“Lần này đấu thầu khu sản nghiệp của nhà họ Chu ở Giang Bắc chính là do sếp Trình đây phụ trách!”
Chẳng trách vì sao Lưu Đại Hải lại kích động như vậy, là một nhân vật trong giới bất động sản, anh ta hiểu quá rõ cái tên Trình Văn Đống ở trong giới có ý nghĩa như thế nào.

Chỉ cần ông ta dậm chân một cái, hơn nửa cái tỉnh này đều phải chấn động!
So với Trình Văn Đống, cái doanh nghiệp nhỏ của Lưu Đại Hải chỉ có thể nói là không đáng kể đến!
Trần Tiểu Túy nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh Diệp, nghe nói vợ anh gần đây thành lập công ty xây dựng, nếu sau này có gì cần, có thể tìm anh Trình bất cứ lúc nào”.

Trình Văn Đống cũng nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, mỉm cười nói: “Nghe tên của anh Diệp đã lâu, so với anh Diệp, kinh doanh nhỏ này của tôi có là gì đâu chứ”.

“Nhưng tôi đã lăn lộn trong giới này mấy năm, trong tay cũng có một số tài nguyên cũng ổn.


Gần đây tôi chủ yếu làm mấy dự án khu sản nghiệp Giang Bắc, nếu như công ty của vợ anh muốn đầu tư, chỉ cần mở lời là được, tôi nhất định sẽ giúp hết sức”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương gật đầu nói: “Vậy phải cảm ơn sếp Trình trước rồi”.

Sau khi nói xong quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy cười nói: “Đồng thời cũng phải cảm ơn cô Trần, cho tôi có cơ hội quen biết một nhân vật lớn như vậy”.

Trần Tiểu Túy không hề chối, cười nói: “Mọi người đều là bạn cả mà, chia sẻ tài nguyên là điều nên làm”.

Bữa tối vẫn tiếp tục, Trần Tiểu Túy ăn nói khéo léo, khiến cho bầu không khí rất vui vẻ.

Mặc dù Trình Văn Đống và Diệp Vĩnh Khang cười nói với nhau, nhưng lại không ai chủ động nâng ly để kính đối phương.


Nội dung nói chuyện của Trần Tiểu Túy tưởng chừng rất tùy ý, nhưng trọng tâm dường như đều hướng về Trình Văn Đống.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh thầm nghĩ cô gái này hôm nay nhất định là uống nhầm thuốc rồi.

Cho dù Trình Văn Đống có tài giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng làm sao so với chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ được?
Nói câu khó nghe một chút, cho dù trói một trăm Trình Văn Đống lại cũng không nhiều tiền bằng chủ tịch được, con nhỏ Trần Tiểu Túy này sao hôm nay không biết nắm bắt trọng điểm vậy?
Hơn nữa bình thường cô nàng này rất thông minh nhanh nhạy, sao đến cái đạo lý này cũng không hiểu được vậy?
Đường Văn Nguyên Và Lưu Đại Hải lo lắng Trần Tiểu Túy sẽ gặp nạn, mấy lần đã nâng ly rượu lên cố ý nhắc nhở cô ấy, nhưng Trần Tiểu Túy vẫn không hiểu, cứ luôn làm theo ý mình.

Một lúc sau, Trần Tiểu Túy đột nhiên nói với Trình Văn Đống: “Anh Trình, hay là anh kể những chiến tích trước đây của anh cho mọi người nghe đi”.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện