"Ông định ném bom ma thuật xuống?"
Ron nhìn về phía người đã hỏi câu hỏi đó. Đó là một người mà ông không hề quen biết. Tuy nhiên, Ron vẫn hào hứng đáp lại.
"Tòa nhà chi nhánh đầu tiên và là nơi lưu trữ Ghi chép sẽ biến mất khỏi thế giới trong hôm nay."
Ron sau đó lùi lại một bước.
Baaaaang! Âm thanh mái nhà đổ sập.
"Nhóc con ngươi đã trở nên mạnh hơn rồi."
"Ugh!"
Crock bắt đầu cau mày sau khi thấy Ron ung dung né đòn tấn công bất ngờ của mình bằng một bước duy nhất và sau đó khen ngợi anh. Tuy nhiên, thanh trường kiếm của anh lại hướng tới Ron.
"Cung thủ, nhắm vào cánh tay của Ron Molan và Beacrox Molan! Hẳn là đang có một pháp sư bên cạnh họ! Hãy tìm nhanh!"
Crock hét to hết mức có thể, ra lệnh.
"Vâng thưa ngài!"
"Vâng, thủ lĩnh!"
Những cung thủ nhanh chóng kéo dây cung của mình, chứng tỏ họ thực sự là những thành viên cốt cán. Tuy nhiên, họ đã không hành động một cách vội vàng.
"Chỉ cần ngăn cản họ di chuyển!"
Đó là bởi vì họ không có khả năng vô tình trúng bom ma thuật hoặc khiến cho người nhà Molan cảm thấy bị đe dọa được.
Đồng thời những pháp sư của Hiệp hội Lính đánh thuê bắt đầu tìm kiếm khu vực gần đó.
Bom ma thuật cần có một pháp sư ở gần đó để khiến nó phát nổ.
"... Chúng ta sẽ rút lui."
"Đội trưởng?"
"Chúng ta sẽ rút lui. Đừng bắt ta phải lặp lại lần nữa!"
Atures đã chọn rút lui.
Hắn lạnh lùng ra lệnh lại như câu trả lời cho những biểu hiện bối rối trên khuôn mặt của các thành viên trong đội của mình.
"Đừng quên nhiệm vụ chính của chúng ta."
Nhiệm vụ chính của họ.
Tìm tung tích của Vua lính đánh thuê.
Họ cần tìm dấu vết của Vua lính đánh thuê đã biến mất khỏi Thành phố Leeb-An.
Các thành viên trong đội cố gắng rút lui khi thủ lĩnh đã ra lệnh.
"Ai nói ngươi có thể đi?"
Họ có thể thấy một người đang nhìn xuống họ và mỉm cười với một thanh trường kiếm trên lưng. Beacrox nhếch mép nhếch mép cùng với cánh tay đầy bom ma thuật.
Ánh mắt của Beacrox khi nhìn xuống các thành viên của Arm thật lạnh lùng.
Không thể nào mà Beacrox không hành động như vậy được.
Mười lăm năm trước.
Mười lăm năm trước, anh vẫn có thể được gọi là một cậu bé. Anh vẫn nhớ ngôi nhà của mình đã bị cháy như thế nào, những người thân trong gia đình đã chết, và mẹ anh đã đứng trước mặt anh như thế nào khi vung kiếm.
Cũng giống như cha mình, Beacrox cũng rất tức giận về tình huống đó.
Trên thực tế, anh còn phẫn nộ nhiều hơn cả cha mình.
Đó là lý do mà cậu bé từng được nhiều người nói cậu trông giống mẹ đã mất đi nụ cười và phải trở thành một người lớn với vẻ mặt lạnh lùng như cha mình.
Anh nhớ lại một khoảnh khắc trong quá khứ.
Choi Han đã đến tìm anh ở khu vườn phía sau để nói chuyện khi họ ở Biệt thự Super Rock.
"Ngươi có vẻ tài năng trong khả năng ẩn thân và ném dao hơn là kỹ năng dùng kiếm đấy."
Choi Han sau đó ném dao ném cho Beacrox.
Beacrox không quan tâm đến việc Choi Han đã gọi anh một cách thiếu tôn trọng là ngươi và bắt lấy con dao đang ném và ném nó về phía một cái cây. Con dao ném tiếp đất chính xác vào tâm mục tiêu. (Ở đây bản Eng đều để là you, theo mình thì Beacrox lớn hơn Choi Han (khi chưa biết sự thật) nên Choi Han bình thường sẽ gọi Beacrox là anh, nếu như dùng Choi Han thiếu tôn trọng gọi Beacrox thì sẽ là ngươi.)
Beacrox nhìn lại Choi Han và đáp lại.
Không phải việc của ngươi.
Đó là phản ứng duy nhất mà anh ấy có thể đưa ra.
Anh vẫn nhớ.
Anh đã thấy ngôi nhà của mình bị bao trùm trong lửa như thế nào.
Anh nhớ ngọn lửa dường như bốc cao hơn theo từng tiếng la hét của các thành viên trong gia đình.
Beacrox, đợi ở đây. Cha con sẽ đến nhanh thôi.
Lúc đó Beacrox vẫn thấp bé và yếu ớt.
Beacrox không thể quên được thanh kiếm trong tay mẹ khi bà đứng trước mặt anh. Và cha anh cũng muốn Beacrox sử dụng một thanh trường kiếm.
Nhưng quan trọng nhất, chính Beacrox đã chọn sử dụng một thanh trường kiếm.
Anh cũng biết về khả năng của mình. Anh có tài trong khả năng tra tấn và khả năng ẩn thân nhiều hơn.
Chỉ cần nhìn thấy cha mình từ một bên đã khiến cậu bé khi đó mình có thể dễ dàng làm được nếu luyện tập một chút.
Những người khác trong nhóm của Cale ngày càng mạnh hơn với tốc độ cực nhanh. Ngay cả trước khi Swordmaster, một pháp sư cấp cao và một Necromancer xuất hiện, quá trình tiến bộ của Beacrox vẫn bị hạn chế. Có lẽ sẽ rất khó để anh đạt đến trình độ Swordmaster với kỹ năng dùng trường kiếm của mình.
Đó không phải là vì anh đang tập trung vào việc nấu nướng.
Anh đã đạt đến giới hạn của mình với thanh trường kiếm, tuy nhiên, anh không thể từ bỏ thanh trường kiếm của mình.
"Beacrox Molan."
Beacrox có thể thấy Atures Poeff đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh cũng có thể cảm thấy nhiều ánh mắt khác đang tập trung vào mình.
Anh tiến lên một bước.
Và anh nghe thấy giọng nói của cha mình.
"Bắt đầu nào."
Vậy là đủ.
"Không!"
Crock lao về phía Ron với tốc độ tối đa sau khi nghe ông phát lệnh.
Tuy nhiên, Ron đã bay lên trời.
Sau đó Beacrox lấy ra thanh trường kiếm của mình.
Kengggg!
Thanh kiếm lớn tỏa sáng từ ánh sáng mặt trời.
Tuy nhiên, không ai có thể nhìn vào thanh kiếm của Beacrox.
"C, chết tiệt!"
Anh đang cầm thanh trường kiếm bằng cả hai tay.
Những thứ đã có trong tay Beacrox trước đó đã bị ném lên không trung.
Tất cả các quả bom ma thuật đều được ném lên không trung.
"B, bắt chúng!"
"Tránh ra! Mau tránh bom!"
Đó là ngay trước khi tình hình trở nên địa ngục.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó...
Beacrox cũng đạp mạnh vào mái nhà và nhảy lên không trung khi thanh trường kiếm của anhnbắt đầu tạo ra một vòng cung lớn.
Beacrox có thể nhìn thấy Crock và Atures.
Crock trông có vẻ lo lắng, còn Atures hoàn toàn bất ngờ.
Beacrox mỉm cười khi vung thanh kiếm của mình.
"Không, không!"
Ai đó bắt đầu hét lên.
Baaaaang!
Và mặt của thanh trường kiếm trúng vào mặt của quả bom ma thuật.
Bang!
Không chỉ một.
Baaaaang! Baaaaang!
Thanh trường kiếm tạo thêm một vài vòng cung lớn và lao vào những quả bom ma thuật.
Những quả bom ma thuật bị đánh trúng bắt đầu chấn động khi tất cả chúng đều được ném về cùng một hướng.
"L, làm sao có thể!"
Một tên lính đánh thuê bắt đầu hoảng loạn giật tóc.
Bùm! Bùm!
Những quả bom ma thuật rơi xuống và tạo ra một số tiếng động lớn.
Tất cả đều rơi xuống hố nơi mà tòa nhà của Hiệp hội Lính đánh thuê ban đầu từng ở đứng đó.
"Ta nghĩ ta cũng nên làm giống vậy."
Bộp. Bộp.
Những quả bom ma thuật trong tay Ron cũng nhẹ nhàng rơi xuống hố.
Ron sau đó đáp xuống một mái nhà khác và đưa tay ra.
"Bây giờ thì."
Bốp.
Ron vỗ tay và thấp giọng ra lệnh.
"Phát nổ."
Đó là tất cả.
Baaaaaang!
Mọi người bắt đầu bịt tai và nằm sấp xuống đất.
Baaaaang! Baaaaang!
Những vụ nổ dường như không bao giờ kết thúc.
Những người trên mặt đất có thể cảm thấy cơ thể mình cũng rung lên theo nhịp của mặt đất.
Cuối cùng họ cũng nhìn lên sau khi tiếng nổ dừng lại và chỉ thấy một cột lửa cao.
"...A."
Nó dường như đang phóng thẳng lên không trung.
Khu vực dưới lòng đất nơi đặt những hồ sơ cổ nhất và vĩ đại nhất của Đông lục địa. Một cột lửa lớn bắn lên từ xung quanh cái hố đó.
Đó là ngọn lửa đỏ rực dường như muốn thiêu rụi mọi thứ.
Một số người trong số họ đã quay đầu lại.
Đó là bởi vì họ đã nghe thấy giọng nói của Ron.
"Giờ đây, những hồ sơ, lịch sử, đã biến mất."
Lính đánh thuê, thành viên của Arm, và thậm chí cả những người dân gần đó đang ẩn nấp và theo dõi mọi thứ...
Tất cả đều không giấu nổi sự bàng hoàng trước câu nói của ông.
Điều đó có nghĩa là Ghi chép đang cháy bên trong cột lửa này.
Beacrox, người bên cạnh Ron, từ khi nào đã lấy ra một cuộn ma thuật dịch chuyển.
"Bắt lấy chúng! Chúng ta phải bắt lấy chúng!"
Crock bật dậy và bắt đầu chạy về phía bộ đôi cha con Molan. Lính đánh thuê tỉnh lại cũng bắt đầu xông lên.
Crock đã đưa ra một mệnh lệnh khác khi xông lên.
"Các pháp sư, hãy dập tắt ngọn lửa đó ngay lập tức!"
Sau đó anh nhặt thanh kiếm của mình để ném về phía Ron.
Tuy nhiên, anh do dự một lúc và thanh trường kiếm cuối cùng bị ném, không phải về phía Ron, mà là ngay trước mặt Ron.
"Nhóc con ngươi vẫn thế."
Crock có thể thấy Ron nở một nụ cười lạnh lùng trước khi xé toạc cuộn ma thuật.
Xoẹtttt!
Cơ thể của bộ đôi Molan từ từ bắt đầu trở nên trong suốt.
Baaaaang!
Sau đó thanh trường kiếm của Crock hạ xuống trước Ron một bước.
"Chết tiệt!"
Crock ngừng chạy và ngồi phịch xuống đất. Anh ta dùng tay đấm mạnh xuống đất.
Họ đã biến mất.
Ron và Beacrox. Hai người họ đã ngay lập tức dịch chuyển ra vị trí khác.
Crock bắt đầu cau mày.
Mười lăm năm.
Cuộc hội ngộ của họ sau mười lăm năm quả là một tình huống khủng khiếp!
Tuy nhiên, anh không thể che giấu đôi đồng tử đang run rẩy của mình sau khi nghe báo cáo của pháp sư.
"Thủ lĩnh! Chúng ta không thể sử dụng ma pháp nước!"
"Cậu đang nói gì vậy?! Chúng ta phải nhanh chóng dập lửa! Nếu không, tất cả sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn mất!"
Crock lên tiếng và chuẩn bị trừng trị pháp sư trước khi im lặng sau khi nhìn thấy những gì đang xảy ra đằng sau pháp sư.
"C, cái gì...?"
Cuối cùng thì anh cũng có thời gian để nhìn xung quanh.
Một vụ nổ lớn đã xảy ra.
Những quả bom ma thuật này đã nổ ầm ầm với sức công phá đủ để phá hủy vùng ngoại ô của thành phố tự do này.
Âm thanh mà nó tạo ra cho thấy nó cũng mạnh như vậy.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn ổn.
Không có gì đổ vỡ sau vụ rung chuyển và không có ngôi nhà nào bị cháy.
Vụ nổ cũng không phá hủy bất cứ thứ gì.
Mọi thứ vẫn như cũ.
"Thủ lĩnh. Đó là một kết giới, một tấm khiên."
Anh có thể nhìn thấy một tấm khiên lớn màu trắng.
Tấm khiên đó không bảo vệ người dân.
"Chúng tôi không thể dập lửa vì tấm khiên đó. Chúng ta chỉ có thể đợi nó tự kết thúc thôi."
Tấm khiên bao quanh cột lửa lớn.
Đó là lý do tại sao cột lửa không thể vượt ra ngoài khu vực, tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa là không ai có thể dập lửa.
Một trong những người lính đánh thuê nhìn xung quanh và bắt đầu nói.
"... Những hồ sơ ngàn năm không còn nữa. T, tất cả đều cháy hết."
Sau đó anh ấy bắt đầu cau mày và lẩm bẩm một mình.
"... Molan."
Cái tên bị lãng quên đó đã quay trở lại thế giới một lần nữa.
Sự xuất hiện đó mang tính hủy diệt và bùng nổ hơn bất kỳ tổ chức nào khác.
Arm và Hiệp hội Lính đánh thuê.
Những thám tử cho cả hai nhóm nhanh chóng và lén lút di chuyển. Họ sẽ trở về trụ sở chính của họ và thông báo về tình hình.
Điều này cũng tương tự đối với những người khác đang xem.
"Ho, chúa ơi. Mọi thứ đang trở nên thực sự kỳ lạ. Arm, Hiệp hội Lính đánh thuê, và gia tộc Molan."
Có rất nhiều suy nghĩ trong đầu của những người đang lầm bầm khi họ rời đi.
Có thể là một phe bất ngờ sắp xuất hiện.
"Này, chúng ta có nên thông báo cho bệ hạ về điều này không?"
"Tất nhiên! Đây là lần đầu tiên một trong những gia tộc đã bị Arm huỷ diệt đã trở lại! Đặc biệt như thế này! Ngươi có biết nó có nghĩa là gì không?!"
Người cung cấp thông tin cho bệ hạ nghiêng người để nghe giọng nói khẩn thiết nhưng trầm lắng của bạn mình.
Bạn anh nhanh chóng tiếp tục nói.
"Đây là khởi đầu! Tôi chắc có những người từ năm gia tộc Sát thủ vẫn còn sống. Hoặc là những người đã bị hại bởi Arm! Họ có thể xuất hiện trở lại! Đặc biệt là bây giờ gia tộc Molan đã thể hiện sức mạnh của họ và bộc lộ bản thân một lần nữa!"
Người đang nói chuyện bắt đầu cau mày khi anh ta nói vậy.
"Này, nhà Molan ban đầu là một gia tộc chỉ xuất hiện vào ban đêm. Tuy nhiên, bây giờ họ đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, đặc biệt bây giờ còn đang là ban ngày. Ngươi không thể tìm ra ý nghĩa đằng sau hành động đó là gì sao?"
Anh ấy là người biết về Ron Molan.
"Có nghĩa là Ron Molan đã chuẩn bị đủ để chạm vào Hiệp hội Lính đánh thuê và chiến đấu công khai."
Hiệp hội Lính đánh thuê.
Mặc dù hiện tại họ đang chiến đấu chống lại Arm để tranh giành quyền lực, nhưng nó vẫn là một trong những phe hàng đầu ở Đông lục địa.
"Ngươi nghĩ ông ấy sẽ bước một bước lớn như thế này nếu chỉ có một hoặc hai người thôi sao? Tôi chắc chắn gia tộc Molan có ít nhất vài trăm, không, vài nghìn người."
Tất nhiên, họ không biết tất cả những gì Ron mang theo là một vài tên cướp đang làm việc tại nhà trọ của Cale.
Một con dao găm nhỏ nhưng sắc bén. Những người chưa tìm ra danh tính của con dao găm nhỏ đó đang nghĩ đây là một phái lớn mà họ không hề biết đến.
"... Đây là một vấn đề nghiêm trọng."
Tất cả những người cung cấp thông tin với vẻ mặt nghiêm túc chia nhau đi đến những nơi tương ứng của mình.
Đó là cách những người quyền lực và những người mạnh mẽ ở Đông lục địa nghe về sự hồi sinh của gia tộc Molan.
Hơn nữa, người dân ở Đông lục địa nghe nói Ghi chép của Hiệp hội Lính đánh thuê đã biến mất.
* * *
Paaaat!
Cale đến một nơi nào đó với một tia sáng.
"Có vẻ như chúng ta đã đến đúng chỗ."
Cậu nhìn xung quanh sau khi nghe giọng nói của Rồng cổ đại.
"Nhân loại! Ở đây toàn màu trắng!"
Giống như một sa mạc! Nhưng tất cả đều là cát trắng hết!"
"Cây đó màu trắng! Tất cả mọi thứ là màu trắng! Cũng lạnh nữa!"
Bộp.
Cale ngẩng đầu lên.
Tuyết rơi trắng xóa trên má cậu.
Mặt đất xung quanh họ được bao phủ bởi những viên sỏi trắng trông giống như cát của sa mạc. Tuyết trắng cũng rơi ở một nơi như vậy.
Cũng có nhiều cây trắng mọc lên.
Điều này được đặt dường như không có thật.
Dường như quy luật tự nhiên đã biến mất khỏi nơi này.
"Cale."
Cale nhìn về phía Eruhaben.
Nhóm của Cale đã dịch chuyển cùng với Ron và Beacrox. Họ đã dịch chuyển từ tòa nhà chi nhánh của Hiệp hội Lính đánh thuê đầu tiên đến một nơi hoàn toàn khác.
Rồng cổ đại hướng phía sau bắt đầu nói.
"Đây là nơi có Lâu đài Ánh sáng."
Một nơi mà mọi thứ đều là màu trắng.
"Đó là nơi lạnh nhất trên Đông lục địa."
Lâu đài Ánh sáng, một trong ba Khu vực hạn chế.
Ngoài.
[Nơi đây.]
Cale nghe thấy một giọng nói trong đầu.
Đó là Đá Tảng đáng sợ.
[Đứa trẻ đó.]
Đứa trẻ mà Đá Tảng đang nói đến chính là đứa trẻ mà ông bảo vệ, Sát Long Nhân đầu tiên.
[Ta chắc rằng đứa trẻ đó đã xây dựng ngôi làng của mình ở đây.]
Sát Long Nhân đầu tiên.
Ngôi làng mà người đó đã xây dựng.
Đó là thời điểm đó.
"Ugh!"
Cơ thể của Cale cong về phía trước.
"Nhân loại!"
"Chuyện gì vậy?"
"Cale-nim!"
Cậu đưa tay về phía những người khác để ra hiệu cậu ổn và chuyển tay còn lại.
Và cuối cùng...
Ooooooong-
Một vương miện màu trắng xuất hiện trên tay.
Đó là vương miện từng thuộc về Sát Long Nhân.
Đó là vương miện thích máu Rồng.
Vương miện màu trắng đó đang kêu lên.
Ooooooo-
Một sợi ánh sáng trắng cắt ngang qua không khí.
Ánh sáng đã phát ra từ vương miện.
Ánh sáng đó trở thành một đường thẳng và chỉ về một hướng.
Cale nhìn vào sợi ánh sáng một lúc trước khi chuyển hướng nhìn của mình. Cậu bắt đầu nói ngay khi chạm mắt với Rồng cổ đại.
"Đi nào."
Sát Long Nhân.
Ngôi làng mà người đó đã xây dựng.
Cậu cảm thấy hình như ánh sáng này sẽ dẫn cậu đến ngôi làng đó.
Đó là lý do tại sao Cale, cũng như những người khác đang tập trung vào ánh sáng đó, không thể nghe thấy tiếng lầm bầm lặng lẽ.
"... Có gì đó thật kỳ lạ. Có gì đó thật kỳ lạ."
Raon đang nhìn xung quanh và nghiêng đầu bối rối.
Raon khẽ lầm bầm, hếch mũi lên và vỗ về trái tim mình bằng bàn chân trước mũm mĩm của mình.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tim Raon đập loạn xạ vì một lý do nào đó.