“Em vào trong sảnh đợi anh nhé, anh ra đây một chút rồi vào sau”.
Ngay khi Hạ Huyền Trúc đang định nói thêm gì đó, Diệp Vĩnh Khang đã cười với cô, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
“Anh Diệp!”
Lăng Vi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
Đúng như Sử Nam Bắc nói, Lăng Vi thật sự không biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang.
Trong mắt cô ấy, Sử Nam Bắc mới là ông chủ thật sự của ngân hàng Kim Kỳ.
Nhưng không thể ngờ rằng, hôm qua Sử Nam Bắc đột nhiên nói với cô ấy rằng chủ sở hữu thật sự của ngân hàng Kim Kỳ là một người khác, còn bản thân anh ấy cũng là làm việc cho người ta thôi.
Khi nghe thấy tin này Lăng Vi vô cùng sửng sốt, trong mắt cô ấy Sử Nam Bắc đã rất lợi hại rồi, nhưng anh ấy lại nói rằng mình chỉ là người chạy việc vặt cho người khác thôi.
Vì vậy cô ấy hiểu rất rõ, thân phận của người thanh niên trông bình dị trước mặt mình này nhất định là ngoài sức tưởng tượng.
“Đây là đơn chuyển nhượng cổ phần, anh Diệp chỉ cần ký tên vào đây, tất cả cổ phần của ngân hàng Kim Kỳ sẽ chính thức được chuyển sang tên anh”.
Lăng Vi đưa một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang không buồn nhìn, trực tiếp cầm bút ký lên trên đó.
“Anh Diệp…”
Lăng Vi có chút kinh ngạc: “Anh không định xem qua sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Cái này thì có gì mà phải xem chứ?”
Lăng Vi vội vàng nói: “Bên trên có một số dữ liệu và rất nhiều chi tiết, anh Diệp vẫn nên xem qua một lần thì hơn”.
Diệp Vĩnh Khang giật mình, lập tức hiểu ra ý của đối phương.
Ngân hàng Kim Kỳ rất lớn, mà những năm nay anh không hề quan tâm đến nó.
Nếu như có ai khẽ động tay động chân một chút trên bản hợp đồng cũng khó mà nhận ra.
Dù là giấy chuyển nhượng vốn cổ phần của một công ty nhỏ thì trước khi ký cũng phải mất vài ngày đi tìm cơ quan kiểm toán chuyên nghiệp và đội ngũ luật sư thẩm định kỹ càng rồi mới ký tên.
Chứ đừng nói đến một khối tài sản kếch xù như ngân hàng Kim Kỳ.
“Thứ nhất, tôi tin tưởng cô, vì vậy nên không lo cô sẽ động tay động chân gì vào đó”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lăng Vi, cười nói.
Lăng Vi nghe xong, trong lòng thấy có chút cảm kích, đây là một sự khẳng định và sự tin tưởng vô cùng lớn đối với cô ấy.
Nhưng trước khi cô ý kịp nói cảm ơn anh, Diệp Vĩnh Khang đã bổ sung thêm một câu: “Thứ hai, tôi thấy cô cũng không giống một kẻ ngốc, tiền bạc và mạng sống, cái nào quan trọng hơn, tôi nghĩ cô biết rất rõ”.
Khi nói lời này, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang rất thản nhiên, thậm chí còn nở nụ cười trên môi.
Còn Lăng Vi thì toát mồ hôi lạnh, thầm cảm ơn bản thân vì đã không động tay động chân vào đó.
Đồng thời, càng cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi bình dị trước mặt này sâu lường khó đoán, ánh mắt vừa rồi anh nhìn cô ấy, rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng lại như có thể nhìn thấu hết lục phủ ngũ tạng của cô ấy vậy.
“Anh Diệp, đây là thẻ đen đã chuẩn bị cho anh”.
Lăng Vi nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ có hoa văn màu vàng, dùng hai tay đưa cho Diệp Vĩnh Khang, nói: “Thẻ của ngân hàng Kim Kỳ được chia thành nhiều cấp, đứng đầu là thẻ VIP, ngoài số tiền gửi rất lớn còn yêu cầu chủ thẻ cần có giấy tờ tùy thân cao cấp mới được sở hữu thẻ này”.
“Xếp thứ hai là thẻ tím, điều kiện cũng giống như thẻ VIP, nhưng cấp bậc sẽ thấp hơn một chút”.
“Thẻ đen này của anh xếp ở vị trí thứ ba, nhưng nó được kết nối trược tiếp với cơ sở dữ liệu của ngân hàng.
Nói một cách đơn giản, nếu anh cần, anh có thể rút toàn bộ tiền từ ngân hàng Kim Kỳ bất cứ lúc nào chỉ với chiếc thẻ này trong tay”.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, lại liếc nhìn và đánh giá cô gái này một lượt.
Phải công nhận rằng Sử Nam Bắc này đúng là rất có mắt nhìn, cô gái trước mặt này cũng chỉ trạc tuổi mình thôi, nhưng về IQ hay EQ đều vượt trội hơn người.
Với thân phận của Diệp Vĩnh Khang, đừng nói là thẻ VIP, mà hoàn toàn có thể thiết kế một chiếc thẻ ngân hàng độc nhất vô nhị dành riêng cho anh.
Nhưng Lăng Vi đã không làm như vậy, chỉ lấy ra một chiếc thẻ đen xếp thứ ba đưa cho anh.
Bằng cách này, không những không khoa trương, mà cũng không hạ thấp thân phận, vừa hay đúng ý của Diệp Vĩnh Khang.
“Về sau ngân hàng sẽ do cô tiếp tục quản lý, chỉ cần việc không quá lớn, cô đều có thể tự mình làm chủ, không cần phải báo cáo với tôi”.
Diệp Vĩnh Khang lãnh đạm nói, đối nhân xử thế không cần nhiều lời vô nghĩa, chỉ cần vài câu ngắn gọn đơn giản là được.
“Cảm ơn anh Diệp, Lăng Vi nhất định sẽ không phụ lòng tin của anh!”
Lăng Vi kích động đến mức nước mắt sắp trào ra, cô ấy vốn tưởng rằng lần này sếp lớn thật sự trở về rồi, chức vụ tổng giám đốc điều hành này của cô ấy sẽ bị đá ra chuồng gà.
Nhưng không ngờ rằng đối phương không những không đuổi cô ấy mà còn cho cô ấy quyền hạn lớn hơn.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò vài câu, chuẩn bị xoay người rời đi.
Vừa đi ra đến cửa, đột nhiên vỗ trán một cái: “Sao mình lại quên chuyện chính được nhỉ!”
Vừa nói anh vừa đặt giấy phép kinh doanh lên bàn, cười nói với Lăng Vi: “Tôi muốn vay một khoản tiền, dùng giấy đăng ký kinh doanh này để thế chấp”.
Lăng Vi ngẩn người ra, trong lòng nghĩ ngân hàng này là của anh, anh còn cần vay sao?
Tuy nhiên cô ấy là một người phụ nữ thông minh, biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi, anh Diệp đã làm như vậy đương nhiên là có dụng ý của riêng mình.
“Anh Diệp muốn vay bao nhiêu ạ?”
“Ừm, một trăm triệu đi”.
“Vâng ạ, tôi sẽ làm thủ tục cho anh, đúng rồi anh Diệp, bây giờ anh là chủ tịch ngân hàng, đây là khoản vay đặc biệt nên anh cần đích thân ký tên”.
Rất nhanh hợp đồng cho vay một trăm triệu đã được soạn xong, sau đó Diệp Vĩnh Khang liền ký tên vào đó.
Anh cảm thấy chuyện này rất thú vị, tự mình ký tên cho mình vay, Diệp Vĩnh Khang chắc là người duy nhất trên đời này.
Lăng Vi đưa hợp đồng bằng hai tay cho Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, dựa theo quy định, chúng ta cần làm thêm một số thủ tục, vài ngày nữa tiền sẽ về tài khoản”.
Lăng Vi rất thông minh, anh Diệp vay tiền chắc chắn không phải do thiếu tiền, chiếc thẻ đen trong tay anh, muốn có bao nhiêu tiền bất cứ lúc nào mà chẳng được.
Vì vậy anh làm như vậy nhất định là có ý định khác, Lăng Vi cũng không cần thiết phải vẽ rắn thêm chân, cứ tuân thủ nghiêm ngặt theo các quy định của ngân hàng là được.
Diệp Vĩnh Khang cầm bản hợp đồng cho vay đến sảnh đợi, vốn định cho Hạ Huyền Trúc một bất ngờ nhưng lại đột nhiên phát hiện ra sắc mặt cô rất tệ.
Bên cạnh cô là một người phụ nữ trẻ ăn mặc diêm dúa, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt Hạ Huyền Trúc, nhìn khẩu hình miệng dường như đang mắng chửi thậm tệ gì đó.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng đi tới, kéo Hạ Huyền Trúc ra phía sau mình.
“Ái chà? Anh chính là tên lưu manh đó à, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật rồi”.
Người phụ nữ váy xanh khinh thường liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau đó nhìn Hạ Huyền Trúc cười khinh bỉ: “Tôi nói này Hạ Huyền Trúc à, khi đó ông nội bảo cô bỏ đứa bé đi cô lại cứ không chịu nghe”.
“Tôi còn tưởng người đàn ông như thế nào mới khiến cô mê mẩn như vậy, không ngờ rằng lại là một tên rác rưởi”.
“Vì tên rác rưởi này mà cô lại đi hủy bỏ hôn ước với cậu Hàn, tuy nhiên cô chọn thế nào là việc của cô”.
“Nhưng sau này không có việc gì đừng ra ngoài đi lung tung nữa, thật xấu hổ, đừng khiến nhà họ Hạ mất mặt nữa!”
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, bình thản nói: “Huyền Trúc đi đâu là tự do của cô ấy, không đến lượt cô khua chân múa tay ở đây!”
Nói xong liền kéo tay Hạ Huyền Trúc chuẩn bị rời đi, không muốn chấp nhặt với loại người ti tiện như vậy.
“Cái gì mà không đến lượt tôi khua chân múa tay?”
Người phụ nữ váy xanh không cam lòng liền phản kháng: “Năm năm trước cô ta làm ra chuyện xấu hổ như vậy, một mình cô ta rác rưởi thì thôi đi còn liên lụy đến cả nhà họ Hạ”.
“Trước đây không phải đã từng cảnh cáo cô rất nhiều lần rồi sao? Không có việc gì thì đừng ra ngoài chạy lung tung, khiến nhà họ Hạ cảm thấy mất mặt thay đấy!”
“Cô thì hay rồi, coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai? Lại dám chạy tới ngân hàng Kim Kỳ, nơi cao cấp như thế này là nơi mà loại người như cô có thể đến được à?”
“Cô nghe cho rõ đây, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, sau này không có việc gì thì đừng có chạy lung tung ra bên ngoài, không chỉ riêng cô, còn đứa con hoang kia nữa, tốt nhất đừng để nó đi mẫu giáo làm gì, mất mặt nhà họ Hạ…”
Bốp!
Người phụ nữ váy xanh vẫn chưa nói xong đã bị tát mạnh một cái vào mặt.
“Quỳ xuống, xin lỗi!”
Giọng nói của Diệp Vĩnh Khang tràn ngập sát khí, lạnh lẽo đến tận xương tủy!.
Ngay khi Hạ Huyền Trúc đang định nói thêm gì đó, Diệp Vĩnh Khang đã cười với cô, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
“Anh Diệp!”
Lăng Vi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
Đúng như Sử Nam Bắc nói, Lăng Vi thật sự không biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang.
Trong mắt cô ấy, Sử Nam Bắc mới là ông chủ thật sự của ngân hàng Kim Kỳ.
Nhưng không thể ngờ rằng, hôm qua Sử Nam Bắc đột nhiên nói với cô ấy rằng chủ sở hữu thật sự của ngân hàng Kim Kỳ là một người khác, còn bản thân anh ấy cũng là làm việc cho người ta thôi.
Khi nghe thấy tin này Lăng Vi vô cùng sửng sốt, trong mắt cô ấy Sử Nam Bắc đã rất lợi hại rồi, nhưng anh ấy lại nói rằng mình chỉ là người chạy việc vặt cho người khác thôi.
Vì vậy cô ấy hiểu rất rõ, thân phận của người thanh niên trông bình dị trước mặt mình này nhất định là ngoài sức tưởng tượng.
“Đây là đơn chuyển nhượng cổ phần, anh Diệp chỉ cần ký tên vào đây, tất cả cổ phần của ngân hàng Kim Kỳ sẽ chính thức được chuyển sang tên anh”.
Lăng Vi đưa một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang không buồn nhìn, trực tiếp cầm bút ký lên trên đó.
“Anh Diệp…”
Lăng Vi có chút kinh ngạc: “Anh không định xem qua sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Cái này thì có gì mà phải xem chứ?”
Lăng Vi vội vàng nói: “Bên trên có một số dữ liệu và rất nhiều chi tiết, anh Diệp vẫn nên xem qua một lần thì hơn”.
Diệp Vĩnh Khang giật mình, lập tức hiểu ra ý của đối phương.
Ngân hàng Kim Kỳ rất lớn, mà những năm nay anh không hề quan tâm đến nó.
Nếu như có ai khẽ động tay động chân một chút trên bản hợp đồng cũng khó mà nhận ra.
Dù là giấy chuyển nhượng vốn cổ phần của một công ty nhỏ thì trước khi ký cũng phải mất vài ngày đi tìm cơ quan kiểm toán chuyên nghiệp và đội ngũ luật sư thẩm định kỹ càng rồi mới ký tên.
Chứ đừng nói đến một khối tài sản kếch xù như ngân hàng Kim Kỳ.
“Thứ nhất, tôi tin tưởng cô, vì vậy nên không lo cô sẽ động tay động chân gì vào đó”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lăng Vi, cười nói.
Lăng Vi nghe xong, trong lòng thấy có chút cảm kích, đây là một sự khẳng định và sự tin tưởng vô cùng lớn đối với cô ấy.
Nhưng trước khi cô ý kịp nói cảm ơn anh, Diệp Vĩnh Khang đã bổ sung thêm một câu: “Thứ hai, tôi thấy cô cũng không giống một kẻ ngốc, tiền bạc và mạng sống, cái nào quan trọng hơn, tôi nghĩ cô biết rất rõ”.
Khi nói lời này, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang rất thản nhiên, thậm chí còn nở nụ cười trên môi.
Còn Lăng Vi thì toát mồ hôi lạnh, thầm cảm ơn bản thân vì đã không động tay động chân vào đó.
Đồng thời, càng cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi bình dị trước mặt này sâu lường khó đoán, ánh mắt vừa rồi anh nhìn cô ấy, rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng lại như có thể nhìn thấu hết lục phủ ngũ tạng của cô ấy vậy.
“Anh Diệp, đây là thẻ đen đã chuẩn bị cho anh”.
Lăng Vi nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ có hoa văn màu vàng, dùng hai tay đưa cho Diệp Vĩnh Khang, nói: “Thẻ của ngân hàng Kim Kỳ được chia thành nhiều cấp, đứng đầu là thẻ VIP, ngoài số tiền gửi rất lớn còn yêu cầu chủ thẻ cần có giấy tờ tùy thân cao cấp mới được sở hữu thẻ này”.
“Xếp thứ hai là thẻ tím, điều kiện cũng giống như thẻ VIP, nhưng cấp bậc sẽ thấp hơn một chút”.
“Thẻ đen này của anh xếp ở vị trí thứ ba, nhưng nó được kết nối trược tiếp với cơ sở dữ liệu của ngân hàng.
Nói một cách đơn giản, nếu anh cần, anh có thể rút toàn bộ tiền từ ngân hàng Kim Kỳ bất cứ lúc nào chỉ với chiếc thẻ này trong tay”.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, lại liếc nhìn và đánh giá cô gái này một lượt.
Phải công nhận rằng Sử Nam Bắc này đúng là rất có mắt nhìn, cô gái trước mặt này cũng chỉ trạc tuổi mình thôi, nhưng về IQ hay EQ đều vượt trội hơn người.
Với thân phận của Diệp Vĩnh Khang, đừng nói là thẻ VIP, mà hoàn toàn có thể thiết kế một chiếc thẻ ngân hàng độc nhất vô nhị dành riêng cho anh.
Nhưng Lăng Vi đã không làm như vậy, chỉ lấy ra một chiếc thẻ đen xếp thứ ba đưa cho anh.
Bằng cách này, không những không khoa trương, mà cũng không hạ thấp thân phận, vừa hay đúng ý của Diệp Vĩnh Khang.
“Về sau ngân hàng sẽ do cô tiếp tục quản lý, chỉ cần việc không quá lớn, cô đều có thể tự mình làm chủ, không cần phải báo cáo với tôi”.
Diệp Vĩnh Khang lãnh đạm nói, đối nhân xử thế không cần nhiều lời vô nghĩa, chỉ cần vài câu ngắn gọn đơn giản là được.
“Cảm ơn anh Diệp, Lăng Vi nhất định sẽ không phụ lòng tin của anh!”
Lăng Vi kích động đến mức nước mắt sắp trào ra, cô ấy vốn tưởng rằng lần này sếp lớn thật sự trở về rồi, chức vụ tổng giám đốc điều hành này của cô ấy sẽ bị đá ra chuồng gà.
Nhưng không ngờ rằng đối phương không những không đuổi cô ấy mà còn cho cô ấy quyền hạn lớn hơn.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò vài câu, chuẩn bị xoay người rời đi.
Vừa đi ra đến cửa, đột nhiên vỗ trán một cái: “Sao mình lại quên chuyện chính được nhỉ!”
Vừa nói anh vừa đặt giấy phép kinh doanh lên bàn, cười nói với Lăng Vi: “Tôi muốn vay một khoản tiền, dùng giấy đăng ký kinh doanh này để thế chấp”.
Lăng Vi ngẩn người ra, trong lòng nghĩ ngân hàng này là của anh, anh còn cần vay sao?
Tuy nhiên cô ấy là một người phụ nữ thông minh, biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi, anh Diệp đã làm như vậy đương nhiên là có dụng ý của riêng mình.
“Anh Diệp muốn vay bao nhiêu ạ?”
“Ừm, một trăm triệu đi”.
“Vâng ạ, tôi sẽ làm thủ tục cho anh, đúng rồi anh Diệp, bây giờ anh là chủ tịch ngân hàng, đây là khoản vay đặc biệt nên anh cần đích thân ký tên”.
Rất nhanh hợp đồng cho vay một trăm triệu đã được soạn xong, sau đó Diệp Vĩnh Khang liền ký tên vào đó.
Anh cảm thấy chuyện này rất thú vị, tự mình ký tên cho mình vay, Diệp Vĩnh Khang chắc là người duy nhất trên đời này.
Lăng Vi đưa hợp đồng bằng hai tay cho Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, dựa theo quy định, chúng ta cần làm thêm một số thủ tục, vài ngày nữa tiền sẽ về tài khoản”.
Lăng Vi rất thông minh, anh Diệp vay tiền chắc chắn không phải do thiếu tiền, chiếc thẻ đen trong tay anh, muốn có bao nhiêu tiền bất cứ lúc nào mà chẳng được.
Vì vậy anh làm như vậy nhất định là có ý định khác, Lăng Vi cũng không cần thiết phải vẽ rắn thêm chân, cứ tuân thủ nghiêm ngặt theo các quy định của ngân hàng là được.
Diệp Vĩnh Khang cầm bản hợp đồng cho vay đến sảnh đợi, vốn định cho Hạ Huyền Trúc một bất ngờ nhưng lại đột nhiên phát hiện ra sắc mặt cô rất tệ.
Bên cạnh cô là một người phụ nữ trẻ ăn mặc diêm dúa, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt Hạ Huyền Trúc, nhìn khẩu hình miệng dường như đang mắng chửi thậm tệ gì đó.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng đi tới, kéo Hạ Huyền Trúc ra phía sau mình.
“Ái chà? Anh chính là tên lưu manh đó à, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật rồi”.
Người phụ nữ váy xanh khinh thường liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau đó nhìn Hạ Huyền Trúc cười khinh bỉ: “Tôi nói này Hạ Huyền Trúc à, khi đó ông nội bảo cô bỏ đứa bé đi cô lại cứ không chịu nghe”.
“Tôi còn tưởng người đàn ông như thế nào mới khiến cô mê mẩn như vậy, không ngờ rằng lại là một tên rác rưởi”.
“Vì tên rác rưởi này mà cô lại đi hủy bỏ hôn ước với cậu Hàn, tuy nhiên cô chọn thế nào là việc của cô”.
“Nhưng sau này không có việc gì đừng ra ngoài đi lung tung nữa, thật xấu hổ, đừng khiến nhà họ Hạ mất mặt nữa!”
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, bình thản nói: “Huyền Trúc đi đâu là tự do của cô ấy, không đến lượt cô khua chân múa tay ở đây!”
Nói xong liền kéo tay Hạ Huyền Trúc chuẩn bị rời đi, không muốn chấp nhặt với loại người ti tiện như vậy.
“Cái gì mà không đến lượt tôi khua chân múa tay?”
Người phụ nữ váy xanh không cam lòng liền phản kháng: “Năm năm trước cô ta làm ra chuyện xấu hổ như vậy, một mình cô ta rác rưởi thì thôi đi còn liên lụy đến cả nhà họ Hạ”.
“Trước đây không phải đã từng cảnh cáo cô rất nhiều lần rồi sao? Không có việc gì thì đừng ra ngoài chạy lung tung, khiến nhà họ Hạ cảm thấy mất mặt thay đấy!”
“Cô thì hay rồi, coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai? Lại dám chạy tới ngân hàng Kim Kỳ, nơi cao cấp như thế này là nơi mà loại người như cô có thể đến được à?”
“Cô nghe cho rõ đây, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, sau này không có việc gì thì đừng có chạy lung tung ra bên ngoài, không chỉ riêng cô, còn đứa con hoang kia nữa, tốt nhất đừng để nó đi mẫu giáo làm gì, mất mặt nhà họ Hạ…”
Bốp!
Người phụ nữ váy xanh vẫn chưa nói xong đã bị tát mạnh một cái vào mặt.
“Quỳ xuống, xin lỗi!”
Giọng nói của Diệp Vĩnh Khang tràn ngập sát khí, lạnh lẽo đến tận xương tủy!.
Danh sách chương