Thẩm Tu Lâm nói chuyện với Đông Phương Hiển một lúc lâu mới thả Thuỷ Bạch Sắc từ ý thức hải ra.
“Tại sao lại ném ta vào đó, nơi đó chẳng có gì vui để chơi cả.”
Thẩm Tu Lâm căn bản không trả lời mấy câu oán thán của nó, mà trực tiếp hỏi “Hướng này có năng lượng thể nào hữu dụng không?”
Thuỷ Bạch Sắc nhìn một chút, lại cảm nhận một lúc, mới nói “Nơi này cách vị trí của con rắn thối kia không xa lắm.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy đi nơi đó trước.”
Đông Phương Hiển cũng không có dị nghị gì, bọn họ đích xác có thể đi tìm một trong Thập Quang trước, thế nhưng Ngũ Sắc Thập Quang đều có bản thổ sinh vật bảo vệ. Như Thuỷ Bạch Sắc tiến hoá ra linh trí, bản thổ sinh vật rời đi, trường hợp như vậy kỳ thực cũng không phải nhiều.
Huống chi, Thập Quang không có linh trí như Ngũ Sắc, cho nên bản thổ sinh vật khẳng định đều ở đó, nếu như vậy, độ nguy hiểm khi đi tìm Thập Quang là khá lớn.
Để cho Thẩm Tu Lâm tham dự một ít chiến đấu trước khi đi tìm, nắm giữ cách vận dụng tinh thần lực là quan trọng nhất, nếu không thì đối với bọn họ là không có một điểm lợi nào.
Thẩm Tu Lâm mặc dù là người có đại cơ duyên, thế nhưng y không biết việc y cùng Thẩm Tu Lâm đi thu thập Ngũ Sắc Thập Quang có vi phạm ý chí thế giới hay không nữa.
Nếu vi phạm, như vậy đại cơ duyên của Thẩm Tu Lâm rất có thể sẽ chịu ảnh hưởng.
Vậy thì, bọn họ càng không thể không chuẩn bị gì mà đã đi mạo hiểm.
Bọn họ hiện tại thiếu thốn năng lượng thể, chỉ có tìm kiếm được đầy đủ năng lượng thể, một ít phòng thủ trận pháp mới có thể bố trí.
Thẩm Tu Lâm cũng không biết Đông Phương Hiển đang nghĩ gì, thế nhưng hắn biết bọn họ thật sự thiếu năng lượng thể.
Hơn nữa còn cần thuần tuý năng lượng thể, chứ không phải loại như tinh hạch của tang thi.
Đẳng cấp của tang thi bây giờ cũng còn quá thấp, căn bản không đủ để giúp đỡ được bọn họ.
Đoạn đường này, tang thi tự nhiên là rất nhiều, thế nhưng chỉ có tang thi cấp một vẫn không đủ Thẩm Tu Lâm để vào mắt.
Một đường, bọn họ trực tiếp đụng tới, hoặc ở trên xe giải quyết.
Thẩm Tu Lâm công kích, thỉnh thoảng Đông Phương Hiển cũng sẽ hỗ trợ.
Chỉ có Thuỷ Bạch Sắc là tuyệt đối nhàn hạ nhất.
Theo lời của nó, năng lượng là phi thường trân quý, mặc dù đối với vật chết có tác dụng khắc chế, thế nhưng cũng không thể quá lãng phí.
Nó bây giờ còn chưa có bao nhiêu năng lượng để bổ sung đấy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển một đường giết tang thi cấp một, xong đều dùng tinh thần lực chuyển tinh hạch từ xa tới.
Phần lớn tinh hạch đều bị Thuỷ Bạch Sắc hấp thu.
Nếu là tang thi phổ thông, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không để vào mắt, năng lượng từ tinh hạch của tang thi phổ thông quá cuồng bạo, không có chút tinh khiết nào, hơn nữa lại quá ít. Hai người không để tâm, cũng không muốn lãng phí thời gian để thu thập.
Trên đường, bỗng nhiên có một đội ngũ hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Tu Lâm.
Đó là… Lãnh gia.
Không sai, là đoàn xe của Lãnh gia. Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực nhìn thấy được Lãnh Truyện Phong.
Mà ngoại trừ Lãnh Truyện Phong, mắt của Thẩm Tu Lâm híp lại.
Trương Tô Hàng!
Đời trước, chính mình chết do Trương Tô Hàng liên thủ cùng Lãnh Truyện Phong tính kế.
Trương Tô Hàng đánh lén, chính mình đột nhiên không kịp chuẩn bị, cho nên liền chết ở trong miệng tang thi.
Tốc độ hệ tang thi cấp bốn.
Chính mình sau khi trọng sinh lại đoạt vận mệnh của người này, còn tưởng rằng Trương Tô Hàng đời này sẽ không hỗn được đến bên người Lãnh Truyện Phong, lại không nghĩ tới, Trương Tô Hàng này lại có bản lĩnh tiếp cận Lãnh Truyện Phong.
Hơn nữa… Thẩm Tu Lâm híp mắt một cái.
Trương Tô Hàng này thật có chút quái lạ. Dao động tinh thần của Trương Tô Hàng có chút mạnh, căn bản không giống cấp một a.
Lẽ nào Trương Tô Hàng là thiên tài tu luyện? Mới mười mấy ngày sau mạt thế đã đến được cấp hai? Không, không, đời trước đối phương có kỳ ngộ, chiếm được đài hoa sen, tu luyện công pháp, tinh thần lực mới tăng trưởng nhanh như vậy.
Thế nhưng đời này, đối phương rõ ràng không có được đài hoa sen.
Chẳng lẽ, đối phương cũng có vận khí?
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi sáng lên.
Vị trí đội xe của Lãnh gia là lối đi mà Thẩm Tu Lâm cần đi qua.
Nếu như vòng qua bọn họ, nhất định phải đi đường vòng rất xa. Thẩm Tu Lâm cảm thấy không cần thiết như vậy, huống chi, hắn còn rất muốn gặp Trương Tô Hàng kia.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm trực tiếp lái xe đi qua.
Mà bên kia, khi Thẩm Tu Lâm còn cách Trương Tô Hàng rất xa, người bình thường đáng lẽ ra không thể nghe được tiếng động của xe, Trương Tô Hàng lại đột nhiên nhìn về hướng bên này.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm đang kéo dài ra, vốn muốn chú ý Trương Tô Hàng, lúc này lại thấy đối phương ở vị trí xa như vậy đã nhận ra được động tĩnh của mình, không khỏi híp mắt một cái.
Trương Tô Hàng này thật sự là mẫn cảm a. Tinh thần lực của mình mạnh hơn đối phương, cho nên mới có thể trước tiên nhìn thấy tình huống phía trước, thế nhưng tinh thần lực của đối phương thật sự cũng không yếu.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Ngươi muốn đi qua đó?”
“Ừm, có người phát hiện chúng ta, cung là tinh thần dị năng giả, chúng ta đi qua xem hắn.”
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển mạnh hơn rất nhiều so với Thẩm Tu Lâm, Trương Tô Hàng kia tự nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt của y.
Chỉ là, ngoại trừ tinh thần dị năng giả Trương Tô Hàng, Đông Phương Hiển còn nhình thấy một người khác, Lãnh Truyện Phong.
Y không phải không biết tới thân phận của Lãnh Truyện Phong, cũng biết Thẩm Tu Lâm hiện tại chia tay đối phương vì chuyện đời trước.
Chỉ là, chính bởi vì nguyên nhân này, Đông Phương Hiển lại nhận ra mình không hề muốn nhìn thấy Thẩm Tu Lâm có quan hệ với Lãnh Truyện Phong.
Dùng năng lực của Thẩm Tu Lâm bây giờ, giết Lãnh Truyện Phong sẽ dễ như ăn cháo?
Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm lại không hề động thủ.
Lần trước tại siêu thị cũng là như thế.
Thẩm Tu Lâm giải thích, ngày đó, nếu như giết đám Lãnh Truyện Phong cùng Lãnh Túc Châu, liền phải đối mặt cùng lúc với ba gia tộc khác.
Hiện giờ Thẩm gia hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.
Lời giải thích này coi như thông qua, thế nhưng, Đông Phương Hiển không phủ nhận, trong lòng y vẫn còn có chút không thoải mái.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm lại đi về phía Lãnh Truyện Phong, bất kể mục đích là vì cái gì, trong lòng y đều có chút khó chịu.
Đặc biệt là, ánh mắt Lãnh Truyện Phong nhìn Thẩm Tu Lâm mấy lần đều không đúng…
Nghĩ tới đây, Đông Phương Hiển chậm rãi rũ mắt xuống.
Thẩm Tu Lâm ngay từ đầu cũng không nhận ra Đông Phương Hiển không đúng, đợi đến lúc xe tới gần chỗ của Lãnh Truyện Phong, Thẩm Tu Lâm mới phát hiện Đông Phương Hiển im lặng.
Xe ngừng lại, Thẩm Tu Lâm không lập tức xuống xe, mà chuyển sang phía Đông Phương Hiển.
“Đông Phương?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt ngẩng đầu lên một chút “Hả?”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng nói “Đông Phương… Có phải không thích ta tới nơi này?”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm một chút, nhàn nhạt nói “Ta vì sao không thích? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Thẩm Tu Lâm cảm thấy hiện giờ Đông Phương Hiển có chút quái lạ, hắn muốn nói gì đó, thế nhưng Đông Phương Hiển lại mở cửa xe đi xuống.
Nhất thời, tất cả thanh âm của Thẩm Tu Lâm đều nghẹn lại ở yết hầu, ngầm thở dài, Thẩm Tu Lâm cũng đi xuống theo.
Bên kia, Lãnh Truyện Phong vừa nghe được Trương Tô Hàng nói có xe tiến lại gần, hơn nữa còn trực tiếp hướng về phía này.
Cho nên, Lãnh Truyện Phong luôn luôn chú ý xe kia.
Hiện tại, xe đi đến phía trước mặt, khi Đông Phương Hiển bước xuống xe, hai mắt của Lãnh Truyện Phong nhất thời híp lại.
Sau một khắc, Thẩm Tu Lâm cũng từ trên xe bước xuống, hắn huýt sáo.
“Còn tưởng là ai để nhiều xe ở đây cản đường như vậy, hoá ra là Lãnh tam thiếu. Lãnh tam thiếu, dạo này có tốt hay không?”
“Hoá ra là Thẩm thiếu.” Lãnh Truyện Phong nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Thẩm Tu Lâm khoé miệng hơi nhếch lên “Không biết tay của Lãnh tam thiếu có tốt lên chút nào không? Có cần ta hỗ trợ tìm bác sĩ khám không?”
Tay Lãnh Truyện Phong hơi nắm lại, sau đó, liếc nhìn Trương Tô Hàng.
Trương Tô Hàng đi lên trước một bước.
“Thẩm thiếu muốn đi qua nơi này? Chúng ta không thể không nhắc Thẩm thiếu, phía trước mặc dù có thứ tốt, thế nhưng tang thi cùng biến dị động vật lại có rất nhiều. Thẩm thiếu một người, dù lợi hại đến đâu, sợ là cũng không chiếm được lợi ích a.”
Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn Trương Tô Hàng, châm chọc mở miệng.
“Ngươi là thứ gì, ta và Lãnh tam thiếu của các ngươi đang nói chuyện, lại đến phiên ngươi há miệng vào hay sao?”
Thẩm Tu Lâm ngông cuồng tự đại dứt lời, sắc mặt Trương Tô Hàng hơi đổi một chút.
Mà Thẩm Tu Lâm lại tỏ vẻ như chợt hiểu ra, tiếp tục nói “Hay là ngươi cùng Lãnh tam thiếu kết giao? Chà chà, Lãnh tam thiếu, thưởng thức của ngươi thực sự kém đi rất nhiều rồi đấy.”
Mấy lời này của Thẩm Tu Lâm khiến cho tất cả đám người bên Lãnh Truyện Phong lộ ra vẻ mặt tức giận.
Một dòng chính trong Lãnh gia chạy ra.
“Thẩm thiếu nói như vậy cũng quá đáng rồi đi. Thật coi Lãnh gia chúng ta không có ai hay sao?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cười ha ha.
“Làm sao lại như vậy chứ? Các ngươi không phải đều đang ở đây sao? Sao lại không có ai? Hoặc là, kỳ thực các ngươi muốn ta đưa các ngươi đi một đoạn đường sao?” Nói xong, Thẩm Tu Lâm cười, búng tay “Các ngươi nếu như đều muốn như vậy, ta thật ra có thể tác thành cho các ngươi một chút…”
“Ngươi…” Nhất thời, người bên kia nổi giận càng nhiều hơn, có người đã lấy súng ra, còn có vài người đều đã vận dụng dị năng.
Môi Lãnh Truyện Phong hơi mím lại, sắc mặt lại có chút nham hiểm.
“Thẩm thiếu nếu muốn đi qua nơi này, nói một tiếng là được, chúng ta tự nhiên sẽ để Thẩm thiếu qua, hà tất mỗi lần gặp gỡ đều châm chọc kiêu khích như vậy. Thẩm thiếu, này quả thật không giống ngươi.”
“Không giống ta?” Thẩm Tu Lâm cười haha “Lãnh tam thiếu a, thật sự không là ta tìm phiền phúc, đây không phải là do mỗi lần gặp đều thấy một đám chó điên ở bên cạnh sủa inh ỏi hay sao? Thật khiến cho người nghe được chẳng vui chút nào, nói ví dụ như, là này này.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn về phía Trương Tô Hàng.
Trương Tô Hàng nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, sau đó lại đè ép xuống.
Trước mặt nhiều người bị nói thành chó điên, bị nói thành nam sủng, nhưng Trương Tô Hàng lại cười.
“Vâng, Thẩm thiếu nói đúng lắm, là ta không có phép tắc, mong Thẩm thiếu đại nhân đại lượng.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Thái độ như vậy mới đúng, thật đúng là tự tìm phiền phức.”
Trong mắt Lãnh Truyện Phong loé ra tia sáng lạnh như băng, sắc mặt giận dữ, thế nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lại rất nhanh che giấu đi.
Sau đó, Lãnh Truyện Phong nhàn nhạt nói “Tránh ra một chút, cho Thẩm thiếu đi qua.”
Thủ hạ của Lãnh Truyện Phong dù giận nhưng không dám nói gì, hung hăng trừng mắt Thẩm Tu Lâm, thế nhưng vẫn nhường ra một con đường cho Thẩm Tu Lâm đi qua.
Thẩm Tu Lâm lên xe, nói với Đông Phương Hiển.
“Đông Phương, chúng ta đi thôi. Đám phế vật này không dám đi đến phía trước, chúng ta tự mình đi là được.”
Từng người bên Lãnh Truyện Phong bị nói thành “phế vật”, mặt ai nấy đều tái xanh, suýt chút nữa muốn đi lên liều mạng cùng Thẩm Tu Lâm, thế nhưng Lãnh Truyện Phong không nói gì, bọn họ cũng không dám thật sự ra tay.
Như vậy, Thẩm Tu Lâm lên xe, cùng Đông Phương Hiển nghênh ngang lái xe rời đi.
“Tam thiếu, Thẩm Tu Lâm kia thật quá đáng.”
“Đúng vậy, tam thiếu, hắn có cái gì chứ, chỉ có hai người bọn họ, chúng ta người nhiều như vậy, giết hắn cũng không có vấn đề gì.”
“Tam thiếu, chúng ta đuổi theo đi.”
“Đúng a, tam thiếu…”
Đoàn người ta một câu, ngươi một câu. Trương Tô Hàng lúc này lại khẽ cười một cái, nói “Chúng ta cần gì chính mình tự đuổi theo, tình huống phía trước thế nào các ngươi cũng không phải không biết. Chúng ta sở dĩ lui đến nơi này chính vì phía trước có tang thi quá mạnh cùng rất nhiều sinh vật khác. Thẩm Tu Lâm hiện giờ qua đó, các ngươi làm sao biết hắn không phải là đi chịu chết?”
Đoàn người sững sờ, sau đó đều cười.
“Đúng nha, Trương ca nói rất đúng.”
“Đúng, Trương đội trưởng nói đúng lắm.”
Lãnh Truyện Phong nhìn phương hướng xe của Thẩm Tu Lâm rời đi, sắc mặt âm lãnh…
“Vậy chúng ta liền chờ ở đây, để cho Thẩm Tu Lâm ngông cuồng kia đi giải quyết đồ vật ở đó, chúng ta chỉ cần đợi ngư ông đắc lợi liền tốt.”
“Nhanh, bên kia, tang thi tới rồi.”
“Đến đây.”
Bên này liền bắt đầu xử lý tang thi. Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phóng đứng ở một chỗ. Trương Tô Hàng nhẹ nhàng nói “Tam thiếu, Thẩm Tu Lâm kia, giữ lại sẽ là một mối hoạ.”
Lãnh Truyện Phong nhìn đối phương một chút “Ta so với ngươi, càng mong hắn đi chết. Ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Trương Tô Hàng hơi sáng lên “Tam thiếu có nguyện ý mạo hiểm không? Ta biết phía trước có một nơi, nếu như có thể lợi dụng, thì có thể triệt để giết Thẩm Tu Lâm cùng với người bên cạnh hắn kia.”
Lãnh Truyện Phong hơi sững sờ, nhìn về phía người ben cạnh “Phía trước?”
“Vâng, ở phía trước, tam thiếu nếu như tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cho tam thiếu một câu trả lời hài lòng.”
Lãnh Truyện Phong hơi im lặng, sau đó nói “Ngươi nói đi, phải làm thế nào?”
“Tại sao lại ném ta vào đó, nơi đó chẳng có gì vui để chơi cả.”
Thẩm Tu Lâm căn bản không trả lời mấy câu oán thán của nó, mà trực tiếp hỏi “Hướng này có năng lượng thể nào hữu dụng không?”
Thuỷ Bạch Sắc nhìn một chút, lại cảm nhận một lúc, mới nói “Nơi này cách vị trí của con rắn thối kia không xa lắm.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy đi nơi đó trước.”
Đông Phương Hiển cũng không có dị nghị gì, bọn họ đích xác có thể đi tìm một trong Thập Quang trước, thế nhưng Ngũ Sắc Thập Quang đều có bản thổ sinh vật bảo vệ. Như Thuỷ Bạch Sắc tiến hoá ra linh trí, bản thổ sinh vật rời đi, trường hợp như vậy kỳ thực cũng không phải nhiều.
Huống chi, Thập Quang không có linh trí như Ngũ Sắc, cho nên bản thổ sinh vật khẳng định đều ở đó, nếu như vậy, độ nguy hiểm khi đi tìm Thập Quang là khá lớn.
Để cho Thẩm Tu Lâm tham dự một ít chiến đấu trước khi đi tìm, nắm giữ cách vận dụng tinh thần lực là quan trọng nhất, nếu không thì đối với bọn họ là không có một điểm lợi nào.
Thẩm Tu Lâm mặc dù là người có đại cơ duyên, thế nhưng y không biết việc y cùng Thẩm Tu Lâm đi thu thập Ngũ Sắc Thập Quang có vi phạm ý chí thế giới hay không nữa.
Nếu vi phạm, như vậy đại cơ duyên của Thẩm Tu Lâm rất có thể sẽ chịu ảnh hưởng.
Vậy thì, bọn họ càng không thể không chuẩn bị gì mà đã đi mạo hiểm.
Bọn họ hiện tại thiếu thốn năng lượng thể, chỉ có tìm kiếm được đầy đủ năng lượng thể, một ít phòng thủ trận pháp mới có thể bố trí.
Thẩm Tu Lâm cũng không biết Đông Phương Hiển đang nghĩ gì, thế nhưng hắn biết bọn họ thật sự thiếu năng lượng thể.
Hơn nữa còn cần thuần tuý năng lượng thể, chứ không phải loại như tinh hạch của tang thi.
Đẳng cấp của tang thi bây giờ cũng còn quá thấp, căn bản không đủ để giúp đỡ được bọn họ.
Đoạn đường này, tang thi tự nhiên là rất nhiều, thế nhưng chỉ có tang thi cấp một vẫn không đủ Thẩm Tu Lâm để vào mắt.
Một đường, bọn họ trực tiếp đụng tới, hoặc ở trên xe giải quyết.
Thẩm Tu Lâm công kích, thỉnh thoảng Đông Phương Hiển cũng sẽ hỗ trợ.
Chỉ có Thuỷ Bạch Sắc là tuyệt đối nhàn hạ nhất.
Theo lời của nó, năng lượng là phi thường trân quý, mặc dù đối với vật chết có tác dụng khắc chế, thế nhưng cũng không thể quá lãng phí.
Nó bây giờ còn chưa có bao nhiêu năng lượng để bổ sung đấy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển một đường giết tang thi cấp một, xong đều dùng tinh thần lực chuyển tinh hạch từ xa tới.
Phần lớn tinh hạch đều bị Thuỷ Bạch Sắc hấp thu.
Nếu là tang thi phổ thông, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không để vào mắt, năng lượng từ tinh hạch của tang thi phổ thông quá cuồng bạo, không có chút tinh khiết nào, hơn nữa lại quá ít. Hai người không để tâm, cũng không muốn lãng phí thời gian để thu thập.
Trên đường, bỗng nhiên có một đội ngũ hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Tu Lâm.
Đó là… Lãnh gia.
Không sai, là đoàn xe của Lãnh gia. Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực nhìn thấy được Lãnh Truyện Phong.
Mà ngoại trừ Lãnh Truyện Phong, mắt của Thẩm Tu Lâm híp lại.
Trương Tô Hàng!
Đời trước, chính mình chết do Trương Tô Hàng liên thủ cùng Lãnh Truyện Phong tính kế.
Trương Tô Hàng đánh lén, chính mình đột nhiên không kịp chuẩn bị, cho nên liền chết ở trong miệng tang thi.
Tốc độ hệ tang thi cấp bốn.
Chính mình sau khi trọng sinh lại đoạt vận mệnh của người này, còn tưởng rằng Trương Tô Hàng đời này sẽ không hỗn được đến bên người Lãnh Truyện Phong, lại không nghĩ tới, Trương Tô Hàng này lại có bản lĩnh tiếp cận Lãnh Truyện Phong.
Hơn nữa… Thẩm Tu Lâm híp mắt một cái.
Trương Tô Hàng này thật có chút quái lạ. Dao động tinh thần của Trương Tô Hàng có chút mạnh, căn bản không giống cấp một a.
Lẽ nào Trương Tô Hàng là thiên tài tu luyện? Mới mười mấy ngày sau mạt thế đã đến được cấp hai? Không, không, đời trước đối phương có kỳ ngộ, chiếm được đài hoa sen, tu luyện công pháp, tinh thần lực mới tăng trưởng nhanh như vậy.
Thế nhưng đời này, đối phương rõ ràng không có được đài hoa sen.
Chẳng lẽ, đối phương cũng có vận khí?
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi sáng lên.
Vị trí đội xe của Lãnh gia là lối đi mà Thẩm Tu Lâm cần đi qua.
Nếu như vòng qua bọn họ, nhất định phải đi đường vòng rất xa. Thẩm Tu Lâm cảm thấy không cần thiết như vậy, huống chi, hắn còn rất muốn gặp Trương Tô Hàng kia.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm trực tiếp lái xe đi qua.
Mà bên kia, khi Thẩm Tu Lâm còn cách Trương Tô Hàng rất xa, người bình thường đáng lẽ ra không thể nghe được tiếng động của xe, Trương Tô Hàng lại đột nhiên nhìn về hướng bên này.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm đang kéo dài ra, vốn muốn chú ý Trương Tô Hàng, lúc này lại thấy đối phương ở vị trí xa như vậy đã nhận ra được động tĩnh của mình, không khỏi híp mắt một cái.
Trương Tô Hàng này thật sự là mẫn cảm a. Tinh thần lực của mình mạnh hơn đối phương, cho nên mới có thể trước tiên nhìn thấy tình huống phía trước, thế nhưng tinh thần lực của đối phương thật sự cũng không yếu.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Ngươi muốn đi qua đó?”
“Ừm, có người phát hiện chúng ta, cung là tinh thần dị năng giả, chúng ta đi qua xem hắn.”
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển mạnh hơn rất nhiều so với Thẩm Tu Lâm, Trương Tô Hàng kia tự nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt của y.
Chỉ là, ngoại trừ tinh thần dị năng giả Trương Tô Hàng, Đông Phương Hiển còn nhình thấy một người khác, Lãnh Truyện Phong.
Y không phải không biết tới thân phận của Lãnh Truyện Phong, cũng biết Thẩm Tu Lâm hiện tại chia tay đối phương vì chuyện đời trước.
Chỉ là, chính bởi vì nguyên nhân này, Đông Phương Hiển lại nhận ra mình không hề muốn nhìn thấy Thẩm Tu Lâm có quan hệ với Lãnh Truyện Phong.
Dùng năng lực của Thẩm Tu Lâm bây giờ, giết Lãnh Truyện Phong sẽ dễ như ăn cháo?
Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm lại không hề động thủ.
Lần trước tại siêu thị cũng là như thế.
Thẩm Tu Lâm giải thích, ngày đó, nếu như giết đám Lãnh Truyện Phong cùng Lãnh Túc Châu, liền phải đối mặt cùng lúc với ba gia tộc khác.
Hiện giờ Thẩm gia hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.
Lời giải thích này coi như thông qua, thế nhưng, Đông Phương Hiển không phủ nhận, trong lòng y vẫn còn có chút không thoải mái.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm lại đi về phía Lãnh Truyện Phong, bất kể mục đích là vì cái gì, trong lòng y đều có chút khó chịu.
Đặc biệt là, ánh mắt Lãnh Truyện Phong nhìn Thẩm Tu Lâm mấy lần đều không đúng…
Nghĩ tới đây, Đông Phương Hiển chậm rãi rũ mắt xuống.
Thẩm Tu Lâm ngay từ đầu cũng không nhận ra Đông Phương Hiển không đúng, đợi đến lúc xe tới gần chỗ của Lãnh Truyện Phong, Thẩm Tu Lâm mới phát hiện Đông Phương Hiển im lặng.
Xe ngừng lại, Thẩm Tu Lâm không lập tức xuống xe, mà chuyển sang phía Đông Phương Hiển.
“Đông Phương?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt ngẩng đầu lên một chút “Hả?”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng nói “Đông Phương… Có phải không thích ta tới nơi này?”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm một chút, nhàn nhạt nói “Ta vì sao không thích? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Thẩm Tu Lâm cảm thấy hiện giờ Đông Phương Hiển có chút quái lạ, hắn muốn nói gì đó, thế nhưng Đông Phương Hiển lại mở cửa xe đi xuống.
Nhất thời, tất cả thanh âm của Thẩm Tu Lâm đều nghẹn lại ở yết hầu, ngầm thở dài, Thẩm Tu Lâm cũng đi xuống theo.
Bên kia, Lãnh Truyện Phong vừa nghe được Trương Tô Hàng nói có xe tiến lại gần, hơn nữa còn trực tiếp hướng về phía này.
Cho nên, Lãnh Truyện Phong luôn luôn chú ý xe kia.
Hiện tại, xe đi đến phía trước mặt, khi Đông Phương Hiển bước xuống xe, hai mắt của Lãnh Truyện Phong nhất thời híp lại.
Sau một khắc, Thẩm Tu Lâm cũng từ trên xe bước xuống, hắn huýt sáo.
“Còn tưởng là ai để nhiều xe ở đây cản đường như vậy, hoá ra là Lãnh tam thiếu. Lãnh tam thiếu, dạo này có tốt hay không?”
“Hoá ra là Thẩm thiếu.” Lãnh Truyện Phong nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Thẩm Tu Lâm khoé miệng hơi nhếch lên “Không biết tay của Lãnh tam thiếu có tốt lên chút nào không? Có cần ta hỗ trợ tìm bác sĩ khám không?”
Tay Lãnh Truyện Phong hơi nắm lại, sau đó, liếc nhìn Trương Tô Hàng.
Trương Tô Hàng đi lên trước một bước.
“Thẩm thiếu muốn đi qua nơi này? Chúng ta không thể không nhắc Thẩm thiếu, phía trước mặc dù có thứ tốt, thế nhưng tang thi cùng biến dị động vật lại có rất nhiều. Thẩm thiếu một người, dù lợi hại đến đâu, sợ là cũng không chiếm được lợi ích a.”
Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn Trương Tô Hàng, châm chọc mở miệng.
“Ngươi là thứ gì, ta và Lãnh tam thiếu của các ngươi đang nói chuyện, lại đến phiên ngươi há miệng vào hay sao?”
Thẩm Tu Lâm ngông cuồng tự đại dứt lời, sắc mặt Trương Tô Hàng hơi đổi một chút.
Mà Thẩm Tu Lâm lại tỏ vẻ như chợt hiểu ra, tiếp tục nói “Hay là ngươi cùng Lãnh tam thiếu kết giao? Chà chà, Lãnh tam thiếu, thưởng thức của ngươi thực sự kém đi rất nhiều rồi đấy.”
Mấy lời này của Thẩm Tu Lâm khiến cho tất cả đám người bên Lãnh Truyện Phong lộ ra vẻ mặt tức giận.
Một dòng chính trong Lãnh gia chạy ra.
“Thẩm thiếu nói như vậy cũng quá đáng rồi đi. Thật coi Lãnh gia chúng ta không có ai hay sao?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cười ha ha.
“Làm sao lại như vậy chứ? Các ngươi không phải đều đang ở đây sao? Sao lại không có ai? Hoặc là, kỳ thực các ngươi muốn ta đưa các ngươi đi một đoạn đường sao?” Nói xong, Thẩm Tu Lâm cười, búng tay “Các ngươi nếu như đều muốn như vậy, ta thật ra có thể tác thành cho các ngươi một chút…”
“Ngươi…” Nhất thời, người bên kia nổi giận càng nhiều hơn, có người đã lấy súng ra, còn có vài người đều đã vận dụng dị năng.
Môi Lãnh Truyện Phong hơi mím lại, sắc mặt lại có chút nham hiểm.
“Thẩm thiếu nếu muốn đi qua nơi này, nói một tiếng là được, chúng ta tự nhiên sẽ để Thẩm thiếu qua, hà tất mỗi lần gặp gỡ đều châm chọc kiêu khích như vậy. Thẩm thiếu, này quả thật không giống ngươi.”
“Không giống ta?” Thẩm Tu Lâm cười haha “Lãnh tam thiếu a, thật sự không là ta tìm phiền phúc, đây không phải là do mỗi lần gặp đều thấy một đám chó điên ở bên cạnh sủa inh ỏi hay sao? Thật khiến cho người nghe được chẳng vui chút nào, nói ví dụ như, là này này.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn về phía Trương Tô Hàng.
Trương Tô Hàng nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, sau đó lại đè ép xuống.
Trước mặt nhiều người bị nói thành chó điên, bị nói thành nam sủng, nhưng Trương Tô Hàng lại cười.
“Vâng, Thẩm thiếu nói đúng lắm, là ta không có phép tắc, mong Thẩm thiếu đại nhân đại lượng.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Thái độ như vậy mới đúng, thật đúng là tự tìm phiền phức.”
Trong mắt Lãnh Truyện Phong loé ra tia sáng lạnh như băng, sắc mặt giận dữ, thế nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lại rất nhanh che giấu đi.
Sau đó, Lãnh Truyện Phong nhàn nhạt nói “Tránh ra một chút, cho Thẩm thiếu đi qua.”
Thủ hạ của Lãnh Truyện Phong dù giận nhưng không dám nói gì, hung hăng trừng mắt Thẩm Tu Lâm, thế nhưng vẫn nhường ra một con đường cho Thẩm Tu Lâm đi qua.
Thẩm Tu Lâm lên xe, nói với Đông Phương Hiển.
“Đông Phương, chúng ta đi thôi. Đám phế vật này không dám đi đến phía trước, chúng ta tự mình đi là được.”
Từng người bên Lãnh Truyện Phong bị nói thành “phế vật”, mặt ai nấy đều tái xanh, suýt chút nữa muốn đi lên liều mạng cùng Thẩm Tu Lâm, thế nhưng Lãnh Truyện Phong không nói gì, bọn họ cũng không dám thật sự ra tay.
Như vậy, Thẩm Tu Lâm lên xe, cùng Đông Phương Hiển nghênh ngang lái xe rời đi.
“Tam thiếu, Thẩm Tu Lâm kia thật quá đáng.”
“Đúng vậy, tam thiếu, hắn có cái gì chứ, chỉ có hai người bọn họ, chúng ta người nhiều như vậy, giết hắn cũng không có vấn đề gì.”
“Tam thiếu, chúng ta đuổi theo đi.”
“Đúng a, tam thiếu…”
Đoàn người ta một câu, ngươi một câu. Trương Tô Hàng lúc này lại khẽ cười một cái, nói “Chúng ta cần gì chính mình tự đuổi theo, tình huống phía trước thế nào các ngươi cũng không phải không biết. Chúng ta sở dĩ lui đến nơi này chính vì phía trước có tang thi quá mạnh cùng rất nhiều sinh vật khác. Thẩm Tu Lâm hiện giờ qua đó, các ngươi làm sao biết hắn không phải là đi chịu chết?”
Đoàn người sững sờ, sau đó đều cười.
“Đúng nha, Trương ca nói rất đúng.”
“Đúng, Trương đội trưởng nói đúng lắm.”
Lãnh Truyện Phong nhìn phương hướng xe của Thẩm Tu Lâm rời đi, sắc mặt âm lãnh…
“Vậy chúng ta liền chờ ở đây, để cho Thẩm Tu Lâm ngông cuồng kia đi giải quyết đồ vật ở đó, chúng ta chỉ cần đợi ngư ông đắc lợi liền tốt.”
“Nhanh, bên kia, tang thi tới rồi.”
“Đến đây.”
Bên này liền bắt đầu xử lý tang thi. Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phóng đứng ở một chỗ. Trương Tô Hàng nhẹ nhàng nói “Tam thiếu, Thẩm Tu Lâm kia, giữ lại sẽ là một mối hoạ.”
Lãnh Truyện Phong nhìn đối phương một chút “Ta so với ngươi, càng mong hắn đi chết. Ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Trương Tô Hàng hơi sáng lên “Tam thiếu có nguyện ý mạo hiểm không? Ta biết phía trước có một nơi, nếu như có thể lợi dụng, thì có thể triệt để giết Thẩm Tu Lâm cùng với người bên cạnh hắn kia.”
Lãnh Truyện Phong hơi sững sờ, nhìn về phía người ben cạnh “Phía trước?”
“Vâng, ở phía trước, tam thiếu nếu như tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cho tam thiếu một câu trả lời hài lòng.”
Lãnh Truyện Phong hơi im lặng, sau đó nói “Ngươi nói đi, phải làm thế nào?”
Danh sách chương