Phản ứng này của Thẩm Tu Lâm ngay lập tức khiến cho mọi người ngạc nhiên trợn mắt.
Ngay cả Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương đều tròn mắt luôn.
Nhưng mà Thẩm Tu Lâm còn đang ăn cái này cái kia, thật giống như không phát hiện ra.
Sắc mặt Lãnh Thu Ngôn đã rất đen.
Lúc này, Lãnh Thu Ngôn nhìn lướt qua hướng phía cạnh cửa, nhất thời, nhân viên sớm bị an bài ở đó đi ra ngoài.
Đông Phương Hiển dù bên ngoài thật giống như không để ý tới ai, thế nhưng kỳ thực tinh thần lực luôn luôn giám thị hành vi của tất cả mọi người trong phòng.
Cho nên, động tác nhỏ của Lãnh Thu Ngôn căn bản không thể giấu y, bao gồm cả người nhân viên đã đi ra bên ngoài kia.
Thời điểm nhân viên kia rời đi, mọi người đều uống khá nhiều rượu rồi.
Lúc này, điện thoại Châu Hải Ninh vang lên. Châu Hải Ninh không có đi ra ngoài, nghe ngay tại bên trong phòng.
Một lát sau, sắc mặt Châu Hải Ninh nghiêm túc “Cái gì? Ta biết rồi, ta lập tức quay về.”
Có người lập tức nhìn về phía Châu Hải Ninh “Châu đại thiếu, có cần giúp gì không?”
Châu Hải Ninh lắc đầu “Không cần, là ông nội ta có chút không khoẻ. Xin lỗi, quấy rầy hứng thú của mọi người, không cần để ý tới ta, ta đi trước, mọi người chơi tận hứng đi.”
Thường thì, tụ hội như vậy đương nhiên không chỉ đơn giản là ăn ăn uống uống, đợi chút còn có các hoạt động khác.
Nhưng nếu Châu lão gia tử không khoẻ, những người khác cũng không dám ép ở lại, liền vội vàng nói “Châu đại thiếu đi thông thả.”
Chu Cửu Dương lúc này cũng đứng lên. “Ngươi nói đại công?”
Đại công ý là ông ngoại cả. Ông nội của Châu Hải Ninh, Châu Thạch, là anh trai ruột của bà nội Chu Cửu Dương.
Lúc trước, bà nội của Chu Cửu Dương là tư sinh nữ, không được sủng ái gì, gả được cho ông nội của Chu Cửu Dương cũng là phí rất nhiều sức lực. Hơn nữa, ông nội của Chu Cửu Dương khi ấy cũng không phải gia chủ của Chu gia.
Thế nhưng ông nội của Chu Cửu Dương, Chu Thành Kim, lại một lòng với bà nội Chu Cửu Dương, Châu Thuý Hoàn, cho nên vẫn cưới nàng vào nhà.
Sau này, biểu hiện của Chu Thành Kim xuất sắc, cuối cùng vị trí gia chủ Chu gia vẫn ở trong tay ông. Chu gia cũng thừa nhận thân phận của Châu Thuý Hoàn.
Hơn nữa, Châu Thuý Hoàn mặc dù là tư sinh nữ, từ nhỏ không được gia tộc yêu thích, thế nhưng Châu Thạch lại là người mềm lòng, rất yêu thích trẻ con. Người này nhiều em trai, nhưng em gái lại chỉ có một Châu Thuý Hoàn, cho nên không quản Chu gia thế nào, Châu Thạch bản thân đối với Châu Thuý Hoàn rất tốt.
Cũng chính vì vậy, Châu Thuý Hoàn dù không có cảm tình gì với những người khác trong Châu gia, thế nhưng thật sự coi trọng anh trai Châu Thạch này.
Tiếp sau Chu Thành Kim thì Châu Thạch cũng trở thành gia chủ Châu gia, hai anh em liền tiếp xúc nhiều hơn.
Kéo theo đó, Châu gia cùng Chu gia cũng có vài lần hợp tác.
Nhưng mà quan hệ của các gia tộc vốn rất phức tạp. Trong này bao gồm lợi ích của các thành viên khác, cho nên, muốn chân chính hợp tác là không thể nào.
Chu gia cùng Châu gia có mối quan hệ như vậy, lâu lâu cũng sẽ có việc cần liên hợp.
Bên cạnh đó, Châu gia và Lãnh gia cũng có mối quan hệ tương tự. Vợ của Châu Thạch tên là Phương Hoan Nhan, hai người tình cảm nhiều năm qua vô cùng tốt. Mà Phương Hoan Nhan này lại là chị em ruột với Phương Hoan Nga, vợ của Lãnh gia lão gia tử.
Không giống như Châu Thạch và Châu Thuý Hoàn, hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, Phương Hoan Nga cùng Phương Hoan Nhan là chị em cùng cha cùng mẹ. Mặc dù là chị em ruột, đồng dạng cũng vì lợi ích gia tộc của mỗi người ảnh hưởng, Lãnh gia và Châu gia tuy có lén lút hợp tác thế nhưng chân chính hợp tác lại hoàn toàn không thể xảy ra.
Do Châu gia liên kết ở giữa, ba gia tộc này lén lút hợp tác, đối phó với Thẩm gia không hề có chút quan hệ nào với bọn họ, vẫn tương đương là dễ dàng.
Chỉ là, Thẩm gia cũng là một trong bốn đại gia tộc, bên cạnh đó, mặc dù Thẩm gia nhân khẩu đơn giản, thế nhưng chính vì đơn giản, cho nên trên dưới một lòng đoàn kết.
So với mấy quan hệ gia tộc phức tạp của mấy nhà kia, Thẩm gia lại dám đánh cược, dám đi trước, dám thay đổi, dám liều mạng. Thẩm gia hoàn toàn là loại có thể liều mạng khi cần thiết.
Thủ đoạn quyết tuyệt như vậy, tự nhiên khiến cho ba đại gia tộc vốn không thể chân chính liên hợp kia thật sự không dám ra tay với Thẩm gia. Lý do là bọn họ không gánh nổi hậu quả đánh đổi.
Lúc này, Chu Cửu Dương đứng lên, nói ra câu kia.
Châu Hải Ninh gật đầu “Ừ, ông nội ốm, mẹ của ta gọi tới, có vẻ rất lo lắng.”
Chu Cửu Dương sắc mặt hơi đổi, nói “Ta với ngươi cùng nhau về xem.”
Châu Hải Ninh không có từ chối.
Người bên ngoài đều biết, Châu Thạch Châu lão gia tử đối với đứa cháu họ bên ngoại Chu Cửu Dương, người nối nghiệp tương lai của Chu gia, vẫn là phi thường thưởng thức cùng hảo cảm. Tình cảm của hai người vốn cũng không tồi. Nguồn:
Lúc này Chu Cửu Dương muốn cùng về thăm được xem là chuyện cực kỳ bình thường.
Châu Hải Ninh gật đầu đáp ứng, Chu Cửu Dương cùng mọi người chào hỏi một chút.
Lãnh Thu Ngôn nói “Người thân quan trọng hơn.”
Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương cùng nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nửa ngày không có động tĩnh gì.
Châu Hải Ninh chỉ có thể nói “Thẩm thiếu, hôm nay phải đi trước một bước, làm hỏng nhã hứng của Thẩm thiếu, ngày khác nhất định tự mình mời khách, bồi tội với Thẩm thiếu.”
Lúc này Thẩm Tu Lâm mới cười ha ha, khoát tay “Không có chuyện gì, đi đi. Người già có chút bệnh tật là chuyện bình thường, vẫn là mau mau về nhà, vạn nhất thật sự rất nghiêm trọng, tạo nên nuối tiếc trong đời thì không tốt.”
Ngươi đây là thật tâm suy nghĩ cho người khác hay là nguyền rủa người ta a. Mọi người nháy mắt trầm mặc.
Chu Cửu Dương cùng Châu Hải Ninh hai mắt đều mang theo tức giận lạnh như băng.
Nhưng mà, Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương đều biết kế hoạch tối hôm nay, về nhà cũng chỉ là lý do rời đi mà thôi.
Hơn nữa, bọn họ là gia chủ tương lai của đại gia tộc, chút ấy bản lĩnh mà không có thì căn bản không có cách nào sinh tồn trong gia tộc.
Chỉ là xưa nay đều quen bị người vây quanh nịnh nọt, Thẩm Tu Lâm lớn lối như thế khiến bọn họ mất hết mặt mũi nên mới không nhịn được tức giận mà thôi.
Nhưng, giận thì giận, bọn họ vẫn cắn răng nhịn xuống.
Chu Cửu Dương ngoài cười trong không cười, nói “Thẩm thiếu nói đúng lắm, cáo từ.” Sau đó trực tiếp quay người rời đi.
Châu Hải Ninh cũng nhàn nhạt nói “Nhờ phúc của Thẩm thiếu, hi vọng không có chuyện gì hối tiếc.” Dứt lời, cũng quay người ly khai.
Còn thừa lại mấy vị thiếu gia, tuy rằng đều uống không ít rượu, nhưng ở một số trường hợp, đặc biệt là khi ở cùng vài vị đại thiếu gia có đẳng cấp cao hơn mình, bọn họ cũng không dám để cho mình say.
Sợ say rồi sẽ mang đến tai hoạ cho chính bọn họ và cho gia đình bọn họ.
Cho nên, Thẩm Tu Lâm cùng Châu Hải Ninh, Chu Cửu Dương và kể cả Lãnh Thu Ngôn ngầm đối đầu, kỳ thực bọn họ đều nhìn ra cả, chỉ là đám đại thiếu đối đầu, bọn họ không dám nói chen vào mà thôi.
Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương rời đi, Thẩm Tu Lâm tiếp tục nhẹ nhàng nói chuyện với Đông Phương Hiển, chăm lo cho đối phương ăn nhiều một chút. Mãi đến tận khi cửa mở, người nhân viên mới vừa rời khỏi trước đó bưng khay rượu đi vào…
Ngay cả Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương đều tròn mắt luôn.
Nhưng mà Thẩm Tu Lâm còn đang ăn cái này cái kia, thật giống như không phát hiện ra.
Sắc mặt Lãnh Thu Ngôn đã rất đen.
Lúc này, Lãnh Thu Ngôn nhìn lướt qua hướng phía cạnh cửa, nhất thời, nhân viên sớm bị an bài ở đó đi ra ngoài.
Đông Phương Hiển dù bên ngoài thật giống như không để ý tới ai, thế nhưng kỳ thực tinh thần lực luôn luôn giám thị hành vi của tất cả mọi người trong phòng.
Cho nên, động tác nhỏ của Lãnh Thu Ngôn căn bản không thể giấu y, bao gồm cả người nhân viên đã đi ra bên ngoài kia.
Thời điểm nhân viên kia rời đi, mọi người đều uống khá nhiều rượu rồi.
Lúc này, điện thoại Châu Hải Ninh vang lên. Châu Hải Ninh không có đi ra ngoài, nghe ngay tại bên trong phòng.
Một lát sau, sắc mặt Châu Hải Ninh nghiêm túc “Cái gì? Ta biết rồi, ta lập tức quay về.”
Có người lập tức nhìn về phía Châu Hải Ninh “Châu đại thiếu, có cần giúp gì không?”
Châu Hải Ninh lắc đầu “Không cần, là ông nội ta có chút không khoẻ. Xin lỗi, quấy rầy hứng thú của mọi người, không cần để ý tới ta, ta đi trước, mọi người chơi tận hứng đi.”
Thường thì, tụ hội như vậy đương nhiên không chỉ đơn giản là ăn ăn uống uống, đợi chút còn có các hoạt động khác.
Nhưng nếu Châu lão gia tử không khoẻ, những người khác cũng không dám ép ở lại, liền vội vàng nói “Châu đại thiếu đi thông thả.”
Chu Cửu Dương lúc này cũng đứng lên. “Ngươi nói đại công?”
Đại công ý là ông ngoại cả. Ông nội của Châu Hải Ninh, Châu Thạch, là anh trai ruột của bà nội Chu Cửu Dương.
Lúc trước, bà nội của Chu Cửu Dương là tư sinh nữ, không được sủng ái gì, gả được cho ông nội của Chu Cửu Dương cũng là phí rất nhiều sức lực. Hơn nữa, ông nội của Chu Cửu Dương khi ấy cũng không phải gia chủ của Chu gia.
Thế nhưng ông nội của Chu Cửu Dương, Chu Thành Kim, lại một lòng với bà nội Chu Cửu Dương, Châu Thuý Hoàn, cho nên vẫn cưới nàng vào nhà.
Sau này, biểu hiện của Chu Thành Kim xuất sắc, cuối cùng vị trí gia chủ Chu gia vẫn ở trong tay ông. Chu gia cũng thừa nhận thân phận của Châu Thuý Hoàn.
Hơn nữa, Châu Thuý Hoàn mặc dù là tư sinh nữ, từ nhỏ không được gia tộc yêu thích, thế nhưng Châu Thạch lại là người mềm lòng, rất yêu thích trẻ con. Người này nhiều em trai, nhưng em gái lại chỉ có một Châu Thuý Hoàn, cho nên không quản Chu gia thế nào, Châu Thạch bản thân đối với Châu Thuý Hoàn rất tốt.
Cũng chính vì vậy, Châu Thuý Hoàn dù không có cảm tình gì với những người khác trong Châu gia, thế nhưng thật sự coi trọng anh trai Châu Thạch này.
Tiếp sau Chu Thành Kim thì Châu Thạch cũng trở thành gia chủ Châu gia, hai anh em liền tiếp xúc nhiều hơn.
Kéo theo đó, Châu gia cùng Chu gia cũng có vài lần hợp tác.
Nhưng mà quan hệ của các gia tộc vốn rất phức tạp. Trong này bao gồm lợi ích của các thành viên khác, cho nên, muốn chân chính hợp tác là không thể nào.
Chu gia cùng Châu gia có mối quan hệ như vậy, lâu lâu cũng sẽ có việc cần liên hợp.
Bên cạnh đó, Châu gia và Lãnh gia cũng có mối quan hệ tương tự. Vợ của Châu Thạch tên là Phương Hoan Nhan, hai người tình cảm nhiều năm qua vô cùng tốt. Mà Phương Hoan Nhan này lại là chị em ruột với Phương Hoan Nga, vợ của Lãnh gia lão gia tử.
Không giống như Châu Thạch và Châu Thuý Hoàn, hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, Phương Hoan Nga cùng Phương Hoan Nhan là chị em cùng cha cùng mẹ. Mặc dù là chị em ruột, đồng dạng cũng vì lợi ích gia tộc của mỗi người ảnh hưởng, Lãnh gia và Châu gia tuy có lén lút hợp tác thế nhưng chân chính hợp tác lại hoàn toàn không thể xảy ra.
Do Châu gia liên kết ở giữa, ba gia tộc này lén lút hợp tác, đối phó với Thẩm gia không hề có chút quan hệ nào với bọn họ, vẫn tương đương là dễ dàng.
Chỉ là, Thẩm gia cũng là một trong bốn đại gia tộc, bên cạnh đó, mặc dù Thẩm gia nhân khẩu đơn giản, thế nhưng chính vì đơn giản, cho nên trên dưới một lòng đoàn kết.
So với mấy quan hệ gia tộc phức tạp của mấy nhà kia, Thẩm gia lại dám đánh cược, dám đi trước, dám thay đổi, dám liều mạng. Thẩm gia hoàn toàn là loại có thể liều mạng khi cần thiết.
Thủ đoạn quyết tuyệt như vậy, tự nhiên khiến cho ba đại gia tộc vốn không thể chân chính liên hợp kia thật sự không dám ra tay với Thẩm gia. Lý do là bọn họ không gánh nổi hậu quả đánh đổi.
Lúc này, Chu Cửu Dương đứng lên, nói ra câu kia.
Châu Hải Ninh gật đầu “Ừ, ông nội ốm, mẹ của ta gọi tới, có vẻ rất lo lắng.”
Chu Cửu Dương sắc mặt hơi đổi, nói “Ta với ngươi cùng nhau về xem.”
Châu Hải Ninh không có từ chối.
Người bên ngoài đều biết, Châu Thạch Châu lão gia tử đối với đứa cháu họ bên ngoại Chu Cửu Dương, người nối nghiệp tương lai của Chu gia, vẫn là phi thường thưởng thức cùng hảo cảm. Tình cảm của hai người vốn cũng không tồi. Nguồn:
Lúc này Chu Cửu Dương muốn cùng về thăm được xem là chuyện cực kỳ bình thường.
Châu Hải Ninh gật đầu đáp ứng, Chu Cửu Dương cùng mọi người chào hỏi một chút.
Lãnh Thu Ngôn nói “Người thân quan trọng hơn.”
Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương cùng nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nửa ngày không có động tĩnh gì.
Châu Hải Ninh chỉ có thể nói “Thẩm thiếu, hôm nay phải đi trước một bước, làm hỏng nhã hứng của Thẩm thiếu, ngày khác nhất định tự mình mời khách, bồi tội với Thẩm thiếu.”
Lúc này Thẩm Tu Lâm mới cười ha ha, khoát tay “Không có chuyện gì, đi đi. Người già có chút bệnh tật là chuyện bình thường, vẫn là mau mau về nhà, vạn nhất thật sự rất nghiêm trọng, tạo nên nuối tiếc trong đời thì không tốt.”
Ngươi đây là thật tâm suy nghĩ cho người khác hay là nguyền rủa người ta a. Mọi người nháy mắt trầm mặc.
Chu Cửu Dương cùng Châu Hải Ninh hai mắt đều mang theo tức giận lạnh như băng.
Nhưng mà, Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương đều biết kế hoạch tối hôm nay, về nhà cũng chỉ là lý do rời đi mà thôi.
Hơn nữa, bọn họ là gia chủ tương lai của đại gia tộc, chút ấy bản lĩnh mà không có thì căn bản không có cách nào sinh tồn trong gia tộc.
Chỉ là xưa nay đều quen bị người vây quanh nịnh nọt, Thẩm Tu Lâm lớn lối như thế khiến bọn họ mất hết mặt mũi nên mới không nhịn được tức giận mà thôi.
Nhưng, giận thì giận, bọn họ vẫn cắn răng nhịn xuống.
Chu Cửu Dương ngoài cười trong không cười, nói “Thẩm thiếu nói đúng lắm, cáo từ.” Sau đó trực tiếp quay người rời đi.
Châu Hải Ninh cũng nhàn nhạt nói “Nhờ phúc của Thẩm thiếu, hi vọng không có chuyện gì hối tiếc.” Dứt lời, cũng quay người ly khai.
Còn thừa lại mấy vị thiếu gia, tuy rằng đều uống không ít rượu, nhưng ở một số trường hợp, đặc biệt là khi ở cùng vài vị đại thiếu gia có đẳng cấp cao hơn mình, bọn họ cũng không dám để cho mình say.
Sợ say rồi sẽ mang đến tai hoạ cho chính bọn họ và cho gia đình bọn họ.
Cho nên, Thẩm Tu Lâm cùng Châu Hải Ninh, Chu Cửu Dương và kể cả Lãnh Thu Ngôn ngầm đối đầu, kỳ thực bọn họ đều nhìn ra cả, chỉ là đám đại thiếu đối đầu, bọn họ không dám nói chen vào mà thôi.
Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương rời đi, Thẩm Tu Lâm tiếp tục nhẹ nhàng nói chuyện với Đông Phương Hiển, chăm lo cho đối phương ăn nhiều một chút. Mãi đến tận khi cửa mở, người nhân viên mới vừa rời khỏi trước đó bưng khay rượu đi vào…
Danh sách chương