Khoảng thời gian này sau khi Trình Viện quay về, trước tiên cô ta đến thăm viện trưởng, sau đó bắt đầu tìm luật sư, lại đi tìm những người bạn của viện trưởng giúp đỡ, cuối cùng không bị phán tử hình là tốt rồi.
Nhưng cô cầu cứu, lại không có người nào đồng ý giúp đỡ, thậm chí lúc cô ta đi bên ngoài còn bị nhận ra, một đám người vây cô ta lại, chất vấn cô ta.
Cô ta căn bản không dám về nơi cô ta và viện trưởng ở, nơi đó đã bị lộ ra ánh sáng, có rất nhiều người nói đầy lời khó nghe, còn bị ném rất nhiều rác rưởi, cô ta vốn không thể ở lại đó được.
Cô ta chỉ đành chuyển tới nơi này, sống như rùa rụt đầu, muốn ra ngoài đều phải vũ trang đầy đủ, nhưng phần lớn thời gian cô ta đều ở trong nhà, dùng điện thoại di động liên lạc.
Sau khi cô ta làm lộ tin tức Tông Việt đã đón Diệp Vấn Vấn đi cho truyền thông biết, mỗi ngày cô ta đều ôm điện thoại di động, suy nghĩ duy nhất của cô ta là muốn xác nhận xem Diệp Vấn Vấn đã chết thật hay chưa.
Thậm chí cô ta còn không muốn bôn ba vì viện trưởng nữa, không phải cô ta không cố gắng, mà là không có kết quả, không có người nào đồng ý giúp mẹ con hai người, cô ta có cách gì nữa.
Dù sao cũng sẽ không phán tử hình.
Cô ta đã lên kế hoạch xong, chờ đến khi chuyện này chìm xuống, cô ta sẽ rời khỏi Dương Thành, đến một nơi xa lạ. Có người bạn kiến nghị với cô ta, có thể ra nước ngoài sửa mặt, lại bỏ thêm chút tiền là có thể đổi một tấm căn cước giả, đến lúc đó lại bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ cần cô ta đồng ý buông bỏ viện trưởng.
Cô ta cảm thấy bạn mình nói rất đúng, cũng không thể vì viện trưởng mà chôn vùi cả đời cô ta được. Cô ta còn trẻ, không muốn mỗi ngày sống trong tiếng mắng chửi.
Cô ta tin tưởng, mẹ cô ta sẽ hiểu cho cô ta.
Trình Viện lại lướt xem tin tức trên mạng, trơ mắt nhìn vô số người khen Tông Việt, còn tiếc hận Diệp Vấn Vấn, đây vốn không phải kết quả cô ta muốn, cô ta tức đến điên lên, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Điều đáng mừng duy nhất đó là, Diệp Vấn Vấn đã chết thật rồi.
Trình Viện ném điện thoại xuống, cô ta vén tóc ra sau tai, đứng dậy định đi rót một cốc nước cho mình. Khoảng thời gian này, cô ta cũng chẳng dám gọi thức ăn bên ngoài, sợ bị nhận ra.
Thỉnh thoảng sẽ có người đến gõ cửa, cô ta không thèm để ý, dù là người nào, chỉ cần không được đáp lại chắc chắn sẽ rời đi.
Bình thường cô ta ăn một ít đồ ăn vặt hoặc mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trên mạng, chỉ người giao hàng đặt đồ ăn ngoài cửa, đến khi xác nhận đối phương đã đi rồi mới mang đồ ăn vào nhà.
Cô ta tự nói với mình, như vậy cũng tốt, chờ qua khoảng thời gian này, đám bạn làm xong chứng minh giả cho cô ta, là cô ta có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nghĩ thế, tâm trạng của Trình Viện tốt hơn rất nhiều, đúng lúc này, cô ta nghe được tiếng động trong bếp, cô ta sợ đến mức run lên.
Đây là tầng mười, tuyệt đối không thể có người đi vào từ cửa sổ nhà bếp được, nhưng cô ta vẫn cầm lấy cây gậy bóng chày ở một bên, cô ta vừa cảnh giác vừa hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa phòng bếp.
Một giây sau, một con chim sẻ nhỏ đập cánh bay vào, cơ thể cứng ngắt của Trình Viện nhất thời thả lỏng.
Nhưng mà rất nhanh sau, cơ thể của cô ta run lên, đôi mắt trừng to, con ngươi co rụt lại, cô ta nhìn chòng chọc vào sàn nhà phòng bếp --- Nơi đó có một bóng đen đang di chuyển.
"Ai?!" Cô ta hét lên một tiếng, không thể, tuyệt đối không thể có người đi vào phòng bếp được.
"Ai da, bị phát hiện rồi." Diệp Vấn Vấn đi ra khỏi phòng bếp, Trình Viện sợ hãi, cô nhún vai một cái dưới ánh mắt không thể tin lẫn phức tạp của cô ta: "Vốn muốn dọa cô một chút."
"Cô..." Vẻ mặt Trình Viện như thể gặp quỷ, đây không phải cô gái đã từng uy hiếp cô ta ở đoàn làm phim à: "Cô, sao cô lại ở đây!"
Diệp Vấn Vấn chớp mắt, cô ngoan ngoãn trả lời: "Tôi vào nhà một cách quang minh chính đại mà."
Trình Viện chợt quay đầu nhìn ra cửa lớn, không thể, cô ta vẫn luôn ở phòng khách, trước giờ chưa từng mở cửa lớn ra, cô ta không thể vào từ cửa lớn được.
Diệp Vấn Vấn cười đến mắt mày cong cong, dáng vẻ rất đáng yêu, nhưng trong mắt Trình Viện, nụ cười này không khác gì nụ cười của ác ma.
Cô ta nắm chặt gậy bóng chày, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại: "Cô muốn làm gì?"
Diệp Vấn Vấn bước tới một bước, Trình Viện gào lên: "Không được lại đây."
Diệp Vấn Vấn đi thẳng đến phòng khách, cô ngồi lên ghế salong, Tiểu Phi đập cánh đậu lên vai cô, cùng Diệp Vấn Vấn nhìn Trình Viện, thầm nghĩ: Con người này thật kỳ quái.
"Cô không cần sốt sắng như thế, tôi cũng chẳng làm gì cô." Diệp Vấn Vấn rất thân thiện nói.
Đầu óc của Trình Viện bỗng giật một cái, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn: "Cô là người hay quỷ, cuối cùng cô là ai!"
Diệp Vấn Vấn cảm thấy phản ứng này của cô ta rất buồn cười, cô còn chưa làm gì mà, cô chỉ diễn lại một vai phản diện trong phim mà thôi.
Ồ, không đúng, cô chỉ mô phỏng lại một chút thần thái của diễn viên vai phản diện trong đoàn làm phim [Siêu kế hoạch] mà thôi, hiểu quả đúng là không tồi.
Diệp Vấn Vấn thầm like cho mình một cái.
Cô cười hỏi ngược lại: "Cô nghĩ tôi là ai?"
Trình Viện cứng họng, trong đầu cô ta bỗng có một suy nghĩ lớn mật, tại sao sau khi cô gái này nói mấy lời uy hiếp với cô ta, thì tất cả mọi thứ lại thay đổi, hệt như có một vụ án oan bị lật lại phúc thẩm như thời xưa vậy, cuối cùng mọi chân tướng đều được phơi bày.
Tất nhiên chuyện này có người âm thầm ra tay, Diêp Vấn Vấn bị bệnh nằm liệt giường nhiều năm, căn bản không có ai giúp. Những liên lạc của cô với thế giới bên ngoài, cũng đều nằm dưới sự theo dõi của viện trưởng, một khi có gì không đúng, sẽ lập tức bóp chết nó.
Diệp Vấn Vấn không thể cầu cứu ai, cô ta vừa chết, tình huống thật của cô ta cũng không thể bị người khác phát hiện ra được, muốn khiến chuyện này bị lộ ra, trừ phi người trong cuộc còn sống.
Cho nên cô ta mới vội vàng muốn biết Diệp Vấn Vấn đã chết thật hay chưa.
Đáp án là: Đã chết.
Như thế, sẽ là ai biết được chân tướng của chuyện này, không có Diệp Vấn Vấn nói lại, ai có thể biết được? Chỉ cần suy nghĩ theo chiều hướng này, gần như tất cả mọi chuyện đều có thể nối liền lại với nhau.
"Cô là.. Diệp, Vấn, Vấn." Trình Viện hệt như bị sét đánh trúng vậy, cơ thể của cô ta căng cứng, nhả ra từng câu từng chữ một.
Diệp Vấn Vấn cười cợt, cô không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Cô đoán xem?"
Lúc này Trình Viện chợt bình tĩnh lại: "Là mày, mày đến báo thù đúng không? Tại sao hả? Chỉ vì tao lấy của mày một trái thận à? Hơn nữa mày tự đồng ý còn gì."
"Nếu mày không muốn thì có thể từ chối, có đủ cơ hội để mày lựa chọn không hiến, nếu mày đã đồng ý rồi thì tại sao lại hối hận."
"Biến chứng sau phẫu thuật là chuyện bình thường, mày nói chúng tao ngược đãi mày, mày có tự hỏi lòng mình chưa hả? Ai cho mày ăn ai cho mày mặc? Nếu không muốn để mày sống, ngay từ đầu mày đã không sống nổi rồi."
"Không đúng." Cô ta lắc đầu, bỗng cười lên: "Nếu sớm biết mày là đứa vong ơn bội nghĩa, lúc trước khi mày bị vứt tới cửa, mẹ tao đã không nên nhặt mày về rồi."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Đối diện với sự tự nhận đến không biết xấu hổ của người trước mắt, nhất thời cô không biết phải đáp lại thế nào.
"Bị tao nói trúng nên chột dạ chứ gì?" Thấy cô không nói lời nào, Trình Viện cười đắc ý: "Diệp Vấn Vấn, mày là một đứa vong ơn phụ nghĩa, mẹ tao cho mày ăn không ở không, còn cho mày đến trường. Cuối cùng mày chết rồi, nhưng lại đẩy hết lỗi lầm lên người bà ấy, khiến bà ấy bị bắt, để tao bị mắng chửi, phá hủy cuộc sống của chúng tao. Mày mới là cái người lòng dạ đen tối, chúng ta coi thường mày."
Diệp Vấn Vấn đứng lên, Trình Viện bỗng im bặt, cô ta nhìn Diệp Vấn Vấn đầy vẻ oán độc, trong ánh mắt cô ta lộ ra sự sợ hãi, bất an lùi về sau.
Diệp Vấn Vấn nói với gương mặt lạnh tanh: "Tôi vẫn không hiểu, tại sao cô lại có ác ý với tôi đến vậy, bây giờ tôi đã hiểu."
"Đúng, tao đố kỵ, tao đố kỵ mày đấy." Trình Viện cười gằn, thẳng thắng nói: "Một đứa bệnh sắp chết, tại sao lại có được hai trái thận khỏe mạnh, tại sao mày vừa đến, những đứa nhỏ khác trong viện lại đều thích mày, nói mày hiểu chuyện tri kỷ này nọ. Mày đã đoạt đi toàn bộ sự chú ý của chúng dành cho tao, khiến tao bị lãng quên, tại sao tao không thể hận mày?"
"Tao chỉ cần một kế nhỏ thôi đã có thể khiến mọi người ghét mày, xa lánh mày, chỉ cố ý tạo ra cháy thôi mày đã thật lòng chạy tới cứu tao rồi. Mày biết không, trận hỏa hoạn kia đó, tao rất mong mày chết bên trong, mà không ngờ chỉ làm bỏng tay của mày."
"Không đúng, nếu không phải thận của mày thì mày đã sớm không còn trong viện rồi, mày có biết cô nhi không ai nhận nuôi khi rời khỏi viện mồ côi sẽ thế nào không?" Cô ta cười thành tiếng: "Chỉ cần động ngón út thôi, mày có thể chết đi không một tiếng động."
"Tao đã đủ nhân từ với mày rồi."
Trình Viện gần như điên cuồng gào lên những điều cô ta giấu trong lòng, những câu nói này cô ta giấu trong lòng quá lâu, lâu đến mức không có một ai có thể nghe được cả, thậm chí cô ta còn không dám nói với viện trưởng.
Cô ta biết đây là suy nghĩ biến thái, nhưng cô ta muốn vậy đấy, cô ta ghét Diệp Vấn Vấn, hận không thể khiến cô sớm ngày biến mất.
Suy nghĩ này, đã tồn tại ngay khi cô ta còn rất nhỏ.
Tiểu Phi đập cánh, nó run lập cập, nó chỉ cảm thấy người phụ nữ con người này thật đáng sợ. Diệp Vấn Vấn chú ý tới, cô vương một ngón tay vuốt nhẹ lên lưng nó.
Thì ra là vậy, lần này cô đến đây, một là vì muốn nhìn thử tình trạng gần đây của Trình Viện thế nào, biết cô ta không tốt, cô đã hài lòng rồi.
Hai là muốn nhìn xem cô ta có hối hận, hổ thẹn... Dù một chút xíu cũng được, một trái thận của cô ở trong cơ thể Trình Viện, cô hy vọng cô ta có chút tính người.
Nhưng Trình Viện cũng nói đúng một phần, nếu không phải trước kia viện trưởng đưa cô vào viện mồ côi, thì lúc ấy cô đã chết rồi.
Viện trưởng bị bắt, Trình Viện giống như chuột chạy qua đường, bị người người chửi đánh, thù của cô đã báo được, cô không muốn tốn nhiều thời gian trong sự thù hận của quá khứ, cô đã muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Nếu không phải Tông Việt bị làm phiền, cô sẽ không đến tìm Trình Viện.
Bây giờ, câu trả lời của Trình Viện chính là đáp án tốt nhất cho cô.
Người như vậy, nếu còn thả ra sẽ đi gieo họa cho người khác.
Diệp Vấn Vấn lấy ra bút ghi âm đã chuẩn bị sẵn từ trước, cô nói dưới ánh mắt sợ hãi của Trình Viện: "Tôi sẽ đưa bút ghi âm này đến cục cảnh sát... Nhưng cô yên tâm, cô sẽ không vào tù đâu."
"Tôi sẽ đưa cô đến một nơi khác."
- ----
Sau đó không lâu, một đoạn video ngắn được đăng tải lên mạng, cô gái trong video chính là Trình Viện đã liên tục lên hotseach vào thời gian trước. Cô ta đã biến mất lâu như thế, nay lại bất ngờ xuất hiện tại một đầu đường, cô ta cầm một con dao, gào to lên như điên cuồng, người xung quanh không dám bước lên, sợ cô ra phát rồ chém người.
Nhưng dường như mục đích cô ta cầm dao là để tự tổn thương mình, sau đó cánh sát tới, đưa cô ta đi.
Lại sau đó, cục cảnh sát đưa ra tin tức, Trình Viện bị bệnh tâm thần, nội tâm u ám, tâm lý không ổn định, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cho tới khi nào cô ta mới có thể ra ngoài, điều đó không ai biết.
- ----
Nửa tháng sau, chuyện liên quan đến "Diệp Vấn Vấn" hoàn toàn lắng xuống, Diệp Vấn Vấn càng bận bịu hơn.
[Siêu kế hoạch] đã sắp đóng máy, nhưng càng quay tới cuối thì tiến độ càng chậm hơn, đạo diễn đều muốn mỗi một phân đoạn tốt hơn nữa.
Diệp Vấn Vấn vừa vội vàng làm trợ lý chăm sóc Quý Hòa Hiện, vừa học tập đề thi đại học, có những lúc mệt mỏi, cô sẽ nhân lúc đêm xuống, để Quý Hòa Hiện mặc dày hơn một chút rồi đưa Quý Hòa Hiện bay dưới bầu trời sao, thả lỏng tâm tình.
Người không biết, cho dù nhìn thấy thì cũng chỉ cho rằng có lẽ mình hoa mắt.
Cuối cùng, bộ phim đóng máy ngay trước tết, Diệp Vấn Vấn và Quý Hòa Hiện về lại thủ đô. Sau khi xuống máy bay, vì để mình không bị chú ý nên Diệp Vấn Vấn đã đeo khẩu trang, còn Quý Hòa Hiện lại không hề che chắn gì cả.
Vừa vào sân bay đã nhìn thấy một đám người rít gào, những người hâm mộ đã nhận được tin từ sớm, họ vẫn luôn thủ tại chỗ này.
Bây giờ họ muốn tìm công nhân viên của sân bay để hỏi xem rắn trắng thế nào rồi, gửi rắn trắng lại sân bay cho công nhân viên chăm sóc, cũng không biết nó còn ở đây hay không.
Những người hâm mộ giơ cao điện thoại trong tay chụp ảnh liên tục, Diệp Vấn Vấn, Kiều Hựu Song và cả bảo vệ đều cố gắng tách những người hâm mộ này ra, không để họ chạm vào được Quý Hòa Hiện.
"Làm phiền tránh ra một chút, đừng cản đường." Bây giờ Diệp Vấn Vấn đã rất chuyên nghiệp với vai trò trợ lý, cô cố gắng giang hai tay ra chặn tay những người hâm mộ lại.
Cô buồn phiền, fans nữ điên cuồng như thế cũng thôi đi, tại sao còn có nam sinh chen trong đó nữa vậy hả?
Cô bị chen lấn đến rầu rĩ, vô cùng muốn làm một hành động khiến người người khiếp sợ đó là kéo Quý Hòa Hiện bay ra ngoài.
Nhưng cô cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Trong sự hỗn loạn, cũng không biết cô gái nào vung tay làm khẩu trang trên mặt Diệp Vấn Vấn rơi ra, lúc này, đám đông nhìn cô rồi chợt im lặng.
Nhân lúc im lặng này, nhất thời có được không gian, Diệp Vấn Vấn chọn đúng thời cơ kéo Quý Hòa Hiện đi nhanh ra ngoài, vừa tẩu thoát vừa quay đầu lại nhìn khẩu trang bị người ta giẫm dưới sàn.
Đây chính là cái khẩu trang thầy Quý mua cho cô, cũng là cái khẩu trang cô thích nhất!
Nhưng cô cầu cứu, lại không có người nào đồng ý giúp đỡ, thậm chí lúc cô ta đi bên ngoài còn bị nhận ra, một đám người vây cô ta lại, chất vấn cô ta.
Cô ta căn bản không dám về nơi cô ta và viện trưởng ở, nơi đó đã bị lộ ra ánh sáng, có rất nhiều người nói đầy lời khó nghe, còn bị ném rất nhiều rác rưởi, cô ta vốn không thể ở lại đó được.
Cô ta chỉ đành chuyển tới nơi này, sống như rùa rụt đầu, muốn ra ngoài đều phải vũ trang đầy đủ, nhưng phần lớn thời gian cô ta đều ở trong nhà, dùng điện thoại di động liên lạc.
Sau khi cô ta làm lộ tin tức Tông Việt đã đón Diệp Vấn Vấn đi cho truyền thông biết, mỗi ngày cô ta đều ôm điện thoại di động, suy nghĩ duy nhất của cô ta là muốn xác nhận xem Diệp Vấn Vấn đã chết thật hay chưa.
Thậm chí cô ta còn không muốn bôn ba vì viện trưởng nữa, không phải cô ta không cố gắng, mà là không có kết quả, không có người nào đồng ý giúp mẹ con hai người, cô ta có cách gì nữa.
Dù sao cũng sẽ không phán tử hình.
Cô ta đã lên kế hoạch xong, chờ đến khi chuyện này chìm xuống, cô ta sẽ rời khỏi Dương Thành, đến một nơi xa lạ. Có người bạn kiến nghị với cô ta, có thể ra nước ngoài sửa mặt, lại bỏ thêm chút tiền là có thể đổi một tấm căn cước giả, đến lúc đó lại bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ cần cô ta đồng ý buông bỏ viện trưởng.
Cô ta cảm thấy bạn mình nói rất đúng, cũng không thể vì viện trưởng mà chôn vùi cả đời cô ta được. Cô ta còn trẻ, không muốn mỗi ngày sống trong tiếng mắng chửi.
Cô ta tin tưởng, mẹ cô ta sẽ hiểu cho cô ta.
Trình Viện lại lướt xem tin tức trên mạng, trơ mắt nhìn vô số người khen Tông Việt, còn tiếc hận Diệp Vấn Vấn, đây vốn không phải kết quả cô ta muốn, cô ta tức đến điên lên, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Điều đáng mừng duy nhất đó là, Diệp Vấn Vấn đã chết thật rồi.
Trình Viện ném điện thoại xuống, cô ta vén tóc ra sau tai, đứng dậy định đi rót một cốc nước cho mình. Khoảng thời gian này, cô ta cũng chẳng dám gọi thức ăn bên ngoài, sợ bị nhận ra.
Thỉnh thoảng sẽ có người đến gõ cửa, cô ta không thèm để ý, dù là người nào, chỉ cần không được đáp lại chắc chắn sẽ rời đi.
Bình thường cô ta ăn một ít đồ ăn vặt hoặc mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trên mạng, chỉ người giao hàng đặt đồ ăn ngoài cửa, đến khi xác nhận đối phương đã đi rồi mới mang đồ ăn vào nhà.
Cô ta tự nói với mình, như vậy cũng tốt, chờ qua khoảng thời gian này, đám bạn làm xong chứng minh giả cho cô ta, là cô ta có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nghĩ thế, tâm trạng của Trình Viện tốt hơn rất nhiều, đúng lúc này, cô ta nghe được tiếng động trong bếp, cô ta sợ đến mức run lên.
Đây là tầng mười, tuyệt đối không thể có người đi vào từ cửa sổ nhà bếp được, nhưng cô ta vẫn cầm lấy cây gậy bóng chày ở một bên, cô ta vừa cảnh giác vừa hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa phòng bếp.
Một giây sau, một con chim sẻ nhỏ đập cánh bay vào, cơ thể cứng ngắt của Trình Viện nhất thời thả lỏng.
Nhưng mà rất nhanh sau, cơ thể của cô ta run lên, đôi mắt trừng to, con ngươi co rụt lại, cô ta nhìn chòng chọc vào sàn nhà phòng bếp --- Nơi đó có một bóng đen đang di chuyển.
"Ai?!" Cô ta hét lên một tiếng, không thể, tuyệt đối không thể có người đi vào phòng bếp được.
"Ai da, bị phát hiện rồi." Diệp Vấn Vấn đi ra khỏi phòng bếp, Trình Viện sợ hãi, cô nhún vai một cái dưới ánh mắt không thể tin lẫn phức tạp của cô ta: "Vốn muốn dọa cô một chút."
"Cô..." Vẻ mặt Trình Viện như thể gặp quỷ, đây không phải cô gái đã từng uy hiếp cô ta ở đoàn làm phim à: "Cô, sao cô lại ở đây!"
Diệp Vấn Vấn chớp mắt, cô ngoan ngoãn trả lời: "Tôi vào nhà một cách quang minh chính đại mà."
Trình Viện chợt quay đầu nhìn ra cửa lớn, không thể, cô ta vẫn luôn ở phòng khách, trước giờ chưa từng mở cửa lớn ra, cô ta không thể vào từ cửa lớn được.
Diệp Vấn Vấn cười đến mắt mày cong cong, dáng vẻ rất đáng yêu, nhưng trong mắt Trình Viện, nụ cười này không khác gì nụ cười của ác ma.
Cô ta nắm chặt gậy bóng chày, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại: "Cô muốn làm gì?"
Diệp Vấn Vấn bước tới một bước, Trình Viện gào lên: "Không được lại đây."
Diệp Vấn Vấn đi thẳng đến phòng khách, cô ngồi lên ghế salong, Tiểu Phi đập cánh đậu lên vai cô, cùng Diệp Vấn Vấn nhìn Trình Viện, thầm nghĩ: Con người này thật kỳ quái.
"Cô không cần sốt sắng như thế, tôi cũng chẳng làm gì cô." Diệp Vấn Vấn rất thân thiện nói.
Đầu óc của Trình Viện bỗng giật một cái, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn: "Cô là người hay quỷ, cuối cùng cô là ai!"
Diệp Vấn Vấn cảm thấy phản ứng này của cô ta rất buồn cười, cô còn chưa làm gì mà, cô chỉ diễn lại một vai phản diện trong phim mà thôi.
Ồ, không đúng, cô chỉ mô phỏng lại một chút thần thái của diễn viên vai phản diện trong đoàn làm phim [Siêu kế hoạch] mà thôi, hiểu quả đúng là không tồi.
Diệp Vấn Vấn thầm like cho mình một cái.
Cô cười hỏi ngược lại: "Cô nghĩ tôi là ai?"
Trình Viện cứng họng, trong đầu cô ta bỗng có một suy nghĩ lớn mật, tại sao sau khi cô gái này nói mấy lời uy hiếp với cô ta, thì tất cả mọi thứ lại thay đổi, hệt như có một vụ án oan bị lật lại phúc thẩm như thời xưa vậy, cuối cùng mọi chân tướng đều được phơi bày.
Tất nhiên chuyện này có người âm thầm ra tay, Diêp Vấn Vấn bị bệnh nằm liệt giường nhiều năm, căn bản không có ai giúp. Những liên lạc của cô với thế giới bên ngoài, cũng đều nằm dưới sự theo dõi của viện trưởng, một khi có gì không đúng, sẽ lập tức bóp chết nó.
Diệp Vấn Vấn không thể cầu cứu ai, cô ta vừa chết, tình huống thật của cô ta cũng không thể bị người khác phát hiện ra được, muốn khiến chuyện này bị lộ ra, trừ phi người trong cuộc còn sống.
Cho nên cô ta mới vội vàng muốn biết Diệp Vấn Vấn đã chết thật hay chưa.
Đáp án là: Đã chết.
Như thế, sẽ là ai biết được chân tướng của chuyện này, không có Diệp Vấn Vấn nói lại, ai có thể biết được? Chỉ cần suy nghĩ theo chiều hướng này, gần như tất cả mọi chuyện đều có thể nối liền lại với nhau.
"Cô là.. Diệp, Vấn, Vấn." Trình Viện hệt như bị sét đánh trúng vậy, cơ thể của cô ta căng cứng, nhả ra từng câu từng chữ một.
Diệp Vấn Vấn cười cợt, cô không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Cô đoán xem?"
Lúc này Trình Viện chợt bình tĩnh lại: "Là mày, mày đến báo thù đúng không? Tại sao hả? Chỉ vì tao lấy của mày một trái thận à? Hơn nữa mày tự đồng ý còn gì."
"Nếu mày không muốn thì có thể từ chối, có đủ cơ hội để mày lựa chọn không hiến, nếu mày đã đồng ý rồi thì tại sao lại hối hận."
"Biến chứng sau phẫu thuật là chuyện bình thường, mày nói chúng tao ngược đãi mày, mày có tự hỏi lòng mình chưa hả? Ai cho mày ăn ai cho mày mặc? Nếu không muốn để mày sống, ngay từ đầu mày đã không sống nổi rồi."
"Không đúng." Cô ta lắc đầu, bỗng cười lên: "Nếu sớm biết mày là đứa vong ơn bội nghĩa, lúc trước khi mày bị vứt tới cửa, mẹ tao đã không nên nhặt mày về rồi."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Đối diện với sự tự nhận đến không biết xấu hổ của người trước mắt, nhất thời cô không biết phải đáp lại thế nào.
"Bị tao nói trúng nên chột dạ chứ gì?" Thấy cô không nói lời nào, Trình Viện cười đắc ý: "Diệp Vấn Vấn, mày là một đứa vong ơn phụ nghĩa, mẹ tao cho mày ăn không ở không, còn cho mày đến trường. Cuối cùng mày chết rồi, nhưng lại đẩy hết lỗi lầm lên người bà ấy, khiến bà ấy bị bắt, để tao bị mắng chửi, phá hủy cuộc sống của chúng tao. Mày mới là cái người lòng dạ đen tối, chúng ta coi thường mày."
Diệp Vấn Vấn đứng lên, Trình Viện bỗng im bặt, cô ta nhìn Diệp Vấn Vấn đầy vẻ oán độc, trong ánh mắt cô ta lộ ra sự sợ hãi, bất an lùi về sau.
Diệp Vấn Vấn nói với gương mặt lạnh tanh: "Tôi vẫn không hiểu, tại sao cô lại có ác ý với tôi đến vậy, bây giờ tôi đã hiểu."
"Đúng, tao đố kỵ, tao đố kỵ mày đấy." Trình Viện cười gằn, thẳng thắng nói: "Một đứa bệnh sắp chết, tại sao lại có được hai trái thận khỏe mạnh, tại sao mày vừa đến, những đứa nhỏ khác trong viện lại đều thích mày, nói mày hiểu chuyện tri kỷ này nọ. Mày đã đoạt đi toàn bộ sự chú ý của chúng dành cho tao, khiến tao bị lãng quên, tại sao tao không thể hận mày?"
"Tao chỉ cần một kế nhỏ thôi đã có thể khiến mọi người ghét mày, xa lánh mày, chỉ cố ý tạo ra cháy thôi mày đã thật lòng chạy tới cứu tao rồi. Mày biết không, trận hỏa hoạn kia đó, tao rất mong mày chết bên trong, mà không ngờ chỉ làm bỏng tay của mày."
"Không đúng, nếu không phải thận của mày thì mày đã sớm không còn trong viện rồi, mày có biết cô nhi không ai nhận nuôi khi rời khỏi viện mồ côi sẽ thế nào không?" Cô ta cười thành tiếng: "Chỉ cần động ngón út thôi, mày có thể chết đi không một tiếng động."
"Tao đã đủ nhân từ với mày rồi."
Trình Viện gần như điên cuồng gào lên những điều cô ta giấu trong lòng, những câu nói này cô ta giấu trong lòng quá lâu, lâu đến mức không có một ai có thể nghe được cả, thậm chí cô ta còn không dám nói với viện trưởng.
Cô ta biết đây là suy nghĩ biến thái, nhưng cô ta muốn vậy đấy, cô ta ghét Diệp Vấn Vấn, hận không thể khiến cô sớm ngày biến mất.
Suy nghĩ này, đã tồn tại ngay khi cô ta còn rất nhỏ.
Tiểu Phi đập cánh, nó run lập cập, nó chỉ cảm thấy người phụ nữ con người này thật đáng sợ. Diệp Vấn Vấn chú ý tới, cô vương một ngón tay vuốt nhẹ lên lưng nó.
Thì ra là vậy, lần này cô đến đây, một là vì muốn nhìn thử tình trạng gần đây của Trình Viện thế nào, biết cô ta không tốt, cô đã hài lòng rồi.
Hai là muốn nhìn xem cô ta có hối hận, hổ thẹn... Dù một chút xíu cũng được, một trái thận của cô ở trong cơ thể Trình Viện, cô hy vọng cô ta có chút tính người.
Nhưng Trình Viện cũng nói đúng một phần, nếu không phải trước kia viện trưởng đưa cô vào viện mồ côi, thì lúc ấy cô đã chết rồi.
Viện trưởng bị bắt, Trình Viện giống như chuột chạy qua đường, bị người người chửi đánh, thù của cô đã báo được, cô không muốn tốn nhiều thời gian trong sự thù hận của quá khứ, cô đã muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Nếu không phải Tông Việt bị làm phiền, cô sẽ không đến tìm Trình Viện.
Bây giờ, câu trả lời của Trình Viện chính là đáp án tốt nhất cho cô.
Người như vậy, nếu còn thả ra sẽ đi gieo họa cho người khác.
Diệp Vấn Vấn lấy ra bút ghi âm đã chuẩn bị sẵn từ trước, cô nói dưới ánh mắt sợ hãi của Trình Viện: "Tôi sẽ đưa bút ghi âm này đến cục cảnh sát... Nhưng cô yên tâm, cô sẽ không vào tù đâu."
"Tôi sẽ đưa cô đến một nơi khác."
- ----
Sau đó không lâu, một đoạn video ngắn được đăng tải lên mạng, cô gái trong video chính là Trình Viện đã liên tục lên hotseach vào thời gian trước. Cô ta đã biến mất lâu như thế, nay lại bất ngờ xuất hiện tại một đầu đường, cô ta cầm một con dao, gào to lên như điên cuồng, người xung quanh không dám bước lên, sợ cô ra phát rồ chém người.
Nhưng dường như mục đích cô ta cầm dao là để tự tổn thương mình, sau đó cánh sát tới, đưa cô ta đi.
Lại sau đó, cục cảnh sát đưa ra tin tức, Trình Viện bị bệnh tâm thần, nội tâm u ám, tâm lý không ổn định, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cho tới khi nào cô ta mới có thể ra ngoài, điều đó không ai biết.
- ----
Nửa tháng sau, chuyện liên quan đến "Diệp Vấn Vấn" hoàn toàn lắng xuống, Diệp Vấn Vấn càng bận bịu hơn.
[Siêu kế hoạch] đã sắp đóng máy, nhưng càng quay tới cuối thì tiến độ càng chậm hơn, đạo diễn đều muốn mỗi một phân đoạn tốt hơn nữa.
Diệp Vấn Vấn vừa vội vàng làm trợ lý chăm sóc Quý Hòa Hiện, vừa học tập đề thi đại học, có những lúc mệt mỏi, cô sẽ nhân lúc đêm xuống, để Quý Hòa Hiện mặc dày hơn một chút rồi đưa Quý Hòa Hiện bay dưới bầu trời sao, thả lỏng tâm tình.
Người không biết, cho dù nhìn thấy thì cũng chỉ cho rằng có lẽ mình hoa mắt.
Cuối cùng, bộ phim đóng máy ngay trước tết, Diệp Vấn Vấn và Quý Hòa Hiện về lại thủ đô. Sau khi xuống máy bay, vì để mình không bị chú ý nên Diệp Vấn Vấn đã đeo khẩu trang, còn Quý Hòa Hiện lại không hề che chắn gì cả.
Vừa vào sân bay đã nhìn thấy một đám người rít gào, những người hâm mộ đã nhận được tin từ sớm, họ vẫn luôn thủ tại chỗ này.
Bây giờ họ muốn tìm công nhân viên của sân bay để hỏi xem rắn trắng thế nào rồi, gửi rắn trắng lại sân bay cho công nhân viên chăm sóc, cũng không biết nó còn ở đây hay không.
Những người hâm mộ giơ cao điện thoại trong tay chụp ảnh liên tục, Diệp Vấn Vấn, Kiều Hựu Song và cả bảo vệ đều cố gắng tách những người hâm mộ này ra, không để họ chạm vào được Quý Hòa Hiện.
"Làm phiền tránh ra một chút, đừng cản đường." Bây giờ Diệp Vấn Vấn đã rất chuyên nghiệp với vai trò trợ lý, cô cố gắng giang hai tay ra chặn tay những người hâm mộ lại.
Cô buồn phiền, fans nữ điên cuồng như thế cũng thôi đi, tại sao còn có nam sinh chen trong đó nữa vậy hả?
Cô bị chen lấn đến rầu rĩ, vô cùng muốn làm một hành động khiến người người khiếp sợ đó là kéo Quý Hòa Hiện bay ra ngoài.
Nhưng cô cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Trong sự hỗn loạn, cũng không biết cô gái nào vung tay làm khẩu trang trên mặt Diệp Vấn Vấn rơi ra, lúc này, đám đông nhìn cô rồi chợt im lặng.
Nhân lúc im lặng này, nhất thời có được không gian, Diệp Vấn Vấn chọn đúng thời cơ kéo Quý Hòa Hiện đi nhanh ra ngoài, vừa tẩu thoát vừa quay đầu lại nhìn khẩu trang bị người ta giẫm dưới sàn.
Đây chính là cái khẩu trang thầy Quý mua cho cô, cũng là cái khẩu trang cô thích nhất!
Danh sách chương