Các đồng nghiệp anh một câu em một câu vây nhốt cậu: “Dì Tư, em đi học trường nào?”

Trương Tư Nghị cố gắng đè nén vui sướng trong lòng, tỏ vẻ bình tĩnh đáp: “Đại học A.”

“Cùng trường với Đào Phỉ nha! Muốn đi mấy năm?”

“Hai năm ạ.”

“Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ còn về Không Biên Giới làm việc không?”

Trương Tư Nghị gãi đầu: “Cái này, cái này em cũng không biết, đến lúc đó xem xem...”

“What the hell, chẳng lẽ tốt nghiệp thạc sĩ xong em chướng mắt bọn anh hả? Quá đáng!”

Trương Tư Nghị: “... Sao lại thế!” Cậu không phải là người quyết định, gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó, phải xem tương lai Cố Tiêu đến đâu, cậu cũng theo đến đó.

Tất Nhạc Nhạc không e sợ mà nói một câu: “Chỉ cần sếp chúng ta còn ở công ty, dì Tư chắc chắn sẽ trở về!”

Cô là cô gái nắm bắt mọi tin đồn trong toàn công ty. Mặc dù lúc vừa biết được Trương Tư Nghị muốn đi, cô rất ngạc nhiên Cố Tiêu vậy mà chịu buông tay. Về sau nghĩ lại, đàn ông và phụ nữ khác nhau, đàn ông có xu hướng theo đuổi học tập và sự nghiệp hơn là tình yêu, nên cũng thoáng hiểu đôi chút.

Một cô bé không biết rõ tình hình cười vang nói đùa: “Đúng thế, đúng thế, hai người chính là ‘một cặp’ mà!”

Trương Tư Nghị xấu hổ, nếu họ biết Cố Tiêu đi cùng cậu, có lẽ sẽ trực tiếp ném cậu ra khỏi tòa nhà cao mười mấy tầng này...

Cố Tiêu đã căn dặn riêng cậu, vì ổn định tinh thần mọi người, không thể sớm tiết lộ chuyện anh rời khỏi công ty.

Trương Tư Nghị nói với các đồng nghiệp: “Dù có trở về hay không, em sẽ nhớ tất cả mọi người. Đừng quên chúng ta còn có ‘phân đội nhỏ của Cố cung Không Biên Giới’, có thể liên lạc mọi lúc mọi nơi!”

Mặc dù mọi người đều cười, nhưng trong lòng rất không nỡ. Không chỉ các đồng nghiệp ở gần cậu, mà những tin nhắn trên máy tính cũng không gián đoạn.

Trương Tư Nghị vô cùng cảm động, lúc mới vào Không Biên Giới, là người có trình độ bết bát nhất công ty, cậu hoàn toàn không ngờ rằng một ngày nào đó cậu sẽ nhận được đãi ngộ của minh tinh màn bạc.

Cuối cùng thật vất vả mới trấn an được đồng nghiệp, giờ nghỉ trưa Đào Phỉ chộp cậu tới cùng ăn cơm, Trương Tư Nghị gần như bị đối phương lắc gãy cổ.

“Chết tiệt, tại sao đột ngột như vậy? Cậu giữ bí mật quá tốt đấy! Ra nước ngoài du học không phải chuyện không thể tiết lộ, tại sao cậu không nói với tôi!”

Đừng nhìn Đào Phỉ gầy như một cái móc áo, trong thời gian học đại học, cậu ta là chủ tịch câu lạc bộ karate, đôi tay giống như kìm sắt, cậu không thể trốn thoát.

“Đào, Đào béo chết tiệt...” Trương Tư Nghị bị lắc đến độ đầu choáng mắt hoa, chóng mặt nói, “Không phải tôi không muốn nói cho anh, mà gần đây anh giống như rồng thần không thấy đuôi, nghỉ giữa trưa hay tan ca đều không thấy bóng dáng anh đâu, làm sao tôi nói cho anh biết được!”

Đào Phỉ buông cậu ra, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói: “Gần đây tôi hay đi chơi với tên Bách Duệ ngu ngốc ở tầng trên.”

Trương Tư Nghị lườm một cái, trong lòng tự nhủ cái tên ở tầng trên kia là gay, ài, anh là trai thẳng qua lại gần gũi với anh ta như vậy không sợ bị đồng hóa à? Đào Phỉ hỏi cậu: “Cậu đi thì đàn anh làm sao bây giờ, hai người yêu xa hả?”

Trương Tư Nghị suýt nữa buột miệng nói “anh ấy đi cùng tôi”, nhưng nghĩ đến lời dặn của Cố Tiêu, muốn nói lại thôi: “Anh nên tự hỏi anh ấy thì hơn.”

Mặc dù hai người chuẩn bị ra nước ngoài cùng nhau, nhưng vì dư luận, họ không thể cùng rời khỏi công ty. Trương Tư Nghị đi trước, Cố Tiêu đi sau, nên hiện tại vẫn chưa tới thời điểm có thể thẳng thắn với Đào Phỉ.

Đào Phỉ nheo mắt, tỏ vẻ không hiểu: “Làm cái gì, bí bí ẩn ẩn.”

Trương Tư Nghị thông cảm nhìn Đào Phỉ, yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Cố Tiêu đã nộp đơn cho cấp trên, sau khi anh rời đi, liền để Đào Phỉ tiếp nhận vị trí tổ trưởng tổ A. Trong sáu tháng qua, anh cũng chuyển hầu hết các dự án trong tay anh sang cho Đào Phỉ phụ trách, nhưng bởi vì Đào Phỉ thiếu kinh nghiệm làm việc, không có giấy phép kiểm tra, nên chưa đủ tư cách để đảm nhiệm chức vụ giám đốc thiết kế, vì vậy vị trí này sẽ được thay thế bởi tổ trưởng tổ B Đồng Hạ Nghi - những sắp xếp này được Cố Tiêu tiết lộ riêng với Trương Tư Nghị.

Một tuần sau, Cố Tiêu tổ chức liên hoan toàn thành viên tổ A để tạm biệt Trương Tư Nghị. Họ đến nhà hàng họ từng ăn mừng lúc Trương Tư Nghị vừa chính thức vào công ty. Sau khi tập hợp đông đủ, đám người bắt lấy cậu liên tục chuốc rượu!

Trương Tư Nghị bị rót đến say mèm, lấy ra mấy tấm danh thiếp “trợ lý kiến trúc sư” còn sót lại trong túi cậu, vừa phóng khoáng phát cho đồng nghiệp, vừa to miệng nói: “Chờ, chờ em trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tổ quốc, phấn đấu cho sự nghiệp kiến trúc, số điện thoại này, số điện thoại này vĩnh viễn không thay đổi!”

Các đồng nghiệp cầm danh thiếp, vô cùng xúc động, cười ầm lên nói: “Chờ em trở về!”, “Nếu phú quý thì đừng quên nhau!”, “Trở về tiếp tục làm linh vật của bọn chị!”

Phát gần hết một vòng, lúc còn duy nhất một người nữa, vừa khéo chỉ còn lại một tấm danh thiếp cuối cùng.

Trương Tư Nghị đột nhiên có chút không nỡ, tốt xấu gì cậu cũng phải giữ lại một tấm làm kỷ niệm chứ?

Ngẩng đầu, thấy rõ người trước mắt là Cố Tiêu, Trương Tư Nghị mới yên tâm thoải mái rút tay trở về, nói: “Không cho anh, đây vốn là anh cho em.”

Cố Tiêu: “...”

Vào ngày cuối cùng ở Không Biên Giới, Trương Tư Nghị dọn dẹp bàn làm việc xong, xóa tài liệu và thông tin cá nhân trên máy tính, chính thức rời khỏi chỗ làm việc đầu tiên trong đời cậu.

Ôm hành lý tạp vật đi qua bức tường phong cảnh, Trương Tư Nghị nhìn thấy cây xương rồng kim hổ của mình, hỏi quầy lễ tân liệu cậu có thể mang nó đi không.

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân có chút bối rối: “Thực vật là tài sản của công ty. Nhân viên chỉ có thể nhận chăm sóc chúng khi họ đang tại chức, không thể mang chúng đi.”

Ban đầu Trương Tư Nghị chỉ thuận miệng hỏi, không mang đi được cũng không sao. Thật bất ngờ, cô bé lễ tân đột nhiên nhìn xung quanh, lại gần nhỏ giọng nói với cậu: “Mình không thể quyết định việc này, nhưng nếu bạn lén lút đưa đi, mình sẽ mở một mắt nhắm một mắt, he he.”

Trương Tư Nghị mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao đâu, giữ lại cho người mới đến nuôi.”

Thực ra, cậu hào phóng như vậy là do cậu đã đánh tráo “thảo cầu nhỏ” hàng thật mang về nhà, ha ha ha!

Sau đó, Trương Tư Nghị trải qua gần nửa tháng vô lo vô nghĩ, mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thức dậy đọc sách, lướt mạng, cuộc sống vô cùng nhàn hạ. Nếu hứng lên, cậu sẽ dành thời gian làm chút đồ ăn, chờ Cố Tiêu tan ca trở về cùng nhau thưởng thức.

Đến giữa tháng tám, Cố Tiêu cuối cùng cũng rời khỏi Không Biên Giới.

Tối hôm đó anh từ công ty trở về, Trương Tư Nghị ở trong nhà nhảy ra hỏi: “Thế nào?”

Cố Tiêu khom lưng đổi giày, nói: “Đào Phỉ tức điên rồi.”

Trương Tư Nghị: “Ha ha ha, vậy anh ấy làm thế nào được, lần thứ nhất làm tổ trưởng có sợ không?”

Cố Tiêu nhướng mày đáp: “Bất chấp khó khăn thôi, cậu ấy cũng phải rèn luyện, cũng phải trưởng thành, chẳng lẽ suốt ngày muốn anh che chở cậu ấy? Cơ hội nghìn năm có một này, anh còn chưa bắt cậu ấy phải cảm ơn anh là may đấy.”

Trương Tư Nghị: “Nhưng có thể anh ấy tức giận là vì anh không nói sớm cho anh ấy.”

Cố Tiêu cười xấu xa nói: “Chính là muốn giấu cậu ấy mà, nếu không cậu ấy hờn dỗi trốn mất, anh phải đi đâu tìm người nối nghiệp tốt hơn để bàn giao cho tổng giám đốc?”

Trương Tư Nghị cười “xì xì”, mặc niệm ba giây đồng hồ cho Đào Phỉ bị mắc bẫy, lại hỏi: “Những người khác phản ứng thế nào?”

Cố Tiêu nhún vai: “Họ như thế nào hiện tại là chuyện của Đào Phỉ, không liên quan đến anh, anh tin Đào Phỉ sẽ giải quyết tốt.”

Trương Tư Nghị: “...” Cậu cho năng lực úp nồi này điểm tuyệt đối!

Tuy nhiên, dù Cố Tiêu nói thế nhưng anh vẫn không thoát khỏi số phận lao tâm khổ trí. Nửa tháng sau đó, Đào Phỉ gần như gọi điện thoại quấy rối Cố Tiêu ba lần một ngày, hỏi anh cái này phải làm sao, cái kia phải xử lý thế nào, Cố Tiêu đều kiên nhẫn giải đáp.

Không biết ai để lộ tin tức Cố Tiêu cùng đi du học với Trương Tư Nghị, trong khoảng thời gian ngắn, nhóm chat bên trong Wechat của Trương Tư Nghị toàn tiếng thét gào dữ dội -

“Dì Tư! Trả lại sếp cho bọn tôi!”

“Aoao! Linh vật cướp mất sếp rồi!!”

“Linh vật đang ở đâu? Chúng ta cùng nhau đến chém giết!!”

...

Trương Tư Nghị sợ hãi đến mức vài ngày không dám ngóc đầu lên nhóm chat. May mắn lúc trước không tiết lộ tin tức này trong công ty, nếu không cậu đã bị bóp cổ chết nghẹt rồi?

Nhưng dù mọi người có ầm ĩ thế nào đi chăng nữa, trên thế giới không có bữa tiệc nào không tàn, mọi thứ sẽ có ngày trở lại bình yên.

Tuần cuối cùng trước khi ra nước ngoài, Cố Tiêu gọi điện thoại cho người bạn đã cho anh ở nhờ ở ngôi biệt thự tại vườn hoa Viễn Sơn, hỏi đối phương có muốn lấy lại nhà không. Nếu muốn lấy lại, họ còn phải tốn thời gian dọn dẹp toàn bộ đồ đạc.

Bây giờ sự nghiệp của người đàn ông kia càng lớn mạnh hơn xưa, không chút quan tâm ngôi nhà này, nghe Cố Tiêu nói muốn ra nước ngoài học thêm, liền hỏi một câu: “Cháu còn về nước không?”

Cố Tiêu đáp: “Chắc chắn rồi. Trong vòng ba năm rưỡi, lần sau trở về Hải Thành sẽ phát triển sự nghiệp riêng.”

Người kia rộng rãi nói: “Nếu trở về, ngôi nhà này xem như chú bán ân tình cho cháu. Cháu cứ tiếp tục giữ lại đi, khi quay lại còn có chỗ nghỉ chân.”

Những lời này làm cho Cố Tiêu và Trương Tư Nghị cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao nếu muốn dọn nhà, khối lượng công việc phải làm rất lớn. Cố Tiêu có vô số sách vở và đồ sưu tập, cộng với đống đồ nội thất này, nếu chuyển về Nam Kinh thì không có chỗ để.

Trương Tư Nghị chợt nhớ ra, hỏi Cố Tiêu: “Anh có tiền như vậy, sao không mua cho ba mẹ anh một căn nhà rộng hơn ở Nam Kinh?”

Cố Tiêu nói: “Anh nói với họ từ lâu rồi, nhưng họ không chịu, tuổi càng lớn càng ngại chuyển sang chỗ khác. Họ còn nói họ đều là người rất yêu cái cũ. Bình thường anh và Diêu Diêu không ở nhà, họ nhìn vào phòng của bọn anh, rất dễ dàng nhớ tới bọn anh, đổi nhà mới thì không có hương vị đó nữa.”

Trương Tư Nghị im lặng, bây giờ cậu mới hiểu được, có một số đồ vật thuộc về tinh thần không thể đánh đổi để cải thiện vật chất. Đối với ba Cố mẹ Cố mà nói, ngôi nhà cũ mang theo ký ức của gia đình mới thực sự đáng để lưu giữ.

Chớp mắt liền đến ngày khởi hành, hai người thu dọn hành lý xong, giao ngôi nhà ở vườn hoa Viễn Sơn và Trấn Trạch cho Cố Diêu trông nom chăm sóc, sau đó họ trở về thành phố Nam Kinh nói lời tạm biệt với ba mẹ hai bên.

Các bậc phụ huynh đều chưa về hưu, tiễn đưa mệt nhọc hao tổn tinh thần, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị cũng không cần họ vất vả đến Hải Thành một chuyến.

Vào ngày rời đi, Hạ Trình Thiên - con rể tương lai của nhà họ Cố kiêm em rể đã được phê chuẩn của Cố Tiêu - lái xe chở hai người họ ra sân bay. Cố Diêu cũng đặc biệt xin nghỉ làm một ngày để tiễn họ lên máy bay. Hai anh em lưu luyến bịn rịn nói “tạm biệt” ở lối vào, đang nói thì Cố Diêu chợt rơi nước mắt.

Cô vừa mới khóc, ba người đàn ông cao lớn đều hoảng loạn, nhất là Hạ Trình Thiên, anh đau lòng gọi biệt danh của Cố Diêu hai lần, nhưng không biết nên nói điều gì.

Cố Tiêu thấy bộ dáng căng thẳng lo lắng lại luống cuống chân tay của Hạ Trình Thiên, đột ngột đẩy Cố Diêu về phía Hạ Trình Thiên một chút, cười nói: “Hạ Trình Thiên, em gái anh giao cho cậu chăm sóc đấy.”

Hạ Trình Thiên đỏ mặt, sững sờ hai giây mới phản ứng được, nói từng chữ một giống như tuyên thệ vào Đảng: “Đảm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ... Anh lớn.”

Cố Tiêu cười phất tay với hai người, mang theo Trương Tư Nghị quay người đi đến cổng lên máy bay.

Sau khi hoàn thành kiểm tra an ninh, Trương Tư Nghị nhận được điện thoại của Phó Tín Huy. Cậu lúng túng nhận cuộc gọi, nghe Phó Tín Huy ở đầu bên kia hỏi: “Hôm nay cậu bay phải không?”

Trương Tư Nghị: “Đúng rồi! Vừa mới kiểm tra an ninh xong, chuẩn bị lên máy bay.”

Cố Tiêu ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ai thế?”

Trương Tư Nghị nhanh chóng trả lời anh: “Tên bạc tình.”

Phó Tín Huy đầu bên kia nói tiếp: “Phù, may mà cậu không bỏ lỡ... Không thể tiễn cậu, hơi tiếc, chỉ gọi điện thoại được, chúc cậu lên đường bình an.”

Trương Tư Nghị: “Cậu đang ở Úc, cái gì mà tiễn hay không tiễn, gọi điện thoại là đủ rồi.”

Phó Tín Huy: “Mới đó mà tớ đã đến Úc được một năm rưỡi rồi, một năm nữa là có thể trở về. Sao cậu không đợi tớ về rồi hãy đi?”

Trương Tư Nghị: “Có gì khác đâu? Cậu về chúng ta cũng chỉ gặp nhau được hai lần, không bằng lúc tớ nghỉ định kỳ hàng năm đi Úc tìm cậu... À đúng rồi, tớ nhờ em gái Cố Tiêu chăm sóc hộ con của cậu rồi. Con bé vốn dĩ ở cùng chúng tớ, cậu có thể yên tâm...”

Cửa lên máy bay cách cổng kiểm tra an ninh một đoạn đường rất dài, Trương Tư Nghị chỉ lo nói chuyện điện thoại với Phó Tín Huy, căn bản không nhìn đường, cắm đầu cắm cổ đi theo Cố Tiêu. Đi được một quãng, Cố Tiêu đột ngột dừng chân, quay người lại nói: “Đưa tay cho anh.”

Trương Tư Nghị sững sờ, trong lòng tự nhủ em không lạc mất đâu, nơi này nắm tay không tốt lắm? Nhưng tâm trí cậu đang ở điện thoại, không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đã giơ tay ra.

Thật bất ngờ, Cố Tiêu bắt lấy tay cậu, trực tiếp rút ra hai cái nhẫn từ trong túi, một chiếc đeo lên ngón áp út của cậu, một chiếc đeo lên ngón áp út của anh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đi thôi.”

Trương Tư Nghị: “...”

Nhìn xuống ngón tay mình, lại nhìn bóng lưng xoay đi của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị ngây ngốc...

Phó Tín Huy ở đầu bên kia điện thoại giục Trương Tư Nghị trả lời. Trương Tư Nghị sững sờ mấy giây mới bật ra tiếng “what the fuck”, nói “đợi nhé” với Phó Tín Huy rồi cúp điện thoại trước.

Cậu vừa đuổi theo sau lưng Cố Tiêu vừa hét: “Này! Này ý anh là gì!”

A fuck! Anh ấy muốn cầu hôn ư? Cảnh tượng lãng mạn đâu?

“... Anh, anh đứng lại đó cho em!”

Ở trong sân bay đi đến luồn nhẫn vào tay cậu rồi nói một câu “được rồi”, thế là xong?

Cố Tiêu cong khóe miệng, nghe thấy giọng nói giận dữ của Trương Tư Nghị, cảm nhận được người kia xông về phía anh, mang theo một cơn gió. Cậu chạm vào tay anh, dường như muốn giữ lấy anh, bảo anh đi chậm lại một chút. Cố Tiêu thuận tiện cài tay mình vào tay cậu, gắt gao nắm chặt cậu, không buông ra nữa.

Trương Tư Nghị: “...”

Trương Tư Nghị cảm nhận được lực độ trên tay, trái tim đập thình thịch, không thể nói nên lời.

Đột nhiên cậu cảm thấy như thế là đủ rồi, không cần bất kỳ lời thề non hẹn biển trống rỗng, cũng không cần những lời đường mật cường điệu nào.

Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, xung quanh có người liếc mắt nhìn, họ cũng không quan tâm.

Ánh sáng mặt trời tràn vào, xuyên qua cửa kính cường lực ở phía nam sân bay, bóng các dầm chữ I và khung cửa sổ rơi xuống sàn đá cẩm thạch, biến đổi hình dạng theo thời gian trôi đi.

Cuộc sống của Trương Tư Nghị cũng giống như sàn đá cẩm thạch này, tràn đầy dấu vết xâm nhập vào tận xương tủy cậu của Cố Tiêu. Từ quen biết thuở thơ ấu cho đến cuộc gặp lại tuổi thanh niên, như ngọn đèn chỉ dẫn bên đường, không thể phai mờ, cũng không thể bị thay thế.

Con đường phía trước vẫn còn rất dài, nhưng Trương Tư Nghị không sợ hãi, cũng sẽ không ngần ngại.

Bởi lẽ có Cố Tiêu, đi cùng cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện