Năm người vừa bước qua sơn môn Thiếu Lâm đã thấy bên trong tấp nập,

người qua kẻ lại lại như nước chảy. Bây giờ số lượng người chơi có võ công cao

cấp ngày càng nhiều như biển cả, nhưng những ai có thể tiến thêm một bước

chinh phục được những tu hành không trọn vẹn thì lại cực kỳ hiếm hoi. Ví dụ,

trong hàng chục vạn đệ tử đao phái Vu Sơn, Tiểu Nhị thông thạo võ công cao

cấp đã có thể chiếm vị trí số một trong Hoa Sơn luận kiếm, điều này thật sự nói

lên được vấn đề. Ở sơn môn đã có đông đảo người chơi tụ tập, ai nấy đều cho

rằng chìa khóa then chốt để giành chiến thắng nhiệm vụ này là phải thật nhanh

nhạy, lập tức tiêu diệt NPC ngay khi phát hiện ra. Dù sao, theo hướng dẫn

nhiệm vụ thì nhân vật này chỉ có võ công trung cấp, cho dù là cấp độ 100 thì hai

người liên thủ cũng có thể hạ gục được.

Xa là đại sư huynh Thiếu Lâm, gần như toàn bộ đệ tử Thiếu Lâm đều biết

cô ấy, dọc đường rất nhiều đệ tử chào đón. Dung mạo của Xa đã được điều

chỉnh nhưng khá xinh đẹp, còn hai cô gái khác đặc biệt là A Châu với nhan sắc

gần như hoàn mỹ, khiến tất cả các đệ tử đều nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên

Minh với ánh mắt giận dữ. Kênh môn phái Thiếu Lâm cũng bị spam ầm ĩ, chủ

yếu là mấy câu:

"Đại sư huynh à, cô gái áo vàng kia tên là gì thế? Giới thiệu cho đệ làm

quen với?"

"Mẹ kiếp! Võ Đang dẫn mĩ nữ đến Thiếu Lâm khoe khoang, các huynh đệ

mau xôn lên!"

"Nếu không phải bằng hữu của đại sư huynh, ta đã thịt hắn rồi."

"Muội muội này xinh đẹp quá đi, nhìn cái đã biết là cực phẩm này, khiến ta

miễn nhiễm với tất cả động vật giống cái."

"Nếu được ngủ trong hiện thực một đêm, ta sẵn sàng giảm thọ mười năm."

"Chỉ có điều lạnh lùng quá!"

"Đánh rắm! Đấy gọi là có khí chất."

Không ít nam nhân nhàm chán tiến lên làm quen, nhưng đa số bọn họ đều

quen biết Pháo Thiên Minh và Xa, không dùng trang bị ra thu hút hay mời lập

nhóm luyện cấp. Xa mỉm cười ứng phó ven đường... bụng thì cười sằng sặc, còn

A Châu thì lạnh lùng dắt tay Lục Nguyệt Tuyết, cứ như vậy vượt qua được cửa

thứ nhất mà không ai phát hiện.

Đến ngoài Bồ Đề viện, cách đại viện này hai mét là một vòng kẻ đỏ. Bên

ngoài vòng kẻ đỏ là... gần hai vạn người chơi, ngồi la liệt hoặc đứng san sát trên

diện tích cả một cây số vuông. Ai cũng nghĩ sẽ có nhiều người nhưng không

ngờ lại đông đúc đến thế này, mọi người đều cảm thấy thiếu tự tin.

"Các ngươi cũng đến à." Thải Vân Phi, Chân Hán Tử cùng cao thủ Thiếu

Lâm - Trùng, ba người đi đến chào hỏi. Vừa thấy Thải Vân Phi, Pháo Thiên

Minh đã thầm thấy lo âu. Cô nàng này tuy không thể nói là hiểu rõ trò chơi như

lòng bàn tay, nhưng với nhan sắc xuất chúng của A Châu thì chắc chắn phải để

lại ấn tượng, tuyệt đối không được để lộ chân tướng.

Thải Vân Phi tiến lại nắm tay Xa, cười hớn hở trò chuyện. Xa cũng lịch sự

giới thiệu Nguyệt Tuyết, Vụ Trung Hoa và Tiểu Trư Trư cho ba người. Thải

Vân Phi hỏi nhỏ: "Sao ta không nhận ra môn phái của hai người kia?"

"Tiểu Hoa biểu diễn một phen đi."

Vụ Trung Hoa vung tay đập vào một hòn đá, đá vỡ làm đôi rồi nói: "Ta là

môn phái bí truyền, không biết Thải Vân Phi tỷ tỷ có từng nghe nói đến môn

phái bí truyền chưa? À không, chắc chắn phải có không ít môn phái bí truyền

mới phải. Thật ra ta rất ngưỡng mộ các môn phái chính thống của mọi người, ví

dụ như Hoa Sơn luận kiếm. Đám chúng ta chỉ có thể xem trò vui, thật là nhàm

chán. Đúng rồi, khi đó ta có thấy Phượng Hoàng và Chử Trà, đặc biệt là Phượng

Hoàng oai phong lẫm liệt khiến ta ấn tượng sâu sắc. Thải Vân Phi tỷ tỷ là đại sư

huynh của Vu Sơn phải không? Sao hôm đó tỷ tỷ không xuất hiện vậy? Sao mà

ta không thấy tỷ tỷ?"

Thải Vân Phi im lặng nhìn Pháo Thiên Minh rồi nói: "Tiểu muội muội thật

dễ thương!"

Vụ Trung Hoa ngượng ngụng nói: "Nào có dễ thương bằng tỷ tỷ, tỷ tỷ... rất

có duyên... Mẹ ta bảo... nhiều chàng trai... nhưng trong mắt người yêu... tỷ tỷ có

người yêu chưa... tỷ tỷ kén chọn quá đấy... đó là họ không có phúc phận... Ta có

một bạn học..."

Thải Vân Phi cố nhịn cảm giác muốn hộc máu, mỉm cười nghe hết những

lời nói này, sau đó nhận ra tất cả mọi người kể cả người chơi xung quanh đều

đứng cách họ ba mét, đưa ánh mắt cảm thông.

Pháo Thiên Minh hô lớn: "Tiểu Hoa à, sao cô không nói thẳng vào vấn đề,

Thải Vân Phi tỷ tỷ nghi ngươi là NPC đấy!"

Lúc này Thải Vân Phi cực kỳ hối hận, tại sao hồi đó lại dễ dàng chia tay

Pháo Thiên Minh như vậy, phải mang theo lão nhị của người ta làm làm kỷ

niệm mới phải.

"Tỷ tỷ nói linh tinh rồi, ta không phải NPC đâu, thật ra... Đáng ghét, người

ta trông đâu có... Đặc điểm của NPC... Ta cũng từng gặp... sau mới biết... trò

chơi này quá thật... nhưng bây giờ đã khai phá ra ngoài không gian... lỗ đen có

uy lực như vậy thật không..."

Trong vòng mười mét xung quanh Thải Vân Phi không còn người chơi nào,

mọi người đều sửng sốt. Có thể nói líu lo suốt một đoạn dài mà không dừng lại

là đại tài, chuyển từ câu suy ngẫm sang khởi nguyên vũ trụ, tôn giáo tận thế rồi

chiến tranh hòa bình, quả là đại đại tài. Có thể lý lẽ rành rẽ khiến người khác

không thể chen ngang là đại đại đại tài. Hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp,

trong trắng như ánh mặt trời, chỉ cần không phải kẻ vô liêm sỉ thì không thể thô

lỗ nổi, quả thật là độc nhất vô nhị.

Kết quả là khi Xa dắt Vụ Trung Hoa rời đi, trong vòng năm phút Thải Vân

Phi vẫn giữ nụ cười ngượng ngùng, người có nguy vạch trần thân phận A Châu

nhất còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Chuyện này khiến Pháo Thiên Minh và Xa

thở phào nhẹ nhõm. Người chơi xung quanh thấy vậy nhanh chóng lánh đi,

thậm chí người quen của Xa cũng làm như không biết.

Vụ Trung Hoa thắc mắc: "Sao không khí giống ở đại học và trong đơn vị thế

nhỉ..."

Pháo Thiên Minh quay đầu chỉ lên trời kinh ngạc hô: "Siêu nhân cởi truồng

kìa!"

Vụ Trung Hoa vội quay lại nhưng không thấy gì, đến lúc quay đầu lại thì ba

người kia đã chạy xa mười mấy mét...

Đến gần vạch đỏ, Xa trao quyền đội trưởng cho Pháo Thiên Minh rồi lén lút

bỏ đi. Pháo Thiên Minh thấy Vụ Trung Hoa có vẻ ấm ức bèn dạy bảo: "Sau này

ngươi nói chuyện nên chỉ nói kết quả, không cần nói quá trình suy nghĩ. Ta tin

làm như vậy không khí sẽ sôi nổi hơn."

Vụ Trung Hoa im lặng một lúc rồi nói luôn kết quả, bỏ qua suy nghĩ: "Bóng

đá Trung Quốc xem không hay."

"... Ngươi vẫn nên nói quá trình suy nghĩ đi! Suỵt, tin tức từ phía bên kia

đến rồi, bây giờ làm việc chính đã. Trư Trư chuẩn bị ra sao rồi?" Pháo Thiên

Minh rất không hiểu mình nói gì liên quan tới bóng đá? Y nào đâu biết rằng Vụ

Trung Hoa liên tưởng từ ngôn ngữ đến nguồn gốc nhân loại, tiến hóa văn minh,

tinh thần Olympic, bóng đá, bóng đá Trung Quốc, còn sợ mọi người chờ lâu quá

không kịp suy nghĩ liên tưởng tiếp.

A Châu gật đầu, đột ngột vươn tay ra nắm tay Pháo Thiên Minh, mỉm cười

rồi nhảy vào vạch đỏ, nhảy qua tường vây vào Bồ Đề viện. Tất cả mọi người

mắt trợn trừng nhìn, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Nhóm của Pháo

Thiên Minh là nhóm thu hút sự chú ý của mọi người nhiều nhất, ít nhất một nửa

ánh mắt đổ dồn vào họ. Nhưng không ngờ lại có người chơi xâm nhập được vào

Bồ Đề viện... Mọi người hiểu ra, cùng hô to: "Mẹ nó, là NPC rồi!" Bởi vì trong

nội dung nhiệm vụ có thêm một dòng: "Dịch Cân Kinh bị đánh cắp."

Người chơi ồ ạt ào tới vạch đỏ, ai nấy cầm vũ khí chờ đợi kẻ trộm chạy ra.

Ngay lúc đó, trong phạm vi mười dặm xung quanh Thiếu Lâm tự, kể cả vùng

hoang dã, khắp nơi bùng lên ánh lửa ngập trời.

Tinh Ảnh cũng thật trâu bò, để cam đoan phóng hỏa đồng loạt, trực tiếp ra

lệnh qua kênh môn phái: "3,2, 1, châm lửa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện