Rồng lai dùng ánh mắt run rẩy nhìn về phía Cale.

"... Cậu đang cho tôi một cơ hội......?"

Cale lắc đầu.

"Không. Đó không phải là thứ mà ta có thể tự mình lựa chọn để tặng ngươi được."

Cale bước ra khỏi phòng khách và đi xuống hành lang. Rồng lai đi theo sau cậu như người bị ma mê hoặc. Cale dừng bước khi đến một trong những cửa sổ ở hành lang.

Cậu nhìn chằm chằm vào Dạ Lâm qua cửa sổ khi bắt đầu nói.

"Trước hết, cơ hội mà ta đang nói đến có thể sẽ thất bại. Bọn ta sẽ không biết cho đến khi cố gắng làm thử."

Cơ hội.

Rồng lai lặp đi lặp lại từ đó trong đầu.

Cơ hội để bắt đầu lại.

Tuy nhiên, nó có thể thất bại và họ sẽ không biết cho đến khi họ cố gắng.

Hắn nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Cale.

"Ta không có cách nào để biết liệu nó sẽ thành công hay sẽ thất bại. Hơn nữa, đây không phải là điều ta có thể làm được."

Ánh mắt của Cale hướng về cánh cửa phòng khách đã đóng.

Hai con Rồng ở phía bên kia của cánh cửa.

Chúa tể Sheritt người bị ràng buộc với lâu đài này và Raon Miru, chủ nhân của lâu đài đen này.

Điều này dựa vào quyết định của hai con Rồng đó.

Cale không nói gì khác. Tuy nhiên, Rồng lai đã nhận ra ý của cậu sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cale đang hướng về cửa phòng khách.

Những người cho hắn một cơ hội mới là hai con Rồng đó.

Đầu óc Rồng lai lại ngẩn ngơ sau khi nhận ra sự thật đó.

Hắn bắt đầu nói với Cale.

"...Cảm ơn cậu."

Cale bắt đầu cau mày.

"Ta đã nói với đó không phải là cơ hội mà ta có thể cho ngươi rồi."

Sau đó cậu đến gần Rồng lai.

"Ngoài ra, ta tin ta đã nói rất nhiều lần, ta không thích ngươi. Những điều ngươi đã làm đã quá rõ ràng trong đầu ta."

"... Cảm ơn cậu thậm chí đã nói một từ như cơ hội."

Ngay cả khi hắn sẽ không được trao cơ hội đó... Rồng lai rất biết ơn Cale Henituse, người thậm chí đã sử dụng những lời đó.

Vào thời điểm đó... Nếu Cale không cho Rồng lai cơ hội để lựa chọn sống lâu hơn hoặc chết khingã xuống đất trong trận chiến Hẻm núi Tử thần.....

Hắn sẽ không thể trải nghiệm điều gì đó như thế này.

Rồng lai nhớ lại những khoảnh khắc hắn làm việc tại nhà trọ của Đông lục địa.

Nó rất đau đớn khi làm việc trong khi những cơn đau chạy khắp cơ thể.

Cũng không có nhiều người tiếp cận hắn.

Tuy nhiên, đó là nơi hắn có thể tìm hiểu về cách sống của những người khác và cảm giác của một thành phố sôi động.

Rồng lai quên đi mọi thứ khác và biết ơn nhìn Cale.

Cale bắt đầu cau mày hơn.

Cậu cảm thấy như mình đã nhìn thấy thứ mà lẽ ra cậu không nên thấy.

... Thật kỳ lạ.

Cậu  đã nói Rồng lai chắc chắn sẽ chết và bị giam cầm trong một khu vực cấm và không thể rời đi theo ý muốn.

Tất nhiên, không giống như những gì Cale đã nói với Rồng lai, các điều kiện sẽ tốt hơn đối với Rồng lai nếu mọi thứ tiến triển như Cale nghĩ.


Đó là bởi vì một người nào đó trong hoàn cảnh tương tự dường như rất hạnh phúc.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, những gì Cale đã nói cũng giống với những gì White Star đã làm.

... Ánh mắt của hắn như vậy có chuyện gì vậy? Tuy nhiên, Rồng lai đang nhìn Cale với ánh mắt dịu dàng và lấp lánh. Có vẻ như đó là sự pha trộn giữa ánh mắt của Phó đội trưởng Hilsman khi anh ấy hét lên Thiếu gia! và ánh mắt của Litana của Đại Ngàn khi cô ấy hét lên Thiếu gia Cale! Cậu!

Mình không thể quen với sự thay đổi này.

Thật không thể chịu nổi khi nhìn thấy một người mà từ trước đến nay cậu vẫn thấy là vặn vẹo và xấu xa lại nhìn cậu với ánh mắt như vậy. Cale nói thật những suy nghĩ thành thật của mình trong vô thức.

"Nếu có người ngoài nhìn vào chúng ta, có thể nghĩ ta sẽ để ngươi sống một cuộc sống dễ dàng. Đừng hiểu nhầm. Ngươi yên nghỉ và không phải đền tội cho mình... Ta không thể chịu được khi thấy điều đó. Hiểu chứ?"

Cale thẳng thừng vì cậu cảm thấy khó chịu và tức giận vì một lý do nào đó, và Rồng lai gật đầu.

"Cảm ơn vì đã cho tôi một cơ hội như vậy. Tôi không muốn sống yên bình và không có kế hoạch để quên đi gánh nặng tội lỗi của mình."

... Ha.

Cale cảm thấy mình không thể vượt qua được Rồng lai.

Đó không chỉ là một cảm giác. Tên này không hiểu những gì mình đang cố gắng nói.

Cale bắt đầu cau mày khi nhìn chằm chằm vào Rồng lai. Rồng lai xóa đi nụ cười dịu dàng và hơi cúi đầu.

Điên mất.

Cale đang lên kế hoạch làm cho Rồng lai làm việc của mình nếu hắn chọn sống theo kế hoạch mà Cale đã mô tả và nó đã thành công.

Cậu cũng đang lên kế hoạch làm cho Rồng lai hợp tác với cậu để khôi phục những thiệt hại mà hắn đã gây ra.

"Cale-nim!"

Đó là thời điểm đó. Cale có thể nhìn thấy Choi Han bước tới với vẻ mặt lo lắng. Choi Han do dự một lúc sau khi nhìn thấy Rồng lai nhưng ngay sau đó bắt đầu nói lại.

"Tôi đến vì ngạc nhiên khi thấy lâu đài chấn động."

Choi Han đã quay lại một mình trong cú sốc sau khi nhìn thấy lâu đài rung chuyển trên đường đi tìm Lock và những đứa trẻ.

"Ừm. Tốt rồi."

Thật khó hiểu khi giải thích chuyện gì đã xảy ra nên Cale chỉ ngượng ngùng cười.

Cạch.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng khách đã đóng lại mở ra.

"Cale."

Sheritt ra hiệu cho Cale, người đang ở ngoài cửa.

"Cậu vào trong đây một mình một hút được chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Cale bảo Choi Han và Rồng lai đi chỗ khác, xong bước vào phòng tiếp tân. Biểu hiện của cậu sau đó trở nên kỳ quặc.

"...Ngươi..."

"Nhân loại! Mẹ ta đã làm cho nó! Bà ấy nói làm nó để đưa nó cho ta đó!"

Raon đang dùng từ mẹ một cách dễ dàng như không hề cảm thấy khó xử cho đến chỉ một lúc trước.

Cale nhìn Raon tung cánh khi phết mứt dâu lên một lát bánh mì khác.

Đứa trẻ chỉ có vẻ buồn và không có sức sống cho đến một lúc trước lại có vẻ rất hoạt bát.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu rất nhẹ nhõm, nhưng ...

"Nhân loại! Ta sẽ đặc biệt cho phép ngươi ăn món mứt này mà mẹ ta đã làm! Thử đi!"

Cale nhìn vào lát bánh mì mà cậu không thể biết được Raon đã phết mứt lên hay đang dùng bánh mì để đỡ một đống mứt khổng lồ,  quay lại nhìn Sheritt.

Sheritt mỉm cười dịu dàng với cậu.


Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu chỉ rời khỏi phòng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng hai con Rồng bây giờ có vẻ ổn.

Tuy nhiên, Cale nhanh chóng nhận ra đầu ngón tay của Sheritt vẫn còn trắng và Raon đang cố tỏ ra phấn khích nhưng đôi cánh đang đập của nó không tràn đầy năng lượng như thường lệ.

