Hari kéo Kwon Ji Yong ra hàng ghế gần đó ngồi, vừa đi vừa nói: “Em đợi anh đấy!”
“Đợi anh? Đợi anh làm gì?” – Kwon Ji Yong ngoan ngoãn để cô kéo đi, khi nhìn thấy Hari chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, bên trong là đồ mặc ở nhà, anh liền nhăn mày, tự tay lấy cái nón len anh đang chụp trên đầu đội cho cô, sau đó cũng cởi cái áo khoác trên người ra khoác cho cô, nghiêm khắc nói:
“Sao em có thể ra đây ngồi mà ăn mặc mỏng manh như thế vào giờ này chứ? Lỡ bị bệnh thì sao?”
“Giờ là tháng 6 mà anh?” – trời cũng đâu có lạnh lắm. Hari muốn nói như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt khiếp người của Kwon leader, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong lòng tự nhủ, người ta đang tâm trạng không tốt, mình không nên lắm mồm, người ta tâm trạng không tốt, mình nên nhường nhịn, người ta tâm trạng không tốt, người ta lớn nhất, chết tiệt, tâm trạng của tôi cũng sắp không tốt đây.
Hari không nhìn Kwon Ji Yong nữa, cô nhanh chóng đưa hộp kimbap mà mình đã làm ra, để vào khoảng trống của cái băng ghế, mở ra, sau đó lại lấy hai chai nước chanh ra: “Nè! Ăn đi, cho dù tâm trạng không tốt, anh cũng không nên bỏ bữa như vậy?”
Kwon Ji Yong nhìn hộp kimbap thì sững sờ, anh dường như đã hiểu, lí do vì sao Hari ở đây chờ anh, anh nhìn Hari, trong mắt là một thứ gì đó mà cô xem không hiểu, nó phức tạp, rối rắm, là ánh mắt mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây, anh hỏi:
“Em ngồi đây chỉ là để đưa cho anh thứ này sao?”
Trong giọng nói của anh như đang đè nén cái gì, Hari không biết, cô trả lời: “Đương nhiên, anh xem anh đi, người gầy lại còn nhỏ con, vậy mà lúc nãy cũng chỉ ăn có một chút rồi đứng lên. Anh mà cứ tiếp tục như vậy, một thời gian nữa anh sẽ trông như là những người cần phải dùng tiền trợ cấp của chính phủ ấy, anh định dùng hình tượng ấy để lên sân khấu sao?”
Kwon Ji Yong bật cười, mặc dù Hari cảm thấy cô không nói cái gì đáng cười mà, cô toàn nói tình hình thực tế mà, chẳng lẽ dạo này anh nghĩ lẩn quẩn, đến nỗi đầu óc có vấn đề luôn rồi. Cô lo lắng nhìn anh, sốt sắng hỏi:
“Anh, không sao chứ. Em nói này, cho dù cuộc sống có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải luôn lạc quan chứ, chỉ suy sụp có một chút mà anh đã như thế này sao?”
Thấy ánh mắt cô nhìn mình không đúng, Kwon Ji Yong nhanh chóng đẩy gương mặt cô ra, giọng nói khó chịu: “Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ đó heo con, em đang tưởng tượng thứ gì thế hả?”
Anh liếc Hari một cái, sau đó lấy một miếng kimbap ra, bỏ vào miệng, nhai nhai mấy cái, anh nói: “Em đã biết chuyện rồi hả? Lí do mà khiến anh khó chịu ấy.”
Hari nhìn chăm chú vào biểu cảm của Kwon Ji Yong, thấy anh thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm, nghe anh hỏi thì trả lời: “Không khí trong nhà kì lạ quá mà, ai mà không nhận ra, cho nên em hỏi anh Seung Ri rồi.”
Kwon Ji Yong cũng không nói gì tiếp theo, anh cứ lấy một miếng kimbap ra ăn, sau đó lại mở một lon nước chanh muối ra uống, thật ra vừa nãy không ăn được mấy miếng, anh có chút đói, chỉ là tâm tình không được tốt, đi lang thang một hồi anh cũng không muốn ăn cái gì. Chỉ là khi nhớ đến bóng dáng bé nhỏ của cô, anh chợt cảm thấy kimbap này ăn ngon rất nhiều.
Hari thấy anh không nói gì cũng không mở miệng, cô đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ đã rất trễ, xung quanh cũng chẳng còn ai, nhìn lên mấy cái cửa sổ hầu như đều tắt tối thui, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, nếu không phải lúc nào cũng có bảo vệ đứng trực thì lúc nãy cô cũng không dám ngồi chờ anh.
“Heo con, mở miệng nào!”
Nghe thấy tiếng Kwon Ji Yong, Hari vô thức quay đầu lại “hả” một cái, lập tức, một miếng kimbap được nhét vào miệng cô, Hari cũng ngoan ngoãn nhai miếng kimbap trong miệng. Kwon Ji Yong thấy vậy thì cười, anh hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon.” – Chuyện lạ, cô nấu mà, không lẽ chê dở sao.
Nhìn Kwon Ji Yong cười cứ như là món này là anh nấu ấy, Hari đưa mắt xem thường. Chợt, cô nghe anh nói:
“Này, em thấy anh xấu lắm đúng không? Chỉ là đưa bài hát mình sáng tác cho người khác hát, anh lại tỏ vẻ khó chịu chư vậy, huống chi người khác này lại là những chiến hữu, đồng đội của anh nữa chứ!”
Hari nhìn Kwon Ji Yong, thấy vẻ mặt của anh là thật sự, cũng không cười như lúc nãy nữa, cô hỏi: “Bài hát này có ý nghĩa đặc biệt gì à?”
Kwon Ji Yong nhìn cô một cái: “Bài này là bài hát anh viết cho Kim Jin A.”
Nghe vậy, Hari vẻ mặt hiểu ra, trong lòng lại tự nhiên xuất hiện một cảm giác khó chịu khó hiểu, cô lựa chọn xem nhẹ nó, nói: “Vì vậy nên anh không muốn ai hát bài hát đó?”
“Cũng không phải.” – Kwon Ji Yong lắc đầu, anh nói: “Đó là bài hát mà anh đầu tư nhiều tâm huyết nhất từ trước đến nay, cũng là tác phẩm anh hài lòng nhất, vì vậy khi chủ tịch bảo đưa nó cho nhóm, anh rất khó chịu.”
Hari nghe đến đây, liền hiểu ra, chuyện thường tình ấy mà, chuyện này nếu là ai thì cũng sẽ có cảm giác vậy thôi, một tác phẩm mà mình từng bỏ công sức ra như vậy, thế nhưng lại phải đưa cho người khác, thì khó chịu là chuyện đương nhiên.
Cô mở lon nước chanh của mình ra, uống một ngụm, sau đó kể: “Hồi em học lớp 9, có một cuộc thi viết truyện ngắn được tổ chức ở trong tỉnh, tiền thưởng là 200 nghìn won, vì vậy em rất sốt sắng tham gia. Anh biết đấy, 200 nghìn won là một số tiền rất lớn, hơn nữa vào thời điểm đó, nó rất có ý nghĩa với em.
Thế là em đã nghiên cứu và đọc rất nhiều sách tham khảo, viết rồi xé rồi lại viết rồi xé, cuối cùng em viết được một câu chuyện ngắn rất hay, rất cảm động, em đưa bác giáo sư ở đối diện nhà đọc, bác ấy cũng rơi nước mắt và bảo là em chắc chắn sẽ đoạt giải, lúc đó em mừng lắm, em đem lên lớp vè khoe với đứa bạn cùng bàn của em.”
Nói đến đây, giọng hoài niệm của Hari dần trở nên nghiến răng nghiến lợi: “Thế nhưng con nhỏ không biết xấu hổ đó lại ngay lúc hạn chót, dám ăn cắp lấy bài của em, rồi nộp lên cho giáo viên với tên của nó, làm em không hay biết gì hết trơn. Đến khi giáo viên thông báo nó đạt giải nhất và đọc bài đó lên cho lớp nghe, em mới biết bài của mình bị đánh cắp.”
Kwon Ji Yong nghe tới đây, cũng giật mình, không ngờ học sinh lớp 9 thôi mà đã có thể làm chuyện như thế. Hari tức giận kể tiếp: “Lúc đó em tức lắm, em đi nói với giáo viên, bảo đó là bài của em, hơn nữa câu chuyện ngắn đó rõ ràng là kể về chính em khi ba mẹ em vừa mới mất, còn là dùng ngôi kể thứ nhất (tôi), làm sao mà con nhỏ từ đó giờ được nuông chiều, cha mẹ đầy đủ đó có thể viết được câu chuyện như thế chứ. Vậy mà anh biết giáo viên khi đó nói gì với em không?”
Kwon Ji Yong cũng thắc mắc: “Nói gì?”
“Đợi anh? Đợi anh làm gì?” – Kwon Ji Yong ngoan ngoãn để cô kéo đi, khi nhìn thấy Hari chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, bên trong là đồ mặc ở nhà, anh liền nhăn mày, tự tay lấy cái nón len anh đang chụp trên đầu đội cho cô, sau đó cũng cởi cái áo khoác trên người ra khoác cho cô, nghiêm khắc nói:
“Sao em có thể ra đây ngồi mà ăn mặc mỏng manh như thế vào giờ này chứ? Lỡ bị bệnh thì sao?”
“Giờ là tháng 6 mà anh?” – trời cũng đâu có lạnh lắm. Hari muốn nói như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt khiếp người của Kwon leader, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong lòng tự nhủ, người ta đang tâm trạng không tốt, mình không nên lắm mồm, người ta tâm trạng không tốt, mình nên nhường nhịn, người ta tâm trạng không tốt, người ta lớn nhất, chết tiệt, tâm trạng của tôi cũng sắp không tốt đây.
Hari không nhìn Kwon Ji Yong nữa, cô nhanh chóng đưa hộp kimbap mà mình đã làm ra, để vào khoảng trống của cái băng ghế, mở ra, sau đó lại lấy hai chai nước chanh ra: “Nè! Ăn đi, cho dù tâm trạng không tốt, anh cũng không nên bỏ bữa như vậy?”
Kwon Ji Yong nhìn hộp kimbap thì sững sờ, anh dường như đã hiểu, lí do vì sao Hari ở đây chờ anh, anh nhìn Hari, trong mắt là một thứ gì đó mà cô xem không hiểu, nó phức tạp, rối rắm, là ánh mắt mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây, anh hỏi:
“Em ngồi đây chỉ là để đưa cho anh thứ này sao?”
Trong giọng nói của anh như đang đè nén cái gì, Hari không biết, cô trả lời: “Đương nhiên, anh xem anh đi, người gầy lại còn nhỏ con, vậy mà lúc nãy cũng chỉ ăn có một chút rồi đứng lên. Anh mà cứ tiếp tục như vậy, một thời gian nữa anh sẽ trông như là những người cần phải dùng tiền trợ cấp của chính phủ ấy, anh định dùng hình tượng ấy để lên sân khấu sao?”
Kwon Ji Yong bật cười, mặc dù Hari cảm thấy cô không nói cái gì đáng cười mà, cô toàn nói tình hình thực tế mà, chẳng lẽ dạo này anh nghĩ lẩn quẩn, đến nỗi đầu óc có vấn đề luôn rồi. Cô lo lắng nhìn anh, sốt sắng hỏi:
“Anh, không sao chứ. Em nói này, cho dù cuộc sống có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải luôn lạc quan chứ, chỉ suy sụp có một chút mà anh đã như thế này sao?”
Thấy ánh mắt cô nhìn mình không đúng, Kwon Ji Yong nhanh chóng đẩy gương mặt cô ra, giọng nói khó chịu: “Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ đó heo con, em đang tưởng tượng thứ gì thế hả?”
Anh liếc Hari một cái, sau đó lấy một miếng kimbap ra, bỏ vào miệng, nhai nhai mấy cái, anh nói: “Em đã biết chuyện rồi hả? Lí do mà khiến anh khó chịu ấy.”
Hari nhìn chăm chú vào biểu cảm của Kwon Ji Yong, thấy anh thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm, nghe anh hỏi thì trả lời: “Không khí trong nhà kì lạ quá mà, ai mà không nhận ra, cho nên em hỏi anh Seung Ri rồi.”
Kwon Ji Yong cũng không nói gì tiếp theo, anh cứ lấy một miếng kimbap ra ăn, sau đó lại mở một lon nước chanh muối ra uống, thật ra vừa nãy không ăn được mấy miếng, anh có chút đói, chỉ là tâm tình không được tốt, đi lang thang một hồi anh cũng không muốn ăn cái gì. Chỉ là khi nhớ đến bóng dáng bé nhỏ của cô, anh chợt cảm thấy kimbap này ăn ngon rất nhiều.
Hari thấy anh không nói gì cũng không mở miệng, cô đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ đã rất trễ, xung quanh cũng chẳng còn ai, nhìn lên mấy cái cửa sổ hầu như đều tắt tối thui, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, nếu không phải lúc nào cũng có bảo vệ đứng trực thì lúc nãy cô cũng không dám ngồi chờ anh.
“Heo con, mở miệng nào!”
Nghe thấy tiếng Kwon Ji Yong, Hari vô thức quay đầu lại “hả” một cái, lập tức, một miếng kimbap được nhét vào miệng cô, Hari cũng ngoan ngoãn nhai miếng kimbap trong miệng. Kwon Ji Yong thấy vậy thì cười, anh hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon.” – Chuyện lạ, cô nấu mà, không lẽ chê dở sao.
Nhìn Kwon Ji Yong cười cứ như là món này là anh nấu ấy, Hari đưa mắt xem thường. Chợt, cô nghe anh nói:
“Này, em thấy anh xấu lắm đúng không? Chỉ là đưa bài hát mình sáng tác cho người khác hát, anh lại tỏ vẻ khó chịu chư vậy, huống chi người khác này lại là những chiến hữu, đồng đội của anh nữa chứ!”
Hari nhìn Kwon Ji Yong, thấy vẻ mặt của anh là thật sự, cũng không cười như lúc nãy nữa, cô hỏi: “Bài hát này có ý nghĩa đặc biệt gì à?”
Kwon Ji Yong nhìn cô một cái: “Bài này là bài hát anh viết cho Kim Jin A.”
Nghe vậy, Hari vẻ mặt hiểu ra, trong lòng lại tự nhiên xuất hiện một cảm giác khó chịu khó hiểu, cô lựa chọn xem nhẹ nó, nói: “Vì vậy nên anh không muốn ai hát bài hát đó?”
“Cũng không phải.” – Kwon Ji Yong lắc đầu, anh nói: “Đó là bài hát mà anh đầu tư nhiều tâm huyết nhất từ trước đến nay, cũng là tác phẩm anh hài lòng nhất, vì vậy khi chủ tịch bảo đưa nó cho nhóm, anh rất khó chịu.”
Hari nghe đến đây, liền hiểu ra, chuyện thường tình ấy mà, chuyện này nếu là ai thì cũng sẽ có cảm giác vậy thôi, một tác phẩm mà mình từng bỏ công sức ra như vậy, thế nhưng lại phải đưa cho người khác, thì khó chịu là chuyện đương nhiên.
Cô mở lon nước chanh của mình ra, uống một ngụm, sau đó kể: “Hồi em học lớp 9, có một cuộc thi viết truyện ngắn được tổ chức ở trong tỉnh, tiền thưởng là 200 nghìn won, vì vậy em rất sốt sắng tham gia. Anh biết đấy, 200 nghìn won là một số tiền rất lớn, hơn nữa vào thời điểm đó, nó rất có ý nghĩa với em.
Thế là em đã nghiên cứu và đọc rất nhiều sách tham khảo, viết rồi xé rồi lại viết rồi xé, cuối cùng em viết được một câu chuyện ngắn rất hay, rất cảm động, em đưa bác giáo sư ở đối diện nhà đọc, bác ấy cũng rơi nước mắt và bảo là em chắc chắn sẽ đoạt giải, lúc đó em mừng lắm, em đem lên lớp vè khoe với đứa bạn cùng bàn của em.”
Nói đến đây, giọng hoài niệm của Hari dần trở nên nghiến răng nghiến lợi: “Thế nhưng con nhỏ không biết xấu hổ đó lại ngay lúc hạn chót, dám ăn cắp lấy bài của em, rồi nộp lên cho giáo viên với tên của nó, làm em không hay biết gì hết trơn. Đến khi giáo viên thông báo nó đạt giải nhất và đọc bài đó lên cho lớp nghe, em mới biết bài của mình bị đánh cắp.”
Kwon Ji Yong nghe tới đây, cũng giật mình, không ngờ học sinh lớp 9 thôi mà đã có thể làm chuyện như thế. Hari tức giận kể tiếp: “Lúc đó em tức lắm, em đi nói với giáo viên, bảo đó là bài của em, hơn nữa câu chuyện ngắn đó rõ ràng là kể về chính em khi ba mẹ em vừa mới mất, còn là dùng ngôi kể thứ nhất (tôi), làm sao mà con nhỏ từ đó giờ được nuông chiều, cha mẹ đầy đủ đó có thể viết được câu chuyện như thế chứ. Vậy mà anh biết giáo viên khi đó nói gì với em không?”
Kwon Ji Yong cũng thắc mắc: “Nói gì?”
Danh sách chương