“Cầm áo giúp cho tôi là thế này à?”

“Tôi đền cho cậu cái mới.”

“Có tiền là có thể tùy tiện vứt đồ của tôi à?”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Lâm Hành đưa áo cho Cố Cảnh Ngôn, “Cậu mang về giặt, sáng sớm mai tôi đến nhà cậu lấy.”

Cố Cảnh Ngôn ôm quần áo: “…”

Lâm Hành liếc Thẩm Quân đang nằm trên đất, ánh mắt hờ hững trèo lên xe đạp, nheo mắt nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Còn không đi?”

Tóc Lâm Hành rất ngắn, dưới ánh đèn đường còn hiện ra chút ánh đỏ. Đường nét khuôn mặt anh lạnh lẽo cứng rắn, cởi đồng phục học sinh, bên trong là áo thun đen, phác họa cơ bắp rất rõ ràng.

“Cám ơn cậu đã giúp tôi.” Cố Cảnh Ngôn dời tầm mắt.

“Đừng suy nghĩ nhiều, Anh Tài chính là địa bàn của tôi, dám đến địa bàn của tôi kiếm chuyện, gặp tôi là cho chết.”

Cố Cảnh Ngôn cúi đầu yên lặng nhét áo vào cặp, lúc lên xe phần lưng hơi cứng lại.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lâm Hành nhìn qua: “Bị thương à?”

“Không có.”

Ồ, vậy cậu cứ không có đi.

Lâm Hành trèo lên xe đạp chạy như bay, buổi tối lúc tắm anh không tự chủ được nhớ đến cái lưng cứng ngắc của Cố Cảnh Ngôn. Anh da dày thịt béo không sợ đau, tiểu thiếu gia cũng không sợ à? Lâm Hành mặc áo may ô và quần cộc vào ngồi vào trước bàn học đốt một điếu thuốc. Khói lượn lờ dưới đèn, ngả người ra sau dựa vào ghế.

Cố Cảnh Ngôn là trai thẳng, mày đừng đùa nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Dập tắt khói, Lâm Hành lấy bài tập vừa làm ban ngày ra. Nhìn thấy bài Cố Cảnh Ngôn, một hồi lâu sau, thở dài. Đổi bài, đổi vở khác luôn.

Lâm Hành làm đến ba giờ sáng mới lên giường ngủ, hôm sau bị ánh nắng chiếu vào mắt đánh thức. Anh ở khu Thành Trung, dưới lầu là tiếng rao hàng náo nhiệt, hương bánh tiêu từ cửa sổ bay thẳng vào phòng. Lâm Hành duỗi cánh tay dài, đá phải lan can sắt, giường phát ra một tiếng cót két. Căn phòng cũ kỹ, vách tường cách đó không xa còn dán mấy tấm áp phích đã nhạt màu.

Dòng chữ “Năm 2000” cực lớn.

Đồng hồ báo thức đầu giường vang lên tích tắc, Lâm Hành đứng dậy đi rửa mặt. Chín giờ xuống lầu đạp xe đạp ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh bao, anh thắng gấp, mua sáu cái bánh bao thịt.

Bánh bao ở đây da mỏng thịt nhiều mọng nước, về sau chỗ này bị dỡ, Lâm Hành cũng chưa được ăn lại.

Cố Cảnh Ngôn rất thích ăn bánh bao của cửa hàng này.

Thiên Thịnh nằm trên con phố phồn hoa nhất thành phố C, thành phố này kinh tế vẫn chưa vực dậy, vẫn còn trạng thái trì trệ. Các tòa nhà cũng không quá cao, xe cũng không quá nhiều, nhìn đâu cũng thấy được mấy cái xe đạp cũ cọc cạch.

Lâm Hành đi đến nhà Cố Cảnh Ngôn, vì không để bị lộ tẩy, anh làm bộ không tìm được cổng ở bên ngoài hô một tiếng. Ở thời đại không có điện thoại di động, trò chuyện đều dựa cả vào tiếng la.

Rất nhanh trên lầu hai thò ra một cái đầu bù xù, Cố Cảnh Ngôn hình như mới vừa tỉnh ngủ, mặc một cái áo ngủ vàng nhạt. Tóc tai mềm mại hơi xoăn, tay Lâm Hành khoác lên tay lái, chân dài đạp đá cuội trên mặt đất, híp mắt nhìn.

Sao anh lại có thể đổ được nhóc cún con này chứ? Một người xinh đẹp như vậy, sao không đổ cho được? “Lâm —— Lâm ca, tôi xuống đây.”

(*) Từ lúc này, Cố Cảnh Ngôn đã gọi Lâm Hành là Anh Lâm (Lâm ca) giống như những người khác rồi, từ sau khi anh đánh nhau giùm ẻm, gọi theo kiểu sùng bái í, những người khác gọi là Anh Lâm (Lâm ca) cũng do sùng bái Lâm Hành. Nhưng mà để xưng anh-em bây giờ thì hơi thân mật quá, tình cảm vẫn chưa đi tới đâu nên riêng với Cố Cảnh Ngôn mình để nguyên cụm “Lâm ca” và vẫn xưng hô tôi-cậu cho đến lúc xác lập quan hệ nhé!

Lâm Hành đợi không tới một phút, Cố Cảnh Ngôn mở cửa, cậu vẫn mặc cái áo ngủ đó. Người cao mét tám, gầy gò lạnh lẽo, cổ áo hơi thấp, phần da thịt trắng nõn rơi vào tầm mắt.

Cố Cảnh Ngôn mười bảy tuổi, đẹp đến kinh người.

Cố Cảnh Ngôn sa vào đôi mắt lãnh đạm của Lâm Hành, đúng lúc ngưng lại, “Lâm ca?”

Lâm Hành đậu xe xong, suy tư: “Cậu ở nhà một mình?”

“Ừm.”

Hai người một trước một sau lên lầu, đi qua vườn hoa lớn, bên trong là phòng khách. Phòng này Lâm Hành quá quen thuộc, anh bước vào cửa, Cố Cảnh Ngôn vội vã đi mở tủ lạnh, “Uống gì không?”

“Vai bị sao vậy?” Lúc Lâm Hành nhìn cậu bước đi hơi lắc lắc một bên vai, biết rõ còn hỏi.

“Không sao.” Cố Cảnh Ngôn lấy ra một bình đồ uống, đặt trước mặt Lâm Hành, “Cậu ngồi đi, tôi đi lấy máy vi tính.”

Lâm Hành túm cổ tay Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên sửng sốt, nhìn thẳng Lâm Hành.

Cố Cảnh Ngôn hơi gầy, xương cổ tay rất rõ ràng. Lâm Hành hơi dùng sức, Cố Cảnh Ngôn cũng không giãy dụa, chỉ khá căng thẳng, giọng cũng run rẩy, “Lâm —— ”

Lâm Hành vươn tay chụp cổ tay áo Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn kinh sợ, giọng kẹt trong cổ họng, ánh mắt kinh ngạc. Lâm Hành cũng không tiếp tục, buông tay cười nhạo, “Cậu là con gái à? Đều là đàn ông mà căng thẳng cái gì?”

“Hả?” Đầu óc Cố Cảnh Ngôn trống rỗng.

“Vai bị sao vậy?”

“Không… Không sao.”

Lâm Hành nhìn cực kỳ lưu manh, anh ngả lên ghế salon mở rộng chân, ngước mắt. Anh ngồi, nhưng là thái độ là từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn, “Cởi áo ra.”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Đối mắt một lúc, Cố Cảnh Ngôn mở dây buộc áo ngủ ra, ý đùa giỡn trong mắt Lâm Hành dần dần tiêu tan, chỉ còn lại âm trầm. Thu chân lại, khuỷu tay đặt ở trên đầu gối.

“Lâm ca?” Cố Cảnh Ngôn không định cởi nữa, hơi lúng túng.

Lâm Hành đột nhiên đứng lên, Cố Cảnh Ngôn lui nửa bước liền bị Lâm Hành đè lên ngồi trên ghế salon.

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Lâm Hành thấy trên bả vai cậu có một mảng máu bầm, trong mắt bốc hỏa, giết người cũng được nữa.

“Hôm qua bị đánh à?”

Cố Cảnh Ngôn vừa định nói chuyện, bả vai lại tê rần, cậu ngậm miệng.

“Trong nhà có thuốc không?”

“Không sao —— ”

“Im miệng.” Lâm Hành buông Cố Cảnh Ngôn ra, đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài. Ra tới cửa, Lâm Hành nhớ tới một chuyện, “Bánh bao tôi mang cho cậu, ăn đi cho nóng.”

Đi thẳng ra ngoài.

Tiệm thuốc gần nhất cũng phải chạy năm phút đồng hồ, Lâm Hành mua dầu hoa hồng quay lại, tới cửa liền cảm thấy mình chả khác gì mấy thằng ngu. Móc tim móc phổi cho một trai thẳng, rõ ràng biết sẽ không có kết quả.

Gõ cửa, Cố Cảnh Ngôn mở cửa rất nhanh, cậu thay một cái áo sơ mi trắng, mặc với quần dài màu đen. Khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng, tóc dài rũ xuống che qua mắt.

“Tôi dùng máy vi tính của cậu, giúp cậu mua thuốc, thanh toán xong.” Lâm Hành nói.

“Cảm ơn.”

Lâm Hành thấy Cố Cảnh Ngôn đã đặt máy vi tính lên bàn ăn, anh bỏ túi thuốc xuống, “Cậu bôi thuốc đi, tôi dùng máy của cậu một chút.”

Tiếng loạt xoạt phía sau lưng phát ra, Lâm Hành mở máy vi tính, từ màn hình máy vi tính phản chiếu trông thấy Cố Cảnh Ngôn đang cởi áo sơmi, cậu không về phòng ngủ.

“Cậu có thể giúp tôi không?” Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở miệng.

Lâm Hành nghĩ là mình nghe nhầm, quay đầu, “Cái gì?”

Hàng lông mi đen dày của Cố Cảnh Ngôn hơi rung động, nhỏ giọng hơn, “Tôi với không tới, ở trên lưng lận.”

Lâm Hành cười ra tiếng, Cố Cảnh Ngôn là đang câu dẫn anh à?

Sơmi của Cố Cảnh Ngôn đã cởi đến vai, màu da trắng bóc vóc người gầy gò, nhưng chẳng hề yếu ớt. Eo rất gầy, sơmi rơi xuống, che qua dây nịt.

Lâm Hành thiếu chút nữa chảy máu mũi, dinh dưỡng lên không kịp.

“Có được không?” Cố Cảnh Ngôn nhìn chăm chú vào anh.

“Cậu xoay qua chỗ khác.” Lâm Hành tiện tay chỉ.

Cố Cảnh Ngôn kéo ghế tựa xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía Lâm Hành, “Cảm ơn.”

Vết thương trên lưng đã chuyển màu xanh tím, hầu kết Lâm Hành trượt một cái. Cầm thuốc lên, ngón tay đặt trên lưng Cố Cảnh Ngôn, bọn họ cũng cùng lúc run lên, da thịt ấm áp. Lâm Hành như ngừng thở, xương vai Cố Cảnh Ngôn gần trong gang tấc, đường nét trên lưng trơn mịn kéo dài đến áo.

Đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, Lâm Hành rất muốn biết phong cảnh dưới quần cậu. Dầu thuốc đổ trong lòng bàn tay, mùi vị gay mũi làm anh tỉnh táo. Đây là Cố Cảnh Ngôn, trai thẳng.

“Hơi đau đấy, nhịn một chút.”

“Ừm.”

Âm thanh từ ổ bụng phát ra, gãi vào tim Lâm Hành, anh thoa thuốc trong lòng bàn tay mình lên lưng Cố Cảnh Ngôn. Da thịt non mềm ấm áp, Lâm Hành nhíu mũi, sợ chảy máu mũi.

Mùi vị của cậu chàng rất sạch sẽ, chẳng giống như Cố Cảnh Ngôn quyết đoán mãnh liệt trên thương trường, tóc của cậu rất mềm mại. Lâm Hành nhìn chằm chằm lưng Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn nếu như cứ ngoan như vậy thì tốt rồi.

Lâm Hành ở trong lòng niệm vài câu “sắc tức là không, không tức là sắc” (*). Không cẩn thận làm đổ lọ thuốc, nửa bình thuốc đổ xuống dưới quần, lúc này đúng thật là “tứ đại giai không” (**) rồi.

(*) Sắc tức là không, không tức là sắc: một câu nói trong Phật giáo, người ta hay niệm câu này để kiềm chế dục vọng:))))))

(**) tứ đại giai không: một cụm từ trong phật giáo, có nghĩa là “bốn chất lớn đều không”. Bốn chất lớn ấy là gì? Đó là đất, nước, gió, lửa. Bốn cái này ở đâu ra, sinh ra cái gì, chưa ai giải thích được cả. Có lẽ vì khó như vậy đức Phật chẳng muốn giải thích làm gì cho rắc rối thêm nữa. Mà nếu có giải thích đi chăng nữa loài người có chịu hiểu cho chăng? Hay lại cứ thắc mắc hoài. Do vậy mà Phật đã nói rằng: Tứ đại giai không là đúng nhất. Nghĩa là không từ đâu đến và chẳng đi về đâu. Nghĩa là ở đâu đó khi cần là nó xuất hiện. Vì trong cái này nó có cái kia, trong cái kia nó có cái nọ. (Nguồn: Google)

Lâm Hành nhảy dựng lên chạy như bay vào phòng vệ sinh, thân dưới nóng rát.

Cố Cảnh Ngôn bị Lâm Hành làm cho có phản ứng luôn, cứ mãi không dám động, Lâm Hành tay dài chân dài, nhảy một cái vào phòng vệ sinh. Cố Cảnh Ngôn trợn mắt ngoác mồm, chờ cửa phòng vệ sinh đóng lại cậu mới hoàn hồn, vội vã kéo sơmi lên thuận tiện che phần nhô ra phía trước quần.

Cố Cảnh Ngôn kẹp chân vội vã chạy vào phòng ngủ, Lâm Hành chính là xuân dược chế biến riêng cho cậu.

Lâm Hành rửa sạch quần mới ra khỏi cửa, nhìn gương mặt Cố Cảnh Ngôn ửng hồng. Cố Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm quần anh, Lâm Hành run lên, cảm thấy ánh mắt của Cố Cảnh Ngôn thật kỳ cục, giải thích, “Thuốc đổ lên quần.” echkidieu2029.wordpress.com

Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn rất mơ hồ, gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Cậu biết cái đếch gì! Ánh mắt đó là gì hả?

“Cậu muốn thay quần áo không?”

“Đồ của cậu đè bi của tôi.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn càng nóng hơn, đôi mắt không biết nên nhìn về đâu.

Lâm Hành nói xong phát hiện câu này phạm lỗi rồi, bây giờ anh cũng không mặc được đồ của Cố Cảnh Ngôn, “Chiều cao của hai chúng ta có thể nhìn ra không phải mặc cùng một size, không cần thử, chắc chắc quần mặc không vừa.”

“Ừm.” Cố Cảnh Ngôn cúi đầu.

Lâm Hành buồn bực, “Không phải tôi nói cậu thấp, thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Lâm Hành thật muốn nhảy lầu, liền ngồi trở lại trước máy vi tính, tiếp tục khởi động máy.

Máy vi tính nhìn rất mới, không có mật mã. Màn hình chính để hình nguyên bản, một loạt phần mềm bên tay trái không có cái nào đặt mã, Cố Cảnh Ngôn cũng không đề phòng anh. Lâm Hành kiểm tra phần mềm sử dụng gần đây, quả nhiên có phần mềm cổ phiếu, kiềm chế dao động trong lòng.

“Cậu không chơi trò chơi à?” Lâm Hành mở trang web ra nhập một cái địa chỉ mạng.

“Không chơi.”

Lâm Hành vẫn muốn điều tra tư liệu của cậu, anh không ăn được Cố Cảnh Ngôn, kiếp trước không ăn được, kiếp này cũng không ăn được, chỉ có thể chiếm chút hời ngoài miệng thôi: “Vậy cậu dùng máy vi tính làm gì? Xem phim à?”

“Tôi không cần máy vi tính để xem phim, cậu muốn xem phim à?” Cố Cảnh Ngôn nói, “Nhà tôi có phòng chiếu phim đó.”

“Phim hành động tình cảm.” Lâm Hành nói.

Cố Cảnh Ngôn vừa định nói, lời nghẹn lại, hiểu ra vấn đề.

Lâm Hành ngẩng đầu, cân nhắc: “Chưa từng xem à?”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Cố Cảnh Ngôn bắt đầu đỏ từ cổ, cả người nóng rực. Cậu đứng dậy đi đến chỗ tủ lạnh, nói: “Cậu uống Coca không?”

“Nước lọc, cảm ơn.”

Cố Cảnh Ngôn lấy ra một bình nước đặt trước mặt Lâm Hành, ngồi xuống đối diện, đổ một chai Sprite ra đè lại cảm xúc bất an, “Tôi không thích xem cái kia.”

Cố Cảnh Ngôn xem rồi à? Lâm Hành nhất thời bực mình, ai cho cậu ta xem? Mẹ nó!

Lâm Hành xem xong thông tin cần xem, trong lòng rối bời, mở trang thị trường chứng khoán, “Cậu biết chơi cổ phiếu à?”

“Có biết một chút.”

Tiểu thiếu gia khiêm tốn thế!

Cậu mà nói chỉ biết một chút thì những chuyên gia kia đều chết hết trên sàn giao dịch chứng khoán rồi.

“Có thể kiếm được tiền từ bên nào?”

“Hiện tại thị trường bất ổn, không có cổ phiếu nào có thể kiếm tiền trăm phần trăm.” Cố Cảnh Ngôn theo thói quen đẩy kính mắt trên mũi, phát hiện mình còn chưa tới lúc đeo kính, thị lực vẫn là 1.5.

“Bất ổn mới có thể kiếm tiền, nếu không thì đều là rau hẹ cả rồi.” (*) Ngón tay thon dài của Lâm Hành gõ gõ bàn phím, đôi mắt thâm sâu nhìn màn hình, nói lạnh nhạt.

(*) rau hẹ là một loại cây sinh trưởng nhanh, thu hoạch một đợt là đợt mới sẽ lên ngay. Giống như thị trường chứng khoán, có người bước vào đó rồi lỗ vốn, rồi lại có người mới bước vào rồi lại lỗ vốn, cứ theo tuần hoàn như vậy.

Có một giây phút như vậy, Cố Cảnh Ngôn nhìn thấy được một Lâm Hành đã trưởng thành, Lâm tổng của Thiên Sính.

Cố Cảnh Ngôn nắm chặt đấm tay, nhìn chằm chằm Lâm Hành, “Cậu hiểu rất rõ thị trường chứng khoán à?”

Lâm Hành cười nhạo, giương mày lên. Ngũ quan cứng rắn sâu sắc ương ngạnh đều được bộc lộ, là khí chất chỉ riêng của Lâm Hành, “Tôi không hiểu thị trường chứng khoán, nhưng tôi hiểu rõ nhà tư bản.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện