Một lúc không lâu sau, công ty quả nhiên công khai khen ngợi toàn thể đội thiết kế kiến trúc tổ A, ngay cả những thành viên vốn không tham dự dự án quy hoạch thành phố Z cũng được hưởng tiếng thơm.
Nhưng mà tiền thưởng trong truyền thuyết vẫn chậm chạp chưa đến.
Trương Tư Nghị khi về nước không mang theo nhiều quần áo về, vứt hết ở nước ngoài. Gần đây thời tiết trở lạnh, cậu thiếu quần áo mùa đông, vừa rồi cậu cùng Phó Tín Huy ra ngoài đi dạo đường phố một chuyến.
Thấy quần áo mùa đông trong trung tâm mua sắm có giá cả dao động từ một nghìn đến hai, ba nghìn một món, Trương Tư Nghị lần đầu cảm thấy giá hàng hóa cực kỳ cao, ngay cả nhãn hàng Uniqlo mà cậu cho là bình dân nhất, rất nhiều quần áo cũng hơn bảy, tám trăm nhân dân tệ.
Sắm một chiếc áo lông mùa đông, áo khoác ngoài, khăn quàng cổ và giày, Trương Tư Nghị thiếu chút nữa đạt đến hạn mức quy định chi tiêu cao nhất của thẻ tín dụng.
Tiền lương phát hồi đầu tháng mười vẫn còn nợ Phó Tín Huy tiền thuê nhà, bây giờ sắp cuối tháng, Trương Tư Nghị không còn dư giả gì nữa, tiền lương tháng sau còn phải tiết kiệm để trả tiền thuê nhà quý tiếp theo, nếu tiền thưởng không phát, cậu phải cạp đất mà ăn.
Trong lòng Trương Tư Nghị sốt sắng, cậu lặng lẽ online hỏi Tất Nhạc Nhạc: “Tiền thưởng dự án trúng thầu của chúng ta bao giờ phát?”
Tất Nhạc Nhạc: “Không nhanh thế đâu, bên mời thầu còn phải thực hiện một loạt các quy trình, bình thường đều tính vào tiền thưởng quý, ba tháng quyết toán một lần. Em vào làm vào tháng tám phải không? Tháng chín không tham dự vào dự án lớn gì, vậy quý trước sẽ không có, như vậy phải chờ đến tháng mười hai, chính là nghỉ tết tây xong mới được phát.”
Trương Tư Nghị: “…” Còn phải chờ lâu thế sao! (#°Д°)
Cứ tưởng là trúng thầu dự án xong thì có thể ngay lập tức lấy được rất nhiều tiền thưởng, tiến vào thời kỳ tốt đẹp, không ngờ vẫn phải tiếp tục những ngày tháng căng thẳng. Nhớ đến tháng sau mình còn phải thanh toán tiền thẻ tín dụng, Trương Tư Nghị thật sự muốn nôn ra máu, sớm biết thế này cậu đã không mua nhiều quần áo như vậy!
Nhưng tiền đã tiêu tựa như bát nước hắt đi, không thể lấy trở lại, Trương Tư Nghị chỉ có thể buộc bụng thắt lưng, mòn mỏi con mắt chờ phát tiền lương.
Giữa tháng mười hai, lễ Noel đã đến, mấy người bạn học thạc sĩ ở nước ngoài của Trương Tư Nghị bay về Hải Thành, có người ở chỗ này đổi chuyến xe để về nhà, có người đến Hải Thành nghỉ ngơi, trong chốc lát nhóm người rất náo nhiệt, mọi người hô hào mở tiệc liên hoan.
Trước đó mọi người chat chit kể chuyện Ngu Nhị cũng trở về, mặc dù mấy người ở sau lưng nói xấu cô nhưng bên ngoài chưa bao giờ xé rách mặt nạ, cũng không rõ Ngu Nhị có biết bạn học cũng không quá thích cô hay không, nói tóm lại là cô vẫn bình thường như trước, tâm lý mạnh mẽ trước sau như một.
Một hôm, Nhậm Mộng Huyên tranh cãi ồn ào với Tô Nguyên trong nhóm chat năm người của họ.
Nhậm Mộng Huyên: “Cái gì? Chị muốn cho Ngu Nhị ở nhờ?”
Tô Nguyên: “Aiz, em ấy tìm đến chị trước, nói muốn ở nhờ chỗ chị hai ngày, chị không thể từ chối được.”
Nhậm Mộng Huyên: “Không phải cậu ta luôn khoe khoang gia đình cậu ta có rất nhiều tiền sao? Sao lại không ở khách sạn được?”
Tô Nguyên: “Được rồi được rồi, tốt xấu gì cũng là bạn học, em ấy ở có vài ngày, hơn nữa mặc dù tính cách không tốt nhưng chưa làm chuyện gì có lỗi với chị.”
Nhậm Mộng Huyên: “Tô Nguyên chị quá nhẹ dạ rồi! Người như thế cần phải giữ khoảng cách sớm một chút, đừng trách em không nhắc nhở chị, chờ cậu ta thật sự hại chị chị trốn không kịp đâu!”
Tô Nguyên: “Thôi mà thôi mà, trong lòng chị tự biết, không nói ở đây nữa, chúng ta vào chat riêng đi, đến lúc đó gặp lại cũng đừng khiến em ấy khó xử, chị không thích cãi nhau.”
Nữ sinh nói chuyện, nam sinh không thể xen vào, vì vậy im lặng vây xem, dù sao Ngu Nhị cũng không có khả năng gây tai họa cho họ.
Đêm trước lễ Noel, Phó Tín Huy tổ chức tụ họp, gọi tất cả những bạn học đại học bây giờ đang ở Hải Thành, bao gồm cả Ngu Nhị và Tiết Văn Hàn vừa mới về nước nghỉ lễ.
Hôm đó là thứ bảy, Trương Tư Nghị không làm thêm giờ. Mọi người trước tiên ở bên ngoài ăn cơm, Khương Hải dẫn theo bạn gái, khiến đám người vừa yêu thích hâm mộ vừa mãnh liệt chế nhạo.
Trong lúc đó mọi người lại lôi chuyện Trương Tư Nghị chia tay ra, Tiết Văn Hàn đùa giỡn: “Không phải cậu về nước rồi chuyển hết đào hoa sang người Khương Hải chứ?”
Khương Hải nhanh chóng phủi hết quan hệ: “Đừng đổ lên đầu tớ, thằng cha này đen tình nhưng đỏ về đường sự nghiệp, công việc thuận lợi như cá gặp nước!”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Nhị khẽ mở to, nhìn về phía Trương Tư Nghị: “Thật vậy sao?”
Tiết Văn Hàn cũng nói: “Tớ cũng thấy trên WeChat rồi, hiện tại cậu đang làm ở ‘Không Biên Giới’ phải không?”
Khương Hải: “Đúng vậy, trước đó không lâu cậu ấy vừa tham dự một dự án đấu thầu lớn, nghe nói nhận được rất nhiều tiền thưởng.”
Nhậm Mộng Huyên: “Wow! Trương Tư Nghị cậu không phải là bạn tốt gì cả, chuyện tốt như thế vậy mà không nói cho bọn tớ biết!”
Tô Nguyên cũng nói: “Gần đây ngành công nghiệp đang suy thoái, công ty bọn chị siêu nhàn, có người nói đã sa thải vài thực tập sinh rồi, bây giờ chị cũng có chút hoảng loạn.”
Ngu Nhị nghe xong lời Tô Nguyên nói, hơi sâu xa liếc nhìn Trương Tư Nghị, cô nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tìm công việc ở nước Anh cũng khó, tớ nghe nói rất nhiều người cho dù tốt nghiệp thạc sĩ cũng về nước phát triển.”
Trương Tư Nghị bị mọi người thổi phồng, sự không cam lòng trong cuộc nói chuyện với bạn thời thơ ấu Trầm Hạo ngay lập tức trở về cân bằng nhờ những người bạn học, mấy ngày trước đây cậu cũng nghe Tất Nhạc Nhạc nói các công ty khác đều cắt giảm lương, chỉ mình Không Biên Giới vẫn yên bình như cũ.
Mọi người đều nâng ly, chúc mừng Trương Tư Nghị đồng thời cũng ồn ào đòi cậu khao.
Trương Tư Nghị trong lòng âm thầm sung sướng. Mặc dù tiền thưởng còn chưa vào tay nhưng cậu cũng nhịn không được nở mày nở mặt. Tuy nhiên, một bữa ăn thôi đã hết hơn một nghìn nhân dân tệ, khi tính tiền lòng cậu đau như cắt.
Mọi người còn chưa hết hứng, cười đùa đi karaoke tăng hai, còn có người nói hát karaoke xong thì tiếp tục đi đánh bi-a, đánh bi-a xong đến nhà hàng lẩu HaiDiLao, chơi cả đêm mới thôi.
Trong lòng Trương Tư Nghị hoảng loạn nghĩ, không lẽ cậu phải bao hết chứ, dù cậu có quẹt thẻ tín dụng cũng không đủ!
Cũng may Phó Tín Huy ra tay cứu giúp, vào karaoke cậu ta trực tiếp quét hóa đơn, khiến Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người ca hát, nói chuyện phiếm, Trương Tư Nghị cũng chọn vài bài hát của nhóm nhạc MayDay. Hát xong cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngu Nhị đột nhiên đến gần hỏi: “Sao cậu và bạn gái lại chia tay?”
Cả người Trương Tư Nghị đang chìm đắm vào bầu không khí vui vẻ, không nghĩ xem câu hỏi của Ngu Nhị có ý sâu xa gì, chỉ xem cô giống như Tô Nguyên, Nhậm Mộng Huyên, không hề đề phòng mà trả lời: “Tính cách không hợp thôi.”
Ngu Nhị ngạc nhiên nói: “Còn có thể có người tính cách không hợp với cậu? Tớ thấy cậu là nam sinh có tính cách tốt nhất rồi, nếu có người không hợp với cậu, vậy chắc chắn tính tình đối phương quá kém.”
Trương Tư Nghị: “Ha ha, phải không?”
Ngu Nhị cười chạm ly với cậu: “Đúng vậy, chưa từng thấy cậu cãi nhau với ai, cười tủm tỉm cả ngày, được ở bên cậu mỗi ngày chắc chắn rất hạnh phúc.”
Trương Tư Nghị uống vài ngụm rượu, đầu óc vốn có chút nóng, nghe Ngu Nhị nói thế, càng trở nên lâng lâng bay bổng.
Kì thật tỉ mỉ ngẫm nghĩ, lời này của Ngu Nhị rõ ràng là cố gắng thổi phồng, phần lớn người trưởng thành đều giữ tâm sự trong lòng, nếu không có quan hệ thân thiết, ai lại mỗi ngày lắm lời với người khác? Ngu Nhị thờ ơ hỏi: “Chưa từng nghe nói người nhà cậu làm gì, tớ đoán ba mẹ cậu đều là thành phần trí thức, có phải giống như nhà Tô Nguyên không, giảng viên đại học?”
Trương Tư Nghị: “Nào có, ba tớ làm chính trị, một người siêu khó tính, mẹ tớ cũng không phải thành phần trí thức, bà là bác sĩ phụ khoa.”
Ngu Nhị tỉnh bơ hỏi: “Làm chính trị? Thuộc chính phủ sao?”
Trương Tư Nghị giật mình, bây giờ mới phản ứng mình nói lộ hết rồi, nhanh chóng cười ha ha hỏi: “Là công chức bình thường thôi.”
Ngu Nhị cười cười, hỏi tiếp cậu trước đây làm thế nào trúng tuyển vào Không Biên Giới, có thể mượn các loại thiết kế mô hình cậu đã làm hay không. Lúc này Trương Tư Nghị mới chậm rãi nhận ra điều gì đó, Ngu Nhị dường như đang lôi kéo cậu.
Nếu không biết phẩm chất đạo đức của Ngu Nhị, Trương Tư Nghị có thể sẽ ngốc nghếch làm người tốt miễn phí, nhưng nghe bạn bè nói nhiều về chuyện liên quan đến cô, cậu lập tức có chút đề phòng. Tùy tiện tìm cớ né tránh đối phương đến gần, cậu tiếp tục đi lên hát hò cùng mọi người.
Mãi cho đến mười giờ, mọi người đều hát mệt rồi, cuộc chơi mới kết thúc.
Ra khỏi phòng hát, mấy nữ sinh muốn vào WC, các nam sinh ở phòng khách chờ, có thể vì muốn đón chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, mọi người đều thống nhất kết thúc ở đây.
Trương Tư Nghị đứng trong đám người, vốn đang nói chuyện với Phó Tín Huy, đột nhiên thấy một đám người đi ra từ cửa phòng hát phía trước, trong đó có một người nhìn rất quen.
Cậu tập trung tầm mắt, đó là Cố Tiêu, cũng quá trùng hợp rồi? Không ngờ ở chỗ này đụng độ Cố Tiêu, Trương Tư Nghị có chút không thể tưởng tượng được bộ dạng khi hát của đối phương…
Cậu thấy Cố Tiêu mặc chiếc áo khoác dạ màu đen, kiểu dáng hơi giống áo gió. Anh mỉm cười bị một đám người vây quanh, trong đó có nam có nữ, độ tuổi bình quân rõ ràng lớn hơn một giáp so với Trương Tư Nghị và bạn cậu.
Cố Tiêu tiện tay móc ví ra dường như muốn trả tiền, nhưng bị một người thanh niên cao lớn phía sau kéo lại: “Chú Tư! Để anh trả!” Người đàn ông nọ nhanh chóng đến quầy hàng tranh trả tiền, Cố Tiêu còn giãy dụa nói với anh ta vài câu gì mà “đều như nhau, hiếm khi gặp mặt”, nhưng vẫn bị người kia hung dữ bắt quay về.
Hai người đàn ông trẻ tuổi phía sau cũng khuyên Cố Tiêu đừng khách sáo như thế, Trương Tư Nghị đang say sưa xem náo nhiệt, chợt thấy một cô gái nhỏ nhắn trong đám người đi đến bên cạnh Cố Tiêu, một tay khoác lên cánh tay anh, cười xinh đẹp dựa vào người đối phương.
Cố Tiêu quay đầu cưng chiều nhìn cô một chút, không hề giãy ra, tiếp đến tranh luận trái phải với người tranh trả hóa đơn nọ.
Trong chớp mắt Trương Tư Nghị ngây dại, chỉ cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, vô cùng hỗn loạn.
Tất cả xung quanh dường như biến mất, trong mắt cậu chỉ còn lại Cố Tiêu và cô gái khoác cánh tay anh.
Một cảm giác chua xót từ đáy lòng trỗi dậy, lan ra toàn thân, đó là cảm giác trước nay chưa từng có, đắng chát, khó chịu.
Nhóm người kia thanh toán xong tiền, bước về phía thang máy, hai đoàn người tự nhiên đối mặt, Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị, cũng giật mình.
Khoảng cách giữa hai người họ không đến hai mét, Trương Tư Nghị nhìn rõ hơn, người khoác cánh tay Cố Tiêu là một cô gái vô cùng tinh tế, đầu đội mũ thỏ dễ thương, mặt mũi không trang điểm, đôi mắt tròn xoe linh động, cả người tỏa ra sự thư thái nhẹ nhàng.
Bởi lẽ Cố Tiêu kì quái đối mặt với Trương Tư Nghị, bên kia có người hỏi một câu: “Đây là ai? Cậu quen à?”
Cố Tiêu giới thiệu với mọi người trong nhóm: “Một người bạn nhỏ cùng công ty em.”
Trương Tư Nghị: “…”
Lại là người bạn nhỏ! Lần trước Cố Tiêu đăng status thì Trương Tư Nghị cũng tự phàn nàn trong lòng… Em rất nhỏ sao? Tại sao cứ gọi em là người bạn nhỏ?!
Cố Tiêu cười nhìn họ một lượt, dường như tâm trạng anh đang vui: “Các em cũng ra ngoài chơi à? Ha ha, chơi vui vẻ.”
Nói thế một câu xong, Cố Tiêu vẫy tay và nhóm người vào thang máy xuống phía dưới trước.
Nhậm Mộng Huyên thong dong chậm chạp chờ người, chỉ thấy Cố Tiêu nói với Trương Tư Nghị câu kia, tò mò bước đến hỏi, “Anh ấy là ai, thật đẹp trai!”
Phó Tín Huy chỉ vào Trương Tư Nghị, thay cậu giải thích: “Sếp của cậu ấy.”
Nhưng mà tiền thưởng trong truyền thuyết vẫn chậm chạp chưa đến.
Trương Tư Nghị khi về nước không mang theo nhiều quần áo về, vứt hết ở nước ngoài. Gần đây thời tiết trở lạnh, cậu thiếu quần áo mùa đông, vừa rồi cậu cùng Phó Tín Huy ra ngoài đi dạo đường phố một chuyến.
Thấy quần áo mùa đông trong trung tâm mua sắm có giá cả dao động từ một nghìn đến hai, ba nghìn một món, Trương Tư Nghị lần đầu cảm thấy giá hàng hóa cực kỳ cao, ngay cả nhãn hàng Uniqlo mà cậu cho là bình dân nhất, rất nhiều quần áo cũng hơn bảy, tám trăm nhân dân tệ.
Sắm một chiếc áo lông mùa đông, áo khoác ngoài, khăn quàng cổ và giày, Trương Tư Nghị thiếu chút nữa đạt đến hạn mức quy định chi tiêu cao nhất của thẻ tín dụng.
Tiền lương phát hồi đầu tháng mười vẫn còn nợ Phó Tín Huy tiền thuê nhà, bây giờ sắp cuối tháng, Trương Tư Nghị không còn dư giả gì nữa, tiền lương tháng sau còn phải tiết kiệm để trả tiền thuê nhà quý tiếp theo, nếu tiền thưởng không phát, cậu phải cạp đất mà ăn.
Trong lòng Trương Tư Nghị sốt sắng, cậu lặng lẽ online hỏi Tất Nhạc Nhạc: “Tiền thưởng dự án trúng thầu của chúng ta bao giờ phát?”
Tất Nhạc Nhạc: “Không nhanh thế đâu, bên mời thầu còn phải thực hiện một loạt các quy trình, bình thường đều tính vào tiền thưởng quý, ba tháng quyết toán một lần. Em vào làm vào tháng tám phải không? Tháng chín không tham dự vào dự án lớn gì, vậy quý trước sẽ không có, như vậy phải chờ đến tháng mười hai, chính là nghỉ tết tây xong mới được phát.”
Trương Tư Nghị: “…” Còn phải chờ lâu thế sao! (#°Д°)
Cứ tưởng là trúng thầu dự án xong thì có thể ngay lập tức lấy được rất nhiều tiền thưởng, tiến vào thời kỳ tốt đẹp, không ngờ vẫn phải tiếp tục những ngày tháng căng thẳng. Nhớ đến tháng sau mình còn phải thanh toán tiền thẻ tín dụng, Trương Tư Nghị thật sự muốn nôn ra máu, sớm biết thế này cậu đã không mua nhiều quần áo như vậy!
Nhưng tiền đã tiêu tựa như bát nước hắt đi, không thể lấy trở lại, Trương Tư Nghị chỉ có thể buộc bụng thắt lưng, mòn mỏi con mắt chờ phát tiền lương.
Giữa tháng mười hai, lễ Noel đã đến, mấy người bạn học thạc sĩ ở nước ngoài của Trương Tư Nghị bay về Hải Thành, có người ở chỗ này đổi chuyến xe để về nhà, có người đến Hải Thành nghỉ ngơi, trong chốc lát nhóm người rất náo nhiệt, mọi người hô hào mở tiệc liên hoan.
Trước đó mọi người chat chit kể chuyện Ngu Nhị cũng trở về, mặc dù mấy người ở sau lưng nói xấu cô nhưng bên ngoài chưa bao giờ xé rách mặt nạ, cũng không rõ Ngu Nhị có biết bạn học cũng không quá thích cô hay không, nói tóm lại là cô vẫn bình thường như trước, tâm lý mạnh mẽ trước sau như một.
Một hôm, Nhậm Mộng Huyên tranh cãi ồn ào với Tô Nguyên trong nhóm chat năm người của họ.
Nhậm Mộng Huyên: “Cái gì? Chị muốn cho Ngu Nhị ở nhờ?”
Tô Nguyên: “Aiz, em ấy tìm đến chị trước, nói muốn ở nhờ chỗ chị hai ngày, chị không thể từ chối được.”
Nhậm Mộng Huyên: “Không phải cậu ta luôn khoe khoang gia đình cậu ta có rất nhiều tiền sao? Sao lại không ở khách sạn được?”
Tô Nguyên: “Được rồi được rồi, tốt xấu gì cũng là bạn học, em ấy ở có vài ngày, hơn nữa mặc dù tính cách không tốt nhưng chưa làm chuyện gì có lỗi với chị.”
Nhậm Mộng Huyên: “Tô Nguyên chị quá nhẹ dạ rồi! Người như thế cần phải giữ khoảng cách sớm một chút, đừng trách em không nhắc nhở chị, chờ cậu ta thật sự hại chị chị trốn không kịp đâu!”
Tô Nguyên: “Thôi mà thôi mà, trong lòng chị tự biết, không nói ở đây nữa, chúng ta vào chat riêng đi, đến lúc đó gặp lại cũng đừng khiến em ấy khó xử, chị không thích cãi nhau.”
Nữ sinh nói chuyện, nam sinh không thể xen vào, vì vậy im lặng vây xem, dù sao Ngu Nhị cũng không có khả năng gây tai họa cho họ.
Đêm trước lễ Noel, Phó Tín Huy tổ chức tụ họp, gọi tất cả những bạn học đại học bây giờ đang ở Hải Thành, bao gồm cả Ngu Nhị và Tiết Văn Hàn vừa mới về nước nghỉ lễ.
Hôm đó là thứ bảy, Trương Tư Nghị không làm thêm giờ. Mọi người trước tiên ở bên ngoài ăn cơm, Khương Hải dẫn theo bạn gái, khiến đám người vừa yêu thích hâm mộ vừa mãnh liệt chế nhạo.
Trong lúc đó mọi người lại lôi chuyện Trương Tư Nghị chia tay ra, Tiết Văn Hàn đùa giỡn: “Không phải cậu về nước rồi chuyển hết đào hoa sang người Khương Hải chứ?”
Khương Hải nhanh chóng phủi hết quan hệ: “Đừng đổ lên đầu tớ, thằng cha này đen tình nhưng đỏ về đường sự nghiệp, công việc thuận lợi như cá gặp nước!”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Nhị khẽ mở to, nhìn về phía Trương Tư Nghị: “Thật vậy sao?”
Tiết Văn Hàn cũng nói: “Tớ cũng thấy trên WeChat rồi, hiện tại cậu đang làm ở ‘Không Biên Giới’ phải không?”
Khương Hải: “Đúng vậy, trước đó không lâu cậu ấy vừa tham dự một dự án đấu thầu lớn, nghe nói nhận được rất nhiều tiền thưởng.”
Nhậm Mộng Huyên: “Wow! Trương Tư Nghị cậu không phải là bạn tốt gì cả, chuyện tốt như thế vậy mà không nói cho bọn tớ biết!”
Tô Nguyên cũng nói: “Gần đây ngành công nghiệp đang suy thoái, công ty bọn chị siêu nhàn, có người nói đã sa thải vài thực tập sinh rồi, bây giờ chị cũng có chút hoảng loạn.”
Ngu Nhị nghe xong lời Tô Nguyên nói, hơi sâu xa liếc nhìn Trương Tư Nghị, cô nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tìm công việc ở nước Anh cũng khó, tớ nghe nói rất nhiều người cho dù tốt nghiệp thạc sĩ cũng về nước phát triển.”
Trương Tư Nghị bị mọi người thổi phồng, sự không cam lòng trong cuộc nói chuyện với bạn thời thơ ấu Trầm Hạo ngay lập tức trở về cân bằng nhờ những người bạn học, mấy ngày trước đây cậu cũng nghe Tất Nhạc Nhạc nói các công ty khác đều cắt giảm lương, chỉ mình Không Biên Giới vẫn yên bình như cũ.
Mọi người đều nâng ly, chúc mừng Trương Tư Nghị đồng thời cũng ồn ào đòi cậu khao.
Trương Tư Nghị trong lòng âm thầm sung sướng. Mặc dù tiền thưởng còn chưa vào tay nhưng cậu cũng nhịn không được nở mày nở mặt. Tuy nhiên, một bữa ăn thôi đã hết hơn một nghìn nhân dân tệ, khi tính tiền lòng cậu đau như cắt.
Mọi người còn chưa hết hứng, cười đùa đi karaoke tăng hai, còn có người nói hát karaoke xong thì tiếp tục đi đánh bi-a, đánh bi-a xong đến nhà hàng lẩu HaiDiLao, chơi cả đêm mới thôi.
Trong lòng Trương Tư Nghị hoảng loạn nghĩ, không lẽ cậu phải bao hết chứ, dù cậu có quẹt thẻ tín dụng cũng không đủ!
Cũng may Phó Tín Huy ra tay cứu giúp, vào karaoke cậu ta trực tiếp quét hóa đơn, khiến Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người ca hát, nói chuyện phiếm, Trương Tư Nghị cũng chọn vài bài hát của nhóm nhạc MayDay. Hát xong cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngu Nhị đột nhiên đến gần hỏi: “Sao cậu và bạn gái lại chia tay?”
Cả người Trương Tư Nghị đang chìm đắm vào bầu không khí vui vẻ, không nghĩ xem câu hỏi của Ngu Nhị có ý sâu xa gì, chỉ xem cô giống như Tô Nguyên, Nhậm Mộng Huyên, không hề đề phòng mà trả lời: “Tính cách không hợp thôi.”
Ngu Nhị ngạc nhiên nói: “Còn có thể có người tính cách không hợp với cậu? Tớ thấy cậu là nam sinh có tính cách tốt nhất rồi, nếu có người không hợp với cậu, vậy chắc chắn tính tình đối phương quá kém.”
Trương Tư Nghị: “Ha ha, phải không?”
Ngu Nhị cười chạm ly với cậu: “Đúng vậy, chưa từng thấy cậu cãi nhau với ai, cười tủm tỉm cả ngày, được ở bên cậu mỗi ngày chắc chắn rất hạnh phúc.”
Trương Tư Nghị uống vài ngụm rượu, đầu óc vốn có chút nóng, nghe Ngu Nhị nói thế, càng trở nên lâng lâng bay bổng.
Kì thật tỉ mỉ ngẫm nghĩ, lời này của Ngu Nhị rõ ràng là cố gắng thổi phồng, phần lớn người trưởng thành đều giữ tâm sự trong lòng, nếu không có quan hệ thân thiết, ai lại mỗi ngày lắm lời với người khác? Ngu Nhị thờ ơ hỏi: “Chưa từng nghe nói người nhà cậu làm gì, tớ đoán ba mẹ cậu đều là thành phần trí thức, có phải giống như nhà Tô Nguyên không, giảng viên đại học?”
Trương Tư Nghị: “Nào có, ba tớ làm chính trị, một người siêu khó tính, mẹ tớ cũng không phải thành phần trí thức, bà là bác sĩ phụ khoa.”
Ngu Nhị tỉnh bơ hỏi: “Làm chính trị? Thuộc chính phủ sao?”
Trương Tư Nghị giật mình, bây giờ mới phản ứng mình nói lộ hết rồi, nhanh chóng cười ha ha hỏi: “Là công chức bình thường thôi.”
Ngu Nhị cười cười, hỏi tiếp cậu trước đây làm thế nào trúng tuyển vào Không Biên Giới, có thể mượn các loại thiết kế mô hình cậu đã làm hay không. Lúc này Trương Tư Nghị mới chậm rãi nhận ra điều gì đó, Ngu Nhị dường như đang lôi kéo cậu.
Nếu không biết phẩm chất đạo đức của Ngu Nhị, Trương Tư Nghị có thể sẽ ngốc nghếch làm người tốt miễn phí, nhưng nghe bạn bè nói nhiều về chuyện liên quan đến cô, cậu lập tức có chút đề phòng. Tùy tiện tìm cớ né tránh đối phương đến gần, cậu tiếp tục đi lên hát hò cùng mọi người.
Mãi cho đến mười giờ, mọi người đều hát mệt rồi, cuộc chơi mới kết thúc.
Ra khỏi phòng hát, mấy nữ sinh muốn vào WC, các nam sinh ở phòng khách chờ, có thể vì muốn đón chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, mọi người đều thống nhất kết thúc ở đây.
Trương Tư Nghị đứng trong đám người, vốn đang nói chuyện với Phó Tín Huy, đột nhiên thấy một đám người đi ra từ cửa phòng hát phía trước, trong đó có một người nhìn rất quen.
Cậu tập trung tầm mắt, đó là Cố Tiêu, cũng quá trùng hợp rồi? Không ngờ ở chỗ này đụng độ Cố Tiêu, Trương Tư Nghị có chút không thể tưởng tượng được bộ dạng khi hát của đối phương…
Cậu thấy Cố Tiêu mặc chiếc áo khoác dạ màu đen, kiểu dáng hơi giống áo gió. Anh mỉm cười bị một đám người vây quanh, trong đó có nam có nữ, độ tuổi bình quân rõ ràng lớn hơn một giáp so với Trương Tư Nghị và bạn cậu.
Cố Tiêu tiện tay móc ví ra dường như muốn trả tiền, nhưng bị một người thanh niên cao lớn phía sau kéo lại: “Chú Tư! Để anh trả!” Người đàn ông nọ nhanh chóng đến quầy hàng tranh trả tiền, Cố Tiêu còn giãy dụa nói với anh ta vài câu gì mà “đều như nhau, hiếm khi gặp mặt”, nhưng vẫn bị người kia hung dữ bắt quay về.
Hai người đàn ông trẻ tuổi phía sau cũng khuyên Cố Tiêu đừng khách sáo như thế, Trương Tư Nghị đang say sưa xem náo nhiệt, chợt thấy một cô gái nhỏ nhắn trong đám người đi đến bên cạnh Cố Tiêu, một tay khoác lên cánh tay anh, cười xinh đẹp dựa vào người đối phương.
Cố Tiêu quay đầu cưng chiều nhìn cô một chút, không hề giãy ra, tiếp đến tranh luận trái phải với người tranh trả hóa đơn nọ.
Trong chớp mắt Trương Tư Nghị ngây dại, chỉ cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, vô cùng hỗn loạn.
Tất cả xung quanh dường như biến mất, trong mắt cậu chỉ còn lại Cố Tiêu và cô gái khoác cánh tay anh.
Một cảm giác chua xót từ đáy lòng trỗi dậy, lan ra toàn thân, đó là cảm giác trước nay chưa từng có, đắng chát, khó chịu.
Nhóm người kia thanh toán xong tiền, bước về phía thang máy, hai đoàn người tự nhiên đối mặt, Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị, cũng giật mình.
Khoảng cách giữa hai người họ không đến hai mét, Trương Tư Nghị nhìn rõ hơn, người khoác cánh tay Cố Tiêu là một cô gái vô cùng tinh tế, đầu đội mũ thỏ dễ thương, mặt mũi không trang điểm, đôi mắt tròn xoe linh động, cả người tỏa ra sự thư thái nhẹ nhàng.
Bởi lẽ Cố Tiêu kì quái đối mặt với Trương Tư Nghị, bên kia có người hỏi một câu: “Đây là ai? Cậu quen à?”
Cố Tiêu giới thiệu với mọi người trong nhóm: “Một người bạn nhỏ cùng công ty em.”
Trương Tư Nghị: “…”
Lại là người bạn nhỏ! Lần trước Cố Tiêu đăng status thì Trương Tư Nghị cũng tự phàn nàn trong lòng… Em rất nhỏ sao? Tại sao cứ gọi em là người bạn nhỏ?!
Cố Tiêu cười nhìn họ một lượt, dường như tâm trạng anh đang vui: “Các em cũng ra ngoài chơi à? Ha ha, chơi vui vẻ.”
Nói thế một câu xong, Cố Tiêu vẫy tay và nhóm người vào thang máy xuống phía dưới trước.
Nhậm Mộng Huyên thong dong chậm chạp chờ người, chỉ thấy Cố Tiêu nói với Trương Tư Nghị câu kia, tò mò bước đến hỏi, “Anh ấy là ai, thật đẹp trai!”
Phó Tín Huy chỉ vào Trương Tư Nghị, thay cậu giải thích: “Sếp của cậu ấy.”
Danh sách chương