Ba mươi phút sau, Thẩm Tu Lâm miễn cưỡng mua được những thứ Đông Phương Hiển cần, một lần nữa quay lại khách sạn.
“Đông Phương, đồ vật đều mua được.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được, ngươi chờ ở đây, trước khi ta đi ra thì không nên tới quấy rối, dù nghe được cái gì cũng đừng vào.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức hiểu rõ “Được, ta biết rồi.”
Đông Phương Hiển quay trở lại căn phòng kia.
Trong lúc Thẩm Tu Lâm chờ đợi, ánh mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa thế nhưng không sử dụng tinh thần lực của mình.
Ước chừng sau mười phút, trong phòng truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết chói tai, trái tim Thẩm Tu Lâm đều nảy lên một cái.
Nhưng tiếng kêu gào thảm thiết kia rất nhanh liền biến mất.
Lại qua mười phút, Đông Phương Hiển từ bên trong đi ra, sắc mặt hơi có chút mệt mỏi.
Thẩm Tu Lâm trong lòng thoáng nghĩ, năng lực của Đông Phương Hiển hắn rất rõ ràng, thế nhưng sắc mặt đối phương lúc này chứng minh việc y vừa làm ở trong phòng đối với năng lực bản thân y cũng tuyệt đối không thoải mái.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm vội vàng chạy đến nghênh đón “Ngươi không sao chứ?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có chuyện gì. Tư liệu của nữ nhân kia ta đã có, lúc về sẽ nói cho ngươi. Chúng ta không cần mang người đi, đợi đến lúc nàng tỉnh lại sẽ trực tiếp đi N thị, ngươi cho người đón nàng là được.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Sau đó, Đông Phương Hiển nhìn về phía Lưu Tịch Nhan vẫn đang mê man như cũ “Nàng, ngươi định xử lý thế nào?”
“Xoá bỏ ký ức của nàng về khoảng thời gian này.”
Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Ngươi biết cách?”
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Không có, ta vốn dự định trực tiếp phá huỷ hệ thống thần kinh của nàng.”
Đông Phương Hiển dừng lại một chút “Hiện tại thì sao?”
“Ta muốn nhờ Đông Phương dạy ta cách để xoá bỏ trí nhớ của nàng.”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, nhất thời không lên tiếng.
Thẩm Tu Lâm cũng không lảng tránh ánh mắt của Đông Phương Hiển, vẫn luôn nhìn lại đối phương.
Như vậy, giống như trôi qua rất lâu, nhưng thực chất chỉ trong khoảng thời gian chốc lát.
Đông Phương Hiển cuối cùng chậm rãi gật đầu “Được, ta có thể dạy ngươi, thế nhưng ngươi phải dùng tinh thần lực của ngươi để thề, không cần dùng phương pháp này làm điều ác, không được phá vỡ trật tự thế giới này.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi cười cười “Được. Ta làm cái gì đều sẽ hỏi ý kiến Đông Phương, ngươi đồng ý mới làm, có được không?”
Đông Phương Hiển nháy mắt cảm thấy trong lòng có chút quái lạ, một lát mới gật đầu “Được.”
Sau đó Đông Phương Hiển bắt đầu dạy Thẩm Tu Lâm học pháp quyết.
Thẩm Tu Lâm vốn là tinh thần tu luyện giả, học cũng không có khó khăn gì.
Khoảng hơn một phút sau, Thẩm Tu Lâm liền nắm giữ cách thực hiện.
Nói thật thì pháp môn của phương pháp này chính là dùng tinh thần lực của mình ảnh hưởng tinh thần lực đối phương, thế nhưng nếu như tinh thần lực của đối phương rất mạnh, bản thân mình có khả năng nhất định phải chịu phản phệ.
Đông Phương Hiển có thể thành công dùng trên người Thẩm Tu Lâm, như vậy thứ nhất là chứng minh tinh thần lực của Đông Phương Hiển mạnh hơn Thẩm Tu Lâm rất nhiều, thứ hai là lúc ấy Thẩm Tu Lâm đang trúng kế, tinh thần lực hỗn loạn, cho nên mới có thể thừa cơ mà chịu ảnh hưởng.
Nếu ý thức Thẩm Tu Lâm tỉnh táo, mặc dù là Đông Phương Hiển, muốn thành công cũng phải trả giá rất lớn.
Ký ức của Lưu Tịch Nhan trong khoảng thời gian này rất nhanh bị Thẩm Tu Lâm xoá bỏ, đồng thời, Thẩm Tu Lâm còn âm thầm động chân động tay, khiến cho nữ nhân này chỉ cần nghĩ đến ba chữ “Thẩm Tu Lâm” sẽ đau đầu.
Làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Tu Lâm để Lưu Tịch Nhan tiếp tục mê man, ít nhất phải mười sáu tiếng sau mới tỉnh lại.
Vào lúc ấy, nữ nhân còn lại kia cũng đã sớm rời đi…
“Xong hết rồi? Vậy đi thôi.” Đông Phương Hiển nói.
Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Ừm, đi thôi.”
Hai người sắc mặt tự nhiên rời khỏi khách sạn, tiếp tục đi dạo các cửa hàng bán nguyên thạch.
“Đông Phương, đồ vật đều mua được.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được, ngươi chờ ở đây, trước khi ta đi ra thì không nên tới quấy rối, dù nghe được cái gì cũng đừng vào.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức hiểu rõ “Được, ta biết rồi.”
Đông Phương Hiển quay trở lại căn phòng kia.
Trong lúc Thẩm Tu Lâm chờ đợi, ánh mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa thế nhưng không sử dụng tinh thần lực của mình.
Ước chừng sau mười phút, trong phòng truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết chói tai, trái tim Thẩm Tu Lâm đều nảy lên một cái.
Nhưng tiếng kêu gào thảm thiết kia rất nhanh liền biến mất.
Lại qua mười phút, Đông Phương Hiển từ bên trong đi ra, sắc mặt hơi có chút mệt mỏi.
Thẩm Tu Lâm trong lòng thoáng nghĩ, năng lực của Đông Phương Hiển hắn rất rõ ràng, thế nhưng sắc mặt đối phương lúc này chứng minh việc y vừa làm ở trong phòng đối với năng lực bản thân y cũng tuyệt đối không thoải mái.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm vội vàng chạy đến nghênh đón “Ngươi không sao chứ?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có chuyện gì. Tư liệu của nữ nhân kia ta đã có, lúc về sẽ nói cho ngươi. Chúng ta không cần mang người đi, đợi đến lúc nàng tỉnh lại sẽ trực tiếp đi N thị, ngươi cho người đón nàng là được.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Sau đó, Đông Phương Hiển nhìn về phía Lưu Tịch Nhan vẫn đang mê man như cũ “Nàng, ngươi định xử lý thế nào?”
“Xoá bỏ ký ức của nàng về khoảng thời gian này.”
Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Ngươi biết cách?”
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Không có, ta vốn dự định trực tiếp phá huỷ hệ thống thần kinh của nàng.”
Đông Phương Hiển dừng lại một chút “Hiện tại thì sao?”
“Ta muốn nhờ Đông Phương dạy ta cách để xoá bỏ trí nhớ của nàng.”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, nhất thời không lên tiếng.
Thẩm Tu Lâm cũng không lảng tránh ánh mắt của Đông Phương Hiển, vẫn luôn nhìn lại đối phương.
Như vậy, giống như trôi qua rất lâu, nhưng thực chất chỉ trong khoảng thời gian chốc lát.
Đông Phương Hiển cuối cùng chậm rãi gật đầu “Được, ta có thể dạy ngươi, thế nhưng ngươi phải dùng tinh thần lực của ngươi để thề, không cần dùng phương pháp này làm điều ác, không được phá vỡ trật tự thế giới này.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi cười cười “Được. Ta làm cái gì đều sẽ hỏi ý kiến Đông Phương, ngươi đồng ý mới làm, có được không?”
Đông Phương Hiển nháy mắt cảm thấy trong lòng có chút quái lạ, một lát mới gật đầu “Được.”
Sau đó Đông Phương Hiển bắt đầu dạy Thẩm Tu Lâm học pháp quyết.
Thẩm Tu Lâm vốn là tinh thần tu luyện giả, học cũng không có khó khăn gì.
Khoảng hơn một phút sau, Thẩm Tu Lâm liền nắm giữ cách thực hiện.
Nói thật thì pháp môn của phương pháp này chính là dùng tinh thần lực của mình ảnh hưởng tinh thần lực đối phương, thế nhưng nếu như tinh thần lực của đối phương rất mạnh, bản thân mình có khả năng nhất định phải chịu phản phệ.
Đông Phương Hiển có thể thành công dùng trên người Thẩm Tu Lâm, như vậy thứ nhất là chứng minh tinh thần lực của Đông Phương Hiển mạnh hơn Thẩm Tu Lâm rất nhiều, thứ hai là lúc ấy Thẩm Tu Lâm đang trúng kế, tinh thần lực hỗn loạn, cho nên mới có thể thừa cơ mà chịu ảnh hưởng.
Nếu ý thức Thẩm Tu Lâm tỉnh táo, mặc dù là Đông Phương Hiển, muốn thành công cũng phải trả giá rất lớn.
Ký ức của Lưu Tịch Nhan trong khoảng thời gian này rất nhanh bị Thẩm Tu Lâm xoá bỏ, đồng thời, Thẩm Tu Lâm còn âm thầm động chân động tay, khiến cho nữ nhân này chỉ cần nghĩ đến ba chữ “Thẩm Tu Lâm” sẽ đau đầu.
Làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Tu Lâm để Lưu Tịch Nhan tiếp tục mê man, ít nhất phải mười sáu tiếng sau mới tỉnh lại.
Vào lúc ấy, nữ nhân còn lại kia cũng đã sớm rời đi…
“Xong hết rồi? Vậy đi thôi.” Đông Phương Hiển nói.
Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Ừm, đi thôi.”
Hai người sắc mặt tự nhiên rời khỏi khách sạn, tiếp tục đi dạo các cửa hàng bán nguyên thạch.
Danh sách chương