Chỉ là vận nay hôm nay e rằng đều dùng hết tại trên bức bình phong kia.

Kế tiếp hai tầng, Thẩm Tu Lâm một khối ngọc có linh khí đều không phát hiện.

Cuối cùng, khi rời khỏi nơi này, hắn mang theo một khối ngọc con giáp.

Cũng không phải bởi vì khối ngọc này có cái gì kỳ lạ, mà là hắn cẩn thận đi dạo bốn tầng, nếu như cuối cùng cái gì cũng không mua, trái lại để người đưa lấy đi một bức bình phong… Có thể sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Trước đó khối ngọc vỡ ở Đỉnh Thiên hội sở, dù là Thẩm thị Đại thiếu gia nhưng hành động đáng ngờ, cũng không tránh khỏi có người lên án.

Hiện tại hắn không lo lắng gì, nhưng một khi mạt thế, nếu bị người có tâm nhãn nghĩ đến hắn Thẩm thị Đại thiếu gia có khả năng sớm biết mạt thế sẽ tới, lời đồn như vậy ứng phó liền tương đối cố hết sức.

Tuy rằng chỉ cần có thực lực tuyệt đối sẽ không sợ. Thế nhưng, có thể thoải mái thì không có người nào muốn tự gây phiền phức. Huống chi, sau lưng đâm sau lưng, hắn Thẩm Tu Lâm không sợ, nhưng cũng phải suy nghĩ đến người của Thẩm gia. Cho nên, Thẩm Tu Lâm mua khối “Bảo vật trấn điếm” ngọc con giáp này.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi dạo hai siêu thị. Chủ yếu là so sánh giữa siêu thị bây giờ và những đồ vật thiếu hụt trong mạt thế, rồi liệt kê ra, khiến Bạch Lâm không để sót bất kỳ thứ gì.

Đồng thời, Thẩm Tu Lâm cũng nghĩ cách dùng không gian rộng ba trăm thước vuông của hắn. Hắn nghĩ, ngoại trừ để trống một vài chỗ cần thiết, còn lại toàn bộ dùng để chứa đồ ăn. Vào năm thứ hai mạt thế, cuối năm mới có thể miễn cưỡng khai khẩn ra một ít lương thực trồng trọt. Dù vậy, số lượng lương thực cũng không cao.

Mà chính hắn, bắt đầu mạt thế năm thứ ba không được bao lâu liền chết, tính đúng ra cũng chỉ có thể sống tròn hai năm.

Mạt thế gian khổ hắn đều nhìn ở trong mắt, trọng yếu nhất vẫn là đồ ăn.

Không gian ba trăm thước dùng để chứa gạo cùng với vitamin cũng là đủ dùng.

Tại sao lại là vitamin mà không phải dược phẩm? Đó là bởi vì phổ thông dược phẩm đối với dị năng giả cấp một kỳ thực đã không thể dùng, sau đó, dược phẩm mới được phát minh ra cho dù là đối với người bình thường cũng có thể sử dụng. Cho nên, hiện tại không cần thiết phải tiêu tốn quá nhiều công phu tại vấn đề dược phẩm. Chủ yếu vẫn là lương thực cùng với vitamin.

Thân thể cần các loại vitamin, đặc biệt là dị năng giả, cân đối vitamin trong cơ thể đối với dị năng giả rất có tác dụng. Thế nên, vật trước đó bị xem thường, trong mạt thế lại là đồ tốt, hơn nữa thiên kim khó cầu.

Tại mạt thế, rau dưa cũng rất khó tồn tại, cho nên, không phải dễ dàng có thể thông qua rau dưa để cung cấp vitamin.

Trong đầu suy nghĩ mấy vấn đề này, Thẩm Tu Lâm lái xe về nhà, lúc này đã là năm giờ chiều.

“Tu Lâm, con về rồi.” Thẩm lão phu nhân Dương Phân từ bên trong ra đón, Thẩm lão gia cũng có mặt, hắn là từ con trai nghe được kế hoạch xuống tay với Lãnh gia, cho nên mới ở nhà. Mặt khác, hắn cũng muốn nói chuyện với cháu trai một chút.

Thẩm lão gia Thẩm Tiền Du ngồi ở trên ghế salon nhìn cháu trai vừa vào nhà.

“À, bà nội, cháu ở cửa hàng nhìn trúng một bức bình phong, đã được đưa đến chưa?”

“Có, đưa đến, đưa đến rồi.” Dương Phân cũng không biết cháu trai của mình muốn đối phó Lãnh gia, suýt chút nữa còn bị Lãnh gia hại, trong nhà ba nam nhân đều gạt hai nữ nhân, cho nên nàng hiện tại rất vui vẻ.

“Tu Lâm a, chỉ có con nghĩ đến bà nội, bà nội thật cao hứng. Bức bình phong kia bà nội đã cho người bày rồi, đẹp không?”

Dương Phân giống như hiến vật quý mà chỉ vào bức bình phong đã được bày ở trong phòng khách.

Thẩm Tu Lâm lúc trước ở tiệm ngọc lấy lý do là vì tặng quà cho lão phu nhân trong nhà, người đưa tới tự nhiên sẽ khen Thẩm Tu Lâm thành đại hiếu tử, Dương Phân khỏi nói cũng biết sẽ vui tới chừng nào.

Cho nên, bức bình phong vừa được mở ra thì nàng cũng cho người bày ở mặt sau ghế salon, còn lấy đó để khoe với người khác nữa.

Thẩm Tu Lâm nhìn sang, nháy mắt trầm mặc, vẫn là chậm rãi nói: “Bà nội, bức bình phong này, cháu nghĩ đặt ở chỗ của cháu đi, còn có tác dụng khác.”

“A?” Dương Phân dừng lại.

Thẩm lão gia Thẩm Tiền Du nheo mắt lại. Cháu trai của ông thì ông hiểu, chưa bao giờ là kẻ hẹp hòi, bà nội vì bức bình phong mà vui như vậy, hắn lại nói muốn lấy đi? Nói như vậy, kỳ thực, bức bình phong này căn bản không phải đưa cho bà nội, chỉ là dựa vào danh nghĩa mà thôi?

Cháu trai của ông muốn làm cái gì?

Thẩm Tu Lâm lấy ra ngọc con giáp trong túi.

“Bà nội, đây mới là lễ vật cháu chuẩn bị tặng cho bà.”

Dương Phân trừng mắt nhìn, vui mừng lên “A, không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ cần là Tu Lâm đưa, bà nội đều thích hết.”

Trên thực tế cũng đúng là như thế, nàng căn bản không có hứng thú với bức bình phong và mấy thứ khác, thích chẳng qua là tâm ý của cháu trai mà thôi. Nếu hiện tại bức bình phong cháu trai nói có việc cần dùng, vậy thì cứ lấy đi… không có vấn đề gì hết.

“Bà nội mở ra xem một chút đi, cháu cảm thấy rất thích hợp với bà nội.” Thẩm Tu Lâm nói.

“Ôi chao, được, được.” Dương Phân không kịp chờ đã mở ra, sau đó phát ra một tiếng thét kinh hãi “A, ngọc thật là đẹp, là con giáp theo tuổi của bà.”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Ừm. Cố ý chọn cho bà nội, bà nội thích nó là tốt rồi.”

“Thích, thích, đương nhiên thích.” Dương Phân hưng phấn nói “Dì Ngô, đến, đeo lên cho ta.”

“Được rồi, lão phu nhân.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện