Dưới chân núi, gió thổi vi vu, bầu không khí ngột ngạt kinh khủng.
Bốn phía đông nghịt một đám người đằng đằng sát khí, đoán chừng phải có ít nhất hai mươi nghìn người!
Chu Chí Long mặc một chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt vô cùng ảm đạm, trên người toát ra sự lạnh lùng cùng sát khí!
Bên cạnh ông ta, là mười mấy người đàn ông trung niên với thái độ cực kỳ tôn kính, tất cả đều là gia chủ mười gia tộc lớn hàng đầu ở Giang Bắc.
"Gia chủ Chu, nhà họ Hà chúng tôi nguyện làm tiên phong!"
Có người bước tới.
"Gia chủ Chu, nhiệm vụ tiên phong xin hãy giao cho nhà họ Triệu chúng tôi đi ạ.
Yên tâm, chúng tôi sẽ vặn đầu những tên khốn đó và dâng lên trước mặt ông!"
"Không, không, nhà họ Ngô chúng tôi làm quân tiên phong thì thích hợp hơn.
Vệ đội Phi Long của nhà họ Ngô chúng tôi không thể chờ thêm được nữa!"
Mười gia chủ vì tranh nhau làm quân tiên phong mà cãi nhau to, thậm chí còn sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
Ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội bợ đít nhà họ Chu này, thay vì nói là tranh nhau làm tiên phong, thực ra là tranh cơ hội được nhà họ Chu sủng ái.
"Một đám mèo mả gà đồng, nhà họ Chu chúng tôi mà cần mấy người làm tiên phong sao!"
Lúc này, có một tiếng hét sắc bén từ bên cạnh truyền đến.
Một lão già áo xám mang theo một đoàn người cùng ngựa hung hăng đi về phía bên này.
"Ông hai!"
Mọi người vội vàng lên tiếng chào.
Người tới là ông hai nhà họ Chu và cũng là anh hai của gia chủ nhà họ Chu, giữ vai trò quân sư trong nhà, có địa vị vô cùng quan trọng.
"Chú ba đâu? Tại sao còn chưa tới?"
Ông hai nhìn quanh, nhưng không tìm thấy người mình muốn gặp.
Chu Chí Long mở miệng nói: "Anh ba sát tâm nặng quá, không phải bất đắc dĩ thì không nên để anh ấy ra mặt, nếu như anh ấy phát điên lên, không biết có thể gây ra bao nhiêu phiền phức nữa".
Ông hai có chút nghi hoặc nói: "Cậu cả và cậu hai đều có hộ vệ ưu tú.
Thế mà đối phương lại tùy ý sát hại, lại còn công khai khiêu khích như thế, chứng tỏ đã có chuẩn bị sẵn.
Chú ba là chiến lực mạnh nhất nhà họ Chu chúng ta …….
"
"Chú hai lo lắng quá rồi!"
Lúc này, một giọng nói lớn vang lên gần đó.
Một người đàn ông cao lớn và vạm vỡ trong chiếc áo choàng xanh lá cây sải bước về phía bên này, theo sau là ba người đàn ông tóc dài vạm vỡ.
"Ông cả!"
Mọi người đều lên tiếng chào.
Nếu so với ông hai là quân sư của nhà họ Chu, thì ông cả được sánh ngang với Hoàng thượng, địa vị của lão trong nhà họ Chu hết sức quan trọng.
Ngay cả Chu Chí Long cũng phải nghe ý kiến của lão trong những quyết định quan trọng.
"Chú hai, chú cẩn trọng quá, đừng quên đây là Giang Bắc, nhà họ Chu chúng ta là bá vương ở đây, là trời ở đây!"
"Chú ba sát khí quá nặng, lại là cao thủ chiến lực số một nhà họ Chu, chuyện nhỏ này không đến mức cần chú ấy ra mặt!"
Ánh mắt Chu Chí Long sắc bén, nhìn ba người tóc dài phía sau ông cả: "Anh, ba người này là ai?"
Ông cả cười tủm tỉm nói: "Không phải chú vẫn luôn tò mò về ba đàn em bất hảo nhà anh sao?"
Chu Chí Long sửng sốt một chút, sau đó mới kinh ngạc: "Chẳng lẽ đây là ba anh em Hổ Thị trong truyền thuyết sao? Tốt quá, có ba anh em này ở đây, hôm nay cho dù là thiên vương đến cũng phải quỳ xuống dập đầu!"
Nghe đến ba anh em Hổ Thị, mọi người bên cạnh đều hít một hơi, bất giác lùi về phía sau hai bước, cảm giác như đang trốn ôn thần vậy.
Ngay cả ông hai cũng xua tan hết mọi lo lắng vừa rồi, có ba người này, đối phương có bản lĩnh lên trời đi nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết thôi.
Nghe đến danh ba anh em nhà Hổ Thị ở Giang Bắc thôi cũng khiến người ta sợ mất mật.
Ba anh em này quê ở Nam Cương, đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa, sau này không rõ vì lý do gì mà được đưa về dưới trướng của ông cả.
Nhưng mà từ khi đến Giang Bắc, ba anh em này hầu như không có động tĩnh gì, cũng chưa từng xuất hiện trước công chúng, là át chủ bài trong tay ông cả, không ngờ hôm nay lão lại mang theo cả ba người này tới đây! Về phần thực lực của ba người bọn họ như thế nào, không ai ở Giang Bắc biết rõ cả.
Tuy nhiên, Chiến vương đứng đầu của nhà họ Chu, từng nói rằng nếu ba người bọn họ ra tay, ngay cả ông ta cũng không tự tin nắm chắc phần thắng!
Phải biết, ông ba nhà họ Chu là Chiến vương đứng đầu của toàn bộ Giang Bắc và thậm chí là các thành phố xung quanh!
Ông ta đã đích thân nói ra những lời như vậy cũng đủ cho thấy ba anh em Hổ Thị đáng sợ như thế nào!
"Sắp đến giờ rồi!"
Chu Chí Long hít sâu một hơi, nhìn lên đỉnh núi bị mây đen bao phủ, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn: "Hôm nay không có tiên phong, cũng không có chiến thuật, tất cả mọi người đều là mũi tấn công chính!"
"Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một, giải cứu Kiệt Nhi, sau đó biến đỉnh núi này thành mảnh đất cằn cỗi, chó ăn đá gà ăn sỏi, xuất phát!"
Đội quân gồm ít nhất hai mươi nghìn người đằng đằng sát khí tiến về phía đỉnh núi, bốn phía tràn ngập áp lực khủng khiếp!
Ông hai và ông cả sánh bước bên nhau.
"Anh, cảnh tượng hoành tráng này có thể nói là chưa từng có ở Giang Bắc!"
Ông hai híp mắt nói.
Ông cả cười thầm.
"Xưa này chưa từng có, e rằng sau này cũng không có.
Chú có phát hiện ra một chuyện rất kì lạ không?"
Ông hai nhẹ nhàng vuốt râu trên cằm, híp mắt cười: "Chúng ta làm hoành tráng như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của Cục tuần tra.
Điều này chỉ có thể cho thấy nhà họ Chu của chúng ta bây giờ đã là vua thực sự ở Giang Bắc rồi!"
Ông cả hừ lạnh một tiếng: "Cũng coi như người của Cục tuần tra biết điều.
Nếu hôm nay bọn họ dám can thiệp vào chuyện này, ngay cả Cục tuần tra chúng ta cũng sẽ xử lý!"
"Có hơn hai mươi nghìn người, trong đó đều là cao thủ, cho dù là Cục trưởng Vương Học Văn của Cục tuần tra, e rằng khi nhìn thấy đại trận kiểu này cũng vãi đái ra quần ấy chứ!"
"Hahahaha, đừng nói đến Cục tuần tra, ngay cả Cục tác chiến cũng không có động tĩnh gì.
Nhà họ Chu chúng ta ra tay, ai dám ngăn cản!"
Phải nói Chu Chí Long tuy xếp hạng nhỏ nhất trong các anh em, nhưng chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà ông ta có thể leo lên làm gia chủ.
Tài thao lược của ông ta không thể so với ông hai, mưu lược chiến đấu cũng kém xa ông cả, sức mạnh vũ lực của ông ta càng không thể so với ông ba nhà họ Chu, Chiến vương số một Giang Bắc.
Nhưng ông ta có tầm nhìn và cách bài binh bố trận cực kỳ dài hạn, chẳng hạn như lần này, trên thực tế, ông ta cũng biết rất rõ rằng vấn đề này không đủ để làm lớn như vậy.
Ngoài mục đích trả thù, ông ta còn có một mục đích khác, đó là Giang Bắc mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, không ít người bắt đầu bành trướng, ngo nghoe muốn động thủ.
Chu Chí Long muốn nhân cơ hội này rung cây dọa khỉ, chứng minh cho cả Giang Bắc thấy, ai mới là đế vương thực sự ở Giang Bắc!
Mà hiệu quả rất rõ ràng, những kẻ thường tự cao tự đại và không mấy coi trọng nhà Chu, sau khi chứng kiến trận chiến đêm nay, tất cả mọi người đều run lên vì sợ hãi.
Một số người thậm chí đã nhảy lầu tự tử vì không chịu nổi áp lực!
Giang Bắc đêm nay im ắng vô cùng, cửa ra vào của mọi nhà đều đóng chặt, ngoài đường không có một bóng người, trong không khí mang theo một luồng khí tức ngột ngạt.
Bầu trời u ám, thỉnh thoảng có vầng trăng sáng ló ra khỏi khe hở trong đám mây đen, nhưng trong mắt người Giang Bắc, ánh trăng đêm nay đặc biệt u ám, dường như chứa đầy một dòng máu đặc quánh!
Vợ của một gia đình mới đến Giang Bắc không lâu, không hiểu tình hình ở đây, nhìn thấy cảnh này ngoài đường liền nằm trên cửa sổ tò mò hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao trên đường lại không một bóng người thế?"
Ông xã rùng mình một cái, nhanh chóng kéo cô ấy lại, vẻ mặt đanh lại nói: "Đêm nay, bầu trời Giang Bắc sắp sụp đổ rồi!".
Bốn phía đông nghịt một đám người đằng đằng sát khí, đoán chừng phải có ít nhất hai mươi nghìn người!
Chu Chí Long mặc một chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt vô cùng ảm đạm, trên người toát ra sự lạnh lùng cùng sát khí!
Bên cạnh ông ta, là mười mấy người đàn ông trung niên với thái độ cực kỳ tôn kính, tất cả đều là gia chủ mười gia tộc lớn hàng đầu ở Giang Bắc.
"Gia chủ Chu, nhà họ Hà chúng tôi nguyện làm tiên phong!"
Có người bước tới.
"Gia chủ Chu, nhiệm vụ tiên phong xin hãy giao cho nhà họ Triệu chúng tôi đi ạ.
Yên tâm, chúng tôi sẽ vặn đầu những tên khốn đó và dâng lên trước mặt ông!"
"Không, không, nhà họ Ngô chúng tôi làm quân tiên phong thì thích hợp hơn.
Vệ đội Phi Long của nhà họ Ngô chúng tôi không thể chờ thêm được nữa!"
Mười gia chủ vì tranh nhau làm quân tiên phong mà cãi nhau to, thậm chí còn sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
Ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội bợ đít nhà họ Chu này, thay vì nói là tranh nhau làm tiên phong, thực ra là tranh cơ hội được nhà họ Chu sủng ái.
"Một đám mèo mả gà đồng, nhà họ Chu chúng tôi mà cần mấy người làm tiên phong sao!"
Lúc này, có một tiếng hét sắc bén từ bên cạnh truyền đến.
Một lão già áo xám mang theo một đoàn người cùng ngựa hung hăng đi về phía bên này.
"Ông hai!"
Mọi người vội vàng lên tiếng chào.
Người tới là ông hai nhà họ Chu và cũng là anh hai của gia chủ nhà họ Chu, giữ vai trò quân sư trong nhà, có địa vị vô cùng quan trọng.
"Chú ba đâu? Tại sao còn chưa tới?"
Ông hai nhìn quanh, nhưng không tìm thấy người mình muốn gặp.
Chu Chí Long mở miệng nói: "Anh ba sát tâm nặng quá, không phải bất đắc dĩ thì không nên để anh ấy ra mặt, nếu như anh ấy phát điên lên, không biết có thể gây ra bao nhiêu phiền phức nữa".
Ông hai có chút nghi hoặc nói: "Cậu cả và cậu hai đều có hộ vệ ưu tú.
Thế mà đối phương lại tùy ý sát hại, lại còn công khai khiêu khích như thế, chứng tỏ đã có chuẩn bị sẵn.
Chú ba là chiến lực mạnh nhất nhà họ Chu chúng ta …….
"
"Chú hai lo lắng quá rồi!"
Lúc này, một giọng nói lớn vang lên gần đó.
Một người đàn ông cao lớn và vạm vỡ trong chiếc áo choàng xanh lá cây sải bước về phía bên này, theo sau là ba người đàn ông tóc dài vạm vỡ.
"Ông cả!"
Mọi người đều lên tiếng chào.
Nếu so với ông hai là quân sư của nhà họ Chu, thì ông cả được sánh ngang với Hoàng thượng, địa vị của lão trong nhà họ Chu hết sức quan trọng.
Ngay cả Chu Chí Long cũng phải nghe ý kiến của lão trong những quyết định quan trọng.
"Chú hai, chú cẩn trọng quá, đừng quên đây là Giang Bắc, nhà họ Chu chúng ta là bá vương ở đây, là trời ở đây!"
"Chú ba sát khí quá nặng, lại là cao thủ chiến lực số một nhà họ Chu, chuyện nhỏ này không đến mức cần chú ấy ra mặt!"
Ánh mắt Chu Chí Long sắc bén, nhìn ba người tóc dài phía sau ông cả: "Anh, ba người này là ai?"
Ông cả cười tủm tỉm nói: "Không phải chú vẫn luôn tò mò về ba đàn em bất hảo nhà anh sao?"
Chu Chí Long sửng sốt một chút, sau đó mới kinh ngạc: "Chẳng lẽ đây là ba anh em Hổ Thị trong truyền thuyết sao? Tốt quá, có ba anh em này ở đây, hôm nay cho dù là thiên vương đến cũng phải quỳ xuống dập đầu!"
Nghe đến ba anh em Hổ Thị, mọi người bên cạnh đều hít một hơi, bất giác lùi về phía sau hai bước, cảm giác như đang trốn ôn thần vậy.
Ngay cả ông hai cũng xua tan hết mọi lo lắng vừa rồi, có ba người này, đối phương có bản lĩnh lên trời đi nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết thôi.
Nghe đến danh ba anh em nhà Hổ Thị ở Giang Bắc thôi cũng khiến người ta sợ mất mật.
Ba anh em này quê ở Nam Cương, đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa, sau này không rõ vì lý do gì mà được đưa về dưới trướng của ông cả.
Nhưng mà từ khi đến Giang Bắc, ba anh em này hầu như không có động tĩnh gì, cũng chưa từng xuất hiện trước công chúng, là át chủ bài trong tay ông cả, không ngờ hôm nay lão lại mang theo cả ba người này tới đây! Về phần thực lực của ba người bọn họ như thế nào, không ai ở Giang Bắc biết rõ cả.
Tuy nhiên, Chiến vương đứng đầu của nhà họ Chu, từng nói rằng nếu ba người bọn họ ra tay, ngay cả ông ta cũng không tự tin nắm chắc phần thắng!
Phải biết, ông ba nhà họ Chu là Chiến vương đứng đầu của toàn bộ Giang Bắc và thậm chí là các thành phố xung quanh!
Ông ta đã đích thân nói ra những lời như vậy cũng đủ cho thấy ba anh em Hổ Thị đáng sợ như thế nào!
"Sắp đến giờ rồi!"
Chu Chí Long hít sâu một hơi, nhìn lên đỉnh núi bị mây đen bao phủ, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn: "Hôm nay không có tiên phong, cũng không có chiến thuật, tất cả mọi người đều là mũi tấn công chính!"
"Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một, giải cứu Kiệt Nhi, sau đó biến đỉnh núi này thành mảnh đất cằn cỗi, chó ăn đá gà ăn sỏi, xuất phát!"
Đội quân gồm ít nhất hai mươi nghìn người đằng đằng sát khí tiến về phía đỉnh núi, bốn phía tràn ngập áp lực khủng khiếp!
Ông hai và ông cả sánh bước bên nhau.
"Anh, cảnh tượng hoành tráng này có thể nói là chưa từng có ở Giang Bắc!"
Ông hai híp mắt nói.
Ông cả cười thầm.
"Xưa này chưa từng có, e rằng sau này cũng không có.
Chú có phát hiện ra một chuyện rất kì lạ không?"
Ông hai nhẹ nhàng vuốt râu trên cằm, híp mắt cười: "Chúng ta làm hoành tráng như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của Cục tuần tra.
Điều này chỉ có thể cho thấy nhà họ Chu của chúng ta bây giờ đã là vua thực sự ở Giang Bắc rồi!"
Ông cả hừ lạnh một tiếng: "Cũng coi như người của Cục tuần tra biết điều.
Nếu hôm nay bọn họ dám can thiệp vào chuyện này, ngay cả Cục tuần tra chúng ta cũng sẽ xử lý!"
"Có hơn hai mươi nghìn người, trong đó đều là cao thủ, cho dù là Cục trưởng Vương Học Văn của Cục tuần tra, e rằng khi nhìn thấy đại trận kiểu này cũng vãi đái ra quần ấy chứ!"
"Hahahaha, đừng nói đến Cục tuần tra, ngay cả Cục tác chiến cũng không có động tĩnh gì.
Nhà họ Chu chúng ta ra tay, ai dám ngăn cản!"
Phải nói Chu Chí Long tuy xếp hạng nhỏ nhất trong các anh em, nhưng chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà ông ta có thể leo lên làm gia chủ.
Tài thao lược của ông ta không thể so với ông hai, mưu lược chiến đấu cũng kém xa ông cả, sức mạnh vũ lực của ông ta càng không thể so với ông ba nhà họ Chu, Chiến vương số một Giang Bắc.
Nhưng ông ta có tầm nhìn và cách bài binh bố trận cực kỳ dài hạn, chẳng hạn như lần này, trên thực tế, ông ta cũng biết rất rõ rằng vấn đề này không đủ để làm lớn như vậy.
Ngoài mục đích trả thù, ông ta còn có một mục đích khác, đó là Giang Bắc mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, không ít người bắt đầu bành trướng, ngo nghoe muốn động thủ.
Chu Chí Long muốn nhân cơ hội này rung cây dọa khỉ, chứng minh cho cả Giang Bắc thấy, ai mới là đế vương thực sự ở Giang Bắc!
Mà hiệu quả rất rõ ràng, những kẻ thường tự cao tự đại và không mấy coi trọng nhà Chu, sau khi chứng kiến trận chiến đêm nay, tất cả mọi người đều run lên vì sợ hãi.
Một số người thậm chí đã nhảy lầu tự tử vì không chịu nổi áp lực!
Giang Bắc đêm nay im ắng vô cùng, cửa ra vào của mọi nhà đều đóng chặt, ngoài đường không có một bóng người, trong không khí mang theo một luồng khí tức ngột ngạt.
Bầu trời u ám, thỉnh thoảng có vầng trăng sáng ló ra khỏi khe hở trong đám mây đen, nhưng trong mắt người Giang Bắc, ánh trăng đêm nay đặc biệt u ám, dường như chứa đầy một dòng máu đặc quánh!
Vợ của một gia đình mới đến Giang Bắc không lâu, không hiểu tình hình ở đây, nhìn thấy cảnh này ngoài đường liền nằm trên cửa sổ tò mò hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao trên đường lại không một bóng người thế?"
Ông xã rùng mình một cái, nhanh chóng kéo cô ấy lại, vẻ mặt đanh lại nói: "Đêm nay, bầu trời Giang Bắc sắp sụp đổ rồi!".
Danh sách chương