Thẩm Tu Lâm vốn muốn đưa Đông Phương Hiển đi ăn lẩu cay.
Thế nhưng, cũng không biết nghĩ thế nào, khi nhìn thấy một nhà hàng mang phong cách nước Pháp có phòng ăn lãng mạn dành cho các cặp đôi thì lại quay xe đi thẳng đến đó.
Thật sự là bất chợt nghĩ tới.
Thế nhưng khi thực sự lái xe đến nhà hàng, Thẩm Tu Lâm chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
“Đông Phương, nhà hàng Pháp này đồ ăn khá ngon, Đông Phương muốn nếm thử không?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt, ý vị thâm trường liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, không nói gì, xuống xe.
Thẩm Tu Lâm thở phào một cái, hơi chút ảo não, thế nhưng rất nhanh đi theo.
Thẩm Tu Lâm trước đây cùng Lãnh Truyện Phong cũng từng đến nơi này mấy lần, lần nào cũng dùng thang máy dành riêng cho khách quý và phòng riêng.
Từ cửa lớn đi vào, thật sự còn chưa từng có.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song đi vào cửa.
Bên trong quản lý vội vàng chạy ra nhiệt tình tiếp đón.
“Thẩm thiếu đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa a.”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Không cần phòng riêng, tìm chỗ yên tĩnh, đừng quá ồn ào là được.”
“Vâng, vâng, hai vị mời đi theo ta.” Quản lý vừa cười vừa mang theo hai người Thẩm Tu Lâm đi vào trong, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn qua trên mặt Đông Phương Hiển hai lần.
Đây không phải tam thiếu gia Lãnh gia, người này là ai? Lẽ nào Thẩm Thiếu si tình lại thay đổi đối tượng sao? Vẻ ngoài của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển quả thực không thể xoi mói cái gì… Ngoại trừ đều là nam nhân.
Dù sao ở Trung Quốc bọn họ thì đồng tính cũng không hợp pháp.
Nhưng mà, hai người nam nhân tuấn mỹ như thế này khi ở cùng nhau thực sự là phi thường đẹp mắt.
Vì vậy, khi bọn họ đi tới bàn ăn nằm gần góc phía sau cửa sổ rộng sát đất, vô số ánh mắt bị hấp dẫn nhìn qua.
Thẩm Tu Lâm tự nhận là da mặt đủ dày, thế nhưng nhiều ánh mắt như vậy cũng khiến hắn có chút hồi hộp.
Hắn lo lắng không phải ánh mắt của người khác, mà là… của Đông Phương Hiển.
Mình dẫn y đến loại nhà hàng dành cho các cặp đôi này, cũng không biết y có giận không…
Kỳ thực lúc đầu hắn không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là bất chợt nghĩ tới, hiện tại đâm lao thì phải theo lao.
Vì vậy hiện giờ chỉ có thể giả bộ trấn định. Thẩm Tu Lâm đi tới bàn, theo bản năng kéo ghế cho Đông Phương Hiển, nhìn đối phương không lập tức ngồi xuống, động tác hơi dừng một chút.
Cười cười, đang muốn giải thích cái gì thì Đông Phương Hiển lại nhẹ nhàng ngồi xuống.
Thẩm Tu Lâm thở phào, tự mình cũng ngồi xuống.
Quản lý đưa tới thực đơn, cũng đề cử mấy món ăn.
Thẩm Tu Lâm gật đầu, nhàn nhạt nói với quản lý “Vậy đều đưa lên một phần đi. Nếm thử mấy đồ mới.”
“Vâng, được rồi ạ, ta sẽ xuống dặn người chuẩn bị.” Quản lý không quấy rầy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nữa, vội vàng ly khai.
Quản lý rời đi, trong lúc nhất thời Thẩm Tu Lâm cũng không biết nên nói cái gì.
Tinh thần lực của hai người đều rất mạnh, dù hiện giờ bọn họ ngồi ở trong góc, thế nhưng tinh thần lực kéo dài cũng phát hiện được rất nhiều động tác nhỏ của các đôi tình nhân khác, cùng với… “mấy lời thì thầm”.
Mấy đôi tình nhân ngọt ngào ngươi đút ta một miếng, ta đút ngươi một lần, hơn nữa còn kèm theo mấy lời tâm tình.
Mấy lời tâm tình này khiến cho tai Thẩm Tu Lâm cũng thấy nóng lên.
Có mấy người còn đang bàn luận về hai người bọn họ.
“Hai nam nhân kia đều rất soái nha.”
“Em yêu, em nói nam nhân khác soái, không được đâu.”
“Người ta đều có đối tượng rồi kia kìa. Anh ghen cái gì chứ?”
“Hừ.”
“Ôi chao, anh nói xem, hai nam nhân này, ai công ai thụ a?”
Nam nhân kia mặt đen xì “Anh làm sao biết được.”
Nữ nhân bĩu môi “Đừng hẹp hòi như vậy mà, đoán xem a, em cảm thấy khí thế của bọn họ đều rất mạnh, nhìn không ra được.”
“…”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy quả thực cực kỳ lúng túng. Hắn có chút bối rối nhìn về phía Đông Phương Hiển, là nam nhân đều không thích bị đàm luận như thế đi?
Thẩm Tu Lâm cuống quýt nhìn qua, lại thấy Đông Phương Hiển cúi thấp cụp mắt xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ khuôn mặt và nét mặt xem ra vẫn rất bình tĩnh.
Dưới ánh sáng nhạt, gương mặt vốn vô cùng tuấn mỹ của Đông Phương Hiển lại giống như được phủ thêm một tầng mộng ảo, đẹp đến không tả được.
Thời khắc này, tim Thẩm Tu Lâm đập thình thịch, hắn rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình.
Thế nhưng, cũng không biết nghĩ thế nào, khi nhìn thấy một nhà hàng mang phong cách nước Pháp có phòng ăn lãng mạn dành cho các cặp đôi thì lại quay xe đi thẳng đến đó.
Thật sự là bất chợt nghĩ tới.
Thế nhưng khi thực sự lái xe đến nhà hàng, Thẩm Tu Lâm chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
“Đông Phương, nhà hàng Pháp này đồ ăn khá ngon, Đông Phương muốn nếm thử không?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt, ý vị thâm trường liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, không nói gì, xuống xe.
Thẩm Tu Lâm thở phào một cái, hơi chút ảo não, thế nhưng rất nhanh đi theo.
Thẩm Tu Lâm trước đây cùng Lãnh Truyện Phong cũng từng đến nơi này mấy lần, lần nào cũng dùng thang máy dành riêng cho khách quý và phòng riêng.
Từ cửa lớn đi vào, thật sự còn chưa từng có.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song đi vào cửa.
Bên trong quản lý vội vàng chạy ra nhiệt tình tiếp đón.
“Thẩm thiếu đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa a.”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Không cần phòng riêng, tìm chỗ yên tĩnh, đừng quá ồn ào là được.”
“Vâng, vâng, hai vị mời đi theo ta.” Quản lý vừa cười vừa mang theo hai người Thẩm Tu Lâm đi vào trong, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn qua trên mặt Đông Phương Hiển hai lần.
Đây không phải tam thiếu gia Lãnh gia, người này là ai? Lẽ nào Thẩm Thiếu si tình lại thay đổi đối tượng sao? Vẻ ngoài của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển quả thực không thể xoi mói cái gì… Ngoại trừ đều là nam nhân.
Dù sao ở Trung Quốc bọn họ thì đồng tính cũng không hợp pháp.
Nhưng mà, hai người nam nhân tuấn mỹ như thế này khi ở cùng nhau thực sự là phi thường đẹp mắt.
Vì vậy, khi bọn họ đi tới bàn ăn nằm gần góc phía sau cửa sổ rộng sát đất, vô số ánh mắt bị hấp dẫn nhìn qua.
Thẩm Tu Lâm tự nhận là da mặt đủ dày, thế nhưng nhiều ánh mắt như vậy cũng khiến hắn có chút hồi hộp.
Hắn lo lắng không phải ánh mắt của người khác, mà là… của Đông Phương Hiển.
Mình dẫn y đến loại nhà hàng dành cho các cặp đôi này, cũng không biết y có giận không…
Kỳ thực lúc đầu hắn không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là bất chợt nghĩ tới, hiện tại đâm lao thì phải theo lao.
Vì vậy hiện giờ chỉ có thể giả bộ trấn định. Thẩm Tu Lâm đi tới bàn, theo bản năng kéo ghế cho Đông Phương Hiển, nhìn đối phương không lập tức ngồi xuống, động tác hơi dừng một chút.
Cười cười, đang muốn giải thích cái gì thì Đông Phương Hiển lại nhẹ nhàng ngồi xuống.
Thẩm Tu Lâm thở phào, tự mình cũng ngồi xuống.
Quản lý đưa tới thực đơn, cũng đề cử mấy món ăn.
Thẩm Tu Lâm gật đầu, nhàn nhạt nói với quản lý “Vậy đều đưa lên một phần đi. Nếm thử mấy đồ mới.”
“Vâng, được rồi ạ, ta sẽ xuống dặn người chuẩn bị.” Quản lý không quấy rầy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nữa, vội vàng ly khai.
Quản lý rời đi, trong lúc nhất thời Thẩm Tu Lâm cũng không biết nên nói cái gì.
Tinh thần lực của hai người đều rất mạnh, dù hiện giờ bọn họ ngồi ở trong góc, thế nhưng tinh thần lực kéo dài cũng phát hiện được rất nhiều động tác nhỏ của các đôi tình nhân khác, cùng với… “mấy lời thì thầm”.
Mấy đôi tình nhân ngọt ngào ngươi đút ta một miếng, ta đút ngươi một lần, hơn nữa còn kèm theo mấy lời tâm tình.
Mấy lời tâm tình này khiến cho tai Thẩm Tu Lâm cũng thấy nóng lên.
Có mấy người còn đang bàn luận về hai người bọn họ.
“Hai nam nhân kia đều rất soái nha.”
“Em yêu, em nói nam nhân khác soái, không được đâu.”
“Người ta đều có đối tượng rồi kia kìa. Anh ghen cái gì chứ?”
“Hừ.”
“Ôi chao, anh nói xem, hai nam nhân này, ai công ai thụ a?”
Nam nhân kia mặt đen xì “Anh làm sao biết được.”
Nữ nhân bĩu môi “Đừng hẹp hòi như vậy mà, đoán xem a, em cảm thấy khí thế của bọn họ đều rất mạnh, nhìn không ra được.”
“…”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy quả thực cực kỳ lúng túng. Hắn có chút bối rối nhìn về phía Đông Phương Hiển, là nam nhân đều không thích bị đàm luận như thế đi?
Thẩm Tu Lâm cuống quýt nhìn qua, lại thấy Đông Phương Hiển cúi thấp cụp mắt xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ khuôn mặt và nét mặt xem ra vẫn rất bình tĩnh.
Dưới ánh sáng nhạt, gương mặt vốn vô cùng tuấn mỹ của Đông Phương Hiển lại giống như được phủ thêm một tầng mộng ảo, đẹp đến không tả được.
Thời khắc này, tim Thẩm Tu Lâm đập thình thịch, hắn rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình.
Danh sách chương