Sau khi ném đạn lửa ra, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm chờ một lúc.

Lửa lớn đốt được một khoảng thời gian, giống như Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển dự đoán, cỏ bình thường đều bị đạn lửa đốt thành tro.

Mà biến dị thực vật thì lại không đơn giản bị tiêu diệt như vậy.

Chúng giãy dụa, thậm chí chạy trốn, hoặc bỗng dưng lớn lên, dùng thân thể dập lửa.

Do bị lửa lớn ảnh hưởng, rất nhiều thực vật biến dị đều hiện hình.

Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm nhìn nhau một cái, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, để ta đi rèn luyện chút nhé.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”

Lần tiêu diệt thực vật biến dị này, Đông Phương Hiển không hề ra tay, người động thủ đều là Thẩm Tu Lâm, Long Thành Uyên cùng tuyết lang. Tất cả bọn họ đều cần rèn luyện.

Đông Phương Hiển đứng ở phía sau, thực vật biến dị này kỳ thực cũng có năng lượng thể, có tác dụng không khác mấy so với tinh hạch của tang thi, hơn nữa còn tinh khiết hơn tinh hạch một chút.

Dù sao, tang thi là vật chết, sinh vật biến dị vẫn là vật sống.

Một đường đi qua, sinh vật biến dị bị Thẩm Tu Lâm chém giết không ít, tất cả năng lượng thể lấy được cũng thu vào không gian.

Long Thành Uyên cùng tuyết lang giết không ít, tuyết lang hoàn toàn trở thành trợ thủ của Long Thành Uyên, giúp Long Thành Uyên cùng nhau chiến đấu.

Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm cùng Long Thành Uyên giải quyết hết sinh vật biến dị và tang thi thì nơi này đã tối đen.

Thẩm Tu Lâm nói “Trời tối rồi, năng lượng thể muốn lấy cũng không thể vội được, cũng không biết nơi đó có gì nguy hiểm không, Đông Phương, chúng ta nghỉ một đêm trên xe nhé.”

Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, gật đầu.

Buổi tối, Thẩm Tu Lâm lấy đồ ăn từ trong không gian ra, hắn không muốn uỷ khuất Đông Phương Hiển, đồ lấy ra đều rất ngon, có cơm, có đồ ăn, còn có thịt hộp và canh.

Không gian của hắn chính là tốt ở điểm này, có thể bảo quản. Tuy rằng không gian không lớn lắm, thế nhưng cũng đủ.

Đông Phương Hiển cũng không khách khí, hai người đàn ông, cộng thêm Long Thành Uyên, giải quyết sạch sẽ cơm tối Thẩm Tu Lâm lấy ra.

Về phần tuyết lang, nó ăn đồ tự đi săn. Đối với cơm canh của nhân loại, nó nhất định không có hứng thú.

Ngược lại là Long Thành Uyên, tuy rằng thân thể là động vật, nhưng tư duy lại là của con người, cho nên không ăn nổi thịt sống, cuối cùng ăn cơm tối do Thẩm Tu Lâm cung cấp.

Sau bữa tối, Long Thành Uyên cùng tuyết lang nhảy đến trên mui xe, chúng nó có lớp lông dày, cũng không sợ lạnh, hơn nữa buổi tối cũng cần có người gác đêm.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ngả ghế của Hummer ra làm giường.

“Đông Phương, tối hôm nay đừng tu luyện, ngủ sớm một chút.”

Đông Phương Hiển lạnh nhạt nói “Ngủ cũng có thể tu luyện.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy nở nụ cười “Đó là đương nhiên, nhưng ngủ bình thường vẫn tốt hơn.”

Đông Phương Hiển nằm xuống một bên, Thẩm Tu Lâm nằm xuống bên còn lại.

Chỉ cần xoay người, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào người bên cạnh…

Đông Phương Hiển quay lưng về phía Thẩm Tu Lâm nằm xuống.

Thẩm Tu Lâm nhìn người bên cạnh, rốt cuộc vẫn chậm rãi duỗi tay ra… ôm eo đối phương.

Thẩm Tu Lâm có thể cảm nhận thân thể Đông Phương Hiển nhất thời cứng đờ, thế nhưng hắn không từ bỏ, tiếp tục duỗi tay, sau đó, kéo Đông Phương Hiển vào trong ngực mình, bản thân thì đè lên…

Thân thể Đông Phương Hiển hoàn toàn cứng ngắc “Thẩm Tu Lâm, ngươi đừng quá đáng.”

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương, ta sẽ không làm gì cả, thế nhưng… ta muốn hôn ngươi.”

Đông Phương Hiển nghe xong, mặt đỏ rực lên, quay đầu đi.

Thẩm Tu Lâm nắm chặt tay Đông Phương Hiển, môi từng chút một chạm nhẹ vào môi đối phương.

Đông Phương Hiển cả người cứng ngắc.

Thẩm Tu Lâm hôn lên môi Đông Phương Hiển, thử mở ra đôi môi đang khép chặt, muốn thăm dò bên trong.

Thân thể Đông Phương Hiển tuy rằng cứng ngắc, nhưng không chịu nổi sự dai dẳng của Thẩm Tu Lâm, cuối cũng vẫn thuận lợi bị tập kích.

Nụ hôn này, Thẩm Tu Lâm hôn rất chậm, tư thế càng là vô cùng ôn nhu.

Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm thả Đông Phương Hiển ra, hơi thở của hai người đều rối loạn.

“Đông Phương…” Âm thanh Thẩm Tu Lâm rất khàn “Đông Phương…”

Một tiếng nỉ non này khiến Đông Phương Hiển tim đập thình thịch, đối với ánh mắt ôn nhu tưởng như muốn đem y ăn sạch sẽ của Thẩm Tu Lâm, y thực sự không biết phản ứng ra sao.

Thẩm Tu Lâm cười, hôn lần nữa lên môi Đông Phương Hiển.

“Chỉ khi Đông Phương thực sự chấp nhận ta, ta sẽ không làm gì quá đáng. Chỉ là, Đông Phương… Ta hi vọng ngươi đừng từ chối ta, thực sự cho ta một cơ hội, cơ hội được ở bên ngươi, được không?”

Đông Phương Hiển không nói gì, ánh mắt y tràn đầy mơ hồ, nhưng hai tai lại hồng hết cả.

Đông Phương Hiển như vậy khiến cho Thẩm Tu Lâm cảm thấy mê hoặc tới cực điểm, thế nhưng cũng không dám làm gì quá mức, vì vậy đành nhịn xuống ngọn lửa trong lòng. Hắn xưa nay không biết, chỉ là một ánh mắt của người này, lại có thể nổi lên bão tố trong lòng hắn.

Trước đây mặc dù là Lãnh Truyện Phong cũng chưa từng như vậy, hắn vẫn luôn đối với Lãnh Truyện Phong rất tốt. Khi Lãnh Truyện Phong không muốn, hắn có thể tuân theo lễ nghi nghiêm ngặt, mà không giống như bây giờ, rõ ràng Đông Phương Hiển cũng không muốn, nhưng hắn lại mặt dày đòi hỏi.

Những điểm này, thậm chí không hề giống như Thẩm Tu Lâm từ trước tới giờ, thế nhưng, hắn cam chịu rồi.

“Đông Phương không nói gì, vậy ta coi như Đông Phương đồng ý.”

Đông Phương Hiển hơi tức giận, nhưng vẫn không nói gì như trước, hiển nhiên là thật sự chấp nhận.

Nhất thời, Thẩm Tu Lâm cười “Cảm ơn Đông Phương.”

Đông Phương Hiển quay đầu đi.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm buông đối phương ra.

Đêm đó, Thẩm Tu Lâm không tu luyện, có Đông Phương Hiển ngủ ở bên cạnh, hắn cảm thấy vô cùng an tâm.

Mà Đông Phương Hiển… Y phức tạp nhìn Thẩm Tu Lâm say ngủ, sau đó cũng ngủ theo.

Trước khi ngủ, Đông Phương Hiển ở quanh xe bố trí trận pháp che giấu, khiến cho tang thi, động vật biến dị không ngửi được mùi của bọn họ. Bên này mới vừa trải qua một trận đại chiến, chỉ cần có chút trí tuệ hay một chút bản năng, cũng không muốn đến nơi này tìm phiền phức.

Bởi vì nơi này khẳng định có kẻ khó chơi.

Đêm đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng có được chút thanh tĩnh.

Ngày thứ hai, khi Thẩm Tu Lâm mở mắt ra, Đông Phương Hiển đã không ở trên xe, nhìn vị trí bên cạnh, Thẩm Tu Lâm không nhịn được âm thầm nghĩ, nhất định phải tìm ra một biện pháp, khiến cho Đông Phương Hiển cùng hắn ngủ.

Coi như là trở về căn cứ… cũng không cần tiếp tục chia phòng.

Thế nhưng, nếu mình trực tiếp nói ra, Đông Phương Hiển nhất định sẽ cự tuyệt.

Hắn phải dùng cách gì đây? Đang nghĩ tới đó, cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, sau đó, Đông Phương Hiển xuất hiện.

“Ngươi tỉnh rồi?” Đông Phương Hiển nhìn thấy Thẩm Tu Lâm ngồi dậy, hỏi.

Thẩm Tu Lâm lập tức mỉm cười “Đông Phương, chào buổi sáng.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, chào buổi sáng.”

Thẩm Tu Lâm cũng không chột dạ về vấn đề đang suy nghĩ.

Hắn chào hỏi tự nhiên, sau đó kéo tay Đông Phương Hiển, đến gần đối phương “Đông Phương, hôn chào buổi sáng.”

Dứt lời, người đã hôn lên môi Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển đối với việc Thẩm Tu Lâm chủ động đã quen, đêm hôm qua lại ngầm thừa nhận nên hiện giờ cũng không đẩy Thẩm Tu Lâm ra.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm càng được voi đòi tiên, hắn hôn sâu hơn, thậm chí một tay đều đưa vào trong áo Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển giật mình, đang muốn túm lấy cái tay hư hỏng của Thẩm Tu Lâm, đối phương ngược lại rất thức thời, chính mình tự bỏ ra, nhưng trước đó vẫn nhéo éo Đông Phương Hiển một cái.

Thân thể Đông Phương Hiển suýt chút nữa mềm nhũn, Thẩm Tu Lâm lại thuận thế đỡ đối phương, kéo người vào trong ngực.

“Đông Phương.”

Đông Phương Hiển hung ác trừng đối phương một cái, đẩy ra “Đi làm điểm tâm.”

Nói xong, Đông Phương Hiển đóng cửa xe đi khỏi.

Thẩm Tu Lâm nghe vậy sờ sờ mũi, cuối cùng cười không ra tiếng. Đông Phương Hiển nhất định không biết, dáng dấp kia của y lúc nãy giống như là… vợ nghiêm khắc dạy dỗ chồng a.

Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm liền âm thầm cười một cái, sau đó sửa sang lại chính mình, đi xuống xe.

Đông Phương Hiển đứng ở một bên tựa hồ đang dùng tinh thần lực để dò xét phía trước, Long Thành Uyên cùng tuyết lang vẫn còn đang nằm trên mui xe.

Thẩm Tu Lâm ung dung từ trong không gian lấy ra đồ rửa mặt, trước tiên đánh răng rửa mặt, sau đó mới lấy ra điểm tâm.

“Đông Phương, lại đây ăn điểm tâm nào.” Thẩm Tu Lâm ôn nhu nói.

Đông Phương Hiển nhìn đối phương, đi tới, điểm tâm rất phong phú, cháo, bánh bao, cùng với quẩy và sữa đậu nành.

Những thứ này đều là cất trữ từ trước mạt thế, cũng may không gian có tính năng bảo quản, nếu không những đồ ngon này căn bản không tìm ra nơi nào có mà ăn.

Đông Phương Hiển ăn không ít, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy cảm giác trong lòng vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Thẩm Tu Lâm đem rác thải cùng các thứ thu dọn một chút, dùng tinh thần lực chôn xuống đất, rồi nói “Đông Phương, chúng ta đi tìm đồ thôi.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”

Thẩm Tu Lâm lên xe, lái xe đi. Long Thành Uyên cùng tuyết lang đều ngồi ở phía sau.

Thuỷ Bạch Sắc nói “Thẩm thiếu, ở phía trước, không xa nữa đâu.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy gật đầu “Được, chúng ta xuống xe.”

Đoàn người xuống xe, Thẩm Tu Lâm thu xe vào không gian, lúc này, tang thi nơi này cũng bắt đầu tăng lên.

Ngoại trừ tang thi nhân loại, còn có tang thi động vật biến dị.

Đặc biệt có vài tang thi chó, hẳn là chó hoang bên ngoài, vô cùng hung hãn, mấy tang thi chó này cũng tạo thành chút phiền phức cho Thẩm Tu Lâm.

Bởi vì Đông Phương Hiển không ra tay, cho nên mấy tang thi chó này đều do Thẩm Tu Lâm giải quyết. Đây cũng là yêu cầu của chính Thẩm Tu Lâm.

Khi giải quyết mấy tang thi chó, Thẩm Tu Lâm tiêu tốn khá nhiều sức lực. Vì thế, thiếu chút nữa còn bị thương.

Nhưng mà đối với đẳng cấp dị năng hiện giờ của Thẩm Tu Lâm, dù bị thương cũng không phải chuyện gì lớn.

Sau khi kết thúc chiến đấu, Đông Phương Hiển hơi nhíu mày.

“Không sao chứ?” Đông Phương Hiển hỏi.

Thẩm Tu Lâm cười “Không sao.”

Đông Phương Hiển trừng mắt một cái, Thẩm Tu Lâm vẫn cười hì hì như cũ.

Thuỷ Bạch Sắc nói “Ngay ở bên kia.”

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn vị trí đối phương chỉ, sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, chúng ta tới xem.”

Đông Phương Hiển nhàn nhạt gật đầu.

Bọn họ đi về hướng kia, càng tới gần nơi có năng lượng thể, bọn họ càng cảm thấy không giống bình thường.

Đông Phương Hiển cũng như vậy, nhưng mà, điều khiến cho y bất ngờ chính là, mãi cho đến khi tới khoảng cách gần như thế này y mới cảm ứng được sự tồn tại của năng lượng thể, khác biệt quá nhiều so với trước đây.

“Trước đây” của Đông Phương Hiển cũng không phải đơn giản là trước đây, mà là… đời trước.

Từ sau khi Thẩm Tu Lâm sống lại, vậy cũng coi như là đời trước đi.

Ở đời trước, tinh thần dị năng của y rất đặc biệt, có thể cảm ứng được vị trí của năng lượng thể dù khoảng cách rất xa, vậy cho nên, y mới có thể thu thập được một phần của Ngũ Sắc Thập Quang.

Thế nhưng, sau khi y bị mang trở về hơn hai năm trước, năng lực cảm ứng năng lượng thể của y, một là sai, hai là không thể cảm ứng được, điều này làm cho y cảm thấy không ổn.

Theo lý mà nói, đây là chuyện không thể xảy ra.

Đông Phương Hiển không biết sai ở nơi nào, thế nhưng, y cảm thấy không ổn.

Thẩm Tu Lâm đang thăm dò động tĩnh xung quanh, nhất thời không phát hiện ra điểm là lạ của Đông Phương Hiển.

Vì vậy, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Hiển có chút nặng nề, nhất thời lo lắng.

“Đông Phương? Làm sao vậy?”

Đông Phương Hiển chậm rãi lắc đầu, không nói gì.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi tối lại, hắn nắm được tay Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, chúng ta đã là người yêu, lẽ ra nên chia sẻ bí mật cho nhau chứ, không phải sao? Đông Phương đang nghĩ gì, nói cho ta, có được không?”

Đông Phương Hiền nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Trước đây… Ta nói là trước đây, tinh thần lực của ta có thể cảm nhận được có năng lượng thể hay không từ khoảng cách rất xa, hơn nữa chưa từng xảy ra sai sót, kể cả Ngũ Sắc Thập Quang, thế nhưng hiện tại… tinh thần lực của ta không còn chuẩn xác như vậy nữa, ta không biết nguyên nhân vì sao.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi sửng sốt, hắn biết được, “trước đây” mà Đông Phương Hiển nói, giống như hắn, là chỉ đời trước.

Nói cách khác, đời trước, tinh thần lực của Đông Phương Hiển chưa từng cảm ứng sai, thế nhưng bây giờ, lại xảy ra sai sót hay sao?

Chẳng lẽ do hiệu ứng cánh bướm từ hắn? Nhưng là, làm sao sẽ có khả năng này?

Đông Phương Hiển nhìn vẻ mặt Thẩm Tu Lâm trầm ngâm xuất thần, nhất thời nói “Tìm được năng lượng thể trước rồi hãy nói, những chuyện này cũng không thể suy xét rõ ràng trong thời gian ngắn được.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy thở phào một cái “Ừm.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Đi thôi.”

Dưới sự chỉ dẫn của Thuỷ Bạch Sắc, nhóm người Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển sau khi giải quyết tang thi cùng động vật biến dị, rốt cuộc cũng tìm được nơi của năng lượng thể.

Đó là một khe đá, nếu như không có Thuỷ Bạch Sắc chỉ dẫn, không vất vả đẩy đám đá vụn ra, thì sẽ không thấy được bên dưới có thứ gì.

Năng lượng thể nằm ngay dưới khe đá, cũng là hình dạng bảo thạch, màu sắc rất đẹp, Thẩm Tu Lâm thậm chí có thể nhìn thấy ở giữa bảo thạch này có màu xanh biếc.

Đông Phương Hiển nói “Bên trong cùng chính là giá trị cốt lõi của năng lượng thể này.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Hoá ra là vậy…”

Quan sát năng lượng thể một lúc, Thẩm Tu Lâm đưa nó cho Đông Phương Hiển.

Thẩm Tu Lâm tự nhiên nói “Đồ tất nhiên đều do ngươi quản rồi.”

Chỗ bọn họ, vợ trông nom gia đình, không phải là quá đúng hay sao?

Đông Phương Hiển ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, trên thực tế, mấy lời của Thẩm Tu Lâm chỉ làm cho y hơi cảm động một chút thôi.

Nhưng mà, nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người, Đông Phương Hiển cũng im lặng.

Nếu là quan hệ tình cảm, có một số việc xác thực không cần tính toán quá mức.

Đông Phương Hiển thu năng lượng thể, Thuỷ Bạch Sắc bất bình kêu ầm lên “Sao lại cho hắn a, năng lượng thể này rõ ràng là do ta phát hiện a.”

Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Rồi cũng sẽ có phần cho ngươi, ngươi vội cái gì.”

“Nhưng mà…”

“Hoặc là ngươi muốn giải trừ khế ước, tự mình đi tìm?” Thẩm Tu Lâm thản nhiên uy hiếp.

Thuỷ Bạch Sắc vô cùng đáng thương nói “Sao có thể huỷ khế ước, hức hức, ngươi là chủ nhân của ta mà.”

Thẩm Tu Lâm nhếch môi, chẳng có tí thành ý nào động viên nói “Vậy không phải xong rồi sao?”

Thuỷ Bạch Sắc khóc không ra nước mắt…

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lấy xe ra, tiếp tục lên đường.

“Tìm năng lượng thể khác thôi. Đi hai chỗ còn lại.” Thẩm Tu Lâm nói.

Hai chỗ còn lại, chính là nơi Thuỷ Bạch Sắc nói năng lượng thể cao cấp do rắn lớn và tinh tinh bảo vệ.

Trước khi tìm Thập Quang, nơi đó nhất định phải đi. Thẩm Tu Lâm cũng cần phải nhờ vào chiến đấu mà nâng cao năng lực. Nếu ngay lập tức đi tìm Ngũ Sắc Thập Quang, những nơi đó đều có bản thổ sinh vật bảo vệ, quá nguy hiểm.

Thuỷ Bạch Sắc suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên đi đến chỗ tinh tinh. Chỗ con rắn kia quá ghê tởm, nó không thích chút nào hết.

Nhưng mà, vừa lên xe, Thuỷ Bạch Sắc đã cò kè mặc cả, nói “Năng lượng thể ở hai chỗ này, ta cũng sẽ hỗ trợ, rồi cho ta một cái, được không?”

Thẩm Tu Lâm không nói gì, nhìn về phía Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển thản nhiên đáp ứng “Được.”

Thuỷ Bạch Sắc nhìn Đông Phương Hiển, chần chừ nói “Ngươi xác định sẽ giữ lời sao?”

Đông Phương Hiển nghe vậy lãnh đạm nói “Ngươi không tin cũng được.”

Thuỷ Bạch Sắc nhất thời nghiêm túc, vội vàng nói “Ta tin, ta tin.”

Cũng không hiểu nổi vẻ mặt này của nó là từ đâu tới…

Thẩm Tu Lâm túm Thuỷ Bạch Sắc đang lăn lộn trên áo hắn “Được rồi, ngươi lảm nhảm nhiều quá, trước tiên chỉ đường đi.”

Thuỷ Bạch Sắc vội vàng chỉ một hướng “Chỗ đó, xa lắm.”

Thẩm Tu Lâm lái xe lên đường, Đông Phương Hiển ngồi ghế phụ bên cạnh, Long Thành Uyên cùng tuyết lang ngồi ở phía sau.

Một đường đi về phía trước, lúc đi qua một cái thôn, Thẩm Tu Lâm ngừng lại, bởi vì nơi này có rất nhiều người. Hơn nữa, đường đã bị chặn lại, tuy rằng chỉ là một ít bàn gỗ, tủ gỗ mà thôi.

Thế nhưng, nếu như những vật này là do thôn kia đặt ở đây để chặn tang thi, như vậy bọn họ cũng không tiện trực tiếp lái xe chèn qua.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ngừng lại.

Ngay khi bọn họ dừng xe, mấy người thôn dân chạy ra “Các ngươi là ai?”

Mấy người thôn dân này trong tay đều có vũ khí. Vừa có dao lớn, vừa có cả súng ống.

Không chỉ như vậy, ánh mắt nhìn Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không có chút ý tốt nào…

Thẩm Tu Lâm tuy rằng thấy như vậy, trong lòng cũng không để tâm, hắn lên tiếng hỏi “Chúng ta đi qua thôi, các ngươi đặt đồ chặn đường để làm gì?”

“Làm gì? Đương nhiên là dùng để chặn người cùng tang thi.”

“Hả, chặn tang thi ta có thể hiểu, còn chặn người?” Thẩm Tu Lâm cười “Chặn người làm gì?”

“Haha.” Một người thôn dân trong đó cười haha, bỗng nhiên dùng dị năng khiến cho đất dưới chân Thẩm Tu Lâm rung một cái.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, đương nhiên sẽ không sợ rồi.

Đông Phương Hiển cũng híp mắt lại, tạm thời không có động tác.

“Nhìn thấy không? Muốn đi qua nơi này, không để lại vật gì là không được. Ta nói cho các ngươi biết, thức thời có cái gì thì đem ra, chúng ta cũng không cần quá nhiều, chỉ cần hai phần ba đồ trên xe là được, nếu không thì…” Thôn dân kia cười lạnh một tiếng, giơ súng lên “Các ngươi gặp vận xui lớn rồi.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhíu mày cười cười “Ồ, không đưa ra thì gặp vận xui sao, được rồi, ta biết rồi, ta lên xe lấy.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm cũng ra hiệu cho Đông Phương Hiển lên xe.

Những thôn dân kia đã quen với việc này, chẳng sợ gì, căn bản cũng không lo xe đụng chướng ngại vật bỏ chạy, vì bọn họ có đến ba cái thổ hệ dị năng giả.

Chỉ cần khiến đất trước xe sụp xuống, tạo thành một cái hố to, như vậy xe nhất định sẽ rơi xuống.

Cho nên bọn họ vốn chẳng sợ gì.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lên xe, Thẩm Tu Lâm nhẹ giọng nói “Đông Phương, chờ khi ta lái xe đâm tới, Đông Phương giải quyết mấy cái thổ hệ dị năng giả.”

“Được.” Đông Phương Hiển gật đầu.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm cười, nhấn ga lao tới.



Thôn dân bên kia không có chút hoảng hốt nào, thậm chí bắt đầu cười ra tiếng, nhưng, sau đó, bọn họ thấy choáng váng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện