Sau khi vượt qua thời gian thực tập ngắn ngủi, Trương Tư Nghị và văn phòng Richard Rogers ký hợp đồng làm việc hai năm với mức lương dự tính hàng năm là ba mươi tám nghìn bảng Anh. Mặc dù thu nhập này đã có thể sống tốt ở London, nhưng tỷ giá hối đoái của bảng Anh giảm xuống từng năm, đổi thành mức lương trong nước thì vào khoảng ba trăm nghìn một năm.
Bằng thạc sĩ có giá trị hay không, theo thu nhập hiện tại, đó chắc chắn là một thất bại. Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không cảm thấy ân hận hay hối tiếc, dù sao giá trị của toàn bộ con người cậu không còn như cũ. Cậu tràn đầy nhiệt huyết và hy vọng đối với triển vọng nghề nghiệp của mình.
Vì trả nợ cho Cố Tiêu càng sớm càng tốt, mỗi tháng Trương Tư Nghị tự giác nộp tiền lương, chỉ để lại một khoản tiền tiêu vặt nhỏ dùng để mua cà phê, bắt taxi và trả tiền vé tàu điện ngầm.
Chuyện này nói ra có vẻ mất mặt, nhưng Trương Tư Nghị suy ngẫm, có rất nhiều người ở Trung Quốc sau khi kết hôn đều là vợ nắm quyền tài chính của cả gia đình. Cậu xem Cố Tiêu thành vợ của cậu là được mà? Mặc dù Cố Tiêu chẳng thiếu chút tiền đó, nhưng điều này không thể ngăn cản Trương Tư Nghị lặng lẽ ảo tưởng “Cố Tiêu phụ trách xinh đẹp như hoa, cậu phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình”, ha ha.
Sau khi làm việc, không có kỳ nghỉ hè, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu chỉ có thể trở về nhà vào Giáng sinh. Lần này, họ không chỉ đến thăm ba mẹ mà còn đi dự đám cưới của em gái Cố Tiêu.
Đúng vậy, chạy nước rút sau hai năm yêu đương, Hạ Trình Thiên và Cố Diêu cuối cùng đã tu thành chính quả, chuẩn bị kết hôn.
Hôn lễ chia làm hai nơi, một nơi là tại nhà gái, tổ chức ở Nam Kinh, một nơi khác là nhà họ Hạ, làm ở Hải Thành.
Sau khi hạ cánh ở sân bay Hải Thành, “em rể tương lai” của Cố Tiêu đến đón, đưa họ đến thẳng một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, bày tiệc mời cơm hai người.
Vừa mới vào phòng riêng, Trương Tư Nghị bất ngờ thấy được một người không tưởng tượng nổi ở bên trong! “Tên bạc tình! Sao cậu cũng ở đây?” Trương Tư Nghị ngạc nhiên nhìn Phó Tín Huy.
Ngồi cạnh Phó Tín Huy là em gái Hạ Tuyết Anh của Hạ Trình Thiên. Hai người cùng nhau đứng lên, Phó Tín Huy ôm chặt Trương Tư Nghị. Gặp lại sau khoảng thời gian ba năm rưỡi, hai người kích động suýt nữa nước mắt lưng tròng!
“Tớ từ Úc trở về!” Phó Tín Huy nói.
“Tớ biết cậu đã về nước, nhưng làm sao cậu, làm sao cậu ở cùng với họ?” Trương Tư Nghị nhìn thoáng qua Hạ Tuyết Anh và Hạ Trình Thiên.
Phó Tín Huy cười ôm vai Hạ Tuyết Anh, nói: “Vẫn chưa nói cho cậu, tớ có bạn gái!”
Hạ Tuyết Anh mang theo vẻ mặt ngọt ngào tạo kiểu tay chữ V với Trương Tư Nghị, cười nói: “Thật ngại quá, cướp mất bạn thân của cậu rồi!”
Trương Tư Nghị: “... What the fuck!”
Phó Tín Huy cười toét miệng: “Được rồi, ngồi trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Nhà hàng Hạ Trình Thiên chọn này chủ yếu nấu thức ăn Tân Cương, mọi người gọi một bàn toàn là thịt xiên. Trương Tư Nghị oán hận cầm một miếng sườn cừu, vừa gặm ăn vừa hóng hớt quá trình Phó Tín Huy và Hạ Tuyết Anh yêu nhau.
Hóa ra, lúc trước Trương Tư Nghị đề nghị Hạ Tuyết Anh giới thiệu bạn bè ở Úc cho Phó Tín Huy, giúp đỡ cậu ta một chút trong cuộc sống, không ngờ lần giới thiệu này, Hạ Tuyết Anh gộp cả bản thân cô vào.
Biết được cảnh ngộ của Phó Tín Huy, lòng thông cảm của cô gái này tràn trề. Với sự tiếp xúc và liên lạc thường xuyên, Hạ Tuyết Anh dần cảm nhận được sự dịu dàng và chu đáo của Phó Tín Huy, ngầm nảy sinh tình cảm từ bao giờ. Ngược lại, Phó Tín Huy gặp được tình yêu đích thực trong giai đoạn cuộc sống khó khăn, cũng cảm thấy rất quý trọng.
Năm mà Hạ Trình Thiên và Cố Diêu bắt đầu yêu nhau, Hạ Tuyết Anh giả vờ đi Úc chơi, thật ra chính là đi tìm Phó Tín Huy. Khi hai người dắt tay nhau trở về, Phó Tín Huy ngay lập tức đi tìm “con trai” cậu ta, lại phát hiện Trấn Trạch đang ở trong tay anh trai của bạn gái cậu ta và chị dâu tương lai!
Nghe xong câu chuyện kỳ diệu này, Trương Tư Nghị vỗ bẹp lên trán mình, không biết phải cảm thán thế giới này quá nhỏ hay là duyên phận quá tuyệt vời.
Mặc dù hơi khó chịu bởi hành vi “yêu đương bí mật” của hai người này, Trương Tư Nghị vẫn chân thành tặng họ lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Ăn uống được một lát, Trương Tư Nghị đột nhiên kịp phản ứng: “Hở? Nói vậy hai người các cậu cũng là bởi vì tớ mới yêu nhau, vậy tớ có tính là ông mai của các cậu không?”
Phó Tín Huy sững sờ, cười nói: “Coi là thế.”
Trương Tư Nghị cầm xiên thịt, hào hứng nói với Hạ Trình Thiên: “Có phải đời trước em nợ anh em nhà họ Hạ hai người không? Đời này bảo trợ dắt mối tơ hồng cho hai người! Nhớ phải tặng em chân giò lợn! Mười tám cái, à không, ba mươi sáu cái! Không được phép chơi xấu!”
Theo phong tục của Nam Kinh, cô dâu chú rể phải tặng ông mai bà mối mười tám cái chân giò làm quà cảm ơn. Trương Tư Nghị se duyên thành công hai đôi, một lần có thể nhận được ba mươi sáu cái.
Hạ Trình Thiên cười ha ha: “Ông mai Trương, yên tâm đi, không thể thiếu em chân giò lợn được, phong bao đỏ cũng thế.”
Về sau, Trương Tư Nghị lại thăm dò tình hình công việc và sự nghiệp của Phó Tín Huy.
Phó Tín Huy trở lại sau khi tốt nghiệp vào năm ngoái. Nghe nói ban đầu ở nước ngoài, cậu ta và Hạ Tuyết Anh nhận thấy rằng Úc thiếu đồ dùng học tập và văn phòng phẩm, cảm thấy có cơ hội kinh doanh. Sau khi trở về Trung Quốc, hai người đã mở một công ty thương mại chuyên nhận đặt hàng những thứ đồ này cho nước ngoài. Phó Tín Huy vốn học kiến trúc, ít nhiều có chút tế bào nghệ thuật. Mặc dù giấy bút là đồ dùng lặt vặt, nhưng nếu thiết kế tử tế, phong cách của chúng được cải thiện hơn rất nhiều. Thời gian trôi đi đơn hàng nhiều lên, thu nhập rất khả quan. Hiện tại mới cất bước, nhưng triển vọng khá tốt.
Về phần gia đình họ Phó, chú của Phó Tín Huy đã đi tù. Ba cậu ta có rất nhiều mối quan hệ trong lĩnh vực nghề nghiệp. Sau hai năm giấu tài, nhờ quan hệ mua lại gói tài sản[1] của ngân hàng, bán trao tay giá cao, trước mắt cũng có chút phất lên. Phó Tín Huy vừa quản lý công ty riêng của mình vừa giúp ba và chị gái cậu ta phát triển sự nghiệp của nhà họ Phó, lại có cô gái xinh đẹp trắng trẻo giàu có và tài đức như Hạ Tuyết Anh giúp đỡ, ngày tháng trôi qua hạnh phúc hơn trước kia rất nhiều.
Trương Tư Nghị cũng cho biết tình trạng hiện tại của cậu. Cậu tốt nghiệp thạc sĩ đại học A, nhận được lời đề nghị làm việc từ văn phòng Richard Rogers, chỉ cách Kiến trúc sư Hoàng gia đã đăng ký một bước chân. Sau đó, cậu sẽ dũng cảm tiến lên cho đến khi vượt qua kỳ thi, lấy giấy phép rồi trở về Trung Quốc.
“Lần sau cậu trở về, có phải sẽ thành kiến trúc sư Hoàng gia rồi không?” Phó Tín Huy nói đùa.
“Haha, có lẽ vậy!” Trương Tư Nghị không ngờ rằng mình có thể đi từng bước một cho đến hiện tại. Giấy phép “Kiến trúc sư Hoàng gia” huyền thoại giờ đây đã gần kề, không còn là giấc mơ không thể chạm tới nữa.
Sau bữa ăn, Hạ Trình Thiên xin số tài khoản QQ của Trương Tư Nghị, nói là lát nữa gửi phong bao đỏ cho ông mai của anh.
“Anh cho phong bao đỏ bao nhiêu mà còn cần QQ?” Trương Tư Nghị thuận miệng hỏi một câu, còn đắc ý nói, “Ba mươi sáu cái chân giò lợn phải đưa đến tận cửa, không được thiếu dù chỉ một cái, đổi bằng tiền mặt em cũng không nhận đâu ~”
Hạ Trình Thiên vừa định giơ tay lên đánh một cái sau gáy cậu, nhưng nghĩ đến cậu trai trước mắt là “chị dâu” của mình, liền rụt tay trở về, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Đừng lằng nhằng nữa, trở về chờ nhận tiền thôi!”
Trương Tư Nghị nghe, nghĩ nhiều lắm chỉ là mấy chục nghìn tệ, không quan tâm lắm.
Không ngờ tối hôm đó, ngân hàng nhắn tin cậu nhận được một khoản tiền vào tài khoản qua điện thoại di động - Ngân hàng XX chuyển khoản cho ngài 180.000,00 tệ, ghi chú: Phong bao đỏ của ông mai Trương.
Đôi mắt Trương Tư Nghị trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài, sợ hãi nhanh chóng cho Cố Tiêu xem: “What the fuck! Hạ Trình Thiên gửi cho em một trăm tám mươi nghìn tệ! Sao lại nhiều như thế?”
Cố Tiêu nhìn sang, cười nói: “Nhà họ cho Diêu Diêu mấy triệu tiền sính lễ, còn tặng một chiếc xe Infiniti nhập khẩu, cho em mấy trăm nghìn có lẽ chỉ là số lẻ thôi. Em cũng là người nhà mẹ đẻ của Cố Diêu, nên đừng ngạc nhiên.”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =) Mẹ nó, chẳng trách bây giờ nhiều người tham gia môi giới hôn nhân như vậy, tiền này thật sự con mẹ nó quá dễ kiếm!
Nhìn tin nhắn văn bản kia thêm vài lần, Trương Tư Nghị bèn chuyển khoản tiền vừa nhận chưa được mấy phút cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu thấy tin nhắn, buồn bực nói: “Sao lại cho anh?”
Trương Tư Nghị vui mừng trong đau khổ, nói: “Không phải em còn nợ tiền anh à.”
Cố Tiêu bật cười, xoa đầu cậu, nói: “Ngoan.”
Vài ngày sau, Hạ Trình Thiên thực sự đến nhà họ Trương để đưa chân giò, cũng gửi thiệp mời đám cưới. Trương Tư Nghị đứng ở cửa, nhìn vào giỏ thịt chân giò lợn tươi, hoảng sợ nói: “Em chỉ nói đùa thôi, anh còn đưa đến cửa thật à.”
Hạ Trình Thiên cười nói: “Có thể không xem là thật được sao, cưới vợ không phải chuyện đùa, phải chân thành trăm phần trăm!”
Mẹ Trương từ trong nhà ra đón, nhìn thấy Hạ Trình Thiên, suýt nữa không nhận ra. Bà nhanh chóng gọi ba Trương ra xem: “Hạ Quốc Lương và con trai ông ấy đến rồi! Anh còn nhớ Hạ Quốc Lương không?”
[1] Gói tài sản chính là đóng gói tài sản, bình thường ý chỉ đóng gói xử lý tài sản không hiệu quả hoặc cơ quan tài chính đóng gói xử lý vật thế chấp.
Bằng thạc sĩ có giá trị hay không, theo thu nhập hiện tại, đó chắc chắn là một thất bại. Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không cảm thấy ân hận hay hối tiếc, dù sao giá trị của toàn bộ con người cậu không còn như cũ. Cậu tràn đầy nhiệt huyết và hy vọng đối với triển vọng nghề nghiệp của mình.
Vì trả nợ cho Cố Tiêu càng sớm càng tốt, mỗi tháng Trương Tư Nghị tự giác nộp tiền lương, chỉ để lại một khoản tiền tiêu vặt nhỏ dùng để mua cà phê, bắt taxi và trả tiền vé tàu điện ngầm.
Chuyện này nói ra có vẻ mất mặt, nhưng Trương Tư Nghị suy ngẫm, có rất nhiều người ở Trung Quốc sau khi kết hôn đều là vợ nắm quyền tài chính của cả gia đình. Cậu xem Cố Tiêu thành vợ của cậu là được mà? Mặc dù Cố Tiêu chẳng thiếu chút tiền đó, nhưng điều này không thể ngăn cản Trương Tư Nghị lặng lẽ ảo tưởng “Cố Tiêu phụ trách xinh đẹp như hoa, cậu phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình”, ha ha.
Sau khi làm việc, không có kỳ nghỉ hè, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu chỉ có thể trở về nhà vào Giáng sinh. Lần này, họ không chỉ đến thăm ba mẹ mà còn đi dự đám cưới của em gái Cố Tiêu.
Đúng vậy, chạy nước rút sau hai năm yêu đương, Hạ Trình Thiên và Cố Diêu cuối cùng đã tu thành chính quả, chuẩn bị kết hôn.
Hôn lễ chia làm hai nơi, một nơi là tại nhà gái, tổ chức ở Nam Kinh, một nơi khác là nhà họ Hạ, làm ở Hải Thành.
Sau khi hạ cánh ở sân bay Hải Thành, “em rể tương lai” của Cố Tiêu đến đón, đưa họ đến thẳng một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, bày tiệc mời cơm hai người.
Vừa mới vào phòng riêng, Trương Tư Nghị bất ngờ thấy được một người không tưởng tượng nổi ở bên trong! “Tên bạc tình! Sao cậu cũng ở đây?” Trương Tư Nghị ngạc nhiên nhìn Phó Tín Huy.
Ngồi cạnh Phó Tín Huy là em gái Hạ Tuyết Anh của Hạ Trình Thiên. Hai người cùng nhau đứng lên, Phó Tín Huy ôm chặt Trương Tư Nghị. Gặp lại sau khoảng thời gian ba năm rưỡi, hai người kích động suýt nữa nước mắt lưng tròng!
“Tớ từ Úc trở về!” Phó Tín Huy nói.
“Tớ biết cậu đã về nước, nhưng làm sao cậu, làm sao cậu ở cùng với họ?” Trương Tư Nghị nhìn thoáng qua Hạ Tuyết Anh và Hạ Trình Thiên.
Phó Tín Huy cười ôm vai Hạ Tuyết Anh, nói: “Vẫn chưa nói cho cậu, tớ có bạn gái!”
Hạ Tuyết Anh mang theo vẻ mặt ngọt ngào tạo kiểu tay chữ V với Trương Tư Nghị, cười nói: “Thật ngại quá, cướp mất bạn thân của cậu rồi!”
Trương Tư Nghị: “... What the fuck!”
Phó Tín Huy cười toét miệng: “Được rồi, ngồi trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Nhà hàng Hạ Trình Thiên chọn này chủ yếu nấu thức ăn Tân Cương, mọi người gọi một bàn toàn là thịt xiên. Trương Tư Nghị oán hận cầm một miếng sườn cừu, vừa gặm ăn vừa hóng hớt quá trình Phó Tín Huy và Hạ Tuyết Anh yêu nhau.
Hóa ra, lúc trước Trương Tư Nghị đề nghị Hạ Tuyết Anh giới thiệu bạn bè ở Úc cho Phó Tín Huy, giúp đỡ cậu ta một chút trong cuộc sống, không ngờ lần giới thiệu này, Hạ Tuyết Anh gộp cả bản thân cô vào.
Biết được cảnh ngộ của Phó Tín Huy, lòng thông cảm của cô gái này tràn trề. Với sự tiếp xúc và liên lạc thường xuyên, Hạ Tuyết Anh dần cảm nhận được sự dịu dàng và chu đáo của Phó Tín Huy, ngầm nảy sinh tình cảm từ bao giờ. Ngược lại, Phó Tín Huy gặp được tình yêu đích thực trong giai đoạn cuộc sống khó khăn, cũng cảm thấy rất quý trọng.
Năm mà Hạ Trình Thiên và Cố Diêu bắt đầu yêu nhau, Hạ Tuyết Anh giả vờ đi Úc chơi, thật ra chính là đi tìm Phó Tín Huy. Khi hai người dắt tay nhau trở về, Phó Tín Huy ngay lập tức đi tìm “con trai” cậu ta, lại phát hiện Trấn Trạch đang ở trong tay anh trai của bạn gái cậu ta và chị dâu tương lai!
Nghe xong câu chuyện kỳ diệu này, Trương Tư Nghị vỗ bẹp lên trán mình, không biết phải cảm thán thế giới này quá nhỏ hay là duyên phận quá tuyệt vời.
Mặc dù hơi khó chịu bởi hành vi “yêu đương bí mật” của hai người này, Trương Tư Nghị vẫn chân thành tặng họ lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Ăn uống được một lát, Trương Tư Nghị đột nhiên kịp phản ứng: “Hở? Nói vậy hai người các cậu cũng là bởi vì tớ mới yêu nhau, vậy tớ có tính là ông mai của các cậu không?”
Phó Tín Huy sững sờ, cười nói: “Coi là thế.”
Trương Tư Nghị cầm xiên thịt, hào hứng nói với Hạ Trình Thiên: “Có phải đời trước em nợ anh em nhà họ Hạ hai người không? Đời này bảo trợ dắt mối tơ hồng cho hai người! Nhớ phải tặng em chân giò lợn! Mười tám cái, à không, ba mươi sáu cái! Không được phép chơi xấu!”
Theo phong tục của Nam Kinh, cô dâu chú rể phải tặng ông mai bà mối mười tám cái chân giò làm quà cảm ơn. Trương Tư Nghị se duyên thành công hai đôi, một lần có thể nhận được ba mươi sáu cái.
Hạ Trình Thiên cười ha ha: “Ông mai Trương, yên tâm đi, không thể thiếu em chân giò lợn được, phong bao đỏ cũng thế.”
Về sau, Trương Tư Nghị lại thăm dò tình hình công việc và sự nghiệp của Phó Tín Huy.
Phó Tín Huy trở lại sau khi tốt nghiệp vào năm ngoái. Nghe nói ban đầu ở nước ngoài, cậu ta và Hạ Tuyết Anh nhận thấy rằng Úc thiếu đồ dùng học tập và văn phòng phẩm, cảm thấy có cơ hội kinh doanh. Sau khi trở về Trung Quốc, hai người đã mở một công ty thương mại chuyên nhận đặt hàng những thứ đồ này cho nước ngoài. Phó Tín Huy vốn học kiến trúc, ít nhiều có chút tế bào nghệ thuật. Mặc dù giấy bút là đồ dùng lặt vặt, nhưng nếu thiết kế tử tế, phong cách của chúng được cải thiện hơn rất nhiều. Thời gian trôi đi đơn hàng nhiều lên, thu nhập rất khả quan. Hiện tại mới cất bước, nhưng triển vọng khá tốt.
Về phần gia đình họ Phó, chú của Phó Tín Huy đã đi tù. Ba cậu ta có rất nhiều mối quan hệ trong lĩnh vực nghề nghiệp. Sau hai năm giấu tài, nhờ quan hệ mua lại gói tài sản[1] của ngân hàng, bán trao tay giá cao, trước mắt cũng có chút phất lên. Phó Tín Huy vừa quản lý công ty riêng của mình vừa giúp ba và chị gái cậu ta phát triển sự nghiệp của nhà họ Phó, lại có cô gái xinh đẹp trắng trẻo giàu có và tài đức như Hạ Tuyết Anh giúp đỡ, ngày tháng trôi qua hạnh phúc hơn trước kia rất nhiều.
Trương Tư Nghị cũng cho biết tình trạng hiện tại của cậu. Cậu tốt nghiệp thạc sĩ đại học A, nhận được lời đề nghị làm việc từ văn phòng Richard Rogers, chỉ cách Kiến trúc sư Hoàng gia đã đăng ký một bước chân. Sau đó, cậu sẽ dũng cảm tiến lên cho đến khi vượt qua kỳ thi, lấy giấy phép rồi trở về Trung Quốc.
“Lần sau cậu trở về, có phải sẽ thành kiến trúc sư Hoàng gia rồi không?” Phó Tín Huy nói đùa.
“Haha, có lẽ vậy!” Trương Tư Nghị không ngờ rằng mình có thể đi từng bước một cho đến hiện tại. Giấy phép “Kiến trúc sư Hoàng gia” huyền thoại giờ đây đã gần kề, không còn là giấc mơ không thể chạm tới nữa.
Sau bữa ăn, Hạ Trình Thiên xin số tài khoản QQ của Trương Tư Nghị, nói là lát nữa gửi phong bao đỏ cho ông mai của anh.
“Anh cho phong bao đỏ bao nhiêu mà còn cần QQ?” Trương Tư Nghị thuận miệng hỏi một câu, còn đắc ý nói, “Ba mươi sáu cái chân giò lợn phải đưa đến tận cửa, không được thiếu dù chỉ một cái, đổi bằng tiền mặt em cũng không nhận đâu ~”
Hạ Trình Thiên vừa định giơ tay lên đánh một cái sau gáy cậu, nhưng nghĩ đến cậu trai trước mắt là “chị dâu” của mình, liền rụt tay trở về, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Đừng lằng nhằng nữa, trở về chờ nhận tiền thôi!”
Trương Tư Nghị nghe, nghĩ nhiều lắm chỉ là mấy chục nghìn tệ, không quan tâm lắm.
Không ngờ tối hôm đó, ngân hàng nhắn tin cậu nhận được một khoản tiền vào tài khoản qua điện thoại di động - Ngân hàng XX chuyển khoản cho ngài 180.000,00 tệ, ghi chú: Phong bao đỏ của ông mai Trương.
Đôi mắt Trương Tư Nghị trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài, sợ hãi nhanh chóng cho Cố Tiêu xem: “What the fuck! Hạ Trình Thiên gửi cho em một trăm tám mươi nghìn tệ! Sao lại nhiều như thế?”
Cố Tiêu nhìn sang, cười nói: “Nhà họ cho Diêu Diêu mấy triệu tiền sính lễ, còn tặng một chiếc xe Infiniti nhập khẩu, cho em mấy trăm nghìn có lẽ chỉ là số lẻ thôi. Em cũng là người nhà mẹ đẻ của Cố Diêu, nên đừng ngạc nhiên.”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =) Mẹ nó, chẳng trách bây giờ nhiều người tham gia môi giới hôn nhân như vậy, tiền này thật sự con mẹ nó quá dễ kiếm!
Nhìn tin nhắn văn bản kia thêm vài lần, Trương Tư Nghị bèn chuyển khoản tiền vừa nhận chưa được mấy phút cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu thấy tin nhắn, buồn bực nói: “Sao lại cho anh?”
Trương Tư Nghị vui mừng trong đau khổ, nói: “Không phải em còn nợ tiền anh à.”
Cố Tiêu bật cười, xoa đầu cậu, nói: “Ngoan.”
Vài ngày sau, Hạ Trình Thiên thực sự đến nhà họ Trương để đưa chân giò, cũng gửi thiệp mời đám cưới. Trương Tư Nghị đứng ở cửa, nhìn vào giỏ thịt chân giò lợn tươi, hoảng sợ nói: “Em chỉ nói đùa thôi, anh còn đưa đến cửa thật à.”
Hạ Trình Thiên cười nói: “Có thể không xem là thật được sao, cưới vợ không phải chuyện đùa, phải chân thành trăm phần trăm!”
Mẹ Trương từ trong nhà ra đón, nhìn thấy Hạ Trình Thiên, suýt nữa không nhận ra. Bà nhanh chóng gọi ba Trương ra xem: “Hạ Quốc Lương và con trai ông ấy đến rồi! Anh còn nhớ Hạ Quốc Lương không?”
[1] Gói tài sản chính là đóng gói tài sản, bình thường ý chỉ đóng gói xử lý tài sản không hiệu quả hoặc cơ quan tài chính đóng gói xử lý vật thế chấp.
Danh sách chương