“Thầy ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Cảnh Ngôn hạ thấp giọng.
Lâm Hành nhún vai, “Thấy trên phố, uống rượu, sợ bị người ta giết chết.”
Chẳng trách Cố Cảnh Ngôn ngửi thấy được mùi rượu, Lâm Hành ấn vai Cố Cảnh Ngôn, trở tay đóng cửa lại, “Thay đồ khác đi.”
Áo tắm khoác hờ, lúc Cố Cảnh Ngôn bước đi hai cái chân đều ở bên ngoài.
Lâm Hành ra cửa, Lưu Vũ nói, “Các em sao lại ở thành phố B? Sao chẳng biết tém tém lại vậy hả.”
“Cậu ấy đến thành phố B có cuộc họp, em tới đón sinh nhật với cậu ấy.” Lâm Hành nói, “Ngồi đi thầy, uống nước không?”
Lưu Vũ uống khá nhiều rượu, ngồi xuống đối diện chôn mặt ở trong lòng bàn tay. “Cảm ơn.”
Lâm Hành lấy một chai nước đặt ở đối diện, “Thất tình à?”
“Sao lại nói chuyện với giáo viên như vậy?” Lưu Vũ thả tay xuống uống một hớp nước, nước mới lấy ra từ trong tủ lạnh, mát lạnh run run một cái, lập tức thở dài, “Thầy mới vừa biết bạn học Tiểu Cố gây dựng sự nghiệp, nhưng mà các em ——” hắn dừng lại, mới nói, “Đừng để khoảng cách quá xa, nếu không sẽ mất cân bằng rất nhanh.”
“Em cũng đang gây dựng sự nghiệp.” Lâm Hành lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, Lưu Vũ trừng mắt, “Trước mặt giáo viên mà hút thuốc có thấy được không hả?”
“Em cảm thấy được mà.” Lâm Hành lấy bánh kem trong bọc nilon ra, còn có hai lon bia và một lon coca, coca là mua cho Cố Cảnh Ngôn.
“Uống nữa không thầy?” Lâm Hành gẩy tàn thuốc, đẩy một lon bia sang.
Cố Cảnh Ngôn đi ra, “Thầy Lưu.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Lưu Vũ cười khan một tiếng, nói. “Không biết là sinh nhật em, không chuẩn bị quà.”
“Không cần đâu thầy, cảm ơn thầy.”
Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành, tình cảnh có chút lúng túng.
Vẫn là Lâm Hành phá vỡ cục diện bế tắc trước, nói, “Vị kia nhà thầy đâu rồi?”
Lưu Vũ sửng sốt một chút mới nói, “Nói nhăng nói cuội, gì mà nhà thầy.”
“Là cái tên Chu Khải Sinh đó.”
Lưu Vũ thất thần, nhất thời không lên tiếng.
Cố Cảnh Ngôn đụng cánh tay Lâm Hành, Lâm Hành mới dời đi lực chú ý. Dập tắt thuốc, mở coca và bánh kem đặt lên trên bàn, quay đầu dò hỏi Cố Cảnh Ngôn, “Không có nến, hay là anh lấy bật lửa thay nến nhé?”
Cố Cảnh Ngôn: “…”
Lưu Vũ nói, “Vậy thầy đi tắt đèn.”
Lưu Vũ thực sự là uống say rồi!
Đang nói chuyện, Lưu Vũ đã nhanh chóng chạy đi tắt đèn, Lâm Hành ấn bật lửa đặt ở trên bánh kem, “Nào, thổi nến ước nguyện đi.”
Cố Cảnh Ngôn: “…”
Bánh kem sinh nhật nhỏ nhất, cây nến đơn sơ nhất trong lịch sử. Cố Cảnh Ngôn thổi tắt lửa, Lâm Hành bỏ cái bật lửa đã nóng bỏng tay xuống, ở trong bóng tối ôm lấy Cố Cảnh Ngôn hôn một cái.
Khi đèn sáng lên, Lâm Hành đã buông Cố Cảnh Ngôn ra như không có chuyện gì, mặt Cố Cảnh Ngôn ửng hồng xúc một miếng bánh ngọt, “Cảm ơn.”
Lâm Hành cụng bia với cậu, rồi chuyển hướng sang Lưu Vũ, “Cùng uống đi thầy.”
Lưu Vũ uống một hớp rượu lớn, tay nắm lon bia rất chặt, “Tuổi trẻ thật tốt.”
Lâm Hành uống hết một lon bia, Cố Cảnh Ngôn đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lâm Hành xoa xoa gáy Cố Cảnh Ngôn, “Em ngủ trước đi.”
“Ừm.”
Trong phòng khách Lâm Hành đốt một điếu thuốc, đưa hộp thuốc lá cho Lưu Vũ, Lưu Vũ ngậm điếu thuốc dựa trên ghế sa lon. Hắn lớn hơn Lâm Hành mười mấy tuổi, là giáo viên, không phải là người cùng lứa.
Mà bây giờ, trước mặt hắn chỉ có hai nhóc học sinh này.
“Con đường đồng tính không dễ đi.”
“Phải xem người, người bên cạnh cho thầy dũng khí, đường gì cũng dễ đi thôi.”
Lưu Vũ vùi mặt trong lòng bàn tay, vai run run.
Lâm Hành đưa khăn giấy tới trước mặt hắn, cũng không tiếp tục nói nữa lời nói, ai cũng có vận mệnh riêng. Qua một lúc lâu, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, “Phải đối tốt với em ấy, dù có như thế nào cũng đừng buông tay em ấy ra.”
Lưu Vũ đứng lên, “Thầy đi trước, cám ơn bia của em.”
“Thầy Lưu.” Lâm Hành đứng lên, “Dừng đúng lúc bớt đau thương, thầy vẫn còn cơ hội.”
“Cơ hội gì chứ.” Lưu Vũ cười một tiếng, lắc đầu một cái, “Đi đây, tạm biệt em.”
Lưu Vũ bước nhanh ra ngoài, Lâm Hành cau mày, dập tắt thuốc rồi mới về phòng ngủ. Cẩn thận lên giường, Cố Cảnh Ngôn mở mắt ra nhìn anh, “Lúc anh gặp tai nạn có nhìn thấy Lưu Vũ không?”
“Anh không nhớ.”
Cố Cảnh Ngôn vươn tay đặt lên eo Lâm Hành, nhắm mắt lại, “Nếu có cơ hội, anh có muốn trở về không?”
“Không muốn.” Lâm Hành không do dự, lập tức nói, “Em cũng không muốn, ngủ đi.”
“Em có lúc, lo lắng tất cả những thứ này đều là mơ.” Cố Cảnh Ngôn vùi mặt trong cổ Lâm Hành, thấp giọng, “Khi tỉnh lại, anh vẫn là Lâm tổng, em không thể tới gần anh.”
“Cho dù là thế giới nào, chỉ cần em đi về phía trước một bước, chín mươi chín bước còn lại anh sẽ đi.” Lâm Hành nói, “Bất kể có phải là mơ hay không, thì anh vẫn là thật.”
Hôm sau tám giờ sáng Cố Cảnh Ngôn đã đến công ty họp, Lâm Hành ngủ thẳng đến chín giờ, Chu Phi gọi điện thoại tới anh mới bò dậy. Lâm Hành rửa ráy thay quần áo, soi mình trong gương, mẹ nó, mới mười tám tuổi mà râu đã dài.
Ngoài cửa có người gõ, Lâm Hành đi mở cửa nhìn thấy Chu Phi áo mũ chỉnh tề.
“Buổi trưa đi ăn một bữa cơm với anh.” Chu Phi cà lơ phất phơ, “Hoàng tử tiệc tùng.”
Trước khi đến thành phố B, Lâm Hành đã lăn lộn ba ngày trên bàn rượu với Chu Phi, biệt danh này là tặng cho Lâm Hành. Lâm Hành nhìn mặt thì non chứ trên bàn rượu thì xưng hùng xưng bá.
“Ăn với ai?”
“Có mấy người trong hệ thống, lo mấy chuyện đưa vào kinh doanh. Còn có Điện tử khoa khoa học kỹ thuật Hoành Trình, bàn chuyện hợp tác.” Chu Phi ngả mình lên ghế salông, nhìn chung quanh bốn phía, “Nhóc bạn trai cậu đâu?”
“Đi họp rồi.”
Chu Phi nhướng mày, “Họp? Không phải học sinh sao?”
“Cố Cảnh Ngôn của JH.” Lâm Hành nói, “Chính là em ấy.”
Chu Phi chu choa một tiếng, thả chân xuống, “Con trai Cố Trường Minh?”
“Ừm.”
“Trâu bò thật, chịch nhân của cậu trình độ cũng không thấp nhỉ.” Chu Phi nói, “Có thể hợp tác không?”
Lâm Hành lấy ra hai chai nước, ném cho Chu Phi một chai, ngồi xuống đối diện, “Thật ra em không muốn hợp tác lắm, em không hy vọng tình cảm lẫn lộn với lợi ích.”
“Ý nghĩ này thực sự quá ——” Tay Chu Phi trên không trung vạch xuống, nói, “Ngây thơ, mấy cái chuyện công tư phân minh này, hơn nữa tình cảm tất nhiên sẽ đi đôi với lợi ích, cuộc sống hiện thực chính là trọng lợi ích như vậy đấy. Đừng nói đến yêu đương, dù là vợ chồng kết hôn đi nữa, không có lợi ích ràng buộc thì có thể bên nhau được bao lâu?”
Lâm Hành suy tư, anh sợ người nhà Cố Cảnh Ngôn, nên chống cự theo bản năng.
“Chuyển lời cho nhóc đó, bên nhà họ Thẩm anh đã dọn dẹp hết rồi, đã ký hợp đồng hợp tác với anh rồi.”
“Được đó.”
“Hợp tác với ai cũng đều là hợp tác, tại sao lại không dùng người của mình?” Chu Phi vừa lúc mới đầu quả thực cảm thấy hứng thú với Lâm Hành, Lâm Hành còn chuẩn gu của hắn nữa. Chu Phi xưa nay không có tiết tháo, ai cũng có thể kéo lên giường, mà sau khi biết đến sự tồn tại của Cố Cảnh Ngôn, Chu Phi liền dẹp bỏ suy nghĩ này. Thế gian nơi nào không có cây cỏ, hà tất phải dòm ngó cỏ sân nhà người khác? Không cần thiết.
Lâm Hành đặt tên công ty mới là Thiên Sính, cái tên này bắt nguồn từ lúc quen biết Cố Cảnh Ngôn, khu mà cậu ở đọc gần giống như Thiên Sính. Sau đó cảm thấy hai chữ này rất thịnh vượng với mình, rong ruổi thiên hạ.
(*) Thiên Sính đọc là /tian cheng/, Thiên Thịnh đọc là /tian sheng/, Thiên trong “thiên hạ”, Sính trong “trì sính” (rong ruổi) có nghĩa là giải phóng giải thoát.
Cuồng dã, là phong cách của Lâm Hành.
Lâm Hành khi ở trên xe, đều là Lâm Hành lái xe, kỹ thuật lái xe của Chu Phi tệ hại. Đến nhà hàng đã hẹn, Lâm Hành dừng xe xong mới nói, “Cho em một tháng, em muốn đi lấy bằng lái.”
Chu Phi vừa định xuống xe nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, “Cậu vẫn chạy chui bấy lâu nay sao?”
Lâm Hành cởi dây an toàn xuống xe, đóng cửa xe nhướng mày. “Em vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, lấy bằng kiểu gì?”
Chu Phi im lặng đủ nửa phút, nói, “Vậy thì gan cậu to thật.”
“Em có kinh nghiệm lái xe nhiều năm rồi, chỉ có thiếu cái bằng thôi.”
“Vậy thì đưa hồ sơ cá nhân của cậu cho anh.” Chu Phi nói, “Anh làm cho.”
“Cảm ơn anh Chu.”
Hai người lên lầu, Lâm Hành liền thấy Chu Khải Sinh, Chu Khải Sinh sơmi hoa văn tối màu, thắt ca-ra-vat, nhìn thấy Lâm Hành lập tức sửng sốt một chút.
“Chu công tử.”
“Chu tổng.” Chu Phi và Chu Khải Sinh bắt tay, quay đầu giới thiệu, “Đối tác của tôi, Lâm Hành, Tiểu Lâm tổng.”
Chu Khải Sinh híp mắt rồi mới giơ tay, Lâm Hành bắt tay với hắn.
Bữa tiệc có rất nhiều người, trong đó có mấy người tai to mặt lớn, gần đây bên trên có chính sách nâng đỡ các doanh nghiệp kiểu mới. Cho nên đám người kia liền thu thập một đống, Chu Khải Sinh kiếp trước là nghiên cứu phát minh trí tuệ nhân tạo, bây giờ lại đề xuất ra khái niệm mua sắm trực tuyến, mua sắm online.
Cướp ý tưởng của người ta hả ông ơi?
Lâm Hành suy tư, uống một hớp rượu, liền bị Chu Phi ám chỉ bảo anh đi chúc rượu. Nơi này chọn đại một người cũng có thể làm ông chủ lớn trong tương lai, Lâm Hành cũng không hàm hồ, anh là từ trên bàn rượu bò lên, bây giờ cũng có thể tiếp tục bò.
Rượu qua ba vòng, Lâm Hành uống say liền to gan thể hiện bản thân, chậm rãi trình bày khái niệm về công ty vận tải mới, Chu Khải Sinh bỗng nhiên nói, “Vậy chúng ta tương lai có thể hợp tác rồi, đúng là hợp lý.”
Lâm Hành cười đầy thâm ý, ánh mắt thâm sâu tựa biển cả, giơ ly rượu lên, “Nâng ly vì hợp tác của chúng ta trong tương lai.”
Uống rượu xong, điện thoại Lâm Hành vang lên, người gọi là Cố Cảnh Ngôn. Anh mới thu lại tâm tình, đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại, Lâm Hành ở trong hành lang bắt máy, “Nhớ anh rồi sao?”
“Anh đi ra ngoài hả?”
“Ừm, có một bữa tiệc.”
“Anh vừa tới thành phố B thì đã có tiệc rồi sao?” Giọng Cố Cảnh Ngôn lập tức hạ xuống, “Em ở khách sạn, họp xong đã về rồi.”
“Chu Phi mời bên hợp tác ăn cơm, anh tới góp mặt thôi.” Lâm Hành nói, “Sắp kết thúc rồi, em muốn ăn cái gì? Anh mua cho em nhé? Hay là em gọi món ở khách sạn?”
Lâm Hành đi vào phòng vệ sinh, kẹp điện thoại mở dây nịt ra.
“Anh đang làm gì?” Cố Cảnh Ngôn hỏi.
“Đi tiểu.”
“Uống rượu thì đừng lái xe, nếu không muốn gọi xe taxi thì gửi tin nhắn em tới đón anh.” Cố Cảnh Ngôn vội vã cúp điện thoại, “Anh cứ tiếp tục đi.”
Lâm Hành cười nói, “Không sao đâu, anh không ngại phát sóng trực tiếp cho em.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng nửa ngày, Cố Cảnh Ngôn chắc là bị bức ép đến không thể nhịn được, “Thôi cúp máy đi.”
Cúp máy, Lâm Hành cười cười nhét điện thoại vào túi.
“Cậu và Cố tổng cùng quay về sao?”
Lâm Hành vừa quay đầu, thiếu chút nữa văng hết vào Chu Khải Sinh, Chu Khải Sinh nhảy ra. Lâm Hành nhấc quần lên, chỉnh lại dây nịt rồi đi ra bồn rửa tay, suy tư, “Chu tổng có ý gì?”
“Khái niệm của cậu rất mới mẻ, rất thú vị.” Chu Khải Sinh nói.
“Cảm ơn.” Lâm Hành mở nước rửa tay.
“Cuộc sống của chúng ta bây giờ đang bị lệch vị trí, cậu không muốn trở lại quỹ đạo sao?”
Lâm Hành khóa nước, quay đầu lại bễ nghễ nhìn Chu Khải Sinh, “Lệch vị trí? Tôi không hiểu ý của anh. À đúng rồi, hôm qua tôi gặp thầy Lưu ở quán bar trên phố, tình trạng của thầy ấy rất kém, thầy ấy là bạn trai của anh hả?”
Sắc mặt Chu Khải Sinh lập tức khó chọi, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Hắn liền khôi phục nguyên dạng, sửa sang xong quần áo đi tới rửa tay, “Cậu và Cố tổng là gay, nên cảm thấy đàn ông khắp thiên hạ đều là gay sao?”
Đệt mợ mày!
Lâm Hành không tỏ rõ nét mặt gì, “Lời này của Chu tổng nghe như đang trào phúng?”
“Không có ý gì đâu, tôi và Tiểu Vũ chỉ là bạn bè mà thôi, cậu cả nghĩ quá rồi.” Chu Khải Sinh liếc Lâm Hành một cái, ánh sáng lạnh nhạt trong đôi mắt dưới thấu kính chợt lóe, “Tôi vốn cho là chúng ta có thể hợp tác, bây giờ nhìn lại, cậu không phải đối tượng tôi muốn hợp tác.”
Lâm Hành nhún vai, “Thấy trên phố, uống rượu, sợ bị người ta giết chết.”
Chẳng trách Cố Cảnh Ngôn ngửi thấy được mùi rượu, Lâm Hành ấn vai Cố Cảnh Ngôn, trở tay đóng cửa lại, “Thay đồ khác đi.”
Áo tắm khoác hờ, lúc Cố Cảnh Ngôn bước đi hai cái chân đều ở bên ngoài.
Lâm Hành ra cửa, Lưu Vũ nói, “Các em sao lại ở thành phố B? Sao chẳng biết tém tém lại vậy hả.”
“Cậu ấy đến thành phố B có cuộc họp, em tới đón sinh nhật với cậu ấy.” Lâm Hành nói, “Ngồi đi thầy, uống nước không?”
Lưu Vũ uống khá nhiều rượu, ngồi xuống đối diện chôn mặt ở trong lòng bàn tay. “Cảm ơn.”
Lâm Hành lấy một chai nước đặt ở đối diện, “Thất tình à?”
“Sao lại nói chuyện với giáo viên như vậy?” Lưu Vũ thả tay xuống uống một hớp nước, nước mới lấy ra từ trong tủ lạnh, mát lạnh run run một cái, lập tức thở dài, “Thầy mới vừa biết bạn học Tiểu Cố gây dựng sự nghiệp, nhưng mà các em ——” hắn dừng lại, mới nói, “Đừng để khoảng cách quá xa, nếu không sẽ mất cân bằng rất nhanh.”
“Em cũng đang gây dựng sự nghiệp.” Lâm Hành lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, Lưu Vũ trừng mắt, “Trước mặt giáo viên mà hút thuốc có thấy được không hả?”
“Em cảm thấy được mà.” Lâm Hành lấy bánh kem trong bọc nilon ra, còn có hai lon bia và một lon coca, coca là mua cho Cố Cảnh Ngôn.
“Uống nữa không thầy?” Lâm Hành gẩy tàn thuốc, đẩy một lon bia sang.
Cố Cảnh Ngôn đi ra, “Thầy Lưu.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Lưu Vũ cười khan một tiếng, nói. “Không biết là sinh nhật em, không chuẩn bị quà.”
“Không cần đâu thầy, cảm ơn thầy.”
Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành, tình cảnh có chút lúng túng.
Vẫn là Lâm Hành phá vỡ cục diện bế tắc trước, nói, “Vị kia nhà thầy đâu rồi?”
Lưu Vũ sửng sốt một chút mới nói, “Nói nhăng nói cuội, gì mà nhà thầy.”
“Là cái tên Chu Khải Sinh đó.”
Lưu Vũ thất thần, nhất thời không lên tiếng.
Cố Cảnh Ngôn đụng cánh tay Lâm Hành, Lâm Hành mới dời đi lực chú ý. Dập tắt thuốc, mở coca và bánh kem đặt lên trên bàn, quay đầu dò hỏi Cố Cảnh Ngôn, “Không có nến, hay là anh lấy bật lửa thay nến nhé?”
Cố Cảnh Ngôn: “…”
Lưu Vũ nói, “Vậy thầy đi tắt đèn.”
Lưu Vũ thực sự là uống say rồi!
Đang nói chuyện, Lưu Vũ đã nhanh chóng chạy đi tắt đèn, Lâm Hành ấn bật lửa đặt ở trên bánh kem, “Nào, thổi nến ước nguyện đi.”
Cố Cảnh Ngôn: “…”
Bánh kem sinh nhật nhỏ nhất, cây nến đơn sơ nhất trong lịch sử. Cố Cảnh Ngôn thổi tắt lửa, Lâm Hành bỏ cái bật lửa đã nóng bỏng tay xuống, ở trong bóng tối ôm lấy Cố Cảnh Ngôn hôn một cái.
Khi đèn sáng lên, Lâm Hành đã buông Cố Cảnh Ngôn ra như không có chuyện gì, mặt Cố Cảnh Ngôn ửng hồng xúc một miếng bánh ngọt, “Cảm ơn.”
Lâm Hành cụng bia với cậu, rồi chuyển hướng sang Lưu Vũ, “Cùng uống đi thầy.”
Lưu Vũ uống một hớp rượu lớn, tay nắm lon bia rất chặt, “Tuổi trẻ thật tốt.”
Lâm Hành uống hết một lon bia, Cố Cảnh Ngôn đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lâm Hành xoa xoa gáy Cố Cảnh Ngôn, “Em ngủ trước đi.”
“Ừm.”
Trong phòng khách Lâm Hành đốt một điếu thuốc, đưa hộp thuốc lá cho Lưu Vũ, Lưu Vũ ngậm điếu thuốc dựa trên ghế sa lon. Hắn lớn hơn Lâm Hành mười mấy tuổi, là giáo viên, không phải là người cùng lứa.
Mà bây giờ, trước mặt hắn chỉ có hai nhóc học sinh này.
“Con đường đồng tính không dễ đi.”
“Phải xem người, người bên cạnh cho thầy dũng khí, đường gì cũng dễ đi thôi.”
Lưu Vũ vùi mặt trong lòng bàn tay, vai run run.
Lâm Hành đưa khăn giấy tới trước mặt hắn, cũng không tiếp tục nói nữa lời nói, ai cũng có vận mệnh riêng. Qua một lúc lâu, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, “Phải đối tốt với em ấy, dù có như thế nào cũng đừng buông tay em ấy ra.”
Lưu Vũ đứng lên, “Thầy đi trước, cám ơn bia của em.”
“Thầy Lưu.” Lâm Hành đứng lên, “Dừng đúng lúc bớt đau thương, thầy vẫn còn cơ hội.”
“Cơ hội gì chứ.” Lưu Vũ cười một tiếng, lắc đầu một cái, “Đi đây, tạm biệt em.”
Lưu Vũ bước nhanh ra ngoài, Lâm Hành cau mày, dập tắt thuốc rồi mới về phòng ngủ. Cẩn thận lên giường, Cố Cảnh Ngôn mở mắt ra nhìn anh, “Lúc anh gặp tai nạn có nhìn thấy Lưu Vũ không?”
“Anh không nhớ.”
Cố Cảnh Ngôn vươn tay đặt lên eo Lâm Hành, nhắm mắt lại, “Nếu có cơ hội, anh có muốn trở về không?”
“Không muốn.” Lâm Hành không do dự, lập tức nói, “Em cũng không muốn, ngủ đi.”
“Em có lúc, lo lắng tất cả những thứ này đều là mơ.” Cố Cảnh Ngôn vùi mặt trong cổ Lâm Hành, thấp giọng, “Khi tỉnh lại, anh vẫn là Lâm tổng, em không thể tới gần anh.”
“Cho dù là thế giới nào, chỉ cần em đi về phía trước một bước, chín mươi chín bước còn lại anh sẽ đi.” Lâm Hành nói, “Bất kể có phải là mơ hay không, thì anh vẫn là thật.”
Hôm sau tám giờ sáng Cố Cảnh Ngôn đã đến công ty họp, Lâm Hành ngủ thẳng đến chín giờ, Chu Phi gọi điện thoại tới anh mới bò dậy. Lâm Hành rửa ráy thay quần áo, soi mình trong gương, mẹ nó, mới mười tám tuổi mà râu đã dài.
Ngoài cửa có người gõ, Lâm Hành đi mở cửa nhìn thấy Chu Phi áo mũ chỉnh tề.
“Buổi trưa đi ăn một bữa cơm với anh.” Chu Phi cà lơ phất phơ, “Hoàng tử tiệc tùng.”
Trước khi đến thành phố B, Lâm Hành đã lăn lộn ba ngày trên bàn rượu với Chu Phi, biệt danh này là tặng cho Lâm Hành. Lâm Hành nhìn mặt thì non chứ trên bàn rượu thì xưng hùng xưng bá.
“Ăn với ai?”
“Có mấy người trong hệ thống, lo mấy chuyện đưa vào kinh doanh. Còn có Điện tử khoa khoa học kỹ thuật Hoành Trình, bàn chuyện hợp tác.” Chu Phi ngả mình lên ghế salông, nhìn chung quanh bốn phía, “Nhóc bạn trai cậu đâu?”
“Đi họp rồi.”
Chu Phi nhướng mày, “Họp? Không phải học sinh sao?”
“Cố Cảnh Ngôn của JH.” Lâm Hành nói, “Chính là em ấy.”
Chu Phi chu choa một tiếng, thả chân xuống, “Con trai Cố Trường Minh?”
“Ừm.”
“Trâu bò thật, chịch nhân của cậu trình độ cũng không thấp nhỉ.” Chu Phi nói, “Có thể hợp tác không?”
Lâm Hành lấy ra hai chai nước, ném cho Chu Phi một chai, ngồi xuống đối diện, “Thật ra em không muốn hợp tác lắm, em không hy vọng tình cảm lẫn lộn với lợi ích.”
“Ý nghĩ này thực sự quá ——” Tay Chu Phi trên không trung vạch xuống, nói, “Ngây thơ, mấy cái chuyện công tư phân minh này, hơn nữa tình cảm tất nhiên sẽ đi đôi với lợi ích, cuộc sống hiện thực chính là trọng lợi ích như vậy đấy. Đừng nói đến yêu đương, dù là vợ chồng kết hôn đi nữa, không có lợi ích ràng buộc thì có thể bên nhau được bao lâu?”
Lâm Hành suy tư, anh sợ người nhà Cố Cảnh Ngôn, nên chống cự theo bản năng.
“Chuyển lời cho nhóc đó, bên nhà họ Thẩm anh đã dọn dẹp hết rồi, đã ký hợp đồng hợp tác với anh rồi.”
“Được đó.”
“Hợp tác với ai cũng đều là hợp tác, tại sao lại không dùng người của mình?” Chu Phi vừa lúc mới đầu quả thực cảm thấy hứng thú với Lâm Hành, Lâm Hành còn chuẩn gu của hắn nữa. Chu Phi xưa nay không có tiết tháo, ai cũng có thể kéo lên giường, mà sau khi biết đến sự tồn tại của Cố Cảnh Ngôn, Chu Phi liền dẹp bỏ suy nghĩ này. Thế gian nơi nào không có cây cỏ, hà tất phải dòm ngó cỏ sân nhà người khác? Không cần thiết.
Lâm Hành đặt tên công ty mới là Thiên Sính, cái tên này bắt nguồn từ lúc quen biết Cố Cảnh Ngôn, khu mà cậu ở đọc gần giống như Thiên Sính. Sau đó cảm thấy hai chữ này rất thịnh vượng với mình, rong ruổi thiên hạ.
(*) Thiên Sính đọc là /tian cheng/, Thiên Thịnh đọc là /tian sheng/, Thiên trong “thiên hạ”, Sính trong “trì sính” (rong ruổi) có nghĩa là giải phóng giải thoát.
Cuồng dã, là phong cách của Lâm Hành.
Lâm Hành khi ở trên xe, đều là Lâm Hành lái xe, kỹ thuật lái xe của Chu Phi tệ hại. Đến nhà hàng đã hẹn, Lâm Hành dừng xe xong mới nói, “Cho em một tháng, em muốn đi lấy bằng lái.”
Chu Phi vừa định xuống xe nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, “Cậu vẫn chạy chui bấy lâu nay sao?”
Lâm Hành cởi dây an toàn xuống xe, đóng cửa xe nhướng mày. “Em vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, lấy bằng kiểu gì?”
Chu Phi im lặng đủ nửa phút, nói, “Vậy thì gan cậu to thật.”
“Em có kinh nghiệm lái xe nhiều năm rồi, chỉ có thiếu cái bằng thôi.”
“Vậy thì đưa hồ sơ cá nhân của cậu cho anh.” Chu Phi nói, “Anh làm cho.”
“Cảm ơn anh Chu.”
Hai người lên lầu, Lâm Hành liền thấy Chu Khải Sinh, Chu Khải Sinh sơmi hoa văn tối màu, thắt ca-ra-vat, nhìn thấy Lâm Hành lập tức sửng sốt một chút.
“Chu công tử.”
“Chu tổng.” Chu Phi và Chu Khải Sinh bắt tay, quay đầu giới thiệu, “Đối tác của tôi, Lâm Hành, Tiểu Lâm tổng.”
Chu Khải Sinh híp mắt rồi mới giơ tay, Lâm Hành bắt tay với hắn.
Bữa tiệc có rất nhiều người, trong đó có mấy người tai to mặt lớn, gần đây bên trên có chính sách nâng đỡ các doanh nghiệp kiểu mới. Cho nên đám người kia liền thu thập một đống, Chu Khải Sinh kiếp trước là nghiên cứu phát minh trí tuệ nhân tạo, bây giờ lại đề xuất ra khái niệm mua sắm trực tuyến, mua sắm online.
Cướp ý tưởng của người ta hả ông ơi?
Lâm Hành suy tư, uống một hớp rượu, liền bị Chu Phi ám chỉ bảo anh đi chúc rượu. Nơi này chọn đại một người cũng có thể làm ông chủ lớn trong tương lai, Lâm Hành cũng không hàm hồ, anh là từ trên bàn rượu bò lên, bây giờ cũng có thể tiếp tục bò.
Rượu qua ba vòng, Lâm Hành uống say liền to gan thể hiện bản thân, chậm rãi trình bày khái niệm về công ty vận tải mới, Chu Khải Sinh bỗng nhiên nói, “Vậy chúng ta tương lai có thể hợp tác rồi, đúng là hợp lý.”
Lâm Hành cười đầy thâm ý, ánh mắt thâm sâu tựa biển cả, giơ ly rượu lên, “Nâng ly vì hợp tác của chúng ta trong tương lai.”
Uống rượu xong, điện thoại Lâm Hành vang lên, người gọi là Cố Cảnh Ngôn. Anh mới thu lại tâm tình, đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại, Lâm Hành ở trong hành lang bắt máy, “Nhớ anh rồi sao?”
“Anh đi ra ngoài hả?”
“Ừm, có một bữa tiệc.”
“Anh vừa tới thành phố B thì đã có tiệc rồi sao?” Giọng Cố Cảnh Ngôn lập tức hạ xuống, “Em ở khách sạn, họp xong đã về rồi.”
“Chu Phi mời bên hợp tác ăn cơm, anh tới góp mặt thôi.” Lâm Hành nói, “Sắp kết thúc rồi, em muốn ăn cái gì? Anh mua cho em nhé? Hay là em gọi món ở khách sạn?”
Lâm Hành đi vào phòng vệ sinh, kẹp điện thoại mở dây nịt ra.
“Anh đang làm gì?” Cố Cảnh Ngôn hỏi.
“Đi tiểu.”
“Uống rượu thì đừng lái xe, nếu không muốn gọi xe taxi thì gửi tin nhắn em tới đón anh.” Cố Cảnh Ngôn vội vã cúp điện thoại, “Anh cứ tiếp tục đi.”
Lâm Hành cười nói, “Không sao đâu, anh không ngại phát sóng trực tiếp cho em.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng nửa ngày, Cố Cảnh Ngôn chắc là bị bức ép đến không thể nhịn được, “Thôi cúp máy đi.”
Cúp máy, Lâm Hành cười cười nhét điện thoại vào túi.
“Cậu và Cố tổng cùng quay về sao?”
Lâm Hành vừa quay đầu, thiếu chút nữa văng hết vào Chu Khải Sinh, Chu Khải Sinh nhảy ra. Lâm Hành nhấc quần lên, chỉnh lại dây nịt rồi đi ra bồn rửa tay, suy tư, “Chu tổng có ý gì?”
“Khái niệm của cậu rất mới mẻ, rất thú vị.” Chu Khải Sinh nói.
“Cảm ơn.” Lâm Hành mở nước rửa tay.
“Cuộc sống của chúng ta bây giờ đang bị lệch vị trí, cậu không muốn trở lại quỹ đạo sao?”
Lâm Hành khóa nước, quay đầu lại bễ nghễ nhìn Chu Khải Sinh, “Lệch vị trí? Tôi không hiểu ý của anh. À đúng rồi, hôm qua tôi gặp thầy Lưu ở quán bar trên phố, tình trạng của thầy ấy rất kém, thầy ấy là bạn trai của anh hả?”
Sắc mặt Chu Khải Sinh lập tức khó chọi, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Hắn liền khôi phục nguyên dạng, sửa sang xong quần áo đi tới rửa tay, “Cậu và Cố tổng là gay, nên cảm thấy đàn ông khắp thiên hạ đều là gay sao?”
Đệt mợ mày!
Lâm Hành không tỏ rõ nét mặt gì, “Lời này của Chu tổng nghe như đang trào phúng?”
“Không có ý gì đâu, tôi và Tiểu Vũ chỉ là bạn bè mà thôi, cậu cả nghĩ quá rồi.” Chu Khải Sinh liếc Lâm Hành một cái, ánh sáng lạnh nhạt trong đôi mắt dưới thấu kính chợt lóe, “Tôi vốn cho là chúng ta có thể hợp tác, bây giờ nhìn lại, cậu không phải đối tượng tôi muốn hợp tác.”
Danh sách chương