"nương nương, chuyện gì thế?" Một câu nói dịu dàng kéo Pháo Thiên Minh

thoát khỏi vòng tay tử thần, một nữ tử ăn mặc như công chúa bước ra hỏi.

Lý Thu Thủy đổi chiêu thành đỡ Pháo Thiên Minh đứng dậy, nói: "Có kẻ

ngoại bang lẻn vào, ý đồ bất chính. May nhờ vị tiểu huynh này xả thân hô hoán,

mới dọa phường gian tặc. Công chúa tạm thời ở trong phòng, ta đi kiểm tra một

phen." Nói xong, cô gật nhẹ đầu rồi rời đi.

Công chúa đánh giá Pháo Thiên Minh rồi nói: "Ngươi là tạp dịch tạm thời

trong cung phải không? Ngươi bị thương rồi, trong phòng ta có ít thuốc trị

thương. Mời ngươi cùng vào trong."

"Mạng của tiểu nhân không chết được, không bằng tiểu nhân cáo lui trước."

Pháo Thiên Minh vừa mới toát mồ hôi lạnh xong, làm sao dám mạo hiểm cược

nhân vật NPC này có phải cấp BOSS không, dù sao xét theo dung mạo và trí

thông minh kia, cho dù không phải BOSS cũng không thoát khỏi kiểu Vương cô

nương ở Mộ Dung phủ. Trong chuyện gì thì an toàn cũng là trên hết... huống hồ

là vừa mới giết vài người, bây giờ đạo đức chỉ còn mười một điểm, nhân phẩm

tiếp tục suy yếu, biết đâu Chân Vũ Kiếm sẽ mất linh, đến lúc đó kêu oan với

Diêm Vương cũng vô ích, chẳng lẽ cầm một thanh phi đao nát đi xông pha

giang hồ? "Có thể... ở lại đây với ta một lúc không, ta rất sợ." Công chúa nói nhỏ.

Sợ cái gì, kẻ trộm hiện giờ còn sợ cô đây này. Dẫu vậy, Pháo Thiên Minh

vẫn cùng công chúa vào phòng trong. Công chúa pha cho Pháo Thiên Minh

uống thuốc trị nội thương. Thấy công chúa thật sự không có ý xấu, Pháo Thiên

Minh yên tâm hỏi: "Nương nương vừa rồi là ai? Tại sao lại dùng khăn trắng che

mặt?"

"Đó là Quý Phi nương nương Lý Thu Thủy, khuôn mặt của người bị kẻ gian

hủy hoại, nên mới phải che mặt bằng khăn trắng. Thật đáng tiếc, nương nương

là người tâm địa nhân hậu." Công chúa đi đến trước cửa sổ, nhìn chú chim nhỏ

trong lồng nói: "Chim non kia ơi, ngươi mãi ở trong lồng như thế, có buồn

không?"

"Buồn? Nếu ngươi thả nó ra, nó sẽ bị chết đói đấy." Pháo Thiên Minh thấy

trên bàn có hai chén chè đậu đỏ, chắc hẳn là muốn dùng đá làm mát rồi mới

uống. Y lặng lẽ lấy ra một gói sữa bột Tam Lộc bỏ vào mỗi chén một thìa cà

phê. Khuấy đều một cái, chè đậu đỏ chuyển thành màu xanh đậu phộng, còn tỏa

mùi chao thoang thoảng... đúng là thằng ngu mới uống cái này.

"Cho dù chết, ít ra cũng được tự do chứ?"

"Sao vậy? Cô cảm thấy buồn chán, muốn ra ngoài dạo chơi một chút à?"

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc, thấy công chúa này nhân phẩm khá tốt, nếu

bất cẩn uống phải thứ này thì thật sự không thể tha thứ. Vì thế y đổ một chén

xuống lọ hoa cạnh bàn. Chỉ thấy những bông hoa tươi nhanh chóng héo úa,

không đầy ba giây đã trở thành tro bụi tan đi mất. Pháo Thiên Minh hài lòng:

chỉ cần có người dám uống, không thể có chuyện không chết. Nhưng trước tiên

phải có ai đó chịu uống thì được.

"Đáng tiếc, cung cấm quá thâm sâu!" Công chúa nhìn bầu trời trong xanh.

"Vậy sao không để ta đưa cô đi dạo chơi một chút?"

"Được đó!" Nhưng công chúa lại buồn rầu nói: "Nương nương sẽ không

đồng ý đâu."

"Ta có cách." Pháo Thiên Minh khuấy chén chè nói: "Cô xem, đây là thuốc

mê, chỉ cần cho nương nương uống vào, người sẽ ngủ say nửa khắc, lúc đó

chúng ta sẽ lẻn ra ngoài. Thế nào?"

Công chúa cúi xuống ngửi thử nói: "Thuốc mê của ngươi có mùi lạ thật đấy,

không biết có tác dụng gì không... Hơn nữa, làm như vậy thật sự không đúng."

"Thật ra làm con chim nhỏ cũng rất tốt, bên ngoài loạn lắm, quán ăn mọc

khắp nơi, các nghệ nhân rong ruổi đầy đường. Còn có người đọc sách nữa, cứ

ồn ào quá, chẳng có chỗ nào vắng vẻ."

Công chúa không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

"Còn nữa, đấy mới chỉ tính riêng Hàng Châu thôi! Những nơi như Vân

Nam, Đại Lý... cứ như chúng cùng một nơi vậy, dù sao món ngon đâu đâu cũng

có, khiến người ta phân vân lựa chọn mà hàng ngày chẳng biết ăn gì. Còn tệ

hơn là những người bán kẹo bánh rao bán ầm ĩ khắp nơi. Còn nữa như Võ Đang

của chúng ta, phong cảnh vốn rất đẹp nhưng có một bầy khỉ nghịch ngợm cứ

hay trêu ghẹo người khác..."

Pháo Thiên Minh nói chưa dứt lời, công chúa đã nói: "Ta sẽ thu xếp đồ đạc,

chớ có lừa ta nhé."

"Ta tuyệt đối không lừa cô, nếu ta lừa cô thì để cho huynh đệ tốt nhất của ta

bị sao băng đập chết."

Công chúa gật đầu nói: "Ngươi ra chờ bên ngoài, ta sẽ dọn dẹp một chút, khi

nào nương nương đến ta sẽ lừa người uống thuốc mê."

Pháo Thiên Minh cười khẩy chờ bên ngoài cửa, không bao lâu Lý Thu Thủy

trở lại, liếc nhìn Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi không xâm nhập trong phòng

đấy chứ?"

"Không có, tuyệt đối không!" Pháo Thiên Minh quả quyết lắc đầu nói.

"Ừ, hiếm thấy ngươi trung thành bảo vệ công chúa như vậy, quyển Tiêu Dao

Cầm Nã thủ này ta cho ngươi." Lý Thu Thủy đưa Pháo Thiên Minh một quyển

sách rồi bước vào phòng công chúa.

Tiêu Dao Cầm Nã thủ, chính là thuật cầm nã thủ mà Tiêu Dao phái mới có

thể sử dụng, võ công trung cấp.

Pháo Thiên Minh liếc nhìn một cái rồi ném vào túi. Kể tiếp Lý Thu Thủy

bước vào trong, trò chuyện vài câu với công chúa về chủ đề thích khách. Công

chúa bưng chén chè đậu xanh lên nói: "Nương nương vất vả rồi, đây là món

cháo đặc biệt ta thể đã chuẩn bị cho nương nương... Mùa hè nóng bức, nương

nương nhớ giữ gìn sức khỏe."

Lý Thu Thủy mỉm cười gật đầu nhận lấy chén chè đậu xanh, nghi ngờ hỏi:

"Công chúa à, mùi vị này... có vẻ hơi lạ đấy."

Công chúa cười đáp: "Quả thật hơi lạ, vừa nãy ta cũng uống một chén, cung

nữ nói đây là Ngự y đặc biệt pha thêm thảo dược. Dù sao cũng là món giải nhiệt

hiếm có."

Lý Thu Thủy vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy dư vị còn sót lại trong chén

của công chúa, rõ ràng là đã uống cạn. Vậy nên nói: "Vậy thì cảm tạ Công

chúa." Nói rồi nhẹ nhàng uống một ngụm. Nhưng ả vốn là người cẩn trọng, nếu

không đâu đợi đến lúc Thiên Sơn Đồng Ma phản lão hoàn đồng mới tìm tới gây

sự. Một luồng nội lực bảo vệ trái tim, cho dù biết có Tam Tiếu Truy Hồn tán, ả

cũng không để ý nhiều.

Vừa nuốt xuống bụng, Lý Thu Thủy lập tức phát hiện không ổn, ngũ tạng

lục phủ như bị lửa thiêu, ngay cả vết sẹo mặt cũng đau nhói. Ả ném chén xuống

đất, lăn lộn kêu la. Công chúa kinh hoàng, vội hốt hoảng hô: "Sao lại thế này?"

Pháo Thiên Minh biết mình đã thành công, chạy vào xem, mụ phù thủy kia

vẫn chưa chết. Y đang định rút kiếm giết người, nhưng lại không tiện làm trước

mặt công chúa. Đành phải nói: "Toàn bộ là do cái miệng quạ đen của cô, thuốc

mê hỏng mất rồi, hiện giờ nương nương đang bị tiêu chảy. Cô mau đi tìm vài

cung nữ đến hầu hạ đi."

Công chúa lúng túng, vội vàng chạy đi tìm người giúp đỡ. Pháo Thiên Minh

rút kiếm đâm tới, không ngờ cho Lý Thu Thủy bị trúng độc vẫn cảm nhận được

sát ý, lăn người sang một bên tránh né. Pháo Thiên Minh lại đâm tới, Lý Thu

Thủy tức giận trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh nhưng không thể thốt ra lời nào.

Pháo Thiên Minh phải dùng hết mười thành nội lực mới rút lại được kiếm,

không dám đâm nữa, sợ bị giật mất. Xem ra phải chuẩn bị thêm vài thanh kiếm

dự phòng mới được."Nương nương à, nếu như ngươi có thể nhường một bước,

ngươi ép chất độc, ta mang công chúa đi, ngươi thấy thế nào?" Pháo Thiên

Minh lấy Tiểu Lý Phi Đao ra đe dọa.

Lý Thu Thủy đầu đẫm mồ hôi lạnh, khàn giọng thều thào: "Ác tặc cho ta ăn

thứ gì?"

"Sữa bột Tam Lộc... Cho dù ta nói ngươi cũng không tin đúng không, ngươi

đừng hỏi nữa. Mau quyết định đi, nếu không khi nào công chúa trở lại, ta chỉ có

thể nói với cô rằng ngươi bị thích khách ám sát."

Lý Thu Thủy ném ra một quyển sách, quát lớn: "Nếu ngươi dám lừa ta, ta có

thành quỷ cũng không tha cho ngươi."

Tuyệt học không trọn vẹn Tiểu Vô Tướng Công, có học không, chọn Có thì

hệ thống hỏi: Đây đều là nội công tuyệt đỉnh của Đạo gia, có muốn chuyển hóa

thành Chân Võ Tâm Pháp không? Pháo Thiên Minh hứng khởi chọn Có. Học

được Chân Võ Tâm Pháp, đả thông được hai mạch Nhâm và Đốc, bảy thành nội

lực có thể sinh sôi không ngừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện