Hôm nay bị một tên ăn mày hôi hám làm bẽ mặt trong văn phòng, mặc dù không thể hiện ra nhưng tất cả đều là do hắn giả vờ mà thôi.
Thực chất, cho dù Diệp Vĩnh Khang có khiêu khích hắn hay không, hắn cũng không định tha cho người đàn ông này.
Người phụ nữ mà mình vẫn luôn nhớ mong, dựa vào đâu mà một tên ăn mày hôi hám vô dụng lại có được?
Quả nhiên, ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy Hàn Phong tựa đầu vào một chiếc Land Rover màu đen, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói dài: “Cho mày thời gian ba phút, có gì nói mau”.
Thật ra Diệp Vĩnh Khang sớm đã nhận ra Hàn Phong nhất định sẽ chặn anh ở dưới lầu, đến Hạ Huyền Trúc cũng nhìn ra được tên này không phải loại tốt đẹp gì, Diệp Vĩnh Khang làm sao có thể không nhìn ra được chứ?
“Thằng chó má này, không có mắt à!”
Lúc này, Hàn Tiểu Xuân đột nhiên hung tợn nhảy ra từ bên cạnh, trên ngực quấn băng gạc, nét mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang như thể muốn ăn thịt người tới nơi.
Là con chó đi theo Hàn Phong, Hàn Tiểu Xuân vẫn luôn kiêu căng ngông cuồng ở Giang Bắc, nhưng hôm qua lại bị người ta đâm cho một nhát, cục tức này làm sao mà nuốt xuống được.
Thấy kẻ thù thì vô cùng gai mặt, rút dao ra định lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Chờ đã”.
Hàn Phong giơ tay ngăn cản Hàn Tiểu Xuân, nhướng mi nhìn Diệp Vĩnh Khang vài giây, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ hôm nay tao không định đánh què mày, nhưng mà bây giờ tao đổi ý rồi”.
“Nếu mày đã dám đâm Hàn Tiểu Xuân, chứng tỏ mày cũng không phải loại vô dụng, ít nhất thì cũng có chút bản lĩnh”.
“Vì vậy tao quyết định cho mày một cơ hội, sau này đi theo tao, làm chó cho tao, mỗi tháng thưởng cho mày mấy chục nghìn.
Mày tên Diệp Vĩnh Khang đúng không, từ hôm nay mày sẽ đổi sang họ Hàn, sau này gọi là Hàn Vĩnh Khang đi!”
Hàn Tiểu Xuân nghe vậy liền lo lắng: “Cậu Hàn, việc này…”
“Im miệng!”
Hàn Phong trừng mắt lạnh lùng, Hàn Tiểu Xuân đành phải thôi, tức giận lùi sang một bên, hắn nắm chặt hai bàn tay, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt như sắp phun ra tia lửa.
Khi đó vì để được làm chó cho cậu chủ nhà họ Hàn, hắn đã tốn không ít công sức, thậm chí còn hai tay dâng cả cô em gái ruột vẫn còn đang đi học cấp ba của mình.
Chịu nhục bao lâu, cuối cùng mới được ở lại làm chó bên cạnh cậu chủ nhà họ Hàn, vì vậy mới có tư cách đổi sang họ Hàn, thật ra trước đây hắn họ Triệu.
Thực chất, cho dù Diệp Vĩnh Khang có khiêu khích hắn hay không, hắn cũng không định tha cho người đàn ông này.
Người phụ nữ mà mình vẫn luôn nhớ mong, dựa vào đâu mà một tên ăn mày hôi hám vô dụng lại có được?
Quả nhiên, ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy Hàn Phong tựa đầu vào một chiếc Land Rover màu đen, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói dài: “Cho mày thời gian ba phút, có gì nói mau”.
Thật ra Diệp Vĩnh Khang sớm đã nhận ra Hàn Phong nhất định sẽ chặn anh ở dưới lầu, đến Hạ Huyền Trúc cũng nhìn ra được tên này không phải loại tốt đẹp gì, Diệp Vĩnh Khang làm sao có thể không nhìn ra được chứ?
“Thằng chó má này, không có mắt à!”
Lúc này, Hàn Tiểu Xuân đột nhiên hung tợn nhảy ra từ bên cạnh, trên ngực quấn băng gạc, nét mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang như thể muốn ăn thịt người tới nơi.
Là con chó đi theo Hàn Phong, Hàn Tiểu Xuân vẫn luôn kiêu căng ngông cuồng ở Giang Bắc, nhưng hôm qua lại bị người ta đâm cho một nhát, cục tức này làm sao mà nuốt xuống được.
Thấy kẻ thù thì vô cùng gai mặt, rút dao ra định lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Chờ đã”.
Hàn Phong giơ tay ngăn cản Hàn Tiểu Xuân, nhướng mi nhìn Diệp Vĩnh Khang vài giây, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ hôm nay tao không định đánh què mày, nhưng mà bây giờ tao đổi ý rồi”.
“Nếu mày đã dám đâm Hàn Tiểu Xuân, chứng tỏ mày cũng không phải loại vô dụng, ít nhất thì cũng có chút bản lĩnh”.
“Vì vậy tao quyết định cho mày một cơ hội, sau này đi theo tao, làm chó cho tao, mỗi tháng thưởng cho mày mấy chục nghìn.
Mày tên Diệp Vĩnh Khang đúng không, từ hôm nay mày sẽ đổi sang họ Hàn, sau này gọi là Hàn Vĩnh Khang đi!”
Hàn Tiểu Xuân nghe vậy liền lo lắng: “Cậu Hàn, việc này…”
“Im miệng!”
Hàn Phong trừng mắt lạnh lùng, Hàn Tiểu Xuân đành phải thôi, tức giận lùi sang một bên, hắn nắm chặt hai bàn tay, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt như sắp phun ra tia lửa.
Khi đó vì để được làm chó cho cậu chủ nhà họ Hàn, hắn đã tốn không ít công sức, thậm chí còn hai tay dâng cả cô em gái ruột vẫn còn đang đi học cấp ba của mình.
Chịu nhục bao lâu, cuối cùng mới được ở lại làm chó bên cạnh cậu chủ nhà họ Hàn, vì vậy mới có tư cách đổi sang họ Hàn, thật ra trước đây hắn họ Triệu.
Danh sách chương