Thẩm Tu Lâm sáng ngày thứ hai tỉnh lại cảm thấy trên người thần thanh khí sảng nhưng trong đầu lại thấy khá mơ hồ.
Từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn cách bài trí của căn phòng rồi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đương nhiên, không đúng không phải là gian phòng, mà là chính hắn.
Thẩm Tu Lâm bắt đầu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua nhưng không thể nhớ rõ.
Hắn mơ hồ nhớ rằng tối hôm qua hình như việc tu luyện của chính mình xảy ra sự cố, sau đó hắn đi ăn cơm tối. Lúc ăn cơm thì gặp Đông Phương Hiển, sau đó…
Sau đó thì sao? Ký ức lúc sau trở nên rất mơ hồ, làm sao cũng không nhớ ra được…
Thẩm Tu Lâm cảm thấy có vấn đề, sắc mặt hơi thay đổi. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, trí nhớ của mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất.
Thế nhưng đang ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa bây giờ còn chưa phải mạt thế.
Chép miệng, Thẩm Tu Lâm vén chăn đứng dậy đi ra khỏi căn phòng.
Đi ra bên ngoài, từ trên lầu xuống dưới lầu, hắn cũng không nhìn thấy Đông Phương Hiền, chẳng lẽ còn đang tu luyện?
“Thẩm thiếu.” Lúc này, Vương Thành từ bên ngoài đi vào.
Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Đông Phương tiên sinh xuống lầu chưa?”
“Đông Phương tiên sinh sao? Không có, ta lúc hơn năm giờ đã dậy, chưa thấy qua Đông Phương tiên sinh.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy gật đầu. Hắn nhìn lên trên lầu, không biết có nên lên gọi hay không.
“Thẩm thiếu, chúng ta hôm nay ăn xong điểm tâm còn muốn ra ngoài không?”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Tiếp tục.”
“Được.” Vương Thành gật đầu “Vậy ta ra ngoài chuẩn bị trước một chút.”
Thẩm Tu Lâm như có như không gật đầu, lực chú ý tập trung hết lên trên lầu.
Hắn luôn cảm thấy, tối qua thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng nếu đã xảy ra, tại sao mình không nhớ nổi?
Nhíu mày, nhất thời không biết mình có nên đi lên lầu hay không, vì vậy Thẩm Tu Lâm quyết định ăn điểm tâm trước rồi lại nói.
Hơn mười phút sau, Thẩm Tu Lâm rửa mặt xong, cũng ăn xong điểm tâm.
Trên lầu Đông Phương Hiển vẫn không có động tĩnh.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi lên gõ cửa.
Đi đến trước cửa phòng Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm hơi dừng động tác, tựa hồ nghĩ mình gõ cửa có đúng hay không.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm quyết định, gõ cửa.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm tay vừa gõ trên cửa, vừa chăm chú ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên trong căn phòng.
Như vậy khoảng hai phút, cửa mới được mở ra. Đông Phương Hiển xuất hiện ở cạnh cửa, cùng ngày hôm qua không có gì khác nhau.
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương, dùng điểm tâm.”
Đông Phương Hiển hơi gật đầu “Được, vừa vặn có chút việc nói cho ngươi.”
“Ồ, có chuyện gì?” Thẩm Tu Lâm lập tức hỏi.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, nói “Ngươi có cảm thấy trí nhớ của mình có xuất hiện chút vấn đề không?”
Thẩm Tu Lâm giật mình, vội vàng nói “Đúng, ta cũng đang muốn hỏi Đông Phương vấn đề này, ngươi biết nguyên nhân sao?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ân, ta biết. Chúng ta ngày hôm qua trúng kế, có người hạ dược với chúng ta, nhưng chúng ta dù sao cũng là người tu luyện, tinh thần lực theo bản năng chống lại dược hiệu. Dù rằng không có phát tác dược hiệu nhưng tinh thần lực mất đi cũng ảnh hướng tới ký ức. Tình huống của ta tốt hơn của ngươi, bởi vì đẳng cấp tinh thần lực của ta cao hơn ngươi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy ánh mắt đột nhiên co rút lại “Cái gì? Có người hạ dược với chúng ta? Đông Phương biết đó là ai không?”
Từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn cách bài trí của căn phòng rồi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đương nhiên, không đúng không phải là gian phòng, mà là chính hắn.
Thẩm Tu Lâm bắt đầu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua nhưng không thể nhớ rõ.
Hắn mơ hồ nhớ rằng tối hôm qua hình như việc tu luyện của chính mình xảy ra sự cố, sau đó hắn đi ăn cơm tối. Lúc ăn cơm thì gặp Đông Phương Hiển, sau đó…
Sau đó thì sao? Ký ức lúc sau trở nên rất mơ hồ, làm sao cũng không nhớ ra được…
Thẩm Tu Lâm cảm thấy có vấn đề, sắc mặt hơi thay đổi. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, trí nhớ của mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất.
Thế nhưng đang ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa bây giờ còn chưa phải mạt thế.
Chép miệng, Thẩm Tu Lâm vén chăn đứng dậy đi ra khỏi căn phòng.
Đi ra bên ngoài, từ trên lầu xuống dưới lầu, hắn cũng không nhìn thấy Đông Phương Hiền, chẳng lẽ còn đang tu luyện?
“Thẩm thiếu.” Lúc này, Vương Thành từ bên ngoài đi vào.
Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Đông Phương tiên sinh xuống lầu chưa?”
“Đông Phương tiên sinh sao? Không có, ta lúc hơn năm giờ đã dậy, chưa thấy qua Đông Phương tiên sinh.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy gật đầu. Hắn nhìn lên trên lầu, không biết có nên lên gọi hay không.
“Thẩm thiếu, chúng ta hôm nay ăn xong điểm tâm còn muốn ra ngoài không?”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Tiếp tục.”
“Được.” Vương Thành gật đầu “Vậy ta ra ngoài chuẩn bị trước một chút.”
Thẩm Tu Lâm như có như không gật đầu, lực chú ý tập trung hết lên trên lầu.
Hắn luôn cảm thấy, tối qua thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng nếu đã xảy ra, tại sao mình không nhớ nổi?
Nhíu mày, nhất thời không biết mình có nên đi lên lầu hay không, vì vậy Thẩm Tu Lâm quyết định ăn điểm tâm trước rồi lại nói.
Hơn mười phút sau, Thẩm Tu Lâm rửa mặt xong, cũng ăn xong điểm tâm.
Trên lầu Đông Phương Hiển vẫn không có động tĩnh.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi lên gõ cửa.
Đi đến trước cửa phòng Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm hơi dừng động tác, tựa hồ nghĩ mình gõ cửa có đúng hay không.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm quyết định, gõ cửa.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm tay vừa gõ trên cửa, vừa chăm chú ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên trong căn phòng.
Như vậy khoảng hai phút, cửa mới được mở ra. Đông Phương Hiển xuất hiện ở cạnh cửa, cùng ngày hôm qua không có gì khác nhau.
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương, dùng điểm tâm.”
Đông Phương Hiển hơi gật đầu “Được, vừa vặn có chút việc nói cho ngươi.”
“Ồ, có chuyện gì?” Thẩm Tu Lâm lập tức hỏi.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, nói “Ngươi có cảm thấy trí nhớ của mình có xuất hiện chút vấn đề không?”
Thẩm Tu Lâm giật mình, vội vàng nói “Đúng, ta cũng đang muốn hỏi Đông Phương vấn đề này, ngươi biết nguyên nhân sao?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ân, ta biết. Chúng ta ngày hôm qua trúng kế, có người hạ dược với chúng ta, nhưng chúng ta dù sao cũng là người tu luyện, tinh thần lực theo bản năng chống lại dược hiệu. Dù rằng không có phát tác dược hiệu nhưng tinh thần lực mất đi cũng ảnh hướng tới ký ức. Tình huống của ta tốt hơn của ngươi, bởi vì đẳng cấp tinh thần lực của ta cao hơn ngươi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy ánh mắt đột nhiên co rút lại “Cái gì? Có người hạ dược với chúng ta? Đông Phương biết đó là ai không?”
Danh sách chương