Để Đào Phỉ đi đối phó Bách Duệ đương nhiên là một biện pháp tốt, nhưng nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ, Trương Tư Nghị không muốn có gút mắc với đối phương, vì sau vài lần trò chuyện, người này luôn mang đến cho Trương Tư Nghị cảm giác “Nguy hiểm”.

Tuy nhiên, mọi thứ không như mong đợi, sau khi ăn xong trở về, cả hai gặp Bách Duệ đang cầm hoa hồng trên tay ở cửa thang máy của sảnh công ty.

Trương Tư Nghị thấy cảnh này, đôi mắt lập tức co lại thành hai đường thẳng, vẻ mặt băng giá bước đến.

Ban đầu Bách Duệ đứng quay lưng về phía cậu, thấy Trương Tư Nghị đột nhiên xuất hiện trước mặt cũng hơi ngạc nhiên, ngược lại trông thấy Đào Phỉ thoải mái nhàn nhã ở phía sau Trương Tư Nghị, anh ta mỉm cười, bắt chuyện với họ: “Ăn cơm xong rồi?”

Đào Phỉ cười híp mắt gật đầu, cực kỳ “Phối hợp” giơ tay ôm cổ Trương Tư Nghị, hơi dựa vào người cậu, dí dỏm khiêu khích Bách Duệ: “Chà, anh đẹp trai, hoa này cho ai vậy?”

Bách Duệ cúi đầu nhìn hoa hồng trên tay anh ta, đưa về phía Đào Phỉ, cười hỏi: “Cho cậu cậu có nhận không?”

Trương Tư Nghị: “...”

Phản ứng hoàn toàn khác biệt với lúc mình bị quấy rồi, giờ phút này, cả người Trương Tư Nghị giống như một con nhím bị đe dọa, gai toàn thân dựng thẳng lên - Mẹ nó, người này thật sự rất nguy hiểm! May mắn hiện tại Cố Tiêu không đi cùng cậu!!! (T 皿 T)

Đào Phỉ cũng suýt nữa phá vỡ biểu cảm của mình, cậu ta buồn cười nhìn thoáng qua Trương Tư Nghị sắp tức điên, khoát tay nói với Bách Duệ: “Không cần không cần.”

Bách Duệ cười cười, không để ý mà thu tay lại, đi vào thang máy.

Trương Tư Nghị cuống lên, Đào Phỉ đã từ chối rồi, Bách Duệ còn định làm gì, chẳng lẽ anh ta thăm dò được bạn trai của mình là Cố Tiêu? Hoa này là cầm đi tặng Cố Tiêu? “Này, anh đến cùng muốn...” Ba chữ “Làm cái gì” còn chưa nói ra, Trương Tư Nghị thấy Bách Duệ giơ tay ấn số mười bảy trên thang máy - Cao hơn Không Biên Giới một tầng.

Nhưng Bách Duệ hiển nhiên không tự cảm thấy ấn nhầm tầng, thấy Đào Phỉ ấn số mười sáu, anh ta còn bình thản nhìn Trương Tư Nghị, hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

Trương Tư Nghị: “À, không có gì...”

Lạ thật, Bách Duệ không đến tìm họ? Anh ta còn quen người khác ở CBD?

Thang máy nhanh chóng dừng ở văn phòng làm việc của Không Biên Giới, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ rời khỏi thang máy trước, Bách Duệ mỉm cười đứng ở phía trong vẫy tay chào họ.

Trương Tư Nghị khó hiểu, mờ mịt nhìn về phía Đào Phỉ. Đào Phỉ cũng nhún vai, bày tỏ cậu ta càng không rõ tình huống.

Hai người đi thẳng vào văn phòng, khi đi qua quầy lễ tân họ thấy một chiếc hộp lớn đặt trên quầy, một bộ tranh lồng kính lớn nằm trên mặt đất.

“A, đợi một chút...” Cô bé tiếp tân gọi hai người họ, chỉ vào hộp, giải thích, “Một công ty mới chuyển đến tầng trên, quầy lễ tân bên kia vừa mới đưa đến hộp sô cô la nhân rượu này, các anh muốn ăn thì tự lấy.”

Trương Tư Nghị há hốc mồm, nghĩ đến bản thân vừa rồi còn nghi ngờ Bách Duệ tặng quà cho Cố Tiêu, liền xấu hổ muốn chết.

Đào Phỉ cũng rất ngạc nhiên, đi lại gần nhìn xem, thấy một chồng danh thiếp bằng bìa cứng đặt bên cạnh hộp sô cô la, tên và giới thiệu vắn tắt của công ty kia được in trên đó - Công ty tư vấn đấu giá và lập kế hoạch triển lãm tác phẩm nghệ thuật hiện đại Phong Kỳ.

Trương Tư Nghị sốc nặng, Bách Duệ chuyển công ty đến tầng trên văn phòng của họ?

“Bức tranh này là gì? Cũng do tầng trên đưa tới?” Đào Phỉ liếc nhìn khung ảnh được bọc trong giấy kraft dựa bên cạnh chân mình.

Cô gái ở quầy lễ tân cười cười, đáp: “Đúng vậy, nhưng bức họa này là đưa cho giám đốc Cố.”

Trương Tư Nghị: “...”

“Đưa cho anh cái gì?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Cố Tiêu cũng vừa lúc ăn cơm xong đi lên, nghe thấy quầy lễ tân nói đến tên anh, lại gặp Trương Tư Nghị và Đào Phỉ ở đây, liền đi thẳng đến.

Cô gái lễ tân nhanh chóng kể rõ tình huống cho Cố Tiêu nghe.

Cố Tiêu liếc nhìn tấm thiệp quảng cáo của công ty đối phương, cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Tại sao lại đưa cho anh?”

Anh chưa gặp phải Bách Duệ, có lẽ vẫn chưa biết công ty ở tầng trên là công ty của Bách Duệ. Trương Tư Nghị chỉ chữ phiên dịch tiếng Anh của từ “Phong Kỳ”, không sai, hai chữ này giống với với dịch âm tiếng Trung của “VINCI”[1], chẳng qua chỉ đổi một từ mà thôi.

Cố Tiêu khẽ cau mày, cúi người cầm khung ảnh lên, hỏi: “Nguyên văn của đối phương là gì?”

Cô gái lễ tân đáp: “Nói "tặng giám đốc của các em".”

Cố Tiêu cẩn thận mở tác phẩm ra, thấy bên trong là một bức tranh hình học màu nước thuần sắc, hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Trương Tư Nghị không biết là bức vẽ gì, Đào Phỉ giật mình nói: “Đây có phải là tranh màu nước của Steven Holl không?”

Cố Tiêu lại tỉ mỉ nhìn kỹ chữ ký bên dưới, trầm giọng nói: “Đúng thế.”

Trương Tư Nghị hoàn toàn chưa từng nghe đến cái tên này, vội vã hỏi: “Đó là ai?”

Đào Phỉ giải thích: “Kiến trúc sư người Mỹ, liên kết Hybrid là do ông ấy thiết kế, tranh màu nước của ông ấy rất nổi tiếng. Tôi nhớ đã nhìn thấy bức tranh này trên internet trước đây, nó được gọi là cái gì...”

Cố Tiêu tiếp nối: “Cạnh của một thành phố.”

“Đúng rồi, hình ảnh khái niệm màu nước của Edge of a City!” Đào Phỉ tiến tới thưởng thức một lượt, sờ cằm cảm thán, “Wow, nếu là bản gốc, vậy thì quá tuyệt. Tranh vẽ tay của ông Holl bây giờ là tác phẩm được đánh giá rất cao? Em nhớ cách đây không lâu, trang web “Kiến trúc sư” có đưa tin các bản vẽ kiến trúc của ông ấy từng được trưng bày tại Trung tâm nghệ thuật Minneapolis Walker.”

Cố Tiêu gật đầu và bọc lại bức tranh trong khi nói chuyện với Đào Phỉ về các chủ đề liên quan đến Holl.

Bộ não của Trương Tư Nghị ảm đạm, rõ ràng Cố Tiêu và Đào Phỉ biết Bách Duệ thông qua mình, nhưng bây giờ cậu cảm thấy người này hoàn toàn không liên quan gì đến cậu.

Thực sự muốn dậm chân bảo Cố Tiêu đừng nhận nó, nhưng kiểu ghen tuông nũng nịu này, một hoặc hai lần có thể được coi là một niềm vui nho nhỏ, làm nhiều ngược lại biến bản thân thành một đứa trẻ hay dỗi hờn linh tinh, Trương Tư Nghị không làm được.

Tâm trạng chìm xuống một chút, Trương Tư Nghị dường như một lần nữa trải nghiệm sự tự ti và xấu hổ trong quãng thời gian Đào Phỉ mới vào công ty, cảm thấy thật tồi tệ.

Cố Tiêu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, tay dừng lại, đưa tác phẩm hội họa được bọc lại xong trả lại cho quầy lễ tân, nói: “Làm phiền em giúp anh trả lại, anh không nhận bức họa này.”

Đào Phỉ kích động nói: “Đã tặng rồi còn không nhận, anh không muốn thì cho em!”

Cố Tiêu cười cười, không để ý tới cậu ta, tiện tay lấy hai viên sô cô la từ trong hộp ra, quay đầu nói với Trương Tư Nghị: “Trương Tư Nghị, theo anh một chút.”

Trương Tư Nghị: “...”

Đến văn phòng Cố Tiêu, Trương Tư Nghị cũng hỏi một câu giống như Đào Phỉ: “Anh ta tặng dưới danh nghĩa công ty, sao anh không nhận?”

“Mọi thứ có qua có lại, hôm nay anh ta tặng, đổi lại ngày mai anh phải tặng lại một vật cùng giá trị, có nghĩa lý gì?” Cố Tiêu tự rót nước cho mình, hỏi, “Em xác định công ty mới chuyển đến ở tầng trên là của Bách Duệ?”

“Dạ, em và Đào Phỉ giữa trưa nhìn thấy anh ta.” Trương Tư Nghị rũ mắt xuống, cậu có thể nhận ra Cố Tiêu thích bức họa kia.

Trước khi bảo em gái lễ tân đi trả bức tranh, cái nhìn của Cố Tiêu đối với cậu khiến Trương Tư Nghị rất để ý, chẳng lẽ vẻ mặt ngay lúc đó của cậu làm cho Cố Tiêu tìm ra manh mối, nên anh mới quyết định trả lại?

Nếu cậu không có mặt, Cố Tiêu sẽ nhận bức vẽ kia ư?

Trương Tư Nghị đột nhiên phát hiện cậu nghèo rớt mùng tơi, cậu không có tiền như Hạ Trình Thiên, cũng không thông minh như Đào Phỉ, càng không được như Bách Duệ, đồ vật tiện tay lấy ra đều là hàng hiếm.

... Cậu có thể mang đến cho Cố Tiêu cái gì?

Cố Tiêu lặng lẽ quan sát cậu hai giây, bóc vỏ một viên sô cô la nhét vào trong miệng anh, rồi bóc một viên khác đút vào miệng Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị có chút khó hiểu, ngay khi mất cảnh giác, Cố Tiêu đột ngột ấn gáy cậu rồi hôn lên môi.

[1] Vinci dịch âm tiếng Trung là fenji (芬奇) khá giống Phong Kỳ (fengji - 枫奇).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện