Lúc này, Tống Tư Nhã đừng dậy cười nói: “Huyền Trúc, thật ra hôm nay không phải sinh nhật mình, mà là bất ngờ anh Hàn đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.

Mình thật sự ngưỡng mộ cậu, anh Hàn thật chu đáo quá”.
Hạ Huyền Trúc chưa kịp phản ứng, Hàn Phong đột nhiên lấy một chiếc hộp màu đỏ trong túi, mở ra không ngờ bên trong lại là một chiếc nhẫn kim cương sáng loáng.
“Huyền Trúc, anh vốn là người thẳng thắn, không thích nói chuyện vòng vo”.
“Hôm nay anh nói thẳng luôn, anh thích em, mấy năm nay anh vẫn không thể nào quên được em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ tới em”.
“Bởi vì nhát gan, nên anh không có dũng khí thổ lộ với em, nhưng hôm nay anh muốn trở thành người đàn ông dũng cảm nhất trên thế giới này, anh muốn thổ lộ lòng mình với em!”
“Anh thích em, anh có thể cho em mọi thứ em muốn, anh có thể khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Biệt thự, xe hơi, anh sẽ cho em hết, Huyền Trúc, mong em hãy chấp nhận anh!”
Đối diện với cảnh tượng vô cùng bất ngờ này, Hạ Huyền Trúc chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Hàn Phong, hiện tại tôi đã kết hôn rồi, chuyện quá khứ anh đừng nhắc lại nữa.


Bây giờ tôi sống rất tốt, tôi rất yêu chồng và con gái mình, xin anh hãy tôn trọng tôi”.
Sau khi phản ứng lại, Hạ Huyền Trúc vội vàng từ chối một cách dứt khoát.
“Huyền Trúc, những chuyện này anh đều biết, nhưng anh không để ý đâu!”
Hàn Phong xúc động nói: “Anh biết mọi chuyện đều là do em bị ép, sau này anh nhất định sẽ đối xử với Tiểu Trân như con gái ruột của mình, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con…”
“Không, tôi không phải là bị ép!”
Hạ Huyền Trúc bình tĩnh nói: “Tôi rất yêu chồng, cũng rất yêu con gái tôi.

Hi vọng sau này anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa”.
Nói xong Hạ Huyền Trúc xách túi chuẩn bị rời đi.
“Huyền Trúc, cậu không nể mặt quá rồi đấy”.
Lúc này, Tống Tư Nhã đột nhiên đứng chặn ở cửa, nhìn Hạ Huyền Trúc, thản nhiên nói: “Mình không thể hiểu nổi, anh Hàn đây có chỗ nào thua kém thằng chồng ăn bám của cậu chứ?”
“Cậu có biết bao nhiêu phụ nữ mơ ước được gả cho anh Hàn không? Cậu là một người phụ nữ đã kết hôn, còn có một đứa con gái, thế mà lại coi mình là gái trinh à?”

“Anh Hàn không chê, vẫn để mắt tới cậu, đó là phúc phận của cậu, còn không biết đường mà quý trọng?”
Khi Tống Tư Nhã nói những lời này, cô ta dường như mất đi hết vẻ nhiệt tình và thân thiết vừa nãy với Hạ Huyền Trúc.
Mà thay bằng một sự ác ý và oán hận.
Đúng như cô ta nói, nhà họ Hàn có sự nghiệp lớn mạnh ở Giang Bắc, Hàn Phong đẹp trai phong độ, không biết có bao nhiêu cô gái muốn được nằm trên giường của hắn.
Tống Tư Nhã là một trong số đó, nhưng Hàn Phong chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt cô ta một cái, có lần còn gọi cô ta là gái điếm.
Sau đó nghe nói Hàn Phong luôn nhớ nhung ngày đêm Hạ Huyền Trúc, trong lòng Tống Tư Nhã càng thêm tức giận, thầm nghĩ một con đàn bà đã lấy chồng sinh con thì lấy gì mà so sánh với cô ta chứ?
Hơn nữa trước đây thời còn đi học, bề ngoài cô ta và Hạ Huyền Trúc là chị em thân thiết, thực chất trong lòng cô ta luôn tràn đầy ghen tị và oán hận.
Gia cảnh của Hạ Huyền Trúc tốt hơn cô ta, gương mặt xinh đẹp hơn cô ta, thành tích học tập cũng hơn cô ta mấy bậc, cho dù là về mặt nào cũng đều mạnh hơn cô ta.
Cô ta vẫn luôn không hiểu vì sao lại như vậy.
Sau đó Hạ Huyền Trúc gặp khó khăn, Tống Tư Nhã vui mừng đến mức suýt thì nhảy cẫng lên.

Hai năm trước khi đang lái xe đi trên đường, thật ra khi đó cô ta cố ý vượt đèn đỏ, mục đích là muốn sỉ nhục Hạ Huyền Trúc một trận.
Cô ta tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng được người phụ nữ mà mình vẫn luôn ghen tị từ nhỏ đến lớn này.

Nhưng không thể ngờ được, Hàn Phong vẫn luôn nhớ nhung không dứt với Hạ Huyền Trúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện