Editor: Thập Nhất Tử

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương 20: Gặp mặt.

Trong ruộng hoa đã có một số vùng hoa cỏ xuất hiện trạng thái khô héo do bị ảnh hưởng bởi chất độc, nhưng dù sao thì chúng cũng chỉ là thực vật với chủng loại bình thường. Cho dù có trận pháp bảo vệ, cũng rất khó chống đỡ được tác dụng ăn mòn của chất độc.

Lúc đầu An Nhàn dự tính sẽ đem những bồn hoa cỏ đó bán đi, để có chỗ trống gieo trồng hạt giống đời thứ ba. Những bồn hoa này ít nhất cũng sẽ sống được vài năm nữa, kết quả lại bị những kẻ như vậy phá hủy, trong lòng cô có bao nhiêu ức giận thì không cần nói ra cũng biết.

An Nhàn ngồi xổm xuống, bẻ một đóa hoa đã khô héo, đưa lên mũi cẩn thận ngửi ngửi.

Tuy cô không biết đây là loại độc gì, nhưng thứ này chắc chắn sẽ không được bán công khai ở trên thị trường, mà chỉ có thể do tư nhân điều chế ra, bên trong thuốc còn có cả Địa Âm Mỗ.

Địa Âm Mỗ là một loại thảo dược rất đặc biệt. Ở từng hoàn cảnh, nhiệt độ không khí, phương pháp chế biến khác nhau đều sẽ cho ra những thành quả có hiệu quả khác nhau, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất của thuốc. Những loại dược vật khác rất khó tìm ra điểm sai sót, nhưng chỉ có Địa Âm Mỗ mới thể hiện điểm ra này rõ ràng. Bất kỳ công ty hay vị thầy thuốc nào nuôi trồng và nghiên cứu ra thuốc có chứa Địa Âm Mỗ, trên cơ bản đều riêng biệt đến độc nhất vô nhị.

Hoa Hoa Thế Giới ngày càng phát triển, không tránh được có nhiều người trong ngành ghen ghét và xa lánh. Những kẻ vào nửa đêm chạy tớiruộngchạy tới hoa điền phun chất độc linh tinh, không thể là kẻ rảnh rỗi đến đau trứng hay người qua đường được. Chỉ cần tìm được nơi sản xuất loại Địa Âm Mỗ này thì cũng sẽ tìm được tên hung thủ kia.

An Nhàn xử lý những chỗ hoa cỏ đã khô héo, chỉ cần chúng còn khả năng chữa trị, cô đều sẽ không từ bỏ. Vì lý do này mà cô không đuổi theo những kẻ đã phun chất độc đó.

Sau khi xử lý hết toàn bộ, cũng đã qua buổi sáng ngày hôm sau.

An Nhàn về phòng, rửa mặt sơ qua một chút rồi mới truy cập Tinh Võng, trước tiên xem máy theo dõi vào tối hôm qua. Những kẻ đó đều đeo mặt nạ phòng độc, không có dấu hiệu rõ ràng gợi về thân phận đặc biệt của đối phương gì cả. Điều này cũng nằm trong dự đoán nên cô cũng không có thất vọng gì nhiều.

An Nhàn bắt đầu tìm kiếm những tiệm thuốc có liên quan ở trên mạng, sau khi chọn lọc ra liền còn lại ba mươi nhà đáng nghi ngờ. Cô từ những nhà này mỗi một nhà mua một loại thuốc có thêm thành phần Địa Âm Mỗ ở trong đó.

Tìm kiếm hung thủ là một chuyện, hoa điền của cô cần được công tác bảo vệ cũng cần phải xem xét một chút. Trước đó cô đã nghĩ đến việc bày ra trận pháp phòng ngự, nhưng trận pháp này phải tiêu hao một lượng lớn tinh thạch. Hơn nữa nó cũng có thể tổn thương người qua đường, cho nên đến cuối cùng An Nhàn cũng từ bỏ chưa làm.

Trước mắt cô đã tìm ra hai phương pháp, một là tìm một con vật nuôi có thể giữ nhà, lại có thể bảo vệ hoa điền. Hai là nuôi một ít giống thực vật có cấp bậc linh trí sơ cấp lại có thể công kích.

Cô quyết định đều thực hiện cả hai phương pháp.

Vào ngày hôm sau, các loại thuốc mà cô đã đặt mua lần lượt được giao tới, An Nhàn tiến hành phân loại, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu hiềm nghi, là một shop online có tên "phòng thuốc Truyền Thế".

Phòng thuốc Truyền Thế? Đây không phải là tiệm thuốc đã bán ra Túng Vân Đan* à? Trước đó đã từng có một người tên là "Hồng Nhân Hói Đầu" trên mạng thí nghiệm hiệu quả của Túng Vân Đan, kết quả kẻ này rất đáng thương bị té xỉu khi đang phát sóng trực tiếp.

*Mời xem chương 4

Lúc đó An Nhàn cảm thấy cửa hàng này hình như hơi hữu danh vô thực, lấy hàng kém bán thay cho hàng tốt.

Nhưng mà người ta cũng là một cửa hàng có danh tiếng trăm năm rồi, cho dù là quy mô, danh vọng đến phạm vi nghiệp vụ, đều không phải là cái mà Hoa Hoa Thế Giới có thể so sánh. Bọn họ có cần phải sử dụng loại thủ đoạn hạng ba này để đối phó với một chỗ vừa mở bán như cô không?

Sau khi An Nhàn xem xét tư liệu của phòng thuốc này, phát hiện một cái tên rất quen thuộc - "Vạn Thế Hồng".

Đại đa số dược sư ở phòng thuốc Truyền Thế đều ký hiệp nghị hợp tác với Vạn Thế Hồng, cộng đồng hai bên cùng nhau nghiên cứu và phát minh ra loại thuốc mới, hướng đến những người mua có tầng lớp khác nhau, tiến hành phân chia cấp bậc tiêu thụ.

Gần đây cô đã tiếp xúc rất nhiều người không liên quan, nhưng mà chỉ có vị "Sớm thành châu báu" - giám đốc của Vạn Thế Hồng, còn có Địa Âm Mỗ, nên thân phận của kẻ hiềm nghi trên cơ bản có thể xác định.

An Nhàn suy nghĩ một chút, lên Hoa Hoa Thế Giới treo một cái biển "Không kinh doanh", sau đó chui vào phòng thuốc mà chế dược.

Đêm khuya, Sài Tử Dân ôm một nữ nhân từ khách sạn loạng choạng đi ra từ quán rượu.

"Sài tổng, ngài ngồi đây đi, em đưa ngài về nhà." Người phụ nữ đỡ Sài Tử Dân đến ghế sau.

"Bảo bối, cưng không chờ kịp sao? Cưng yên tâm đi, lát nữa anh sẽ cho cưng ăn no~" Sài Tử Dân cười dâm nhéo ngực ả một cái.

"Đáng ghét hà~~" Nữ nhân cười hì hì kéo tay hắn ra, chuyển sang bên người hắn ngồi.

Xe khởi động, đi về nơi ở hiện tại của Sài Tử Dân.

Những người bên trong xe hoàn toàn không biết, ở trên nóc xe của bọn họ có một bóng người trong suốt đang khoanh chân ngồi, cái bóng theo ánh đèn bên đường mà đung đưa, tựa như bóng ma ở trong gió đêm nhấp nháy nhấp nháy.

Hơn mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một tiểu khu, người phụ nữ kia đỡ Sài Tử Dân xuống xe, đi về phía tòa nhà gần đó. Một bóng người trong suốt từ trên nóc xe nhẹ nhàng nhảy xuống, lặng lẽ đi theo sau lưng của bọn họ.

"Sài tổng, ngài chờ em một chút, em đi tắm trước đã~~" Cô ta đỡ Sài Tử Dân lên giường, đang định tránh ra liền bị ông ta kéo lên trên người, bắt đầu trò yêu tinh đánh nhau.

An Nhàn đứng bên cạnh mép giường, tự động che lại hình ảnh cùng âm thanh đỏ mặt kia, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình sứ, cầm trên tay lắc nhẹ.

Vì để dạy dỗ kẻ này, cô đã đặc biệt luyện chế riêng một loại đan dược tàng hình cùng với một lọ phấn Kiện Vong.

Hai loại dược vật này không có tác dụng quá lớn đối với cường hóa giả lợi hại. Nhưng Sài Tử Dân trước mắt này, hiển nhiên không phải cao thủ gì cả, hơn nữa giờ phút này bị tửu sắc xâm thể, khiến hiệu quả của phấn Kiện Vong càng dễ dàng phát huy.

Phấn Kiện Vong, hiệu quả như tên, đây chính là loại thuốc có thể khiến người khác quên mất sự việc diễn ra, có ảnh hưởng trực tiếp đến trí nhớ trong đại não. Càng muốn nhớ kĩ, thì sẽ càng nhanh quên. Bình thường thì chẳng khác gì mọi người, nhưng ký ức của hắn chỉ có thể kéo dài trong năm phút gần nhất.

Giải dược cũng rất đơn giản, chỉ cần chế ra một loại có tác dụng ngược với loại này là xong, nhưng mà nó cần có cấp bậc cao hơn thuốc của cô.

Cấp bậc của phấn Kiện Vong là cấp trung phẩm 4 sao. Mà hiện tại ngoại trừ thuốc cần cung cấp cho H các hạ chuyên dùng ra, thì loại thuốc cô cho kẻ này dùng là loại có cấp bậc cao nhất.

Sau khi làm xong việc này, An Nhàn liền rời khỏi phòng, tựa như lúc tới, yên lặng rời đi không một tiếng động.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Sài Tử Dân có chút chóng mặt, nhức đầu, vô tình nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ở bên người của ông ta, sắc mặt có chút hoảng hốt.

Ả vừa mở mắt ra, liền ôm lấy cổ của Sài Tử Dân: "Sài tổng, chào buổi sáng~"

Sài Tử Dân: "Chào.... buổi sáng."

Nữ nhân quyến rũ nhẹ giọng nói bên tai ông ta: "Sài tổng, buổi tối hôm qua em biểu hiện như vậy có được không?"

Sài Tử Dân: " Ừ......"

"Vậy ngài đừng quên đáp ứng chuyện đó của em nha~~"

Sài Tử Dân nhìn cô ta một lúc lâu, rồi mới hỏi: " Tôi... đã đáp ứng cô cái gì vậy?"

Cô ta nghĩ rằng ông ta đang nói giỡn thôi, hơi oán trách mà đẩy đẩy ngực của ông ta: "Đáng ghét~~ Ngài không cần đùa như vậy đâu."

"Cho nên..." Sài Tử Dân có chút hoang mang, "Cô rốt cuộc là ai?"

Nữ nhân đã ý thức được rằng bản thân cô ta đã có khả năng bị chơi sạch, "..."

(Ở đây có nghĩa là ông này xoxo xong không chịu trách nhiệm á =)))

An Nhàn về nhà, bắt tay sửa sang lại hoa điền của cô, hạt giống mới cải biến của cô cũng đã đến lúc được trồng trọt.

Một chiếc xe với vẻ ngoài khiêm tốn từ phía xa như gào thét mà chạy đến, vững vàng dừng lại ở trước cửa nhà của An Nhàn. Sau đó, một người đàn ông có thân hình cao to từ trên xe bước ra, hắn gỡ kính râm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn đến bóng dáng của người đang bận rộn trong hoa điền.

Người đến đúng là Hạ Lẫm.

Hắn chậm rãi đi qua bờ ruộng, gió mát lướt qua mặt, hương hoa thơm nhẹ thoáng qua đầu mũi. Đất trời rộng lớn như vậy tràn ngập màu sắc kinh diễm, như thơ như họa, lại khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Nghe được tiếng động sau lưng, người đang ở giữa biển hoa hơi xoay người, liếc nhìn người đang bước chậm đến.

"Hạ Lẫm?" An Nhàn không chắc chắn gọi tên hắn.

"Xin chào, tôi là Hạ Lẫm, cũng là H các hạ." Hạ Lẫm vươn tay.

Hạ Lẫm là H các hạ? Trong mắt của An Nhàn hiện lên một tia kinh ngạc, duỗi tay tự nhiên cùng hắn nắm một chút, lại cọ vào tay của người ta một đống bùn.

"Xin lỗi." An Nhàn muốn thu tay, lại bị Hạ Lẫm cầm chặt hơn.

"Tại sao lại không tiếp tục kinh doanh?" Cái hắn hỏi đến là Hoa Hoa Thế Giới, vô duyên vô cớ lại ngừng hoạt động hai ngày, mà hắn lại không liên hệ được với An Nhàn nên cuối cùng quyết định tự mình lại đây xem.

"Tạm thời có chút chuyện." An Nhàn không định giải thích nhiều, dẫn hắn đi vào nhà mình.

Bước vào phòng khách, An Nhàn mời hắn ngồi, rồi đi vào phòng bếp pha cho hắn một ly trà hoa. Sát bên cạnh cửa sổ là vườn hoa đang nở rộ, mùi thơm của trà quanh quẩn trước mũi, mà thái độ của người trước mặt lại vô cùng hiền hòa.

Lần gặp mặt chính thức đầu tiên có chút bình thường ngoài dự đoán, làm cho người khác cảm giác thản nhiên tự tại.

Hạ Lẫm ngồi trên ghế mây, thần thái thư thả, ánh mắt thâm thúy dừng lại ở trên người của An Nhàn.

Quả thật thanh niên này rất xinh đẹp, nhưng cái khiến cho người ta kinh diễm lại là cái chất tiêu sái không kiềm chế của "y". Đôi mắt của "y" trong suốt, khi đối diện với người khác không hề né tránh, nhìn thẳng vào đối phương mà không hề có chút sợ hãi hay lo lắng.

An Nhàn thưởng thức chén trà, hai chân vắt chéo lên nhau một cách tự nhiên, vừa chuẩn bị uống trà liền không nhiên như nghĩ đến điều gì mà bừng tỉnh, chợt nói: "Tôi hiểu rồi! Tinh thần lực của anh căn bản là ở cấp độ S, chứ không phải là cấp A như anh nói, bảo sao thuốc tôi đưa cho anh lại không có tác dụng."

Hạ Lẫm: "......"

An Nhàn hơi giận mà nhìn hắn: "Làm sao anh lại nói dối về bệnh tình? Lỡ tôi phối sai thuốc thì làm sao đây?"

Lần đầu tiên Hạ Lẫm bị một người trẻ tuổi như vậy trách cứ, bèn nói "Xin lỗi, là do thân phận của tôi.... Hơi mẫn cảm một chút."

Chỉ là mẫn cảm "một chút" thôi sao? Ngài quả thực rất khiêm tốn đấy.

"Bỏ đi." An Nhàn nhún vai, "Tôi cũng có thể hiểu nỗi khổ của anh, nhưng mà chuyện miễn phí giúp anh chuẩn bị thuốc tôi muốn rút lại, cái gì cần trả tiền anh cứ đến trả."

Hạ Lẫm bất đắc dĩ nhìn cô một cái.

"Nếu như vậy thì lát nữa tôi sẽ giúp anh...." Đột nhiên nghe được tiếng còi chói tai từ ngoài cửa, thu hút sự chú ý của mọi người.

An Nhàn nhìn về phía của Hạ Lẫm với ý tứ dò hỏi, mà mặt của hắn lại trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Không phải người của tôi."

An Nhàn khẽ gật đầu, rồi đứng lên: "Anh cứ ngồi đó đi, để tôi đi xem sao."

Bên ngoài căn nhà có ba gã lạ mặt đang bị bảo tiêu của Hạ Lẫm ngăn cản, bọn họ giống như đang tranh cãi gì đó. Khi thấy An Nhàn bước đến, họ vội vàng la lên: "Lạc Y, Lạc Y tiên sinh, chúng tôi đến để nói chuyện hợp đồng với cậu."

Hợp đồng? Lập tức An Nhàn hiểu ra cái mà bọn hắn đang nói đến là hợp đồng của Vạn Thế Hồng. Nhưng mà chỉ sợ cái tên Sài Tử Dân kia không còn nhớ rõ chuyện này, những người này lại chạy tới đây đòi ký hợp đồng, có phải bọn họ vẫn chưa trao đổi với cấp trên của mình?

An Nhàn dựa vào cửa, nhàn nhạt nói: "Hợp đồng gì? Tôi không có dự định ký hợp đồng nào cả."

"Cậu chắc hẳn đã nghe qua cái tên công ty sản xuất dược Vạn Thế Hồng, giám đốc của chúng tôi vô cùng xem trọng năng lực của cậu, nguyện ý bỏ ra số tiền lớn để mời cậu gia nhập công ty của chúng tôi." Người nọ cất cao giọng.

Hạ Lẫm ngồi trong phòng khách, nghe bọn họ nói như vậy thì ánh mắt hơi trầm xuống. Vạn Thế Hồng là cái gì mà có gan muốn đến đoạt người của hắn?

Người nọ cũng không đợi An Nhàn trả lời liền nói tiếp, "Lạc Y, chúng tôi nghe nói cậu đã ngừng việc kinh doanh hai ngày rồi phải không? Nếu vậy chỉ cần cậu vào công ty của chúng tôi, có gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần nói ra thì Vạn Thế Hồng chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết."

Thì ra việc phun chất độc trước đó là do muốn ép cô vào đường cùng.

An Nhàn lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói gì.

"Lạc Y, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, cái vòng luẩn quẩn bên trong giới y dược này, nếu cậu không có quyền thế thì không tiếp tục nổi đâu." Những lời này hàm chứa ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Hạ Lẫm chợt đứng lên, bước nhanh ra ngoài cửa.

_oOo_

GuJiTan - Lại chiêu mộ thêm một tiểu tiên xinh đẹp, giỏi giang, moamoata~

P/s: Hy vẫn luôn không ngừng không ngừng tìm kiếm editor!!!

Yêu thương ~❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện