Trương Tư Nghị run tay đánh một câu: “Sau đó thì sao? Lúc nào anh ấy phát hiện ba em lừa anh ấy?”
Cố Diêu: “Ba em tìm rất nhiều lý do gạt anh ấy. Ví dụ như lừa anh ấy ít nhất một năm nữa con của anh ấy mới sinh ra, lại đặt ra một đống điều kiện cho anh ấy, mỗi ngày phải ngủ sớm dậy sớm, ở nhà trẻ phải ngoan ngoãn không được quấy phá, ăn nhiều rau, tập thể dục hàng ngày... Bất kể anh ấy vi phạm điều gì, đứa con trong cơ thể anh ấy có thể sẽ chết non.”
Trương Tư Nghị: “Ha ha ha ha ha ha anh ấy tin thật hả?”
Cố Diêu: “Tin chứ! Nhưng trẻ con không ám ảnh với một chuyện gì đó nhiều lắm, một thời gian sau, anh trai em cũng quên mất chuyện này. Lớn lên một chút, có lẽ anh ấy cũng đoán được ba em lừa anh ấy, không hỏi lại nữa. Tuy nhiên, em nghe ba em nói, khi còn bé anh em hơi hiếu động, thích nghịch ngợm và tò mò về mọi thứ xung quanh. Từ sau sự cố bí ngô, ngược lại tính cách của anh ấy trở nên điềm tĩnh, gặp phải vấn đề cũng không tùy tiện nghe người khác giải đáp mà càng thích tự mình suy xét. Ban đầu ba em còn lo lắng lời bông đùa của ba gây ra bóng ma tâm lý cho anh ấy, cẩn thận quan sát một thời gian, thường xuyên đưa anh ấy ra ngoài chơi, sau đó chậm rãi nhận ra anh ấy không trở nên ngốc nghếch, ba mới yên lòng.”
Trương Tư Nghị cười đến cơ mặt căng cứng, cậu không khỏi nghĩ, sự kiện bí ngô có phải là nguồn gốc biến Cố Tiêu từ con người ngớ ngẩn đáng yêu trở thành bụng dạ khó lường không? Đúng lúc này, Cố Tiêu đột ngột liếc mắt nhìn Cố Diêu: “Ở trong xe tại sao còn gửi tin nhắn qua Wechat? Điện thoại rung đi rung lại là do sợ anh biết hai em lặng lẽ nói chuyện sau lưng anh?”
Cố Diêu: “...”
Trương Tư Nghị: “...”
Hai người đều đắm chìm vào bầu không khí vui vẻ do ngồi buôn dưa lê lịch sử đen tối của Cố Tiêu, lúc này anh mở lời, mặc dù Trương Tư Nghị theo phản xạ có điều kiện đựng thẳng tóc gáy, nhưng không phải là cảm giác khiếp sợ thuần túy bình thường, ngược lại cậu giãy dụa giữa sự đau đớn vì nín cười và sự hoảng hốt do bị Cố Tiêu chất vấn, đau trứng gấp mấy lần.
Cố Diêu ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Không đâu, em đang nhắn tin với bạn học.” Thật không may, cô em gái lơ ngơ này nói xong câu đó liền thu lại điện thoại di động, có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Cố Tiêu hừ mũi cười nhạt, rõ ràng không tin nhưng không tiếp tục hỏi nữa, anh tập trung lái xe.
Trương Tư Nghị ngồi phía sau Cố Tiêu, đối phương không nhìn thấy khuôn mặt cậu, cậu sẽ không nói vuốt đuôi (nói sau khi sự việc đã xảy ra, không có tác dụng gì, thường để lấy lòng) mà giải thích gì thêm, lựa chọn giả ngu không hé răng.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, xe đến khu phục vụ, Trương Tư Nghị cuối cùng cũng chờ được thời cơ, ăn ý ngầm với Cố Diêu, xuống xe đi vệ sinh.
Hai người vừa thoát khỏi tầm mắt của Cố Tiêu, ngay lập tức tiếp cận nhau, lộ ra bản tính.
Cố Diêu: “Trời ơi! Vừa rồi em sợ muốn chết!”
Trương Tư Nghị: “Đúng thế, khỉ thật! Anh cứ tưởng anh ấy tập trung lái xe, không ngờ anh ấy lại biết hai chúng ta đang tán dóc về anh ấy...”
Cố Diêu: “Đánh chết cũng không nhận là ổn, anh ấy không thể lục lọi điện thoại di động của chúng ta được.”
Trương Tư Nghị: “Ừ! Lát nữa chúng ta tắt chế độ rung đi, bật chế độ im lặng, như vậy anh ấy sẽ không biết chúng ta đang nói chuyện với nhau!”
Cố Diêu: “Được! A đúng rồi, lát nữa đừng quên đổi vị trí!”
Trương Tư Nghị: “Ừm... Vậy nói với anh trai em thế nào đây?”
Cố Diêu: “Anh cứ bảo em muốn ngồi phía sau ngủ một giấc.”
Trương Tư Nghị: “Được rồi...”
Sau khi đi vệ sinh xong, Trương Tư Nghị trở về trước. Từ rất xa, cậu thấy Cố Tiêu cũng xuống xe, đứng bên ngoài hít thở không khí trong lành.
Đối phương không mặc áo khoác, phần thân trên là một chiếc áo gilê lông vũ siêu mỏng màu xanh đậm, bên trong là một chiếc áo sơ mi thuần sợi bông màu tro, tay áo và cổ áo được cài cúc rất chỉnh tề; chiếc quần bó sát tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài của anh, anh ôm cánh tay, biếng nhác dựa vào cửa xe.
Cố Tiêu híp mắt trầm tư nhìn về nơi xa phương, nhíu mày, có chút cô đơn khó có thể phát hiện lộ ra trên mặt.
Trương Tư Nghị ngẩn người, nhìn kỹ lần nữa, sự cô đơn đó thoáng chốc biến mất.
Cậu nghĩ, có thể khí chất một mình rời xa huyên náo của người đàn ông này khiến người ta sản sinh ra ảo giác đó.
Trương Tư Nghị tới gần, Cố Tiêu nhận ra, đường nhìn của anh quét đến, vẻ mặt anh vẫn dửng dưng như không.
Trương Tư Nghị bất chợt nhớ đến chuyện Cố Tiêu xem bí ngô như con trai anh mà nuôi dưỡng, nhịn không được mà bật cười một tiếng.
Nháy mắt, Cố Tiêu nheo mắt, vẫy tay với cậu: “Qua đây.”
Trương Tư Nghị: “...”
Sau khi tiếp cận, Trương Tư Nghị vô thức giữ khoảng cách với Cố Tiêu: “Làm sao ạ?”
Cố Tiêu hỏi: “Có chuyện gì vui mà cười?”
Trương Tư Nghị rũ mắt, che giấu nói: “Không có gì.”
Cố Tiêu nhìn chằm chằm cậu một lát, khiến lông tơ cả người Trương Tư Nghị đựng thẳng, ngay khi cậu không nhịn được nữa muốn giơ cờ trắng đầu hàng, Cố Tiêu lại liếc mắt nhìn Cố Diêu ở cách đó không xa, nói: “Hoặc là bây giờ em nói cho anh biết, hoặc là tối nay anh sẽ hỏi Diêu Diêu.”
Mặc dù Cố Tiêu chưa từng đe dọa một câu, giọng nói cũng rất bình thản, nhưng Trương Tư Nghị cảm giác như cậu đang bị cảnh cáo "thẳng thắn để được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị."
Trương Tư Nghị rối tung lên, thật ra, chuyện xấu hổ nói ra thì người lúng túng cũng là bản thân Cố Tiêu, cậu có gì phải sợ? Hơn nữa, cậu chỉ là người nghe, không mắc tội lỗi lớn gì phải không? Tuy nhiên, hành động phản bội này vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc đối nhân xử thế của Trương Tư Nghị, vì thế cậu ương ngạnh vươn cổ phô trương phẩm chất anh dũng: “Thật sự không có gì cả!”
Cố Tiêu gật đầu, không tức giận, anh khẽ cười nói một câu: “Anh đã cho em cơ hội đầu tiên.”
- Hàm nghĩa của những lời này là "Tự em không nắm chặt cơ hội, sau này đừng trách anh không nể nang."
Trương Tư Nghị rùng mình, mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái trước, trong lòng sinh ra cảm xúc nổi loạn: Hừ, em không nói thì anh làm gì được em, bây giờ em là người đàn ông nắm giữ lịch sử đen tối của anh! (╰w╯)
Cố Tiêu cũng theo lên xe, hỏi: “Sao bây giờ em ngồi ở đây?”
Trương Tư Nghị: “Em gái anh nói muốn ngồi ghế sau ngủ một giấc.”
Nói xong, Cố Diêu cũng trở lại, tự mình mở cửa xe ngồi lên ghế sau.
Ngay sau đó, Trương Tư Nghị lấy điện thoại di động ra, quả nhiên thấy Cố Diêu gửi một tin nhắn cho cậu: “Hì hì, rất biết giữ chữ tín, cho anh một cái like! ~o(∩_∩)o~”
Trương Tư Nghị thuận tay gửi lên một biểu tượng hoạt hình, không dám kể với Cố Diêu chuyện anh trai cô ép hỏi cậu.
Cố Tiêu nhắc nhở cậu thắt dây an toàn, khởi động xe lái đi.
Hai người nói chuyện trong thầm lặng.
Trương Tư Nghị: “Còn có chuyện thú vị gì khác nữa không?”
Cố Diêu: “Có chứ! Còn có một chuyện xảy ra ở nhà bà ngoại, một lần, anh trai em cầm khẩu súng lục bằng gỗ ông ngoại làm cho anh ấy, bắn "đoàng" một cái vào máy cày trước cửa, kết quả cái máy cày chạy hai mươi mét rồi thủng lốp, một tiếng nổ, toàn bộ người làng đều nghe thấy! Anh em cứ tưởng đó là do sức mạnh của khẩu súng lục của anh ấy, sợ đến choáng váng, trốn trong tủ nhà bà ngoại một thời gian dài, rất sợ có người tìm anh ấy tính sổ. Ba em nói, mãi đến bữa tối cả gia đình tìm anh ấy, anh ấy mới run rẩy từ trong tủ đi ra, đỏ mắt nói anh ấy sai rồi, lần sau không dám nữa. Cả nhà sửng sốt, nghe xong lời giải thích của anh em, tất cả mọi người đều cười ngặt nghẽo...”
Trương Tư Nghị: “Ha ha ha ha ha ha! Lúc đó anh trai em mấy tuổi?”
Cố Diêu: “Khoảng năm hay sáu tuổi gì đó, cũng xảy ra trước khi em sinh ra. [đổ mồ hôi]”
Trương Tư Nghị: “Anh cũng chưa sinh ra... [đổ mồ hôi]”
Hai đứa nhóc năm đó còn nằm trong bụng mẹ nhẫn tâm tiếp tục bàn luận lịch sử đen tối của người anh trai lớn hơn họ vài tuổi.
Cố Diêu: “Còn một chuyện nữa, xảy ra khi em học lớp sáu, lúc ấy anh trai em đã học cấp ba rồi. Thời điểm đó có một loại điện thoại di động "PSH"[1] đang thịnh hành, anh biết không?”
Trương Tư Nghị: “Biết, lúc anh học trung học cơ sở, mẹ anh cũng mua cho anh một cái.”
Cố Diêu: “Khi ấy tất cả mọi người trong nhà em đều sở hữu một chiếc PHS, là mạng lưới liên lạc của cả nhà, ba em lưu số em trong danh bạ là "áo bông nhỏ", kết quả anh biết anh trai em làm gì không? Anh ấy dám đổi tên ghi chú số điện thoại của em thành "mua đồ ăn được tặng kèm"!”
“Ha ha ha ha ha...” Trương Tư Nghị từng nghe Cố Tiêu kể chuyện này vào năm trước, lúc ở nhà Cố Tiêu giúp anh nấu cơm.
Cố Diêu: “Mặc dù bình thường anh trai em vẫn lén lút gọi em như vậy, nhưng ba em thì không. Sau khi em thấy cái ghi chú đó, còn tưởng ba em ghi, nghĩ thầm ba già yêu thương em như thế vậy mà lại vụng trộm coi em là mua thức ăn được tặng kèm, khiến em tức giận gào khóc một trận, uất ức đến độ muốn bỏ nhà ra đi, anh trai em còn lấy chuyện này ra cười nhạo em! [phẫn nộ]”
Trương Tư Nghị: “Thật đáng thương, xoa đầu ~ nhưng hình như đây không phải là chuyện đáng xấu hổ của anh trai em?”
Cố Diêu: “Vâng, em nói chuyện này ra chỉ là muốn cho chúng ta lý do chính đáng để nói xấu anh ấy.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Diêu: “Giống như những gì em nói trước đây, đến khi em có thể nhận thức rõ ràng mọi việc thì anh trai em đã rất thông minh, ít khi gây ra chuyện gì ngốc nghếch, cho nên mỗi lần nghe ba em kể về lịch sử đen tối ít ỏi của anh trai em, em rất hưng phấn, lắng nghe vô cùng cẩn thận. Những năm trước đây, ba em thường nhắc đến chuyện bí ngô này, lúc đó da mặt của anh trai em khá mỏng, mỗi lần ba em kể lại, mặt anh ấy đều đen thui, khó chịu, trực tiếp trốn vào phòng. Mãi đến một ngày anh trai em học đại học, ba già lại lấy chuyện này ra chọc anh ấy, anh ấy cười gằn một tiếng, nói, "Chờ xem, một ngày nào đó mẹ của con trai con sẽ mang theo con trai bí ngô trở về tìm con", ba em bỗng nhiên không nói nên lời...”
Trương Tư Nghị: “...”
Đợi đã, tại sao lại nói là "mẹ của con trai con sẽ mang theo con trai bí ngô trở về tìm con"? Cậu đã từng tặng đèn bí ngô cho Cố Tiêu, anh có thể hiểu lầm không? (O////O)
Lúc này, Cố Diêu bất chợt hỏi: “Đúng rồi, anh Tư Nghị, anh còn nhớ em từng hỏi anh, anh trai em ở công ty có thích ai không?”
Trương Tư Nghị: “... Vẫn nhớ, làm sao vậy?”
Cố Diêu: “Tháng mười hai năm ngoái em đến nhà anh già, phát hiện trong nhà anh ấy xuất hiện một chiếc đèn bí ngô bí ẩn, em hỏi anh ấy ai tặng, anh ấy không chịu nói cho em biết. Này, lúc đó em đoán có thể là người anh ấy thích tặng, anh Tư Nghị, anh biết ai tặng không?”
“A...” Trương Tư Nghị bối rối một lúc rồi nói thẳng: “Nếu em đang nhắc đến quả bí ngô trong chiếc hộp trong suốt, nó là do anh làm.”
Cố Diêu: “...”
Trương Tư Nghị cố gắng giải thích: “Nhưng mà, đó chỉ là đèn bí ngô được tạo ra trong hoạt động Halloween của công ty, không phải quà tặng đặc biệt gì, nên em đừng nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Cố Diêu: “Vâng...”
Trương Tư Nghị trấn áp trái tim đang loạn nhịp của mình, ngay cả bản thân cậu cũng không thể không nghi ngờ.
Câu hỏi nảy sinh khi chơi trò chơi ở nhà Cố Tiêu vào đêm nọ một lần nữa hiện lên trong tâm trí Trương Tư Nghị... Có phải Cố Tiêu thích cậu không?
[1] Viết tắt của Personal Handy-phone System, hệ thống điện thoại cầm tay cá nhân.
Cố Diêu: “Ba em tìm rất nhiều lý do gạt anh ấy. Ví dụ như lừa anh ấy ít nhất một năm nữa con của anh ấy mới sinh ra, lại đặt ra một đống điều kiện cho anh ấy, mỗi ngày phải ngủ sớm dậy sớm, ở nhà trẻ phải ngoan ngoãn không được quấy phá, ăn nhiều rau, tập thể dục hàng ngày... Bất kể anh ấy vi phạm điều gì, đứa con trong cơ thể anh ấy có thể sẽ chết non.”
Trương Tư Nghị: “Ha ha ha ha ha ha anh ấy tin thật hả?”
Cố Diêu: “Tin chứ! Nhưng trẻ con không ám ảnh với một chuyện gì đó nhiều lắm, một thời gian sau, anh trai em cũng quên mất chuyện này. Lớn lên một chút, có lẽ anh ấy cũng đoán được ba em lừa anh ấy, không hỏi lại nữa. Tuy nhiên, em nghe ba em nói, khi còn bé anh em hơi hiếu động, thích nghịch ngợm và tò mò về mọi thứ xung quanh. Từ sau sự cố bí ngô, ngược lại tính cách của anh ấy trở nên điềm tĩnh, gặp phải vấn đề cũng không tùy tiện nghe người khác giải đáp mà càng thích tự mình suy xét. Ban đầu ba em còn lo lắng lời bông đùa của ba gây ra bóng ma tâm lý cho anh ấy, cẩn thận quan sát một thời gian, thường xuyên đưa anh ấy ra ngoài chơi, sau đó chậm rãi nhận ra anh ấy không trở nên ngốc nghếch, ba mới yên lòng.”
Trương Tư Nghị cười đến cơ mặt căng cứng, cậu không khỏi nghĩ, sự kiện bí ngô có phải là nguồn gốc biến Cố Tiêu từ con người ngớ ngẩn đáng yêu trở thành bụng dạ khó lường không? Đúng lúc này, Cố Tiêu đột ngột liếc mắt nhìn Cố Diêu: “Ở trong xe tại sao còn gửi tin nhắn qua Wechat? Điện thoại rung đi rung lại là do sợ anh biết hai em lặng lẽ nói chuyện sau lưng anh?”
Cố Diêu: “...”
Trương Tư Nghị: “...”
Hai người đều đắm chìm vào bầu không khí vui vẻ do ngồi buôn dưa lê lịch sử đen tối của Cố Tiêu, lúc này anh mở lời, mặc dù Trương Tư Nghị theo phản xạ có điều kiện đựng thẳng tóc gáy, nhưng không phải là cảm giác khiếp sợ thuần túy bình thường, ngược lại cậu giãy dụa giữa sự đau đớn vì nín cười và sự hoảng hốt do bị Cố Tiêu chất vấn, đau trứng gấp mấy lần.
Cố Diêu ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Không đâu, em đang nhắn tin với bạn học.” Thật không may, cô em gái lơ ngơ này nói xong câu đó liền thu lại điện thoại di động, có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Cố Tiêu hừ mũi cười nhạt, rõ ràng không tin nhưng không tiếp tục hỏi nữa, anh tập trung lái xe.
Trương Tư Nghị ngồi phía sau Cố Tiêu, đối phương không nhìn thấy khuôn mặt cậu, cậu sẽ không nói vuốt đuôi (nói sau khi sự việc đã xảy ra, không có tác dụng gì, thường để lấy lòng) mà giải thích gì thêm, lựa chọn giả ngu không hé răng.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, xe đến khu phục vụ, Trương Tư Nghị cuối cùng cũng chờ được thời cơ, ăn ý ngầm với Cố Diêu, xuống xe đi vệ sinh.
Hai người vừa thoát khỏi tầm mắt của Cố Tiêu, ngay lập tức tiếp cận nhau, lộ ra bản tính.
Cố Diêu: “Trời ơi! Vừa rồi em sợ muốn chết!”
Trương Tư Nghị: “Đúng thế, khỉ thật! Anh cứ tưởng anh ấy tập trung lái xe, không ngờ anh ấy lại biết hai chúng ta đang tán dóc về anh ấy...”
Cố Diêu: “Đánh chết cũng không nhận là ổn, anh ấy không thể lục lọi điện thoại di động của chúng ta được.”
Trương Tư Nghị: “Ừ! Lát nữa chúng ta tắt chế độ rung đi, bật chế độ im lặng, như vậy anh ấy sẽ không biết chúng ta đang nói chuyện với nhau!”
Cố Diêu: “Được! A đúng rồi, lát nữa đừng quên đổi vị trí!”
Trương Tư Nghị: “Ừm... Vậy nói với anh trai em thế nào đây?”
Cố Diêu: “Anh cứ bảo em muốn ngồi phía sau ngủ một giấc.”
Trương Tư Nghị: “Được rồi...”
Sau khi đi vệ sinh xong, Trương Tư Nghị trở về trước. Từ rất xa, cậu thấy Cố Tiêu cũng xuống xe, đứng bên ngoài hít thở không khí trong lành.
Đối phương không mặc áo khoác, phần thân trên là một chiếc áo gilê lông vũ siêu mỏng màu xanh đậm, bên trong là một chiếc áo sơ mi thuần sợi bông màu tro, tay áo và cổ áo được cài cúc rất chỉnh tề; chiếc quần bó sát tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài của anh, anh ôm cánh tay, biếng nhác dựa vào cửa xe.
Cố Tiêu híp mắt trầm tư nhìn về nơi xa phương, nhíu mày, có chút cô đơn khó có thể phát hiện lộ ra trên mặt.
Trương Tư Nghị ngẩn người, nhìn kỹ lần nữa, sự cô đơn đó thoáng chốc biến mất.
Cậu nghĩ, có thể khí chất một mình rời xa huyên náo của người đàn ông này khiến người ta sản sinh ra ảo giác đó.
Trương Tư Nghị tới gần, Cố Tiêu nhận ra, đường nhìn của anh quét đến, vẻ mặt anh vẫn dửng dưng như không.
Trương Tư Nghị bất chợt nhớ đến chuyện Cố Tiêu xem bí ngô như con trai anh mà nuôi dưỡng, nhịn không được mà bật cười một tiếng.
Nháy mắt, Cố Tiêu nheo mắt, vẫy tay với cậu: “Qua đây.”
Trương Tư Nghị: “...”
Sau khi tiếp cận, Trương Tư Nghị vô thức giữ khoảng cách với Cố Tiêu: “Làm sao ạ?”
Cố Tiêu hỏi: “Có chuyện gì vui mà cười?”
Trương Tư Nghị rũ mắt, che giấu nói: “Không có gì.”
Cố Tiêu nhìn chằm chằm cậu một lát, khiến lông tơ cả người Trương Tư Nghị đựng thẳng, ngay khi cậu không nhịn được nữa muốn giơ cờ trắng đầu hàng, Cố Tiêu lại liếc mắt nhìn Cố Diêu ở cách đó không xa, nói: “Hoặc là bây giờ em nói cho anh biết, hoặc là tối nay anh sẽ hỏi Diêu Diêu.”
Mặc dù Cố Tiêu chưa từng đe dọa một câu, giọng nói cũng rất bình thản, nhưng Trương Tư Nghị cảm giác như cậu đang bị cảnh cáo "thẳng thắn để được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị."
Trương Tư Nghị rối tung lên, thật ra, chuyện xấu hổ nói ra thì người lúng túng cũng là bản thân Cố Tiêu, cậu có gì phải sợ? Hơn nữa, cậu chỉ là người nghe, không mắc tội lỗi lớn gì phải không? Tuy nhiên, hành động phản bội này vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc đối nhân xử thế của Trương Tư Nghị, vì thế cậu ương ngạnh vươn cổ phô trương phẩm chất anh dũng: “Thật sự không có gì cả!”
Cố Tiêu gật đầu, không tức giận, anh khẽ cười nói một câu: “Anh đã cho em cơ hội đầu tiên.”
- Hàm nghĩa của những lời này là "Tự em không nắm chặt cơ hội, sau này đừng trách anh không nể nang."
Trương Tư Nghị rùng mình, mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái trước, trong lòng sinh ra cảm xúc nổi loạn: Hừ, em không nói thì anh làm gì được em, bây giờ em là người đàn ông nắm giữ lịch sử đen tối của anh! (╰w╯)
Cố Tiêu cũng theo lên xe, hỏi: “Sao bây giờ em ngồi ở đây?”
Trương Tư Nghị: “Em gái anh nói muốn ngồi ghế sau ngủ một giấc.”
Nói xong, Cố Diêu cũng trở lại, tự mình mở cửa xe ngồi lên ghế sau.
Ngay sau đó, Trương Tư Nghị lấy điện thoại di động ra, quả nhiên thấy Cố Diêu gửi một tin nhắn cho cậu: “Hì hì, rất biết giữ chữ tín, cho anh một cái like! ~o(∩_∩)o~”
Trương Tư Nghị thuận tay gửi lên một biểu tượng hoạt hình, không dám kể với Cố Diêu chuyện anh trai cô ép hỏi cậu.
Cố Tiêu nhắc nhở cậu thắt dây an toàn, khởi động xe lái đi.
Hai người nói chuyện trong thầm lặng.
Trương Tư Nghị: “Còn có chuyện thú vị gì khác nữa không?”
Cố Diêu: “Có chứ! Còn có một chuyện xảy ra ở nhà bà ngoại, một lần, anh trai em cầm khẩu súng lục bằng gỗ ông ngoại làm cho anh ấy, bắn "đoàng" một cái vào máy cày trước cửa, kết quả cái máy cày chạy hai mươi mét rồi thủng lốp, một tiếng nổ, toàn bộ người làng đều nghe thấy! Anh em cứ tưởng đó là do sức mạnh của khẩu súng lục của anh ấy, sợ đến choáng váng, trốn trong tủ nhà bà ngoại một thời gian dài, rất sợ có người tìm anh ấy tính sổ. Ba em nói, mãi đến bữa tối cả gia đình tìm anh ấy, anh ấy mới run rẩy từ trong tủ đi ra, đỏ mắt nói anh ấy sai rồi, lần sau không dám nữa. Cả nhà sửng sốt, nghe xong lời giải thích của anh em, tất cả mọi người đều cười ngặt nghẽo...”
Trương Tư Nghị: “Ha ha ha ha ha ha! Lúc đó anh trai em mấy tuổi?”
Cố Diêu: “Khoảng năm hay sáu tuổi gì đó, cũng xảy ra trước khi em sinh ra. [đổ mồ hôi]”
Trương Tư Nghị: “Anh cũng chưa sinh ra... [đổ mồ hôi]”
Hai đứa nhóc năm đó còn nằm trong bụng mẹ nhẫn tâm tiếp tục bàn luận lịch sử đen tối của người anh trai lớn hơn họ vài tuổi.
Cố Diêu: “Còn một chuyện nữa, xảy ra khi em học lớp sáu, lúc ấy anh trai em đã học cấp ba rồi. Thời điểm đó có một loại điện thoại di động "PSH"[1] đang thịnh hành, anh biết không?”
Trương Tư Nghị: “Biết, lúc anh học trung học cơ sở, mẹ anh cũng mua cho anh một cái.”
Cố Diêu: “Khi ấy tất cả mọi người trong nhà em đều sở hữu một chiếc PHS, là mạng lưới liên lạc của cả nhà, ba em lưu số em trong danh bạ là "áo bông nhỏ", kết quả anh biết anh trai em làm gì không? Anh ấy dám đổi tên ghi chú số điện thoại của em thành "mua đồ ăn được tặng kèm"!”
“Ha ha ha ha ha...” Trương Tư Nghị từng nghe Cố Tiêu kể chuyện này vào năm trước, lúc ở nhà Cố Tiêu giúp anh nấu cơm.
Cố Diêu: “Mặc dù bình thường anh trai em vẫn lén lút gọi em như vậy, nhưng ba em thì không. Sau khi em thấy cái ghi chú đó, còn tưởng ba em ghi, nghĩ thầm ba già yêu thương em như thế vậy mà lại vụng trộm coi em là mua thức ăn được tặng kèm, khiến em tức giận gào khóc một trận, uất ức đến độ muốn bỏ nhà ra đi, anh trai em còn lấy chuyện này ra cười nhạo em! [phẫn nộ]”
Trương Tư Nghị: “Thật đáng thương, xoa đầu ~ nhưng hình như đây không phải là chuyện đáng xấu hổ của anh trai em?”
Cố Diêu: “Vâng, em nói chuyện này ra chỉ là muốn cho chúng ta lý do chính đáng để nói xấu anh ấy.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Diêu: “Giống như những gì em nói trước đây, đến khi em có thể nhận thức rõ ràng mọi việc thì anh trai em đã rất thông minh, ít khi gây ra chuyện gì ngốc nghếch, cho nên mỗi lần nghe ba em kể về lịch sử đen tối ít ỏi của anh trai em, em rất hưng phấn, lắng nghe vô cùng cẩn thận. Những năm trước đây, ba em thường nhắc đến chuyện bí ngô này, lúc đó da mặt của anh trai em khá mỏng, mỗi lần ba em kể lại, mặt anh ấy đều đen thui, khó chịu, trực tiếp trốn vào phòng. Mãi đến một ngày anh trai em học đại học, ba già lại lấy chuyện này ra chọc anh ấy, anh ấy cười gằn một tiếng, nói, "Chờ xem, một ngày nào đó mẹ của con trai con sẽ mang theo con trai bí ngô trở về tìm con", ba em bỗng nhiên không nói nên lời...”
Trương Tư Nghị: “...”
Đợi đã, tại sao lại nói là "mẹ của con trai con sẽ mang theo con trai bí ngô trở về tìm con"? Cậu đã từng tặng đèn bí ngô cho Cố Tiêu, anh có thể hiểu lầm không? (O////O)
Lúc này, Cố Diêu bất chợt hỏi: “Đúng rồi, anh Tư Nghị, anh còn nhớ em từng hỏi anh, anh trai em ở công ty có thích ai không?”
Trương Tư Nghị: “... Vẫn nhớ, làm sao vậy?”
Cố Diêu: “Tháng mười hai năm ngoái em đến nhà anh già, phát hiện trong nhà anh ấy xuất hiện một chiếc đèn bí ngô bí ẩn, em hỏi anh ấy ai tặng, anh ấy không chịu nói cho em biết. Này, lúc đó em đoán có thể là người anh ấy thích tặng, anh Tư Nghị, anh biết ai tặng không?”
“A...” Trương Tư Nghị bối rối một lúc rồi nói thẳng: “Nếu em đang nhắc đến quả bí ngô trong chiếc hộp trong suốt, nó là do anh làm.”
Cố Diêu: “...”
Trương Tư Nghị cố gắng giải thích: “Nhưng mà, đó chỉ là đèn bí ngô được tạo ra trong hoạt động Halloween của công ty, không phải quà tặng đặc biệt gì, nên em đừng nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Cố Diêu: “Vâng...”
Trương Tư Nghị trấn áp trái tim đang loạn nhịp của mình, ngay cả bản thân cậu cũng không thể không nghi ngờ.
Câu hỏi nảy sinh khi chơi trò chơi ở nhà Cố Tiêu vào đêm nọ một lần nữa hiện lên trong tâm trí Trương Tư Nghị... Có phải Cố Tiêu thích cậu không?
[1] Viết tắt của Personal Handy-phone System, hệ thống điện thoại cầm tay cá nhân.
Danh sách chương