Hạ Huyền Trúc vẻ mặt kinh ngạc: "Đây là một trăm triệu đấy, chuyện lớn như vậy làm sao..."
"Này, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.
Hợp đồng quan trọng là con dấu, hơn nữa đây cũng không phải chuyện hiếm mà".
"Thử nghĩ xem, ngân hàng Kim Kỳ mỗi ngày phải phát đi bao nhiêu khoản vay? Chủ tịch không thể cứ ngồi ở văn phòng mà ký đúng không? Cho nên chữ ký của ông ấy thường do khách hàng tự làm, đó là chuyện bình thường".
"Nhưng em cũng đừng nói ra bên ngoài nhé.
Tuy không phải vấn đề lớn nhưng đối với uy tín của ngân hàng thì không tốt lắm".
Hạ Huyền Trúc nhìn chằm chằm chữ ký trên hợp đồng hồi lâu, luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, nhưng lời giải thích của Diệp Vĩnh Khang có vẻ hợp lý.
"Ài, anh biết là không giấu được em mà".
Diệp Vĩnh Khang thấy Hạ Huyền Trúc tỏ vẻ nghi hoặc, hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Thật ra, anh là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ.
Sau này nếu em cần tiền, thì cứ tìm anh, cả cái ngân hàng này đều là của nhà ta!"
"Biến!"
Hạ Huyền Trúc tức giận lườm anh một cái rồi đi tắm.
Diệp Vĩnh Khang mới thở phào nhẹ nhõm, dường như đôi khi sự thật lại là lời nói dối tốt nhất.
"Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi, nước còn nóng đấy".
Hạ Huyền Trúc từ trong buồng tắm đi ra, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, dáng người hoàn mỹ thấp thoáng, mái tóc xõa ngang vai, thật quyến rũ và mê đắm lòng người.
Diệp Vĩnh Khang vốn không phải sư thầy gì, không tránh khỏi có chút suy nghĩ khi nhìn thấy cảnh này.
"Tiểu Trân, bố nói con nghe một chuyện này".
Diệp Vĩnh Khang gọi Tiểu Trân sang một bên và nghiêm túc nói: "Tiểu Trân bây giờ đã là người lớn rồi, nên phải học cách ngủ một mình.
Tối nay có muốn ngủ trên ghế sô pha không?"
Diệp Tiểu Trân vội vàng nói: "Con không muốn đâu, con muốn ngủ với bố mẹ cơ!"
Diệp Vĩnh Khang nói ngon nói ngọt thế nào Diệp Tiểu Trân cũng không đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc đỏ mặt nói nhỏ với Diệp Vĩnh Khang: "Chờ cho đến khi Tiểu Trân ngủ rồi tính tiếp nhé".
Lúc đi ngủ, Diệp Tiểu Trân muốn Diệp Vĩnh Khang kể chuyện cho cô nhóc nghe như trước.
"Hôm nay bố kể cho con nghe một câu chuyện mà con chưa từng nghe".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.
"Thật á, vui ghê, bố kể nhanh đi".
Đôi mắt to của Diệp Tiểu Trân tràn đầy chờ mong.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: "Câu chuyện hôm nay bố kể cho Tiểu Trân có tên là Toán cao cấp, nhân vật chính của câu chuyện tên là Hàm số.
Ngày xưa, có một con số nằm trong góc phần tư thứ nhất của tọa độ X ..."
Không đến một phút đồng hồ, Diệp Tiểu Trân đã vui vẻ ngủ thiếp đi.
"Xong!"
Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa với Hạ Huyền Trúc.
"Anh cũng được phết đấy, lúc nãy em cũng suýt ngủ mất tiêu đấy".
Hạ Huyền Trúc dở khóc dở cười, nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang quá đỉnh, đi thôi miên Diệp Tiểu Trân bằng toán cao cấp cơ đấy.
Sau đó hai người dắt díu nhau ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách ôm nhau lăn xuống sô pha.
Trong năm năm, hai người nhớ nhau như vậy, củi khô gặp lửa lớn, giống như cá gặp nước vậy.
Căn phòng ngập tràn hương thơm, hai người đầm đìa mồ hôi.
"Bố, bố đang làm gì vậy?"
Ngay khi hai người sắp đạt đến cao trào, Diệp Tiểu Trân đột nhiên xuất hiện bên cạnh với đôi mắt ngái ngủ, ánh mắt đầy nghi hoặc và khó hiểu.
Cái gì--.
"Này, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.
Hợp đồng quan trọng là con dấu, hơn nữa đây cũng không phải chuyện hiếm mà".
"Thử nghĩ xem, ngân hàng Kim Kỳ mỗi ngày phải phát đi bao nhiêu khoản vay? Chủ tịch không thể cứ ngồi ở văn phòng mà ký đúng không? Cho nên chữ ký của ông ấy thường do khách hàng tự làm, đó là chuyện bình thường".
"Nhưng em cũng đừng nói ra bên ngoài nhé.
Tuy không phải vấn đề lớn nhưng đối với uy tín của ngân hàng thì không tốt lắm".
Hạ Huyền Trúc nhìn chằm chằm chữ ký trên hợp đồng hồi lâu, luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, nhưng lời giải thích của Diệp Vĩnh Khang có vẻ hợp lý.
"Ài, anh biết là không giấu được em mà".
Diệp Vĩnh Khang thấy Hạ Huyền Trúc tỏ vẻ nghi hoặc, hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Thật ra, anh là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ.
Sau này nếu em cần tiền, thì cứ tìm anh, cả cái ngân hàng này đều là của nhà ta!"
"Biến!"
Hạ Huyền Trúc tức giận lườm anh một cái rồi đi tắm.
Diệp Vĩnh Khang mới thở phào nhẹ nhõm, dường như đôi khi sự thật lại là lời nói dối tốt nhất.
"Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi, nước còn nóng đấy".
Hạ Huyền Trúc từ trong buồng tắm đi ra, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, dáng người hoàn mỹ thấp thoáng, mái tóc xõa ngang vai, thật quyến rũ và mê đắm lòng người.
Diệp Vĩnh Khang vốn không phải sư thầy gì, không tránh khỏi có chút suy nghĩ khi nhìn thấy cảnh này.
"Tiểu Trân, bố nói con nghe một chuyện này".
Diệp Vĩnh Khang gọi Tiểu Trân sang một bên và nghiêm túc nói: "Tiểu Trân bây giờ đã là người lớn rồi, nên phải học cách ngủ một mình.
Tối nay có muốn ngủ trên ghế sô pha không?"
Diệp Tiểu Trân vội vàng nói: "Con không muốn đâu, con muốn ngủ với bố mẹ cơ!"
Diệp Vĩnh Khang nói ngon nói ngọt thế nào Diệp Tiểu Trân cũng không đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc đỏ mặt nói nhỏ với Diệp Vĩnh Khang: "Chờ cho đến khi Tiểu Trân ngủ rồi tính tiếp nhé".
Lúc đi ngủ, Diệp Tiểu Trân muốn Diệp Vĩnh Khang kể chuyện cho cô nhóc nghe như trước.
"Hôm nay bố kể cho con nghe một câu chuyện mà con chưa từng nghe".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.
"Thật á, vui ghê, bố kể nhanh đi".
Đôi mắt to của Diệp Tiểu Trân tràn đầy chờ mong.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: "Câu chuyện hôm nay bố kể cho Tiểu Trân có tên là Toán cao cấp, nhân vật chính của câu chuyện tên là Hàm số.
Ngày xưa, có một con số nằm trong góc phần tư thứ nhất của tọa độ X ..."
Không đến một phút đồng hồ, Diệp Tiểu Trân đã vui vẻ ngủ thiếp đi.
"Xong!"
Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa với Hạ Huyền Trúc.
"Anh cũng được phết đấy, lúc nãy em cũng suýt ngủ mất tiêu đấy".
Hạ Huyền Trúc dở khóc dở cười, nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang quá đỉnh, đi thôi miên Diệp Tiểu Trân bằng toán cao cấp cơ đấy.
Sau đó hai người dắt díu nhau ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách ôm nhau lăn xuống sô pha.
Trong năm năm, hai người nhớ nhau như vậy, củi khô gặp lửa lớn, giống như cá gặp nước vậy.
Căn phòng ngập tràn hương thơm, hai người đầm đìa mồ hôi.
"Bố, bố đang làm gì vậy?"
Ngay khi hai người sắp đạt đến cao trào, Diệp Tiểu Trân đột nhiên xuất hiện bên cạnh với đôi mắt ngái ngủ, ánh mắt đầy nghi hoặc và khó hiểu.
Cái gì--.
Danh sách chương