Ba Trương vừa xuất hiện, bầu không khí vui vẻ ban đầu tiêu tan không còn một chút gì.
Mặc dù đang ăn bữa cơm đoàn viên, người một nhà sau khi ngồi xuống xum vầy có vẻ rất tốt đẹp nhưng khí thế uy nghiêm của ba Trương khiến Trương Tư Nghị không tài nào thoải mái được.
Ngoại trừ mẹ Trương không sợ hãi, bình tĩnh múc canh cho con trai, vẻ mặt tha thiết đặt lên tay cậu: “Ăn đi, nhân lúc còn nóng ăn hết, sáng nay mẹ đặc biệt nhờ dì Vương đi chợ mua cá trích tươi sống về.”
Ba Trương thấy thế nhíu mày, cầm chiếc đũa chỉ về phía mẹ Trương: “Nó không có tay à? To xác thế rồi, một bát canh còn phải đặt tận tay nó! Mẹ chiều con hư! Anh thấy cứ thế này nó sớm muộn gì cũng bị em làm hư!”
“…” Biết ngay mà, khuôn mặt Trương Tư Nghị kéo dài ra, cậu ghét nhất là nghe ba cậu nói mấy câu như vậy. Cậu bị chiều hư sao? Cậu lớn lên hư hỏng ư? Mẹ cậu yêu thương cậu, cậu cũng sẽ hiếu thảo với mẹ, đây không phải là chuyện có qua có lại à? Tại sao trong mắt ba cậu cậu luôn luôn là một thằng con bất tài lười biếng vô tích sự?!
Trương Tư Nghị tuy giận dỗi nhưng không dám ho hoe gì, gia đình họ Trương có phép tắc riêng, ba dạy dỗ con trai thì con trai không thể cãi lại, nếu không kết quả rất đáng sợ… Than ôi, người đàn ông độc đoán chuyên quyền này!
Mẹ Trương không chịu nổi nữa, khe khẽ oán thán: “Khó có dịp Tư Tư về nhà một chuyến, anh có thể ít nói đi được không! Chẳng phải anh trách em không múc canh cho anh trước à? Được rồi được rồi, đồng chí Trương già, em cũng múc một bát cho anh” Mẹ Trương múc một bát canh đặt trước mặt chồng, mỉm cười quở trách, “Đại nhân ngài không nên chấp kẻ hèn này, uống canh đi, ít nói thôi!”
Thái dương ba Trương co giật, liếc mắt trừng mẹ Trương, bưng bát canh lặng lẽ uống.
Mẹ Trương thấy anh chồng già được xoa dịu rồi, cười cười, vừa gắp hai con cua đặt vào bát hai ba con, vừa nói chuyện: “Anh xem Tư Tư thuận lợi tốt nghiệp đại học ở nước Anh, còn tự tìm được việc ở Hải Thành, có bị em chiều hư đâu? Không phải con mình rất giỏi sao. Anh đấy, nói năng chua ngoa nhưng trái tim mềm yếu, luôn luôn trách mắng con, cẩn thận sau này anh già rồi bị bệnh con cũng không dám đến thăm anh.” Nói xong bà lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Trương Tư Nghị, ám chỉ cậu rót rượu cho ba cậu.
Trong lòng Trương Tư Nghị không tình nguyện nhưng thấy mẹ cố gắng hòa giải, cậu không dị nghị gì nữa, giả bộ ngoan ngoãn cung kính rót rượu cho ba. Đầu óc cậu hầm hừ, con chỉ nể mặt mẹ thôi…
Vẻ mặt ba Trương quả nhiên tốt lên rất nhiều, giống như thần linh vừa bước xuống bàn thờ, hạ mình hỏi tình huống công việc của Trương Tư Nghị ở Hải Thành.
Trương Tư Nghị vắn tắt kể tình huống công ty, tiếp theo là đãi ngộ và tiền lương của mình, nhưng mà tiền lương của cậu sau khi trừ đi tiền thuê nhà thì không có gì để khoe khoang. Mục đích của cậu là muốn ba cậu nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, nếu không ít nhất ông có thể tuyên dương nỗ lực của cậu, vì vậy cậu phải tìm thứ gì đó nổi bật để nói.
May mắn vừa lúc có một ví dụ thực tế sẵn có… Dự án đấu thầu quy hoạch thành phố Z.
Đầu tiên Trương Tư Nghị miêu tả dự án kia lớn ra sao, khó khăn nhiều thế nào, tiếp theo cậu sinh động kể lại những chuyện trải qua khi làm dự án trúng thầu mấy ngày hôm trước của công ty, đầy đủ sự thay đổi, thăng trầm lên xuống của toàn bộ quá trình. Cậu cố tình làm suy giảm chuyện mình chỉ là một miếng vá nho nhỏ, nhấn mạnh sự mạnh mẽ của Cố Tiêu, cuối cùng chêm vào một câu, lúc trước Cố Tiêu phỏng vấn tuyển cậu vào làm, bởi thế thông qua ánh mắt nhìn người của Cố Tiêu nâng cao giá trị của bản thân.
Ba Trương không hề phớt lờ màn tự tâng bốc mình của Trương Tư Nghị, ông lắng nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng gật đầu hỏi một vài câu.
Ví dụ như khi Trương Tư Nghị nhắc đến Cố Tiêu, ba Trương tỉ mỉ hỏi tuổi tác của anh, tốt nghiệp trường đại học nào và quá trình làm việc ra sao.
Nghe được Trương Tư Nghị nói Cố Tiêu là cựu học sinh trường cấp ba của cậu, chính là thủ khoa kỳ tuyển sinh đại học của thành phố Nam Kinh năm đó, ba Trương đặt chén rượu xuống, nhẹ nhàng hỏi một câu: “A? Là cậu ấy?”
Trương Tư Nghị nghe xong, hào hứng hỏi: “Ba biết anh ấy?”
Ba Trương gật đầu, trả lời: “Từng gặp một lần.”
Trương Tư Nghị phấn khởi nói: “Gặp lúc nào?”
Ba Trương nói vài năm trước, hình như ở cuộc thi thiết kế nào đó, thực hiện dự án của thành phố Nam Kinh. Lúc Cố Tiêu đoạt giải, ba Trương lên trao giải thưởng.
Ông uống thêm một ngụm rượu, ca ngợi một câu: “Một chàng trai trẻ ưu tú, rất chín chắn.”
Trương Tư Nghị nghe ba khen ngợi Cố Tiêu, dường như còn vui vẻ hơn ông khen chính mình, không nhịn được mà bày tỏ sự ngạc nhiên vui mừng sau lần trúng thầu này: “Ba xem, anh ấy vậy mà hạ đo ván Viện H đã được chỉ định trúng thầu từ trước, có phải rất tài giỏi không!”
Nói xong những lời này, vẻ mặt Trương Tư Nghị say mê, cậu không biết biểu cảm lúc này của cậu giống y đúc nhóm con gái của Tất Nhạc Nhạc mê mẩn Cố Tiêu.
Ba Trương khẽ hừ một tiếng, nói: “Tình huống quân xanh quân đỏ sao lại bị phá vỡ được? Chắc chắn là lãnh đạo cao cấp bị chia rẽ, người có thẩm quyền quyết định bị thay đổi, các con mới có cơ hội sửa mái nhà dột.”
Cái gì mà sửa mái nhà dột?! Trương Tư Nghị ấm ức muốn phản bác.
Ba Trương lại nói tiếp: “Nhưng cho dù lần này các con không trúng thầu, phong cách và thái độ làm việc của chàng trai họ Cố này rất có triển vọng. Người sáng suốt hiểu được ý tốt của cậu ấy, sẽ nhớ kỹ cậu ấy. Mọi sự cố gắng sẽ tuyệt đối không uổng phí, chỉ xem cơ hội có đến hay không mà thôi.”
Trương Tư Nghị nghe xong lời của ba cậu, chợt nhớ đến câu nói trong WC của Cố Tiêu ngày đó – Con đường kiến trúc, không phải bây giờ em làm gì là ngay sau đó sẽ có kết quả.
Cậu mơ màng hiểu được gì đó, đúng lúc này ba Trương nhìn về phía cậu, hỏi: “Ba còn nhớ năm xưa con ầm ĩ đòi học kiến trúc, hình như cũng là bởi vì cậu ấy?”
Trương Tư Nghị ngơ ngẩn, có chuyện này sao? Trước đây cậu từng nhắc đến Cố Tiêu với ba cậu? Ba Trương nhớ lại: “Năm con học lớp mười, nói là có một đàn anh học kiến trúc đại học T về trường diễn thuyết, tên là Cố Tiêu. Hôm đó con rất hào hứng, luôn nói mình muốn thi vào khoa kiến trúc, học kiến trúc.”
Trương Tư Nghị ngớ người, cậu không có chút ấn tượng nào hết, sao trí nhớ của ba cậu tốt thế, chuyện lâu lắm rồi vẫn còn nhớ?
Ba Trương dường như sớm đoán được Trương Tư Nghị mau quên, ông ăn một củ lạc, ý tứ sâu xa nói: “Từ nhỏ con là người làm gì cũng nhanh chán, học Taekwondo, học violin, học đấu kiếm, có cái nào kiên trì được đâu? Ông nội con đặt cho con tên như thế là muốn con sử dụng đầu óc linh hoạt, có chút bền bỉ, kiên nhẫn. Ba không yêu cầu con phải quá xuất sắc, chỉ cần con có thể nhẫn nại làm một việc gì đó, ba đã rất thỏa mãn rồi! Lần này con tốt nghiệp tìm việc làm, ba thấy con vẫn tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, một chút cũng không khả quan gì cả. Nhưng không ngờ bây giờ con xem như phát triển thuận lợi rồi, có thể chàng trai họ Cố kia chính là quý nhân phù trợ của con, hướng dẫn con bước trên con đường này.”
Trong lòng Trương Tư Nghị vui vẻ, cậu chỉ tóm được mấy chữ quan trọng… “Phát triển thuận lợi”, ha ha, ba cậu cuối cùng cũng công nhận cậu rồi?
Biết được Trương Tư Nghị hiện tại làm việc cùng Cố Tiêu, ba Trương cũng yên tâm rồi. Ông liếc mắt nhìn cậu, căn dặn: “Theo người ta học tập, phải khiêm tốn xin chỉ bảo.”
Trương Tư Nghị gật đầu liên tục: “Dạ dạ dạ!”
Ba Trương không quen nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Trương Tư Nghị, không nhịn được mà dong dài một câu: “Còn nữa, nhớ phải khiêm tốn, đừng nói lung tung về gia đình mình trước mặt người khác.”
Trương Tư Nghị khoát khoát tay, nói: “Con biết rồi, con biết rồi!”
Bầu không khí trong bữa cơm hôm nay xem như là tốt nhất trong vài năm qua. Sau khi ăn xong Trương Tư Nghị nhẹ nhõm như trút được gánh nặng mà lên cầu thang trở về phòng mình.
Dì Vương biết cậu về nhà, đã trải đệm chăn ra, Trương Tư Nghị hạnh phúc nhào lên giường lăn qua lăn lại, sau đó đứng lên lục lọi khắp phòng.
Lâu không trở về, vào giờ phút này, Trương Tư Nghị mới phát hiện cậu rất nhớ nhà. Sách tiếng Anh học hè, sách kiến trúc ngoại khóa trước đây mua, bóng rổ ở góc phòng… Từng đồ vật đều gợi nhớ thời gian cậu trưởng thành.
Trong nhà có cô giúp việc quét tước vệ sinh, mỗi ngày đều có cơm đến miệng để ăn, quần áo treo sẵn trên móc để mặc, còn không mất tiền thuê nhà, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống của cậu ở Hải Thành.
Nhưng nhìn bộ dạng của ba cậu, có lẽ ông không muốn cậu ở nhà một chút nào.
Trương Tư Nghị thở dài, tìm chiếc đàn violin xếp xó từ lâu. Bốn năm lúc còn nhỏ học đàn, cậu miễn cưỡng có thể kéo được vài bản nhạc. Lên cấp hai cậu còn tham gia biểu diễn cùng đội văn nghệ, chỉ là trình độ không đạt đến mức chuyên nghiệp. Vào cấp ba, cậu bận bịu trong mớ bài tập nên không kéo đàn nữa, thật ra bây giờ nhớ đến, lúc đó mỗi ngày cậu có thể dành một chút thời gian để luyện tập, nhưng bởi vì lười, một khi từ bỏ thì không muốn tiếp tục.
Ba cậu nói không sai, cậu có tính thiếu nhẫn nại.
Trương Tư Nghị lấy đàn vĩ cầm đặt trên vai, vì thời gian dài không sử dụng, chốt mắc dây hơi bị ẩm, cậu thử kéo vài cái, không tạo thành âm điệu.
Vặn chốt lên dây đúng với cao độ chuẩn, Trương Tư Nghị khó khăn kéo một đoạn Canon[1], chậm rãi tìm lại cảm giác sảng khoái khi học violin năm xưa. Do không quen thuộc, một số âm thanh bị kéo hỏng giống như cưa gỗ, giữa lúc chán nản, Trương Tư Nghị đột nhiên hứng khởi nảy ra một ý tưởng luyện tập violin, sau này nếu trong công việc có áp lực, tan tầm về nhà kéo đàn có thể thả lỏng tâm trạng, hơn nữa rèn luyện thêm vài bài hát, biết đâu có cơ hội sử dụng nhân lúc theo đuổi em gái.
Trương Tư Nghị hành động ngay lập tức, cậu sắp xếp đàn xong đặt ở cửa, định ngày mốt quay về Hải Thành thì mang đi.
Lục lọi đủ thứ, Trương Tư Nghị đột nhiên lấy ra một đống sách kì quái trong một ngăn tủ… Chờ chút, đây là thứ gì?
“Mẹ…! Mẹ…! Nhanh lên đây!” Vài phút sau, Trương Tư Nghị ngoảnh mặt về phía cửa gào to.
Mẹ Trương nghe thấy tiếng gọi của con trai, chầm chậm bước lên tầng: “Gọi mẹ có chuyện gì đấy?”
Chờ mẹ đến cửa phòng rồi, Trương Tư Nghị chỉ vào những cuốn sách vừa bị đảo lộn, vẻ mặt vặn vẹo hỏi: “Cái gì đây?!”
Lúc này mẹ Trương mới hiểu được, sợ hãi hoảng loạn, bà nhanh chóng đẩy con trai vào trong phòng, đóng cửa lại cướp lấy sách: “Con không thể xem mấy thứ này!”
“Mấy cuốn sách này là của mẹ?” Trương Tư Nghị cứ tưởng mẹ cậu sẽ nói là của em họ Đường, không ngờ vậy mà lại là của bà.
Mẹ Trương nhỏ giọng nói: “Mẹ đọc tiểu thuyết trên mạng, thấy rất hay, thấy có sách xuất bản nên mua!”
“Toàn một mớ hỗn độn!” ‘Nam trợ lý ngọt ngào của tổng giám đốc’, ‘Bị trai thẳng phòng kế bên bẻ cong làm sao giờ?’? Trương Tư Nghị chưa từng nghe những tên sách kì lạ như thế, “Mẹ không được đọc mấy quyển truyện lộn xộn trên mạng!”
Mẹ Trương bịt mồm con trai: “Be bé cái miệng! Mẹ buồn chán nên đọc thôi, sợ ba con biết nên mới giấu trong phòng con!”
Giọng nói của Trương Tư Nghị gần như suy sụp: “Sao mẹ có thể đem loại sách này đặt trong phòng con? Lỡ may ba thấy được ba sẽ nghĩ con thế nào!”
Mẹ Trương yên tâm nhét một đống sách vào chỗ sâu nhất trong ngăn tủ, nói: “Ông ấy không tùy tiện vào phòng con đâu.”
Trương Tư Nghị xị mặt, mẹ nó, mẹ cậu vậy mà lại là hủ nữ, còn lén lút cất giấu tiểu thuyết đam mỹ ở phòng cậu, thật đúng là sấm sét giữa trời quang!
[1] Trong lĩnh vực âm nhạc, canon là một bản nhạc đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định (ví dụ, trong khoảng nghỉ, điệu nhảy,…) Giai điệu chính đóng vai trò chủ đạo trong canon gọi là lãnh xướng (hợp âm chính), còn những giai điệu mô phỏng với nhiều âm sắc khác nhau có tác dụng hỗ trợ hoặc bè gọi là phụ xướng (hợp âm phụ). Giai điệu phụ xướng phải phỏng theo lãnh xướng, hoặc phải như một bản sao chính xác nhịp và quãng của hợp âm chính, hoặc có tác dụng như một phần nhạc chuyển giao trung gian.
Mặc dù đang ăn bữa cơm đoàn viên, người một nhà sau khi ngồi xuống xum vầy có vẻ rất tốt đẹp nhưng khí thế uy nghiêm của ba Trương khiến Trương Tư Nghị không tài nào thoải mái được.
Ngoại trừ mẹ Trương không sợ hãi, bình tĩnh múc canh cho con trai, vẻ mặt tha thiết đặt lên tay cậu: “Ăn đi, nhân lúc còn nóng ăn hết, sáng nay mẹ đặc biệt nhờ dì Vương đi chợ mua cá trích tươi sống về.”
Ba Trương thấy thế nhíu mày, cầm chiếc đũa chỉ về phía mẹ Trương: “Nó không có tay à? To xác thế rồi, một bát canh còn phải đặt tận tay nó! Mẹ chiều con hư! Anh thấy cứ thế này nó sớm muộn gì cũng bị em làm hư!”
“…” Biết ngay mà, khuôn mặt Trương Tư Nghị kéo dài ra, cậu ghét nhất là nghe ba cậu nói mấy câu như vậy. Cậu bị chiều hư sao? Cậu lớn lên hư hỏng ư? Mẹ cậu yêu thương cậu, cậu cũng sẽ hiếu thảo với mẹ, đây không phải là chuyện có qua có lại à? Tại sao trong mắt ba cậu cậu luôn luôn là một thằng con bất tài lười biếng vô tích sự?!
Trương Tư Nghị tuy giận dỗi nhưng không dám ho hoe gì, gia đình họ Trương có phép tắc riêng, ba dạy dỗ con trai thì con trai không thể cãi lại, nếu không kết quả rất đáng sợ… Than ôi, người đàn ông độc đoán chuyên quyền này!
Mẹ Trương không chịu nổi nữa, khe khẽ oán thán: “Khó có dịp Tư Tư về nhà một chuyến, anh có thể ít nói đi được không! Chẳng phải anh trách em không múc canh cho anh trước à? Được rồi được rồi, đồng chí Trương già, em cũng múc một bát cho anh” Mẹ Trương múc một bát canh đặt trước mặt chồng, mỉm cười quở trách, “Đại nhân ngài không nên chấp kẻ hèn này, uống canh đi, ít nói thôi!”
Thái dương ba Trương co giật, liếc mắt trừng mẹ Trương, bưng bát canh lặng lẽ uống.
Mẹ Trương thấy anh chồng già được xoa dịu rồi, cười cười, vừa gắp hai con cua đặt vào bát hai ba con, vừa nói chuyện: “Anh xem Tư Tư thuận lợi tốt nghiệp đại học ở nước Anh, còn tự tìm được việc ở Hải Thành, có bị em chiều hư đâu? Không phải con mình rất giỏi sao. Anh đấy, nói năng chua ngoa nhưng trái tim mềm yếu, luôn luôn trách mắng con, cẩn thận sau này anh già rồi bị bệnh con cũng không dám đến thăm anh.” Nói xong bà lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Trương Tư Nghị, ám chỉ cậu rót rượu cho ba cậu.
Trong lòng Trương Tư Nghị không tình nguyện nhưng thấy mẹ cố gắng hòa giải, cậu không dị nghị gì nữa, giả bộ ngoan ngoãn cung kính rót rượu cho ba. Đầu óc cậu hầm hừ, con chỉ nể mặt mẹ thôi…
Vẻ mặt ba Trương quả nhiên tốt lên rất nhiều, giống như thần linh vừa bước xuống bàn thờ, hạ mình hỏi tình huống công việc của Trương Tư Nghị ở Hải Thành.
Trương Tư Nghị vắn tắt kể tình huống công ty, tiếp theo là đãi ngộ và tiền lương của mình, nhưng mà tiền lương của cậu sau khi trừ đi tiền thuê nhà thì không có gì để khoe khoang. Mục đích của cậu là muốn ba cậu nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, nếu không ít nhất ông có thể tuyên dương nỗ lực của cậu, vì vậy cậu phải tìm thứ gì đó nổi bật để nói.
May mắn vừa lúc có một ví dụ thực tế sẵn có… Dự án đấu thầu quy hoạch thành phố Z.
Đầu tiên Trương Tư Nghị miêu tả dự án kia lớn ra sao, khó khăn nhiều thế nào, tiếp theo cậu sinh động kể lại những chuyện trải qua khi làm dự án trúng thầu mấy ngày hôm trước của công ty, đầy đủ sự thay đổi, thăng trầm lên xuống của toàn bộ quá trình. Cậu cố tình làm suy giảm chuyện mình chỉ là một miếng vá nho nhỏ, nhấn mạnh sự mạnh mẽ của Cố Tiêu, cuối cùng chêm vào một câu, lúc trước Cố Tiêu phỏng vấn tuyển cậu vào làm, bởi thế thông qua ánh mắt nhìn người của Cố Tiêu nâng cao giá trị của bản thân.
Ba Trương không hề phớt lờ màn tự tâng bốc mình của Trương Tư Nghị, ông lắng nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng gật đầu hỏi một vài câu.
Ví dụ như khi Trương Tư Nghị nhắc đến Cố Tiêu, ba Trương tỉ mỉ hỏi tuổi tác của anh, tốt nghiệp trường đại học nào và quá trình làm việc ra sao.
Nghe được Trương Tư Nghị nói Cố Tiêu là cựu học sinh trường cấp ba của cậu, chính là thủ khoa kỳ tuyển sinh đại học của thành phố Nam Kinh năm đó, ba Trương đặt chén rượu xuống, nhẹ nhàng hỏi một câu: “A? Là cậu ấy?”
Trương Tư Nghị nghe xong, hào hứng hỏi: “Ba biết anh ấy?”
Ba Trương gật đầu, trả lời: “Từng gặp một lần.”
Trương Tư Nghị phấn khởi nói: “Gặp lúc nào?”
Ba Trương nói vài năm trước, hình như ở cuộc thi thiết kế nào đó, thực hiện dự án của thành phố Nam Kinh. Lúc Cố Tiêu đoạt giải, ba Trương lên trao giải thưởng.
Ông uống thêm một ngụm rượu, ca ngợi một câu: “Một chàng trai trẻ ưu tú, rất chín chắn.”
Trương Tư Nghị nghe ba khen ngợi Cố Tiêu, dường như còn vui vẻ hơn ông khen chính mình, không nhịn được mà bày tỏ sự ngạc nhiên vui mừng sau lần trúng thầu này: “Ba xem, anh ấy vậy mà hạ đo ván Viện H đã được chỉ định trúng thầu từ trước, có phải rất tài giỏi không!”
Nói xong những lời này, vẻ mặt Trương Tư Nghị say mê, cậu không biết biểu cảm lúc này của cậu giống y đúc nhóm con gái của Tất Nhạc Nhạc mê mẩn Cố Tiêu.
Ba Trương khẽ hừ một tiếng, nói: “Tình huống quân xanh quân đỏ sao lại bị phá vỡ được? Chắc chắn là lãnh đạo cao cấp bị chia rẽ, người có thẩm quyền quyết định bị thay đổi, các con mới có cơ hội sửa mái nhà dột.”
Cái gì mà sửa mái nhà dột?! Trương Tư Nghị ấm ức muốn phản bác.
Ba Trương lại nói tiếp: “Nhưng cho dù lần này các con không trúng thầu, phong cách và thái độ làm việc của chàng trai họ Cố này rất có triển vọng. Người sáng suốt hiểu được ý tốt của cậu ấy, sẽ nhớ kỹ cậu ấy. Mọi sự cố gắng sẽ tuyệt đối không uổng phí, chỉ xem cơ hội có đến hay không mà thôi.”
Trương Tư Nghị nghe xong lời của ba cậu, chợt nhớ đến câu nói trong WC của Cố Tiêu ngày đó – Con đường kiến trúc, không phải bây giờ em làm gì là ngay sau đó sẽ có kết quả.
Cậu mơ màng hiểu được gì đó, đúng lúc này ba Trương nhìn về phía cậu, hỏi: “Ba còn nhớ năm xưa con ầm ĩ đòi học kiến trúc, hình như cũng là bởi vì cậu ấy?”
Trương Tư Nghị ngơ ngẩn, có chuyện này sao? Trước đây cậu từng nhắc đến Cố Tiêu với ba cậu? Ba Trương nhớ lại: “Năm con học lớp mười, nói là có một đàn anh học kiến trúc đại học T về trường diễn thuyết, tên là Cố Tiêu. Hôm đó con rất hào hứng, luôn nói mình muốn thi vào khoa kiến trúc, học kiến trúc.”
Trương Tư Nghị ngớ người, cậu không có chút ấn tượng nào hết, sao trí nhớ của ba cậu tốt thế, chuyện lâu lắm rồi vẫn còn nhớ?
Ba Trương dường như sớm đoán được Trương Tư Nghị mau quên, ông ăn một củ lạc, ý tứ sâu xa nói: “Từ nhỏ con là người làm gì cũng nhanh chán, học Taekwondo, học violin, học đấu kiếm, có cái nào kiên trì được đâu? Ông nội con đặt cho con tên như thế là muốn con sử dụng đầu óc linh hoạt, có chút bền bỉ, kiên nhẫn. Ba không yêu cầu con phải quá xuất sắc, chỉ cần con có thể nhẫn nại làm một việc gì đó, ba đã rất thỏa mãn rồi! Lần này con tốt nghiệp tìm việc làm, ba thấy con vẫn tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, một chút cũng không khả quan gì cả. Nhưng không ngờ bây giờ con xem như phát triển thuận lợi rồi, có thể chàng trai họ Cố kia chính là quý nhân phù trợ của con, hướng dẫn con bước trên con đường này.”
Trong lòng Trương Tư Nghị vui vẻ, cậu chỉ tóm được mấy chữ quan trọng… “Phát triển thuận lợi”, ha ha, ba cậu cuối cùng cũng công nhận cậu rồi?
Biết được Trương Tư Nghị hiện tại làm việc cùng Cố Tiêu, ba Trương cũng yên tâm rồi. Ông liếc mắt nhìn cậu, căn dặn: “Theo người ta học tập, phải khiêm tốn xin chỉ bảo.”
Trương Tư Nghị gật đầu liên tục: “Dạ dạ dạ!”
Ba Trương không quen nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Trương Tư Nghị, không nhịn được mà dong dài một câu: “Còn nữa, nhớ phải khiêm tốn, đừng nói lung tung về gia đình mình trước mặt người khác.”
Trương Tư Nghị khoát khoát tay, nói: “Con biết rồi, con biết rồi!”
Bầu không khí trong bữa cơm hôm nay xem như là tốt nhất trong vài năm qua. Sau khi ăn xong Trương Tư Nghị nhẹ nhõm như trút được gánh nặng mà lên cầu thang trở về phòng mình.
Dì Vương biết cậu về nhà, đã trải đệm chăn ra, Trương Tư Nghị hạnh phúc nhào lên giường lăn qua lăn lại, sau đó đứng lên lục lọi khắp phòng.
Lâu không trở về, vào giờ phút này, Trương Tư Nghị mới phát hiện cậu rất nhớ nhà. Sách tiếng Anh học hè, sách kiến trúc ngoại khóa trước đây mua, bóng rổ ở góc phòng… Từng đồ vật đều gợi nhớ thời gian cậu trưởng thành.
Trong nhà có cô giúp việc quét tước vệ sinh, mỗi ngày đều có cơm đến miệng để ăn, quần áo treo sẵn trên móc để mặc, còn không mất tiền thuê nhà, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống của cậu ở Hải Thành.
Nhưng nhìn bộ dạng của ba cậu, có lẽ ông không muốn cậu ở nhà một chút nào.
Trương Tư Nghị thở dài, tìm chiếc đàn violin xếp xó từ lâu. Bốn năm lúc còn nhỏ học đàn, cậu miễn cưỡng có thể kéo được vài bản nhạc. Lên cấp hai cậu còn tham gia biểu diễn cùng đội văn nghệ, chỉ là trình độ không đạt đến mức chuyên nghiệp. Vào cấp ba, cậu bận bịu trong mớ bài tập nên không kéo đàn nữa, thật ra bây giờ nhớ đến, lúc đó mỗi ngày cậu có thể dành một chút thời gian để luyện tập, nhưng bởi vì lười, một khi từ bỏ thì không muốn tiếp tục.
Ba cậu nói không sai, cậu có tính thiếu nhẫn nại.
Trương Tư Nghị lấy đàn vĩ cầm đặt trên vai, vì thời gian dài không sử dụng, chốt mắc dây hơi bị ẩm, cậu thử kéo vài cái, không tạo thành âm điệu.
Vặn chốt lên dây đúng với cao độ chuẩn, Trương Tư Nghị khó khăn kéo một đoạn Canon[1], chậm rãi tìm lại cảm giác sảng khoái khi học violin năm xưa. Do không quen thuộc, một số âm thanh bị kéo hỏng giống như cưa gỗ, giữa lúc chán nản, Trương Tư Nghị đột nhiên hứng khởi nảy ra một ý tưởng luyện tập violin, sau này nếu trong công việc có áp lực, tan tầm về nhà kéo đàn có thể thả lỏng tâm trạng, hơn nữa rèn luyện thêm vài bài hát, biết đâu có cơ hội sử dụng nhân lúc theo đuổi em gái.
Trương Tư Nghị hành động ngay lập tức, cậu sắp xếp đàn xong đặt ở cửa, định ngày mốt quay về Hải Thành thì mang đi.
Lục lọi đủ thứ, Trương Tư Nghị đột nhiên lấy ra một đống sách kì quái trong một ngăn tủ… Chờ chút, đây là thứ gì?
“Mẹ…! Mẹ…! Nhanh lên đây!” Vài phút sau, Trương Tư Nghị ngoảnh mặt về phía cửa gào to.
Mẹ Trương nghe thấy tiếng gọi của con trai, chầm chậm bước lên tầng: “Gọi mẹ có chuyện gì đấy?”
Chờ mẹ đến cửa phòng rồi, Trương Tư Nghị chỉ vào những cuốn sách vừa bị đảo lộn, vẻ mặt vặn vẹo hỏi: “Cái gì đây?!”
Lúc này mẹ Trương mới hiểu được, sợ hãi hoảng loạn, bà nhanh chóng đẩy con trai vào trong phòng, đóng cửa lại cướp lấy sách: “Con không thể xem mấy thứ này!”
“Mấy cuốn sách này là của mẹ?” Trương Tư Nghị cứ tưởng mẹ cậu sẽ nói là của em họ Đường, không ngờ vậy mà lại là của bà.
Mẹ Trương nhỏ giọng nói: “Mẹ đọc tiểu thuyết trên mạng, thấy rất hay, thấy có sách xuất bản nên mua!”
“Toàn một mớ hỗn độn!” ‘Nam trợ lý ngọt ngào của tổng giám đốc’, ‘Bị trai thẳng phòng kế bên bẻ cong làm sao giờ?’? Trương Tư Nghị chưa từng nghe những tên sách kì lạ như thế, “Mẹ không được đọc mấy quyển truyện lộn xộn trên mạng!”
Mẹ Trương bịt mồm con trai: “Be bé cái miệng! Mẹ buồn chán nên đọc thôi, sợ ba con biết nên mới giấu trong phòng con!”
Giọng nói của Trương Tư Nghị gần như suy sụp: “Sao mẹ có thể đem loại sách này đặt trong phòng con? Lỡ may ba thấy được ba sẽ nghĩ con thế nào!”
Mẹ Trương yên tâm nhét một đống sách vào chỗ sâu nhất trong ngăn tủ, nói: “Ông ấy không tùy tiện vào phòng con đâu.”
Trương Tư Nghị xị mặt, mẹ nó, mẹ cậu vậy mà lại là hủ nữ, còn lén lút cất giấu tiểu thuyết đam mỹ ở phòng cậu, thật đúng là sấm sét giữa trời quang!
[1] Trong lĩnh vực âm nhạc, canon là một bản nhạc đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định (ví dụ, trong khoảng nghỉ, điệu nhảy,…) Giai điệu chính đóng vai trò chủ đạo trong canon gọi là lãnh xướng (hợp âm chính), còn những giai điệu mô phỏng với nhiều âm sắc khác nhau có tác dụng hỗ trợ hoặc bè gọi là phụ xướng (hợp âm phụ). Giai điệu phụ xướng phải phỏng theo lãnh xướng, hoặc phải như một bản sao chính xác nhịp và quãng của hợp âm chính, hoặc có tác dụng như một phần nhạc chuyển giao trung gian.
Danh sách chương