Khi cách mạt thế còn mười lăm ngày, kho hàng ngầm dưới đất của Thẩm gia đã lưu trữ không ít xi măng và cát.

Không sai, chính là xi măng và cát.

Thẩm Tu Lâm cũng định sẽ dùng đại trạch của Thẩm gia làm tổng bộ trung tâm, đồng thời vây quanh bên ngoài để xây dựng căn cứ Thẩm gia.

Nhà lớn của Thẩm gia cũng có thể coi như trung tâm chỉ huy.

Vì vậy, nơi này cần phải trở nên kiên cố hơn.

Lưới điện cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi pháo đài thi công xong.

Ngày đó, Thẩm Tu Lâm dẫn Đông Phương Hiển tới Thẩm gia, chính thức giới thiệu Đông Phương Hiển với mọi người trong Thẩm gia.

Đương nhiên, khi giới thiệu chỉ giới hạn mà nói đối phương là đồng minh mà thôi.

Thẩm gia mọi người đối với Đông Phương Hiển tự nhiên là vô cùng khách khí.

Nhưng mà, nhìn cách Thẩm Tu Lâm quá mức cẩn thận chăm sóc Đông Phương Hiển vẫn để cho Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên hai người nhìn ra một ít đầu mối.

Vì vậy, sau cơm tối, Thẩm Tu Lâm bị Hứa Du Nhiên kéo vào trong phòng.

“Mẹ?” Thẩm Tu Lâm hơi kinh ngạc.

Hứa Du Nhiên dừng lại, sau mới chậm rãi thận trọng thử dò xét hỏi “Tu Lâm, con, con, à thì, bên ngoài đều nói con cùng Truyện Phong chia tay là bởi vì vị Đông Phương tiên sinh kia, mẹ nhìn bộ dạng của con cũng… cũng thích người ta, có phải không?”

Thẩm Tu Lâm sững sờ, lẽ nào hắn thích Đông Phương Hiển lại biểu hiện ra rõ ràng như vậy? “Tu Lâm?” Thấy con trai không nói lời nào, Hứa Du Nhiên có chút lo lắng.

Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười, hiện tại hai người phụ nữ trong nhà hắn đều chưa biết tới mạt thế, cũng không biết việc hắn nằm mơ, tự nhiên sẽ không biết nguyên nhân thực sự khiến hắn và Lãnh Truyện Phong chia tay. (Việc Tu Lâm nói ảnh nằm mơ là việc khi ảnh nói dối ông với bố đó, ảnh kêu ảnh nằm mơ để kể lại chuyện đời trước và mạt thế chứ không dám nói mình trọng sinh)

Hai nàng chỉ cho là Thẩm gia cùng Lãnh gia đối địch là do Lãnh gia đã động tay chân với Thẩm Tu Lâm, đương nhiên là việc này cũng đủ làm cho các nàng không thể nhẫn nhịn.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nói “Mẹ, con và Lãnh Truyện Phong chia tay không phải vì Đông Phương Hiển, chỉ là bởi vì Lãnh Truyện Phong người này không thể tin tưởng được.”

“À, thì ra là như vậy… Hắn đã làm cái gì?” Hứa Du Nhiên vội vàng hỏi.

“Này đừng nói, mẹ, mẹ chỉ cần biết Lãnh gia không có ai tốt, bọn họ hiện tại là kẻ địch của chúng ta là được rồi.” Thẩm Tu Lâm quả quyết nói.

Hứa Du Nhiên trầm mặc, nói “Vậy, Đông Phương tiên sinh thì sao?”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng im lặng rồi mới nói “Mẹ, con chỉ có thể nói cho mẹ là, con xác thực có tình cảm với hắn, thế nhưng, hắn không có tình cảm loại này đối với con. Chuyện này vẫn là thuận theo tự nhiên đi.”

Hứa Du Nhiên không biết nên nói cái gì, nên an ủi con trai hay cổ vũ đây?

Thật giống… cảm giác làm sao đều có chút không đúng.

Cuối cùng, Hứa Du Nhiên chỉ nói “Vậy được, con là người có chủ ý, chuyện của con, chúng ta cũng không can thiệp, không quản ngườicon thích là ai, con vui là tốt rồi.”

Thẩm Tu Lâm trong lòng khẽ run, nhìn mẫu thân vẫn luôn được chăm sóc thật tốt trước mặt, nghĩ lại bộ dáng đời trước của đối phương, hắn mỉm cười “Con biết, cảm ơn mẹ.”

Hứa Du Nhiên nở nụ cười “Con đứa nhỏ này, nói cái gì cảm ơn, đều là người một nhà.”

Thẩm Tu Lâm lại cười.

Rời khỏi Thẩm gia, ở trên xe, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, người nhà ta tương đối nhiệt tình một chút, không làm Đông Phương sợ chứ?”

Đông Phương Hiển xoay qua, nói “Không có, người nhà ngươi rất tốt. Ngươi… lớn lên tại gia đình như vậy là một loại may mắn.”

“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu cười “Quả thật là một loại may mắn. Như vậy Đông Phương thì sao? Nhà của Đông Phương như thế nào?”

Muốn tìm hiểu tất cả về đối phương, Thẩm Tu Lâm giả bộ tự nhiên nhất rồi hỏi.

Đông Phương Hiển im lặng, sau đó mới nhàn nhạt nói “Gia tộc ta đang ở so với nhà của ngươi lớn hơn rất nhiều, cũng phức tạp hơn rất nhiều. Phụ thân của ta trong gia tộc không được sủng ái, mẫu thân của ta lại không được phụ thân thương yêu. Ta không được may mắn như ngươi, thế nhưng mẫu thân đối với ta cũng không tệ.”

“Đông Phương.” Tay nắm vô lăng của Thẩm Tu Lâm hơi xiết chặt. Sau đó, khi dừng đèn đỏ, hắn xoay qua, đùa giỡn nói “Người thân của Đông Phương cũng không ở nơi này, ngươi có thể coi người thân của ta như thân nhân của ngươi, bọn họ cũng sẽ yêu thương ngươi giống như yêu thương ta.”

Giờ khắc này, ánh mắt Thẩm Tu Lâm có chút ôn nhu say lòng người, trong đầu Đông Phương Hiển mạnh mẽ xóc lên một cái, lặng lẽ không nói.

“Bim bim.” Tiếng còi xe phía sau vang lên, chẳng biết từ lúc nào, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh.

Một tiếng còi này cũng đánh vỡ không khí ám muội vắng lặng bên trong xe.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng rất nhanh lại tiếp tục lái xe đi.

Sau khi về đến nhà, Đông Phương Hiển hỏi “Dị năng của ngươi đã đạt đến cấp bốn?”

“Đúng vậy, ngày hôm qua vừa lên tới, thế nhưng không quá chắc chắn.” Thẩm Tu Lâm nói.

Đông Phương Hiển gật đầu “Ta cho ngươi một bộ công pháp có thể ôn hoà hấp thu tinh hạch, ngươi nếu như cần thì có thể truyền cho dòng chính trong gia tộc ngươi.”

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi sáng lên, trịnh trọng gật đầu “Được, cảm ơn Đông Phương, người nhà của ta có thể mạnh khoẻ cùng an toàn là điều khiến ta lo lắng nhất. Đa tạ.”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Kết thiện duyên mà thôi, hôm nay được bọn họ tiếp đón, ta cũng rất hài lòng.”

Thẩm Tu Lâm nở nụ cười “Vậy Đông Phương cùng ta trở về nhà nhiều lần thêm nhé?”

Đông Phương Hiển cũng không trả lời vấn đề này, chỉ nói “Ngươi đi cùng ta lấy công pháp.”

“Được.” Ánh mắt Thẩm Tu Lâm nhu hoà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện