CHƯƠNG 15: TYRION
 
Thái hậu không có ý định chờ Varys. “Mưu phản đã là tội ác tày trời rồi,”cô ta vô cùng tức giận, “nhưng cái này đúng là hành vi đê hèn đến tột đỉnh và ta không cần một tên thái giám õng ẹo đến dạy ta phải xử trí với hành vi này như thế nào.”
Tyrion lấy những lá thư từ tay chị mình và so sánh chúng với nhau. Nó là hai bản sao, gần như giống nhau như đúc, dù chúng được viết bởi những bàn tay khác nhau.
“Học sĩ Frenken nhận được bức thư đầu tiên ở lâu đài Stokeworth,” đại học sĩ Pycelle giải thích, “bức thư thứ hai đến từ lãnh chúa Gyles.”
Littefinger vuốt râu. “Nếu Stannis gửi cho họ thì chắc chắn tất cả các quý tộc khác trong bảy vương quốc đều nhận được bức thư tương tự.”
“Ta muốn những bức thư này phải bị đốt, tất cả,” Cersei tuyên bố, “không được để chúng đến tai con trai ta, hay Cha ta, dù là phong thanh đi nữa.”
“Tôi sợ rằng Cha đã nghe không chỉ là phong thanh,” Tyrion khô khốc, “không nghi ngờ gì là Stannis đã gửi một con chim đến Casterly Rock và một con khác đến Harrenhal. Giờ mới đem tiêu hủy những bức thư này thì có nghĩa gì? Bài ca đã vang, nước đổ đi khó hốt lại huống hồ là tin đã tung ra. Và nói thật, cái tin này cũng chẳng có vẻ gì kinh khủng.”
Cersei quay lại nhìn hắn bằng đôi mắt xanh tóe lửa. “Cậu không có não à? Cậu đã đọc lão viết gì chưa? Hắn gọi là thằng bé Joffrey và hắn dám lên án ta loạn luân, thông dâm và phản quốc.”
Chẳng lẽ hắn nói sai. Thật ngạc nhiên khi thấy Cersei giận dữ đến thế về những điều mà cô ta biết rõ nó là thật. Nếu chúng ta thua trận, cô ta có thể đi diễn trò được, cô ta thực sự có tài năng về việc đó. Tyrion đợi cho đến khi cô ta nói xong liền tiếp tục. “Stannis phải có lý do để biện minh cho hành động phản loạn của ông ta. Thế chị mong ông ta sẽ viết gì? Joffrey là con đẻ của anh trai ta và là người thừa kế, nhưng ta muốn đoạt ngôi vị của nó?”
“Ta không thể chấp nhận được việc bị người ta gọi là con điếm.”
Tại sao vậy, chị gái, lão cũng chưa nói việc Jaime bênh ngươi. Tyrion liếc qua bức thư lần nữa, có vài câu khiến người ta nổi cáu… “Nhân danh Thần Ánh Sáng,” hắn đọc, “thật sự là cách chọn từ kỳ quái.”
Pycelle nuốt nước bọt. “Những từ này thường xuất hiện trong các bức thư và tài liệu đến từ các Thành Phố Tự Do. Chúng không có nghĩa gì cả, cũng giống như chúng ta thường viết ‘dưới ánh sáng của các chư thần’. Đó là thần của các tu sĩ áo đỏ. Tôi tin đây là thói quen dùng từ của họ.”
“Vài năm trước Varys cũng nói rằng Phu nhân Selyse có quan hệ với 1 tu sĩ áo đỏ.” Littlefinger nhắc nhở.
Tyrion gõ gõ vào tờ giấy. “Và bây giờ có vẻ như ông chồng đại nhân của bà ta cũng thế. Chúng ta có thể sử dụng điều đó để chống lại ông ta. Hãy giục Đại giáo chủ trước mặt mọi người vạch trần việc Stannis quay lưng chống lại các chư thần cũng như Đức vua hợp pháp…”

“Phải, đúng vậy,” thái hậu mất kiên nhẫn, “nhưng trước hết chúng ta phải ngăn không cho những tin đồn này tiếp tục lan truyền. Hội đồng phải đưa ra lệnh cấm. Bất cứ ai bị nghe thấy bàn về việc loạn luân hay gọi Joff là con hoang đều phải bị nhổ lưỡi.”
“Một biện pháp sáng suốt.” Đại học sĩ Pycelle nói, chiếc vòng cổ kêu leng keng khi ông gật đầu.
“Một biện pháp ngu ngốc.” Tyrion thở dài. “Khi chị nhổ lưỡi một người, chị không chứng minh được hắn nói dối mà chỉ nói với toàn thế giới rằng chị sợ những gì hắn có thể nói.”
“Vậy cậu nói xem chúng ta phải làm thế nào?” Chị hắn chất vấn.
“Đừng làm gì cả. Cứ kệ bọn họ thì thầm với nhau, rồi họ sẽ cảm thấy chán với những chuyện vớ vẩn này ngay thôi. Bất cứ ai chỉ cần có chút đầu óc cũng sẽ biết đây là cái cớ vụng về để giải thích cho hành động đòi soán ngôi. Stannis có chứng cớ gì không? Rõ là tin đồn vô căn cứ thôi.” Tyrion nhìn chị mình cười thật ngọt ngào.
“Thì nó là vậy,” chị hắn đành phải nói, “nhưng…”
“Thái hậu, em trai bà hoàn toàn có lý trong chuyện này,” Petyr Baelish đan những ngón tay vào nhau, “nếu chúng ta cố gắng ngăn tin đồn này, thì chúng đã biến nó thành tin lạ. Tốt hơn là hãy coi thường nó, giống như một lời nói dối bẩn thỉu và nhân tiện đó sử dụng phương pháp gậy ông đập lưng ông.”
Cersei đánh giá hắn. “Thế nào là gậy ông?”
“Tin đồn đều có cùng đặc điểm giống nhau, có lẽ thế, nhưng dễ khiến người ta tin. Lãnh chúa Stannis từ sau khi kết hôn đa số thời gian đều sống xa vợ. Tôi không hề có ý đổ lỗi cho ông ta, tôi cũng sẽ làm thế nếu tôi phải cưới phu nhân Selyse. Có điều nếu chúng ta đặt một câu chuyện nói rằng con gái bà ta là một đứa con hoang và Stannis là kẻ bị cắm sừng… người dân luôn tin vào những khía cạnh tồi tệ nhất của người lãnh đạo, huống hồ đây là một kẻ cao ngạo, nghiêm khắc vô tình như Stannis Baratheon.”
“Ông ta không được dân chúng yêu mến, điều đó là sự thực,” Cersei trầm ngâm ,“vì vậy chúng ta sẽ dùng chính vũ khí đó đáp lễ lão.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Phải. Ta thích ý kiến này. Ai có thể là người tình của phu nhân Selyse? Ta biết bà ta có hai anh trai. Và một ông bác luôn cùng bà ta ở Dragonston…”
“Hiệp sĩ Axell Florent người cai quản thành,” bất đắc dĩ Tyrion đành đồng ý với họ. Kế của Littlefinge có vẻ hứa hẹn Stannis chưa yêu vợ, nhưng ông ta là người mẫn cảm, coi trọng danh dự và sẵn tính đa nghi. Nếu họ có thể chia rẽ được ông ta và tùy tùng thì điều đó chỉ có lợi chứ không có hại. “Ta nghe nói đứa trẻ đó có tai giống nhà Florent.”
Littlefinger uể oải khoát tay. “Một thương nhân từ Lys có lần đã tiết lộ cho tôi biết rằng lãnh chúa Stannis rất yêu con gái, vì ông ấy đã tạc hàng trăm tượng về cô ta dọc các bức tường của Dragonston. ‘Đại nhân’ tôi phải nói với hắn rằng chúng là những bức tượng mặt quỷ,” hắn cười cười, “hiệp sĩ Axell có thể đảm nhiệm chức vụ là Cha của Shireen, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, lời đồn càng kỳ quái thì càng được lan truyền nhanh. Stannis có một tên hề cực kỳ lố bịch, luôn vẽ mặt.”
Đại học sĩ Pycelle vẻ mặt hoảng sợ, há hốc mồm. “Chắc chắn ông không định ám chỉ việc phu nhân Selyse sẽ lên giường với tên hề đó chứ?”

“Chỉ có tên hề mới muốn lên giường cùng Selyse Florent,” Littlefinger nói, “không nghi ngờ gì Patchface sẽ nhắc bà ta nhớ tới Stannis. Và lời nói dối tốt nhất luôn cần phải có một chút sự thật trong đó, đủ để những người nghe dừng lại nghi ngờ. Và chuyện thật là tên hề này luôn như hình với bóng với đứa bé gái đó. Bọn chúng thoạt nhìn cũng có những đặc điểm giống nhau. Shireen cũng có vẻ mặt lấm tấm hơi ghê ghê đó sao.”
Pycella ngất. “Nhưng đó là do di chứng của căn bệnh phát ban đã gần như giết chết đứa bé tội nghiệp đó.”
“Tôi thích tin đồn hơn,” Littlefinger nói, “và đám dân thường cũng vậy. Hầu hết họ tin rằng nếu một phụ nữ ăn thịt thỏ trong khi mang thai thì đứa trẻ sinh ra sẽ có đôi tai dài.”
Cersei mỉm cười theo cái cách cô ta thường đối xử với Jaime. “Lãnh chúa Petyr, ông thật là một sinh vật xấu xa.”
“Cảm tạ lời khen của người, thái hậu.”
“Và cũng là kẻ nói dối không chớp mắt.” Tyrion thêm vào, ít nồng ấm hơn. Kẻ này nguy hiểm hơn mình tưởng, hắn nghĩ.
Đôi mắt xanh xám của Littlefinger va chạm với cái nhìn dò xét của Thằng Lùn không một chút bất an kém thế. “Đại nhân, tất cả chúng ta đều có chung bổn sự.”
Thái hậu hoàn toàn say mê với kế hoạch báo thù, căn bản không chú ý đến trao đổi giữa hai người. “Đàn ông bị cắm sừng sẽ bị coi là thằng ngu! Stannis sẽ bị cười cợt ở khắp nơi suốt hai bờ Biển Hẹp.”
“Câu chuyện này sẽ không phải do chúng ta truyền ra,” Tyrion nói, “nếu không sẽ chỉ được coi là lời nói dối,” mà đúng thế thật còn gì.
Một lần nữa Littlefinger lại đưa ra giải pháp. “Kỹ nữ thích các câu chuyện ngồi lê đôi mách và thật may mắn tôi có làm chủ vài kỹ viện. Và không nghi ngờ gì Varys cũng sẽ gieo hạt ở những nhà trọ và lữ điếm.”
“Varys.” Cersei nhíu mày. “Varys đâu rồi?”
“Thưa thái hậu, tôi cũng tự hỏi mình điều đó.”
“Người Nhện đã dệt các mạng lưới bí mật của ông ta cả ngày và đêm.” Đại học sĩ Pycelle cảnh báo. “Các đại nhân, tôi không tin người đó.”

“Và lão nói rất tốt về ông.” Tyrion đẩy ghế đứng dậy. Đúng như thế, hắn biết rõ con người viên thái giám là như thế nào, nhưng đó không phải là điều những trọng thần khác ở đây cần phải nghe. “Giờ thì tha lỗi, các đại nhân, ta còn việc khác cần giải quyết.”
Cersei nghi ngờ. “Việc của nhà vua?”
“Không dám phiền chị quan tâm.”
“Ta sẽ tự mình đánh giá điều đó.”
“Chị định phá hỏng niềm vui của tôi sao?” Tyrion nói. “Tôi định đưa một món quà cho Joffrey, một sợi dây chuyền nhỏ.”
“Để làm gì? Nó đã có đủ các loại dây chuyền bằng vàng và bạc, đeo thoải mái không hết. Nếu cậu nghĩ cậu có thể mua chuộc lòng của Joffrey bằng món quà này…”
“Tại sao tôi phải làm thế, chắc chắc tôi sẽ có tình yêu của đức vua vì nó cũng giống như tình yêu của tôi. Và dây chuyền này tôi tin chắc một ngày nào đó sẽ rất hữu dụng,” thằng lùn cúi người hành lễ và lúc lắc mông đi ra cửa.
Bronn đang đợi hắn ở ngoài phòng, chuẩn bị hộ tống quay về Tháp dành cho Cánh Tay Phải của Nhà Vua. “Thợ rèn đang chờ ngài đại giá quang lâm ở phòng khách,” hắn nói khi họ đi qua nội đình.
“Chờ ta đại giá quang lâm. Ta thích câu này đó Bronn. Ông mở miệng càng ngày càng giống mệnh quan của triều đình, tiếp đến sẽ là quỳ xuống.”
“Khốn khiếp ông, thằng lùn.”
“Đó là việc của Shae.” Tyrion nghe thấy tiếng phu nhân Tanda thân thiết gọi hắn từ bậc cầu thang ngoằn ngoèo. Làm bộ như không thấy cô ta, hắn bước đi nhanh hơn. “Xem kiệu cả ta đã chuẩn bị chưa, ta sẽ rời lâu đài ngay khi xong việc ở đây,” hai gã trong huynh đệ Moon đang đứng gác ở cửa. Tyrion thấy bọn chúng hớn hở ra mặt và nhăn nhó trước khi bước lên cầu thang. Việc leo cầu thang lên phòng ngủ luôn khiến chân hắn đau nhức.
Trong phòng ngủ hắn thấy một thằng bé mười hai tuổi đang đặt quần áo trên giường, đây mới đúng đích thực là người hầu của hắn. Podrick Payne luôn tỏ vẻ ngượng ngùng nên khi làm việc luôn có vẻ lén lút. Tyrion luôn tự hỏi việc Cha nó giao nó cho hắn có phải vì muốn để nó cho hắn vui đùa.
“Quần áo của ngài, đại nhân,” thằng bé cụp mắt xuống khi thấy Tyrion bước vào, nhìn chăm chăm vào đôi giày của hắn. Ngay cả khi lấy hết can đảm nói chuyện thì Pod không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. “Bộ đồ để tiếp khách, và vòng cổ của ngài, vòng dành cho Cánh tay phải của nhà vua.”
“Rất tốt, giúp ta mặc vào nào.” Chiếc áo khoác làm từ nhung đen thêu hình đầu sư tử bằng sợi vàng, dây chuyền là những bàn tay vàng có những ngón tay móc lại với nhau. Pod mang đến cho hắn một cái áo choàng bằng lụa đỏ thẫm viền vàng, đã cắt bớt để phù hợp với chiều cao của hắn. Nếu là người bình thường thì chiếc áo choàng này chỉ đến đầu ngón tay.
Phòng khách riêng của Cánh Tay Phải của Nhà Vua không lớn hơn phòng khách của Đức Vua, cũng không thể bằng không gian bao la của điện nơi đặt ngôi báu, nhưng Tyrion thích những tấm thảm của người Myr, những bức tranh treo tường và cảm giác thân mật của nó. Khi hắn bước vào, tổng quản cất to tiếng thông báo. “Tyrion Lannister, Cánh tay phải của Đức Vua,” hắn cũng thích câu chào đó này nữa. Đám thợ rèn, vũ khí, thương nhân và Broon vội quỳ xuống chào đón.
Hắn tự mình ngồi xuống chiếc ghế cao đặt gần cửa sổ làm bằng vàng và ra lệnh cho họ đứng dậy. “Các vị, ta biết tất cả mọi người đều rất bận, vì vậy ta sẽ không mất thời gian nói những điều vô nghĩa. Pod, phiền cậu lại đây.” Thằng bé mang vào cái túi bạt, Tyrion giật mạnh quai và đổ hết đồ trong túi ra bàn. Đồ trong túi rơi ra, phát ra một tiếng va chạm kim loại. “Ta đã làm những thứ này ở lò rèn của lâu đài. Và giờ ta muốn một ngàn cái giống như vậy.”

Một trong những thợ rèn tiến lên, khom người kiểm tra: ba chân sắt tốt, nối với nhau “vòng lớn.”
“Lớn, nhưng ngắn,” Người Lùn trả lời, “có gì đó giống ta. Ta thích một cái dài hơn thế này. Ông tên là gì?”
“Thưa đại nhân, họ gọi tôi là Ironbelly.” Viên thợ rèn có mái tóc vàng và đầm người, trông rất tráng kiện, mặc áo lông và da dê bình thường, nhưng đôi tay vô cùng săn chắc.
“Ta muốn mọi lò rèn tại King’s Landing chuyển sang làm những chân sắt này và nối chúng vào với nhau. Các công việc khác tạm thời hoãn lại. Ta cũng muốn tất cả những ai biết làm kiểu sắt này đều phải tham gia nhiệm vụ lần này, bất kể có thầy dạy hay học trò hay không. Mỗi khi cưỡi ngựa trên Phố Sắt, ta muốn nghe thấy tiếng búa gõ bất kể ngày đêm. Và ta muốn một người, thật khỏe mạnh, phụ trách tất cả việc này. Liệu ông có phải là người đó không, Ironbelly?”
“Đại nhân, dù tôi có nguyện ý, nhưng còn áo giáp sắt và kiếm mà thái hậu đang yêu cầu thì sao ạ?”
Một thợ rèn khác phát biểu: “Thái hậu ra lệnh cho chúng tôi gia tăng chế tạo áo giáp và áo lót sắt, kiếm, dao găm và rìu với số lượng lớn. Đại nhân, nghe nói là để cấp cho đội quân áo choàng vàng mới.”
“Việc đó không vội,” Tyrion nói, “ưu tiên chuỗi sắt này trước.”
“Đại nhân, xin hãy tha thứ. Thái hậu nói nếu ai không hoàn thành công việc đúng thời hạn sẽ dập nát tay,” viên thợ rèn khẩn trương, “bà ấy nói sẽ đập vỡ ra từng mảnh”. Cersei ngọt ngào, chị luôn cố gắng để khiến cho dân chúng yêu quý chúng ta đây. “Không ai bị phạt dập nát tay cả. Ta hứa với các ngươi điều đó.”
“Sắt đang tăng giá,” Ironbelly thông báo, “và chuỗi vòng này sẽ cần rất nhiều sắt, và cả độ nóng cao nữa.”
“Đại nhân Baelish sẽ cấp tiền cho các ngươi.” Tyrion hứa, thầm mong Littlefinger đừng làm cho hắn thất vọng. “Ta sẽ ra lệnh cho Đội Tuần Thành Phố giúp các ngươi tìm sắt. Nếu cần thì sẽ lấy luôn móng ngựa để dùng.”
Một lão nhân tiến về phía trước, lão mặc áo dài thắt ngang lưng bằng lụa damash với khóa bạc và áo choàng cổ lông chồn. Lão quỳ xuống cẩn thận kiểm tra chuỗi sắt lớn mà Tyrion vứt trên sàn. “Đại nhân,” lão trầm giọng tuyên bố, “đây là công việc không cần đến kỹ xảo. Rõ ràng giao việc này cho các thợ rèn bình thường hay làm móng ngựa hay đốt lò cũng được, nhưng tôi là một thợ cả sản xuất vũ khí, xin đại nhân đừng chê cười, công việc này không hợp với tôi hay các học trò của tôi. Chúng tôi làm ra những thanh kiếm chém sắt như chém bùn, những chiếc áo giáp có thể dành cho các thiên thần, chứ không phải thứ này.”
Tyrion nghiêng đầu, dùng đôi mắt một to một nhỏ nhìn lão già đánh giá. “Thợ cả sản xuất vũ khí, ông tên là gì?”
“Bẩm đại nhân, tên tôi là Salloreon. Nếu Cánh tay phải của Nhà Vua đồng ý, tôi rất vinh hạnh được chế tạo cho ngài một chiếc áo giáp phù hợp với tầm vóc gia tộc và chức danh của ngài,” hai thợ rèn khác cười lạnh nhưng Salloreon vẫn hồn nhiên tiếp tục. “Cứng rắn và có vảy, tôi cho rằng thế. Những vảy giáp sẽ ánh rọi dưới mặt trời, áo giáp sẽ có màu đỏ sậm của gia tộc Lannister. Tôi đề nghị làm mũ giáp theo hình đầu con quỷ, trên gắn hai sừng hươu bằng vàng cao. Khi ngài cưỡi ngựa đánh trận, quân địch sẽ dạt ra vì sợ.”
Một chiếc đầu quỷ, Tyrion buồn rầu nghĩ, giờ thì mọi người nghĩ gì về ta đây? “Thợ cả Salloreon, ta tính ở đây chỉ huy trận chiến và ta cần chuỗi vòng này chứ không phải sừng quỷ. Do vậy cứ làm theo những gì ta nói. Ông hoặc là làm chuỗi vòng, hoặc là đeo nó. Tùy ông chọn.” Nói xong hắn đứng dậy quay đầu rời đi.
Bronn đang đợi ngoài cổng cùng với kiệu và một đội hộ tống đang cưỡi ngựa Black Ears. “Ta sẽ nói địa điểm đến,” Tyrion nói. Hắn chấp nhận sự giúp đỡ để bước lên kiệu. Hắn đã làm tất cả những gì có thể để nuôi một thành phố đang chết đói - hắn điều hàng trăm thợ mộc để đóng thuyền cá ở giữa những máy lăng đá, mở rừng Kingswood cho bất kỳ thợ săn nào dám vượt qua sông, thậm chí phái đội áo choàng vàng đi về phía Tây và Nam để tìm lương thực, tuy nhiên hắn vẫn nhìn thấy những đôi mắt oán giận ở bất kỳ nơi nào đi qua. Chiếc kiệu đang giúp hắn ngăn cách chúng và cho hắn không gian yên lặng để suy nghĩ.
Khi họ chậm rãi đi dọc theo Shadowblack Lane tới chân đồi Aegon’s High Hill, Tyrion nghĩ lại các sự kiện sáng nay. Cơn giận đã khiến chị hắn xem nhẹ những trọng điểm thực sự trong bức thư của Stannis Baratheon. Không có chứng cứ, những điều lão lên án chẳng là gì. Vấn đề ở đây là hắn đã tự xưng mình là vua. Và Renly sẽ có cảm tưởng gì về việc này? Không thể có chuyện cả hai người bọn họ ngồi trên Ngôi Sắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện