Rào~rào~

- Thế mẹ nghỉ ngơi đi nhé! Con còn chút bài tập cần phải làm nốt ạ!

- Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé Hàm Chi. Mẹ xem dự báo thấy nói mưa còn phải kéo dài đến cuối tuần đấy!

- Vâng ạ, mẹ yên tâm con sẽ chú ý. Mẹ nghỉ ngơi đi nhé!

Nói xong, Hàm Chi tắt điện thoại nằm mệt trên giường, ngủ thiếp đi lúc nàokhông hay. Có lẽ hôm nay cũng như bao hôm khác đều là những tháng ngàymệt mỏi của cô. Hàm Chi xuất phát điểm là một cô gái có cuộc sống khágiả, đầy đủ sung túc. Tuy nhiên cha cô lại ham mê cờ bạc và ngày một lún sâu vào nó. Kết quả là gia đình cô hoàn toàn phá sản, cha cô bỏ trốn để lại khoản nợ 20 tỷ cho mẹ con cô gánh. Mới chỉ có 21 tuổi nhưng Hàm Chi đã phải làm biết bao công việc để giúp mẹ trả nợ, thế nhưng ngày mà côvà mẹ có thể trả hết được khoản tiền khổng lồ đó thì thực sự còn rất xa.

Bỗng chuông báo thức reo lên rinh rinh, Hàm Chi giật mình tỉnh giấc: "Đã 8giờ 30 phút rồi ư! Nhanh thật". Cô còn chưa kịp lấy lại sức lực thì lạiphải tiếp tục đi làm. Tiểu Mễ - bạn cùng phòng của Hàm Chi thấy cô chuẩn bị đi làm thêm ca tối như vậy thì không khỏi lo lắng:

- Hàm Chi, dự báo hôm nay mưa to lắm đấy! Cậu không thể xin nghỉ buổi tối nay được sao? 12 giờ cậu mới tan tớ thực sự rất lo.

Hàm Chi mỉm cười:

- Không sao đâu Tiểu Mễ của tớ. Bác Sáu là một người tốt, tớ chỉ đếntrông cửa tiệm giúp bác thôi! Tiện thể tớ cũng định học thêm một chút.

- Thôi được rồi tùy cậu. Có gì nhớ phải liên lạc ngay cho tớ nhé.

Nói xong, Hàm Chi vội di chuyển đến của hàng tạp hóa của bác Sáu. Cô làm ởđây từ khi mới chập chững lên Đại học, đến nay cũng gần ba năm rồi, vàchỉ còn một năm nữa là cô tốt nghiệp. Việc làm tại đây không quá vất vả, chỉ là trông coi cửa hàng và bán hàng là được. Thế nhưng điều quantrọng níu chân cô ở lại chính là tình cảm thân thương giữa cô và bác Sáu khi bác luôn sống cô độc một mình vì các con phải đi làm xa. Điều nàykhiến cô luôn nhớ về mẹ khi mẹ cô cũng luôn phải ở nhà một mình.

- Á.....

Một cành cây bất ngờ rơi xuống ngay sát người của Hàm Chi đúng lúc đi quakhiến cô không khỏi giật mình. “Quả nhiên mẹ và Tiểu Mễ nói không sai!Không ngờ hôm nay mưa lớn đến vậy!”, cô thầm nghĩ. Thậm chí gió to đếnmức quật ngược chiếc cô mà cô đang che làm chiếc cô bay đi xa khiến HàmChi nhanh chóng bị ướt hết. Cô gái bé nhỏ ấy vô cùng hoảng sợ nhưngnhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chạy một mạch đến nhà bác Sáu vì khoảng cách cũng không còn quá xa. Vừa đến nơi, sộc vào mũi Hàm Chi là mùithơm phảng phất của thức ăn, “sao hôm nay bác Sáu ăn muộn thế nhỉ? Thôicứ vào mượn bác cái khăn để mình lau người đã vậy.”

- Bác Sáu ơi! Hàm Chi của bác đến rồi đây!!



Hàm Chí vừa nói dứt lời, một bóng người cao to bước ra, mặc một chiếc áo sơ mi gọn gàng, trên tay cầm đĩa rau xào thơm lừng tiến vào bàn ăn, sau đó tiến về phía Hàm Chi. “Trời ơi ai đây thế này! Lục Văn ư? Có phải làanh ấy không vậy? Sao anh ấy lại ở đây? Mình tưởng anh thấy đã đi làm xa rồi mà nhỉ?”. Đang ngơ ngác một hồi, bỗng một tiếng “tách” của Lục Vănlàm cô nàng giật mình, vội quay sang cười ngại ngùng

- Sao vậy? Sao nhìn thấy anh mà em lại ngơ ngác thế!

Lục Văn cười hiền lành hỏi Hàm Chi. Nụ cười của anh đẹp đến nỗi khiến HàmChi đỏ mặt, vì trước đây khi cô mới đến nhà bác Sáu làm việc cô đã từngthích thầm anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế nhưng Hàm Chi khi ấy cònchưa kịp thể hiện lòng mình thì anh đã tạm biệt cô để đi công tác xa.

- À... là do em bất ngờ quá thôi! Lâu lắm rồi anh mới về mà để anh nhìn thấy bộ dạng này của em thật sự ngại quá!

Hàm Chi nói xong liền cười ngượng, tay cô đưa lên gãi đầu rồi giả vờ nhìnxung quanh để xóa tan bầu không khí ngại ngùng này, “haizzz sao xui vậyhả Hàm Chi ơi là Hàm Chi! Biết bao hôm gọn gàng sáng sủa không ai nhìn,hôm nay ướt nhẹp, lôi thôi thì lại gặp phải anh Lục Văn”

- Thôi chết, anh vô ý quá! Em đợi anh một chút nhá! Anh đi vào lấy khăn cho em.

- Dạ...

Nói xong, Lục Văn nhanh chóng chạy vào nhà lôi ra một chiếc khăn dày dặn và đưa cho Hàm Chi. Có lẽ, Lục Văn chính là hình mẫu lí tưởng trong mơ của biết bao nhiêu chị em phụ nữ khi ở anh hội tụ đầy đủ từ vẻ đẹp, sự dịudàng và tinh tế. Đó cũng chính là lí do mà biết bao nhiêu năm qua dùkhông gặp nhau nhưng Hàm Chi vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Lục Văn. Côbất giác nhớ lại khoảng thời gian trước khi Lục Văn lên đường đi côngtác xa. Lúc đấy cô mới chỉ là sinh viên năm nhất trẻ dại, luôn mangtrong mình gánh nặng tiền bạc vì không muốn mẹ vất vả. Bởi vậy ngoàinhững giờ học ra thì Hàm Chi gần như đi làm thêm suốt. Thế nhưng khi đến nhà bác Sáu, tâm hồn cô như được xoa dịu bởi sự tốt bụng của gia đìnhLục Văn. Có lẽ cả anh và bác đều nhìn thấu được cô, đều hiểu qua được cô vất vả thế nào, chính vì thế Hàm Chi luôn biết ơn hai người họ. Cô luôn hi vọng mình phải trưởng thành thật nhanh để giúp mẹ thoát khỏi nợ nần, và trả ơn lòng tốt của gia đình bác Sáu.

- À phải rồi bác Sáu đâu anh! Nãy giờ em không nhìn thấy....

- À ba anh ra ngoài một chútlát sẽ về ngay thôi. Mà anh thấy mưa to vậy em không nhất thiết phải đến đây làm đâu. Ngồi đây ăn cơm cùng anh và bác rồi lát anh sẽ dẫn em về

- Dạ thôi không cần đâu ạ! Em.... – Hàm Chi đang nói dở thì Lục Văn thốt lên

- A ba về rồi ạ. Hàm Chi em ấy đang hỏi thăm ba này

Vừa hay bác Sáu về, Hàm Chi thở phào nghĩ “may là bác về kịp chứ không mình cũng không biết nói gì”

- Trời ơi! Hàm Chi! Bác đã dặn con thời tiết xấu như này thì không phảiđến mà. Ra đường nguy hiểm lắm. Thôi ngồi đây ăn cơm với bác rồi lát anh Lục Văn sẽ dẫn con về. – Bác Sáu lo lắng nói

- Dạ con không sao mà bác! Con phải đến xem bác ăn uống như nào chứ haha



- Cái con bé này!^^ À bác cố giấu con là anh Lục Văn về để con bất ngờ đấy. Con có bất ngờ không? - Dạ.... – Hàm Chi cười ngượng ngùng – thế bao giờ anh đi vậy bác?

Lục Văn vừa cười vừa chen ngang:

- Từ giờ anh sẽ chuyển về gần đây làm để chăm sóc ba anh. Vì lưng của ba anh có vẻ ngày một xấu đi nên anh không yên tâm.

- Thật vậy ạ! – Hàm Chi ngơ ngác

Bỗng nhiên một niềm vui bỗng xuất hiện trong đầu cô, “vậy là từ giờ anh LụcVăn sẽ ở đây mãi ư? Đây có lẽ là cơ hội tốt cho mình, chắc chắn mình sẽkhông bỏ lỡ”

- Trời đã gần 10 giờ rồi, cứ nói chuyện vậy thì không biết khi nào mới được ăn tối đây – Lục Văn nói

- Thôi gia đình ăn cơm đi ạ! Vậy hôm nay con xin phép về sớm ạ!

- Ơ kì sao em không ở lại....

- Em thấy trời cũng ngớt mưa rồi nên về giờ này là hợp lí

Lục Văn ngỏ ý đưa Hàm Chi về nhưng cô đã từ chối và chỉ mượn duy nhất mộtchiếc ô của anh. Trên đường đi về, Hàm Chi liên tục hát và nhún nhảy. Có lẽ chưa bao giờ cô thấy vui, hạnh phúc như vậy. Nghĩ đến tương lai được gặp Lục Văn nhiều hơn thậm chí là mỗi ngày khiến đôi môi nhỏ xinh ấymỉm cười không ngừng.

Về đếntrường, bỗng Hàm Chi nhìn thấy một đám đông đang tụ tập hò hét trong sân trường. Cô chưa hiểu chuyện gì nên cố đi lại gần hơn một chút để xem.Hàm Chi nhìn thấy một bóng lưng cao ráo, tóc vuốt gọn gàng, kính râm vắt ngược ra sau gáy, đang ngồi trên một con Porche màu đỏ. Cô thầm nghĩ :"Trường mình cũng có người ngầu như này sao?". Khi đã lại gần hơn, HàmChi cuối cùng cũng nghe rõ được tiếng la hét của các em năm nhất, nămhai: " VƯƠNG HẠO! VƯƠNG HẠO! ANH CÓ BIẾT ANH NGẦU VÀ ĐẸP TRAI LẮMKHÔNG?" Câu nói được lặp đi lặp lại và ngày một vang xa hơn. Cô thầmnghĩ "ngầu thì cũng ngầu đấy, mà làm vậy chẳng phải là rất giống làm màu sao?". Nói rồi, Hàm Chi tiếp tục đi:

- Vương Hạo là ai vậy nhỉ?

Cứ thế Hàm Chi đi về kí túc xá, âm thanh cũng bé lại dần, màn đêm bắt đầu buông xuống....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện