Cẩu Đản không chút do dự trả lời, đôi mắt sáng như có ánh lửa bên trong vậy.
“Hôm nay ăn trứng gà, ngày mai ăn thịt ạ.”
Như vậy thì cả hôm nay và ngày mai đều được ăn ngon! Lý Tú Lệ xoa xoa đầu cháu trai lớn của mình, “Thật là một đứa bé lanh lợi mà!”
Cẩu Đản gãi gãi đầu cười ha ha, sau đó nói ngọt.
“Bà nội thông minh, cô nhỏ cũng thông minh cho nên cháu mới thông minh đấy.”
Một câu khiến cho cả hai mẹ con Lâm Đường đều vui vẻ, tươi cười rạng rỡ.
Lâm Đường nhìn Cẩu Đản, nghĩ thầm cô không nhớ là Cẩu Đản lại khéo miệng như vậy đấy.
Nhìn cái miệng nhỏ giỏi khen người khác này đi, nếu đặt ở đời sau thì chắc chắn thằng bé sẽ là một nhân tài.
Sau khi đuổi cháu trai lớn ra khỏi nhà bếp, Lý mẫu dứt khoát giết gà luôn. Bà đun một nồi nước ấm để luộc qua rồi rút lông gà.
“Mẹ ơi, để con tới giúp mẹ.” Lâm Đường xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ Lý nói.
Khuôn mặt nhỏ của cô trắng nõn nà, môi hồng răng trắng. Lúc ngồi xổm xuống thì thân thể nho nhỏ đáng yêu, đôi mắt trong vắt như hồ nước, xinh đẹp cực kỳ. Mẹ Lý bị ánh mắt của con gái nhìn đến mềm lòng, nở nụ cười đầy yêu thương.
“Chút việc nhỏ này sao cần con làm chứ, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Nếu con thấy nhàm chán quá thì lấy sách ra mà đọc.”
Bà đẩy cô ra, căn bản là không cho cô tới giúp đỡ.
Lâm Đường bị từ chối thì biểu tình rất ngượng ngùng, “……”
Cô quên mất là lúc ở nhà mình rất ít khi làm việc nhà.
“Dạ vâng, vậy con trở về phòng đây ạ.”
Mẹ Lý cười xua xua tay, “Đi đi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Cuộc sống của các cô gái nông thôn ở niên đại này xác thật là không thể không biết làm việc gì cả.
Thế nhưng ai bảo Đường Đường nhà bà có ba anh trai ruột và bốn người anh họ cơ chứ. Lúc ở nhà, việc nặng thì có các anh trai làm, còn việc nhà thì có bà và hai người con dâu làm.
Làm gì cần con gái bà động tay vào chứ!
Vốn dĩ thế gian này đã rất hà khắc với phụ nữ rồi. Đường Đường là con gái ruột thịt của bà, nhân lúc con bé còn nhỏ tuổi mà nuông chiều thêm một chút thì có gì sai?!
Tính tình Lý Tú Lệ rất lưu loát, lại làm việc nhanh nhẹn nên không lâu sau bà đã nhổ sạch lông gà. Con gà bị nhổ sạch lông nên đống thịt to mọng trắng mềm bên trong lập tức lộ ra khiến người ta nhìn mà thèm.
Đúng lúc này, những người còn lại của nhà họ Lâm gia đều đã về nhà.
Tính tình anh ba Lâm hoạt bát hiếu động lại là một tên độc thân từ trong bụng mẹ nên dù làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến Lâm Đường.
Lúc này mới một buổi chiều không gặp, sau khi nghe cháu trai lớn nói là em gái mình đang ở trong phòng bếp thì anh cứ như mấy năm rồi không gặp, hưng phấn mà lớn tiếng gọi: “Em gái, em gái ơi, anh ba về rồi này!”
Vừa mới vọt tới cửa phòng bếp thì suýt chút nữa đâm sầm vào mẹ Lý đang mở cửa phòng bếp ra.
“Thằng nhóc thối này, vội vội vàng vàng làm cái gì thế hả? Con bao nhiêu tuổi rồi? Không thể trưởng thành hơn một chút à?”
Lâm Thanh Mộc thấy mình suýt đụng vào mẹ thì chột dạ mà gãi gãi đầu. Sau đó anh nhanh chóng lùi về sau vài bước, trên mặt là vẻ kinh sợ chưa bình tĩnh lại.
May mà anh dừng lại kịp, lỡ như đụng vào mẹ thì sẽ phải ăn hai trận đòn từ cả cha và mẹ mất.
Vừa định nói mấy câu cười đùa để cho qua chuyện này thì bỗng nhìn thấy chỗ thịt trắng bóng trên thớt.
“…… Mẹ, mẹ ơi, đó là…… là thịt hả?! Mẹ giết con gà mái già nhà mình rồi sao?!”
Vừa nói khoé miệng vừa không tự chủ được mà tràn ra chút nước miếng.
Đây có thể gọi là trông mòn con mắt.
“Hôm nay ăn trứng gà, ngày mai ăn thịt ạ.”
Như vậy thì cả hôm nay và ngày mai đều được ăn ngon! Lý Tú Lệ xoa xoa đầu cháu trai lớn của mình, “Thật là một đứa bé lanh lợi mà!”
Cẩu Đản gãi gãi đầu cười ha ha, sau đó nói ngọt.
“Bà nội thông minh, cô nhỏ cũng thông minh cho nên cháu mới thông minh đấy.”
Một câu khiến cho cả hai mẹ con Lâm Đường đều vui vẻ, tươi cười rạng rỡ.
Lâm Đường nhìn Cẩu Đản, nghĩ thầm cô không nhớ là Cẩu Đản lại khéo miệng như vậy đấy.
Nhìn cái miệng nhỏ giỏi khen người khác này đi, nếu đặt ở đời sau thì chắc chắn thằng bé sẽ là một nhân tài.
Sau khi đuổi cháu trai lớn ra khỏi nhà bếp, Lý mẫu dứt khoát giết gà luôn. Bà đun một nồi nước ấm để luộc qua rồi rút lông gà.
“Mẹ ơi, để con tới giúp mẹ.” Lâm Đường xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ Lý nói.
Khuôn mặt nhỏ của cô trắng nõn nà, môi hồng răng trắng. Lúc ngồi xổm xuống thì thân thể nho nhỏ đáng yêu, đôi mắt trong vắt như hồ nước, xinh đẹp cực kỳ. Mẹ Lý bị ánh mắt của con gái nhìn đến mềm lòng, nở nụ cười đầy yêu thương.
“Chút việc nhỏ này sao cần con làm chứ, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi. Nếu con thấy nhàm chán quá thì lấy sách ra mà đọc.”
Bà đẩy cô ra, căn bản là không cho cô tới giúp đỡ.
Lâm Đường bị từ chối thì biểu tình rất ngượng ngùng, “……”
Cô quên mất là lúc ở nhà mình rất ít khi làm việc nhà.
“Dạ vâng, vậy con trở về phòng đây ạ.”
Mẹ Lý cười xua xua tay, “Đi đi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Cuộc sống của các cô gái nông thôn ở niên đại này xác thật là không thể không biết làm việc gì cả.
Thế nhưng ai bảo Đường Đường nhà bà có ba anh trai ruột và bốn người anh họ cơ chứ. Lúc ở nhà, việc nặng thì có các anh trai làm, còn việc nhà thì có bà và hai người con dâu làm.
Làm gì cần con gái bà động tay vào chứ!
Vốn dĩ thế gian này đã rất hà khắc với phụ nữ rồi. Đường Đường là con gái ruột thịt của bà, nhân lúc con bé còn nhỏ tuổi mà nuông chiều thêm một chút thì có gì sai?!
Tính tình Lý Tú Lệ rất lưu loát, lại làm việc nhanh nhẹn nên không lâu sau bà đã nhổ sạch lông gà. Con gà bị nhổ sạch lông nên đống thịt to mọng trắng mềm bên trong lập tức lộ ra khiến người ta nhìn mà thèm.
Đúng lúc này, những người còn lại của nhà họ Lâm gia đều đã về nhà.
Tính tình anh ba Lâm hoạt bát hiếu động lại là một tên độc thân từ trong bụng mẹ nên dù làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến Lâm Đường.
Lúc này mới một buổi chiều không gặp, sau khi nghe cháu trai lớn nói là em gái mình đang ở trong phòng bếp thì anh cứ như mấy năm rồi không gặp, hưng phấn mà lớn tiếng gọi: “Em gái, em gái ơi, anh ba về rồi này!”
Vừa mới vọt tới cửa phòng bếp thì suýt chút nữa đâm sầm vào mẹ Lý đang mở cửa phòng bếp ra.
“Thằng nhóc thối này, vội vội vàng vàng làm cái gì thế hả? Con bao nhiêu tuổi rồi? Không thể trưởng thành hơn một chút à?”
Lâm Thanh Mộc thấy mình suýt đụng vào mẹ thì chột dạ mà gãi gãi đầu. Sau đó anh nhanh chóng lùi về sau vài bước, trên mặt là vẻ kinh sợ chưa bình tĩnh lại.
May mà anh dừng lại kịp, lỡ như đụng vào mẹ thì sẽ phải ăn hai trận đòn từ cả cha và mẹ mất.
Vừa định nói mấy câu cười đùa để cho qua chuyện này thì bỗng nhìn thấy chỗ thịt trắng bóng trên thớt.
“…… Mẹ, mẹ ơi, đó là…… là thịt hả?! Mẹ giết con gà mái già nhà mình rồi sao?!”
Vừa nói khoé miệng vừa không tự chủ được mà tràn ra chút nước miếng.
Đây có thể gọi là trông mòn con mắt.
Danh sách chương