ ra một trăm ngàn tệ để mua tay phải của tôi, Giang Thành, làm người hãy lưu lại một đường!"

Giang Thành không quay đầu lại, nói: "Xin lỗi, tôi không thiếu tiền."

"Ba trăm ngàn tệ!"

"Năm trăm ngàn!"



Đến cuối cùng, tiếng kêu gào của Lưu Vũ biến thành tiếng thét chói tai, Giang Thành không muốn nhìn, không bao lâu Đao Sẹo liền đuổi kịp, trên mặt còn dính vết máu, hắn cười, nói: "Anh Thành quả nhiên khí phách, nếu vừa rồi ngược lại là tôi, nói không chừng đã bị mua với giá năm trăm ngàn tệ, ha ha..."

"Đối với tôi, tiền không là gì cả, tôi không thèm để ý." Giang Thành nói.

Anh suy nghĩ một lát, lấy một tấm card trong ví tiền đưa cho Đao Sẹo, nói: "Trong thẻ này có năm trăm ngàn tệ, anh cầm xài trước, sau này có chuyện sẽ làm phiền anh. Nhớ kỹ, về sau đi theo tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với anh."

Sắc mặt Đao Sẹo thay đổi, hắn cũng không dám lấy!

"Anh Thành, điều này sao có thể? Đại ca Từ mà biết nhất định sẽ đánh tôi chết!" Đạo Sẹo lắc đầu nói.

Giang Thành đứng yên tại chỗ, liếc nhìn thân mình vạm vỡ của Đao Sẹo, ánh mắt lộ ra vẻ ranh mãnh: "Tôi đưa nó cho anh là vì muốn chứng minh cho anh thấy tôi không thiếu tiền. Cái tôi thiếu chính là người giúp đỡ, hiểu không? Thành phố Lâm Châu rộng lớn như vậy, đại ca Từ có thể nuốt nó một mình sao?"

Đao Sẹo rất bất ngờ.

Hắn không nghĩ Giang Thành lại sẽ nói những lời này với hắn, dù sao Đao Sẹo theo đại ca Từ nhiều năm như vậy, vội vàng từ chối, nói: "Anh Thành, tôi không thể làm việc có lỗi với đại ca Từ, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, đại ca Từ là anh của tôi, tôi muốn đối xử tốt với anh ấy."

"Anh Thành, anh cầm lại đi."

Giang Thành cầm lại tấm card, hơi vuốt cằm.

Đao Sẹo này quả thật không tệ, đáng tin cậy, hiện tại Giang Thành không hoàn toàn tin đại ca Từ, anh muốn nhanh chóng bồi dưỡng thế lực của mình, hy vọng trong tương lai có thể góp một phần lực vào cuộc tranh giành quyền thừa kế của gia tộc.

Đao Sẹo chính là ứng cử viên phù hợp nhất.

Không có hắn, chỉ có lòng trung thành.

"Anh Thành, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho đại ca Từ, tôi hiểu trong lòng." Đao Sẹo vuốt đầu tóc dài một tấc của mình nói, nhìn thấy cửa trường đại học Lâm Châu, Đao Sẹo vội vàng nói: "Anh Thành đã tới nơi rồi, sau này anh có việc gì thì vẫn có thể đến gặp tôi. Dù sao đại ca Từ thường bận rộn, có thể không đến kịp."

Giang Thành nhìn hình bóng Đao Sẹo biến mất trong bóng đêm, không khỏi bật cười.

Anh hoàn toàn không lo lắng Đao Sẹo sẽ không về tay anh, hiện tại Giang Thành chỉ thiếu một cơ hội, nếu tới khi thích hợp, Giang Thành tin chắc rằng Đao Sẹo sẽ về tay anh, lúc đó Giang Thành xem như cũng có thế lực riêng của mình.

Nhưng đó cũng là chuyện của tương lai.

Về phòng ngủ, Giang Thành thử nhắn tin cho Lâm Thanh Nhã bằng một Wechat khác, nhưng vẫn không nhận được phản hồi, điều này khiến lòng Giang Thành thêm lo lắng, trong lòng luôn cảm thấy có một tầng mây mù bao phủ.

Xua mãi cũng không tan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện