Pháo Thiên Minh cười mỉa mai, y vừa mới thử qua. Y đã chuẩn bị sẵn, một

khi học xong, sẽ lập tức bảo Tinh Ảnh dùng hết mười thành nội lực đưa A Châu

quay lại Thiếu Lâm, chỉ cần bảo toàn tính mạng của cô ấy, sau này muốn vãn

hồi gì cũng có thể từ từ tính toán.

"Phạn văn là ngôn ngữ cổ đại ban đầu của tiếng Phạn Ấn Độ, các chữ cái

trong đó gọi là chữ Devanagari. Muốn học ngôn ngữ này, vị tiểu đệ kia phải

quay trở lại thế kỷ XIX. Tất nhiên cũng không hoàn toàn tuyệt đối, không ít nhà

khảo cổ cũng biết một số ngôn ngữ, nhưng chắc chắn không đạt tới trình độ cấp

6. Nói tới cấp độ ngôn ngữ, ta thật tức giận... Sự tiến hóa ngôn ngữ ở các nước

cổ đại tương đối giống nhau, duy chỉ có Trung Quốc giữ được đặc trưng hình

vuông của chữ viết. Mặc dù trải qua... Đừng xem thường Tần Cối... Chế độ

quan liêu... Xã hội phong kiến... Xã hội tư bản... Chứng khoán... Dầu khí Trung

Quốc... Khủng hoảng tín dụng..." Vụ Trung Hoa nói liền một mạch.

Pháo Thiên Minh nhăn nhó hỏi: "Tiểu Hoa à, ngươi tốt nghiệp chuyên

ngành gì vậy?"

"Tiến sĩ kép triết học và văn học Trung Quốc. Nói đến chuyện này, ban đầu

ta..."

"À! Đĩa bay..." Mọi người khinh bỉ nhìn Pháo Thiên Minh, còn Vụ Trung

Hoa đang nhăn mặt vì bị y lừa. Nhưng càng người cảm ơn Pháo Thiên Minh vì

không khiến bọn họ nhớ lại thời sinh viên đau khổ.

Thải Vân Phi nói: "Đưa ta xem nào." Chân Hán Tử do dự một lúc rồi vẫn

đưa tuyệt học cho Thải Vân Phi. Thải Vân Phi che miệng cười nói: "A Minh à,

ta nói rồi, ở bên cạnh ngươi, ta sẽ gặp vô vàn may mắn. Chân Hán Tử, ta bán rẻ

cho ngươi sáu mươi vạn nhân dân tệ đấy. Đừng nhìn ta thế, vừa vặn ta biết cách

biến quyển sách này thành tiếng Trung. Ta nói thẳng cho ngươi biết để ngươi

khỏi mất công tìm hiểu, chỉ cần ngâm nó trong nước là được. Ta cam đoan nếu

đem bán đấu giá, chắc chắn sẽ thu về thêm hai mươi vạn."

Chân Hán Tử tức giận rút kiếm ra, nhưng Thải Vân Phi không hề tránh né,

vẫn đứng yên nói: "Suy nghĩ kỹ chưa?"

Mũi kiếm của Chân Hán Tử dừng sát cổ họng cô, hắn hiểu nhát này đâm ra

chắc sẽ không lấy lại được gì. Thải Vân Phi mỉm cười, nụ cười thấu tỏ tâm can.

Chân Hán Tử lắc đầu: "Xin lỗi, ta đã thề sẽ không dùng tiền thật chơi trò

chơi nữa. Ta không tin mình không thể chơi lại gã khốn kiếp kia." Hắn đẩy

kiếm tới, Thải Vân Phi mang ánh mắt không thể tin nổi biến thành ánh sáng

trắng, rớt xuống mấy lạng bạc.

"Tiểu Trư Trư à, thật xin lỗi!"

"Không sao, ta cũng chẳng định học. Giờ thấy bọn họ cắn xé lẫn nhau cũng

thú vị đấy chứ."

Tất cả cao thủ Vũ Sơn lẳng lặng rời đi. Sau một hồi ồn ào, nội lực của Pháo

Thiên Minh đã hồi phục năm thành. Y lập tức hỏi câu đầu tiên: "Gã khốn kiếp

mà ngươi vừa nói là ta à?"

"Không phải ngươi thì là ai?" Chân Hán Tử mặt ủ mày cau: "Lòng người

thật đen tối, đi thôi!"

"Mẹ nó! Nói đi là đi à?" Pháo Thiên Minh vung kiếm đâm thẳng vào Chân

Hán Tử. Chân Hán Tử rút kiếm tránh né, nhưng phát hiện Pháo Thiên Minh liên

tiếp ra đòn, bao vây hết đường lui. Sau vài hiệp né trái tránh phải, trên người

hắn đã xuất hiện vệt máu. Chân Hán Tử hoảng hốt la lên: "Dừng lại!"

"Sao lại mạnh hơn trước nhiều thế?"

Pháo Thiên Minh thu kiếm vào vỏ, ra vẻ cao thủ: "Thái cực vốn vô cực!"

Chân Hán Tử khịt mũi nói: "Ra vẻ sẽ bị sét đánh đấy, thôi đi!"

Lục Nguyệt Tuyết thấy Chân Hán Tử bỏ đi, ngơ ngác hỏi: "Sao không giết

hắn?"

"Cái đó... ta vẫn hơi ngại."

"Ngại cái gì?"

"Không thể nói... Thôi chúng ta đi đi! Dù sao Tiểu Trư Trư cũng không sao,

mục đích của chúng ta cũng coi như đạt rồi, về ăn mừng đi."... Tầng hai quán

rượu Vô Gian, Xa đã chờ sẵn:

Mọi người ngơ ngác nhìn quyển Dịch Cân Kinh ướt sũng, A Châu cười khì

khí: "Ta vô tình cũng lấy luôn một quyển Phạn văn La Hán Quyền, không ngờ

lại dùng được. Chử Trà à, quyển tuyệt học này tặng ngươi. Nhưng nó có đặc

điểm là phải kết hợp với võ công Thiếu Lâm, nếu không sẽ không phát huy hết

uy lực."

"Không hết uy lực thì không hết uy lực thôi, ta cố học tạm vậy!" Pháo Thiên

Minh liếc nhìn Xa, Xa siết chặt nắm đấm nói: "Ngươi tuyệt đối đừng có đưa cho

ta, nếu đưa là thằng khốn!"

Pháo Thiên Minh cười ha hả, giơ tuyệt học lên nói: "Vì Xa nhà ta, làm khốn

kiếp một lần cũng đáng. Hơn nữa ở đây đông người thế này, chia sao cho hết

đây? Mỗi người xé hai trang? Vậy không phải biến thành giấy lộn rồi sao? Lợi

cho ngươi rồi."

Xa cũng không khách khí nhận lấy rồi nhanh chóng học luôn: "Đánh thông

Nhâm Đốc lưỡng mạch, bảy thành nội lực có thể sinh sôi không ngừng. Toàn bộ

võ công Thiếu Lâm gia tăng uy lực 5%, thật lãng phí! Ta chỉ cần hai bản chân

giải là đủ rồi, Chử Trà à, ngươi rõ là phá gia. Than ôi! Người khác cầu xin mình

học võ công, đây là thời thế gì vậy?"

Mọi người đều đưa ánh mắt khinh bỉ. A Châu đứng dậy tươi cười nói: "Ta

phải đi rồi! Trà Trà à, rảnh rỗi ta sẽ ghé thăm ngươi."

"Trư Trư à, ta sẽ không tiễn cô đâu. Ta đã dặn tiểu nhị, về sau cô đến đây

tiêu xài sẽ được miễn phí hoàn toàn."

"Trư Trư?"

"Trà Trà?"

"Không phải ngươi định hẹn hò với NPC đấy chứ? Hay là ngươi thật sự thật

sự đã bán mình vì quyển tuyệt học này?"

"Cút đi!"

Xa gõ bàn nói: "Đã là người nhà, ta sẽ không khách khí. Các ngươi thấy thế

nào, dùng tiền bồi thường tổn thương tinh thần cho các ngươi, hay ta và Chử

Trà giúp các ngươi làm nhiệm vụ?"

Pháo Thiên Minh phản đối, bản thân chẳng kiếm được lợi lộc gì, sau khi Xa

dùng nắm đấm nói chuyện, cuối cùng đành nhượng bộ.

Lục Nguyệt Tuyết và Vụ Trung Hoa đều nói không có nhiệm vụ trong tay,

còn Tinh Ảnh thì nói: "Ta đã tìm được 3 món Thiên Nộ Thập Phương, còn một

món gọi là Quảng Mục Vô Biên, theo hệ thống thông báo... trong một ngôi mộ.

Chỉ không biết ngôi mộ nào, không cách nào lấy được."

"Nói tới mộ... ta biết hai nơi, một là nơi chúng ta từng gặp Mai Siêu Phong,

hai là nơi ta đi qua cách đây vài ngày, Cô Tô Mộ Dung, nhiều lần nghe họ nhắc

tới mộ của gia chủ Mộ Dung Bác. Nhưng vị trí cụ thể không rõ, nhưng có thể

dò hỏi hoặc ép buộc NPC khai ra."

"Đào mộ à?" Vụ Trung Hoa sợ hãi nói: "Ta không đi đâu, từ nhỏ ta đã sợ

những thứ này rồi. Các ngươi không biết đâu..."

Pháo Thiên Minh liếc mắt khinh bỉ khiến Vụ Trung Hoa đổi giọng: "Đi thì

đi, nhưng phải hứa không được dọa ta."

"Ta không sợ những thứ đó, nhưng có việc khác nên không đi cùng các

ngươi." Lục Nguyệt Tuyết định đồng ý nhưng nhận được tin nhắn là thay đổi ý

định.

Sau khi bàn bạc, ba người Pháo Thiên Minh xuống lầu, Phích Lịch vừa vặn

tới ăn chực, bị gọi đi luôn. Phích Lịch đã học xong chưởng thức ba trong Hàng

Long Thập Bát Chưởng - Lợi Thiệp Đại Xuyên, hiện có thể so tài cùng Bất Túy.

Mặc dù chiêu Thần Long Bãi Vĩ hắn học được là trong ba chiêu sau, uy lực

khác lớn, nhưng Đại sư huynh được tăng cường công kích phòng ngự nên cũng

coi như ngang cơ.

Nghe sẽ đi đào mộ, Phích Lịch kiểm tra điểm đạo đức của mình. Miễn

cưỡng đạt mức 50 điểm, sau đó hắn thương hại nhìn Pháo Thiên Minh, chắc

chắn hắn ta không nghĩ tới vấn đề đạo đức. Nếu không thì đời này khó mà quay

lại Võ Đang.

Bốn người đến Tô Châu rồi thuê một chiếc thuyền nhỏ, Pháo Thiên Minh

chỉ đường cho người chèo thuyền dựa trên trí nhớ, chiếc thuyền chèo vào vùng

sông nước Yến Tử Ổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện