5 tháng sau:
Cơn mưa đầu hè rất lớn, Lam Châu vẫn sinh hoạt như mọi ngày bỗng nhiên cô cảm thấy bụng rất đau.
"Liana tao đau quá, có phải em bé đòi ra ngoài không?"
"Đi, đi tao đưa mày đi bệnh viện."
Cléméntine luống cuống đỡ lấy Lam Châu. Bây giờ đã 10 giờ đêm rồi nhưng mà đối với thành phố không ngủ này thì vẫn còn rất sớm. Hai người đến được bệnh viện. Sau khi Lam Châu vào phòng sinh thì Cléméntine lo lắng không yên, đi qua đi lại mãi, đến nổi người xung quanh cũng phải chóng mặt bỏ đi.
Đã 4 tiếng kể từ khi Lam Châu vào phòng sinh rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Lại chờ thêm một chút, 4 giờ 7 phút sáng, cửa phòng sinh được đẩy ra, một nữ bác sĩ đi ra. Bác sĩ hỏi Cléméntine là có phải người nhà của Lam Châu không, sau khi Cléméntine xác nhận xong bác sĩ mới đẩy Lam Châu đến phòng hồi sức. Lam Châu sinh được một bé trai, hiện tại thì không thấy gì khác ngoài làn da đỏ hỏn của bé.
Sau khi xuất viện Lam Châu liền đi làm giấy khai sinh cho bé, đứa bé được đặt tên là Đào Quang Tư Hoàng.
1 tháng sau, cô cùng Cléméntine bay về Pháp, vì cô cảm thấy đứa bé đã đủ khỏe mạnh rồi. Được một tháng tuổi, da dẻ bé trở nên mịn màng hơn, làn da trắng hồng, ngũ quan cũng trở nên rõ ràng, đôi mắt to, sống mũi rõ ràng, thằng nhóc cũng rất năng động, cứ thấy có người ở trước tầm mắt liền sẽ cười toe toét.
Đến sân bay, khung cảnh đập vào mắt 2 người bọn họ là bầu không khí đông đúc còn hơn đi trẩy hội.
"Hôm nay là ngày gì đặt biệt hả."
Cléméntine tò mò hỏi. Lam Châu cũng tỏ vẻ 'có trời mới biết bọn họ làm gì'. Sau đó thì 2 người nghe được loáng thoáng, chắc là có người nổi tiếng nào đó đang ở đây. Hai người cũng không tiếp tục để ý đám đông nữa mà soát vé để lên máy bay.
"Thanh Tiêu, có chuyện gì vậy, đi thôi."
Lê Duy Trác nhìn Thanh Tiêu đứng như trời trồng không chịu đi.
"Cậu có thấy cô gái đằng kia quen mắt không?"
"Ở đâu?"
Lê Duy Trác nhìn theo hướng Thanh Tiêu chỉ, do đa số người đã tụ tập bên này rồi nên hướng bên đó rất thoáng.
"Thấy được, rất đẹp nhưng không quen. Đi thôi, đi thôi! Lề mề mãi."
Thanh Tiêu bị Duy Trác lôi kéo đi về phía trước, hắn cũng không tiếp tục quay đầu nhìn lại nữa. Hai người lên xe, Thanh Tiêu thì về nhà ngay chứ không đi cùng Duy Trác đến chỗ của hắn.
Về đến nhà, Thanh Tiêu xem lại đoạn video mà được trích ra từ camera ở khách sạn. Sau khi so sánh người trong vid cùng người ở sân bay thì rõ ràng rất giống nhau. Vậy là hắn đã tìm thấy cô rồi mà cũng bỏ lỡ luôn. Hắn cũng không lo lắng như trước nữa, nếu đã có duyên gặp lại thì hắn tin tưởng rằng sẽ có ngày mà bọn họ gặp lại nhau.
Đến Pháp, cô không sống ở nhà riêng của mình mà là sống chung với Cléméntine vì cô ấy nói như vậy sẽ tiện để cô ấy giúp đỡ. Lam Châu cảm thấy mình nên tiếp quản lại cửa hàng để không làm thêm gánh nặng cho Cléméntine nhưng cô nàng nhất quyết không đồng ý. Thế là cửa hàng vẫn do trợ lý của anh trai cô nàng quản lý, còn Lam Châu chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Mỗi ngày trôi qua Lam Châu chỉ việc chăm sóc Tư Hoàng, công việc dừng hẳn, thế giới của cô lúc này dường như chỉ bé lại bằng đứa trẻ.
Đào Quang Tư Hoàng được 1 tuổi, thằng bé lúc này đã biết gọi cô là mom rồi, cảm giác của cô lúc này rất lạ lẫm mà cũng thật quen thuộc, có một cổ xúc động khó nói đang len lỏi trong cô. Mỗi ngày cô dạy thằng bé đọc chữ, tập cho bé đi.
Hơn 1 tháng sau đó, con trai yêu dấu của cô đã có thể đọc được bảng chữ cái tiếng Việt lẫn Anh. Thằng bé rất hay cười, cứ như là mặt trời nhỏ vậy, đáng yêu vô cùng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bây giờ Tư Hoàng đã được 3 tuổi. Vì muốn con có thể học hỏi cách giao tiếp với người khác ngoài cô và Cléméntine nên Lam Châu đã đưa bé đến trường mẫu giáo.
"Nhớ hòa đồng với bạn bè nha cục cưng, tan học mẹ sẽ đến đón con, còn nữa nhớ nói chuyện với bạn bè bằng tiếng Pháp nhé. Con nói tiếng Việt thì mọi người sẽ không hiểu đâu."
"Dạ mẹ, con đã hiểu rồi."
"Nào hôn tạm biệt."
"chóc" một tiếng trên mặt cô rồi thằng bé mới đi vào cổng, lúc đi còn không quên vẫy tay tạm biệt với cô. Đúng là con trai cô, vừa đẹp trai vừa dễ thương.
Về đến nhà, Lam Châu liền xem xét yêu cầu của một tạp chí thời trang, họ vừa gửi lời mời cô làm mẫu ảnh cho tuần tới của họ.
"Chắc không phải là mày sẽ đi thật chứ. Người chủ tòa soạn đó có ý đồ bất chính với mày."
"Tất nhiên là tao sẽ nhận lời mời rồi. Yên tâm, tao không còn nhỏ để có thể dễ dàng rơi vào bẫy của bất kỳ ai."
Cléméntine vẫn muốn khuyên Lam Châu, tên đó mưu mô thế nào ai mà không biết nhưng mà chơi thân với nhau 10 năm rồi sao mà cô lại không biết Lam Châu là một người cực kỳ cứng nhắc. Mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ có sự cứng nhắc là mảy may không thay đổi. Nhớ năm đó khi Cléméntine cùng Lam Châu đều chập chững bước vào trường, cô nàng là một người mắc bệnh trầm cảm, còn Lam Châu là một người hoạt bát. Hai người đối lập nhau ngồi cạnh nhau. Dù cô im lặng hay tức giận thì Lam Châu vẫn mặt dày nói chuyện với cô, pha trò làm cô cười. Mà Lam Châu lại là người quá cứng đầu nên là rất ít bạn bè, thế là hai người trở thành bạn mà Cléméntine cũng dần dần thoát khỏi trầm cảm quái ác.
"Đang nghĩ gì vậy!"
"Không có gì, mà cục cưng đi học rồi hả khi nào về."
"Mới có mấy tiếng? Đến chiều mới về!"
"Ò ok."
Cơn mưa đầu hè rất lớn, Lam Châu vẫn sinh hoạt như mọi ngày bỗng nhiên cô cảm thấy bụng rất đau.
"Liana tao đau quá, có phải em bé đòi ra ngoài không?"
"Đi, đi tao đưa mày đi bệnh viện."
Cléméntine luống cuống đỡ lấy Lam Châu. Bây giờ đã 10 giờ đêm rồi nhưng mà đối với thành phố không ngủ này thì vẫn còn rất sớm. Hai người đến được bệnh viện. Sau khi Lam Châu vào phòng sinh thì Cléméntine lo lắng không yên, đi qua đi lại mãi, đến nổi người xung quanh cũng phải chóng mặt bỏ đi.
Đã 4 tiếng kể từ khi Lam Châu vào phòng sinh rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Lại chờ thêm một chút, 4 giờ 7 phút sáng, cửa phòng sinh được đẩy ra, một nữ bác sĩ đi ra. Bác sĩ hỏi Cléméntine là có phải người nhà của Lam Châu không, sau khi Cléméntine xác nhận xong bác sĩ mới đẩy Lam Châu đến phòng hồi sức. Lam Châu sinh được một bé trai, hiện tại thì không thấy gì khác ngoài làn da đỏ hỏn của bé.
Sau khi xuất viện Lam Châu liền đi làm giấy khai sinh cho bé, đứa bé được đặt tên là Đào Quang Tư Hoàng.
1 tháng sau, cô cùng Cléméntine bay về Pháp, vì cô cảm thấy đứa bé đã đủ khỏe mạnh rồi. Được một tháng tuổi, da dẻ bé trở nên mịn màng hơn, làn da trắng hồng, ngũ quan cũng trở nên rõ ràng, đôi mắt to, sống mũi rõ ràng, thằng nhóc cũng rất năng động, cứ thấy có người ở trước tầm mắt liền sẽ cười toe toét.
Đến sân bay, khung cảnh đập vào mắt 2 người bọn họ là bầu không khí đông đúc còn hơn đi trẩy hội.
"Hôm nay là ngày gì đặt biệt hả."
Cléméntine tò mò hỏi. Lam Châu cũng tỏ vẻ 'có trời mới biết bọn họ làm gì'. Sau đó thì 2 người nghe được loáng thoáng, chắc là có người nổi tiếng nào đó đang ở đây. Hai người cũng không tiếp tục để ý đám đông nữa mà soát vé để lên máy bay.
"Thanh Tiêu, có chuyện gì vậy, đi thôi."
Lê Duy Trác nhìn Thanh Tiêu đứng như trời trồng không chịu đi.
"Cậu có thấy cô gái đằng kia quen mắt không?"
"Ở đâu?"
Lê Duy Trác nhìn theo hướng Thanh Tiêu chỉ, do đa số người đã tụ tập bên này rồi nên hướng bên đó rất thoáng.
"Thấy được, rất đẹp nhưng không quen. Đi thôi, đi thôi! Lề mề mãi."
Thanh Tiêu bị Duy Trác lôi kéo đi về phía trước, hắn cũng không tiếp tục quay đầu nhìn lại nữa. Hai người lên xe, Thanh Tiêu thì về nhà ngay chứ không đi cùng Duy Trác đến chỗ của hắn.
Về đến nhà, Thanh Tiêu xem lại đoạn video mà được trích ra từ camera ở khách sạn. Sau khi so sánh người trong vid cùng người ở sân bay thì rõ ràng rất giống nhau. Vậy là hắn đã tìm thấy cô rồi mà cũng bỏ lỡ luôn. Hắn cũng không lo lắng như trước nữa, nếu đã có duyên gặp lại thì hắn tin tưởng rằng sẽ có ngày mà bọn họ gặp lại nhau.
Đến Pháp, cô không sống ở nhà riêng của mình mà là sống chung với Cléméntine vì cô ấy nói như vậy sẽ tiện để cô ấy giúp đỡ. Lam Châu cảm thấy mình nên tiếp quản lại cửa hàng để không làm thêm gánh nặng cho Cléméntine nhưng cô nàng nhất quyết không đồng ý. Thế là cửa hàng vẫn do trợ lý của anh trai cô nàng quản lý, còn Lam Châu chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Mỗi ngày trôi qua Lam Châu chỉ việc chăm sóc Tư Hoàng, công việc dừng hẳn, thế giới của cô lúc này dường như chỉ bé lại bằng đứa trẻ.
Đào Quang Tư Hoàng được 1 tuổi, thằng bé lúc này đã biết gọi cô là mom rồi, cảm giác của cô lúc này rất lạ lẫm mà cũng thật quen thuộc, có một cổ xúc động khó nói đang len lỏi trong cô. Mỗi ngày cô dạy thằng bé đọc chữ, tập cho bé đi.
Hơn 1 tháng sau đó, con trai yêu dấu của cô đã có thể đọc được bảng chữ cái tiếng Việt lẫn Anh. Thằng bé rất hay cười, cứ như là mặt trời nhỏ vậy, đáng yêu vô cùng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bây giờ Tư Hoàng đã được 3 tuổi. Vì muốn con có thể học hỏi cách giao tiếp với người khác ngoài cô và Cléméntine nên Lam Châu đã đưa bé đến trường mẫu giáo.
"Nhớ hòa đồng với bạn bè nha cục cưng, tan học mẹ sẽ đến đón con, còn nữa nhớ nói chuyện với bạn bè bằng tiếng Pháp nhé. Con nói tiếng Việt thì mọi người sẽ không hiểu đâu."
"Dạ mẹ, con đã hiểu rồi."
"Nào hôn tạm biệt."
"chóc" một tiếng trên mặt cô rồi thằng bé mới đi vào cổng, lúc đi còn không quên vẫy tay tạm biệt với cô. Đúng là con trai cô, vừa đẹp trai vừa dễ thương.
Về đến nhà, Lam Châu liền xem xét yêu cầu của một tạp chí thời trang, họ vừa gửi lời mời cô làm mẫu ảnh cho tuần tới của họ.
"Chắc không phải là mày sẽ đi thật chứ. Người chủ tòa soạn đó có ý đồ bất chính với mày."
"Tất nhiên là tao sẽ nhận lời mời rồi. Yên tâm, tao không còn nhỏ để có thể dễ dàng rơi vào bẫy của bất kỳ ai."
Cléméntine vẫn muốn khuyên Lam Châu, tên đó mưu mô thế nào ai mà không biết nhưng mà chơi thân với nhau 10 năm rồi sao mà cô lại không biết Lam Châu là một người cực kỳ cứng nhắc. Mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ có sự cứng nhắc là mảy may không thay đổi. Nhớ năm đó khi Cléméntine cùng Lam Châu đều chập chững bước vào trường, cô nàng là một người mắc bệnh trầm cảm, còn Lam Châu là một người hoạt bát. Hai người đối lập nhau ngồi cạnh nhau. Dù cô im lặng hay tức giận thì Lam Châu vẫn mặt dày nói chuyện với cô, pha trò làm cô cười. Mà Lam Châu lại là người quá cứng đầu nên là rất ít bạn bè, thế là hai người trở thành bạn mà Cléméntine cũng dần dần thoát khỏi trầm cảm quái ác.
"Đang nghĩ gì vậy!"
"Không có gì, mà cục cưng đi học rồi hả khi nào về."
"Mới có mấy tiếng? Đến chiều mới về!"
"Ò ok."
Danh sách chương