Chu Chí Long chỉ cảm thấy đầu ong ong, hai mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất!
"Mày…mày đứng có mà làm càn.

Tao có quan hệ với Cục tác chiến Giang Bắc đấy.

Nếu mày dám làm loạn, người ở Cục tác chiến nhất định sẽ tiêu diệt mày!"
"Ồ? Cục tác chiến à?"
Diệp Vĩnh Khang cười bỡn cợt.
Sau đó hai chiếc xe jeep màu xanh đậm phóng nhanh tới.
Ba sĩ quan một sao bước nhanh xuống xe, đầu đầy mồ hôi chạy chầm chậm về phía này.
Chu Chí Long vui mừng khôn xiết: "Sĩ quan Lý! Sĩ quan Khấu! Sĩ quan Hứa! Nhóm người này có vũ khí hạng nặng và đang âm mưu làm loạn, mau quét sạch chúng đi!"
Nhưng mà, ba sĩ quan cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái, chạy thẳng tới chỗ Diệp Vĩnh Khang, cung kính nói: "Chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi tham kiến Điện Chủ!"
"Khấu Thiên Dũng, chiến đoàn số hai Giang Bắc, tham kiến Điện Chủ!"
"Hứa Phi Long, chiến đoàn số ba Giang Bắc, tham kiến Điện Chủ!"
"Ba chiến đoàn đã tập hợp dưới chân núi, xin Điện Chủ ra chỉ thị!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên, nhìn Chu Chí Long ở đối diện híp mắt cười nói: "Nghe nói các cậu muốn tiêu diệt tôi?"
Ba người sợ tới mức trên trán lấm tấm mồ hôi, nhanh chóng quay đầu lại mắng Chu Chí Long: "Chu Chí Long, nhà họ Chu ông làm nhiều việc ác, làm xằng làm bậy, hôm nay các người nhất định phải trả giá đắt!"
Phịch! Chu Chí Long sợ hãi co quắp trên mặt đất, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi vô tận.
Cho tới bây giờ, ông ta mới biết người hôm nay mình đấu tầm cỡ đến mức nào!
Công khai sử dụng hàng chục xe bọc thép ở nước Long Hạ!
Hàng trăm trực thăng vũ trang!
Hàng chục ngàn người được trang bị vũ khí nóng!
Và sĩ quan của ba chiến đoàn Giang Bắc đều kính cẩn trước mặt hắn ...
Phịch!
Hơn hai trăm nghìn người phía sau ông ta cũng sợ hãi quỳ xuống đất.
"Tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi một lần, tôi sẽ không bao giờ dám nữa!"
Chu Chí Long nhanh chóng quỳ xuống cầu xin lòng thương xót: "Tôi có thể cho cậu tiền, toàn bộ của cải nhà họ Chu đều giao cho cậu, mong cậu tha cho tôi một mạng!"
Cho đến thời điểm này, Chu Chí Long đã không còn kì vọng vào vận may nữa.
Tất cả những gì còn lại là khát vọng sinh tồn bất tận.
"Làm ơn tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không dám nữa!"
Những người phía sau cũng bắt đầu cầu xin thương xót, đặc biệt là mười mấy gia chủ ngoại tộc kia, lúc này đều đang hối hận phát điên.
Vốn muốn nhân cơ hội này để bợ đít nhà họ Chu, nhưng không ngờ lại chọc tức một nhân vật tầm cỡ như vậy!
"Vừa rồi tôi cho các người cơ hội, nhưng các người không biết trân trọng".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, đồng thời chậm rãi giơ tay lên: "Nếu đã vậy, các người xuống cùng một chỗ với hai tên cậu ấm kia đi!"
Nói xong, khi chuẩn bị ra lệnh khai hỏa, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Chờ đã!"
Ông cả nhà họ Chu nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không muốn vợ con mày gặp nạn, thì thả chúng tao ra ngay!"
Vừa nói lão vừa lớn tiếng nói: "Tao đã bí mật phái em ba đến bệnh viện, chắc hẳn lúc này đã đến nơi rồi!"
"Em ba tao là Chiến vương số một Giang Bắc.

Nếu chúng tao có chuyện gì, vợ con mày cũng đừng hòng sống!"
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Chu Chí Long cùng ông hai bên cạnh: "Anh, chuyện này là thật sao?"
Ông cả nhẹ nhàng gật đầu: "Vừa rồi bọn chúng tập hợp, anh đã lén gửi tin nhắn cho chú ba".
Mọi người lập tức mừng như điên, lúc này nóng lòng muốn quỳ xuống cảm tạ ông cả!
"Ông nói là đã phái người đến bệnh viện rồi?"
Sử Nam Bắc đột nhiên mở to mắt.
Chu Chí Long từ dưới đất đứng lên, kiêu ngạo nói: "Không chỉ có như vậy, người đến chính là anh ba của tao, Chiến vương số một Giang Bắc!"
"Bây giờ, tao cho chúng mày một cơ hội.

Chỉ cần để chúng tao xuống núi, tao sẽ đảm bảo an toàn cho vợ và con gái của mày.


Nếu không, tao cũng không thể đảm bảo anh ba của tao sẽ làm gì..."
"Ha ha ha ha!"
Không ngờ, Chu Chí Long chưa kịp nói xong, nhóm người ở phía đối diện đã phá lên cười.
Sử Nam Bắc thậm chí còn ôm bụng cười lớn: "Hay, hay lắm!"
Điện Long Thần có năm vị Đại Thiên Vương, tất cả đều mạnh hơn chín vị Đại Địa Thần.
Sử Nam Bắc là một trong năm vị Đại Thiên Vương, hơn nữa còn là người yếu nhất trong số đó.
Bốn người còn lại lúc này đang ở trong viện, chưa nói đến chú ba chú tư gì đó, cho dù mấy chục nghìn người lao qua đó chém giết, cũng không đủ để bốn Đại Thiên Vương kia nhét kẽ răng.
Chu Chí Long và những người khác bối rối không biết họ đang cười cái gì.
"Chúng mày không tin đúng không, tao sẽ mở video cho chúng mày xem!"
Chu Chí Long chỉ nghĩ rằng đối phương không tin, vì vậy ông ta nhanh chóng phát một đoạn video ông ba nhà họ Chu cho bọn họ xem.
"Chú tư, chú tệ quá, mấy người lên núi vui vẻ, để anh đến viện bắt đàn bà, nhàm chán!"
Khuôn mặt của một người đàn ông dữ tợn xuất hiện trong video.
"Anh ba, anh không được giết ai, con đàn bà đó và đứa trẻ đó phải bị bắt sống!"
Hiện giờ người phụ nữ đó và đứa con gái chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nhà họ Chu, nếu ông ba nhà họ Chu ra tay sát hại thì coi như xong!
"Đừng lo, bắt về hành hạ từ từ sẽ vui hơn nhiều so với việc giết chết ..."
Ông ba nhà họ Chu trên màn hình đang nói nửa chừng, đột nhiên ngây ra, hai mắt sáng rỡ, còn có nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
"Anh ba, anh sao vậy!"
Chu Chí Long vội vàng hỏi.
"Đậu má, mỹ nhân, đại mỹ nhân, anh cho chú xem này!" Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Ông ba nhà họ Chu hướng camera về phía trước, nhìn thấy quả nhiên phía trước có một cô gái xinh đẹp cao ráo và nóng bỏng mặc bộ đồ liền thân màu đen.
Cô gái thực sự rất xinh đẹp, cách màn hình mà vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp đó.
Nhưng mà, Chu Chí Long lúc này hoàn toàn không có suy nghĩ này, lo lắng nói: "Anh, chú tâm vào việc chính đi!"
Ông ba nhà họ Chu mỉm cười, lại hướng camera về phía ông ta, liếm môi nói: "Không vội, anh chưa từng thấy tiên nữ nào xinh đẹp như vậy ...!Mỹ nhân, đêm nay em có muốn đến nhà anh ngủ không? Giường nhà anh vừa to vừa thoải mái ...!"

Khi Sử Nam Bắc và những người khác nghe thấy điều này, họ không thể không lắc đầu cười khổ, xem ra ông ba nhà họ Chu này đang chui đầu vào rọ rồi.
"Anh, làm chuyện chính trước!"
Chu Chí Long lo lắng hét lớn một tiếng, nhưng chợt thấy màn hình lóe lên một cái.
Ngay sau đó ông ba ngừng cử động, hai mắt mở to, yếu hầu phát ra tiếng kêu rên.
"Anh ba, anh sao vậy......"
Một điềm báo không rõ đột nhiên trào dâng trong lòng Chu Chí Long, còn chưa kịp nói xong, liền thấy trên cổ ông ba nhà họ Chu xuất hiện một đường đỏ cực kỳ nhỏ.
Ngay sau đó đường đỏ bắt đầu từ từ rỉ máu, tiếp đó nghe phốc một cái, sau đó liền không có động tĩnh gì nữa!
Cạch!
Điện thoại của Chu Chí Long đột nhiên rơi xuống đất, cả người trong phút chốc như không còn sinh lực, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
"Không thể, không thể thế được!"
Ông cả chứng kiến tất cả bắt đầu run cầm cập.
Ông ba nhà họ Chu là Chiến vương số một ở Giang Bắc, sao lại có thể bị giết dễ dàng như vậy được?
"Hahaha, không thể, không thể thế được, nhà họ Chu tao là vua của Giang Bắc, nhà họ Chu chúng tao là bất khả chiến bại, đây hẳn là nằm mơ, không thể nào, hahaha!"
Ông hai trực tiếp phát điên, rút trường đao ra, chém cho ông cả bên cạnh một nhát, cười nói: "Không thể nào, đây chỉ là mơ thôi, cái gì cũng là giả, hahaha!"
Thần kinh của hai trăm nghìn người ở phía đối diện đã căng ra đến cực điểm, lúc này bị ông hai kích động cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, bắt đầu gầm rú chém giết nhau, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, theo đường mòn núi rời đi.
Sử Nam Bắc nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: "Khai hỏa!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện