Trong phòng bao chỉ còn lại mình Hàn Phong và Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc đang chuẩn bị chạy, Hàn Phong đã kéo tóc cô ném lên sofa.
“Tôi cầu xin anh, đừng chạm vào tôi, tôi cầu xin anh đấy!”
Lúc này đầu óc Hạ Huyền Trúc trở nên trống rỗng, trong mắt cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Cùng lúc đó.
Tại biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn.
“Diệp Vĩnh Khang, không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ, ở biệt thự xịn như vậy, trước đây tôi xem thường anh rồi”.
Cô nàng Lâm Tĩnh đang ngồi trên sofa, tùy ý bóc một quả quýt, nói: “Chuyện vừa rồi quyết như vậy nhé, đến lúc đó nhớ đợi điện thoại của tôi”.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cười khổ nói: “Tôi nói này chị hai, chuyện này tôi vẫn chưa có đồng ý nhé, cô bảo tôi làm gì cũng được, nhưng lại cứ nhất quyết đòi tôi làm bạn trai của cô, chuyện này thì tôi không thể chấp nhận được đâu”.
“Anh nằm mơ à, ai bảo anh làm bạn trai của tôi”.
Lâm Tĩnh trợn mắt, nói: “Tôi chỉ cần anh đóng giả một chút thôi, nói ra chuyện này thì anh thật sự phải chịu trách nhiệm đấy”.
“Lần trước chuyện nhà họ Chu, vì để cầu xin bố tôi cứu anh, trong lúc cấp bách tôi đã đồng ý với ông ấy sẽ đi xem mắt”.
“Đó là con trai đồng đội cũ của bố tôi, cậu chủ giàu có phía bên Nam Giang.
Anh cũng biết bình thường tôi ghét nhất loại cậu ấm như vậy mà”.
“Vì vậy đến lúc đó tôi phải tìm một cái cớ, anh đóng giả làm bạn trai của tôi, ứng phó chuyện này chút là xong rồi”.
“Anh đừng có vong ơn bội nghĩa đấy nhé, chuyện này do anh gây ra, anh bắt buộc phải đồng ý!”
Diệp Vĩnh Khang ôm đầu, cũng không biết nên nói gì, đóng giả làm bạn trai của người khác, chuyện này anh chưa từng làm bao giờ.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, chuyện Lâm Tĩnh bị ép đi xe mắt cũng do mình mà ra.
Diệp Vĩnh Khang cũng đành bất lực, chỉ có thể nói: “Vậy được, nhưng chuyện này Huyền Trúc phải đồng ý mới được đấy”.
“Thế quyết định như vậy nhé, phía bên Huyền Trúc anh cứ yên tâm, chị em thân thiết sống chết có nhau của tôi mà lại.
Mượn chồng dùng tý không sao đâu, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cô ấy!”
Lâm Tĩnh hào hứng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm cô nàng Lâm Tĩnh này đúng là cái gì cũng dám nói, bảo gì mà mượn chồng dùng tý chứ?
Nếu câu này bị người khác nghe thấy nhất định sẽ hiểu nhầm cho mà xem.
Lâm Tĩnh gọi một hồi, cau mày nói: “Kỳ thật, sao không gọi được cho Huyền Trúc nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thời gian, lúc này đã là hơn chín giờ, từ lúc thành lập công ty đến giờ, Hạ Huyền Trúc thường xuyên tăng ca, vì vậy giờ này chưa về không có gì là lạ cả.
Tuy nhiên anh vẫn không yên tâm lắm, liền gọi một cuộc điện thoại cho văn phòng của Hạ Huyền Trúc.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi về sau trợ lý của Hạ Huyền Trúc mới bắt máy.
“Sếp Hạ của các cô đâu? Tôi là Diệp Vĩnh Khang”.
“Sếp Hạ hôm nay tám giờ hơn đã tan làm rồi ạ”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành.
Hạ Huyền Trúc là một người rất có ý thức với gia đình, thường ngày sau khi tan làm đều sẽ về nhà luôn, tuyệt đối không có chuyện biến mất không có lý do.
Hạ Huyền Trúc đang chuẩn bị chạy, Hàn Phong đã kéo tóc cô ném lên sofa.
“Tôi cầu xin anh, đừng chạm vào tôi, tôi cầu xin anh đấy!”
Lúc này đầu óc Hạ Huyền Trúc trở nên trống rỗng, trong mắt cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Cùng lúc đó.
Tại biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn.
“Diệp Vĩnh Khang, không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ, ở biệt thự xịn như vậy, trước đây tôi xem thường anh rồi”.
Cô nàng Lâm Tĩnh đang ngồi trên sofa, tùy ý bóc một quả quýt, nói: “Chuyện vừa rồi quyết như vậy nhé, đến lúc đó nhớ đợi điện thoại của tôi”.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cười khổ nói: “Tôi nói này chị hai, chuyện này tôi vẫn chưa có đồng ý nhé, cô bảo tôi làm gì cũng được, nhưng lại cứ nhất quyết đòi tôi làm bạn trai của cô, chuyện này thì tôi không thể chấp nhận được đâu”.
“Anh nằm mơ à, ai bảo anh làm bạn trai của tôi”.
Lâm Tĩnh trợn mắt, nói: “Tôi chỉ cần anh đóng giả một chút thôi, nói ra chuyện này thì anh thật sự phải chịu trách nhiệm đấy”.
“Lần trước chuyện nhà họ Chu, vì để cầu xin bố tôi cứu anh, trong lúc cấp bách tôi đã đồng ý với ông ấy sẽ đi xem mắt”.
“Đó là con trai đồng đội cũ của bố tôi, cậu chủ giàu có phía bên Nam Giang.
Anh cũng biết bình thường tôi ghét nhất loại cậu ấm như vậy mà”.
“Vì vậy đến lúc đó tôi phải tìm một cái cớ, anh đóng giả làm bạn trai của tôi, ứng phó chuyện này chút là xong rồi”.
“Anh đừng có vong ơn bội nghĩa đấy nhé, chuyện này do anh gây ra, anh bắt buộc phải đồng ý!”
Diệp Vĩnh Khang ôm đầu, cũng không biết nên nói gì, đóng giả làm bạn trai của người khác, chuyện này anh chưa từng làm bao giờ.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, chuyện Lâm Tĩnh bị ép đi xe mắt cũng do mình mà ra.
Diệp Vĩnh Khang cũng đành bất lực, chỉ có thể nói: “Vậy được, nhưng chuyện này Huyền Trúc phải đồng ý mới được đấy”.
“Thế quyết định như vậy nhé, phía bên Huyền Trúc anh cứ yên tâm, chị em thân thiết sống chết có nhau của tôi mà lại.
Mượn chồng dùng tý không sao đâu, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cô ấy!”
Lâm Tĩnh hào hứng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm cô nàng Lâm Tĩnh này đúng là cái gì cũng dám nói, bảo gì mà mượn chồng dùng tý chứ?
Nếu câu này bị người khác nghe thấy nhất định sẽ hiểu nhầm cho mà xem.
Lâm Tĩnh gọi một hồi, cau mày nói: “Kỳ thật, sao không gọi được cho Huyền Trúc nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thời gian, lúc này đã là hơn chín giờ, từ lúc thành lập công ty đến giờ, Hạ Huyền Trúc thường xuyên tăng ca, vì vậy giờ này chưa về không có gì là lạ cả.
Tuy nhiên anh vẫn không yên tâm lắm, liền gọi một cuộc điện thoại cho văn phòng của Hạ Huyền Trúc.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi về sau trợ lý của Hạ Huyền Trúc mới bắt máy.
“Sếp Hạ của các cô đâu? Tôi là Diệp Vĩnh Khang”.
“Sếp Hạ hôm nay tám giờ hơn đã tan làm rồi ạ”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành.
Hạ Huyền Trúc là một người rất có ý thức với gia đình, thường ngày sau khi tan làm đều sẽ về nhà luôn, tuyệt đối không có chuyện biến mất không có lý do.
Danh sách chương