Cậu cũng để ý cách Raon quan sát biểu hiện của Sheritt mỗi khi nó gọi cô là mẹ. Sheritt luôn quan sát biểu hiện của Raon mỗi khi Raon nói điều gì đó với Cale.

Haaa.

Cale kìm lại tiếng thở dài của mình và nhận lát bánh mì với một đống mứt từ Raon.

Sau đó cậu quyết định thành thật.

"Thật là quá nhiều mứt."

"À, đúng vậy!"

Đôi mắt của Raon mở to khi cuối cùng nó cũng nhận ra số lượng mứt nó đưa cho Cale.

Cale cảm thấy thương hại cho con Rồng nhỏ đã không như vậy cũng như khó chịu đối với Rồng lai khi cậu đặt lại một lượng lớn mứt và phết phần còn lại.

Sau đó cậu cắn một miếng.

"Ổn đấy."

Sau đó, cậu đã đồng ý với Sheritt. Và thờ ơ hỏi.

"Sheritt-nim, ngài có nghe thấy những gì tôi nói bên ngoài không?"

Sheritt và Raon bối rối và bắt đầu xấu hổ mỉm cười.

"Tôi đoán ngài đã nghe thấy."

Lông mày của Cale nhíu lại giống như mọi chuyện đã khiến cậu rơi vào một tình huống khó xử.

Cậu đã cố tình nói nhỏ, nhưng họ dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu với Rồng lai.

Thính giác của những con Rồng chắc không đủ tốt để nghe giọng nói qua một cánh cửa đóng kín?

"Tôi có thể nghe mọi thứ được nói bên trong lâu đài này."

Cale gật đầu trước câu trả lời mà Chúa tể Sheritt đưa ra với một biểu hiện khó xử trên khuôn mặt.

Sheritt là người tồn tại bên trong lâu đài này. Thực tế là cô ấy có thể nghe tất cả những gì được nói bên trong lâu đài có ý nghĩa.

- Ta hỏi m, mẹ nói cho con nghe vì thấy vẻ mặt mẹ bỗng nghiêm túc! Ta cầu xin bà ấy cho ta biết!

Raon nhanh chóng nói thêm như đang thú nhận điều gì đó nó đã làm sai.

Cale gật đầu với hai con Rồng và bắt đầu nói.

"Sheritt-nim, chắc hẳn ngài đang tò mò về những gì tôi đã nói với Rồng lai."

"Đúng. Tôi tò mò."

"... Hai người đã kết thúc cuộc trò chuyện của mình?"

Raon và Sheritt nhìn nhau và bắt đầu mỉm cười sau khi nghe câu hỏi của Cale.

Họ là những nụ cười buồn nhưng cách họ chỉ nhìn nhau có vẻ trìu mến.

"Còn nhiều điều cần thảo luận với Raon, nhưng chúng tôi quyết định lắng nghe những gì cậu phải nói trước khi trò chuyện cùng nhau."

"Tôi hiểu rồi."

Cale dễ dàng chấp nhận quyết định của hai con Rồng. Sau đó cậu ngay lập tức nói.

"Tôi đang nghĩ về việc để lại Rồng lai trong lâu đài đen này."

"... Đúng như tôi nghĩ."

Sheritt gật đầu và tiếp tục nói.

"Cơ hội mà cậu đề cập, đó là nói về việc để đứa trẻ đó tồn tại trong lâu đài này giống như tôi, phải không?"


"Nó cũng tương tự. Tuy nhiên, Rồng lai không thể có nhiều sức mạnh ở đây như cô, Sheritt-nim."

Cũng có những ngoại lệ khác, chẳng hạn như những bức tường thành bao quanh lâu đài đen. Không giống như Sheritt, người có thể rời khỏi lâu đài cho đến khi có tường thành, Rồng lai sẽ bị trói một mình vào tòa lâu đài.

Đó là bởi vì hắn là người mà thế giới không thể tìm ra. Hơn nữa, Rồng lai am hiểu ma pháp và đủ tài để tạo ra các cuộn giấy dịch chuyển của phe White Star, vì vậy cậu đang lên kế hoạch sử dụng kiến ​​thức đó và những kỹ năng đó vì lợi ích của họ.

Cale cũng giải thích tất cả những điều đó cho Sheritt.

Sheritt bắt đầu nói sau khi nghe tất cả những gì Cale phải nói.

"Rất khó để phục hồi một cơ thể đã bị phá vỡ. Cậu ta bây giờ chỉ còn lại cơ thể con người của mình. Cơ thể quá hư hại để khôi phục lại cuộc sống của mình. Nó là không thể."

"Nhưng cơ thể đó có trái tim của con tôi trong đó."

Sheritt đã không nói điều đó thành tiếng.

"... Sẽ không khả thi nếu chúng ta có một vật phẩm có thể cung cấp cho hắn một số sinh lực?"

Cô ấy cười khúc khích trước câu trả lời của Cale.

"Cậu sẽ đi xa như vậy?"

"Ngài nói sao cơ?"

Cô ấy lắc đầu với Cale, người hỏi một cách bối rối.

"Đây là trách nhiệm của tôi."

Khởi đầu của tất cả những điều này có thể là lời thề chết của Sheritt với Sát Long Nhân.

"Đứa trẻ đó sẽ không thể sống lâu hơn nữa ngay cả khi có nhiều sinh lực hơn."

"...Là vậy sao?"

Cale, người không biết điều đó bắt đầu cau mày. Sau đó, cậu nhớ lại cách mà Hào quang thống trị đã nói Rồng lai sẽ chết ngay lập tức hoặc trong sáu tháng sau khi chịu đựng đau đớn trong suốt khoảng thời gian đó.

... Mình đoán cái lọ là thứ mà chúng ta không thể sử dụng.

Theo Sheritt, cái lọ mà họ để dành cho Eruhaben là thứ mà Rồng lai không thể sử dụng.

"Cơ thể của đứa trẻ đó không ở mức chữa lành bệnh tật hay kéo dài sự sống. Đứa trẻ đó là một chimera với cơ thể mất cân đối vì sức mạnh của Rồng đã biến mất."

Hắn cũng đau đớn vì thuộc tính bóng tối bên trong cơ thể mình.

Tất cả những gì mà Rồng lai còn lại là một cơ thể con người mất cân đối đã 900 năm tuổi. Thuộc tính ánh sáng và thuộc tính bóng tối bên trong cơ thể đã xung đột không ngừng để đưa đến một điểm mà cơ thể không thể phục hồi được nữa.

Để khắc phục tất cả những điều đó, họ cần phải loại bỏ thuộc tính bóng tối khỏi cơ thể hắn và sửa chữa sự cân bằng trong cơ thể đó.

Họ sẽ cần phải tranh luận về việc có nên sử dụng sinh lực hay không sau đó.

Chúng ta cần máu và trái tim của một con Rồng khác để khôi phục lại sự cân bằng đó.

Họ không thể để chuyện khủng khiếp như vậy xảy ra một lần nữa.

Hơn nữa, Rồng lai ghét bản thân mình vì là một chimera.

Sheritt giữ lời giải thích chi tiết cho chính mình khi cô mở miệng nói lại.

"Trước hết, bây giờ tôi đã hiểu tại sao cậu nói rằng phương pháp của mình có thể sẽ thất bại."

Lâu đài chuyển sang màu đen sau khi Raon trở thành chủ sở hữu ban đầu là màu trắng.

Sheritt đã dành cả tuổi thọ còn lại của mình để tạo ra nhiều thứ cho những đứa con của mình trong lâu đài này.

Một trong số đó là sự tồn tại hiện tại của cô ấy.

Cô là một ảo ảnh nhưng có suy nghĩ và ký ức của cô.

Đó là lý do tại sao Cale nói cậu không chắc liệu Rồng lai có thể ở trong tình trạng tương tự hay không.

"Đó là một cái gì đó đòi hỏi thời gian."

Sheritt có thể nói cô cần thời gian để suy ngẫm và nghiên cứu vấn đề này. Cô nhìn về phía Raon và tự hỏi đứa trẻ này đang nghĩ gì sau khi nhìn thấy đôi mắt thông minh của con mình trở nên sâu thẳm.

"Nhân loại!"

"Nó là gì?"

"Đi ra!"

Cale bối rối và nhìn về phía Raon.

"Ta sẽ nói chuyện với mẹ mình! Nhân loại, tránh ra!"

Cale cảm thấy kỳ lạ khi nghe Raon lần đầu tiên bảo cậu ra ngoài nhưng lại bỏ đi mà không nói bất cứ điều gì trong lúc này.

Raon hỏi cậu một câu khi cậu ra khỏi cửa.

"Nhân tiện, nhân loại, khi nào chúng ta sẽ rời đi và chúng ta sẽ đi đâu?"


Cale trả lời khi đóng cửa phòng khách.

"Ta muốn đi xem Cây thế giới càng nhanh càng tốt."

Cậu đã tự hỏi về việc yêu cầu Rosalyn đi cùng vì Raon đang ở trong trạng thái khá xúc động.

"Nhân loại! Tại sao ngươi chỉ nói Ta? Ta đã nói! Chúng ta đang đi cùng nhau!"

Cale nhún vai thay vì đáp lại. Sheritt đã hỏi một câu.

"Tại sao lại là Cây thế giới?"

Sheritt bối rối sau khi nhìn vào đôi mắt nâu đỏ của Cale.

Sức mạnh đặc biệt của Cale. Sức mạnh đó hiện rõ trong mắt cậu. Cale nhìn cô ấy và bắt đầu nói.

"White Star cổ đại là dạng tồn tại nào?"

Và sau đó...

"Ngài có biết gì về Cánh cổng vào Ma giới không?"

Cale nhận thấy sự thay đổi biểu cảm của Sheritt.

Bang!

Cô ấy nhảy ra khỏi ghế khi bắt đầu nói.

"... Có phải Quỷ tộc đang xâm lược không?"

"Sao cơ ạ?"

"Vậy thì Cánh cổng vào Thần giới cũng sẽ mở ra."

"Cho tôi hỏi?"

"Cậu có thấy Thần tộc không?"

"...Cho tôi hỏi?"

"Đã đến lúc Trận chiến Thiện và Ác một lần nữa? Vậy thì White Star không phải là vấn đề. Tại sao tôi không cảm thấy gì? Có gì đó thật kỳ lạ."

Đôi mắt cô như muốn rưng rưng. Cô ấy trông có vẻ sẵn sàng chạy ra ngoài bất cứ lúc nào.

"... Trận chiến của Thiện và Ác! Tại sao cậu không đề cập đến vấn đề quan trọng này?!"

"Không. Xin lỗi cho tôi hỏi. Sheritt-nim..."

"Trời ơi! Thần tộc và Quỷ tộc! Vậy thì, thế giới này...! Đó là lý do tại sao cậu sẽ gặp Cây Thế giới? Là nó? Có bao nhiêu sức nặng được đặt trên vai của cậu?! Hả?"

"Không. Cho tôi hỏi."

Cale trở nên lo lắng.

"Không, Sheritt-nim, tôi không nghĩ nó là một vấn đề lớn như ngài đang nghĩ đâu?"

"Eruhaben ở đâu? Các vị thần lẽ ra phải gửi một tín hiệu nếu điều đó đang xảy ra! Lẽ ra anh ấy phải cảm nhận được điều đó! "

"Điều đó-"

Cale nhớ lại cuộc trò chuyện của Eruhaben với Pendrick, người chữa bệnh Elf trong hang ổ của Eruhaben trong quá khứ.

Eruhaben-nim. Sau đó có thể. Có lẽ nó là Quỷ tộc?

... Pendrick. Ngươi luôn có một trí tưởng tượng sống động.

Vậy thì, phải không?

Dĩ nhiên là không. Nếu Quỷ tộc bắt đầu di chuyển, các vị thần sẽ cho chúng ta một tiên tri.

Cale vẫn nhớ rõ Eruhaben đã nhìn Pendrick, người đã được ông nuôi dưỡng, khi đề cập đến Quỷ tộc, đã dùng ánh mắt nhìn đồ ngu ngốc như thế nào.

Sheritt có vẻ lo lắng.

"Raon, không! Tôi sẽ liên hệ với Eruhaben! Tất cả những con Rồng lẽ ra phải cảm nhận được điều đó! Thật kỳ lạ khi con và ta không cảm nhận được điều đó."

"Không-"

Không có gì lạ cả, cô chưa cảm nhận được điều đó là điều bình thường.

Lần trước Eruhaben-nim đã nói rằng các vị thần không nói gì cả.

Không có tiết lộ nào.

"Trời ơi! Trận chiến của Thiện và Ác!"

... Mình không nghĩ đó là Trận chiến của Thiện và Ác.

Cale không thể ngừng lo lắng khi nhìn Sheritt đang nổi cơn.

Raon há hốc mồm và ngây người nhìn hai người họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện