Cái cúi người này, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn đều từ chối.
“Ngươi không cần cảm ơn chúng ta, muốn cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn Lưu giáo sư là được, chính ông ấy đã nghiên cứu ra, không phải chúng ta.”
“Nhưng cũng do các ngươi giao lại cho chúng ta.” Thẩm Tu Lâm cười.
Vương Chính thản nhiên nói “Chúng ta là quân nhân, giữ lại vật kia cũng vô dụng. Huống hồ, chúng ta còn là tang thi.”
Thẩm Tu Lâm im lặng, nhất thời không biết nên nói cái gì…
Hai người này trở thành tang thi thực sự quá đáng tiếc…
Vương Chính lại giống như đã nghĩ thông suốt, đối phương nói “Giải quyết quái vật trong hố kia đi thôi, chúng ta hợp tác. Đúng rồi, ngươi thử xem nó có sợ lôi điện hay không?”
Thẩm Tu Lâm cảm thấy ý kiến này cũng không tồi, vì vậy trực tiếp sử dụng lôi hệ dị năng tấn công.
Cũng may là quái vật kia thực sự sợ lôi điện.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm loé lên, sau đó, hắn vội vàng dùng lôi điện, điên cuồng kết hợp lôi hệ dị năng cùng tinh thần lực đánh xuống, nhất thời, cả cái hố giống như ngập tràn trong ánh điện, thậm chí, tiếng nổ cũng liên tiếp truyền tới.
Ngay cả Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ tới lôi điện của mình lại lợi hại như vậy…
Hắn nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương…”
Đông Phương Hiển cười nhẹ “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm hít sâu, nói “Chúng ta cùng nhau tấn công.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Vì vậy, đủ loại dị năng đều trút xuống cái hố, mặc dù nơi này toàn là tinh thần hệ dị năng giả, đương nhiên là trừ Tiểu Tùng ra.
Thế nhưng dù là tinh thần hệ dị năng giả, tinh thần lực cũng có thể huyễn hoá thành đủ mọi loại để công kích.
Nhất là Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên, hai động vật này còn đang thí nghiệm xem loại nào có lực sát thương lớn, không ngừng biến ảo ra đủ loại vũ khí.
Sau khi sử dụng khá nhiều lôi hệ dị năng, Thẩm Tu Lâm thay đổi dùng vũ khí.
Hắn là tinh thần lực dị năng giả, hơn nữa đẳng cấp cũng đã cao, cho nên, nếu không có quyển sổ tay kia, không có vũ khí kết hợp thì cũng có thể trực tiếp sử dụng dị năng để công kích. Hiệu quả cũng không tồi đâu.
Đạn liên tục được bắn ra, đám xúc tu không ngừng quay cuồng.
Vương Chính nói “Lần này nhất định phải đánh nát toàn bộ thân thể của con quái vật kia, dù là xúc tu cũng không được để lại một mẩu. Không thể để cho nó có chút cơ hội tái sinh nào nữa.”
Thẩm Tu Lâm tán thành, gật đầu “Đã biết.”
Đẳng cấp quái vật chỉ tới cấp sáu, thế nhưng lại rất tốn sức để giết.
Năng lực tái sinh của nó rất mạnh, giống như con giun vậy, chỉ cần không đánh nát hoàn toàn, nhất định đều có thể sinh ra cái mới.
Quái vật này đương nhiên còn lợi hại hơn giun rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm đánh nửa giờ đã bắt đầu cảm thấy mệt, thế nhưng con quái vật dưới hố sau thời gian dài bị đánh đập lại vẫn còn cả thân người cùng với mấy chục cái xúc tu.
Đám xúc tu này rõ ràng đã bị đánh nát, rồi lại tái sinh.
Ngay cả đầu của nó cũng thế, vốn tất cả đầu đều đã bị chém đứt, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, lại mọc ra thêm một cái nữa.
Giống như là mọc ra từ trong thân thể, hoặc là, từ đám xúc mọc chen ra.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Chúng ta có nên tìm biện pháp khác không?”
Đông Phương Hiển im lặng, không lên tiếng.
Vương Chính nói “Thực ra thì chúng ta đã từng dùng qua không ít biện pháp, đương nhiên là nếu chỉ có hai chúng ta thì không thể công kích liên tục cùng mạnh mẽ như ngày hôm nay được. Hiện giờ nếu cứ tấn công như thế này mà không thể giết chết nó thì ta cũng hết cách rồi.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Dùng lựu đạn thử xem.”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Xúc tu bị nổ tung, nếu như không xử lý được hết thì còn gây ra phiền toái nhiều hơn.”
“Như vậy, Đông Phương, trận pháp có thể sử dụng không? Khiến cho những mảnh cơ thể của nó không bay ra khỏi hố được.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Có thể thử, cho ta mấy viên tinh hạch cấp sáu.”
“Được.”Thẩm Tu Lâm lấy từ chỗ Thuỷ Bạch Sắc hai viên, lại từ không gian cầm ra hai viên, đưa cho Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển ước lượng một chút, sau đó bắt đầu bày trận…
Bố trí trận pháp không khó, thế nhưng tinh thần lực vẫn cần tập trung cao độ.
Thẩm Tu Lâm nhìn thân ảnh Đông Phương Hiển bay qua bay lại giữa không trung, thỉnh thoảng còn tiếp cận cái hố, rất nguy hiểm. Ánh mắt hắn đều mở to ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục sử dụng lôi điện để công kích.
Chỉ cần bọn họ còn công kích, quái vật kia sẽ không rảnh chú ý tới Đông Phương Hiển.
Sau mười phút, trận pháp của Đông Phương Hiển mới hoàn thành. Lúc này, trên trán y đã lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng biết đối phương phải tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực, hắn thật sự hối hận vì cái gì mình lại nói tới trận pháp. Hắn không biết được Đông Phương Hiển lại phải vất vả như vậy, nếu không thì, hắn tình nguyện để bản thân mình mệt mỏi còn hơn.
Nhìn vào mắt Thẩm Tu Lâm thấy được lo lắng cùng đau lòng, Đông Phương Hiển ngược lại cũng không để ý lắm, y cười “Bộ dáng gì vậy? Được rồi, chỉ tiêu hao chút tinh thần lực thôi, không sao.”
Thẩm Tu Lâm mím chặt môi.
Đông Phương Hiển nói “Yên tâm, thật sự không có chuyện gì.”
Thẩm Tu Lâm lúc này mới gật đầu, nhưng thoạt nhìn thì tâm tình vẫn chưa thoải mái lắm.
Đối với việc này, Đông Phương Hiển cũng chịu thua.
Vương Chính hâm mộ nhìn cách Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ở bên nhau.
Từng có lúc, chính mình và Lưu Tương Ngôn cũng như vậy, thế nhưng hiện tại, bọn họ đều trở thành thế này, dù muốn thân mật, e rằng lại chẳng thể thực sự làm cái gì…
Thân thể của bọn họ thay đổi như thế nào chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Bọn họ có thể dùng năng lượng cao cấp để duy trì bề ngoài, thế nhưng đối với bên trong, bọn họ đều là người đã chết, điều này chính bọn họ cũng biết.
Chỉ là những ngày này, không ai trong hai người nói ra mà thôi. Nếu như nói ra, chỉ khiến đối phương càng thêm mệt mỏi…
Và càng thêm đau lòng.
Thẩm Tu Lấy lấy lựu đạn từ trong không gian ra, sau đó dùng lôi hệ dị năng và tinh thần lực bao trùm bên ngoài, khi đang muốn ném đi, Thuỷ Bạch Sắc nói “Thêm tinh thần lực của ta vào nữa.”
Thẩm Tu Lâm đáp “Được, mau lên.”
Thuỷ Bạch Sắc đau lòng vận dụng tinh thần lực, cũng phủ lên trên lựu đạn. Thẩm Tu Lâm trực tiếp ném lựu đạn vào trong cái hố.
Thế nhưng, điều bất ngờ là, vốn lựu đạn nổ mạnh phải gây ra tiếng vang, thế nhưng hiện giờ một chút âm thanh cũng không có. Điều này khiến cho đám người Thẩm Tu Lâm không nhịn được giật mình.
“Đông Phương, sao một chút tiếng động đều không có?”
Đông Phương Hiển cau mày “Vốn không phải như thế mới đúng.”
Lúc này, tiếng kêu của con quái vật kia từng tiếng vang lên, nhưng không nghe tới tiếng lựu đạn nổ, thực sự là quá kỳ quái.
Trong chốc lát, ngoại trừ tiếng kêu của quái vật, bọn họ còn có thể nghe thấy một loại tiếng xèo xèo… Giống như âm thanh bị ăn mòn.
Không sai, chính là ăn mòn.
Cách trận pháp, mấy người Thẩm Tu Lâm nhìn thấy quái vật biến mất từng chút một.
Xúc tu, thân thể, đầu, khi nãy bị công kích còn có thể mọc dài lại, hiện giờ đều đang tan biến…
Tốc độ bị ăn mòn cũng không nhanh, thế nhưng lại thực sự xảy ra…
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc nói “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Vương Chính cũng lẩm bẩm nói “Đây… mới thực sự là bị tiêu diệt.”
Đông Phương Hiển cũng cảm thấy quái vật kia đang biến mất.
Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc, quái vật trong hố đã hoá thành hư vô.
Bọn họ nhìn từ trên xuống, không còn nhìn thấy cái gì nữa.
Không có tang thi, không có quái vật, không có xúc tu…
Thẩm Tu Lâm nói “Đám tang thi kia cũng bị ăn mòn hết rồi.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Đều tan biến…”
Dù điều này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, thế nhưng không thể nghi ngờ, kết quả này chính là tốt nhất.
Thẩm Tu Lâm cẩn thận suy xét nguyên nhân, cuối cùng ánh mắt đều tập trung trên người Thuỷ Bạch Sắc. Nhưng hiện giờ có Vương Chính và Lưu Tương Ngôn ở đây, Thẩm Tu Lâm cũng không hỏi thêm cái gì, thời điểm không thích hợp.
“Chúng ta phải chờ bao lâu mới có thể xuống kiểm tra tình hình bên dưới?” Đợi một lúc, Thẩm Tu Lâm lại hỏi.
Vương Chính ngập ngừng nói “Chờ thêm chút nữa đi, không nên vội vã.”
Vương Chính luôn cảm thấy loại ăn mòn khi nãy thực sự quá đáng sợ, đến ngay cả bản thân, nếu như đi xuống đó cũng sẽ bị ăn mòn.
Cho nên, Vương Chính muốn chờ cho an toàn một chút mới xuống dưới. Mặc dù hiện giờ chính mình là tang thi, thế nhưng, nếu đã có trí tuệ, mình đương nhiên vẫn muốn coi bản thân là nhân loại.
Dù tồn tại bằng phương thức nào, tốt xấu gì cũng vẫn tồn tại, không phải sao? Huống chi, bọn họ cũng chẳng muốn ăn thịt người cho lắm.
Cho nên, nói không chừng, tại mạt thế này, bọn họ có thể gặp được cơ duyên, còn có thể một lần nữa làm người thì sao?
Là con người, không sợ phải ôm hi vọng. Ít nhất, khi ngươi có hi vọng, dù là xa vời đến mức nào thì vẫn có lý do để tồn tại. Một khi đã không còn hi vọng gì, chính là tuyệt vọng, vậy ngươi liền thực sự đánh mất chính mình…
Khi cuộc sống đã không còn hi vọng, như vậy có khác gì đã chết đâu?
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển. Đông Phương Hiển cũng nhìn tình huống phía dưới, nói “Chờ thêm đi, phía dưới thoạt nhìn khá là quái dị. Chúng ta chờ thêm một chút. Với lại, ta sẽ dùng tinh thần lực dị hoả đốt lại một lần.”
“Dùng dị hoả cũng được.” Thẩm Tu Lâm lập tức nói “Vậy hiện giờ động thủ thôi.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Khi nãy mặc dù Đông Phương Hiển tiêu hao khá lớn, thế nhưng chút dị hoả này thì không tính cái gì cả. Vì vậy, y dùng dị hoả ném xuống cái hố, đốt cháy hừng hực.
Dị hoả kiểu này có thể thiêu đốt vạn vật, chỉ cần đẳng cấp tinh thần lực đủ cao thôi.
Cho nên, rất nhanh cả cái hố đã bị lửa bao trùm. Đồng thời, mọi người ngửi thấy mùi hôi thối từ dưới hố truyền lên…
Mùi này vô cùng khó chịu, còn xen lẫn cả mùi của quái vật khi nãy. Nhất thời, Thẩm Tu Lâm thở phào một cái, để Đông Phương Hiển dùng dị hoả đốt một lần quả nhiên là quyết định rất chính xác.
Bằng không, bọn họ cứ như vậy đi xuống nhất định sẽ bị thương.
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm không nhịn được nhìn về phía Đông Phương Hiển. Đông Phương Hiển cảm thấy tầm mắt của Thẩm Tu Lâm, cũng liếc nhìn về phía bên này, sau đó lại tiếp tục động tác…
Dị hoả đốt khoảng mấy phút, rốt cuộc, khi bọn họ không thể ngửi thấy một mùi lạ nào nữa, Đông Phương Hiển mới dừng động tác lại…
“Ngươi không cần cảm ơn chúng ta, muốn cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn Lưu giáo sư là được, chính ông ấy đã nghiên cứu ra, không phải chúng ta.”
“Nhưng cũng do các ngươi giao lại cho chúng ta.” Thẩm Tu Lâm cười.
Vương Chính thản nhiên nói “Chúng ta là quân nhân, giữ lại vật kia cũng vô dụng. Huống hồ, chúng ta còn là tang thi.”
Thẩm Tu Lâm im lặng, nhất thời không biết nên nói cái gì…
Hai người này trở thành tang thi thực sự quá đáng tiếc…
Vương Chính lại giống như đã nghĩ thông suốt, đối phương nói “Giải quyết quái vật trong hố kia đi thôi, chúng ta hợp tác. Đúng rồi, ngươi thử xem nó có sợ lôi điện hay không?”
Thẩm Tu Lâm cảm thấy ý kiến này cũng không tồi, vì vậy trực tiếp sử dụng lôi hệ dị năng tấn công.
Cũng may là quái vật kia thực sự sợ lôi điện.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm loé lên, sau đó, hắn vội vàng dùng lôi điện, điên cuồng kết hợp lôi hệ dị năng cùng tinh thần lực đánh xuống, nhất thời, cả cái hố giống như ngập tràn trong ánh điện, thậm chí, tiếng nổ cũng liên tiếp truyền tới.
Ngay cả Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ tới lôi điện của mình lại lợi hại như vậy…
Hắn nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương…”
Đông Phương Hiển cười nhẹ “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm hít sâu, nói “Chúng ta cùng nhau tấn công.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Vì vậy, đủ loại dị năng đều trút xuống cái hố, mặc dù nơi này toàn là tinh thần hệ dị năng giả, đương nhiên là trừ Tiểu Tùng ra.
Thế nhưng dù là tinh thần hệ dị năng giả, tinh thần lực cũng có thể huyễn hoá thành đủ mọi loại để công kích.
Nhất là Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên, hai động vật này còn đang thí nghiệm xem loại nào có lực sát thương lớn, không ngừng biến ảo ra đủ loại vũ khí.
Sau khi sử dụng khá nhiều lôi hệ dị năng, Thẩm Tu Lâm thay đổi dùng vũ khí.
Hắn là tinh thần lực dị năng giả, hơn nữa đẳng cấp cũng đã cao, cho nên, nếu không có quyển sổ tay kia, không có vũ khí kết hợp thì cũng có thể trực tiếp sử dụng dị năng để công kích. Hiệu quả cũng không tồi đâu.
Đạn liên tục được bắn ra, đám xúc tu không ngừng quay cuồng.
Vương Chính nói “Lần này nhất định phải đánh nát toàn bộ thân thể của con quái vật kia, dù là xúc tu cũng không được để lại một mẩu. Không thể để cho nó có chút cơ hội tái sinh nào nữa.”
Thẩm Tu Lâm tán thành, gật đầu “Đã biết.”
Đẳng cấp quái vật chỉ tới cấp sáu, thế nhưng lại rất tốn sức để giết.
Năng lực tái sinh của nó rất mạnh, giống như con giun vậy, chỉ cần không đánh nát hoàn toàn, nhất định đều có thể sinh ra cái mới.
Quái vật này đương nhiên còn lợi hại hơn giun rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm đánh nửa giờ đã bắt đầu cảm thấy mệt, thế nhưng con quái vật dưới hố sau thời gian dài bị đánh đập lại vẫn còn cả thân người cùng với mấy chục cái xúc tu.
Đám xúc tu này rõ ràng đã bị đánh nát, rồi lại tái sinh.
Ngay cả đầu của nó cũng thế, vốn tất cả đầu đều đã bị chém đứt, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, lại mọc ra thêm một cái nữa.
Giống như là mọc ra từ trong thân thể, hoặc là, từ đám xúc mọc chen ra.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Chúng ta có nên tìm biện pháp khác không?”
Đông Phương Hiển im lặng, không lên tiếng.
Vương Chính nói “Thực ra thì chúng ta đã từng dùng qua không ít biện pháp, đương nhiên là nếu chỉ có hai chúng ta thì không thể công kích liên tục cùng mạnh mẽ như ngày hôm nay được. Hiện giờ nếu cứ tấn công như thế này mà không thể giết chết nó thì ta cũng hết cách rồi.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Dùng lựu đạn thử xem.”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Xúc tu bị nổ tung, nếu như không xử lý được hết thì còn gây ra phiền toái nhiều hơn.”
“Như vậy, Đông Phương, trận pháp có thể sử dụng không? Khiến cho những mảnh cơ thể của nó không bay ra khỏi hố được.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Có thể thử, cho ta mấy viên tinh hạch cấp sáu.”
“Được.”Thẩm Tu Lâm lấy từ chỗ Thuỷ Bạch Sắc hai viên, lại từ không gian cầm ra hai viên, đưa cho Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển ước lượng một chút, sau đó bắt đầu bày trận…
Bố trí trận pháp không khó, thế nhưng tinh thần lực vẫn cần tập trung cao độ.
Thẩm Tu Lâm nhìn thân ảnh Đông Phương Hiển bay qua bay lại giữa không trung, thỉnh thoảng còn tiếp cận cái hố, rất nguy hiểm. Ánh mắt hắn đều mở to ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục sử dụng lôi điện để công kích.
Chỉ cần bọn họ còn công kích, quái vật kia sẽ không rảnh chú ý tới Đông Phương Hiển.
Sau mười phút, trận pháp của Đông Phương Hiển mới hoàn thành. Lúc này, trên trán y đã lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng biết đối phương phải tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực, hắn thật sự hối hận vì cái gì mình lại nói tới trận pháp. Hắn không biết được Đông Phương Hiển lại phải vất vả như vậy, nếu không thì, hắn tình nguyện để bản thân mình mệt mỏi còn hơn.
Nhìn vào mắt Thẩm Tu Lâm thấy được lo lắng cùng đau lòng, Đông Phương Hiển ngược lại cũng không để ý lắm, y cười “Bộ dáng gì vậy? Được rồi, chỉ tiêu hao chút tinh thần lực thôi, không sao.”
Thẩm Tu Lâm mím chặt môi.
Đông Phương Hiển nói “Yên tâm, thật sự không có chuyện gì.”
Thẩm Tu Lâm lúc này mới gật đầu, nhưng thoạt nhìn thì tâm tình vẫn chưa thoải mái lắm.
Đối với việc này, Đông Phương Hiển cũng chịu thua.
Vương Chính hâm mộ nhìn cách Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ở bên nhau.
Từng có lúc, chính mình và Lưu Tương Ngôn cũng như vậy, thế nhưng hiện tại, bọn họ đều trở thành thế này, dù muốn thân mật, e rằng lại chẳng thể thực sự làm cái gì…
Thân thể của bọn họ thay đổi như thế nào chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Bọn họ có thể dùng năng lượng cao cấp để duy trì bề ngoài, thế nhưng đối với bên trong, bọn họ đều là người đã chết, điều này chính bọn họ cũng biết.
Chỉ là những ngày này, không ai trong hai người nói ra mà thôi. Nếu như nói ra, chỉ khiến đối phương càng thêm mệt mỏi…
Và càng thêm đau lòng.
Thẩm Tu Lấy lấy lựu đạn từ trong không gian ra, sau đó dùng lôi hệ dị năng và tinh thần lực bao trùm bên ngoài, khi đang muốn ném đi, Thuỷ Bạch Sắc nói “Thêm tinh thần lực của ta vào nữa.”
Thẩm Tu Lâm đáp “Được, mau lên.”
Thuỷ Bạch Sắc đau lòng vận dụng tinh thần lực, cũng phủ lên trên lựu đạn. Thẩm Tu Lâm trực tiếp ném lựu đạn vào trong cái hố.
Thế nhưng, điều bất ngờ là, vốn lựu đạn nổ mạnh phải gây ra tiếng vang, thế nhưng hiện giờ một chút âm thanh cũng không có. Điều này khiến cho đám người Thẩm Tu Lâm không nhịn được giật mình.
“Đông Phương, sao một chút tiếng động đều không có?”
Đông Phương Hiển cau mày “Vốn không phải như thế mới đúng.”
Lúc này, tiếng kêu của con quái vật kia từng tiếng vang lên, nhưng không nghe tới tiếng lựu đạn nổ, thực sự là quá kỳ quái.
Trong chốc lát, ngoại trừ tiếng kêu của quái vật, bọn họ còn có thể nghe thấy một loại tiếng xèo xèo… Giống như âm thanh bị ăn mòn.
Không sai, chính là ăn mòn.
Cách trận pháp, mấy người Thẩm Tu Lâm nhìn thấy quái vật biến mất từng chút một.
Xúc tu, thân thể, đầu, khi nãy bị công kích còn có thể mọc dài lại, hiện giờ đều đang tan biến…
Tốc độ bị ăn mòn cũng không nhanh, thế nhưng lại thực sự xảy ra…
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc nói “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Vương Chính cũng lẩm bẩm nói “Đây… mới thực sự là bị tiêu diệt.”
Đông Phương Hiển cũng cảm thấy quái vật kia đang biến mất.
Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc, quái vật trong hố đã hoá thành hư vô.
Bọn họ nhìn từ trên xuống, không còn nhìn thấy cái gì nữa.
Không có tang thi, không có quái vật, không có xúc tu…
Thẩm Tu Lâm nói “Đám tang thi kia cũng bị ăn mòn hết rồi.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Đều tan biến…”
Dù điều này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, thế nhưng không thể nghi ngờ, kết quả này chính là tốt nhất.
Thẩm Tu Lâm cẩn thận suy xét nguyên nhân, cuối cùng ánh mắt đều tập trung trên người Thuỷ Bạch Sắc. Nhưng hiện giờ có Vương Chính và Lưu Tương Ngôn ở đây, Thẩm Tu Lâm cũng không hỏi thêm cái gì, thời điểm không thích hợp.
“Chúng ta phải chờ bao lâu mới có thể xuống kiểm tra tình hình bên dưới?” Đợi một lúc, Thẩm Tu Lâm lại hỏi.
Vương Chính ngập ngừng nói “Chờ thêm chút nữa đi, không nên vội vã.”
Vương Chính luôn cảm thấy loại ăn mòn khi nãy thực sự quá đáng sợ, đến ngay cả bản thân, nếu như đi xuống đó cũng sẽ bị ăn mòn.
Cho nên, Vương Chính muốn chờ cho an toàn một chút mới xuống dưới. Mặc dù hiện giờ chính mình là tang thi, thế nhưng, nếu đã có trí tuệ, mình đương nhiên vẫn muốn coi bản thân là nhân loại.
Dù tồn tại bằng phương thức nào, tốt xấu gì cũng vẫn tồn tại, không phải sao? Huống chi, bọn họ cũng chẳng muốn ăn thịt người cho lắm.
Cho nên, nói không chừng, tại mạt thế này, bọn họ có thể gặp được cơ duyên, còn có thể một lần nữa làm người thì sao?
Là con người, không sợ phải ôm hi vọng. Ít nhất, khi ngươi có hi vọng, dù là xa vời đến mức nào thì vẫn có lý do để tồn tại. Một khi đã không còn hi vọng gì, chính là tuyệt vọng, vậy ngươi liền thực sự đánh mất chính mình…
Khi cuộc sống đã không còn hi vọng, như vậy có khác gì đã chết đâu?
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển. Đông Phương Hiển cũng nhìn tình huống phía dưới, nói “Chờ thêm đi, phía dưới thoạt nhìn khá là quái dị. Chúng ta chờ thêm một chút. Với lại, ta sẽ dùng tinh thần lực dị hoả đốt lại một lần.”
“Dùng dị hoả cũng được.” Thẩm Tu Lâm lập tức nói “Vậy hiện giờ động thủ thôi.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Khi nãy mặc dù Đông Phương Hiển tiêu hao khá lớn, thế nhưng chút dị hoả này thì không tính cái gì cả. Vì vậy, y dùng dị hoả ném xuống cái hố, đốt cháy hừng hực.
Dị hoả kiểu này có thể thiêu đốt vạn vật, chỉ cần đẳng cấp tinh thần lực đủ cao thôi.
Cho nên, rất nhanh cả cái hố đã bị lửa bao trùm. Đồng thời, mọi người ngửi thấy mùi hôi thối từ dưới hố truyền lên…
Mùi này vô cùng khó chịu, còn xen lẫn cả mùi của quái vật khi nãy. Nhất thời, Thẩm Tu Lâm thở phào một cái, để Đông Phương Hiển dùng dị hoả đốt một lần quả nhiên là quyết định rất chính xác.
Bằng không, bọn họ cứ như vậy đi xuống nhất định sẽ bị thương.
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm không nhịn được nhìn về phía Đông Phương Hiển. Đông Phương Hiển cảm thấy tầm mắt của Thẩm Tu Lâm, cũng liếc nhìn về phía bên này, sau đó lại tiếp tục động tác…
Dị hoả đốt khoảng mấy phút, rốt cuộc, khi bọn họ không thể ngửi thấy một mùi lạ nào nữa, Đông Phương Hiển mới dừng động tác lại…
Danh sách chương