CHƯƠNG 21: BRAN
Dancer đang khoác mộc chiếc áo choàng lông dê trắng, trên áo có thêu hình sói vương xám, biểu tượng của gia tộc Stark, trong khi đó Bran mặc quần xám và áo chẽn trắng, tay và cổ áo làm bằng da sóc. Trên ngực áo gắn huy hiệu đầu sói bằng bạc và ngọc đen. Nó muốn mang theo con Summer đi theo hơn là mang một con sói bạc trên ngực, nhưng Hiệp sĩ Rodrik không đồng ý.
Những bậc đá thấp khiến Dancer do dự một lát. Chỉ đến khi Bran thúc giục nó mới nhẹ nhàng bước lên. Bên ngoài cửa sổ làm bằng gỗ sồi và sắt đang mở rộng, tám chiếc bàn dài được đặt dọc ở Great Hall của lâu đài Winterfell đầy những người ngồi, mỗi bên bốn chiếc. Một đám đàn ông nói chuyện ầm ĩ. “Stark!”, họ đứng dậy, kêu to lên khi Bran đi qua, “Winterfell! Winterfell!” Hắn đã đủ trưởng thành để biết rằng họ kêu chẳng thật lòng đâu, mà chẳng qua là vì họ chúc mừng vụ mùa đã thu hoạch. Người họ chúc phúc là Robb và chiến thắng của anh ấy, là Cha và Ông, là tất cả những người thuộc gia tộc Star suốt tám ngàn năm qua. Tuy thế, nó vẫn cảm thấy tự hào và kiêu ngạo. Khi đi qua đám người này, nó tạm quên đi nỗi đau tàn phế.
Khi đến đài cao, trước mặt bao người, Osha và Hodor cùng cởi bỏ dây thắt, nâng hắn ra khỏi lưng của Dancer và đưa hắn ngồi lên chiếc ghế cao cao tại thượng của Cha.
Hiệp sĩ Rodrik ngồi bên trái Bran, con gái ông là Beth ngồi cạnh đó. Rickon ngồi bên phải Bran, mái tóc nâu đỏ quá dài rối tung chạm đến áo choàng lông chồn. Nó đã từ chối không cho bất kỳ ai cắt tóc kể từ khi mẹ đi. Cô gái gần đây đã bị nó cắn đến chảy máu vì cố cắt tóc. “Em cũng muốn cưỡi ngựa.” Nó nói khi Hodor dắt Dancer rời đi. “Em giỏi cưỡi ngựa hơn anh.”
“Em không giỏi hơn, vì vậy im lặng đi,” nó ngắt lời em trai. Hiệp sĩ Rodrik hô to một tiếng, toàn trường im lặng và Bran cất tiếng nói. Nó nhân danh anh trai, Vua của Phương Bắc, chào mừng mọi người và yêu cầu mọi người cảm tạ các chư thần cũ và mới cho chiến thắng của Robb và vụ thu hoạch. “Hy vọng nguyện khúc này sẽ liên tục không dừng,” nó dùng lời, tay giơ chiếc cốc bạc của Cha.
“Liên tục không dừng.” Những cốc rượu mật ong, rượu đào cùng giơ lên chạm vào nhau. Rượu của Bran đã được cho thêm mật ong cho ngọt, so với đồ uống trước kia mạnh hơn. Nó cảm thấy như những ngón tay nóng bỏng chảy từ cổ họng xuyên qua ngực. Khi uống hết cốc bạc, cả người nó lâng lâng.
“Bran, cháu làm tốt lắm.” Hiệp sĩ Rodrik nói. “Lãnh chúa Eddard chắc sẽ rất tự hào.” Bàn dưới, học sĩ Luwin cũng gật đầu ra hiệu đồng ý cho đám người hầu bắt đầu đưa đồ ăn lên.
Bran chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thức ăn như thế, hết lượt này đến lượt khác, mới đầu nó định mỗi đĩa lấy một hoặc hai miếng nhưng rồi bỏ ý định đó. Có cả chân trâu rừng nướng với rau hẹ, nhồi cà rốt, thịt lợn xông khói, nấm, thịt cừu ướp mật ong và đinh hương, vịt nướng điểm rau hung, thịt lợn rừng rắc tiêu, ngan, gà nướng cùng chim câu, lúa mạnh độn thịt bò, hoa quả ướp lạnh. Đại nhân Wyman đã mang đến hai mươi thùng cá từ Cảng Trắng (White Harbor) được ướp muối và các loại hải sản: Cá trắng và ốc, cua và trai, tôm hùm, cá tuyết… Có cả bánh mì đen và bánh mật ong cùng bách bích quy làm từ yến mạch; Có cả cây củ cải đường và đậu hà lan, đậu xanh và bí đỏ; Còn có cả táo nướng, bánh nhân hoa quả và rượu lê. Những miếng pho mát lớn để trên mỗi bàn, những bầu rượu nho được hâm nóng và những chầu bia ướp lạnh liên tục được tiếp tế.
Đội nhạc công của đại nhân Wyman nhiệt tình trình diễn rất hay nhưng những tiếng đàn hạc, violon và tù và đã sớm chìm nghỉm giữa tiếng cười nói xung quanh, tiếng chạm ly cốc và cả tiếng hét tranh cãi trên bàn. Ca sẽ hát những bài hát nổi tiếng như “Iron Lances”, “The Burning of the Ships” và “The Bear and the Maiden Fair” ,nhưng chỉ có Hodor là chú ý nghe. Hắn đứng cạnh người thổi sáo, chân nhún nhảy.
Tiếng ồn ào ngày càng tăng âm lượng, dần biến thành những tiếng gào rú lớn. Hiệp sĩ Rodrik nói với học sĩ Luwin qua đầu Beth, trong khi Rickon thì vui vẻ gào thét với đám anh em nhà Walder. Bran không muốn đám nhà Frey ngồi trên đài cao, nhưng viên học sĩ đã nhắc nhở nó rằng họ sẽ sớm trở thành “người nhà”. Robb sẽ cưới một trong những bà cô của họ và Arya sẽ cưới một trong những ông cậu. “Chị ấy sẽ không bao giờ đồng ý,” Bran nói, “đó không phải là Arya”, nhưng học sĩ Luwin không đồng ý, vì vậy họ vẫn được ngồi cạnh Rickon.
Người hầu mang từng đĩa ăn đến cho Bran đầu tiên, để nó có thể nhấm nháp và chọn những gì mình thích, như tư cách của người đứng đầu buổi tiệc. Đến khi họ vác con vịt nên thì nó không thể ăn thêm được nữa. Sau đó nó đều gật đầu đồng ý ra hiệu ang thức ăn đi. Nếu đĩa nào có mùi vị đặc biệt, nó sẽ chỉ tay ra hiệu đưa đến một trong những đại nhân đang ngồi trên bàn cao, một cử chỉ bày tỏ thiện ý mà học sĩ Luwin đã dặn nó phải làm. Nó ban cá hồi cho Phu nhân Hornwood đang buồn bã đáng thương, thịt lợn nòi cho nhà Umber hung dữ, đĩa ngỗng cho Cley Cerwyn và tôm hùm lớn cho Josseth, huấn luyện ngựa, vốn chưa bao giờ là quý tộc hay khách, nhưng đã huấn luyện Dancer rất tốt để cho Bran cưỡi được. Nó cũng ban kẹo cho Hodor và Vú Già, chẳng vì nguyên nhân gì cả, chỉ vì nó yêu họ. Hiệp sĩ Rodrik nhắc nó ban vài thứ khác cho các anh em họ hàng, vì vậy nó cho Walder bé củ cải đường và Walder Lớn củ cải đỏ.
Ở những bàn dưới, những người thành Winterfell ngồi lẫn với những người dân đến từ những thị trấn nhỏ, những người bạn đến từ các trang viên gần đây và cả tùy tùng của các vị khách quý. Trong đó có nhiều người Bran chưa gặp qua bao giờ, có nhiều người nó biết, nhưng giờ nó chỉ cảm thấy xa lạ. Nó ngồi đây nhìn họ cũng giống như nó ngồi bên cửa sổ tại phòng ngủ của mình quan sát mọi người dưới sân, nhìn mọi thứ nhưng coi như chẳng nhìn thấy gì.

Osha di chuyển giữa các bàn châm rượu, một trong những người của Leobald Tallhart luồn tay dưới áo chị và chị đập cả bình rượu trên đầu hắn, mọi người cười to. Tuy nhiên khi Mikken đưa cả tay vào áo lót chị thì chị làm như không để ý. Bran theo dõi Farlen yêu cầu uống nước cốt đậu cho tốt xương và vú già đưa những ngón tay đầy nếp nhăn làm động tác đồng ý kiến hắn cười to.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Ở bàn bên cạnh, đại nhân Wyman đang nhiệt tình tấn công những đĩa thức ăn nóng hổi như thể chúng là kẻ thù. Ông ta quá béo đến mức hiệp sĩ Rodrik phải ra lệnh làm một chiếc ghế đặc biệt xứng với khổ người vĩ đại của ông, nhưng ông ấy quả thực luôn vui vẻ và cởi mở, Bran nghĩ mình thích ông ấy. Phu nhân Hornwood đáng thương đang ngồi cạnh nó, sắc mặt trắng bệch giống như tượng sáp khi bà ngồi gảy thức ăn. Nơi cuối bàn dành cho các vị khách quý, Hothen và Mors đang đấu rượu, chén sừng liên tục va chạm vào nhau như hai hiệp sĩ gặp nhau nơi đấu trường.
Trời lúc này trở nên quá nóng và ồn ào. Tất cả mọi người bắt đầu say. Bran cảm thấy cái áo lông cừu xám trắng càng lúc càng nóng và nó ước có thể dời đi ngay tắp lự. Giờ ở trong khu rừng của các chư thần thì thật tuyệt, hơi nước bốc lên từ hồ và những chiếc lá đỏ của cây mộc lương kêu soàn soạt. Mùi vị nơi đó phong phú hơn chỗ này, và trước khi ánh trăng lên, các huynh đệ sẽ cất tiếng hát.
“Bran?” Hiệp sĩ Rodrik nói. “Cháu không ăn gì.”
Giấc mơ đẹp của Bran phút chốc dừng lại, trong khoảng khắc Bran không biết mình đang ở đâu. “Cháu sẽ ăn sau,” nó trả lời, “bụng cháu đang sôi sùng sục.”
Chòm râu của lão hiệp sĩ dính rượu đỏ hồng. “Cháu làm tốt lắm, Bran. Ở đây, trước các vị khách. Ta nghĩ ngày nào đó cháu sẽ trở thành một gia chủ đặc biệt.”
“Cháu muốn trở thành một hiệp sĩ.” Bran cầm lấy ly rượu của Cha uống một ngụm rượu mật ong, thật tuyệt khi có thứ gì đó nắm trong tay. Quai ly rất giống với đầu sói vương. Nó có thể cảm thấy cái cạnh bạc đè nặng lên tay và nhờ tới lần cuối cùng thấy Cha nó uống cái ly rượu này.
Đó chính là đêm mở yến tiệc chào đón Vua Robert đến thăm thành Winterfell. Lúc đó vẫn là mùa hè. Cha mẹ nó đã cùng Robert và hoàng hậu ngồi trên chiếc bàn này, cùng với các anh chị em bên cạnh. Chú Benjen cũng ở đây, toàn thân mặc đồ đen. Bran và các anh chị ngồi cùng với các hoàng tử và công chúa, Joffrey và Tommen và công chúa Myrcella, người suốt bữa ăn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Robb. Arya luôn làm mặt quỷ mỗi khi không có ai chú ý. Sansa thì chăm chú lắng nghe những nhạc công cung đình hát, và Rickon luôn miệng hỏi tại sao Jon không ngồi cùng họ. “Bởi vì anh ấy là con hoang,” Bran cuối cùng phải thì thầm với nó.
Và giờ thì tất cả họ đã đi khỏi đây, như thể một vị thần độc áo đã dùng bàn tay khổng lồ của mình quét họ đi xa, chị và em gái nó trở thành tù nhân, Jon ở Tường Thành, Robb và Mẹ phải ra trận, Vua Robert và Cha đã chết, và có lẽ của chú Benjen cũng thế…
Ngay bên dưới bàn cũng có những người mới thay thế người cũ. Jory đã chết và Tom Béo, Porther, Alyn, Desmond, Hullen người trước đây chuyên huấn luyện ngựa, Harwin coi trai ông ấy… tất cả đã đi miền Nam cùng với Cha nó, ngay cả nữ tu sĩ Mordane và Vayon Ploole. Số còn lại thì ra trận cùng Robb và có lẽ cũng sẽ nhanh chóng tử trận như những người mà Bran vừa nghĩ đến. Nó thích Haead, Poxy Tym, Stittrick và những người mới khác nhưng nó vẫn nhớ những người bạn cũ.
Nó nhìn lên bàn trên rồi bàn dưới, nhìn vào các khuôn mặt lộ vẻ vui hay đau buồn, tự hỏi ai sẽ là người vắng mặt trong năm tới và rồi năm tới nữa. Nó muốn khóc nhưng lại không thể, vì nó là thành viên gia tộc Stark của thành Winterfell, con trai của Cha và người thừa kế của anh trai, và đã gần là người đàn ông trưởng thành.
Cuối đại sảnh, cửa đột nhiên mở ra và một trận gió lạnh thổi vào khiến lửa trên các ngọn đuốc bùng lên, sáng hơn trong chốc lát. Alebelly dẫn thêm hai vị khách bước vào yến tiệc. “Phu nhân Meera của gia tộc Reed”,viên vệ sĩ tròn vo cất cao tiếng thông báo, “cùng với em trai, Jojen, của Đội tuần Greywater”. Mọi người đang uống rượu nhìn lên những người mới vào. Bran nghe thấy tiếng Walder nhỏ thì thầm với Walder lớn đang ngồi cạnh nó. “Những kẻ ăn ếch”. Hiệp sĩ Rodrik đứng dậy. “Hoan nghênh đã tới chia sẻ vụ mùa với chúng tôi.” Những người hầu nhanh chóng nối thêm bàn, chuẩn bị ghế dựa để khách ngồi.
“Họ là ai?” Rickon hỏi.

“Người Bùn,” Walder nhỏ khinh miệt trả lời, “bọn chúng là những tên trộm hèn nhát, có hàm răng xanh do ăn nhiều ếch.”
Học sĩ Luwin ngồi xổm bên cạnh ghế Bran và thì thầm vào tai nó. “Cháu phải tiếp đãi họ thật nhiệt tình. Ta không nghĩ sẽ gặp họ ở đây, nhưng… cháu biết họ là ai.”
Bran gật đầu. “Người Crannog, đến từ Neck.”
(Chú thích: Người Crannog là những người ẩn dật, cư ngụ trong những vùng đầm lầy của Neck, đứng đầu bởi gia tộc Reed, lãnh chúa Howland Reed, với Đội tuần tra Greywater).
“Howland Reed là bạn thân của Cha cháu,” hiệp sĩ Rodrik nói với nó, “có vẻ như hai người này là con nối dòng.”
Khi những người mới đi bộ dọc theo dãy bàn, Bran nhìn thấy một trong số đó là nhất định là một cô gái, dù nó không nói cô đang mặc gì. Cô mặc một chiếc quần bò da làm bằng da dê mềm, áo không tay với giáp bằng đồng. Dù gần tuổi Robb nhưng cô mảnh khảnh như một cậu bé, với mái tóc nâu dài nham nhở phía sau và bộ ngực phẳng lỳ. Một bên ngực được che bởi áo lưới, một bên đeo thanh đoản đao bằng đồng, tay cầm một chiếc mũ sắt khổng lồ cũ xỉn, một cây giáo ếch và một cái khiên đai da đeo trên lưng.
Em trai cô nhỏ hơn vài tuổi và không mang vũ khí. Nó mặc bộ đồ màu xanh, ngay cả da trên dày cũng màu xanh, và khi nó tới gần, Bran nhìn thấy màu mắt cũng là màu của rêu, dù hàm răng nó trăng như bất kỳ ai khác. Cả hai chị em nhà Reed đều có dáng người nhỏ gầy như thanh kiếm và chỉ cao hơn Bran chút xíu. Họ tiến tới quỳ gối trước đài cao.
“Đại nhân Stark,” cô gái nói. “Trong hàng trăm năm vừa qua và hàng ngàn năm tới, tộc của tôi vẫn sẽ trung thành với Vua của Phương Bắc. Cha tôi đã gửi chúng tôi đến đây để bảo đảm điều này, thay mặt cho các thần dân của mình.”
Bran nhận ra cô ấy đang nhìn nó. Nó phải đưa ra câu trả lời. “Anh trai ta là Robb đang chiến đấu tại phương Nam,” nó nói, “nhưng cô có thể nói những lời đó với ta, nếu cô muốn.”
“Gửi tới Winterfell, chúng tôi bảo đảm sự trung thành của Greywater,” hai chị em đồng thanh nói. “Gia đình, trái tim và vụ mùa chúng tôi đều dâng lên cho ngài, đại nhân. Kiếm, thương và cung tên của chúng tôi sẽ nghe lệnh ngài. Thỉnh ngài thương xót cho sự yếu đuối, trợ giúp chúng tôi quẫn bách công chính ngang hàng đối đãi và chúng tôi sẽ không bao giờ phản bội ngài.”
“Tôi xin thề bằng bằng đất và nước,” cậu trai trong trang phục màu xanh nói.
“Tôi xin thề bằng đồng và sắt,” cô gái tiếp lời.
“Chúng tôi xin thề bằng lửa và băng,” họ đồng thanh.

Bran không thốt lên lời. Họ muốn nó nói lời thề nào đó tiếp theo? Những lời vừa thốt ra của bọn họ nó chưa bao giờ nghe qua. “Cầu ùa Đông của các người ngắn và mùa hè kéo dài.” Cuối cùng nó chọn một câu thường ngày vô thưởng vô phạt. “Đứng dậy đi, ta là Brandon Stark.”
Cô gái, Meera, đứng lên và đỡ lấy em trai đứng dậy. Cậu bé nhìn chằm chằm vào Bran một lúc. “Chúng tôi mang đến cá, ếch và chim,” nó nói.
“Cảm tạ.” Bran tự hỏi liệu nó có phải ăn một con ếch để tỏ phép lịch sự. “Mời các ngài dùng rượu thịt của Winterfell,” nó cố gắng nhớ lại những gì được dạy về người Crannog, những người thường ẩn sâu trong vùng đầm lầy Neck và hiếm khi rời vùng đất ẩm ướt của mình. Họ là một dân tộc nghèo, bắt cá và ếch, sống trong các ngôi nhà làm bằng cỏ lau trên những hòn đảo trôi nổi. Người ta đồn rằng họ là một dân tộc yếu đuối, chiến đấu bằng những vũ khí được tẩm thuốc độc và thích đánh du kích hơn là chường mặt ra chiến trường lớn. Nhưng trước khi Bran sinh ra, Howland Reed đã là một trong những chiến hữu thân cận nhất của Cha trong cuộc chiến dành vương miện về cho Vua Robert.
Thằng bé, Jojen, nhìn xung quanh tò mò khi đã yên vị xuống ghế ngồi. “Những con sói vương đâu rồi?”
“Trong khu rừng của các chư thần,” Rickon trả lời, “Shaggy hư lắm.”
“Em trai tôi muốn thăm chúng,” cô gái cất lời.
Walder Nhỏ vọt miệng. “Tốt nhất là đừng gặp, chúng sẽ cắn cậu ta đấy.”
“Chúng sẽ không cắn nếu ta có mặt ở đó.” Bran rất vui khi họ muốn thăm những con sói vương. “Summer sẽ không cắn ai và nó sẽ giữ Shaggydog ở xa.” Nó rất muốn tìm hiểu về những Người Bùn, nó không biết ai đã từng gặp họ trước đây. Cha đã gửi những bức thư cho Lãnh chúa vùng Greywater nhiều năm trước, nhưng không có người Crannog nào ở Winterfell. Và giờ nó rất muốn nói chuyện với họ nhiều hơn, nhưng Sảnh Lớn (Great Hall) quá ồn ào và thật khó lắng nghe bất kỳ ai không ngồi ngay cạnh bạn.
Hiệp sĩ Rodrik ngồi ngay bên phải Bran. “Họ thực sự ăn ếch à?” Nó hỏi viên hiệp sĩ già.
“À, ếch, cá và cá sấu (lizard-lions) và các loại chim.”
Có lẽ họ không có cừu và lâu đài, Bran nghĩ. Nó ra lệnh cho người hầu mang đến thịt dê, trâu rừng nướng và thịt bò trộn lúa mạch. Họ có vẻ rất thích. Cô gái phát hiện nó đang nhìn chăm chăm vào nàng và mỉm cười với nó. Bran đỏ mặt quay đi.
Một lúc sau, sau đi đồ ngọt được bê ra, nhưng vại rượu mùa hè đã uống hết, thức ăn sạch bách và đàn ghế được xếp lại nhường khoảng trống giữa phòng làm sàn nhảy. Nhạc trở nên hoang dại hơn, thêm vào các nhịp trống, Hother Umber mang một chiếc sừng lớn bọc ngoài bằng bạc ra thổi. Khi người ca sĩ bắt đầu hát bài “The Night That Ended” nói về Đội Tuần Đêm chiến đấu với Người Lạ trong trận ở Dawn, là lúc mà tất cả các con chó cất tiếng sủa.
Hai người Glover bắt đầu là những người bắt đầu thổi kèn và hạc. Mors Umber là người đầu tiên hành động, hắn bắt lấy một nữ phục vụ đi ngang qua, ném bầu rượu trên tay nàng xuống mặt đất, giữa đống thức ăn và bánh mì nát bét dưới sàn, hắn bế nàng xoay tròn trên không. Cô gái thét lên vui vẻ và xấu hổ đỏ bừng mặt.
Những người khác rất nhanh gia nhập cuộc chơi, Hodor bắt đầu nhảy một mình, trong khi đại nhân Wyman hỏi Beth Cassel bé nhỏ làm bạn nhảy. Đừng nhìn vào thân hình béo phị của hắn, hắn di chuyển rất được. Khi hắn đã mệt, Cley Cerwyn thay thế nhảy cùng cô bé. Hiệp sĩ Rodrik tiến đến phu nhân Hornwood, nhưng bà xin lỗi và rời đi. Vì phép lịch sự, Bran quan sát hồi lâu rồi gọi Hodor đến. Nó rất nóng và mệt, tác dụng của ly rượu vừa uống, và màn nhảy chỉ khiến nó buồn thêm. Đó là cái gì đó mà nó không bao giờ làm được nữa. “Ta muốn rời khỏi đây.”
“Hodor,” Hodor đáp lại, quỳ gối xuống. Học sĩ Luwin và Haead giúp hắn trèo lên lưng và ôm cổ Hodor. Những cư dân thành Winterfall đã nhìn hàng trăm lần và quen với cảnh tượng này, nhưng rõ ràng những vị khách thì khác, vài người trong số họ “quan tâm” vượt quá cả phép lịch sự và Bran cảm giác được cái nhìn chăm chăm của họ.

Họ đi bộ chậm dọc theo sảnh, Bran khẽ cúi đầu khi đi qua cửa dành cho các nhân vật lớn. Bên ngoài Sảnh Lớn, họ tiến đến chỗ Joseth, người huấn luyện ngựa đang biểu diễn kiểu cưỡi ngựa khác thường. Hắn đang dán vào người phụ nữ mà Bran không biết tựa vào tường, váy nàng cuốn lên thắt lưng, nàng vẫn rúc rích cười cho đến khi Hodor dừng lại để nhìn họ, liền hét toáng lên. “Hodor, kệ họ đi.” Bran phải nói với hắn. “Hãy đưa ta về phòng ngủ.”
Hodor mang theo hắn bước lên cầu thang uốn lượn lên tháp rồi quỳ bên cạnh một trong những thanh sắt mà Mikken cho dính chặt vào tường. Bran tựa vào những thanh sắt này để tự mình lên giường ngủ và Hodor cởi giầy và quần cho nó. “Giờ thì cậu có thể quay lại buổi yến tiệc rồi, nhưng đừng có quấy rầy Joseth và người phụ nữ đó,” Bran nói.
“Hodor,” Hodor đáp lại, gật đầu.
Khi hắn thổi tắt nến cạnh giường, bóng tối như tấm chăn mềm mại quen thuộc bao phủ lấy Bran. Tiếng nhạc mỏng manh len lỏi vào phòng qua cánh cửa sổ khép hờ.
Lúc này đây, những câu chuyện Cha kể với nó khi còn nhỏ chợt quay lại. Nó đã từng hỏi lãnh chúa Eddard rằng liệu Đội ngự lâm quân có thực sự là những hiệp sĩ giỏi nhất trong bảy vương quốc. “Giờ thì không phải,” Cha trả lời, “nhưng họ đã từng là huyền thoại, một bài học sáng giá ọi người.”
“Ai là người giỏi nhất trong số họ.”
“Hiệp sĩ giỏi nhất mà Cha từng gặp là Hiệp sĩ Arthur Dayne, người luôn chiến đấu cùng với thanh kiếm tên là Bình Minh (Dawn), được rèn từ lõi của một ngôi sao rơi. Họ gọi nó là Sword of the Morning, và ông ta đã suýt giết chết Cha nếu không có Howland Reed.” Cha lộ ra thần sắc buồn bã, và nó biết điều không hỏi gì thêm. Bran ước gì lúc đó hỏi Cha câu đó có nghĩa là gì.
Nó ngủ thiếp đi khi trong đầu vẫn đầy hình ảnh các hiệp sĩ với bộ áo giáp lấp lánh, chiến đấu bằng những thanh kiếm lóe lên nhưng ngọn lửa, nhưng khi giấc mơ đến, nó thấy mình lại đang ở khu rừng của các chư thần. Mùi thức ăn từ bếp và sảnh lớn mạnh mẽ đến độ nó cảm giác mình chưa bao giờ rời khỏi bữa tiệc. Nó chậm dãi đi dạo dưới tàng cây em trai đi ngay phía sau. Bóng đêm đầy sức sống, tràn ngập tiếng hú hét của con người từ các trò chơi của họ. Âm thanh đó khiến nó cảm thấy bất an. Nó muốn chạy, muốn đi săn, muốn…
Đột nhiên, tiếng sắt thép cọ vào nhau khiến lỗ tai nó dựng đứng. Em trai nó cũng nghe thấy. Chúng chạy xuyên qua tầng thấp của cây, tiến tới âm thanh đó. Xuyên qua mặt nước yên tĩnh dưới gốc cây mộc tâm trắng, chúng cảm thấy mùi lạ, mùi con người trộn lẫn với da, đất và sắt.
Những người xâm nhập đã vào rừng cây, một cô gái và một thằng bé, không chút sợ hãi ngay cả khi nó nhe hàm răng trắng nhởn về phía họ. Em trai nó gầm gừ trong cuống họng, nhưng họ cũng không chạy
“Chúng đây rồi,” đứa con gái nói. Meera, phần trong nó thì thầm, tiếng thì thầm của thằng bé đang ngủ lạc trong giấc mơ sói. “Chị biết là chúng thực sự lớn như vậy?”
“Chúng sẽ còn to hơn khi trưởng thành,” đứa con gái nói, chăm chú nhìn bằng đôi mắt mở to, xanh thẳm và không hề sợ hãi. “Con màu đen đang sợ hãi nhưng con màu xám thì mạnh mẽ… mạnh mẽ hơn cả nó biết… chị có cảm thấy được nó không, chị gái?”
“Không,” đứa con gái trả lời, sờ tay vào thanh đoản kiếm dài trên lưng, “cẩn thận đấy, Joien.”
“Nó sẽ không cắn em. Hôm nay không phải ngày em chết,” thằng bé tiến đến họ, không sợ hãi và vươn tay, một sự đụng chạm giống như ánh sáng mát rượi vào mùa hè. Nhưng theo bàn tay vuốt ve đó cánh rừng bỗng tràn nhập khói từ dưới đất bốc lên, thế giới bắt đầu xoay tròn, tiếng cười độc ác vọng tới, đầu óc nó choáng váng, không ngừng rơi, rơi, rơi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện