Cả ngày hôm nay Harry đều cảm thấy không thoải mái. Về nguyên nhân, cậu nghĩ nghĩ, là vì Hermione. Bồ ấy nhìn cậu nguyên một ngày rồi.

Vì thế, Harry không ít lần nghiên cứu lại quần áo của mình, xác định không có rách chỗ nào hay bấm nhầm cúc. Tất cả đều bình thường a, nhưng mà Hermione như cũ vẫn nhìn cậu chằm chằm.

“Hermione.” Harry thăm dò,” Trên người mình có cái gì lạ hả?”

“Cái gì?” Hermione vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.

“Ý mình là, tại dao cả ngày hôm nay bồ cứ nhìn mình hoài vậy?”

“A….” Hermione cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe được,” Chết tiệt, mình mà cũng có lúc bạch si (*).”

(*) đại khái như ” trồng cây si” ở bên mình ấy.

“Hả?” Harry không nghe rõ, nhưng cậu cảm thấy Hermione có vẻ là lạ.

“Po…..Harry.” Hermione nghiêm túc nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia đau thương mờ nhạt. “Cậu thật sự chán ghét tôi……a, là ghét Malfoy sao?”

Harry trợn trừng mắt, cổ họng nuốt ực một cái, hít sâu, sau đó im lặng. Ai oán nhìn cô bạn thân, Harry hỏi, “Bồ muốn mình nói thật?”

Hermione, à, là Draco nhờ thuốc Đa dịch biến thành Hermione, trái tim lúc này bắt đầu đạp nhanh lên, cảm giác như bị ai đó bóp chặt cổ.

Anh vừa muốn Harry nói thật lại vừa muốn Harry nói dối. Nếu cậu nói không, anh sẽ cố ngừng lại thứ tình yêu lầm tưởng này. Còn nếu là có, vậy anh và cậu….

“Ừ, tôi muốn biết cậu thực sự nghĩ gì, Harry~~” Draco thâm tình gọi tên cậu, suýt chút nữa khiến Harry nhận ra.

“Mione, bồ…”

“Ân?”

“A? Không có gì. Chắc do mình nghĩ nhiều.” Mione làm sao có thể là Draco được. Harry vì suy nghĩ này của mình mà buồn cười.

“Ừm, mình nghĩ, mình thích cậu ấy.” Mang theo cái cười nhẹ cùng lúm đồng tiền nhợt nhạt trên má, Harry ngượng ngùng thừa nhận.

Dưới ánh mặt trời, cả người cậu như tản ta tia nắng ấm áp mê hoặc khiến Draco nhìn ngây ngốc.

“Tôi cũng vậy, Harry.” Draco thốt ra, hoang toàn quên bản thân hiện đang là Hermione.

“Oát???”

“A, không. Ý tôi là, tôi cũng nghĩ vậy.” Thiếu chút nữa thì lòi đuôi, Draco thở phào một hơi.

Ha ha ha, không phải là anh tự mình đa tình!!! Draco khoái trá nhìn người trước mặt, hận không thể nhào đến thân ái hồi lâu, may mà kiềm lại được. Đương nhiên, một Malfoy tuyệt đối không để kẻ nào động đến ái nhân của mình, kể cả khi dùng thuốc Đa dịch.

“Tôi muốn đi thư viện. Chào cậu, Harry.” Nói xong anh đứng dậy chạy ra khỏi phòng đi gặp “Draco”.

Niềm vui sướng đánh sâu vào lòng anh, dọc đường đi nụ cười trên môi không có chút xíu ý định gỡ xuống, mặt mày hớn hở bước vào thư viện.

“Thế nào?”

“Phi thường vừa lòng (@^_^@)”

“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”

“Khiến Harry đứng trước mặt nói yêu tôi.” Khoé miệng tiếp tục cong lên.

Nhìn vẻ mặt ngu ngốc trước mặt, Hermione thấy thật hối hận. Hình tượng Malfoy trong lòng cô đang dần dần sụp đổ.

“Cậu thật chẳng biết thế nào là đủ.” Cô thở dài, xếp lại sách chuản bị rời đi.

“Cô không biết sao, trong từ điển của Malfoy vĩnh viễn không có hai từ thoả mãn.”

Hermione nhún vai, bê chồng sách thật dày lên xoay người, nghĩ nghĩ lại quay trở lại hỏi.

“Hôm đó cậu với Harry làm gì vậy? Thoạt nhìn bồ ấy có chút….kích động.”

“Ngày nào? A, là ngày đó sao. Tôi chỉ hôn em ấy thôi.” Nhắc đến việc đó Draco lại nổi quạu. Cậu không biết là cậu nủa đường chạy trốn làm anh rất khổ sở thì phải.” Hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, chỉ tò mò thôi. Nhìn quần ái bồ ấy xộc xệch như vậy tôi còn tưởng cậu ăn luôn bồ ấy rồi. Hoá ra mới chỉ là hôn.” Hermione mang theo biểu tình thất vọng ra khỏi thư viện. Đến cửa còn quăng lại một quả bom.

“Năng lực của Vương tử Slytherin xem ra cũng không lợi hại như lời đồn.”

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện