Thấy nắm đấm của mình sắp đánh trúng đối phương, nhưng đột nhiên, Sư tử đen cảm thấy hai mắt nhòe đi, như thể có một bóng đen đang đung đưa trước mặt.

Bụp!
Ngay sau đó, gã đột nhiên cảm thấy phần ngực đau nhói, cúi đầu nhìn xuống thì thấy ngực mình đã bị một thanh đao thép đâm xuyên qua!“Ngụy Trang, ông…”
Đôi mắt của Sư tử đen ngập tràn sự khó tin.

Ngụy Trang cười lãnh đạm, đương nhiên ông ta có thể hiểu được ánh mắt của Sư tử đen: “Người trên giang hồ đều gọi tôi là Ngụy Công Công, cho rằng tôi không có năng lực trói gà, nhưng có một điều các cậu nhất định không biết”.

Nói xong, trong mắt Ngụy Trang liền lóe lên một tia lạnh lùng, cười khẩy nói: “Mấy chục năm trước ở phương Bắc có một người có biệt danh là Mã Phi Cuồng Đao, sau này đột nhiên biến mất không còn tăm tích.

Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết chuyện này đúng không”.

Sắc mặt Sư tử đen trùng xuống: “Lẽ nào Cuồng Đao có quan hệ gì với ông sao?”
Ngụy Trang cười lạnh, nói: “Quan hệ lớn ấy chứ, Cuồng Đao chính là biệt danh của tôi trước khi tới Giang Bắc!”
Nói xong, lưỡi đao xuyên qua, cả cơ thể của Sư tử đen đổ rạp xuống đất.

“Được chết dưới đao của tôi là vinh dự lớn nhất cuộc đời này của cậu”.


Ngụy Trang nhẹ nhàng hất giọt máu trên lưỡi đao, nhìn thẳng vào những người còn lại, hét lớn: “Giết cho tôi!”
Trong tích tắc, hàng chục người sau lưng ông ta xông tới cầm dao chém tới tấp.

Chỉ trong vài giây, họ đã chém hết người của Sư tử đen ngã xuống đất.

“Cô Trần, việc này xử lý ổn thỏa rồi đấy nhỉ”.

Ngụy Trang quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy, giữa đôi mắt đang híp lại lóe lên một tia lạnh lùng.

“Thì ra ông chính là Cuồng Đao!”
Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy có chút không thể tin được.

Mặc dù hơn mười năm trước cô ấy còn rất nhỏ, nhưng đã nghe được không tin tin đồn về Cuồng Đao ở phương Bắc.

Không thể ngờ được rằng Cuồng Đao chưa hề chết, mà còn tới Giang Nam, trở thành Ngụy Công Công danh tiếng lẫy lừng ở Giang Bắc này!
“Đấy đều là những chuyện quá khứ rồi”.

Ngụy Trang lấy một miếng vải trắng trên cánh tay, nhẹ nhàng lau thanh đao từng gây chấn động khắp phương Bắc, ông ta nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng: “Việc đã làm xong rồi, bây giờ muốn quay đầu e là cũng không kịp nữa”.


“Chuyện tôi đã đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ làm đến cùng.

Chỉ là, lần này chiến đấu với nhà họ Hàn, nếu như tôi có thể sống sót, xin cô Trần đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta”.

Nói xong liền ngẩng đầu lên trời cười hả hê, sau đó bước lên một chiếc xe, tiếng động cơ gầm rú, hơn chục chiếc xe rời đi.

Trần Tiểu Túy ngây người đứng đó, càm giác rùng mình ùa lên từng cơn.

Ngụy Trang hóa ra lại là Cuồng Đao uy danh lừng lẫy phương Bắc năm xưa!
Cô ấy đột nhiên cảm thấy, vòng xoáy trước mặt càng lúc càng lớn.

Cô ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hoặc cũng có thể nói là hối hận, dường như trước đây cô ấy đã đánh giá quá thấp hậu quả của ván cược này.

Khi đó cô ấy chỉ nghĩ rằng, nếu như ván này thua, cùng lắm thì rời khỏi Giang Bắc, quay về Thiên Hải.

Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ không hề đơn giản như vậy!
“Không ngờ cô thật sự vì tôi mà khiêu chiến với nhà họ Hàn”.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên truyền tới từ bên cạnh.

“Anh Diệp!”
Trần Tiểu Túy quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện